Tuyết trên bầu trời sám xịt rơi xuống đều đặn, nhẹ nhàng. Trời không có gió, nên tuyết tích tụ thành nhiều lớp khiến cho vùng thảo nguyên Montana trắng xoá như khoác lên mình chiếc áo khoác dày và phủ kín các cành cây trụi lá.
Trong không khí im lặng như tờ, tiếng chiếc máy bơm xăng kêu ù ù và lách cách đang bơm xăng vào chiếc xe tải nhỏ hình như kêu to hơn. Trey đứng bên cạnh chiếc xe, hai tay mang găng thọc vào túi áo khoác viền da cừu, hai vai co ro trước cái lạnh gay gắt của trời tháng 12 và cổ áo lật cao lên. Hơi thở của chàng thở thành hơi như khói quyện lấy mùi của xăng bốc ra.
Vừa dậm chân cho máu lưu thông, chàng vừa đưa mắt nhìn quanh. Đèn sáng trên các cửa sổ của những ngôi nhà dành cho công nhân trong trại đã lập gia đình tá túc. Mới nhìn, chàng cứ tưởng mình là người duy nhất ở ngoài, nhưng nhìn kỹ chàng mới thấy có chiếc xe tải nhỏ khác đang đậu ở trước cửa hàng bách hoá, tuyết đã đóng trên kình chắn gió một lớp dày.
Máy bơm tắt. Không khí bỗng trở lên hoàn toàn im lặng. Trey lôi tay ra khỏi túi, xoay đầu mũi ống bơm lên trên, lôi ra khỏi thùng xăng, để đầu ống bơm vào giá và vặn nắp thùng xăng lại.
Xong xuôi, Trey đi vào cửa hàng bách hoá để ký vào phiếu lấy xăng. Johnny Taylor từ trong cửa hàng đi ra, chiếc áo khoác không kéo dây kéo xệ xuống, để phô bộ ngực ra trước trời lạnh, hai tay không mang găng cầm lá thư với chiếc phong bì đựng nó. Johnny chăm chú đọc thư, không lưu tâm đến bước chân rào rạo của Trey đang đến gần, mãi cho đến khi anh ta sắp va đầu vào chàng.
- Trey. – Johnny giật mình dừng lại. – Tôi không ngờ anh có mặt ở đây.
- Nhận thư của Kelly phải không? – Trey hỏi.
Johnny cười, hơi bối rối, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt hân hoan vui sướng của mình.
- Phải. Cô ta định về nhà ăn lễ Giáng sinh của trại. Cô ấy đang làm việc ngoài giờ để có tiền thanh toán các phí tổn, nhưng cô ấy được nghỉ vào cuối tuần. Tôi nói nếu cô ấy muốn về, tôi sẽ đem xe đến đón.
- Như thế anh sẽ tốn xăng. Tình hình có vẻ căng.
Johnny cúi đầu, đưa mũi giầy hất đám tuyết dính trên nền nhà. – Tôi định cầu hôn với cô ấy. Dĩ nhiên không phải ngay bây giờ, - anh ta nói, nhìn nhanh Trey. – Kelly muốn trở thành y tá cho nên cô phải học cho xong trước đã. Tôi nghĩ trong nhà mà có y tá sẽ rất có lợi.
- Sẽ khỏi tốn tiền mua thuốc.
Nhưng lời nói đùa của chàng không làm cho Johnny phật lòng. – Tôi cũng nghĩ thấy. – Anh ta ngần ngừ một giây rồi nói tiếp bằng giọng nghiêm trang. - Chuyện hôn nhân này, hôn nhân của anh bình yên vô sự chứ?
- Rất tốt đẹp. –Trey thành thực đáp.
- Nghĩa là vì Sloan là nhiếp ảnh gia, người có nghề nghiệp, nên cô ta không gây lên khó khăn gì cho anh, phải không?
- Cô ấy sẽ không làm việc này nhiều khi đứa bé ra đời.
- Tôi cũng nghĩ thế, - Johnny đáp rồi quay mặt về phía xe tải của mình. - Hẹn gặp lại anh sau.
Khi Johnny dợm bước chân đi, Trey thấy chiếc đĩa phim thòi ra trên túi áo khoác của anh ta.
- Anh thuê phim gì đấy? Bộ anh đinh ngồi nhà vào tối thứ bảy để xem phim hay sao?
- Tôi bắt đầu để dành tiền.
- Có khi nào mà anh không để dành tiền? – Trey đáp. – Có lẽ anh nên lấy đàn ông để có chút ít tiền tiết kiệm.
- Anh nói đúng quá. – Johnny đáp, nhưng anh ta cười toe toét, làm ra vẻ mình không giận gì chàng.
Trey cười một mình, đi vào cửa hàng bách hoá, ký hoá đơn mua xăng, đi ra và leo lên xe. Tuyết vẫn còn rơi, chàng lái xe về nhà, mở cặt gạt nước mưa trên kính chắn gió cho chúng gạt những bông tuyết đi.
Đường đi vào nhà có dấu chân người in lên mặt tuyết đến tầng cấp và lên hàng hiên. Trey theo dấu chân cho đến tận cánh cửa có trang hoàng vòng hoa. Chàng dừng lại để dậm chân lên tấm thảm cho sạch tuyết trên ủng, rồi mở cửa.
Trong nhà không khí ấm áp dễ chịu. Khi Trey cởi áo khoác nặng nề ra, chàng thấy Cat nơi phòng ăn, bà đang sắp xếp các bộ đồ trên bàn.
- Sloan đâu rồi? Trong bếp phải không? – Chàng hỏi.
- Trên lầu. Cô ấy muốn viết cho xong các thiệp Giáng sinh trước khi ăn. Thức ăn còn trên lò, chừng một giờ nữa sẽ xong.
- Cám ơn cô. - Để áo khoác và mũ trên giá gần cửa, Trey đi qua phòng khách, leo lên lầu, đến phòng của mình.
Ngọn lửa nhỏ nhưng ấm áp trong lò sưởi của phòng khách chào mừng chàng. Sloan ngồi trên chiếc ghế bành gần đấy, một số thiệp mừng Giáng sinh chưa viết và phong bì đã viết địa chỉ để lộn xộn trên chiếc ghế dài trước mặt và cuốn sổ ghi địa chỉ để cheo leo trên tay vịn của chiếc ghế nàng ngồi. Ngọn lửa lung linh chiếc lên mặt nàng, làm tăng thêm sắc hồng tự nhiên của khuôn mặt.
Nàng nhìn lên, ngạc nhiên, cây viết trên tay dừng lại nửa chừng. - Tối rồi à, hay anh về sớm?
- Anh về hơi sớm, - chàng đáp vừa đi đến ghế nàng. – Trông em như con mèo nhỏ hạnh phúc, cuộn mình trước lò sưởi.
- Con mèo có thai đã lớn. – Bây giờ bụng nàng đã tròn, chiếc áo len rộng không che kín được bụng nữa.
- Con mèo có thai và xinh đẹp. – Trey chữa lại và cúi người hôn nàng, nụ hôn ấp áp kéo dài.
Khi chàng ngẩng đầu lên, nàng nói: - Môi anh lạnh.
- Không biết em có để ý bên ngoài trời tuyết rơi không?
- Em thấy một ít bông tuyết bay ngoài cửa sổ
- Ngoài trời không phải một ít như em thấy đâu.
- Em hy vọng tuyết còn trên mặt đất suốt mấy ngày lễ. Từ lâu rồi em không thấy tuyết vào lễ Giáng sinh. - Giọng nàng nghe bâng khuâng.
- Năm nay em sẽ được toại nguyện. – Trey đứng thẳng dật khỏi ghế. – Nói đến Giáng sinh, những tấm thiệp mừng này em viết gần xong chưa? Cat nói em cố viết cho xong trước giờ ăn tối.
- Xong cái này còn ba cái nữa. – Sloan vỗ tấm thiệp viết nửa chừng trên hai chân nàng.
- Nếu em chỉ ký tên thôi chứ đừng viết dông dài thì chắc chắn mau hiưn. – Chàng trêu.
- Anh cố làm cho em phát khùng, nhưng không xong đâu. Hãy ngồi xuống đây bên cạnh lò sưởi cho ấm và nói cho em nghe công việc trong ngày như một người chồng tốt. – Nàng dợm người cúi tới trước để dọn một chỗ trên chiếc ghế dài cho chàng ngồi.
- Ngồi yên. Để anh làm cho. – Chàng lấy những tấm thiệp chưa viết chất thành một xấp, để lên mặt bàn bên cạnh ghế nàng ngồi. Chồng bì thư đã niêm phong, chàng đẩy sang một bên cho rộng chỗ trên ghế dài.
Sloan đợi cho chàng ngồi xuống mới hỏi:
- Có chuyện gì lạ không?
- Không có chuyện gì lạ, nhưng khi anh dừng lại ở trạm xăng, anh có gặp Johnny Taylor. Anh ta nói anh ta tính đến chuyện hỏi cưới Kelly.
Mặt nàng hiện ra vẻ ngạc nhiên. – Anh ta có nghiêm túc không?
- Johnny không phải loại người đùa cợt với một chuyện như thế này. – Trey trả lời, giọng châm biếm.
- Anh có tin cô ấy sẽ nhận lời không?
- Ai biết được? Anh cứ nghĩ họ không hẹn hò nhau đi chơi nhiều, nhưng mùa hè này họ cặp kè bên nhau luôn. Điều này chúng tỏ anh rất sai lầm trọng việc này.
