Editor: Hạ Y Lan
Từ phía bên kia hồ, gió thổi rất lớn, từng ngọn cỏ bắt đầu lay động, sóng xanh dập dờn.
Đông Á mặc váy đến gối, ngồi xuống chỉ che được bắp đùi, hai cánh tay bị lộ ra, gió vừa thổi liền thấy lạnh. Đông Á vô thức xoa cánh tay, Lương Mặc Nguyên đặt đôi chân dài xuống, đứng lên: "Vào nhà thôi."
Đông Á đứng lên theo anh vào nhà.
Ngồi một chút liền quên luôn thời gian, Lương Mặc Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay: "Đến nhà Hứa Trạch ăn chực cơm tối đi." Anh cầm áo khoác và chìa khóa, không quên giải thích: "Nhà cậu ấy nấu ăn rất ngon."
Mỗi lần anh nói xong đều giải thích với cô, sợ cô nghe không hiểu, chuyện này thật sự rất ân cần.
Đông Á đi theo sau anh, Lương Mặc Nguyên cố ý đi chậm bước chân, đợi cô đi lên.
Mới vừa rồi cô chú ý phòng bếp kiểu mở nhà anh không nhiễm một hạt bụi, anh rất ít khi nấu nướng, sự tồn tại của phòng bếp có lẽ chỉ để bài trí thôi.
"Bình thường Lương tiên sinh đều ăn ké ở Hứa gia sao?" Cô cảm thấy thật thú vị khi tiếng “chực” được nói ra từ miệng anh, tươi cười hỏi.
"Đa phần tôi đều ăn ở ngoài. Thỉnh thoảng mới đến nhà cậu ấy ăn chực, luôn làm kỳ đà cản mũi sẽ bị người ta ghét bỏ." Lương Mặc Nguyên nói xong mỉm cười nhìn cô, trong nụ cười đó luôn có điểm gì đó thật khác biệt.
Đông Á còn đang suy nghĩ: "Vậy hôm nay tại sao. . . . . ." không khỏi hỏi ra lời, nói đến một nửa, kết hợp với nụ cười không dễ diễn tả của anh, mặt cô liền đỏ hơn phân nửa.
Vậy mà người này còn giải thích: "Hôm nay không giống, tôi không đến một mình, có hai người làm bóng đèn, bọn họ sẽ không nói gì."
Có hai người làm bóng đèn. Sao cô nghe điều này thấy sai sai vậy? Đông Á lâm vào cảnh tự mình mâu thuẫn, đầu óc xoay không kịp, chỉ cúi đầu đi bộ, học theo tư thế của đà điểu, thiếu chút nữa đụng trúng chướng ngại trước mặt, Lương Mặc Nguyên khẽ nắm bả vai cô, kéo vào lòng mình, toàn thân Đông Á chấn động, cả người cứng ngắc giống như khúc gỗ, mở to hai mắt nhìn anh không chớp.
"Nhìn đường." Lương Mặc Nguyên nhẹ giọng nói, nhìn đôi mắt ngơ ngác của cô, dịu dàng vô hạn. Giờ phút này Đông Á hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái ngẩn ngơ vô cùng khiếp sợ, không còn kịp nhận ra ánh mắt bao hàm thâm ý và ôn nhu của Lương Mặc Nguyên, lòng bàn tay khẩn trương đến đổ mồ hôi, bàn chân mềm nhũn, cô chống đỡ, khó khăn nói: "Lương Tiên Sinh, có thể đừng dựa gần tôi như vậy được không, tôi thấy thiếu oxy quá."
Bên tai nghe một tiếng cười nhẹ, giọng nói từ tính của người đàn ông: "Được." Lương Mặc Nguyên buông cô, lui ra một bước. "Tôi đi lấy xe, em chờ ở bên kia đi." Nói xong xoay người đi, Abe không đi theo Lương Mặc Nguyên mà ở bên cạnh Đông Á, ngẩng đầu nhìn chủ mới, lại nhìn người chủ cũ đã đi xa, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.
