Đường phố Sài Gòn về đêm sao vắng lặng và quang đãng lạ thường càng làm cho Lâm tức điên lên, lòng như lửa đốt, anh phóng xe điên cuồng từ phố này sang phố khác nhưng vẫn không tìm thấy người cần tìm. Nhà thì không về, tất cả những chỗ cô có thể đi tới, những người cô có thể gặp anh đều tìm hết rồi nhưng vẫn không thấy cô đâu cả. Cái thành phố này rộng lớn là thế, cô lại quá ư là mỏng manh nhỏ bé, làm sao anh có thể tìm được.
“Reeng, reeng, reeng”
“CHUYỆN GÌ MÀ GỌI HOÀI VẬY? Tôi đã nói là tôi đang bận rồi mà, cô là thư kí mà không lo được mấy việc cỏn con đó thì mai nộp đơn xin nghỉ đi là vừa, đừng có mà làm phiền tôi nữa”
“Alo, anh…anh Ca, em…em đây,em xin lỗi,để em cúp máy” giọng bên đầu dây kia rụt rè.
“CON KIA, TAO KÊU MÀY CÚP MÁY BAO GIỜ HẢ? MÀY ĐANG Ở ĐÂU? SAO LẠI KHÔNG VỀ NHÀ? MÀY BIẾT TAO LO CHO MÀY LẮM HAY KHÔNG CÁI CON VỢ THỐI NÁT NÀY?”
“Em…em xin lỗi, em đang ở trên Đà Lạt”
“Cái đ.., mày lên đó làm gì? Đang ở đâu? Sao mà lên được đó? Ai đưa mày đi?”
“Em…em tự bắt xe đi”
“Vợ giỏi nhể? Thế sao không ở trên đó luôn đi mà gọi điện cho tôi làm gì?”
“Em xin lỗi”
“Nhắn địa chỉ qua máy tôi, chờ ở đó tôi lên liền”
“Dạ…vâng”
….
….
“Mi! Lê Ngọc Huyền Mi, mày ở đâu? Mau đưa cái bản mặt thối nát của mày ra đây!”
“Anh Ca, em…em ở đây”
Mi rụt rè gọi.
Lâm lao tới, hai tay bóp chặt cổ của cô, mắt đỏ thành vạch, cô cảm nhận được người anh đang run lên bần bật, là anh khóc sao? Mùi rượu phảng phất, tại sao? Trước đây anh rất ít khi uống rượu mà
“Anh…anh…”
“Mày câm miệng lại ngay cho tao”
“Em…em xin lỗi”
“Tao đã bảo là mày câm miệng lại cơ mà” Anh tức giận nắm chặt cô hơn.
Hơi thở nặng nhọc phả vào chiếc cổ trắng nõn. Ai đó không kiềm được mà đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, tham lam chiếm đoạt từng ngóc ngách, tay vẫn không ngừng siết chặt.
Mi cảm giác như mình sắp chết tới nơi rồi, nước mắt cô liên tục trào ra, cố gắng hớp lấy từ ngụm không khí nhỏ còn sót lại.
Sau một hồi điên cuồng, trút hết tức giận lên môi ai đó làm nó phải bật máu, cuối cùng anh cũng chịu ngừng, ngồi bệt xuống đất, mặc cho thứ nước mặn chát đang lăn dài càng lúc càng nhiều xuống khóe miệng.
“Tại sao vậy? Mày là cái thá gì?”
“Mày…mày là cái gì mà lại khiến tao thành ra thế này. MAU, NÓI ĐI!”
“…”
“Sao hả? Không nói được à? Phải, mày chẳng là cái gì cả, chỉ là một thứ rác rưởi qua đường không hơn không kém”
Mi khụy xuống, cô khóc, cô đau. Thì ra, với anh, cô chỉ là như thế!
“Nhưng, tại sao? Tại sao tao chẳng thể nào dứt ra được, mày…làm ơn…buông tha cho tao đi, làm ơn…đừng làm phiền tao nữa”
“Mày…chỉ làm cho cuộc sống của tao khổ sở hơn mà thôi. Mày lúc nào cũng làm tao nhớ, lúc nào cũng làm tao phải lo nghĩ về mày”
“Mày đúng là thứ chó chết…tại sao? Tại sao tao lại có thể yêu một con đàn bà ngu si ngốc nghếch như mày?”