Vì ngồi trên ghế dài thấp, nên chàng duỗi hai chân cho thoải mái, và trong khi duỗi chân, chàng làm cho chiếc ghế xe dịch, khiến chồng phong bì đã viết địa chỉ chạy ra tận mép ghế. Nếu chàng không có phản xạ nhanh, đưa tay chụp chồng thư thì chắc chúng đã rơi xuống nền nhà.
- Cô ta đang học trường điều dưỡng phải không? Chắc cô ta không bỏ học chứ?
- Johnny không muốn bỏ cô ta. - Những chiếc phong bì móc vào nhau, góc phong bì này vướng vào trong nắp của phong bì kia. – Trey lấy từng bìa thư vuốt cho thẳng, đồng thời nhìn vào địa chỉ và bỗng nhiên mắt chàng dừng lại trên một cái tên. Chàng cảm thấy ruột gan co thắt lại. – Cái gì thế này? – Chàng đưa chiếc phong bì cho Sloan thấy, ánh mắt phân vân.
- Tấm thiệp gởi cho bác Max. Anh nghĩ đấy là cái gì? – Nàng hỏi với vẻ thích thú.
- Em gọi Max Rutledge là bác à? – Câu hỏi của chàng nghe có vẻ gay gắt. - Tại sao bây giờ anh mới biết chuyện này?
- Làm sao em biết? Chuyện này không có gì bí mật hết. – Sloan đáp.
- Thế tại sao em không nói cho anh biết. – Trey hỏi.
- Tại sao anh không hỏi? – Nàng hỏi lại rồi giận dữ lấy tấm thiệp và cây bút bi trong lòng chân để sang một bên rồi cố đứng dậy khỏi ghế. – Nhưng chuyện này có khác nhau gì không?
- Có thể không…và có thể khác nhiều. – Cái ý nghĩ ấy quay cuồng trong óc chàng.
- Trey, anh nói thật vô lý. Cái gì làm cho anh phản đối bác Max? – Cơn giận bùng lên trong mắt nàng, nàng yêu cầu chàng phải nói ra cho rõ.
- Riêng anh, anh chẳng có gì phản đối. Nhưng anh tin rằng ông Rutledge không nghĩ về gia đình anh như thế. – Trey đứng dậy, chăm chú nhìn nàng, đợi nàng nói, lòng hy vọng sự ngây thơ nơi mặt nàng không phải là do đóng kịch.
- Đừng nói năng một cách khó hiểu như thế, anh hãy nói những gì anh muốn đi! – Sloan to tiếng yêu cầu.
- Em không biết chuyện Boone, con trai của ông ta đã chết trong trận ẩu đả với Quint người em họ của anh à?
- Quint. - Vẻ ngạc nhiên sửng sốt trên mặt nàng rất thành thật. Sloan hơi quay người để khỏi nhìn Trey. – Em nghe tin Boone bị giết chết trong một trận ẩu đả, nhưng…, - Đầu nàng hơi nhúc nhích với vẻ hoang mang. – Boone là người cục súc, thô bạo nên em nghĩ anh ta đã gây gổ với người khác trong quán rượu. – Nàng nhìn lại Trey, mắt bối rối, buồn bã. – Em có công việc phải đi xa, không thể bỏ dở để trở về dự đám tang. Khi em nói chuyện với bác Max trên điện thoại, em nghĩ không nên hỏi các chi tiết cặn kẽ…tại sao bị giết và bị ai giết. Nhưng…anh nói người giết chính là Quint. Thật khó tin. Tại sao thế?
Trey thấy mình đang lâm vào cảnh tranh cãi chuyện riêng tư, chàng cố làm sao để nói cho nàng hiểu. Sloan là vợ chàng, chàng phải nói hết sự thật cho nàng biết. Thế nhưng tự nhiên chàng thấy ngần ngại, và chính sự ngần ngại này làm cho chàng cảm thấy bối rối hơn cả chuyện chàng khám phá ra Max Rutledge là người dám hộ cũ của nàng.
- Hai người ẩu đả nhau. Boone cầm dao tấn công Quint. Trong khi vật lộn nhau, Boone bị giết chết. Vì tự vệ thôi. – Chàng nói các sự kiện, không thêm thắt gì.
- Nhưng họ đánh nhau vì chuyện gì? Với Boone, em biết anh ta rất thô lỗ, nhưng phải có chuyện gì chứ?
- Trại chăn nuôi Texas của gia đình ta có chung ranh giới với trại Slash R của Rutledge. Rutledge muốn mau trại ấy của chúng ta. Khi chúng ta từ chối, ông ấy cố tình tạo ra khó khăn cho chúng ta để buộc chúng ta phải bán, như là hăm doạ nhân công để họ không làm cho chúng ta, dàn xếp ngân hàng để tài khoản tín dụng của ta bị cắt, đốt cháy gần năm trăm mẫu đồng cỏ, và làm cho bò của ta bị chết vì bệnh than. Ông ta mua vi trùng bệnh than ở đâu đấy. Quint có thể chứng minh ông ta đứng đằng sau chuyện này.
Sloan lắc đầu phản đối. – Bác Max không làm việc ấy đâu. Chỉ có Boone mới nghĩ ra cách trả thù độc ác và hèn hạ như thế thôi.
- Boone là con vật tế thần rất thuận tiện. – Như những người khác trong gia đình, Trey tin chắc Boone chỉ làm theo lệnh của Max mà thôi.
Sloan nghe giọng chàng ra mặt công kích, nàng liền nhìn Trey với ánh mắt gay gắt.
- Anh tin bác Max đã làm việc này, phải không?
- Có thật em nghĩ một người như Max Rutledge mà không biết con trai mình làm gì hay sao? - Trey hỏi lại.
- Có thể không biết chứ. – Nàng đáp, nhưng câu trả lời của nàng là phản ứng bênh vực.
- Có thể không biết và có thể biết. – Trey đáp, giọng cương quyết. – Cách nào thì cũng có lẽ Max Rutledge không có tình cảm nồng nhiệt với gia đình Calder. Nếu có thì chắc ông ta có nhiều cơ hội để làm lành với chúng tôi rồi.
- Khoan. – Sloan đứng sững người, nét mặt vừa lộ vẻ đau đớn vừa tức giận. – Anh nghĩ ông ta dùng em như công cụ để trả thù, phải không?
- Không, dĩ nhiên là không…
- Anh nói dối. - Giọng nàng run run vì xúc động. – Em thấy ánh mắt anh nhìn em…như em là người xa lạ. - Nước mắt nàng ứa ra. – Em là vợ anh. Em đang mang thai con của chúng ta. Tại sao anh có thể như thế?
Khi nàng quay người, bước ra khỏi chàng mới được một bước, Trey bèn vội chặn lại, nắm hai vai nàng quay lại, nhưng không cố làm cho nàng nhìn chàng.
- Không phải thế Sloan. – Chàng cảm thấy nàng trì người, vô cảm trước sự đụng chạm của chàng, và người nàng run run vì trong lòng đang âm thầm thổn thức. Chàng cúi đầu, mặt cà vào tóc nàng, nói bên tai nàng. - Điều mà em thấy là sự kinh ngạc của anh khi thấy tên Max Rutledge trên chiếc phong bì. Anh không ngờ anh thấy điều đó. Em phải hiểu cho anh như thế.
Nàng giận dữ vùng ra khỏi tay chàng, quay mặt nhìn chàng, hai má ướt đẫm nước mắt. – Anh đã hiểu sai về bác Max, và anh hiểu sai về em.
- Anh không hiểu sai về em. Anh yêu em, Sloan à. Cho dù Max Rutldge là người giám hộ cũ của em, anh vẫn không thay đổi tình cảm đối với em. - Giọng của chàng chân thành tin tưởng. – Anh yêu em. – Chàng lập lại và thấy cơn giận của nàng hơi dịu xuống. – Anh biết hiện giờ em quá bối rối với hài nhi và tất cả. Anh ước chi khi thấy tấm thiệp, anh đừng nói gì hết. Nhưng em hãy đứng trên cương vị của anh mà nhìn vấn đề. Anh phải cho biết. Anh không hỏi để làm cho em đau đớn.
- Anh hỏi để làm cho em đâu đớn. Hình như… - Sloan ngần ngừ một lát, tìm từ để nói. - … anh không tin em.
- Chỉ có vẻ như thế thôi. Kìa, anh xin lỗi. Anh biết nói thêm gì nữa cho em hiểu? - Giọng chàng nghe chán nản, thất vọng.
- Em không biết, - nàng đáp, mắt nhìn xuống.
- Sloan. – Chàng đưa tay nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn nàng. Nụ hôn dịu dàng, êm ái, muốn hàn gắn vết rạn nứt giữa hai người. Nàng hôn đáp lại nhưng không nhiệt tình, Trey cũng không thúc ép nàng hăng hái lên. Chàng nghiêng đầu cười , nụ cười hơi gượng gạo. – Đây là thời điểm tệ hại cho chúng ta, vì chúng ta hiểu lầm nhau, phải không?
Sloan cố cười đáp lại, nụ cười mỉm nhưng hoà giải.
- Em nghĩ đúng thế.