Lúc này Đông Á mới dám nhìn bóng lưng đã đi xa của Lương Mặc Nguyên, lần đầu tiên cảm thấy sợ.
Nhưng thật sự rất run, tim cũng đập thật nhanh. Đông Á đáng thương che trái tim nhỏ, khom người ôm Abe thật chặt, vùi cả vào lông của nó: "Abe, chị thật sự rất sợ, có phải Lương tiên sinh muốn đùa cợt chị không?"
Abe liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt có chút đờ ra, giống như đang nói: "Chị nói điều ngốc nghếch gì vậy?"
Điện thoại di động kêu, Đông Á bắt máy, nghe được giọng Lương Mặc Nguyên truyền đến rất rõ ràng, mơ hồ có chút ý cười: "Còn ôm bao lâu nữa?"
Anh nhìn thấy?
Đông Á có chút 囧, đứng lên, nhìn khắp nơi, quả nhiên thấy Lương Mặc nguyên đang đứng cạnh xe cách đó không xa, ngoắc tay với cô: "Tới đây." Đông Á vội vàng đáp lời, chạy chậm đi qua, tên nhóc Abe chạy như tên bắn, đến nửa đường phát hiện Đông Á không đuổi theo kịp, nó quay trở lại đón cô.
Lương Mặc Nguyên lấy từ cốp xe một túi thức ăn cho chó, đưa cho Đông Á xem: "Nó có thể ăn hơn một tháng, ăn xong tôi lại đưa qua cho em."
Đông Á gật đầu nghĩ thầm, Lương tiên sinh định giao Abe cho cô nuôi luôn ư?
Cô cẩn thận xem hướng dẫn trên túi, hàng nhập khẩu, thời hạn sử dụng từ hai đến ba tháng, không thể để lâu. Nhưng ăn trong một hai tháng thì không có vấn đề, nuôi thú cưng là một khoản chi tiêu rất lớn, nhất là một loại không thể lúc nào cũng ăn thức ăn cho chó, cũng giống như con người không thể chỉ ăn bánh lót dạ, thức ăn cho chó chỉ có thể là đồ ăn bổ sung, bữa ăn chính cũng phải có thịt. Hơn nữa thú cưng và người phải ăn riêng, ăn muối nhiều cún sẽ không chịu nổi, phải ăn nhẹ. Cũng may thịt trên thị trường không mắc, mỗi ngày sau khi tan học, Đông Á thuận đường sẽ đến đó một chuyến.
Cô có chút mong đợi nghỉ hè lại tới, như vậy thì mỗi ngày cô có thể mang Abe đi tản bộ loanh quanh công viên, không cần ở trong phòng nhỏ buồn bực suốt ngày.
Lương Mặc Nguyên và Đông Á cùng đến nhà, làm vợ chồng họ Hứa trở tay không kịp, cũng may vẫn còn sớm, vội vàng cho người mua thêm vài món ăn, để dì giúp việc chuẩn bị bữa ăn tối.
Gần đây Thang Mật đang trong tình trạng mang thai, ăn uống rất gò bó, trong nhà có một đống thuốc bổ, khắp nhà đều nồng nặc mùi thuốc bắc, cũng may Đông Á không khó chịu lắm, Lương Mặc Nguyên cũng không nói gì.
"Tớ nói cậu này Á Á." Thang Mật kéo cô ngồi xuống: "Tớ thấy bác sĩ Trung y này cũng rất giỏi, nếu lần sau cậu có cần, tớ dẫn cậu đến chỗ ông ấy khám."
Đông Á cười cười, nhấp một ngụm trà, ngay cả bạn trai cô còn chưa nhìn thấy nữa, bây giờ nói chuyện này có phải quá sớm không.
