1
Dịch chuyển từ tốn trên sa lộ ngập xe cộ về đêm đã là thói quen khó bỏ của Trần Thanh Phong mỗi khi chán ngáy căn nhà sang giàu giả tạo kia. Ngắm nhìn dòng đời tấp nập trôi như lạc hết phương hướng, nhìn người người di chuyển thật nhanh như đang tua lại khúc phim dài. Chẳng cần ai đi cạnh, chẳng cần ai an ủi.
Cười nhạt nhẽo, Thanh Phong khẽ cuối đầu. Mắt nhìn vào mũi giày trắng như kẻ mất hồn đang lạc giữa mê trận.
Vì sao ư?
Chỉ mới đây thôi, anh lại chứng kiến cha mình – một con thú hoang dã đồi bại – quan hệ với một cô gái khác. Bỏ mặc người vợ quá cố chết trong đau thương. Coi nhẹ cảm xúc của người khác.
Người vợ quá cố kia, không ai khác ngoài mẹ của Trần Thanh Phong. Bà yêu ông, say đắm. Những gì có thể cho đi bà đều không tiếc. Và Thanh Phong, kết quả của cái đêm tồi bại ấy. Anh hận chính mình, hận chính những người tạo ra anh.
Thanh Phong căm ghét tại sao không thể tự hủy diệt bản thân mình.
Chết tiệt!
Yêu nhau ư? Yêu nhau rồi để lại một sinh mệnh khác cho nhau! Rồi xem nhau người xa lạ! Mặc nhau!
Nếu yêu mẹ anh, chắc hẳn cha đã không bỏ mẹ anh để bà một mình sinh ra anh trong thầm lặng. Buồn cười nhất là khi Trần Thanh Phong vừa chào đời, ông liền quay lại cầu mong sự tha thứ ở mẹ anh. Vì vẫn yêu, bà đồng ý. Thì sao, chẳng bao lâu, cơn điên loạn của con dã thú kia lại dâng trào rồi tự vỡ òa. Mỗi đêm, ông lại mặn nồng với một mụ đàn bà khác hoặc với một đứa con gái đáng tuổi con ông. Thật đê tiện!
Rồi cuối cùng, bà ôm khổ đau trong mình rồi bỏ lại sinh mệnh bé bỏng chưa biết hết mùi đời là thế nào. Bà thật nhẫn tâm và độc ác.
Thanh Phong hận tất cả. Hận cả mình.
Anh lao vào cuộc chơi phù phiếm. Dùng những đồng tiền cặn bã của ông chủ lố lăng quăng vào những ả con gái lẳng lơ không kém. Anh không như cha mình, không làm chuyện tồi bại kia. Cuộc chơi của anh chỉ cần : tiền, sắc là đủ. Nở nụ cười sát gái thường có là anh có ngay một cô nàng lả lơi trong tay. Cùng nhau dạo quanh phố sá, mua sắm cho thỏa tài năng móc túi và rút cạn máu của loại con gái như thế. Thật thú vị!
Đó cũng là cái lý do vì sao Trần Thanh Phong không yêu!
Anh không hề tin vào thứ tình yêu mờ ảo hại tim kia. Tuyệt nhiên không!
Nếu tình yêu có chăng tồn tại, thì sao con người vẫn đau? Nếu tình yêu thật sự kỳ dịu, cớ sao nước mắt mãi rơi? Nếu cha anh yêu mẹ anh thì ông đâu nhẫn tâm làm thế với bà? Đúng. Thanh Phong tin rằng, trong anh không hề tồn tại thứ tình yêu gây chết người đó.
Tình yêu chỉ là hỗn hợp của sự tất yếu. Tình yêu chỉ là thứ tình cảm bất đắc dĩ. Nó chỉ tồn tại ở một thời điểm nhất định. Trên đời này chẳng ai yêu ai vô điều kiện. Cũng chẳng ai yêu ai mãi mãi. Mọi người chỉ biết lí tưởng hóa mọi thứ. Để tất cả đều là giả dối. Để trên đời này chẳng có gì là chân thật nữa.
Nếu nói sẽ yêu nhau mãi mãi, thì đó là nói dối. Nếu nói sẽ làm tất cả khi yêu một người, thì cũng là nói dối.
Tất cả đều là dối trá.
"Vĩnh cửu" là một khái niệm không hề tồn tại. Chẳng hề tồn tại…
Ngồi bệch xuống vỉa hè, Thanh Phong u mê gục đầu xuống. Mặc cho mái tóc vàng là tâm điểm của sự chú ý.
Tim anh như bị một con thú hoang gặm nhắm rồi nhào nát. Đau! Nhưng cái hận vẫn vượt lên cái đau. Anh hận hết thảy người liên quan đến con sói đa đoan đồi bại kia.
_ Anh Phong, đừng như thế nữa!
Giọng nói nhè nhẹ thoáng vang bên tai khiến Thanh Phong bất giác ngẩng đầu. Trước mặt anh là cô gái quen thuộc cùng lớp. Anh chẳng mấy quan tâm đến cô nàng này nên cũng chẳng nhớ nổi cái tên của nàng ta là gì.
Nhận được ánh mắt mơ hồ của Thanh Phong, cô gái ấy cười nhẹ rồi cuốn váy ngồi xuống cạnh anh, nói khẽ. Qua giọng nói, cô thật mong manh và yếu đuối biết nhườn nào :
_ Em là Mẫn Mẫn. Anh vô tâm thật. Học chung lớp đã lâu mà không nhớ tên người ta.
_ À, Mẫn Mẫn.
Cười nhạt, Thanh Phong lại tiếp tục chìm vào thế giới riêng của mình, xem như Mẫn Mẫn không tồn tại. Đơn giản, bởi, anh không cần một ai ngồi cạnh lúc mình đang mịt mù trong mớ tâm trạng không tốt. Thói quen vốn là vậy!
Theo Thanh Phong từ khi nhìn thấy cái dáng cao cao thân thuộc, Mẫn Mẫn băng hết lằn đường này sang lằn đường khác để nhanh kịp bước chân anh. Cũng may, anh đã ngồi yên vị trên vỉa hè sáng ánh đèn đường kia nên cô mới có cơ hội đến gần và nói chuyện cùng anh. Nhưng… anh cứ im lặng cuối đầu hệt như không quan tâm đến sự tồn tại của Mẫn Mẫn khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Chạm nhẹ vào bờ vai to rộng, Mẫn Mẫn khẽ khàng phá tan cái thế giới riêng của người ngồi cạnh bên bằng chất giọng cực nhẹ của mình :
_ Anh Thanh Phong…
_ Đừng nói gì. Tôi muốn yên tĩnh! Phiền cô… ra chỗ khác chơi giùm.
