Giông Tố Thảo Nguyên

Chương 19

/25


Các vì sao lấp lánh trên bầu trời Texas, nhưng ánh sao bị đèn trong thành phố Fort Worth làm cho lu mờ đi. Trong khu vực River Crest dành riêng cho giới thượng lưu, đèn được sắp xếp có hệ thống cụ thể để ánh sáng chiếu rõ con đường xe chạy thoải mái vào nhiều biệt thự trong vùng.

Trời tháng giêng khá lạnh đủ cho những bà chủ các xe Limo đến đây có cớ để chưng diện áo lông đắt tiền. Tara biết mình khi mặc áo lông trông rất hấp dẫn, nên bà mặc chiếc áo khoác bằng lông chồn écmin.

Khi Tara bước ra khỏi cửa sau của chiếc xe Limo, một bên chiếc áo trật ra để lộ chiếc vai trần trắng trẻo, bà nói với người tài xế: - Anh nhớ đấy nhé, trong vòng một giờ nữa phải quay xe ngay lại đây. Tôi không muốn ở đây lâu hơn thế.

Bà nghĩ bụng một giờ là quá lâu, nhưng ra về sớm hơn sẽ làm mất lòng vợ chống Holocombes, chủ nhân nhà này, tuy họ sai lầm nhưng có thiện chí và giàu có.

Nhận sự giúp đỡ của người tiếp viên mặc chế phục, Tara bước từ chiếc Limousine đi đến cửa chính. Khi bà đi vào phòng khách rộng lớn, có nhiều tiếng cất lên chào hỏi bà, pha lẫn tiếng ly thuỷ tinh chạm nhau lanh canh. Nhưng thay vì những âm thanh này nói lên sự thành công của buổi tiệc thì bà lại cảm thấy hết sức buồn chán.

Tara biết nhiều người quan sát mình, nên bà đưa áo khoác cho chị hầu đang đứng đợi với thái độ chậm rãi, duyên dáng rồi đi vào phòng khách sang trọng, ở đấy đã có nhiều người đến rồi. Bà muốn tìm chủ nhân để chào cho đúng phép lịch sự nhưng vì phòng đông người, nên bà phải tránh né nhiều chỗ, vừa đi vào liếc nhìn những người khách khác. Như bà đã tiên đoán, hầu hết khách đều thuộc danh sách loại B. Thực ra, nếu không đến đây vì mục đích từ thiện, chương trình bà ưu thích, thì chắc Tara đã không đến để dự buổi tiệc này. Vào những dịp như thế này, bà phải biết hy sinh.

Sau khi đã chào hỏi chủ nhân buổi tiệc, Tara lấy sâm-panh, chen vào đám đông để chuyện trò. Quay đi khỏi đám đầu tiên, qua khoé mắt bà thấy có ai đó di động về phía mình, bà liền quay mắt về phía ấy. Bỗng bà đứng sững người khi thấy Max Rutledge ngồi trên ghế lăn. Ông ta cố làm ra vẻ mình là người quan trọng, mái tóc hoa râm với bộ lễ phục thắt cà vạt đen.

Chỉ ngần ngừ trong nháy mắt, Tara bước đến gần ông ta.

- Max Rutledge lão lưu manh. – Bà cúi xuống hôn gió gần má ông ta. – Tôi không hiểu tại sao tôi ngạc nhiên khi thấy ông ở đây. Độ gần đây ông nổi bật…hào phóng. Muốn xuất hiện nhiều nơi để làm tăng ảnh hưởng của mình, phải không? – Bà nói, giọng ngân nga theo kiểu người đẹp lả lơi của Texas.

Nhưng Max chỉ cười, thái độ cởi mở. – A, Tara, bà vẫn là người lăng loàn đáng yêu của Texas. Rất sung sướng được gặp bà. Vợ chồng Holcombes nói bà sẽ đến, nhưng tôi không tin. – Ông ta nhìn đám đông chung quanh, ánh mắt hằn học và nói nhỏ: - Tôi nghĩ tôi nay sẽ làm cho hai vợ chồng chủ nhà thất vọng.

Tara đồng ý với ông ta. - Tội nghiệp Margaret. Tôi đã cố cảnh báo cho chị ấy biết rằng vào thời điểm này trong năm, những ai giàu sang đều hoặc là du thuyền ở Địa Trung Hải

hoặc là đi trượt băng ở Thuỵ Sĩ. Chắc lần sau chị ấy sẽ nghe lời tôi.

- Tôi ngạc nhiên thấy bà đang ở thành phố. – Ông ta nói.

- Ngày mai tôi sẽ đi St.Moritz, rồi sau đó sẽ đi Monte Carlo.

- Tuyệt. Như thế nghĩa là bà sẽ trở về vào lúc đứa trẻ chào đời.

Tara cười khẩy. – Ông nói về chuyện gì thế, Max?

- Con của Sloan sẽ chào đời vào quãng cuối tháng hai. Bà quên rồi à? – Ông ta ngẩng đầu ra sau, nhìn bà với vẻ chăm chú.

Trán bà ta hiện ra vết nhăn nhỏ. – Ông nói nghe như thể biết cô ấy.

- Tôi biết cô ấy tôi mới nói chứ. Tôi biết cô ấy từ ngày cô ấy mới chào đời. – Ánh mắt lão sáng rực vì sung sướng khi thấy Tara không giấu được vẻ ngạc nhiên. - Bố của cô ta với tôi đã hùn hạp làm ăn trong một vài công việc kinh doanh.