"Đúng rồi, sao hôm nay cậu đi cùng Lương Mặc Nguyên vậy? Còn đến nhà tớ ăn chực, nói cho tớ biết, có phải giữa cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì mà hai chúng tớ không biết?" Thang Mật ghé vào cắn lỗ tai nhỏ của cô, không buộc cô nói rõ từng điều là không được
Đông Á bị ép đến hết cách, đành phải nói từng chi tiết. Cô và Lương Mặc Nguyên không có gì cả, trong mắt Thang Mật như nghĩ gì đó, nhưng vẫn mơ hồ không rõ. Thang Mật thấy cô vẫn bình tĩnh ôn hòa như vậy, cũng không thúc giục, thở dài, vẫn là câu nói kia: "Bạn tốt, người đã đến nơi, tự cậu nắm cho chặt."
"Ừ, được."
Lúc này, Hứa Gia Trạch và Lương Mặc Nguyên đi tới.
"Mật Nhi, cần câu nhà mình để ở đâu rồi ?" Hứa Gia Trạch hỏi.
Thang Mật một mặt hỏi: "Hai người muốn cần câu làm gì?" Một mặt đi tới phòng chứa đồ, Hứa Gia Trạch đi theo phía sau cô: "Anh và Mặc Nguyên muốn đến con sông đối diện câu cá, hai em muốn đi không?" Âm thanh ẩn ở vách tường phía sau.
Trong phòng khách còn lại hai người bọn họ.
Lương Mặc Nguyên đi tới, cầm một ly trà trên bàn uống một ngụm, uống xong để ly xuống, nhìn về phía Đông Á đang cúi đầu chơi điện thoại nói: "Đi câu cá không?"
Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa, nụ cười nhẹ nở trên môi, lúm đồng tiền nho nhỏ đặc biệt ngọt ngào đáng yêu.
"Đi." Cô cất điện thoại di động đứng lên.
Lương Mặc Nguyên nhét tay vào túi đợi cô đi tới. Hứa Gia Trạch cầm hai cây cần câu ra ngoài, Thang Mật đi phía sau. Hứa Gia Trạch phân cho Lương Mặc Nguyên một cây, đi phía trước, Thang Mật kéo tay Đông Á đi theo mấy người đàn ông ra ngoài.
Ở đây có một con sông nhân tạo, nuôi rất nhiều cá cho cư dân ở đây giải trí. Bọn họ tìm được một nơi yên lặng và râm mát, Đông Á và Thang Mật ở bên cạnh nhìn.
Trong sông có cá. Thang Mật chỉ một con cá nhỏ phun bóng trong nước nói: "Ở đó ở đó."
Hứa Gia Trạch móc mồi, ném dây câu ra, phao nhẹ nhàng rơi vào trong nước. Abe cúi đầu ngửi loạn đến bên lon đựng mồi câu của họ thì ngừng lại, đưa đầu vào trong, Lương Mặc Nguyên thấy thế, lấy lon ra, Abe chạy theo lon, muốn ăn mồi câu, Đông Á dứt khoát ôm Abe vào lòng, cái đầu ngốc nghếc Abe lại chui vào ngực Đông Á, làm cho Đông Á bó tay luống cuống, Lương Mặc Nguyên chẳng còn tâm tư câu cá.
"Abe." Anh lên tiếng, giọng nói rất nghiêm túc.
Có lẽ Abe cảm thấy chủ nhân tức giận, bịn rịn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội.
Lương Mặc Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười: "Tới đây." Anh duỗi một ngón tay ngoắc ngoắc nó, vẻ mặt không mấy ôn hòa.
Abe hiểu nó sai rồi, như đứa trẻ làm sai chuyện, cái đuôi của nó cũng tiu nghỉu xuống, tội nghiệp dời đến bên cạnh Lương Mặc Nguyên.
"Ngồi xuống." Ngón tay anh chỉ xuống một cái.
Hai chân Abe mềm nhũn, quỳ xuống. Mắt cún rưng rưng, đặc biệt đáng thương.
"Hiểu mình sai rồi chứ?"
Đuôi cún hơi lung lay một chút. Cúi gằm đầu.
"Abe, mày như vậy rất không lễ phép. Đi, xin lỗi Đông tiểu thư đi."