Bỏ lại câu nói lạnh tanh kia cho cô gái xinh xắn và gạt phăng bàn tay trắng nõn nà ra khỏi người mình, Thanh Phong dứt khoác đứng phắt dậy rồi dửng dưng cất bước. Những bước chân vô hồn củng tia nhìn mê muội.
Rời vỉa hè dơ bẩn, Mẫn Mẫn phủi sạch mọi thứ bám víu vào mép váy. Cô ghét cái cảm giác này. Hệt như bị Thanh Phong hắt hủi. Cô yêu anh, hẳn anh biết qua cách cô quan tâm anh ở lớp. Thế mà, anh lại tỏ vẻ không để tâm đến cô. Dù chỉ một lần!
Phải hạ mình ngồi xuống nơi đầy bụi đã là khó. Vậy mà, anh nở đối xử lạnh nhạt với cô thế kia. Trong khi, nụ cười của anh chỉ thường xuất hiện khi anh thoáng nhìn thấy một con nhóc 11 đi ngang qua bãi xe hoặc khi đi cùng con nhóc ấy dưới tán cây lớn rậm bóng mát.
Mẫn Mẫn cố tình tông vào nhóc con kia, vờ yếu đuối trong cách nói năng để làm quen nhóc ấy. Trên cả mong đợi, cô đã thành cong với gương mặt đáng yêu. Việc còn lại chỉ là hâm nóng tình chị em trong những tháng ngày học ở Kiến Văn.
Để rồi xem, Trần Thanh Phong sẽ thuộc về ai! Mẫn mẫn kiêu sa hay chuột con nhem nhuốc. Hẳn là nhiều người cho rằng hoàng tử sẽ chọn lọ lem. Nhưng, đó chỉ là cổ tích. Còn đây, là đời thực, không phải cổ tích trong mơ. Hoàng tử, đương nhiên cùng công chúa. Chắc chắn thế!
2
Con xe nhỏ rợp bóng trên nền gạch xám ngắt cùng hình bóng trải dài của chủ nhân nó. Cả hai cùng song hành trên đoạn đường nhộn nhịp sự sống về đêm. Gió lướt khẽ qua kẽ tóc mượt, mang hương thơm nhẽ bay xa, hòa lẫn vào không khí.
Tiểu Phương cuối đầu, chân vẫn thẫn thờ bước đến trước. Tóc rũ xuống, che mất đôi mắt long lanh. Bất chợt, chuột con dừng chân lại, hai tay bấu chặt vào tay cầm xe như muốn bóp cho nó biến mất. Tia nhìn sòng sọc vị giận dữ.
Sao nào! Đúng là cô đã dễ tin người. Thì đã sao? Có cần lừa gạt một cô nhóc dễ tin không? Anh mà nghèo thì chắc chuột con không có nhà để ở mất! Nghèo với anh là sống trong tòa lâu đài cao sang vậy ư? Đáng ghét! Cảm giác niềm tin đặt sai chỗ thật đáng ghét.
Phải rồi! Anh và chuột con có quan hệ gì? Việc gì phải tức giận chỉ vì việc cỏn con kia. Lạ thật!
Suy cho cùng, Triệu Chấn Vũ chỉ là tên lừa bịp chuyên nghiệp. Sau này, lời anh nói, cô sẽ không bao giờ tin là thật!
Ghét thật. vì một kẻ lừa dối như anh mà chuột con lại phải về nhà trễ mất mấy tiếng đồng hồ. Cô sẽ hứng trọn cơn thịnh nộ của lão gia và phu nhân ở nhà cho mà xem.
Ôi…!!!
Ngẫng đầu nhìn trăng sao lấp lánh và thở dài cho số phận “hẩm hiu” của mình, chuột con buồn bã bĩu môi rồi nâng nhẹ chân bước tiếp.
Dưới ánh đèn đường lấp lánh, một dáng người anh tuấn nghiễm nhiên ngồi đó. Trong anh thật cô đơn.
Mái đầu vàng rực trở nên cuốn hút hơn nhờ hiệu ứng ánh sáng phản quang. Điều đó giúp Tiểu Phương nhanh chóng nhận ra người lạ đó là ai.
_ Anh Thanh Phong!
Đến cạnh chàng trai ngồi đó, Tiểu Phương nhoẻn miệng cười tươi rồi gọi khẽ như sợ sẽ làm anh giật mình. Gạt chân chóng xe, chuột con chạy lại ngồi cạnh Thanh Phong với khóe môi ngập vị cười.
Bất giác, nhận ra giọng nói trong veo, Thanh Phong khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt sâu thẳm chứa tia tuyệt vọng đen láy như vô hồn.
_ Em… chưa về nhà?
Nhìn thấy đồng phục Kiến Văn, Thanh Phong như tỉnh hẳn, thoát khỏi cơn mê mụi. Anh nhìn chuột nhỏ đầy lo lắng rồi nói. Tháo bỏ gương mặt buồn bã ngay lúc đó.
Tiểu Phương nhìn Thanh Phong hồi lâu, cô nhóc cười xòa, nghiêng đầu tinh nghịch tỏ vẻ đáng thương :
_ Em dễ bị gạt lắm sao! Hic, anh Chấn Vũ… à không, tên Hội trưởng thối tha là đồ lừa bịp. Anh ta gạt em. Nào là nhà nghèo, không tiền trả nợ. Hic, anh ta còn đập luôn điện thoại của em…
Sững người, Thanh Phong đột nhiên bật cười vì nét mặt ngây thơ kia. Anh nhẹ đưa tay xoa đầu chuột con, gieo tia nhìn trìu mến lạ thường lên người nhóc con lém lỉnh. Bỗng, Thanh Phong đứng lên, kéo nhẹ khuỷu tay nhỏ rồi ra lệnh dứt khoác :
_ Đi, anh đưa em về!
Tuy ngạc nhiên vì sự thay đổi đột của Thanh Phong nhưng Tiểu Phương vẫn không sao quên được dáng dấp đau đớn khi nãy của anh. Anh có gì đó… lạ lắm. Dường như đang rất buồn.
Níu vạt áo ai kia, chuột con khẽ nhăn trán, chậm rãi phát ra từng câu chữ như muốn nhấn mạnh :
_ Anh Thanh Phong đang buồn phải không?