- Tara bắt đầu nhớ ra, bà nói nho nhỏ. – Cô ấy là con gái của Davis. Ông được nhờ làm người dám hộ cho cô ta phải không?

- Đúng thế. – Max gật đầu. – Sloan đáng được hưởng hạnh phúc. Nhưng tôi rất buồn khi nghe họ lục đục với nhau. Tuy nhiên năm đầu mới lấy nhau cặp vợ chồng nào cũng phải trải qua nhiều thử thách.

- Có lẽ vì cô ta cứ điên khùng đeo đuổi công việc của mình thôi. – Tara lên tiếng đáp ngay. – Khi Sloan đã hiểu được nhiệm vụ làm vợ rồi, thế nào cô ta cũng dẹp cái nghề chụp ảnh tào lao ấy sang một bên.

- Có phải Trey phản đối công việc ấy không? - Giọng ông ta thản nhiên, nhưng chỉ để che dấu sự mong đợi nghe câu trả lời của bà.

- Đúng thế Max. Có ông chồng nào muốn để vợ vắng nhà lâu đâu?

- Bà nói đúng. Tôi không nghĩ đến chuyện ấy.

- Tara, - bỗng có tiếng phụ nữ gọi lớn, rồi một bà tóc vàng đã hơi ngà say đi đến phía Tara. – Bà làm gì ở đây? Tôi tưởng bà đang ở bên Thuỵ Sĩ chứ!

- Ngày mai tôi mới đi. – Tara đáp.

Max nắm bộ phận điều khiển trên chỗ đặt tay của chiếc ghế lăn, và nói:

- Xin lỗi các bà.

- Max, bây giờ ông nên kiểm tra cho kỹ xem sao. – Tara nói theo ông ta khi ông ta lăn ghế đi. – Đây là dịp để ông có cơ hội làm việc ấy.

- Và cũng là một đêm đáng giá. – Ông ta nói nhỏ với mình.

***

Gió mùa thổi mạnh qua dãy đồi nhấp nhô trên các bình nguyên Montana. Ngọn gió mang hơi ấm đến làm tan nhiệt độ băng giá khắp nơi trong gần suốt cả tháng Hai, khiến mọi người vui mừng. Mùa bò sinh đang đến, hơi ấm xuất hiện là cơ hội rất thuận tiện cho việc sinh nở của chúng.

Trey kéo mạnh lần cuối cùng chiếc khoá ở dây buộc yên ngựa vào lưng ngựa cho chặt, rồi đưa mắt nhìn qua bên kia dãy hàng rào của bãi quây ngựa, nơi dùng làm bãi nuôi bò đẻ. Bò thường đi tìm nước và cỏ vào lúc sáng sơm. Bò đẻ không bao giờ đi lạc quá xa chỗ chúng ở. Công nhân trong trại biết thế, nên họ thường bố trí thùng nước và cỏ khô gần nơi bò đẻ ở trại South Branch, để chẳng may khi gặp con bò nào sinh con, họ có thể giúp chúng sinh nở dễ dàng.

Vì có bệnh dịch cúm khiến cho một số đông công nhân trong trại Triple C không đi làm được, nên Trey phải làm một số công việc lặt vặt. Đằng sau chàng, tiếng da yên kêu răng rắc khi Laredo nhảy lên lưng ngựa.

- Cậu đã sẵn sàng chưa? – Laredo nắm dây cương chờ đợi.

- Rồi. – Trey tháo bàn đạp móc trên giá yên xuống, cúi lượm dây cương nằm trên mặt đất, rồi nhảy phóc lên yên, bỏ hai chân vào bàn đạp.

Laredo đi trước đến cổng, ông đưa tay tháo then gài, mở cửa và cho ngựa đi ra.

- Tôi thấy sáng nay nhiệt kế chỉ 5oC. – Laredo giữ cổng mở cho Trey đi ra. – Hôm nay trời sẽ dễ chịu.

- Đúng vậy.

Giọng trả lời cộc lốc của Trey khiến Laredo đưa mắt dò xét nhìn chàng. Nhưng khuôn mặt trẻ trung, rắn rỏi của Trey vẫn bình thản, kiểu mặt của người trong nhà Calder quyết định giữ kín ý nghĩa của mình. Đối với Laredo, ông biết chàng đang suy nghĩ điều gì đấy.

- Trời ấm áp như thế này, tôi nghĩ Sloan có thể đi xem bò đẻ ở trại bò sắp đẻ. – Laredo đẩy mạnh cổng đóng lại sau khi Trey đã đi ra.

- Cô ấy muốn đi, nhưng tôi ngăn lại. Ở South Branch này có quá nhiều vi trùng bệnh cúm, mà cô ấy đã gần ngày sinh không nên để cô ấy nhuốm bệnh. – Trey cho ngựa đi đến bó cỏ tròn lớn nằm cách đám bò sáu con một đoạn, bụng con nào cũng to phình ra hai bên vì đã đến ngày sinh.

- Chắc cậu phải nói nhiều chuyện mới thuyết phục được cô ấy. – Laredo nói khi họ đi đến gần đàn bò cái, cho ngựa đi chậm rãi, vó ngựa gõ lốp cốp trên mặt đất còn đóng băng.