- Nhưng đây là chuyện thường tình. Đường đời làm sao tránh khỏi những lúc gặp cảnh chông gai. Chuyện này là một trong những chuyện chông gai ấy. Tối nay lúc ăn cơm, chúng ta sẽ nói cho gia đình biết chuyện này. – Chàng vừa nói dứt câu, nàng liền quắc mắt nhìn chàng, ánh mắt gay gắt. Trey vội nói tiếp để cho nàng thông cảm. – Em đã nói rồi, mối liên hệ giữa em và Max không có gì bí mật cần phải giấu diếm. Nên bây giờ không có lý do gì để giấu họ hết.
Lý luận của chàng làm cơn giận của nàng dịu xuống, Sloan đồng ý đáp: - Anh nói đúng.
- Vẫn yêu anh chứ? – Chàng hỏi, vẻ hơi đùa bỡm.
- Lúc nào cũng yêu hết. – Sloan đáp, giọng cũng đùa bỡm như chàng.
- Chà chà, anh phải thể hiện điều đó mới được, - chàng nói và hôn nàng say đắm. Tuy nhiên, không ai dễ dàng đuổi được sự ngờ vực đã len lỏi trong óc họ. Sự mất niềm tin, dù chỉ là tạm thời trong chốc lát, là điều không dễ dàng gì quên được.
***
Tối hôm đó, Chase ngồi vào chỗ như mọi khi ở đầu bàn ăn. Jessy ngồi bên phải ông cụ và Laredo ngồi bên cạnh bà. Cat ngồi vào chỗ của mình trước mặt Chase thì Trey và Sloan đi vào phòng ăn.
- Tính giờ hay quá, - Cat tươi cười reo lên. – Chúng tôi sắp bắt đầu ăn mà không có hai cháu.
- Nhưng chúng tôi sẽ để dành cho hai người, - Laredo nói xen vào, miệng cười vui vẻ.
Thường thường, mọi chuyện vui đùa trong gia đình được mọi người đón nhận vui vẻ, nhưng tối nay thì không. Trey không đón nhận lời nói đùa này. Nhưng chàng vẫn cố cười. – Chú thật tốt bụng, Laredo. – Chàng đưa Sloan đến chỗ hai cái ghế còn trống, kéo một cái cho nàng ngồi, còn mình ngồi xuống cái ghế ở bên trái Chase.
- Có ai nghe dự báo thời tiết không? – Jessy nhìn quanh bàn. – Đêm nay chắc tuyết rơi suốt đêm hay sao?
- Tôi không biết, - Cat đáp. – Tôi có nghe radio ở trong nhà bếp, nhưng khi đến mục dự báo thời tiết thì tôi không nghe.
Nghĩ rằng mọi người sắp bàn thảo về tuyết và ảnh hưởng của nó đến chương trình làm việc của trại vào hôm sau, Trey bèn lên tiếng: - Trước khi chúng ta bắt đầu ăn, Sloan và tôi có chuyện này muốn nói cho gia đình biết. – Chàng kín đáo đưa tay nắm bàn tay của Sloan. - Mọi người đều biết bố mẹ của Sloan chết khi cô ấy còn bé, và người hợp tác làm ăn với bố nàng đóng vai trò người giám hộ về mặt pháp luật cho nàng đến khi nàng đến tuổi đủ quyền về pháp lý. Nhưng điều mà cả nhà không biết là ngưòi giám hộ cô ấy hoá ra là Max Rutledge.
Mọi con mắt đều đổ dồn về Sloan, không khí trong phòng yên lặng một cách căng thẳng nặng nề. Nhưng Trey thấy Chase phản ứng rất rõ rệt. Chàng biết ông nội buộc tội Rutledge là mối đe doạ thường xuyên của gia đình, điều mà mọi người xem thường. Chase không nói một tiếng, nhưng hai mắt ông nheo lại, nhìn Sloan gay gắt.
Laredo là người đầu tiên phá tan sự im lặng, ông đưa mắt nhìn Sloan và hỏi.
- Cô có nghĩ mẫu tin sốt dẻo này chẳng ảnh hưởng đến sự đầm ấm trong gia đình không.
Sloan chưa kịp trả lời, Trey đã lên tiếng:
- Nếu người có lỗi trong chuyện này thì chính là tôi. Cô ấy gọi ông ta là bác Max. Tôi không biết là Sloan đã nói đến ông ấy bao nhiêu lần rồi. Nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đã nói đến cùng một người.
Laredo ngồi dựa ra sau, quàng một cánh tay lên lưng ghế, còn tay kia mân mê bộ đồ ăn trên bàn. Trông ông có vẻ thản nhiên, lãnh đãm, nhưng rất lưu tâm chú ý đến Sloan.
- Trong quá khứ, chúng tôi đã gặp nhiều chuyện rắc rối với Rutledge, tôi nghĩ là cô sẽ tuyên bố rằng cô không hay biết gì hết chuyện này. - Lời ông ta như muốn công kích nàng.
Sloan chột dạ, nàng phản ứng quyết liệt:
- Tôi không hay biết gì hết.
Laredo cười chế giễu. – Tôi cũng nghĩ như thế.
- Đúng vậy! - Cảm thấy bàn tay mình không còn thoải mái trong tay Trey đang nắm chặt tay nàng, nên Sloan rút ra rồi để cả hai bàn tay trên mép bàn, cúi người tới phía Laredo, hai bàn tay bặm chặt với vẻ cương quyết. – Tôi không biết gì hết về chuyện này cho đến khi Trey nói mới cách đây một lát. Làm sao tôi biết được? Khi Boone chết, tôi đang ở nước ngoài và khi tôi về thì anh ấy đã được an táng rồi. Bác Max hình như không muốn nói cho nên tôi không hỏi các chi tiết về chuyện này.
- Khi ấy cô đang ở nước ngoài, cô không đọc báo đã đành rồi, nhưng sau này cô cũng không biết gì về việc điều tra của cảnh sát hay sao? Cô cũng không đọc báo viết về chuyện này à?
- Chắc ông quên tôi sống ở Hawaii! – Nàng quắc mắt đáp.
- Thôi, Laredo, dẹp đi. – Trey lên tiếng, giọng cảnh cáo.
Sloan quay cặp mắt giận giữ nhìn chàng.
- Em có thể biện họ cho mình! Không cần anh giúp đỡ.
Chase đưa tay lên cao, úp lòng bàn tay xuống, vỗ vỗ trong không khí. - Tất cả hãy bình tĩnh, - ông nói bằng giọng từ tốn, rồi quay qua nói với Trey, - Laredo hỏi những câu cần phải được trả lời. Vì Sloan có vẻ muốn trả lời, chúng ta cần phải nghe.
- Cám ơn ông. – Sloan đáp, nhưng giọng nàng hơi cộc cằn, chứng tỏ lòng nàng đang tức giận.
Cat đưa tay chạm vào ngưòi nàng với vẻ thông cảm.
- Cô hy vọng cháu hiểu tâm trạng của chúng tôi, chúng tôi rất ngạc nhiên khi nghe tin này. – Nhưng đằng sau bộ mặt bình thản, Cat có nhiều nghi vấn và nghi ngờ.
- Rõ ràng như thế rồi. – Sloan đáp, cũng bằng giọng gay gắt.
Lại một lần nữa Laredo đưa ra câu hỏi.
Vậy lần mới đây nhất cô gặp bác Max thân yêu của cô là khi nào?
Nàng im lặng trong một khoảng khắc. – Tôi gọi ông ấy là bác Max từ khi tôi mới biết nói. Gọi mãi thành thói quen. Đúng không? Có lẽ đấy là cách để cho tôi tưởng mình cũng có gia đình như bao người khác. Nhưng chúng tôi không gần gũi nhau. Sau khi vợ ông ấy qua đời, tôi rất ít khi gặp ông. Ông thường bận việc hay là đi đâu đó. Còn lần mới đây nhất tôi gặp bác… - Sloan dừng lại một vài giây và nói lại bằng từ khác - …tôi gặp Max, tôi ăn tối với ông…đâu vào quãng cuối tháng Hai hay đầu tháng Ba.
- Và cô nói từ khi ấy cô không nói chuyện với ông ta? - Giọng Laredo lạnh lùng vì không tin.
- Tôi không nói như thế! – Sloan đáp nhanh. – Chú hỏi lần mới nhất tôi gặp ông ấy là khi nào, nên tôi nói cho chú biết.
- Vậy cô có nói chuyện với ông ta sau lần gặp nhau ấy không? – Laredo hỏi tiếp.
- Có lẽ hai hay ba lần. Không, chính xác là ba lần.
- Rõ ràng ông ta biết về chuyện cô lập gia đình với Trey.
- Thực ra tôi đã nói cho ông ta biết sau khi tôi đính hôn với Trey. Nhân lúc nói chuyện trên điện thoại với Max, tôi báo tin vui cho ông ấy biết.
- Tôi cam đoan ông ta chúc mừng cô, phải không?
- Tại sao ông ấy không chúc mừng? – Sloan đốp lại. – Ông mừng cho tôi.
- Dĩ nhiên ông ta mừng. – Laredo đáp rồi nhìn qua Chase. – Có phải chính ông ta đã đề nghị cô lập tờ hôn ước trước đám cưới không?
Sloan liền lên tiếng bênh vực: - Ông ấy muốn bảo vệ quyền lợi của tôi. Ông ấy thường làm như thế.
Cat nói xen vào: - Sloan, tôi lấy làm lạ là tại sao cô không mời ông ta đến dự lễ đám cưới.
- Không mời được. Max đã nói là ông ấy phải đi xa lâu ngày, không thể hoãn công việc làm ăn được.