_ …
_ Em không biết chuyện gì xảy ra với anh. Nhưng… anh đừng để gương mặt đẹp thế chứa nỗi buồn, nhé! Anh Thanh Phong khi cười là đẹp trai nhất vũ trụ đó.
_ Thật sao?
Bật cười, Thanh Phong khựng lại vài giây ngắn. Nụ cười tự nhiên khác hẳn chiêu cười sát gái nào đó đã là thói quen của anh.
Mập mờ dưới vầng sáng ảo, hai dáng người đối diện nhau. Cả hai cùng trao nhau tia nhìn chứa niềm vui bất tận.
Trăng ló dạng sau rặng mây đen kình, len lén nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên dưới. Nơi có hai tâm hồn đồng điệu đang hòa chung xúc cảm.
3
Ban công cao lộng gió trời.
Dưới ánh đèn mờ ảo của ban công to lớn là một gương mặt hoàn mĩ.
Trầm lặng tựa lưng vào thành ban công, Triệu Chấn Vũ ung dung thả tia nhìn hòa vào vệt đen bí ẩn trên nền trời lấp lánh sao hôm. Sáng rực.
Gió vu vơ vờn quanh mái tóc nâu óng mượt. Đùa vui. Chợt, tia nhìn xanh bỗng sáng lên. Che lấp cả vệt sáng của trăng và sao. Nổi bật hẳn giữa màn đêm giá buốt.
Khoanh hai tay trước ngực, Chấn Vũ nhẹ nhắm mắt cho mẫu chuyện khi nãy ùa về. Khi cô hầu cận vội vàng chạy ra mở cổng cho anh. Khi cô nhóc tinh nghịch nhìn anh với ánh mắt run run. Khi nhóc con bắt đầu ném cho anh cái nhìn khinh miệt cảnh báo cho sự dối trá đã được anh quệt ra. Khi tí hon chuyển tia nhìn khinh miệt sang cảnh giới của sự hung hăng như muốn đặt câu hỏi “Tại sao lại nói dối?” cho anh.
Ngập trong sự im lặng do cả hai tự tạo ra, cô hầu cũng trở nên ngơ ngác không biết gì thêm ngoài câu chào hỏi mới đó. Cô chỉ biết lặng yên đứng đó. Chờ chủ nhân vào nhà rồi thi hành nhiệm vụ của mình. Đóng cửa.
Rồi, bé con thẳng thừng dắt con xe đi một cách nhanh chóng nhất mà không thèm nhìn anh thêm cái nào nữa. Nhìn vóc dáng nhỏ nhắn lầm lũi trong đêm khi đã biết được sự thật về mình, Chấn Vũ bỗng thấy có chút xót.
Sao nào, chẳng qua là đùa tí cho vui thôi. Việc gì giận đến thế?
Chết tiệt!
Đá vào thành ban công, Chấn Vũ giận dữ trừng mắt nhìn trăng, sao hệt như những vật thể lấp lánh ấy đang mắc tội với anh. Tại sao hình ảnh nhóc con kia lại cứ luẩn quẩn trong đầu anh không rời thế kia?
Việc nhóc con ấy giận hay không, liên quan gì đến Chấn Vũ. Phải! Không liên quan gì cả. Vậy, anh không cần quan tâm đến chuyện đó nữa.
Quăng hình ảnh nhỏ bé kia ra ngoài, Chấn Vũ sải nhẹ chân trên nền gạch sáng. Đóng nhẹ cửa lại. Anh tự do ngã mình lên giường. Cho hàng mi cong vút có cơ hội khép lại sau ngày dài mệt mỏi.
Ngủ thôi.
_ Khụ… khụ… khụ.
Vừa nhắm mắt, cổ họng đã rát bỏng khiến Chấn Vũ bật ho. Anh khó chịu ngồi dậy cho cơn đau vơi đi. Đôi mắt xanh hằn mạnh vệt đỏ lừ của cơn sốt có chuyển biến xấu.
Hay ho rồi!
Anh quên mất mình đang “trúng độc” cà rốt. Đã thế, còn lang thang trong gió cùng nhóc con tí hon dưới ánh hoàng hôn chẳng hiểu vì sao.
Anh có thú vui tản bộ à? Hoàn toàn không!
Lại còn đứng trước cổng mà nhìn theo chuột nhắt bước đi. Gió thổi mạnh hơn khi hoàng hôn ló dạng. Giờ, anh còn thả mình trước gió đêm giá buốt. Nói sao mà cơn sốt không tăng lên.
Nghĩ lại, anh trừng mắt với trăng và sao cũng chẳng sai. Vì tại chúng, anh mới cảm thế này. Tại chúng sáng quá nên… anh không ngủ được. Và tại chúng… cứ mờ ảo hệt hình ảnh cô bé lém lỉnh nào đó.
Cố nâng mình bước xuống giường, Triệu Chấn Vũ nhíu mày vì cái đau ê ẩm rồi loạng choạng bước đi. Mọi thứ như xoay ngược hẳn, mờ ảo trước mắt anh.
Lê từng bước nặng trịch xuống thang lầu, Chấn Vũ gắng kìm chế cái nhói buốt nơi đỉnh đầu và cái nóng ran đang lan tỏa khắp người.
Anh hận cà rốt và ghét gió biết nhường nào!
Lục tung cái ngăn chứa thuốc y tế để tìm thuốc hợp với mình. Thú thật, Chấn Vũ cũng chẳng biết cái nào là thuốc hợp với mình nữa. Thuốc trị sốt, đau đầu rốt cuộc là loại nào anh còn không biết được. Hiển nhiên, anh thông minh sáng suốt. Nhưng khi bệnh và đối mặt với thuốc men, anh hoàn toàn mù tịt.
Suy cho cùng, đã là con người thì ai mà chẳng có khuyết điểm. Rõ là không một ai trên đời này là hoàn hảo tuyệt đối.
_ Khụ… khụ… khụ…
Bật ra tiếng ho rát cổ, Chấn Vũ khó chịu quơ hết đóng thuốc có trong ngăn tủ. Đem ra bàn “nghiên cứu”.
Đã nói, với anh, chờ đợi là điều không thể. Nên, mỗi loại thuốc một viên, Chấn Vũ cho luôn vào miệng rồi nuốt ực ực cùng ngụm nước lọc trên bàn.
4
Cạch!
Từ bên ngoài cửa, một dáng người cao cao bước vào. Đi cùng anh ta là mùi rượu và gió lạnh cùng sự cô đơn nhạt nhẽo.