Abe cúi đầu, đến bên cạnh Đông Á, đầu cọ cọ vào chân cô, cầu xin lấy được tha thứ.
Thấy Abe đáng yêu như vậy, tâm Đông Á cũng hoá thành một vũng nước, nào có lý do gì không tha thứ, ngồi sờ đầu nó: "Abe, không sao, chị không tức giận."
Đầu Abe cọ cọ lòng bàn tay Đông Á, mười phần lấy lòng.
Thang Mật không chê chuyện lớn, chế nhạo Lương Mặc Nguyên: "Nhìn Mặc Nguyên huấn luyện chó, hoàn toàn có thể tưởng tượng mấy năm sau anh sẽ huấn luyện con trai thế nào." Cô cố ý dùng bả vai đẩy đẩy Đông Á: "Không tệ, rất ra dáng."
Đông Á có thể nói cái gì, cô chỉ có thể giữ vững mỉm cười.
Mỉm cười ngọt ngào.
Sau đó nghe được Lương Mặc Nguyên sâu kín nói một câu: "Tôi thích con gái."
"Ai ui." Thang Mật khoa trương kêu một tiếng: "Vậy lỡ như sinh con trai thì phải làm sao?"
Đông Á cúi đầu chơi với Abe, làm bộ không nghe thấy, ánh mắt lại liếc thấy hình như anh đang nhìn bên này, trong giọng nói mang một tia bất đắc dĩ ngọt ngào: "Vậy cũng không còn cách nào."
Cô cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác những lời này giống như cố ý nói cho cô nghe vậy
Nhất định là do cô suy nghĩ nhiều.
Sau khi ăn xong, bốn người rảnh rỗi tới không có việc gì thì đánh bài.
Vợ chồng Thang Mật và Hứa Gia Trạch một phe, hai người bóng đèn thì một tổ. Kết quả hai vợ chồng thảm bại, còn hai bóng đèn thì túi trống kiếm tiền. Giữa chừng Đông Á gọi về nhà, Thang Mật giúp đỡ nghe máy, nói với ba Đông, mẹ Đông là đầu hơi choáng, cứ thế giấu giếm một phen. Đông Á phá vỡ thói quen ngủ sớm, chơi đến đêm khuya mới cùng Lương Mặc Nguyên trở về.
Nhà Đông Á đến 10 giờ là đóng cửa, cũng may hôm nay có Thang Mật giúp một tay, giải thích với ba mẹ.
Bóng đêm tĩnh mịch, xe dừng ở trước lầu. Đông Á ngẩng đầu, đèn nhà vẫn sáng.
"Tới đây là được. Hôm nay cám ơn anh, Lương tiên sinh." Đông Á cởi dây nịt an toàn ra đẩy cửa xuống xe.
"Đợi chút." Lương Mặc Nguyên đè tay cô lại: "Đừng cử động." Trong không khí yên tĩnh, cảm giác rung động khác thường, tâm Đông Á treo cổ họng, bình, bình, bình. Nhìn anh xuống xe, đi tới phía bên cô, mở cửa, mời xuống.
Đông Á được cưng mà sợ.
Xuống xe, Lương Mặc Nguyên cũng không lập tức đóng cửa. Hai người đứng đối mặt nhau, ánh trăng trên đầu tỏa ánh sáng nhẹ nhàng, giống như một tầng lụa mỏng.
Đêm trăng quyến rũ.
Anh nghĩ muốn hôn cô gái trước mặt này.
Nhưng không phải ở chỗ này, cũng không phải duới tình huống như thế.
Người con gái của anh, nụ hôn đầu của cô, nên ở một thời khắc lãng mạn hơn.
Anh nhịn được.
"Đông Á." Cái tên này anh đã nghiền nhẫm cả trăm lần, nghiêm túc và rõ ràng, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nơi đó sạch sẽ thuần túy: "Ngày mai tôi phải xuất ngoại một chuyến. Có thể chúng ta sẽ không gặp nhau một thời gian."
