” T…thích…thích tao” cậu ấp a ấp úng, mặt đỏ như gấc.
” Chết thật, sao dạo này mình cứ nói mẹ kiếp thế nhỉ ” nó vờ nhìn ra ngoài.
” Con kia, quay mặt qua đây ngay, MÀY NÓI THÍCH TAO?” cậu hét rõ to.
” Ơ, anh nói gì thế? Em chẳng hiểu gì cả” nó làm mặt ngu.
” Mày xạo vừa thôi, mày vừa nói thích tao còn gì” cậu gắt gỏng, người nóng đến không chịu nổi rồi.
” Em nói hồi nào, chắc anh Ca nghe nhầm đấy” nó chối bay chối biếng ” Em nói là em thích…”
” Thích gì?”
” Thích…thích…”
” Nói mau” cậu gằn giọng.
” Thích Minh”
“….”
Cậu không nói gì, khẽ khàng nhắm mắt. Nó ngồi im thin thít, cứ thế bầu không khí ngột ngạt kéo đến.
” Sao không nói với nó đi” mắt cậu vẫn nhắm, từng hơi thở phả ra đều đặn.
” Em…em”
” Thôi ngủ đi, tao buồn ngủ rồi” cậu quay mặt qua phía khác.
Nó buồn buồn nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, ngày hôm nay quả thật là xui xẻo.
Nửa đêm.
” Anh ” nó lấy tay chọc chọc vào má cậu.
” Gì?”
” Em…mắc vệ sinh” nó ngại ngùng.
Cậu trở người ngồi dậy chui ra ngoài, nó cũng cà nhắc theo sau.
Đến chỗ một bụi rậm khá lùm xùm, cậu không nói gì quay mặt về phía khác, nó hiểu ý nhanh chóng đi vào.
” Có khăn giấy chưa?”
” Em quên mất tiêu rồi”
Cậu ném về phía nó một chiếc khăn tay.
” Cảm ơn”
….
” Anh ”
” Gì nữa?”
” Đói quá” nó lấy tay xoa xoa cái bụng đang biểu tình dữ dội. Cậu nãy lo đi kiếm nó nên chưa kịp ăn, giờ cũng thấy đói thật.
” Ráng chịu đi, có mang gì theo đâu, trời thì đang bão nữa”
Nó lấy từ trong túi ra một nắm xôi mẹ cho để ăn sáng, nhưng quên không ăn vì trên xe có bánh bao.
” Ăn chung với em đi” nó đút luôn vào miệng cậu một miếng.
” Ưm”
” Chuyện hồi nãy là…” nó ngập ngừng.
Cậu xụi mặt, đang định nói nó không cần quan tâm thì đã bị nhét thêm cho một nắm xôi nữa vào miệng.
” Ưm…”
” Em không cố ý đâu…”
Thêm một nắm xôi nữa.
” Ưm…ứu ao”
” Em nói giỡn đấy, em không thích Minh đâu”
Lại một nắm xôi
” Ưm…ặc…ặc” cậu bị ngốm cho nhiều xôi đến nỗi phát sặc.
Nó quay qua, phát hoảng, đập lên lưng cậu tới tấp.
” Anh…anh Ca có sao không, em xin lỗi?”
” Mày làm cái quái gì thế hả, xíu nữa là tao chết vì nghẹn rồi” cậu ức.
” Em xin lỗi mà” nó nài nỉ.
” Mà mày vừa nói gì thế, chuyện mày thích thằng đó là giỡn”
” Dạ vâng” nó gật đầu lia lịa
” Chắc không?” Mắt cậu nở đom đóm.
” Dạ chắc”
” Thật không?”
” Dạ thật”
Mặt cậu tươi tỉnh hẳn lên, xịch vào gần dựa đầu lên vai nó.
” No rồi, ngủ đi”
Nó cất phần xôi còn lại vào túi, rồi cũng dựa lên đầu cậu ngoan ngoãn ngủ.
” Bim…bim…bim” tiếng còi xe hối thúc
Nó nhanh chóng soạn đồ của mình. May mà hôm qua trời bão với lại đông học sinh quá nên mấy thầy cô mới không phát hiện là nó và anh Ca mất tích, chứ không là bây giờ hai đứa đang phải ngồi kì cọ hố xí công cộng rồi.
Cậu đứng dựa đầu vào cánh cửa, cười mỉm.
” Anh cười gì chứ, soạn đồ xong chưa mà đứng đó?” Nó lên tiếng.
” Xong rồi, chứ ai mà làm lâu như mày”
” Em đói quá à” nó vừa xách cái cặp mua đầy quà lưu niệm vừa cà nhắc đi ra.
Cậu giật luôn cái cặp của nó, lấy từ trong balo mình ra một ống tre.