Triệu Khương giương mắt nhìn chàng trai đang tựa mình vào sopha, thoáng chau mày nghi hoặc. Lần đầu tiên anh thấy tên em họ ngủ dưới ghế thế này. Đúng là chuyện lạ trên đời này vô số.
Bỏ giày ra, Triệu Khương bước nhẹ đến sopha. Anh ngạc nhiên hẳn khi nhìn thấy đóng thuốc bừa bộn trên bàn. Gì đây? Bệnh sao?
Cười ma mị, Triệu Khương toan đá chân vào người con trai đang nghiễm nhiên nhắm mắt mệt mỏi. Nhưng, ngay lập tức, anh khựng chân lại giữa không trung khi nhìn thấy… mỗi vĩ thuốc đều mất hết một viên.
Trừng mắt nhìn kẻ đang say sưa tựa lưng vào sopha và nhắm mắt. Gương mặt nhệch nhạt rõ nét. Toàn thân thì nóng bừng bừng. Triệu Khương khẽ cuối người, anh nhặt nhạnh từng chiếc vỏ đựng thuốc lên xem.
Tổng hợp tất cả các bệnh… uống hết sao?
Điên thật!
_ Này, dậy đi.
Triệu Khương đưa tay khiều nhẹ cánh tay ai kia, cất giọng như ra lệnh. Anh thừa biết tên ngốc kia đã ăn phải THỨ gì để cho ra nông nổi này. Chẳng cà rốt thì còn món nào. Đúng cứng đầu!
Ngược lại, Triệu Khương rất thích món đó. Cũng vì tên ngốc nào kia mà cả nhà không một ai dám làm cà rốt để ăn. Suy ra, Triệu Khương cũng chẳng được ăn món khoái khẩu. Anh bắt đầu ghét đứa em họ cùng cha khác mẹ.
Mất mẹ từ nhỏ, đối với Triệu Khương, cô độc đã quen. Anh bắt mình phải tàn ác để tồn tại. Nhưng, anh không suy nghĩ theo hướng tích cực hơn. Rằng mọi người trong nhà này điều yêu thương anh. Không hơn không kém Triệu Chấn Vũ.
Trong thâm tâm, Triệu Khương luôn căm ghét bà Triệu, tức mẹ của Chấn Vũ. Vì đơn giản, anh nghĩ do cha cưới thêm người đàn bà kia mà mẹ anh qua đời sớm.
_ Khụ… khụ… khụ…
Tiếng ho gấp đánh tan lối suy nghĩ trong Triệu Khương. Anh bất giác quay tia nhìn trở lại người trên sopha, nghi hoặc đứng lên và lấy lại bộ mặt không xúc cảm thường ngày.
Từ từ hé mắt, Triệu Chấn Vũ nhíu mày khó chịu. Anh chóng tay lên thành ghế, nhỏm người dậy khi nhìn thấy Triệu Khương đang nhìn mình chầm chầm.
_ Bệnh sao?
Cất giọng hỏi, Triệu Khương men tia nhìn theo hướng ai kia khập khiễng bước đi. Nhìn như chẳng có chút sức lực nào. Nếu muốn, ngay lúc này, chỉ với một đòn, Triệu Khương sẽ hạ được “kẻ tranh giành” quyền thừa kế cùng mình. Nhất định thế!
Nhưng, Triệu Khương không thích đạt được điều gì đó quá dễ dàng. Phải có chút sôi động thì mới thú vị. Mọi cuộc chơi luôn thế còn gì!
_ Không!
Trả lời lãnh đạm, Triệu Chấn Vũ vẫn tiếp tục cố gượng người bước đi. Mồ hôi trong người ngày một nhiều hơn.
Khốn khiếp!
Bây giờ anh bắt đầu thù thuốc.
Cười thầm, Triệu Khương nhấc chân bước nhanh. Thoắt cái đã theo kịp bước chân người “bệnh”. Thật dễ dàng!
_ Không bệnh uống thuốc làm gì?
Dùng chiêu khích tướng, Triệu Khương vừa bước nhẹ, vừa nghiêng mắt nhìn gương mặt đau dớn của ai đó, nhếch môi.
_ Thích.
Đáp gọn. Chấn Vũ tiếp tục bước khập khiễng trên từng nấc thang lầu. Bám víu vào thành lan can bóng loáng để trụ vững.
_ Thuốc… ngon chứ!
_ Ngon.
_ Uống nữa không?
_ Chết cũng không!
_ Chậc, khen ngon mà “Chết cũng không” là thế nào?
Đá xoáy câu trả lời khó nhọc của ai kia, Triệu Khương khoái trá cười nham hiểm. Hiếm khi có dịp trêu “băng” thế. Bỏ thật phí!
_ Tôi mệt. Miễn tranh luận!
Ngắn gọn, Chấn Vũ dồn sức vào chân, bước nhanh vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Anh biết, nếu còn cãi thế, anh chắc sẽ mắc bẫy vì tâm trí đang mơ hồ. Bằng chứng là anh đã trúng ngay chiêu khích tướng của ai kia khi buông câu trả lời chẳng ăn nhập vào câu trước.
Gục đầu. Triệu Khương cười phì trước thái độ của đứa em họ kiêm luôn kẻ thù tranh giành quyền thừa kế với mình. Thôi thì… làm người tốt một lần!
Bíp!
Nhấn phím điện thoại, Triệu Khương nhẹ thảy những thanh từ nhạt nhẽo vào đầu dây bên kia. Giọng nửa ra lệnh, nửa thông báo.
_ Đến ngay nhé. Thằng ngốc đó… sắp chết rồi!
Rụp!
Cúp máy. Triệu Khương nhếch môi ma mị rồi nhìn sang cánh cửa nâu đậm đang đóng chặt, nói khẽ :
_ Cái này… có được tính không nhỉ? Nếu vậy, chẳng phải cậu đã nợ tôi một món nợ lớn hay sao?
Đêm đó, có một vị bác sĩ vội vội vàng vàng chạy đến căn biệt thự có cánh cổng điêu khắc vẫn sáng đèn. Ông hấp tập mang mọi đồ dùng cần thiết chạy ngay vào giang phòng có Triệu Khương đang đứng trước cửa vào.
Khám cho ai đó xong, vị bác sĩ đáng tin cậy thở phào nhẹ nhõm rồi bước thật khẽ ra ngoài. Sẵn tiện, ông đưa tay “thủ tiêu” ánh đèn sáng rực làm khó giấc ngủ cùng cơn sốt đã dịu xuống của một ai đó. Đóng cửa một cách nhẹ nhàng.