Trey buông tiếng thở dài: - Chú nói đúng. Sloan buồn bực vì tôi. Cô ấy có hẹn gặp bác sĩ vào cuối tuần. Cô ấy muốn tôi đưa đi. Khi tôi nói tôi không thể vì đang mùa bò sinh, cô ấy rất buồn bã. Tôi mong sao Sloan sinh cho rồi, có lẽ khi ấy Sloan sẽ hết mè nheo, gắt gỏng.

- Dạo này cô ấy khó chịu lắm phải không?

- Phải và không. Thỉnh thoảng cô ấy có những ý nghĩ điên khùng, tôi nói mấy cũng chẳng nhằm nhò gì.

Trey không nói rõ ý nghĩ ấy là ý nghĩ gì, nhưng Laredo tỏ ra biết những ý nghĩ điên khùng đó của Sloan.

- Sloan nghĩ cậu đã lừa dối cô ấy chứ gì.

Trey gò cương dừng lại, nhìn Laredo đăm đăm, lòng phừng phừng tức giận. – Lạy Chúa lòng lành, chú muốn nói cô ấy nói với mọi người tôi lừa dối à?

- Tôi không nghe cô ấy nói với ai hết. – Laredo cũng dừng ngựa lại.

- Thế tại sao chú biết.

- Ngày hôm kia tôi đi Blue Moon, tôi nghe người ta nói. Họ đồn nhau rằng cậu lén lút gặp ai đấy, cho nên đã gây ra cảnh lục đục trong nhà.

Trey khẽ lắc đầu chán nản, rồi thúc ngựa đi tiếp.

- Tôi muốn biết người ta nói tôi hẹn hò gặp ai khi nào mới được chứ. Suốt nhiều tháng nay, đêm nào tôi cũng ở nhà. – Chàng nói.

- Dễ thôi. – Laredo thả lỏng dây cương để cho ngựa đi một bên ngựa của Trey. - Gặp chiều nay ở đây. Chiều mai chỗ khác.

- Chú nói thật chứ? – Trey hỏi.

- Người ta đồn thế.

Môi chàng mím chặt tức tối. – Hy vọng Sloan không nghe lời đồn. – Tuy nhiên Sloan đủ thông mình để tự mình nghĩ ra chuyện này.

- Nhưng cậu phải tự hỏi tại sao có lời đồn như thế. – Laredo nói với vẻ bình thản.

Trey hiểu câu nói của Laredo, chàng nhìn ông ta.

- Chú nghĩ như thế nào?

- Hình như lời đồn được lan truyền không lâu sau khi chúng ta biết cô ấy có liên hệ với Rutledge. Tôi nghĩ chuyện này có sự trùng hợp nhau, - ông ta nói thêm giọng châm biếm.

- Lúc nào cũng có chuyện ngồi lê đôi mách. Chẳng có nghĩ gì hết. – Tuy nhiên Trey không thể hoàn toàn bác bỏ lời ông được.

- Lần này chuyện ngồi lê đôi mách đem cậu và bố cậu ra so sánh. Chuyện bố cậu có đời vợ đầu…- Laredo dừng lại một lát rồi nói tiếp bằng giọng trầm ngâm. – Trên đời này, có nhiều Tara khiến chúng ta phải tin.

- Chú vẫn nghĩ Sloan là công cụ của Rutledge. – Trey nói, vẻ giận giữ. – Còn tôi, tôi vẫn nghĩ chú sai.

- Có thể tôi sai. Nhưng trong chuyện này có cái gì đấy không ổn.

- Không phải Sloan là công cụ của lão ấy.

- Tôi hy vọng cậu đúng. Hai vợ chồng cậu đã có lắm chuyện rắc rối mà không chịu dung hoà nhau.

- Chuyện rắc rối duy nhất của chúng tôi là do bất đồng tư tưởng. – Trey nói ra thẳng thừng.

- Thật không? Còn chuyện nghề nghiệp của cô ấy thì thế nào?

Trey sửng sốt. – Chú muốn nói gì?

- Người ta đồn cậu cương quyết buộc cô ấy bỏ nghề.

- Tôi không hề nói gì với cô ấy như thế. - Sự thật đúng như vậy. Hễ mỗi lần chàng thấy nàng mang chiếc máy ảnh là chàng cảm thấy tức tối trong lòng. – Nhưng chuyện này không thành vấn đề, vì chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ có con, phải chăm sóc con.

- Tôi không biết rồi trại Triple C sẽ đi về đâu nếu mẹ cậu cũng suy nghĩ như thế. Và cậu không thể nói cậu không biết Sloan là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp khi cậu cưới cô ấy.

Trey nhìn Laredo, ánh mắt vui vẻ. – Hình như chú không biết rõ về Sloan. Khi thì chú chống đối cô ấy, khi thì chú ủng hộ cô ấy.

Laredo cười toe toét. – Tôi có vẻ như đang cưỡi con ngựa như cậu.

Cuộc bàn luận gần đến chỗ kết thúc, bỗng chấm dứt đột ngột vì Trey thấy một con bò cái đứng tách khá xa bầy của nó. Nó vểnh cao đuôi lên trời, vẻ lo sợ, dấu hiệu cho thấy nó đang chuyển bụng sinh con, và nó là con bò có thai đầu tiên trong số bò đẻ sắp sinh.

***

Mặt trời to, vàng, nằm quá đỉnh đầu một chút trên bầu trời khô lạnh. Dưới mặt đất, đường cái quan hai lằn chạy dài như vải màu xám xuyên qua cảnh vật có màu nâu của tiết trời mùa đông. Bên đường, rải rác đây đó trên hai bên mép thông hào những đám tuyết cũ còn đeo bám vào.