“Lúc tao qua Mĩ, tao đã không ngừng nhớ về mày, mày biết không? Cái nỗi nhớ chết tiệt đó nó hành hạ tao mỗi ngày, đến lúc tao ngủ…mẹ kiếp, nó cũng chẳng chịu buông tha cho tao. Rồi tao gặp tai nạn, đau lắm Mi à, nhưng còn đau hơn khi mà tao chỉ được quyền nhớ mày trong tưởng tượng, chỉ dám mơ mộng là được mày chăm sóc. Không dám đối mặt với sự thật, là người chăm sóc tao không phải là MÀY!”
“Phải, đó chính là Maga. Em ấy đã yêu thương tao biết bao nhiêu, thậm chí em ấy còn hiến thận cho tao. Nhưng tao lại không thể, không thể chấp nhận tình cảm của em ấy. Tất cả, chỉ vì mày, vì tao yêu mày, vì tao chọn mày”
“Nhưng mày thì sao chứ? Mày buồn vì nhằng nhãi Minh phải đi du học, mày buồn vì không thể ở bên nó sao? Đúng, tao lầm, tao lầm thật rồi khi tin tưởng vào cái loại gái lẳng lơ như mày”
“Mày…mày đúng là, haha, mày cao tay quá Mi ạ. Tao, tao đầu hàng rồi. Tao thua mày rồi, haha, tao…”
“Anh Ca, anh Ca, anh không sao chứ? Em xin lỗi mà, anh ơi, huhu, tỉnh dậy đi mà anh,em xin anh mà, anh ơi!”
Cô hoảng hốt chạy tới, lo sợ đến mức chỉ muốn chết đi sống lại, nhưng người đàn ông này thật hư quá, chửi cô cho đã xong lại lăn ra ngủ. Anh có biết, cô buồn biết bao nhiêu không? Anh có biết, cô nhớ anh biết bao nhiêu không? Liệu rằng anh có biết, khi nhìn thấy anh bên người con gái khác, trái tim cô như muốn vỡ tan thành trăm mảnh. Nhưng vì anh, tất cả, cô đều có thể chịu được.
“Anh Ca à, em… rất yêu anh”
Khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán cao ấy, cô thở dài, bắt điện thoại rồi gọi số máy quen thuộc.
“Alo, Maga đó hả? Cậu có rảnh không, mình làm phiền cậu chút nhé?”
“Reeng, reeng, reeng”
“CHUYỆN GÌ MÀ GỌI HOÀI VẬY? Tôi đã nói là tôi đang bận rồi mà, cô là thư kí mà không lo được mấy việc cỏn con đó thì mai nộp đơn xin nghỉ đi là vừa, đừng có mà làm phiền tôi nữa”
“Alo, anh…anh Ca, em…em đây,em xin lỗi,để em cúp máy” giọng bên đầu dây kia rụt rè.
“CON KIA, TAO KÊU MÀY CÚP MÁY BAO GIỜ HẢ? MÀY ĐANG Ở ĐÂU? SAO LẠI KHÔNG VỀ NHÀ? MÀY BIẾT TAO LO CHO MÀY LẮM HAY KHÔNG CÁI CON VỢ THỐI NÁT NÀY?”
“Em…em xin lỗi, em đang ở trên Đà Lạt”
“Cái đ.., mày lên đó làm gì? Đang ở đâu? Sao mà lên được đó? Ai đưa mày đi?”
“Em…em tự bắt xe đi”
“Vợ giỏi nhể? Thế sao không ở trên đó luôn đi mà gọi điện cho tôi làm gì?”
“Em xin lỗi”
“Nhắn địa chỉ qua máy tôi, chờ ở đó tôi lên liền”
“Dạ…vâng”
….
….
“Mi! Lê Ngọc Huyền Mi, mày ở đâu? Mau đưa cái bản mặt thối nát của mày ra đây!”
“Anh Ca, em…em ở đây”
Mi rụt rè gọi.
Lâm lao tới, hai tay bóp chặt cổ của cô, mắt đỏ thành vạch, cô cảm nhận được người anh đang run lên bần bật, là anh khóc sao? Mùi rượu phảng phất, tại sao? Trước đây anh rất ít khi uống rượu mà
“Anh…anh…”
“Mày câm miệng lại ngay cho tao”
“Em…em xin lỗi”
“Tao đã bảo là mày câm miệng lại cơ mà” Anh tức giận nắm chặt cô hơn.