Dịch chuyển từ tốn trên sa lộ ngập xe cộ về đêm đã là thói quen khó bỏ của Trần Thanh Phong mỗi khi chán ngáy căn nhà sang giàu giả tạo kia. Ngắm nhìn dòng đời tấp nập trôi như lạc hết phương hướng, nhìn người người di chuyển thật nhanh như đang tua lại khúc phim dài. Chẳng cần ai đi cạnh, chẳng cần ai an ủi.
Cười nhạt nhẽo, Thanh Phong khẽ cuối đầu. Mắt nhìn vào mũi giày trắng như kẻ mất hồn đang lạc giữa mê trận.
Vì sao ư?
Chỉ mới đây thôi, anh lại chứng kiến cha mình – một con thú hoang dã đồi bại – quan hệ với một cô gái khác. Bỏ mặc người vợ quá cố chết trong đau thương. Coi nhẹ cảm xúc của người khác.
Người vợ quá cố kia, không ai khác ngoài mẹ của Trần Thanh Phong. Bà yêu ông, say đắm. Những gì có thể cho đi bà đều không tiếc. Và Thanh Phong, kết quả của cái đêm tồi bại ấy. Anh hận chính mình, hận chính những người tạo ra anh.
Thanh Phong căm ghét tại sao không thể tự hủy diệt bản thân mình.
Chết tiệt!
Yêu nhau ư? Yêu nhau rồi để lại một sinh mệnh khác cho nhau! Rồi xem nhau người xa lạ! Mặc nhau!
Nếu yêu mẹ anh, chắc hẳn cha đã không bỏ mẹ anh để bà một mình sinh ra anh trong thầm lặng. Buồn cười nhất là khi Trần Thanh Phong vừa chào đời, ông liền quay lại cầu mong sự tha thứ ở mẹ anh. Vì vẫn yêu, bà đồng ý. Thì sao, chẳng bao lâu, cơn điên loạn của con dã thú kia lại dâng trào rồi tự vỡ òa. Mỗi đêm, ông lại mặn nồng với một mụ đàn bà khác hoặc với một đứa con gái đáng tuổi con ông. Thật đê tiện!
Rồi cuối cùng, bà ôm khổ đau trong mình rồi bỏ lại sinh mệnh bé bỏng chưa biết hết mùi đời là thế nào. Bà thật nhẫn tâm và độc ác.
Thanh Phong hận tất cả. Hận cả mình.
Anh lao vào cuộc chơi phù phiếm. Dùng những đồng tiền cặn bã của ông chủ lố lăng quăng vào những ả con gái lẳng lơ không kém. Anh không như cha mình, không làm chuyện tồi bại kia. Cuộc chơi của anh chỉ cần : tiền, sắc là đủ. Nở nụ cười sát gái thường có là anh có ngay một cô nàng lả lơi trong tay. Cùng nhau dạo quanh phố sá, mua sắm cho thỏa tài năng móc túi và rút cạn máu của loại con gái như thế. Thật thú vị!
Đó cũng là cái lý do vì sao Trần Thanh Phong không yêu!
Anh không hề tin vào thứ tình yêu mờ ảo hại tim kia. Tuyệt nhiên không!
Nếu tình yêu có chăng tồn tại, thì sao con người vẫn đau? Nếu tình yêu thật sự kỳ dịu, cớ sao nước mắt mãi rơi? Nếu cha anh yêu mẹ anh thì ông đâu nhẫn tâm làm thế với bà? Đúng. Thanh Phong tin rằng, trong anh không hề tồn tại thứ tình yêu gây chết người đó.
Tình yêu chỉ là hỗn hợp của sự tất yếu. Tình yêu chỉ là thứ tình cảm bất đắc dĩ. Nó chỉ tồn tại ở một thời điểm nhất định. Trên đời này chẳng ai yêu ai vô điều kiện. Cũng chẳng ai yêu ai mãi mãi. Mọi người chỉ biết lí tưởng hóa mọi thứ. Để tất cả đều là giả dối. Để trên đời này chẳng có gì là chân thật nữa.
Nếu nói sẽ yêu nhau mãi mãi, thì đó là nói dối. Nếu nói sẽ làm tất cả khi yêu một người, thì cũng là nói dối.
Tất cả đều là dối trá.
"Vĩnh cửu" là một khái niệm không hề tồn tại. Chẳng hề tồn tại…
Ngồi bệch xuống vỉa hè, Thanh Phong u mê gục đầu xuống. Mặc cho mái tóc vàng là tâm điểm của sự chú ý.
Tim anh như bị một con thú hoang gặm nhắm rồi nhào nát. Đau! Nhưng cái hận vẫn vượt lên cái đau. Anh hận hết thảy người liên quan đến con sói đa đoan đồi bại kia.
_ Anh Phong, đừng như thế nữa!
Giọng nói nhè nhẹ thoáng vang bên tai khiến Thanh Phong bất giác ngẩng đầu. Trước mặt anh là cô gái quen thuộc cùng lớp. Anh chẳng mấy quan tâm đến cô nàng này nên cũng chẳng nhớ nổi cái tên của nàng ta là gì.
Nhận được ánh mắt mơ hồ của Thanh Phong, cô gái ấy cười nhẹ rồi cuốn váy ngồi xuống cạnh anh, nói khẽ. Qua giọng nói, cô thật mong manh và yếu đuối biết nhườn nào :
_ Em là Mẫn Mẫn. Anh vô tâm thật. Học chung lớp đã lâu mà không nhớ tên người ta.
_ À, Mẫn Mẫn.
Cười nhạt, Thanh Phong lại tiếp tục chìm vào thế giới riêng của mình, xem như Mẫn Mẫn không tồn tại. Đơn giản, bởi, anh không cần một ai ngồi cạnh lúc mình đang mịt mù trong mớ tâm trạng không tốt. Thói quen vốn là vậy!
Theo Thanh Phong từ khi nhìn thấy cái dáng cao cao thân thuộc, Mẫn Mẫn băng hết lằn đường này sang lằn đường khác để nhanh kịp bước chân anh. Cũng may, anh đã ngồi yên vị trên vỉa hè sáng ánh đèn đường kia nên cô mới có cơ hội đến gần và nói chuyện cùng anh. Nhưng… anh cứ im lặng cuối đầu hệt như không quan tâm đến sự tồn tại của Mẫn Mẫn khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Chạm nhẹ vào bờ vai to rộng, Mẫn Mẫn khẽ khàng phá tan cái thế giới riêng của người ngồi cạnh bên bằng chất giọng cực nhẹ của mình :
_ Anh Thanh Phong…
_ Đừng nói gì. Tôi muốn yên tĩnh! Phiền cô… ra chỗ khác chơi giùm.