Chỉ có một chiếc xe hơi chạy bon bon trên đường, hướng về phía Bắc, bóng chiếc xe nhỏ xíu chạy bên cạnh xe. Cat ngồi sau tay lái, còn Sloan ngồi ở ghế trước bên cạnh bà. m nhạc từ chiếc máy hát CD phát ra tiếng nhạc êm dịu, phá tan bầu không khí yên lặng. Trên chuyến đi khám bác sĩ về này, họ đã nói hết mọi chuyện.

Sloan đã đi kham như thế này gần 15 lần, lần này khi còn gần nhà chừng 50 dặm, Sloan nhúc nhích luôn để cho khỏi mỏi. Thái độ của nàng không lọt qua được mắt của Cat.

Bà lo lắng nói: - Trước khi về nhà, chúng ta ghé vào nhà hàng Fedderson nghỉ ngơi một lát được không? Cô phải quay ra thành phố để mua tôm tại quán Marsha.

- Thật không? Cháu muốn nghỉ một lát để duỗi chân cho thẳng sau hai giờ ngồi bó rọ trên xe. – Sloan cong lưng rồi xê dịch tư thế ngồi.

- Mỏi không? – Cat nhìn nàng, ánh mắt ái ngại.

- Mỏi, đau nhức…đủ thứ. – Sloan thở dài. - Những chuyến đi khám bác sĩ như thế này xa quá. Ước gì ông ta làm việc ở đâu gần hơn.

- Nếu ở Blue Moon mà có bệnh viện thì sẽ rất tiện cho chúng ta, nhưng có lúc chúng ta thấy đường đi như thế này cũng không quá xa. – Cat đáp, rồi cười khích lệ. – Dù sao thì bác sĩ Wilson cũng cho cháu biết tin đáng mừng. Ông ta nói với cô không thấy ai trong số khách hàng của ổng có sức khoẻ tốt như cháu và thai nhi.

Sloan thản nhiên thoa một bên hông. – Còn một tuần nữa. – nàng lẩm bẩm với giọng sung sướng. – Cháu hy vọng bé ra đời đúng kỳ hạn. Có một bà đến khám nói cho cháu biết bà ta đã quá ngày sinh đến 3 tuần.

- Con cái trong nhà Calder thường sinh đúng hạn. – Cat đáp với vẻ tự hào.

Giọng có tính khoe khoang của Cat là cho tinh thần đã căng thẳng của Sloan càng căng thẳng thêm. Sloan cố dằn lòng để khỏi nói với bà rằng nàng đã quá ngán ngẩm khi nghe ca ngợi tài ba của gia đình Calder. Nếu họ tuyệt vời thì tại sao chồng nàng không đưa nàng đi bác sĩ mà lại đến trại bò đẻ - mặc dù chàng có nhiệm vụ phải ra đấy. Nhưng nàng không nói gì và quay mắt nhìn những chiếc trụ khổng lồ ở hai bên đường, cột mốc cho biết họ đến cổng phía Nam của trại Triple C.

m nhạc lại vang lên trong không khí yên lặng trong xe. Sloan nhìn ra ngoài, nhưng không thấy những trụ điện và cọc hàng rào chạy bên đường. Nàng lại cảm thấy khó chịu và nhúc nhích thay đổi ghế ngồi luôn.

Khi thấy chiếc xe chạy chậm lại và thấy những toàn nhà ở Blue Moon xuất hiện, Sloan cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Khi Cat thắng xe để rẽ vào chỗ có trạm xăng, cửa hàng tạp phẩm và bưu điện, Sloan nhìn thấy số xe tải nhỏ đậu trước Ốc Đảo quán để xem có xe nào của trại Triple C không. Chiếc quán có hai chiếc xe, nhưng không có chiếc nào mang huy hiệu của Triple C trên cửa. Sloan không biết như thế là đáng mừng hay không, nàng bị dằn xé như thế từ nhiều tuần nay, lòng nghi ngờ, lo ngại, mặc dù nàng rất muốn tin rằng sự ngờ vực này không có lý do chính đáng.

Đưa tay lên cái bụng nhô ra to tướng, Sloan mở khoá dây an toàn khi chiếc Suburdan dừng lại trước cửa hàng Fedderson. Khi bước ra khỏi xe, không khí mát lạnh bên ngoài làm cho nàng hơi rùng mình, sau khi ngồi lâu trong xe có máy sưởi ấm. Nàng đứng yên một lát, một tay để nhẹ sau lưng ưỡn người thẳng cho bớt mỏi.

Rồi nàng đi theo Cat vào cửa hàng, bước đi chậm rãi. Chị chủ nhà hàng đang đứng sau quầy, da ngăm đen, dáng người hơi nhỏ nhắn, đang nói chuyện với một khách háng. Khi chị ta thấy Cat đi vào, vội xin lỗi khách và đến quầy để tiếp bà. Chị ta nói:

- Tôi đã có tôm để dành cho bà ở sau quán. Tôm không được lớn như Ross thường lấy về. Nếu bà không thích thì thôi, không sao đâu.

- Tôm nhỏ cũng được.

- Bà ra xem cho thấy cái đã, rồi sẽ hay. – Marsha nói.

- Được thôi. – Cat nhìn Sloan. – Cô chỉ đi một lát thôi.

