Nó thở dài ngao ngán nhìn hắn. Khi không lại trùng hợp tới mức như vậy nữa, xếp hắn và nó đi chung. Kiểu này không chết với đám bạn trong lớp nó vì trêu chọc thì cũng bị nhìn tới cháy xém cả người. Nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, cả hai cứ đứng nhìn nhau chán nản.
- Tôi vẫn thắc mắc, tại sao tôi và cô lại bị gán ghép như vậy? - Hắn chợt lên tiếng phá tan bầu không khí chán như con gián ấy.
- Haiz... Thì tại lần đầu tôi gặp anh, anh và tôi ngã, tôi đè lên anh giống trong mấy cuốn truyện teen nên họ mới gán ghép thôi!
- Hôm nào tôi phải đọc truyện teen để hiểu biết hơn mới được! (trời)
- ...
Hắn chưa bao giờ đọc truyện teen? Vâng, chính xác là vậy ấy ạ. Hắn chỉ suốt ngày cắm đầu vô sách toán chứ chẳng biết gì về mọi thứ xung quanh. Trong khi hàng ngàn hàng tỉ đứa đọc truyện teen thì hắn lại đọc... thơ trung đại của Nguyễn Du. Không những vậy, trong khi hầu hết tất cả những bạn trẻ Việt Nam đều nghe nhạc trẻ thì hắn lại nghe... nhạc vàng! Đúng là ngược đời dễ sợ. Vậy mới nói hắn phải đọc truyện teen để... có thêm kinh nghiệm.
Sau một hồi trơ mắt nhìn nhau, nó và hắn mới bắt đầu hành trình đi tìm củi hay vật liệu đốt nào đó. Khu này không có củi mấy nên nó và hắn phải leo lên trên tìm củi. Đi vòng quanh, qua cả bãi bùn, nó và hắn phải tương trợ lẫn nhau để không bị bẩn quần áo. Đi rừng thì công nhận là lắm vấn đề rồi.
Chợt đến một ngã tư, nó và hắn không biết tiếp theo là nên rẽ lối nào. Nó nhìn quanh thấy vài hòn đã cuội trông rất chi là đẹp mắt. Nó chợt nảy ra sáng kiến.
- Dùng đá cuội đánh dấu lại đi, lát quay lại tôi và anh còn biết đường mà về.
- Ừ, cô đánh giấu đi.
Nó đem từng hòn đá cuộc đánh giấu một cách khoa học và dễ nhìn. Cả hai sau khi đã đánh dấu mọi thứ xong xuôi thì nhanh chóng tiếp tục hành trình của mình. Lên trên có rất nhiều củi khô. Nó và hắn sướng rơn vì có thể kiếm được một đống củi, có thể đốt lửa tha hồ.
Nó cứ nhặt từng cái một, nhìn những cành cây củi khô thích thú. Nó buột miệng:
- Hôm nay tha hồ nướng cá rồi.
Hắn thấy nó nói thế cũng quay sang.
- Cô thích ăn cá nướng à?
- Ừm, một phần là do điều kiên ở đây thì nướng cá là rất hợp thôi!
- Ừ.
Sau khi đã gom đủ số củi cần thiết, nó và hắn quay trở lại tìm đường về. Cứ đi, đi mãi, vẫn chưa thấy mấy hòn đá cuội. Nó quay sang hắn:
- Mấy hòn đá cuội tôi đặt có xa lắm đâu?
- Kì thật. - Hắn lắc đầu.
Cả hai vẫn tiếp tục đi lên phía trước, mãi vẫn không thấy hòn đá kia đâu. Lúc này nó bắt đầu hoảng. Nó vội nhìn quanh. Có mấy vết chân của thú nhỏ. Không lẽ chúng đi qua đây làm xáo trộn những viên đá? Nếu thế thật thì làm sao đây?
- Nên làm gì bây giờ?
- Tìm kĩ lại đi.
- Không thấy, thú nhỏ làm xáo trộn hết lên rồi.
Hắn bỏ bó củi xuống. Tình hình bây giờ rất cấp bách. Nếu cứ tự tìm, có khả năng lạc và không quay lại được. Thế này thì không tốt chút nào.
- Tôi... sợ. - Nó nói.
- Thôi, bây giờ nên tìm tạm một chỗ trú chân đã.
Bên trên có một ngôi nhà nhỏ. Nhìn không hề cũ kĩ, dường như có người sống ở đó. Nó mừng thầm, tốt quá. Nó và hắn nhanh chóng chạy lên đó. Một ngôi nhà nhỏ nhưng rất đẹp, nó thiết kế giống ngôi nhà phương Tây.
- Có ai ở đây không ạ?
Nó mau mắn hỏi, cầu mong là ở đây có người.
- Ai đấy?
Một người phụ nữ trung niên bước ra. Nó và hắn vui mừng như vớ được vàng. Hắn lên tiếng:
- Cô ơi, chúng cháu bị lạc, xin cô cho cháu tá túc qua đêm ạ.
- Mấy cháu đi đâu mà lạc vậy?
- Trường cháu tổ chức cắm trại, cháu đi kiếm củi.
- Thật là, không cẩn thận chút nào, vào đi, nhanh không lạnh. - Người phụ nữ ấy ân cần.