Bỏ lại câu nói lạnh tanh kia cho cô gái xinh xắn và gạt phăng bàn tay trắng nõn nà ra khỏi người mình, Thanh Phong dứt khoác đứng phắt dậy rồi dửng dưng cất bước. Những bước chân vô hồn củng tia nhìn mê muội.
Rời vỉa hè dơ bẩn, Mẫn Mẫn phủi sạch mọi thứ bám víu vào mép váy. Cô ghét cái cảm giác này. Hệt như bị Thanh Phong hắt hủi. Cô yêu anh, hẳn anh biết qua cách cô quan tâm anh ở lớp. Thế mà, anh lại tỏ vẻ không để tâm đến cô. Dù chỉ một lần!
Phải hạ mình ngồi xuống nơi đầy bụi đã là khó. Vậy mà, anh nở đối xử lạnh nhạt với cô thế kia. Trong khi, nụ cười của anh chỉ thường xuất hiện khi anh thoáng nhìn thấy một con nhóc 11 đi ngang qua bãi xe hoặc khi đi cùng con nhóc ấy dưới tán cây lớn rậm bóng mát.
Mẫn Mẫn cố tình tông vào nhóc con kia, vờ yếu đuối trong cách nói năng để làm quen nhóc ấy. Trên cả mong đợi, cô đã thành cong với gương mặt đáng yêu. Việc còn lại chỉ là hâm nóng tình chị em trong những tháng ngày học ở Kiến Văn.
Để rồi xem, Trần Thanh Phong sẽ thuộc về ai! Mẫn mẫn kiêu sa hay chuột con nhem nhuốc. Hẳn là nhiều người cho rằng hoàng tử sẽ chọn lọ lem. Nhưng, đó chỉ là cổ tích. Còn đây, là đời thực, không phải cổ tích trong mơ. Hoàng tử, đương nhiên cùng công chúa. Chắc chắn thế!
2
Con xe nhỏ rợp bóng trên nền gạch xám ngắt cùng hình bóng trải dài của chủ nhân nó. Cả hai cùng song hành trên đoạn đường nhộn nhịp sự sống về đêm. Gió lướt khẽ qua kẽ tóc mượt, mang hương thơm nhẽ bay xa, hòa lẫn vào không khí.
Tiểu Phương cuối đầu, chân vẫn thẫn thờ bước đến trước. Tóc rũ xuống, che mất đôi mắt long lanh. Bất chợt, chuột con dừng chân lại, hai tay bấu chặt vào tay cầm xe như muốn bóp cho nó biến mất. Tia nhìn sòng sọc vị giận dữ.
Sao nào! Đúng là cô đã dễ tin người. Thì đã sao? Có cần lừa gạt một cô nhóc dễ tin không? Anh mà nghèo thì chắc chuột con không có nhà để ở mất! Nghèo với anh là sống trong tòa lâu đài cao sang vậy ư? Đáng ghét! Cảm giác niềm tin đặt sai chỗ thật đáng ghét.
Phải rồi! Anh và chuột con có quan hệ gì? Việc gì phải tức giận chỉ vì việc cỏn con kia. Lạ thật!
Suy cho cùng, Triệu Chấn Vũ chỉ là tên lừa bịp chuyên nghiệp. Sau này, lời anh nói, cô sẽ không bao giờ tin là thật!
Ghét thật. vì một kẻ lừa dối như anh mà chuột con lại phải về nhà trễ mất mấy tiếng đồng hồ. Cô sẽ hứng trọn cơn thịnh nộ của lão gia và phu nhân ở nhà cho mà xem.
Ôi…!!!
Ngẫng đầu nhìn trăng sao lấp lánh và thở dài cho số phận “hẩm hiu” của mình, chuột con buồn bã bĩu môi rồi nâng nhẹ chân bước tiếp.
Dưới ánh đèn đường lấp lánh, một dáng người anh tuấn nghiễm nhiên ngồi đó. Trong anh thật cô đơn.
Mái đầu vàng rực trở nên cuốn hút hơn nhờ hiệu ứng ánh sáng phản quang. Điều đó giúp Tiểu Phương nhanh chóng nhận ra người lạ đó là ai.
_ Anh Thanh Phong!
Đến cạnh chàng trai ngồi đó, Tiểu Phương nhoẻn miệng cười tươi rồi gọi khẽ như sợ sẽ làm anh giật mình. Gạt chân chóng xe, chuột con chạy lại ngồi cạnh Thanh Phong với khóe môi ngập vị cười.
Bất giác, nhận ra giọng nói trong veo, Thanh Phong khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt sâu thẳm chứa tia tuyệt vọng đen láy như vô hồn.
_ Em… chưa về nhà?
Nhìn thấy đồng phục Kiến Văn, Thanh Phong như tỉnh hẳn, thoát khỏi cơn mê mụi. Anh nhìn chuột nhỏ đầy lo lắng rồi nói. Tháo bỏ gương mặt buồn bã ngay lúc đó.
Tiểu Phương nhìn Thanh Phong hồi lâu, cô nhóc cười xòa, nghiêng đầu tinh nghịch tỏ vẻ đáng thương :
_ Em dễ bị gạt lắm sao! Hic, anh Chấn Vũ… à không, tên Hội trưởng thối tha là đồ lừa bịp. Anh ta gạt em. Nào là nhà nghèo, không tiền trả nợ. Hic, anh ta còn đập luôn điện thoại của em…
Sững người, Thanh Phong đột nhiên bật cười vì nét mặt ngây thơ kia. Anh nhẹ đưa tay xoa đầu chuột con, gieo tia nhìn trìu mến lạ thường lên người nhóc con lém lỉnh. Bỗng, Thanh Phong đứng lên, kéo nhẹ khuỷu tay nhỏ rồi ra lệnh dứt khoác :
_ Đi, anh đưa em về!
Tuy ngạc nhiên vì sự thay đổi đột của Thanh Phong nhưng Tiểu Phương vẫn không sao quên được dáng dấp đau đớn khi nãy của anh. Anh có gì đó… lạ lắm. Dường như đang rất buồn.
Níu vạt áo ai kia, chuột con khẽ nhăn trán, chậm rãi phát ra từng câu chữ như muốn nhấn mạnh :
_ Anh Thanh Phong đang buồn phải không?