- Đừng vội vì cháu. – Sloan đáp rồi thủng thẳng đi đến xem hàng thủ công nghiệp trưng bày gần quầy. Nàng không quan tâm đến các thứ này, nhưng nàng lấy cớ để hoạt động chân tay cho thư giãn cơ thể.

Bỗng nàng nhận thấy người khách nơi quầy thu ngân đang nhìn nàng đăm đăm. Cô ta có mái tóc màu hung đỏ, trong trẻ hơn Sloan chừng một hai tuổi, mặc áo khoác dày màu xanh đậm không cài nút, để lộ cái áo len đan to sợi mà thuốc lá và mặc quần jeans. Khi Sloan nhìn về phía cô ta, hình như cô ta xem đây là cơ hội để làm quen.

- Chị là vợ của Trey, phải không?

Cặp mắt màu nâu đỏ hiếu kỳ nhìn nàng trân trân.

- Phải. – Sloan đáp.

- Có lẽ chị không nhớ tôi. Tôi là Annie Walters. Hồi tháng 10 năm ngoái chúng ta có gặp nhau bên ngoài nhà thờ. Bạn trai của tôi có tài quăng dây bắt bò, anh ấy thường thi đấu với Trey những trận tranh tài có tiền cá cược.

- À tôi nhớ ra rồi. – Sloan giả vờ nhớ người đối diện, nhưng thực ra nàng chỉ nhớ lờ mờ những người nàng đã gặp trước đây. – Cô vẫn khỏe chứ?

- Khoẻ. – Như thể muốn nói chuyện thêm với Sloan, cô ta vội nói tiếp. – Tôi vừa ghé vào Ốc Đảo quán để ăn trưa, họ cho biết Ross vừa đem tôm về trong chuyến đi vừa rồi. Vì vậy tôi nghĩ nên vào đây để mua ít tôm về ăn, mặc dù tôi mới ăn trưa món xúp rất ngon. Họ gọi là xúp bò nấu hạt tiêu. Xup ngon tuyệt. Chị nên vào ăn thử cho biết. – Cô ta vừa nói dứt lời bỗng mặt lộ vẻ hoảng hốt. – Xin lỗi. Có lẽ chị không muốn vào quán ấy. Xin bỏ qua chuyện tôi vừa nói.

Thật là chuyện vô lý, cả hai người đều nghĩ thế. Sloan quá đau khổ và quá giận đến nỗi không nói được lời nào, chỉ đứng nhìn Annie, cô ta cúi đầu có vẻ có lỗi rồi lấy xách hàng trên quầy.

- Tôi phải về kẻo tôm tan hết nước đá. Nhờ bà nhắn Marsha tôi sẽ nói chuyện với bà ấy sau. – Cô ta đi nhanh ra cửa.

Cô ta đi ra vừa lúc Cat và chủ cửa hàng đi vào. Nàng đau đớn và giận dữ, không nói với ai lời nào mà cũng không nghe hai người trao đổi chuyện gì khi họ bận mua bán với nhau.

Khi đi ra xe, Sloan không nhìn thẳng vào mặt Cat mà chỉ nói với bà: - Chúng ta về thẳng trại hay sao? Cháu hơi đói. Có lẽ ta nên ăn tô xúp lót lòng đợi cho đến bữa ăn tối. Cháu nghe Annie nói xúp trong quán Ốc Đảo này ngon lắm.

Sau một giây ngần ngừ, Cat nhún vai. - Về nhà vội cũng chẳng làm gì. Cô không ăn xúp, nhưng có thể ăn một lát bánh nhân trái cây.

Khi Sloan và Cat đi vào, trong quá chỉ có một ngưòi khách, ông ta già rồi, ngồi ở chiếc bàn phía sau, uống cà phê và đọc báo. Các cửa sổ được sơn màu tối sẫm để chắn bớt ánh mặt trời chiếu vào, khiến cho quán chỉ sáng lờ mờ nơi quầy rượu lẫn khu vực ăn uống. Các máy đánh bạc không có phát ra tiếng lanh canh và máy hát im hơi lặng tiếng.

Đi vào quán vài bước. Cat dừng lại nhìn vào trong, nói nhỏ với Sloan:

- Thời Sally còn làm chủ quán này, ở đây thường sáng sủa và vui vẻ. Bây giờ thì… - Bà im lặng ở giữa chừng khi thấy người chủ quán mới từ sau quầy tối tăm bước ra đón họ.

- Chào các bà. – Donovan lên tiếng chào. – Vào giờ này, quý vị muốn ngồi đâu tuỳ ý. Các bà cần xem thực đơn không?

- Không, cám ơn. – Sloan trả lời cho cả hai người.

- Vậy mời quý vị ngồi. – Gã chỉ vào dãy bàn. – Cô tiếp viên sẽ đến hầu quý vị.

Cat gật đầu đáp lời gã rồi đi đến bộ bàn kê ở giữa cửa trước với nhà bếp. Suốt thời gian này, Sloan đưa mắt nhìn khắp nơi, quan sát tận các ngóc ngách tối tăm. Để làm gì? Nàng không biết. Nhưng nàng bị sự căng thẳng cao độ trong lòng thúc đẩy làm thế, để tìm ra câu trả lời.