"Đi đâu? Phải bao lâu?" Đông Á không chút suy nghĩ bật thốt hỏi ra.
"Chừng một tuần lễ, Chicago."
Đông Á gật đầu.
Chia xa như vậy. Ngay cả ôm cũng không có.
Đông Á dắt Abe đi vào đầu hành lang thì một bóng đen giống như ma thình lình xuất hiện, Đông Á sợ suýt chút nữa ôm lấy Abe.
"Người đưa con về là ai?" Đèn theo giọng nói cũng sáng lên, Đông Á nghe ra đây là tiếng của mẫu thân đại nhân.
Mẹ của cô còn khủng bố hơn ma nữa.
Từ phía bên kia hồ, gió thổi rất lớn, từng ngọn cỏ bắt đầu lay động, sóng xanh dập dờn.
Đông Á mặc váy đến gối, ngồi xuống chỉ che được bắp đùi, hai cánh tay bị lộ ra, gió vừa thổi liền thấy lạnh. Đông Á vô thức xoa cánh tay, Lương Mặc Nguyên đặt đôi chân dài xuống, đứng lên: "Vào nhà thôi."
Đông Á đứng lên theo anh vào nhà.
Ngồi một chút liền quên luôn thời gian, Lương Mặc Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay: "Đến nhà Hứa Trạch ăn chực cơm tối đi." Anh cầm áo khoác và chìa khóa, không quên giải thích: "Nhà cậu ấy nấu ăn rất ngon."
Mỗi lần anh nói xong đều giải thích với cô, sợ cô nghe không hiểu, chuyện này thật sự rất ân cần.
Đông Á đi theo sau anh, Lương Mặc Nguyên cố ý đi chậm bước chân, đợi cô đi lên.
Mới vừa rồi cô chú ý phòng bếp kiểu mở nhà anh không nhiễm một hạt bụi, anh rất ít khi nấu nướng, sự tồn tại của phòng bếp có lẽ chỉ để bài trí thôi.
"Bình thường Lương tiên sinh đều ăn ké ở Hứa gia sao?" Cô cảm thấy thật thú vị khi tiếng “chực” được nói ra từ miệng anh, tươi cười hỏi.
"Đa phần tôi đều ăn ở ngoài. Thỉnh thoảng mới đến nhà cậu ấy ăn chực, luôn làm kỳ đà cản mũi sẽ bị người ta ghét bỏ." Lương Mặc Nguyên nói xong mỉm cười nhìn cô, trong nụ cười đó luôn có điểm gì đó thật khác biệt.
Đông Á còn đang suy nghĩ: "Vậy hôm nay tại sao. . . . . ." không khỏi hỏi ra lời, nói đến một nửa, kết hợp với nụ cười không dễ diễn tả của anh, mặt cô liền đỏ hơn phân nửa.
Vậy mà người này còn giải thích: "Hôm nay không giống, tôi không đến một mình, có hai người làm bóng đèn, bọn họ sẽ không nói gì."
Có hai người làm bóng đèn. Sao cô nghe điều này thấy sai sai vậy? Đông Á lâm vào cảnh tự mình mâu thuẫn, đầu óc xoay không kịp, chỉ cúi đầu đi bộ, học theo tư thế của đà điểu, thiếu chút nữa đụng trúng chướng ngại trước mặt, Lương Mặc Nguyên khẽ nắm bả vai cô, kéo vào lòng mình, toàn thân Đông Á chấn động, cả người cứng ngắc giống như khúc gỗ, mở to hai mắt nhìn anh không chớp.
"Nhìn đường." Lương Mặc Nguyên nhẹ giọng nói, nhìn đôi mắt ngơ ngác của cô, dịu dàng vô hạn. Giờ phút này Đông Á hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái ngẩn ngơ vô cùng khiếp sợ, không còn kịp nhận ra ánh mắt bao hàm thâm ý và ôn nhu của Lương Mặc Nguyên, lòng bàn tay khẩn trương đến đổ mồ hôi, bàn chân mềm nhũn, cô chống đỡ, khó khăn nói: "Lương Tiên Sinh, có thể đừng dựa gần tôi như vậy được không, tôi thấy thiếu oxy quá."