” Ăn đi”
” Anh đừng nói là…” mắt nó lấp la lấp lánh
” Mày nói mày thích mà, cơm trong ống tre đó, vừng buộc ở trong cái bọc phía trên”
Nó nhẹ nhàng tách ống tre ra, cơm trắng bên trong vừa nóng vừa thơm sực lên nức cả mũi, nó lấy túi vừng rắc một ít lên, nước bọt sắp chảy ra ngoài đến nơi rồi.
” Ăn không?”
” Tao ăn rồi”
Nó bĩu môi rồi nhét một cục cơm to đùng vào trong miệng, sung sung sướng sướng thưởng thức.
” Mi à, lát lên xe ngồi kế tao nhé?”
” Dạ” nó gật đầu lia lịa trong vô thức, tay vẫn móc từng hạt cơm ăn.
” Hứa đi”
” Hứa” có đứa vẫn ngu ngốc moi từng hạt cơm, có đứa kế bên cứ cười đểu liên tục.
” Mi cưng, sao hôm qua cưng đi đâu thế, chị tìm hoài không thấy” Trâm Anh khó chịu nhìn thằng em mình đang ngồi kế nhỏ.
” À…em…em”
” Đi tuần trăng mật” cậu nhấc một tai phone ra.
” Đã cưới đâu mà tuần với chả mật” nó xấu hổ đáp lại.
” Thì đằng nào cũng cưới thôi mà” cậu nhét vào tai nó một bên phone, tay lướt lướt màn hình điện thoại.
” Còn lâu nhá” nó phụng phịu trông dễ thương hết cỡ.
” Tách”
” Ơ, sao lại chụp em, xấu lắm, thôi xóa đi. Em cười lại rồi hẵng chụp”
” Mai mốt mày mà không cưới tao tao tung ảnh này lên mạng cho mọi người xem”
” Này anh vừa vừa phải phải thôi nhé. Anh mà dám tung lên thì em…”
” Em gì?” Cậu lè lưỡi.
” Em…em”
Cậu trêu làm nó càng tức.
” Em sẽ…”
” Cưới người chụp ảnh”
” Đúng vậy, em sẽ cưới người chụp ảnh cho anh Ca tức chơi, ủa…ơ”
Cậu cười khúc khích tự mãn, nó mặt bí xị một cục, thật là lần nào cũng bị lừa mà. Mai mốt phải cẩn thận hơn mới được.
” A…bài hát của em nè”
” Của mày hồi nào”
” Ơ hay, hôm bữa tặng em rồi còn gì, mà bài này tên gì thế, em quên rồi”
” I will love you forever of my life” cậu quăng cho nó một tờ giấy ” Đầy đủ lời trong này đấy nhé”
” Anh Ca thông minh quá à, em đọc mà chẳng hiểu gì”
” Hiểu sớm làm gì, cứ từ từ đọc cho nó thấm dần ”
” Vâng”
….
….
” Chủ tịch” ông quản gia cúi người.
” Vợ của tôi thế nào rồi?”
” Dạ phu nhân vẫn khỏe”
” Còn thằng Lâm”
” Dạ…”
” Hừ…vẫn bám con bé đấy ạ” người đàn ông khẽ thở dài ” Thôi, cứ về chăm sóc cho phu nhân của tôi đi, mọi chuyện cứ để tôi lo”
Ông quản gia cúi đầu chào rồi đi ra khỏi thư phòng. Cánh cửa khép lại, ông Gray khẽ đặt sát tai mình vào thành cửa.
” Alo, mấy đứa đấy à?”
” Có một người tao cần tụi bây xử”
” Yên tâm, không nguy hiểm đâu, loáng cái là xong thôi”
” Tao nuôi tụi bây không phải để thương cảm cho một đứa con nít! Thật ra thì sẽ không tệ nếu như con nhỏ đó không bám dai như đỉa”
” Thù lao thì cứ yên tâm, nhớ, xóa dấu vết cho thật cẩn thận vào”
” Ngay ngày mai, ok”
….
” Cảm ơn ông Gray” người phụ nữ khẽ mỉm cười.
” Phu nhân à, tôi xin bà, hãy làm ơn suy nghĩ lại đi”
” Không được” người phụ nữ dứt khoác.
” Còn cậu Lâm thì làm thế nào ạ? Có cần phải hi sinh, như vậy thì tội cho phu nhân quá” ông quản gia mắt đỏ hoe.
” Tôi đã lo hết rồi. Hãy chăm sóc nó dùm tôi, một lần nữa, cảm ơn ông vì luôn ở bên tôi”
” Được phục vụ cho phu nhân là vinh hạnh của tôi mà”
” Anh Vĩ, tại sao sau bao nhiêu năm anh vẫn độc ác như thế?”