Khi ngồi vào bàn, cởi áo khoác, vắt áo sau lưng ghế, nàng vẫn luôn luôn quan sát khắp nơi. Rồi nàng nghe có tiếng giầy cao gót gõ mạnh trên nền nhà lát ván. Tiếng chân vang lên đâu đó từ khu vực quầ rượu, Sloan đưa mắt nhìn về phía ấy.

Khi nàng thấy cô gái tóc đỏ nhún nhẩy bước tới phía họ, Sloan giận sôi gan. Cô ta mặc bộ áo quần liền nhau, bó sát vào người để lộ các đường cong trên cơ thể. Phía trước áo, sợi dây kéo mở ra một phần ở trên để lộ chỗ hở giữa hai bầu vú sâu hoắm vì cặp vú quá đồ sộ. Sloan nghĩ ngay vú của cô ta là vú giả chứ không phải vú thật.

Cô tóc đỏ dừng lại gần bàn hai người, vẻ mặt rất thản nhiên, đưa mắt nhìn người này rồi nhìn qua người kia.

- Hai bà dùng gì? – Cô ta hỏi, đôi môi đỏ nhoẻn cười như thể ngầm khoái trá vì đã hỏi như thế.

Nhìn cô gái, Sloan chỉ thấy màu đỏ - cái gì nơi người cô ta cũng đều đỏ. Mọi thứ nơi cô ta đèu kêu gọi tính dục, từ mái tó hoe đỏ bờm xờm và đôi môi đỏ tươi tô thật đậm cho đến bộ áo quần chật bó, õng ẹo và đoi giày cao gót rất sang.

- Cô có bánh kem nhân chuối không? – Cat hỏi

- Có chứ. – Cô tóc đỏng ưỡn ẹo, làm dáng.

- Cho tôi một lát bánh và ly nước. – Cat nói.

Sloan cố gắng cất tiếng yêu cầu:

- Vui lòng cho tôi tô cháo nhỏ.

- Kem bông cải hay bò nấu tiêu? – Cô tóc đỏ hỏi, nhìn Sloan vẻ khoái trá vì biết nàng là ai.

- Bò nấu tiêu.

- Uống gì không?

- Sữa.

- Tôi sẽ mang ra ngay. – Cô tóc đỏ nói rồi thủng thỉch rời khỏi bàn. Cô ta ngoáy mông đi về phía cánh cửa bếp đóng mở tự động.

Cat đẩy ghế lui khỏi bàn, chân ghế kéo lê trên nền nhà. – Tay cô hôi mùi tôm. Cô phải rửa trước khi ăn. Chỉ đi một lát thôi.

Sloan thờ ơ gật đầu, lòng bồn chồn. Sau khi Cat đi khỏi bàn chỉ mấy giây, cô tóc đỏ từ trong bếp đi ra, cái khay đựng thức ăn trên lòng bàn tay phải. Khi đến gần bàn, cô ta lại nhìn Sloan, ánh mắt khoái trá.

Dứng bên cạnh ghế Sloan, cô tóc đỏ để ly nước trước hết vào chỗ Cat ngồi, rồi thức ăn gói trong khăn. Sloan nhìn chằm chằm vào chỗ trước mặt mình, không ngước mắt nhìn cô ta. Nhưng nàng không tránh khỏi thấy bàn tay có móng sơn đỏ choét được đưa lui đưa tới trước mặt nàng, và không khỏi thấy chiếc vòng bằng kim cương quanh cổ tay cô ta. Sloan biết đấy không phải là nữ trang giả.

Sự nghi ngờ quá lớn khiến Sloan không thể làm ngơ được. Nàng nói:

- Cô có chiếc vòng đẹp quá.

- Tuyệt vời, phải không? – Đưa bàn tay ra trước mặt Sloan, cô tóc đỏ quay cổ tay cho những hạt kim cương nhấp nháy dưới ánh sáng lờ mờ. – Kim cương thật đấy. Không phải đồ giả đâu. Bồ của tôi tặng.

- Tuyệt quá. – Sloan nói nhỏ, cổ nàng đắng nghét.

Bỗng cô tóc đỏ buông tiếng thở dài như luyến tiếc.

- Tôi không được gặp anh ấy luôn như lòng mong muốn. Anh ấy cố đền bù sự mong đợi ấy bằng món quà nhỏ này.

- Tôi thấy món quà không nhỏ tí nào. – Sloan nghiến chặt răng vì tức giận

- Đúng như vật thật. – Cô tóc đỏ mím chặt môi, để ly sữa trước mặt Sloan. – Khi nào cháu bé ra đời.

- Gần rồi. – Sloan cố gằng lắm mới thốt ra được như thế.

- Tôi cá không gần như cô nói đâu. – Cô tóc đỏ để bộ đồ ăn trên bàn. - Chắc cô thấy mình mập và khổ sở vì thế nên nói sắp sinh.

Sloan nhìn lên, tức giận trước lời nói sỉ nhục của cô ta, nhưng cô tóc đỏ đã bước đi, tiếng gót giầy gõ lộc cộc vang to làm cho nàng không nghe thấy tiếng chân của Cat đã quay lại.

Khi Cat ngồi xuống bàn, Sloan không nhìn bà. Nàng bưng ly sữa, hai tay ôm quanh thành ly, lòng mong sao Cat đừng nói gì hết như thói quen ưa nói của bà. Sloan nghĩ rằng với tinh thần rối loạn như thế này, nàng không thể nói chuyện tầm phào với ai được.