Trey lên tiếng: - Ông ta có gửi quà đám cưới đến tặng chúng tôi.
- Bức tượng điều khắc. – Cat nhớ.
- Vậy cô nói chuyện với ông ta hai lần nữa từ khi ông ta gọi điện đến cho cô ở Hawaii. – Jessy nói, bà kéo cuộc tranh cãi về chỗ Sloan tiếp xúc với Rutledge.
- Phải. Tôi gọi để cám ơn ông ấy về quà đám cưới, và lần hai để báo cho Max biết…tôi có thai. – Nàng dừng lại một lát, nhìn quanh bàn, thái độ thách thức, hãnh diện. - Bất kể mọi người trong nhà nghĩ sao, tôi xin nói là tôi không cố tình ch dấu chuyện rôi có quan hệ với…Max… Nếu tôi muốn giữ kín chuyện này, tôi đã không để chiếc phong bì có tên người nhân cho Trey thấy. Nếu muốn giấu, tôi chỉ cần thu cái thiệp đi là xong.
Chỉ có Trey là người duy nhất ngoài Sloan biết tấm thiệp được chôn ở giữa chồng bì thư. Chàng không thể không tự hỏi phải chăng nàng đã quên chi tiết này.
- Xin cô cho tôi biết rõ điều này, - Laredo nói. – Trong lúc nói chuyện với Rutledge trên điện thoại, ông ta không nói gì với cô về việc ông ta đã có chuyện xích mích với gia đình Calder trước đây à?
- Không, ông ấy không nói. Về chuyện này, không ai trong nhà nói một tiếng về ông ta cho đến ngày hôm nay.
- Cho đến hôm nay, không có lý do gì để nói đến. – Laredo trả lời nhẹ nhàng.
- Và bây giờ cũng không có! – Sloan đáp, giọng cao lên theo cơn tức giận trong người. – Trey nói với tôi rằng mọi người đều tin bác Max đứng đằng sau những chuyện rắc rối mà gia đình đã gặp ở Texas. Nhưng không ai thuyết phục tôi tin ông ấy đã dính dáng đến chuyện này. Đây là chuyện hoàn toàn vô nghĩa. Người có cơ ngơi đến nhiều tỉ đô-la sẽ không bao giờ hạ mình đi làm những việc như thế. Chỉ có những người đê tiện như Boone mới làm thôi.
- Sloan, tôi rất khâm phục lòng trung thành của cô, - Chase lên tiếng. – Nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ lòng trung thành của cô đã đặt không đúng chỗ.
- Không đúng như thế. Ông ấy không có lỗi gì hơn tôi. – Sloan nhìn quanh, cằm run run, để xem thử có ai lên tiếng phản đối nàng không. - Thật là điều đáng xấu hổ khi ông không điều tra lý lịch của tôi cho kỹ trước khi tôi lấy Trey. Nếu làm thế chắc ông đã biết tôi có xứng đáng làm dâu trong nhà này không.
- Nói thể đủ rồi, thưa cô. – Chase gay gắt nói. - Ở Triple C này, chúng tôi không dựa trên quá khứ để xét đoán người.
- Thật ư? – Sloan nhìn ông, vẻ thách thức. - Vậy ông nói sao về chuyện này?
Laredo trả lời thay cho ông cụ: - Đấy là sự cố gắng để có được sự thật. Nói tóm lại, cô đã đòi hỏi chúng tôi tin quá nhiều vào các trường hợp ngẫu nhiên.
- Tôi không cần ông tin vào cái gì hết! Tôi chỉ biết điều tôi nói ra là đúng sự thật. Chính các điều ấy đối với chúng tôi mới quan trọng. Còn nếu ông không thích, thì tôi cũng không biết làm thế nào. – Sloan giận dữ xô ghế đứng dậy. – Xin quí vị tha lỗi được không? – Nàng gay gắt nói. – Tôi cảm thấy không muốn ăn nữa.
Nàng đi ra khỏi phòng, đầu ngẩng cao. Trey xô ghế lại, nhìn Laredo, ánh mắt sắc như dao. – Chú không được quá khắt khe với cô ấy như thế, - chàng nói.
Laredo nhướng cao mày, đáp lời chàng. - Tại bàn ăn này, chỉ có một người nói năng hung hăng thôi, mà không có ai trong chúng ta là người đó hết.
- Toàn bộ gia đình đã vào phe với nhau để đả kích cô ấy, làm như thế chúng ta sẽ được gì? – Trey hỏi rồi bỏ đi theo Sloan. Chàng bước nhanh đến kịp nàng vừa đặt tay lên trục vịn ở dưới chân cầu thang. Khi Sloan cảm thấy tay chàng chạm vào người mình, nàng cứng người.
- Em nghĩ…chắc họ rất thắc mắc. – Giọng nàng run run.
Trey đoán nàng sắp khóc, nhưng nàng không quay qua nhìn chàng. – Anh không biết. Anh chỉ muốn biết chắc là em không sao hết.
- Anh muốn biết sau khi bị thẩm vấn như tội phạm em có sao không chứ gì? - Lần này giọng nàng gần khóc.
- Nếu anh ở vào trường hợp của em, có lẽ anh cũng sẽ rất giận và chán nản như em. Nhưng em hãy cố đứng về phía họ để nhìn vấn đề.
- Làm sao em đứng về phía họ khi mà họ nói những chuyện vô nghĩa như thế? Bác Max không bao giờ làm những việc đó. Họ nghĩ thế cho ông ấy thì thật quá kỳ cục.
Nhưng mọi ngưòi trong gia đình Trey nghĩ Max Rutledge đã tạo nên những chuyện rắc rối tại trại Cee Bar. Boone chỉ là con bù nhìn của ông ta. Nhưng bây giờ cố thuyết phục Sloan tin thế chỉ đưa họ đến chỗ cãi cọ nhau thêm nữa, mà nàng thì đã buồn chán vì chuyện này rồi.
- Em để cho họ một thời gian, Sloan à. – Chàng nói, nghĩ bụng rằng gia đình sẽ căn cứ trên những hành động của nàng ở hiện tại và tương lai để phán xét, chứ không dựa vào việc nàng đã làm trong quá khứ. Đấy là phương cách hành động của trại Triple C…là phương cách của gia đình Calder.
- Em nghĩ họ là gia đình của em, nhưng bây giờ em muốn được ở một mình.
Trey không biết quyết đinh ở một mình của nàng có khôn ngoan hay không, đồng thời chàng không nài ép nàng quay lại phòng ăn.
- Nếu em muốn thế thì cứ ở một mình. – Chàng đáp. – Em nghĩ sao nếu lát nữa anh mang lên cho em khay đồ ăn?
- Em không cần. Em khỏe rồi. – Nàng đi lên cầu thang, rời khỏi chàng.
Nhìn theo, Trey thấy nàng để tay lên bụng có thai nhô cao. Cằm nàng hếch lên,lưng thẳng băng, nhưng chàng xúc động trước hình ảnh cô đơn và vẻ yếu đuối của nàng. Cảnh ấy đã khơi dậy bản năng che chở trong lòng chàng. Chàng liền vội quay đi khỏi cầu thang trước khi nghe theo lời thúc giục hãy đi theo nàng lên lầu.
Chàng miễn cưỡng quay lại phòng ăn. Khi đến gần gưỡng cửa, chàng nghe tiếng của Cat đang nói.
- Tôi phân vân không biết tại sao Sloan không nói nhiều về quá khứ của mình. Nếu nói thì có lẽ bây giờ chúng ta đã biết rồi.
- Tôi nghĩ kết luận như thế không công bằng đâu, cô Cat à. – Trey đi vào phòng, bình tĩnh và hơi lạnh lùng, đến ngồi vào ghế. – Khi người ta hồi tưởng, họ thường nhớ đến những kỷ niệ đẹp. Sloan không có gia đình, không có tổ ấm, không có bà con thân thích, đấy không phải là những kỷ niệm êm đềm để nhớ.
- Tôi nghĩ chúng ta đã bàn về vấn đề này quá đủ trong một buổi tối rồi. – Chase lên tiếng. – Chúng ta hãy ăn thôi kẻo đồ ăn sẽ nguội thêm.
Nhưng Laredo không chịu để cho vấn đề này trôi qua. – Ông nghĩ chúng ta nên xử trí ra sao về vấn đề này?
Chase bình tĩnh xóc miếng thịt bò nướng vào dĩa rồi chuyển câu hỏi sang cho bà con dâu.
- Jessy, con trả lời câu hỏi ấy như thế nào?
- Chúng ta không làm gì hết. – Jessy cũng bình tĩnh như bố chồng, đưa tay lấy cái nĩa để xóc thịt ở trong dĩa. – Sloan là ngưòi trong gia đình. Trừ phi cô ấy không chấp nhận thì thôi, ngoài ra cô ấy phải được đối xử như người trong nhà.
- Chúng ta chỉ cần cô ấy nói rõ về vấn đề này thôi. – Laredo nhắc cho bà nhớ.
- Lời nói của người trong gia đình phải được công nhận.
Trey nghĩ không có gì đơn giản như thế. Mức độ tin tưởng vào Sloan của họ đã được thay đổi, và chỉ có thời gian mới xoá bỏ được tình trạng này. Nhưng chàng không biết Sloan sẽ giải quyết chuyện này ra sao và chàng không thể làm được gì ngoài việc đứng bên cạnh nàng. Điều này hoàn toàn do Sloan định đoạt.