” Chết thật, sao dạo này mình cứ nói mẹ kiếp thế nhỉ ” nó vờ nhìn ra ngoài.
” Con kia, quay mặt qua đây ngay, MÀY NÓI THÍCH TAO?” cậu hét rõ to.
” Ơ, anh nói gì thế? Em chẳng hiểu gì cả” nó làm mặt ngu.
” Mày xạo vừa thôi, mày vừa nói thích tao còn gì” cậu gắt gỏng, người nóng đến không chịu nổi rồi.
” Em nói hồi nào, chắc anh Ca nghe nhầm đấy” nó chối bay chối biếng ” Em nói là em thích…”
” Thích gì?”
” Thích…thích…”
” Nói mau” cậu gằn giọng.
” Thích Minh”
“….”
Cậu không nói gì, khẽ khàng nhắm mắt. Nó ngồi im thin thít, cứ thế bầu không khí ngột ngạt kéo đến.
” Sao không nói với nó đi” mắt cậu vẫn nhắm, từng hơi thở phả ra đều đặn.
” Em…em”
” Thôi ngủ đi, tao buồn ngủ rồi” cậu quay mặt qua phía khác.
Nó buồn buồn nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, ngày hôm nay quả thật là xui xẻo.
Nửa đêm.
” Anh ” nó lấy tay chọc chọc vào má cậu.
” Gì?”
” Em…mắc vệ sinh” nó ngại ngùng.
Cậu trở người ngồi dậy chui ra ngoài, nó cũng cà nhắc theo sau.
Đến chỗ một bụi rậm khá lùm xùm, cậu không nói gì quay mặt về phía khác, nó hiểu ý nhanh chóng đi vào.
” Có khăn giấy chưa?”
” Em quên mất tiêu rồi”
Cậu ném về phía nó một chiếc khăn tay.
” Cảm ơn”
….
” Anh ”
” Gì nữa?”
” Đói quá” nó lấy tay xoa xoa cái bụng đang biểu tình dữ dội. Cậu nãy lo đi kiếm nó nên chưa kịp ăn, giờ cũng thấy đói thật.
” Ráng chịu đi, có mang gì theo đâu, trời thì đang bão nữa”
Nó lấy từ trong túi ra một nắm xôi mẹ cho để ăn sáng, nhưng quên không ăn vì trên xe có bánh bao.
” Ăn chung với em đi” nó đút luôn vào miệng cậu một miếng.
” Ưm”
” Chuyện hồi nãy là…” nó ngập ngừng.
Cậu xụi mặt, đang định nói nó không cần quan tâm thì đã bị nhét thêm cho một nắm xôi nữa vào miệng.
” Ưm…”
” Em không cố ý đâu…”
Thêm một nắm xôi nữa.
” Ưm…ứu ao”
” Em nói giỡn đấy, em không thích Minh đâu”
Lại một nắm xôi
” Ưm…ặc…ặc” cậu bị ngốm cho nhiều xôi đến nỗi phát sặc.
Nó quay qua, phát hoảng, đập lên lưng cậu tới tấp.
” Anh…anh Ca có sao không, em xin lỗi?”
” Mày làm cái quái gì thế hả, xíu nữa là tao chết vì nghẹn rồi” cậu ức.
” Em xin lỗi mà” nó nài nỉ.
” Mà mày vừa nói gì thế, chuyện mày thích thằng đó là giỡn”
” Dạ vâng” nó gật đầu lia lịa
” Chắc không?” Mắt cậu nở đom đóm.
” Dạ chắc”
” Thật không?”
” Dạ thật”
Mặt cậu tươi tỉnh hẳn lên, xịch vào gần dựa đầu lên vai nó.
” No rồi, ngủ đi”
Nó cất phần xôi còn lại vào túi, rồi cũng dựa lên đầu cậu ngoan ngoãn ngủ.
” Bim…bim…bim” tiếng còi xe hối thúc
Nó nhanh chóng soạn đồ của mình. May mà hôm qua trời bão với lại đông học sinh quá nên mấy thầy cô mới không phát hiện là nó và anh Ca mất tích, chứ không là bây giờ hai đứa đang phải ngồi kì cọ hố xí công cộng rồi.
Cậu đứng dựa đầu vào cánh cửa, cười mỉm.
” Anh cười gì chứ, soạn đồ xong chưa mà đứng đó?” Nó lên tiếng.
” Xong rồi, chứ ai mà làm lâu như mày”
” Em đói quá à” nó vừa xách cái cặp mua đầy quà lưu niệm vừa cà nhắc đi ra.
Cậu giật luôn cái cặp của nó, lấy từ trong balo mình ra một ống tre.