Hơi thở nặng nhọc phả vào chiếc cổ trắng nõn. Ai đó không kiềm được mà đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, tham lam chiếm đoạt từng ngóc ngách, tay vẫn không ngừng siết chặt.
Mi cảm giác như mình sắp chết tới nơi rồi, nước mắt cô liên tục trào ra, cố gắng hớp lấy từ ngụm không khí nhỏ còn sót lại.
Sau một hồi điên cuồng, trút hết tức giận lên môi ai đó làm nó phải bật máu, cuối cùng anh cũng chịu ngừng, ngồi bệt xuống đất, mặc cho thứ nước mặn chát đang lăn dài càng lúc càng nhiều xuống khóe miệng.
“Tại sao vậy? Mày là cái thá gì?”
“Mày…mày là cái gì mà lại khiến tao thành ra thế này. MAU, NÓI ĐI!”
“…”
“Sao hả? Không nói được à? Phải, mày chẳng là cái gì cả, chỉ là một thứ rác rưởi qua đường không hơn không kém”
Mi khụy xuống, cô khóc, cô đau. Thì ra, với anh, cô chỉ là như thế!
“Nhưng, tại sao? Tại sao tao chẳng thể nào dứt ra được, mày…làm ơn…buông tha cho tao đi, làm ơn…đừng làm phiền tao nữa”
“Mày…chỉ làm cho cuộc sống của tao khổ sở hơn mà thôi. Mày lúc nào cũng làm tao nhớ, lúc nào cũng làm tao phải lo nghĩ về mày”
“Mày đúng là thứ chó chết…tại sao? Tại sao tao lại có thể yêu một con đàn bà ngu si ngốc nghếch như mày?”
“Lúc tao qua Mĩ, tao đã không ngừng nhớ về mày, mày biết không? Cái nỗi nhớ chết tiệt đó nó hành hạ tao mỗi ngày, đến lúc tao ngủ…mẹ kiếp, nó cũng chẳng chịu buông tha cho tao. Rồi tao gặp tai nạn, đau lắm Mi à, nhưng còn đau hơn khi mà tao chỉ được quyền nhớ mày trong tưởng tượng, chỉ dám mơ mộng là được mày chăm sóc. Không dám đối mặt với sự thật, là người chăm sóc tao không phải là MÀY!”
“Phải, đó chính là Maga. Em ấy đã yêu thương tao biết bao nhiêu, thậm chí em ấy còn hiến thận cho tao. Nhưng tao lại không thể, không thể chấp nhận tình cảm của em ấy. Tất cả, chỉ vì mày, vì tao yêu mày, vì tao chọn mày”
“Nhưng mày thì sao chứ? Mày buồn vì nhằng nhãi Minh phải đi du học, mày buồn vì không thể ở bên nó sao? Đúng, tao lầm, tao lầm thật rồi khi tin tưởng vào cái loại gái lẳng lơ như mày”
“Mày…mày đúng là, haha, mày cao tay quá Mi ạ. Tao, tao đầu hàng rồi. Tao thua mày rồi, haha, tao…”
“Anh Ca, anh Ca, anh không sao chứ? Em xin lỗi mà, anh ơi, huhu, tỉnh dậy đi mà anh,em xin anh mà, anh ơi!”
Cô hoảng hốt chạy tới, lo sợ đến mức chỉ muốn chết đi sống lại, nhưng người đàn ông này thật hư quá, chửi cô cho đã xong lại lăn ra ngủ. Anh có biết, cô buồn biết bao nhiêu không? Anh có biết, cô nhớ anh biết bao nhiêu không? Liệu rằng anh có biết, khi nhìn thấy anh bên người con gái khác, trái tim cô như muốn vỡ tan thành trăm mảnh. Nhưng vì anh, tất cả, cô đều có thể chịu được.
“Anh Ca à, em… rất yêu anh”
Khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán cao ấy, cô thở dài, bắt điện thoại rồi gọi số máy quen thuộc.
“Alo, Maga đó hả? Cậu có rảnh không, mình làm phiền cậu chút nhé?”
/52
|