Nó và hắn cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng vào trong. Không khí bên ngoài bắt đầu rơi vào hiu quạnh. Nó và hắn được tá túc, quả là rất may!
- Tôi vẫn thắc mắc, tại sao tôi và cô lại bị gán ghép như vậy? - Hắn chợt lên tiếng phá tan bầu không khí chán như con gián ấy.
- Haiz... Thì tại lần đầu tôi gặp anh, anh và tôi ngã, tôi đè lên anh giống trong mấy cuốn truyện teen nên họ mới gán ghép thôi!
- Hôm nào tôi phải đọc truyện teen để hiểu biết hơn mới được! (trời)
- ...
Hắn chưa bao giờ đọc truyện teen? Vâng, chính xác là vậy ấy ạ. Hắn chỉ suốt ngày cắm đầu vô sách toán chứ chẳng biết gì về mọi thứ xung quanh. Trong khi hàng ngàn hàng tỉ đứa đọc truyện teen thì hắn lại đọc... thơ trung đại của Nguyễn Du. Không những vậy, trong khi hầu hết tất cả những bạn trẻ Việt Nam đều nghe nhạc trẻ thì hắn lại nghe... nhạc vàng! Đúng là ngược đời dễ sợ. Vậy mới nói hắn phải đọc truyện teen để... có thêm kinh nghiệm.
Sau một hồi trơ mắt nhìn nhau, nó và hắn mới bắt đầu hành trình đi tìm củi hay vật liệu đốt nào đó. Khu này không có củi mấy nên nó và hắn phải leo lên trên tìm củi. Đi vòng quanh, qua cả bãi bùn, nó và hắn phải tương trợ lẫn nhau để không bị bẩn quần áo. Đi rừng thì công nhận là lắm vấn đề rồi.
Chợt đến một ngã tư, nó và hắn không biết tiếp theo là nên rẽ lối nào. Nó nhìn quanh thấy vài hòn đã cuội trông rất chi là đẹp mắt. Nó chợt nảy ra sáng kiến.
- Dùng đá cuội đánh dấu lại đi, lát quay lại tôi và anh còn biết đường mà về.
- Ừ, cô đánh giấu đi.
Nó đem từng hòn đá cuộc đánh giấu một cách khoa học và dễ nhìn. Cả hai sau khi đã đánh dấu mọi thứ xong xuôi thì nhanh chóng tiếp tục hành trình của mình. Lên trên có rất nhiều củi khô. Nó và hắn sướng rơn vì có thể kiếm được một đống củi, có thể đốt lửa tha hồ.
Nó cứ nhặt từng cái một, nhìn những cành cây củi khô thích thú. Nó buột miệng:
- Hôm nay tha hồ nướng cá rồi.
Hắn thấy nó nói thế cũng quay sang.
- Cô thích ăn cá nướng à?
- Ừm, một phần là do điều kiên ở đây thì nướng cá là rất hợp thôi!
- Ừ.
Sau khi đã gom đủ số củi cần thiết, nó và hắn quay trở lại tìm đường về. Cứ đi, đi mãi, vẫn chưa thấy mấy hòn đá cuội. Nó quay sang hắn:
- Mấy hòn đá cuội tôi đặt có xa lắm đâu?
- Kì thật. - Hắn lắc đầu.
Cả hai vẫn tiếp tục đi lên phía trước, mãi vẫn không thấy hòn đá kia đâu. Lúc này nó bắt đầu hoảng. Nó vội nhìn quanh. Có mấy vết chân của thú nhỏ. Không lẽ chúng đi qua đây làm xáo trộn những viên đá? Nếu thế thật thì làm sao đây?
- Nên làm gì bây giờ?
- Tìm kĩ lại đi.
- Không thấy, thú nhỏ làm xáo trộn hết lên rồi.
Hắn bỏ bó củi xuống. Tình hình bây giờ rất cấp bách. Nếu cứ tự tìm, có khả năng lạc và không quay lại được. Thế này thì không tốt chút nào.
- Tôi... sợ. - Nó nói.
- Thôi, bây giờ nên tìm tạm một chỗ trú chân đã.
Bên trên có một ngôi nhà nhỏ. Nhìn không hề cũ kĩ, dường như có người sống ở đó. Nó mừng thầm, tốt quá. Nó và hắn nhanh chóng chạy lên đó. Một ngôi nhà nhỏ nhưng rất đẹp, nó thiết kế giống ngôi nhà phương Tây.
- Có ai ở đây không ạ?
Nó mau mắn hỏi, cầu mong là ở đây có người.
- Ai đấy?
Một người phụ nữ trung niên bước ra. Nó và hắn vui mừng như vớ được vàng. Hắn lên tiếng:
- Cô ơi, chúng cháu bị lạc, xin cô cho cháu tá túc qua đêm ạ.
- Mấy cháu đi đâu mà lạc vậy?
- Trường cháu tổ chức cắm trại, cháu đi kiếm củi.
- Thật là, không cẩn thận chút nào, vào đi, nhanh không lạnh. - Người phụ nữ ấy ân cần.
Nó và hắn cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng vào trong. Không khí bên ngoài bắt đầu rơi vào hiu quạnh. Nó và hắn được tá túc, quả là rất may!
/7
|