Nhưng Cat không nói gì mà chỉ tháo khăn lấy bộ đồ ăn ra, trải khăn lên hai đùi chân, thái độ bình tĩnh của bàn khién cho Sloan muốn hét to, nhất là khi nàng bị giằng xé giữa việc muốn ném tất cả mọi thứ gần đó và đứng dậy đi ra khỏi cửa. Nhưng làm sao nàng biện minh được cho các hành động ấy. Bài học đầu tiên nàng học trong đời là đừng để ai thấy được nỗi đau khổ sâu sắc trong lòng mình.

Cánh cửa tự động trong bếp lại mở ra, cô tóc đỏ xuất hiện, lần này cô ta bưng thức ăn nàng gọi. Sloan nhìn cô ta đến gần, lòng sôi sục căm tức, tiếng nói trong đầu hỏi nhỏ nàng rằng nàng cần có thêm nhiều bằng chứng hơn nữa? Phải chăng nàng có ý định chịu đựng nhẫn nhục đến khi nào bắt tại trận cô tóc đỏ đang nằm trong vòng tay Trey.

“Hãy khôn ngoan lên”. - Giọng nói khuyên nàng. “Tại sao cứ chung thuỷ với người đàn ông đã phản bội mình?”

Điều cuối cùng làm nàng đau nhói trong tim là khi nàng nhớ đến chuyện mọi người xung quanh nàng đều không tin nàng. Nàng không biết tại sao họ không chịu nói cho nàng biết việc này. Rồi bỗng thai nhi cựa quậy, và Sloan biết lý do bé cựa quậy. Lý do duy nhất.

Nàng không chú ý thấy cô tóc đỏ để tô cháo trước mặt nhưng tô cháo đã ở đấy, cái muỗng nằm trên cái dĩa. Tô cháo trông có vẻ không ngon lành gì. Nhưng Sloan vẫn lấy muỗng múc cháo lên ăn. Cháo nhạt nhẽo, không mùi vị. Ăn hai muỗng, nàng để muỗng xuống bàn không ăn nữa, ngồi dựa người ra ghế.

Thấy thế, Cat hỏi: - Cháo không ngon hả cháu?

- Quá cay! – Sloan nói dối rồi đè mạnh tay lên chỗ lưng bị đau cứng.

- Cháu thấy có khoẻ không? – Cat hỏi, mắt bà lộ vẻ lo lắng

- Dạ khoẻ. Chỉ cái lưng đau mà thôi.

- Cháu có tin cái lưng đau vì chuyển bụng không? Khi cô sinh Quint, cô cũng đau như thế.

- Cháu không tin thế. – Sloan đáp, rồi bỗng nàng cười. – Nhưng biết đâu đấy? Cháu chưa sinh con lần nào.

Khoảng mười phút sau, khi những cơn co thắt đầu tiên làm Sloan đau đớn thì nàng tin chắc đây là cơn đau đẻ. Cổng Nam vào trại Tiple C đã hiện ra. Nhưng Cat không cho xe chạy chậm lại để rẽ vào.

- Có lẽ còn nhiều thì giờ. – Bà nói với Sloan. – Nhưng cô nghĩ chúng ta nên đến thẳng bệnh viện cho an toàn. – Bà dùng một tay lấy điện thoại di động trong xách ra và đưa máy cho Sloan. - Tốt hơn à cháu nên gọi Trey, báo cho cậu ấy biết. Số điện thoại di động của cậu ấy cô đã cài sẵn trong máy rồi. Cháu chỉ bấm số bốn là được.

Nghĩ đến việc nói chuyện với chàng, nàng thấy tức giận. Nhưng buộc lòng nàng phải cầm lấy máy do Cat đưa và gọi cho Trey. Chuông reo đến mười hai lần mà vẫn không có tiếng trả lời, nàng bèn tắt máy. Nàng cảm thấy đau đớn vô ngần, phân vân không biết chuyện gì làm cho Trey bận bịu đến nỗi không thèm trả lời điện thoại. Bỗng nàng thấy tiếc là mình đã không kiểm tra xem xe chàng có đậu khuất đâu đó sau quán Ốc Đảo không?

***

Ánh nắng chiều hắt lên cửa sổ chuồng bò đẻ, nhưng vì các khung cửa đều bám đầy bụi nên ánh sáng lọt vào trong chuồng chỉ lờ mờ. Đèn trong chuồng bật sáng. Đâu đó trong chuồng tiếng rơm kêu lào xào vì chân bò dẫm lên, chúng bồn chồn không yên. Chốc chốc có con rống lên vì khó chịu.

Trong một ngăn dành cho bò đẻ, con bò cái tơ hai tuổi giương mắt nhìn Trey khi chàng thả các sợi dây xích và cố đẩy con bê lại một chút trong rãnh bò sinh. Đẩy xong, chàng chuẩn bị công việc quay con bê lại nửa vòng. Mặc dù trời lạnh nhưng mồ hôi vẫn chảy nhỏ giọt hai bên thái dương chàng.

- Trey ơi. – Lão Jobe Garvey xồng xộc đi vào chuồng. - Cụ Chase gọi điện thoại đến, ông cụ muốn nói chuyện với anh.

Trey không nhìn lên. – Bác nói với ông đang có con bê bị hông mắc kẹt trong xương chậu mẹ nó. Tôi sẽ gọi cho ông cụ sau.

- Tôi sẽ nói. – Jobe bước ra.