Bên tai nghe một tiếng cười nhẹ, giọng nói từ tính của người đàn ông: "Được." Lương Mặc Nguyên buông cô, lui ra một bước. "Tôi đi lấy xe, em chờ ở bên kia đi." Nói xong xoay người đi, Abe không đi theo Lương Mặc Nguyên mà ở bên cạnh Đông Á, ngẩng đầu nhìn chủ mới, lại nhìn người chủ cũ đã đi xa, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.
Lúc này Đông Á mới dám nhìn bóng lưng đã đi xa của Lương Mặc Nguyên, lần đầu tiên cảm thấy sợ.
Nhưng thật sự rất run, tim cũng đập thật nhanh. Đông Á đáng thương che trái tim nhỏ, khom người ôm Abe thật chặt, vùi cả vào lông của nó: "Abe, chị thật sự rất sợ, có phải Lương tiên sinh muốn đùa cợt chị không?"
Abe liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt có chút đờ ra, giống như đang nói: "Chị nói điều ngốc nghếch gì vậy?"
Điện thoại di động kêu, Đông Á bắt máy, nghe được giọng Lương Mặc Nguyên truyền đến rất rõ ràng, mơ hồ có chút ý cười: "Còn ôm bao lâu nữa?"
Anh nhìn thấy?
Đông Á có chút 囧, đứng lên, nhìn khắp nơi, quả nhiên thấy Lương Mặc nguyên đang đứng cạnh xe cách đó không xa, ngoắc tay với cô: "Tới đây." Đông Á vội vàng đáp lời, chạy chậm đi qua, tên nhóc Abe chạy như tên bắn, đến nửa đường phát hiện Đông Á không đuổi theo kịp, nó quay trở lại đón cô.
Lương Mặc Nguyên lấy từ cốp xe một túi thức ăn cho chó, đưa cho Đông Á xem: "Nó có thể ăn hơn một tháng, ăn xong tôi lại đưa qua cho em."
Đông Á gật đầu nghĩ thầm, Lương tiên sinh định giao Abe cho cô nuôi luôn ư?
Cô cẩn thận xem hướng dẫn trên túi, hàng nhập khẩu, thời hạn sử dụng từ hai đến ba tháng, không thể để lâu. Nhưng ăn trong một hai tháng thì không có vấn đề, nuôi thú cưng là một khoản chi tiêu rất lớn, nhất là một loại không thể lúc nào cũng ăn thức ăn cho chó, cũng giống như con người không thể chỉ ăn bánh lót dạ, thức ăn cho chó chỉ có thể là đồ ăn bổ sung, bữa ăn chính cũng phải có thịt. Hơn nữa thú cưng và người phải ăn riêng, ăn muối nhiều cún sẽ không chịu nổi, phải ăn nhẹ. Cũng may thịt trên thị trường không mắc, mỗi ngày sau khi tan học, Đông Á thuận đường sẽ đến đó một chuyến.
Cô có chút mong đợi nghỉ hè lại tới, như vậy thì mỗi ngày cô có thể mang Abe đi tản bộ loanh quanh công viên, không cần ở trong phòng nhỏ buồn bực suốt ngày.
Lương Mặc Nguyên và Đông Á cùng đến nhà, làm vợ chồng họ Hứa trở tay không kịp, cũng may vẫn còn sớm, vội vàng cho người mua thêm vài món ăn, để dì giúp việc chuẩn bị bữa ăn tối.
Gần đây Thang Mật đang trong tình trạng mang thai, ăn uống rất gò bó, trong nhà có một đống thuốc bổ, khắp nhà đều nồng nặc mùi thuốc bắc, cũng may Đông Á không khó chịu lắm, Lương Mặc Nguyên cũng không nói gì.