_ …
_ Em không biết chuyện gì xảy ra với anh. Nhưng… anh đừng để gương mặt đẹp thế chứa nỗi buồn, nhé! Anh Thanh Phong khi cười là đẹp trai nhất vũ trụ đó.
_ Thật sao?
Bật cười, Thanh Phong khựng lại vài giây ngắn. Nụ cười tự nhiên khác hẳn chiêu cười sát gái nào đó đã là thói quen của anh.
Mập mờ dưới vầng sáng ảo, hai dáng người đối diện nhau. Cả hai cùng trao nhau tia nhìn chứa niềm vui bất tận.
Trăng ló dạng sau rặng mây đen kình, len lén nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên dưới. Nơi có hai tâm hồn đồng điệu đang hòa chung xúc cảm.
3
Ban công cao lộng gió trời.
Dưới ánh đèn mờ ảo của ban công to lớn là một gương mặt hoàn mĩ.
Trầm lặng tựa lưng vào thành ban công, Triệu Chấn Vũ ung dung thả tia nhìn hòa vào vệt đen bí ẩn trên nền trời lấp lánh sao hôm. Sáng rực.
Gió vu vơ vờn quanh mái tóc nâu óng mượt. Đùa vui. Chợt, tia nhìn xanh bỗng sáng lên. Che lấp cả vệt sáng của trăng và sao. Nổi bật hẳn giữa màn đêm giá buốt.
Khoanh hai tay trước ngực, Chấn Vũ nhẹ nhắm mắt cho mẫu chuyện khi nãy ùa về. Khi cô hầu cận vội vàng chạy ra mở cổng cho anh. Khi cô nhóc tinh nghịch nhìn anh với ánh mắt run run. Khi nhóc con bắt đầu ném cho anh cái nhìn khinh miệt cảnh báo cho sự dối trá đã được anh quệt ra. Khi tí hon chuyển tia nhìn khinh miệt sang cảnh giới của sự hung hăng như muốn đặt câu hỏi “Tại sao lại nói dối?” cho anh.
Ngập trong sự im lặng do cả hai tự tạo ra, cô hầu cũng trở nên ngơ ngác không biết gì thêm ngoài câu chào hỏi mới đó. Cô chỉ biết lặng yên đứng đó. Chờ chủ nhân vào nhà rồi thi hành nhiệm vụ của mình. Đóng cửa.
Rồi, bé con thẳng thừng dắt con xe đi một cách nhanh chóng nhất mà không thèm nhìn anh thêm cái nào nữa. Nhìn vóc dáng nhỏ nhắn lầm lũi trong đêm khi đã biết được sự thật về mình, Chấn Vũ bỗng thấy có chút xót.
Sao nào, chẳng qua là đùa tí cho vui thôi. Việc gì giận đến thế?
Chết tiệt!
Đá vào thành ban công, Chấn Vũ giận dữ trừng mắt nhìn trăng, sao hệt như những vật thể lấp lánh ấy đang mắc tội với anh. Tại sao hình ảnh nhóc con kia lại cứ luẩn quẩn trong đầu anh không rời thế kia?
Việc nhóc con ấy giận hay không, liên quan gì đến Chấn Vũ. Phải! Không liên quan gì cả. Vậy, anh không cần quan tâm đến chuyện đó nữa.
Quăng hình ảnh nhỏ bé kia ra ngoài, Chấn Vũ sải nhẹ chân trên nền gạch sáng. Đóng nhẹ cửa lại. Anh tự do ngã mình lên giường. Cho hàng mi cong vút có cơ hội khép lại sau ngày dài mệt mỏi.
Ngủ thôi.
_ Khụ… khụ… khụ.
Vừa nhắm mắt, cổ họng đã rát bỏng khiến Chấn Vũ bật ho. Anh khó chịu ngồi dậy cho cơn đau vơi đi. Đôi mắt xanh hằn mạnh vệt đỏ lừ của cơn sốt có chuyển biến xấu.
Hay ho rồi!
Anh quên mất mình đang “trúng độc” cà rốt. Đã thế, còn lang thang trong gió cùng nhóc con tí hon dưới ánh hoàng hôn chẳng hiểu vì sao.
Anh có thú vui tản bộ à? Hoàn toàn không!
Lại còn đứng trước cổng mà nhìn theo chuột nhắt bước đi. Gió thổi mạnh hơn khi hoàng hôn ló dạng. Giờ, anh còn thả mình trước gió đêm giá buốt. Nói sao mà cơn sốt không tăng lên.
Nghĩ lại, anh trừng mắt với trăng và sao cũng chẳng sai. Vì tại chúng, anh mới cảm thế này. Tại chúng sáng quá nên… anh không ngủ được. Và tại chúng… cứ mờ ảo hệt hình ảnh cô bé lém lỉnh nào đó.
Cố nâng mình bước xuống giường, Triệu Chấn Vũ nhíu mày vì cái đau ê ẩm rồi loạng choạng bước đi. Mọi thứ như xoay ngược hẳn, mờ ảo trước mắt anh.
Lê từng bước nặng trịch xuống thang lầu, Chấn Vũ gắng kìm chế cái nhói buốt nơi đỉnh đầu và cái nóng ran đang lan tỏa khắp người.
Anh hận cà rốt và ghét gió biết nhường nào!
Lục tung cái ngăn chứa thuốc y tế để tìm thuốc hợp với mình. Thú thật, Chấn Vũ cũng chẳng biết cái nào là thuốc hợp với mình nữa. Thuốc trị sốt, đau đầu rốt cuộc là loại nào anh còn không biết được. Hiển nhiên, anh thông minh sáng suốt. Nhưng khi bệnh và đối mặt với thuốc men, anh hoàn toàn mù tịt.
Suy cho cùng, đã là con người thì ai mà chẳng có khuyết điểm. Rõ là không một ai trên đời này là hoàn hảo tuyệt đối.
_ Khụ… khụ… khụ…
Bật ra tiếng ho rát cổ, Chấn Vũ khó chịu quơ hết đóng thuốc có trong ngăn tủ. Đem ra bàn “nghiên cứu”.
Đã nói, với anh, chờ đợi là điều không thể. Nên, mỗi loại thuốc một viên, Chấn Vũ cho luôn vào miệng rồi nuốt ực ực cùng ngụm nước lọc trên bàn.
4
Cạch!
Từ bên ngoài cửa, một dáng người cao cao bước vào. Đi cùng anh ta là mùi rượu và gió lạnh cùng sự cô đơn nhạt nhẽo.