Sau khi bê con đã được đẩy quay lại, chàng lượm các sợi xích lên và cố lôi con bê ra ngoài, lần lượt kéo sợi xích này rồi tới sợi xích khác. Chăm chú vào công việc, chàng không nghe bước chân của Jobe đi vào lại.

- Cụ Chase nói, vợ anh đi đến bệnh viện để sinh. – Jobe nói với giọng mừng rỡ.

Tin này làm cho Trey hồi hộp, kích thích mạnh đến nỗi chàng bật ra tiếng cười ngắn, hân hoan. Chỉ có nụ cười trên mặt chàng là phản ứng duy nhất khi được tin này. Chàng không nhìn quanh để tìm người nhờ làm thay công việc của minh. Chàng biết không ai có thể làm việc này khéo léo hơn chàng.

- Ông cụ còn nói trước khi đến bệnh viện, anh phải về nhà để đem vali đựng quần áo của cô ấy theo. – Jobe nói thêm.

- Cám ơn. – Khi hông con bê đã tuột ra được khỏi xương chậu hẹp của con bò tơ. – Trey nới lỏng các sợi xích. - Tốt hơn bác nên nhờ ai trực đêm nay đến làm thay tôi.

Con bê rơi xuống êm ái trên lớp rơm dày. Trey quỳ xuống bên cạnh nó để xem cho chắc miệng và mũi nó đã sạch hết nước dãi chưa rồi tháo những sợi dây xích nơi hai chân trước của con bê. Những sợi dây giúp nó ra khỏi bụng mẹ dễ dàng hơn. Chàng nán lại một hồi lâu để đảm bảo con bò mẹ nhận con mình mới đi nhanh ra xe.

Áo quần chàng hôi mùi bò đẻ. Chàng về nhà, vội tắm rửa và thay quần áo rồi lấy vali của Sloan ra xe, đến bệnh viện xa khoảng 3 giờ.

Khi chàng vào tiền sảnh, Cat đang đợi chàng. Bà cười vui vẻ và mắt sáng long lanh, khiến chàng biết ngay có tin vui trước khi bà nói.

- Vợ cháu đã sinh… - Bà dừng lại xem đồng hồ. – Cách đây đúng 18 phút. Bây giờ cháu là ông bố của chú bé khoẻ mạnh nặng ba ký tám.

Chàng cố kiềm chế bớt nỗi vui đang dâng trào trong lòng chàng.

- Sloan ra sao? Cô ấy mạnh khoẻ chứ?

- Khoẻ. Hai mẹ con đều khoẻ. – Cat đáp. - Họ sắp đưa hai mẹ con về phòng riêng rồi đấy. Cháu vào trong đi. Cô gọi điện thoại báo cho mọi người ở nhà biết.

Trey đi vào khoa sản và đến phòng riêng của vợ, vừa đi lòng vừa mừng khấp khởi. Mấy phút sau, người ta đẩy xe lăn đưa nàng vào phòng. Chàng cảm động khi thấy nàng tái nhợt. Những tháng mùa đông đã làm cho da nàng mất màu nâu sậm, nhưng bây giờ màu da tái nhợt này là do quá mệt mỏi mà ra.

- Chào “mẹ”. – Chàng nói nhỏ rồi hôn lên môi nàng khiến nàng không nói được lời nào. – Anh đi thật nhanh đến đây.

Nàng nhìn chàng với ánh mắt có vẻ tức giận.

- Em gọi cho anh, nhưng anh không trả lời.

- Anh có nghe chuông điện thoại reo. Điện toại trong túi áo khoác. Nhưng có lẽ anh không trả lời được vì anh đang lôi con bê ra khỏi bụng mẹ nó. Ông nội gọi đến, rồi lão Jobe tới báo tin em đang trên đường đến đây. Khi anh giúp con bò tơ đẻ con xong, anh liền về nhà, đi đến đây liền. Anh nghĩ với quần áo dơ bẩn, người ta sẽ không cho anh vào phòng sinh. Nhưng em đã không đợi anh đến.

- Phải. – Sloan đáp, nàng cảm thấy vui mừng khi biết lần này Trey nói đúng nơi chàng có mặt. Nhưng việc này vẫn không thay đổi được ý nghĩ trong đầu nàng.

- Em có khoẻ không? – Chàng đưa tay thô ráp vì lao động vuốt mớ tóc xoã xuống trên trán nàng, hất sang một bên. – Trông em có vẻ mệt mỏi.

Sloan đồng ý lời chàng. – Em mệt thật. Anh đã thấy con chưa? – Nghĩ đến đứa con, lòng nàng trở lên dịu dàng, hồ hởi hơn bao giờ hết.

- Chưa. – Trey đáp. – Cô nữ hộ sinh nói họ sắp mang nó đến đây.

Cat đi vào phòng cùng lúc cô nữ hộ sinh đặt chú bé vào tay Trey, bé được bọc trong tấm vải. Vẻ mặt của Trey nhìn con khiến cho Cat dừng lại. Trong chàng có vẻ rất hãnh diện đồng thời có vẻ rất khiêm nhường. Hình ảnh này làm cho bà xúc động.

Bà nhè nhẹ di động khiến Trey chú ý đến sự hiện diện của bà, chàng liền quay mắt nhìn bà. Chàng toét miệng cười, nụ cười sung sướng của người lần đầu tiên làm bố.

- Mời cô đến chào cháu trai gọi cô bằng bà cô, cháu tên là Jacob Matthew Calder!

/25

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status