"Tớ nói cậu này Á Á." Thang Mật kéo cô ngồi xuống: "Tớ thấy bác sĩ Trung y này cũng rất giỏi, nếu lần sau cậu có cần, tớ dẫn cậu đến chỗ ông ấy khám."
Đông Á cười cười, nhấp một ngụm trà, ngay cả bạn trai cô còn chưa nhìn thấy nữa, bây giờ nói chuyện này có phải quá sớm không.
"Đúng rồi, sao hôm nay cậu đi cùng Lương Mặc Nguyên vậy? Còn đến nhà tớ ăn chực, nói cho tớ biết, có phải giữa cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì mà hai chúng tớ không biết?" Thang Mật ghé vào cắn lỗ tai nhỏ của cô, không buộc cô nói rõ từng điều là không được
Đông Á bị ép đến hết cách, đành phải nói từng chi tiết. Cô và Lương Mặc Nguyên không có gì cả, trong mắt Thang Mật như nghĩ gì đó, nhưng vẫn mơ hồ không rõ. Thang Mật thấy cô vẫn bình tĩnh ôn hòa như vậy, cũng không thúc giục, thở dài, vẫn là câu nói kia: "Bạn tốt, người đã đến nơi, tự cậu nắm cho chặt."
"Ừ, được."
Lúc này, Hứa Gia Trạch và Lương Mặc Nguyên đi tới.
"Mật Nhi, cần câu nhà mình để ở đâu rồi ?" Hứa Gia Trạch hỏi.
Thang Mật một mặt hỏi: "Hai người muốn cần câu làm gì?" Một mặt đi tới phòng chứa đồ, Hứa Gia Trạch đi theo phía sau cô: "Anh và Mặc Nguyên muốn đến con sông đối diện câu cá, hai em muốn đi không?" Âm thanh ẩn ở vách tường phía sau.
Trong phòng khách còn lại hai người bọn họ.
Lương Mặc Nguyên đi tới, cầm một ly trà trên bàn uống một ngụm, uống xong để ly xuống, nhìn về phía Đông Á đang cúi đầu chơi điện thoại nói: "Đi câu cá không?"
Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa, nụ cười nhẹ nở trên môi, lúm đồng tiền nho nhỏ đặc biệt ngọt ngào đáng yêu.
"Đi." Cô cất điện thoại di động đứng lên.
Lương Mặc Nguyên nhét tay vào túi đợi cô đi tới. Hứa Gia Trạch cầm hai cây cần câu ra ngoài, Thang Mật đi phía sau. Hứa Gia Trạch phân cho Lương Mặc Nguyên một cây, đi phía trước, Thang Mật kéo tay Đông Á đi theo mấy người đàn ông ra ngoài.
Ở đây có một con sông nhân tạo, nuôi rất nhiều cá cho cư dân ở đây giải trí. Bọn họ tìm được một nơi yên lặng và râm mát, Đông Á và Thang Mật ở bên cạnh nhìn.
Trong sông có cá. Thang Mật chỉ một con cá nhỏ phun bóng trong nước nói: "Ở đó ở đó."
Hứa Gia Trạch móc mồi, ném dây câu ra, phao nhẹ nhàng rơi vào trong nước. Abe cúi đầu ngửi loạn đến bên lon đựng mồi câu của họ thì ngừng lại, đưa đầu vào trong, Lương Mặc Nguyên thấy thế, lấy lon ra, Abe chạy theo lon, muốn ăn mồi câu, Đông Á dứt khoát ôm Abe vào lòng, cái đầu ngốc nghếc Abe lại chui vào ngực Đông Á, làm cho Đông Á bó tay luống cuống, Lương Mặc Nguyên chẳng còn tâm tư câu cá.
"Abe." Anh lên tiếng, giọng nói rất nghiêm túc.
Có lẽ Abe cảm thấy chủ nhân tức giận, bịn rịn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội.
Lương Mặc Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười: "Tới đây." Anh duỗi một ngón tay ngoắc ngoắc nó, vẻ mặt không mấy ôn hòa.