Hơn ai hết, Trey biết rõ Sloan là ngưòi nhạy cảm và kiêu hãnh. Chàng hiểu rất rõ rằng nàng sẽ không quên được chuyện vừa xảy ra.
Trong không khí im lặng như tờ, tiếng chiếc máy bơm xăng kêu ù ù và lách cách đang bơm xăng vào chiếc xe tải nhỏ hình như kêu to hơn. Trey đứng bên cạnh chiếc xe, hai tay mang găng thọc vào túi áo khoác viền da cừu, hai vai co ro trước cái lạnh gay gắt của trời tháng 12 và cổ áo lật cao lên. Hơi thở của chàng thở thành hơi như khói quyện lấy mùi của xăng bốc ra.
Vừa dậm chân cho máu lưu thông, chàng vừa đưa mắt nhìn quanh. Đèn sáng trên các cửa sổ của những ngôi nhà dành cho công nhân trong trại đã lập gia đình tá túc. Mới nhìn, chàng cứ tưởng mình là người duy nhất ở ngoài, nhưng nhìn kỹ chàng mới thấy có chiếc xe tải nhỏ khác đang đậu ở trước cửa hàng bách hoá, tuyết đã đóng trên kình chắn gió một lớp dày.
Máy bơm tắt. Không khí bỗng trở lên hoàn toàn im lặng. Trey lôi tay ra khỏi túi, xoay đầu mũi ống bơm lên trên, lôi ra khỏi thùng xăng, để đầu ống bơm vào giá và vặn nắp thùng xăng lại.
Xong xuôi, Trey đi vào cửa hàng bách hoá để ký vào phiếu lấy xăng. Johnny Taylor từ trong cửa hàng đi ra, chiếc áo khoác không kéo dây kéo xệ xuống, để phô bộ ngực ra trước trời lạnh, hai tay không mang găng cầm lá thư với chiếc phong bì đựng nó. Johnny chăm chú đọc thư, không lưu tâm đến bước chân rào rạo của Trey đang đến gần, mãi cho đến khi anh ta sắp va đầu vào chàng.
- Trey. – Johnny giật mình dừng lại. – Tôi không ngờ anh có mặt ở đây.
- Nhận thư của Kelly phải không? – Trey hỏi.
Johnny cười, hơi bối rối, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt hân hoan vui sướng của mình.
- Phải. Cô ta định về nhà ăn lễ Giáng sinh của trại. Cô ấy đang làm việc ngoài giờ để có tiền thanh toán các phí tổn, nhưng cô ấy được nghỉ vào cuối tuần. Tôi nói nếu cô ấy muốn về, tôi sẽ đem xe đến đón.
- Như thế anh sẽ tốn xăng. Tình hình có vẻ căng.
Johnny cúi đầu, đưa mũi giầy hất đám tuyết dính trên nền nhà. – Tôi định cầu hôn với cô ấy. Dĩ nhiên không phải ngay bây giờ, - anh ta nói, nhìn nhanh Trey. – Kelly muốn trở thành y tá cho nên cô phải học cho xong trước đã. Tôi nghĩ trong nhà mà có y tá sẽ rất có lợi.
- Sẽ khỏi tốn tiền mua thuốc.
Nhưng lời nói đùa của chàng không làm cho Johnny phật lòng. – Tôi cũng nghĩ thấy. – Anh ta ngần ngừ một giây rồi nói tiếp bằng giọng nghiêm trang. - Chuyện hôn nhân này, hôn nhân của anh bình yên vô sự chứ?
- Rất tốt đẹp. –Trey thành thực đáp.
- Nghĩa là vì Sloan là nhiếp ảnh gia, người có nghề nghiệp, nên cô ta không gây lên khó khăn gì cho anh, phải không?
- Cô ấy sẽ không làm việc này nhiều khi đứa bé ra đời.
- Tôi cũng nghĩ thế, - Johnny đáp rồi quay mặt về phía xe tải của mình. - Hẹn gặp lại anh sau.
Khi Johnny dợm bước chân đi, Trey thấy chiếc đĩa phim thòi ra trên túi áo khoác của anh ta.
- Anh thuê phim gì đấy? Bộ anh đinh ngồi nhà vào tối thứ bảy để xem phim hay sao?
- Tôi bắt đầu để dành tiền.
- Có khi nào mà anh không để dành tiền? – Trey đáp. – Có lẽ anh nên lấy đàn ông để có chút ít tiền tiết kiệm.
- Anh nói đúng quá. – Johnny đáp, nhưng anh ta cười toe toét, làm ra vẻ mình không giận gì chàng.
Trey cười một mình, đi vào cửa hàng bách hoá, ký hoá đơn mua xăng, đi ra và leo lên xe. Tuyết vẫn còn rơi, chàng lái xe về nhà, mở cặt gạt nước mưa trên kính chắn gió cho chúng gạt những bông tuyết đi.
Đường đi vào nhà có dấu chân người in lên mặt tuyết đến tầng cấp và lên hàng hiên. Trey theo dấu chân cho đến tận cánh cửa có trang hoàng vòng hoa. Chàng dừng lại để dậm chân lên tấm thảm cho sạch tuyết trên ủng, rồi mở cửa.
Trong nhà không khí ấm áp dễ chịu. Khi Trey cởi áo khoác nặng nề ra, chàng thấy Cat nơi phòng ăn, bà đang sắp xếp các bộ đồ trên bàn.
- Sloan đâu rồi? Trong bếp phải không? – Chàng hỏi.
- Trên lầu. Cô ấy muốn viết cho xong các thiệp Giáng sinh trước khi ăn. Thức ăn còn trên lò, chừng một giờ nữa sẽ xong.
- Cám ơn cô. - Để áo khoác và mũ trên giá gần cửa, Trey đi qua phòng khách, leo lên lầu, đến phòng của mình.
Ngọn lửa nhỏ nhưng ấm áp trong lò sưởi của phòng khách chào mừng chàng. Sloan ngồi trên chiếc ghế bành gần đấy, một số thiệp mừng Giáng sinh chưa viết và phong bì đã viết địa chỉ để lộn xộn trên chiếc ghế dài trước mặt và cuốn sổ ghi địa chỉ để cheo leo trên tay vịn của chiếc ghế nàng ngồi. Ngọn lửa lung linh chiếc lên mặt nàng, làm tăng thêm sắc hồng tự nhiên của khuôn mặt.
Nàng nhìn lên, ngạc nhiên, cây viết trên tay dừng lại nửa chừng. - Tối rồi à, hay anh về sớm?
- Anh về hơi sớm, - chàng đáp vừa đi đến ghế nàng. – Trông em như con mèo nhỏ hạnh phúc, cuộn mình trước lò sưởi.
- Con mèo có thai đã lớn. – Bây giờ bụng nàng đã tròn, chiếc áo len rộng không che kín được bụng nữa.
- Con mèo có thai và xinh đẹp. – Trey chữa lại và cúi người hôn nàng, nụ hôn ấp áp kéo dài.
Khi chàng ngẩng đầu lên, nàng nói: - Môi anh lạnh.
- Không biết em có để ý bên ngoài trời tuyết rơi không?
- Em thấy một ít bông tuyết bay ngoài cửa sổ
- Ngoài trời không phải một ít như em thấy đâu.
- Em hy vọng tuyết còn trên mặt đất suốt mấy ngày lễ. Từ lâu rồi em không thấy tuyết vào lễ Giáng sinh. - Giọng nàng nghe bâng khuâng.
- Năm nay em sẽ được toại nguyện. – Trey đứng thẳng dật khỏi ghế. – Nói đến Giáng sinh, những tấm thiệp mừng này em viết gần xong chưa? Cat nói em cố viết cho xong trước giờ ăn tối.
- Xong cái này còn ba cái nữa. – Sloan vỗ tấm thiệp viết nửa chừng trên hai chân nàng.
- Nếu em chỉ ký tên thôi chứ đừng viết dông dài thì chắc chắn mau hiưn. – Chàng trêu.
- Anh cố làm cho em phát khùng, nhưng không xong đâu. Hãy ngồi xuống đây bên cạnh lò sưởi cho ấm và nói cho em nghe công việc trong ngày như một người chồng tốt. – Nàng dợm người cúi tới trước để dọn một chỗ trên chiếc ghế dài cho chàng ngồi.
- Ngồi yên. Để anh làm cho. – Chàng lấy những tấm thiệp chưa viết chất thành một xấp, để lên mặt bàn bên cạnh ghế nàng ngồi. Chồng bì thư đã niêm phong, chàng đẩy sang một bên cho rộng chỗ trên ghế dài.
Sloan đợi cho chàng ngồi xuống mới hỏi:
- Có chuyện gì lạ không?
- Không có chuyện gì lạ, nhưng khi anh dừng lại ở trạm xăng, anh có gặp Johnny Taylor. Anh ta nói anh ta tính đến chuyện hỏi cưới Kelly.
Mặt nàng hiện ra vẻ ngạc nhiên. – Anh ta có nghiêm túc không?
- Johnny không phải loại người đùa cợt với một chuyện như thế này. – Trey trả lời, giọng châm biếm.
- Anh có tin cô ấy sẽ nhận lời không?
- Ai biết được? Anh cứ nghĩ họ không hẹn hò nhau đi chơi nhiều, nhưng mùa hè này họ cặp kè bên nhau luôn. Điều này chúng tỏ anh rất sai lầm trọng việc này.