” Ăn đi”
” Anh đừng nói là…” mắt nó lấp la lấp lánh
” Mày nói mày thích mà, cơm trong ống tre đó, vừng buộc ở trong cái bọc phía trên”
Nó nhẹ nhàng tách ống tre ra, cơm trắng bên trong vừa nóng vừa thơm sực lên nức cả mũi, nó lấy túi vừng rắc một ít lên, nước bọt sắp chảy ra ngoài đến nơi rồi.
” Ăn không?”
” Tao ăn rồi”
Nó bĩu môi rồi nhét một cục cơm to đùng vào trong miệng, sung sung sướng sướng thưởng thức.
” Mi à, lát lên xe ngồi kế tao nhé?”
” Dạ” nó gật đầu lia lịa trong vô thức, tay vẫn móc từng hạt cơm ăn.
” Hứa đi”
” Hứa” có đứa vẫn ngu ngốc moi từng hạt cơm, có đứa kế bên cứ cười đểu liên tục.
” Mi cưng, sao hôm qua cưng đi đâu thế, chị tìm hoài không thấy” Trâm Anh khó chịu nhìn thằng em mình đang ngồi kế nhỏ.
” À…em…em”
” Đi tuần trăng mật” cậu nhấc một tai phone ra.
” Đã cưới đâu mà tuần với chả mật” nó xấu hổ đáp lại.
” Thì đằng nào cũng cưới thôi mà” cậu nhét vào tai nó một bên phone, tay lướt lướt màn hình điện thoại.
” Còn lâu nhá” nó phụng phịu trông dễ thương hết cỡ.
” Tách”
” Ơ, sao lại chụp em, xấu lắm, thôi xóa đi. Em cười lại rồi hẵng chụp”
” Mai mốt mày mà không cưới tao tao tung ảnh này lên mạng cho mọi người xem”
” Này anh vừa vừa phải phải thôi nhé. Anh mà dám tung lên thì em…”
” Em gì?” Cậu lè lưỡi.
” Em…em”
Cậu trêu làm nó càng tức.
” Em sẽ…”
” Cưới người chụp ảnh”
” Đúng vậy, em sẽ cưới người chụp ảnh cho anh Ca tức chơi, ủa…ơ”
Cậu cười khúc khích tự mãn, nó mặt bí xị một cục, thật là lần nào cũng bị lừa mà. Mai mốt phải cẩn thận hơn mới được.
” A…bài hát của em nè”
” Của mày hồi nào”
” Ơ hay, hôm bữa tặng em rồi còn gì, mà bài này tên gì thế, em quên rồi”
” I will love you forever of my life” cậu quăng cho nó một tờ giấy ” Đầy đủ lời trong này đấy nhé”
” Anh Ca thông minh quá à, em đọc mà chẳng hiểu gì”
” Hiểu sớm làm gì, cứ từ từ đọc cho nó thấm dần ”
” Vâng”
….
….
” Chủ tịch” ông quản gia cúi người.
” Vợ của tôi thế nào rồi?”
” Dạ phu nhân vẫn khỏe”
” Còn thằng Lâm”
” Dạ…”
” Hừ…vẫn bám con bé đấy ạ” người đàn ông khẽ thở dài ” Thôi, cứ về chăm sóc cho phu nhân của tôi đi, mọi chuyện cứ để tôi lo”
Ông quản gia cúi đầu chào rồi đi ra khỏi thư phòng. Cánh cửa khép lại, ông Gray khẽ đặt sát tai mình vào thành cửa.
” Alo, mấy đứa đấy à?”
” Có một người tao cần tụi bây xử”
” Yên tâm, không nguy hiểm đâu, loáng cái là xong thôi”
” Tao nuôi tụi bây không phải để thương cảm cho một đứa con nít! Thật ra thì sẽ không tệ nếu như con nhỏ đó không bám dai như đỉa”
” Thù lao thì cứ yên tâm, nhớ, xóa dấu vết cho thật cẩn thận vào”
” Ngay ngày mai, ok”
….
” Cảm ơn ông Gray” người phụ nữ khẽ mỉm cười.
” Phu nhân à, tôi xin bà, hãy làm ơn suy nghĩ lại đi”
” Không được” người phụ nữ dứt khoác.
” Còn cậu Lâm thì làm thế nào ạ? Có cần phải hi sinh, như vậy thì tội cho phu nhân quá” ông quản gia mắt đỏ hoe.
” Tôi đã lo hết rồi. Hãy chăm sóc nó dùm tôi, một lần nữa, cảm ơn ông vì luôn ở bên tôi”
” Được phục vụ cho phu nhân là vinh hạnh của tôi mà”
” Anh Vĩ, tại sao sau bao nhiêu năm anh vẫn độc ác như thế?”
/52
|