Triệu Khương giương mắt nhìn chàng trai đang tựa mình vào sopha, thoáng chau mày nghi hoặc. Lần đầu tiên anh thấy tên em họ ngủ dưới ghế thế này. Đúng là chuyện lạ trên đời này vô số.
Bỏ giày ra, Triệu Khương bước nhẹ đến sopha. Anh ngạc nhiên hẳn khi nhìn thấy đóng thuốc bừa bộn trên bàn. Gì đây? Bệnh sao?
Cười ma mị, Triệu Khương toan đá chân vào người con trai đang nghiễm nhiên nhắm mắt mệt mỏi. Nhưng, ngay lập tức, anh khựng chân lại giữa không trung khi nhìn thấy… mỗi vĩ thuốc đều mất hết một viên.
Trừng mắt nhìn kẻ đang say sưa tựa lưng vào sopha và nhắm mắt. Gương mặt nhệch nhạt rõ nét. Toàn thân thì nóng bừng bừng. Triệu Khương khẽ cuối người, anh nhặt nhạnh từng chiếc vỏ đựng thuốc lên xem.
Tổng hợp tất cả các bệnh… uống hết sao?
Điên thật!
_ Này, dậy đi.
Triệu Khương đưa tay khiều nhẹ cánh tay ai kia, cất giọng như ra lệnh. Anh thừa biết tên ngốc kia đã ăn phải THỨ gì để cho ra nông nổi này. Chẳng cà rốt thì còn món nào. Đúng cứng đầu!
Ngược lại, Triệu Khương rất thích món đó. Cũng vì tên ngốc nào kia mà cả nhà không một ai dám làm cà rốt để ăn. Suy ra, Triệu Khương cũng chẳng được ăn món khoái khẩu. Anh bắt đầu ghét đứa em họ cùng cha khác mẹ.
Mất mẹ từ nhỏ, đối với Triệu Khương, cô độc đã quen. Anh bắt mình phải tàn ác để tồn tại. Nhưng, anh không suy nghĩ theo hướng tích cực hơn. Rằng mọi người trong nhà này điều yêu thương anh. Không hơn không kém Triệu Chấn Vũ.
Trong thâm tâm, Triệu Khương luôn căm ghét bà Triệu, tức mẹ của Chấn Vũ. Vì đơn giản, anh nghĩ do cha cưới thêm người đàn bà kia mà mẹ anh qua đời sớm.
_ Khụ… khụ… khụ…
Tiếng ho gấp đánh tan lối suy nghĩ trong Triệu Khương. Anh bất giác quay tia nhìn trở lại người trên sopha, nghi hoặc đứng lên và lấy lại bộ mặt không xúc cảm thường ngày.
Từ từ hé mắt, Triệu Chấn Vũ nhíu mày khó chịu. Anh chóng tay lên thành ghế, nhỏm người dậy khi nhìn thấy Triệu Khương đang nhìn mình chầm chầm.
_ Bệnh sao?
Cất giọng hỏi, Triệu Khương men tia nhìn theo hướng ai kia khập khiễng bước đi. Nhìn như chẳng có chút sức lực nào. Nếu muốn, ngay lúc này, chỉ với một đòn, Triệu Khương sẽ hạ được “kẻ tranh giành” quyền thừa kế cùng mình. Nhất định thế!
Nhưng, Triệu Khương không thích đạt được điều gì đó quá dễ dàng. Phải có chút sôi động thì mới thú vị. Mọi cuộc chơi luôn thế còn gì!
_ Không!
Trả lời lãnh đạm, Triệu Chấn Vũ vẫn tiếp tục cố gượng người bước đi. Mồ hôi trong người ngày một nhiều hơn.
Khốn khiếp!
Bây giờ anh bắt đầu thù thuốc.
Cười thầm, Triệu Khương nhấc chân bước nhanh. Thoắt cái đã theo kịp bước chân người “bệnh”. Thật dễ dàng!
_ Không bệnh uống thuốc làm gì?
Dùng chiêu khích tướng, Triệu Khương vừa bước nhẹ, vừa nghiêng mắt nhìn gương mặt đau dớn của ai đó, nhếch môi.
_ Thích.
Đáp gọn. Chấn Vũ tiếp tục bước khập khiễng trên từng nấc thang lầu. Bám víu vào thành lan can bóng loáng để trụ vững.
_ Thuốc… ngon chứ!
_ Ngon.
_ Uống nữa không?
_ Chết cũng không!
_ Chậc, khen ngon mà “Chết cũng không” là thế nào?
Đá xoáy câu trả lời khó nhọc của ai kia, Triệu Khương khoái trá cười nham hiểm. Hiếm khi có dịp trêu “băng” thế. Bỏ thật phí!
_ Tôi mệt. Miễn tranh luận!
Ngắn gọn, Chấn Vũ dồn sức vào chân, bước nhanh vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Anh biết, nếu còn cãi thế, anh chắc sẽ mắc bẫy vì tâm trí đang mơ hồ. Bằng chứng là anh đã trúng ngay chiêu khích tướng của ai kia khi buông câu trả lời chẳng ăn nhập vào câu trước.
Gục đầu. Triệu Khương cười phì trước thái độ của đứa em họ kiêm luôn kẻ thù tranh giành quyền thừa kế với mình. Thôi thì… làm người tốt một lần!
Bíp!
Nhấn phím điện thoại, Triệu Khương nhẹ thảy những thanh từ nhạt nhẽo vào đầu dây bên kia. Giọng nửa ra lệnh, nửa thông báo.
_ Đến ngay nhé. Thằng ngốc đó… sắp chết rồi!
Rụp!
Cúp máy. Triệu Khương nhếch môi ma mị rồi nhìn sang cánh cửa nâu đậm đang đóng chặt, nói khẽ :
_ Cái này… có được tính không nhỉ? Nếu vậy, chẳng phải cậu đã nợ tôi một món nợ lớn hay sao?
Đêm đó, có một vị bác sĩ vội vội vàng vàng chạy đến căn biệt thự có cánh cổng điêu khắc vẫn sáng đèn. Ông hấp tập mang mọi đồ dùng cần thiết chạy ngay vào giang phòng có Triệu Khương đang đứng trước cửa vào.
Khám cho ai đó xong, vị bác sĩ đáng tin cậy thở phào nhẹ nhõm rồi bước thật khẽ ra ngoài. Sẵn tiện, ông đưa tay “thủ tiêu” ánh đèn sáng rực làm khó giấc ngủ cùng cơn sốt đã dịu xuống của một ai đó. Đóng cửa một cách nhẹ nhàng.
/41
|