Vì ngồi trên ghế dài thấp, nên chàng duỗi hai chân cho thoải mái, và trong khi duỗi chân, chàng làm cho chiếc ghế xe dịch, khiến chồng phong bì đã viết địa chỉ chạy ra tận mép ghế. Nếu chàng không có phản xạ nhanh, đưa tay chụp chồng thư thì chắc chúng đã rơi xuống nền nhà.
- Cô ta đang học trường điều dưỡng phải không? Chắc cô ta không bỏ học chứ?
- Johnny không muốn bỏ cô ta. - Những chiếc phong bì móc vào nhau, góc phong bì này vướng vào trong nắp của phong bì kia. – Trey lấy từng bìa thư vuốt cho thẳng, đồng thời nhìn vào địa chỉ và bỗng nhiên mắt chàng dừng lại trên một cái tên. Chàng cảm thấy ruột gan co thắt lại. – Cái gì thế này? – Chàng đưa chiếc phong bì cho Sloan thấy, ánh mắt phân vân.
- Tấm thiệp gởi cho bác Max. Anh nghĩ đấy là cái gì? – Nàng hỏi với vẻ thích thú.
- Em gọi Max Rutledge là bác à? – Câu hỏi của chàng nghe có vẻ gay gắt. - Tại sao bây giờ anh mới biết chuyện này?
- Làm sao em biết? Chuyện này không có gì bí mật hết. – Sloan đáp.
- Thế tại sao em không nói cho anh biết. – Trey hỏi.
- Tại sao anh không hỏi? – Nàng hỏi lại rồi giận dữ lấy tấm thiệp và cây bút bi trong lòng chân để sang một bên rồi cố đứng dậy khỏi ghế. – Nhưng chuyện này có khác nhau gì không?
- Có thể không…và có thể khác nhiều. – Cái ý nghĩ ấy quay cuồng trong óc chàng.
- Trey, anh nói thật vô lý. Cái gì làm cho anh phản đối bác Max? – Cơn giận bùng lên trong mắt nàng, nàng yêu cầu chàng phải nói ra cho rõ.
- Riêng anh, anh chẳng có gì phản đối. Nhưng anh tin rằng ông Rutledge không nghĩ về gia đình anh như thế. – Trey đứng dậy, chăm chú nhìn nàng, đợi nàng nói, lòng hy vọng sự ngây thơ nơi mặt nàng không phải là do đóng kịch.
- Đừng nói năng một cách khó hiểu như thế, anh hãy nói những gì anh muốn đi! – Sloan to tiếng yêu cầu.
- Em không biết chuyện Boone, con trai của ông ta đã chết trong trận ẩu đả với Quint người em họ của anh à?
- Quint. - Vẻ ngạc nhiên sửng sốt trên mặt nàng rất thành thật. Sloan hơi quay người để khỏi nhìn Trey. – Em nghe tin Boone bị giết chết trong một trận ẩu đả, nhưng…, - Đầu nàng hơi nhúc nhích với vẻ hoang mang. – Boone là người cục súc, thô bạo nên em nghĩ anh ta đã gây gổ với người khác trong quán rượu. – Nàng nhìn lại Trey, mắt bối rối, buồn bã. – Em có công việc phải đi xa, không thể bỏ dở để trở về dự đám tang. Khi em nói chuyện với bác Max trên điện thoại, em nghĩ không nên hỏi các chi tiết cặn kẽ…tại sao bị giết và bị ai giết. Nhưng…anh nói người giết chính là Quint. Thật khó tin. Tại sao thế?
Trey thấy mình đang lâm vào cảnh tranh cãi chuyện riêng tư, chàng cố làm sao để nói cho nàng hiểu. Sloan là vợ chàng, chàng phải nói hết sự thật cho nàng biết. Thế nhưng tự nhiên chàng thấy ngần ngại, và chính sự ngần ngại này làm cho chàng cảm thấy bối rối hơn cả chuyện chàng khám phá ra Max Rutledge là người dám hộ cũ của nàng.
- Hai người ẩu đả nhau. Boone cầm dao tấn công Quint. Trong khi vật lộn nhau, Boone bị giết chết. Vì tự vệ thôi. – Chàng nói các sự kiện, không thêm thắt gì.
- Nhưng họ đánh nhau vì chuyện gì? Với Boone, em biết anh ta rất thô lỗ, nhưng phải có chuyện gì chứ?
- Trại chăn nuôi Texas của gia đình ta có chung ranh giới với trại Slash R của Rutledge. Rutledge muốn mau trại ấy của chúng ta. Khi chúng ta từ chối, ông ấy cố tình tạo ra khó khăn cho chúng ta để buộc chúng ta phải bán, như là hăm doạ nhân công để họ không làm cho chúng ta, dàn xếp ngân hàng để tài khoản tín dụng của ta bị cắt, đốt cháy gần năm trăm mẫu đồng cỏ, và làm cho bò của ta bị chết vì bệnh than. Ông ta mua vi trùng bệnh than ở đâu đấy. Quint có thể chứng minh ông ta đứng đằng sau chuyện này.
Sloan lắc đầu phản đối. – Bác Max không làm việc ấy đâu. Chỉ có Boone mới nghĩ ra cách trả thù độc ác và hèn hạ như thế thôi.
- Boone là con vật tế thần rất thuận tiện. – Như những người khác trong gia đình, Trey tin chắc Boone chỉ làm theo lệnh của Max mà thôi.
Sloan nghe giọng chàng ra mặt công kích, nàng liền nhìn Trey với ánh mắt gay gắt.
- Anh tin bác Max đã làm việc này, phải không?
- Có thật em nghĩ một người như Max Rutledge mà không biết con trai mình làm gì hay sao? - Trey hỏi lại.
- Có thể không biết chứ. – Nàng đáp, nhưng câu trả lời của nàng là phản ứng bênh vực.
- Có thể không biết và có thể biết. – Trey đáp, giọng cương quyết. – Cách nào thì cũng có lẽ Max Rutledge không có tình cảm nồng nhiệt với gia đình Calder. Nếu có thì chắc ông ta có nhiều cơ hội để làm lành với chúng tôi rồi.
- Khoan. – Sloan đứng sững người, nét mặt vừa lộ vẻ đau đớn vừa tức giận. – Anh nghĩ ông ta dùng em như công cụ để trả thù, phải không?
- Không, dĩ nhiên là không…
- Anh nói dối. - Giọng nàng run run vì xúc động. – Em thấy ánh mắt anh nhìn em…như em là người xa lạ. - Nước mắt nàng ứa ra. – Em là vợ anh. Em đang mang thai con của chúng ta. Tại sao anh có thể như thế?
Khi nàng quay người, bước ra khỏi chàng mới được một bước, Trey bèn vội chặn lại, nắm hai vai nàng quay lại, nhưng không cố làm cho nàng nhìn chàng.
- Không phải thế Sloan. – Chàng cảm thấy nàng trì người, vô cảm trước sự đụng chạm của chàng, và người nàng run run vì trong lòng đang âm thầm thổn thức. Chàng cúi đầu, mặt cà vào tóc nàng, nói bên tai nàng. - Điều mà em thấy là sự kinh ngạc của anh khi thấy tên Max Rutledge trên chiếc phong bì. Anh không ngờ anh thấy điều đó. Em phải hiểu cho anh như thế.
Nàng giận dữ vùng ra khỏi tay chàng, quay mặt nhìn chàng, hai má ướt đẫm nước mắt. – Anh đã hiểu sai về bác Max, và anh hiểu sai về em.
- Anh không hiểu sai về em. Anh yêu em, Sloan à. Cho dù Max Rutldge là người giám hộ cũ của em, anh vẫn không thay đổi tình cảm đối với em. - Giọng của chàng chân thành tin tưởng. – Anh yêu em. – Chàng lập lại và thấy cơn giận của nàng hơi dịu xuống. – Anh biết hiện giờ em quá bối rối với hài nhi và tất cả. Anh ước chi khi thấy tấm thiệp, anh đừng nói gì hết. Nhưng em hãy đứng trên cương vị của anh mà nhìn vấn đề. Anh phải cho biết. Anh không hỏi để làm cho em đau đớn.
- Anh hỏi để làm cho em đâu đớn. Hình như… - Sloan ngần ngừ một lát, tìm từ để nói. - … anh không tin em.
- Chỉ có vẻ như thế thôi. Kìa, anh xin lỗi. Anh biết nói thêm gì nữa cho em hiểu? - Giọng chàng nghe chán nản, thất vọng.
- Em không biết, - nàng đáp, mắt nhìn xuống.
- Sloan. – Chàng đưa tay nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn nàng. Nụ hôn dịu dàng, êm ái, muốn hàn gắn vết rạn nứt giữa hai người. Nàng hôn đáp lại nhưng không nhiệt tình, Trey cũng không thúc ép nàng hăng hái lên. Chàng nghiêng đầu cười , nụ cười hơi gượng gạo. – Đây là thời điểm tệ hại cho chúng ta, vì chúng ta hiểu lầm nhau, phải không?
Sloan cố cười đáp lại, nụ cười mỉm nhưng hoà giải.
- Em nghĩ đúng thế.
- Nhưng đây là chuyện thường tình. Đường đời làm sao tránh khỏi những lúc gặp cảnh chông gai. Chuyện này là một trong những chuyện chông gai ấy. Tối nay lúc ăn cơm, chúng ta sẽ nói cho gia đình biết chuyện này. – Chàng vừa nói dứt câu, nàng liền quắc mắt nhìn chàng, ánh mắt gay gắt. Trey vội nói tiếp để cho nàng thông cảm. – Em đã nói rồi, mối liên hệ giữa em và Max không có gì bí mật cần phải giấu diếm. Nên bây giờ không có lý do gì để giấu họ hết.
Lý luận của chàng làm cơn giận của nàng dịu xuống, Sloan đồng ý đáp: - Anh nói đúng.
- Vẫn yêu anh chứ? – Chàng hỏi, vẻ hơi đùa bỡm.
- Lúc nào cũng yêu hết. – Sloan đáp, giọng cũng đùa bỡm như chàng.
- Chà chà, anh phải thể hiện điều đó mới được, - chàng nói và hôn nàng say đắm. Tuy nhiên, không ai dễ dàng đuổi được sự ngờ vực đã len lỏi trong óc họ. Sự mất niềm tin, dù chỉ là tạm thời trong chốc lát, là điều không dễ dàng gì quên được.
***
Tối hôm đó, Chase ngồi vào chỗ như mọi khi ở đầu bàn ăn. Jessy ngồi bên phải ông cụ và Laredo ngồi bên cạnh bà. Cat ngồi vào chỗ của mình trước mặt Chase thì Trey và Sloan đi vào phòng ăn.
- Tính giờ hay quá, - Cat tươi cười reo lên. – Chúng tôi sắp bắt đầu ăn mà không có hai cháu.
- Nhưng chúng tôi sẽ để dành cho hai người, - Laredo nói xen vào, miệng cười vui vẻ.
Thường thường, mọi chuyện vui đùa trong gia đình được mọi người đón nhận vui vẻ, nhưng tối nay thì không. Trey không đón nhận lời nói đùa này. Nhưng chàng vẫn cố cười. – Chú thật tốt bụng, Laredo. – Chàng đưa Sloan đến chỗ hai cái ghế còn trống, kéo một cái cho nàng ngồi, còn mình ngồi xuống cái ghế ở bên trái Chase.
- Có ai nghe dự báo thời tiết không? – Jessy nhìn quanh bàn. – Đêm nay chắc tuyết rơi suốt đêm hay sao?
- Tôi không biết, - Cat đáp. – Tôi có nghe radio ở trong nhà bếp, nhưng khi đến mục dự báo thời tiết thì tôi không nghe.
Nghĩ rằng mọi người sắp bàn thảo về tuyết và ảnh hưởng của nó đến chương trình làm việc của trại vào hôm sau, Trey bèn lên tiếng: - Trước khi chúng ta bắt đầu ăn, Sloan và tôi có chuyện này muốn nói cho gia đình biết. – Chàng kín đáo đưa tay nắm bàn tay của Sloan. - Mọi người đều biết bố mẹ của Sloan chết khi cô ấy còn bé, và người hợp tác làm ăn với bố nàng đóng vai trò người giám hộ về mặt pháp luật cho nàng đến khi nàng đến tuổi đủ quyền về pháp lý. Nhưng điều mà cả nhà không biết là ngưòi giám hộ cô ấy hoá ra là Max Rutledge.
Mọi con mắt đều đổ dồn về Sloan, không khí trong phòng yên lặng một cách căng thẳng nặng nề. Nhưng Trey thấy Chase phản ứng rất rõ rệt. Chàng biết ông nội buộc tội Rutledge là mối đe doạ thường xuyên của gia đình, điều mà mọi người xem thường. Chase không nói một tiếng, nhưng hai mắt ông nheo lại, nhìn Sloan gay gắt.
Laredo là người đầu tiên phá tan sự im lặng, ông đưa mắt nhìn Sloan và hỏi.
- Cô có nghĩ mẫu tin sốt dẻo này chẳng ảnh hưởng đến sự đầm ấm trong gia đình không.
Sloan chưa kịp trả lời, Trey đã lên tiếng:
- Nếu người có lỗi trong chuyện này thì chính là tôi. Cô ấy gọi ông ta là bác Max. Tôi không biết là Sloan đã nói đến ông ấy bao nhiêu lần rồi. Nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đã nói đến cùng một người.
Laredo ngồi dựa ra sau, quàng một cánh tay lên lưng ghế, còn tay kia mân mê bộ đồ ăn trên bàn. Trông ông có vẻ thản nhiên, lãnh đãm, nhưng rất lưu tâm chú ý đến Sloan.
- Trong quá khứ, chúng tôi đã gặp nhiều chuyện rắc rối với Rutledge, tôi nghĩ là cô sẽ tuyên bố rằng cô không hay biết gì hết chuyện này. - Lời ông ta như muốn công kích nàng.
Sloan chột dạ, nàng phản ứng quyết liệt:
- Tôi không hay biết gì hết.
Laredo cười chế giễu. – Tôi cũng nghĩ như thế.
- Đúng vậy! - Cảm thấy bàn tay mình không còn thoải mái trong tay Trey đang nắm chặt tay nàng, nên Sloan rút ra rồi để cả hai bàn tay trên mép bàn, cúi người tới phía Laredo, hai bàn tay bặm chặt với vẻ cương quyết. – Tôi không biết gì hết về chuyện này cho đến khi Trey nói mới cách đây một lát. Làm sao tôi biết được? Khi Boone chết, tôi đang ở nước ngoài và khi tôi về thì anh ấy đã được an táng rồi. Bác Max hình như không muốn nói cho nên tôi không hỏi các chi tiết về chuyện này.
- Khi ấy cô đang ở nước ngoài, cô không đọc báo đã đành rồi, nhưng sau này cô cũng không biết gì về việc điều tra của cảnh sát hay sao? Cô cũng không đọc báo viết về chuyện này à?
- Chắc ông quên tôi sống ở Hawaii! – Nàng quắc mắt đáp.
- Thôi, Laredo, dẹp đi. – Trey lên tiếng, giọng cảnh cáo.
Sloan quay cặp mắt giận giữ nhìn chàng.
- Em có thể biện họ cho mình! Không cần anh giúp đỡ.
Chase đưa tay lên cao, úp lòng bàn tay xuống, vỗ vỗ trong không khí. - Tất cả hãy bình tĩnh, - ông nói bằng giọng từ tốn, rồi quay qua nói với Trey, - Laredo hỏi những câu cần phải được trả lời. Vì Sloan có vẻ muốn trả lời, chúng ta cần phải nghe.
- Cám ơn ông. – Sloan đáp, nhưng giọng nàng hơi cộc cằn, chứng tỏ lòng nàng đang tức giận.
Cat đưa tay chạm vào ngưòi nàng với vẻ thông cảm.
- Cô hy vọng cháu hiểu tâm trạng của chúng tôi, chúng tôi rất ngạc nhiên khi nghe tin này. – Nhưng đằng sau bộ mặt bình thản, Cat có nhiều nghi vấn và nghi ngờ.
- Rõ ràng như thế rồi. – Sloan đáp, cũng bằng giọng gay gắt.
Lại một lần nữa Laredo đưa ra câu hỏi.
Vậy lần mới đây nhất cô gặp bác Max thân yêu của cô là khi nào?
Nàng im lặng trong một khoảng khắc. – Tôi gọi ông ấy là bác Max từ khi tôi mới biết nói. Gọi mãi thành thói quen. Đúng không? Có lẽ đấy là cách để cho tôi tưởng mình cũng có gia đình như bao người khác. Nhưng chúng tôi không gần gũi nhau. Sau khi vợ ông ấy qua đời, tôi rất ít khi gặp ông. Ông thường bận việc hay là đi đâu đó. Còn lần mới đây nhất tôi gặp bác… - Sloan dừng lại một vài giây và nói lại bằng từ khác - …tôi gặp Max, tôi ăn tối với ông…đâu vào quãng cuối tháng Hai hay đầu tháng Ba.
- Và cô nói từ khi ấy cô không nói chuyện với ông ta? - Giọng Laredo lạnh lùng vì không tin.
- Tôi không nói như thế! – Sloan đáp nhanh. – Chú hỏi lần mới nhất tôi gặp ông ấy là khi nào, nên tôi nói cho chú biết.
- Vậy cô có nói chuyện với ông ta sau lần gặp nhau ấy không? – Laredo hỏi tiếp.
- Có lẽ hai hay ba lần. Không, chính xác là ba lần.
- Rõ ràng ông ta biết về chuyện cô lập gia đình với Trey.
- Thực ra tôi đã nói cho ông ta biết sau khi tôi đính hôn với Trey. Nhân lúc nói chuyện trên điện thoại với Max, tôi báo tin vui cho ông ấy biết.
- Tôi cam đoan ông ta chúc mừng cô, phải không?
- Tại sao ông ấy không chúc mừng? – Sloan đốp lại. – Ông mừng cho tôi.
- Dĩ nhiên ông ta mừng. – Laredo đáp rồi nhìn qua Chase. – Có phải chính ông ta đã đề nghị cô lập tờ hôn ước trước đám cưới không?
Sloan liền lên tiếng bênh vực: - Ông ấy muốn bảo vệ quyền lợi của tôi. Ông ấy thường làm như thế.
Cat nói xen vào: - Sloan, tôi lấy làm lạ là tại sao cô không mời ông ta đến dự lễ đám cưới.
- Không mời được. Max đã nói là ông ấy phải đi xa lâu ngày, không thể hoãn công việc làm ăn được.
Trey lên tiếng: - Ông ta có gửi quà đám cưới đến tặng chúng tôi.
- Bức tượng điều khắc. – Cat nhớ.
- Vậy cô nói chuyện với ông ta hai lần nữa từ khi ông ta gọi điện đến cho cô ở Hawaii. – Jessy nói, bà kéo cuộc tranh cãi về chỗ Sloan tiếp xúc với Rutledge.
- Phải. Tôi gọi để cám ơn ông ấy về quà đám cưới, và lần hai để báo cho Max biết…tôi có thai. – Nàng dừng lại một lát, nhìn quanh bàn, thái độ thách thức, hãnh diện. - Bất kể mọi người trong nhà nghĩ sao, tôi xin nói là tôi không cố tình ch dấu chuyện rôi có quan hệ với…Max… Nếu tôi muốn giữ kín chuyện này, tôi đã không để chiếc phong bì có tên người nhân cho Trey thấy. Nếu muốn giấu, tôi chỉ cần thu cái thiệp đi là xong.
Chỉ có Trey là người duy nhất ngoài Sloan biết tấm thiệp được chôn ở giữa chồng bì thư. Chàng không thể không tự hỏi phải chăng nàng đã quên chi tiết này.
- Xin cô cho tôi biết rõ điều này, - Laredo nói. – Trong lúc nói chuyện với Rutledge trên điện thoại, ông ta không nói gì với cô về việc ông ta đã có chuyện xích mích với gia đình Calder trước đây à?
- Không, ông ấy không nói. Về chuyện này, không ai trong nhà nói một tiếng về ông ta cho đến ngày hôm nay.
- Cho đến hôm nay, không có lý do gì để nói đến. – Laredo trả lời nhẹ nhàng.
- Và bây giờ cũng không có! – Sloan đáp, giọng cao lên theo cơn tức giận trong người. – Trey nói với tôi rằng mọi người đều tin bác Max đứng đằng sau những chuyện rắc rối mà gia đình đã gặp ở Texas. Nhưng không ai thuyết phục tôi tin ông ấy đã dính dáng đến chuyện này. Đây là chuyện hoàn toàn vô nghĩa. Người có cơ ngơi đến nhiều tỉ đô-la sẽ không bao giờ hạ mình đi làm những việc như thế. Chỉ có những người đê tiện như Boone mới làm thôi.
- Sloan, tôi rất khâm phục lòng trung thành của cô, - Chase lên tiếng. – Nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ lòng trung thành của cô đã đặt không đúng chỗ.
- Không đúng như thế. Ông ấy không có lỗi gì hơn tôi. – Sloan nhìn quanh, cằm run run, để xem thử có ai lên tiếng phản đối nàng không. - Thật là điều đáng xấu hổ khi ông không điều tra lý lịch của tôi cho kỹ trước khi tôi lấy Trey. Nếu làm thế chắc ông đã biết tôi có xứng đáng làm dâu trong nhà này không.
- Nói thể đủ rồi, thưa cô. – Chase gay gắt nói. - Ở Triple C này, chúng tôi không dựa trên quá khứ để xét đoán người.
- Thật ư? – Sloan nhìn ông, vẻ thách thức. - Vậy ông nói sao về chuyện này?
Laredo trả lời thay cho ông cụ: - Đấy là sự cố gắng để có được sự thật. Nói tóm lại, cô đã đòi hỏi chúng tôi tin quá nhiều vào các trường hợp ngẫu nhiên.
- Tôi không cần ông tin vào cái gì hết! Tôi chỉ biết điều tôi nói ra là đúng sự thật. Chính các điều ấy đối với chúng tôi mới quan trọng. Còn nếu ông không thích, thì tôi cũng không biết làm thế nào. – Sloan giận dữ xô ghế đứng dậy. – Xin quí vị tha lỗi được không? – Nàng gay gắt nói. – Tôi cảm thấy không muốn ăn nữa.
Nàng đi ra khỏi phòng, đầu ngẩng cao. Trey xô ghế lại, nhìn Laredo, ánh mắt sắc như dao. – Chú không được quá khắt khe với cô ấy như thế, - chàng nói.
Laredo nhướng cao mày, đáp lời chàng. - Tại bàn ăn này, chỉ có một người nói năng hung hăng thôi, mà không có ai trong chúng ta là người đó hết.
- Toàn bộ gia đình đã vào phe với nhau để đả kích cô ấy, làm như thế chúng ta sẽ được gì? – Trey hỏi rồi bỏ đi theo Sloan. Chàng bước nhanh đến kịp nàng vừa đặt tay lên trục vịn ở dưới chân cầu thang. Khi Sloan cảm thấy tay chàng chạm vào người mình, nàng cứng người.
- Em nghĩ…chắc họ rất thắc mắc. – Giọng nàng run run.
Trey đoán nàng sắp khóc, nhưng nàng không quay qua nhìn chàng. – Anh không biết. Anh chỉ muốn biết chắc là em không sao hết.
- Anh muốn biết sau khi bị thẩm vấn như tội phạm em có sao không chứ gì? - Lần này giọng nàng gần khóc.
- Nếu anh ở vào trường hợp của em, có lẽ anh cũng sẽ rất giận và chán nản như em. Nhưng em hãy cố đứng về phía họ để nhìn vấn đề.
- Làm sao em đứng về phía họ khi mà họ nói những chuyện vô nghĩa như thế? Bác Max không bao giờ làm những việc đó. Họ nghĩ thế cho ông ấy thì thật quá kỳ cục.
Nhưng mọi ngưòi trong gia đình Trey nghĩ Max Rutledge đã tạo nên những chuyện rắc rối tại trại Cee Bar. Boone chỉ là con bù nhìn của ông ta. Nhưng bây giờ cố thuyết phục Sloan tin thế chỉ đưa họ đến chỗ cãi cọ nhau thêm nữa, mà nàng thì đã buồn chán vì chuyện này rồi.
- Em để cho họ một thời gian, Sloan à. – Chàng nói, nghĩ bụng rằng gia đình sẽ căn cứ trên những hành động của nàng ở hiện tại và tương lai để phán xét, chứ không dựa vào việc nàng đã làm trong quá khứ. Đấy là phương cách hành động của trại Triple C…là phương cách của gia đình Calder.
- Em nghĩ họ là gia đình của em, nhưng bây giờ em muốn được ở một mình.
Trey không biết quyết đinh ở một mình của nàng có khôn ngoan hay không, đồng thời chàng không nài ép nàng quay lại phòng ăn.
- Nếu em muốn thế thì cứ ở một mình. – Chàng đáp. – Em nghĩ sao nếu lát nữa anh mang lên cho em khay đồ ăn?
- Em không cần. Em khỏe rồi. – Nàng đi lên cầu thang, rời khỏi chàng.
Nhìn theo, Trey thấy nàng để tay lên bụng có thai nhô cao. Cằm nàng hếch lên,lưng thẳng băng, nhưng chàng xúc động trước hình ảnh cô đơn và vẻ yếu đuối của nàng. Cảnh ấy đã khơi dậy bản năng che chở trong lòng chàng. Chàng liền vội quay đi khỏi cầu thang trước khi nghe theo lời thúc giục hãy đi theo nàng lên lầu.
Chàng miễn cưỡng quay lại phòng ăn. Khi đến gần gưỡng cửa, chàng nghe tiếng của Cat đang nói.
- Tôi phân vân không biết tại sao Sloan không nói nhiều về quá khứ của mình. Nếu nói thì có lẽ bây giờ chúng ta đã biết rồi.
- Tôi nghĩ kết luận như thế không công bằng đâu, cô Cat à. – Trey đi vào phòng, bình tĩnh và hơi lạnh lùng, đến ngồi vào ghế. – Khi người ta hồi tưởng, họ thường nhớ đến những kỷ niệ đẹp. Sloan không có gia đình, không có tổ ấm, không có bà con thân thích, đấy không phải là những kỷ niệm êm đềm để nhớ.
- Tôi nghĩ chúng ta đã bàn về vấn đề này quá đủ trong một buổi tối rồi. – Chase lên tiếng. – Chúng ta hãy ăn thôi kẻo đồ ăn sẽ nguội thêm.
Nhưng Laredo không chịu để cho vấn đề này trôi qua. – Ông nghĩ chúng ta nên xử trí ra sao về vấn đề này?
Chase bình tĩnh xóc miếng thịt bò nướng vào dĩa rồi chuyển câu hỏi sang cho bà con dâu.
- Jessy, con trả lời câu hỏi ấy như thế nào?
- Chúng ta không làm gì hết. – Jessy cũng bình tĩnh như bố chồng, đưa tay lấy cái nĩa để xóc thịt ở trong dĩa. – Sloan là ngưòi trong gia đình. Trừ phi cô ấy không chấp nhận thì thôi, ngoài ra cô ấy phải được đối xử như người trong nhà.
- Chúng ta chỉ cần cô ấy nói rõ về vấn đề này thôi. – Laredo nhắc cho bà nhớ.
- Lời nói của người trong gia đình phải được công nhận.
Trey nghĩ không có gì đơn giản như thế. Mức độ tin tưởng vào Sloan của họ đã được thay đổi, và chỉ có thời gian mới xoá bỏ được tình trạng này. Nhưng chàng không biết Sloan sẽ giải quyết chuyện này ra sao và chàng không thể làm được gì ngoài việc đứng bên cạnh nàng. Điều này hoàn toàn do Sloan định đoạt.
Hơn ai hết, Trey biết rõ Sloan là ngưòi nhạy cảm và kiêu hãnh. Chàng hiểu rất rõ rằng nàng sẽ không quên được chuyện vừa xảy ra.
/25
|