Abe hiểu nó sai rồi, như đứa trẻ làm sai chuyện, cái đuôi của nó cũng tiu nghỉu xuống, tội nghiệp dời đến bên cạnh Lương Mặc Nguyên.
"Ngồi xuống." Ngón tay anh chỉ xuống một cái.
Hai chân Abe mềm nhũn, quỳ xuống. Mắt cún rưng rưng, đặc biệt đáng thương.
"Hiểu mình sai rồi chứ?"
Đuôi cún hơi lung lay một chút. Cúi gằm đầu.
"Abe, mày như vậy rất không lễ phép. Đi, xin lỗi Đông tiểu thư đi."
Abe cúi đầu, đến bên cạnh Đông Á, đầu cọ cọ vào chân cô, cầu xin lấy được tha thứ.
Thấy Abe đáng yêu như vậy, tâm Đông Á cũng hoá thành một vũng nước, nào có lý do gì không tha thứ, ngồi sờ đầu nó: "Abe, không sao, chị không tức giận."
Đầu Abe cọ cọ lòng bàn tay Đông Á, mười phần lấy lòng.
Thang Mật không chê chuyện lớn, chế nhạo Lương Mặc Nguyên: "Nhìn Mặc Nguyên huấn luyện chó, hoàn toàn có thể tưởng tượng mấy năm sau anh sẽ huấn luyện con trai thế nào." Cô cố ý dùng bả vai đẩy đẩy Đông Á: "Không tệ, rất ra dáng."
Đông Á có thể nói cái gì, cô chỉ có thể giữ vững mỉm cười.
Mỉm cười ngọt ngào.
Sau đó nghe được Lương Mặc Nguyên sâu kín nói một câu: "Tôi thích con gái."
"Ai ui." Thang Mật khoa trương kêu một tiếng: "Vậy lỡ như sinh con trai thì phải làm sao?"
Đông Á cúi đầu chơi với Abe, làm bộ không nghe thấy, ánh mắt lại liếc thấy hình như anh đang nhìn bên này, trong giọng nói mang một tia bất đắc dĩ ngọt ngào: "Vậy cũng không còn cách nào."
Cô cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác những lời này giống như cố ý nói cho cô nghe vậy
Nhất định là do cô suy nghĩ nhiều.
Sau khi ăn xong, bốn người rảnh rỗi tới không có việc gì thì đánh bài.
Vợ chồng Thang Mật và Hứa Gia Trạch một phe, hai người bóng đèn thì một tổ. Kết quả hai vợ chồng thảm bại, còn hai bóng đèn thì túi trống kiếm tiền. Giữa chừng Đông Á gọi về nhà, Thang Mật giúp đỡ nghe máy, nói với ba Đông, mẹ Đông là đầu hơi choáng, cứ thế giấu giếm một phen. Đông Á phá vỡ thói quen ngủ sớm, chơi đến đêm khuya mới cùng Lương Mặc Nguyên trở về.
Nhà Đông Á đến 10 giờ là đóng cửa, cũng may hôm nay có Thang Mật giúp một tay, giải thích với ba mẹ.
Bóng đêm tĩnh mịch, xe dừng ở trước lầu. Đông Á ngẩng đầu, đèn nhà vẫn sáng.
"Tới đây là được. Hôm nay cám ơn anh, Lương tiên sinh." Đông Á cởi dây nịt an toàn ra đẩy cửa xuống xe.
"Đợi chút." Lương Mặc Nguyên đè tay cô lại: "Đừng cử động." Trong không khí yên tĩnh, cảm giác rung động khác thường, tâm Đông Á treo cổ họng, bình, bình, bình. Nhìn anh xuống xe, đi tới phía bên cô, mở cửa, mời xuống.
Đông Á được cưng mà sợ.
Xuống xe, Lương Mặc Nguyên cũng không lập tức đóng cửa. Hai người đứng đối mặt nhau, ánh trăng trên đầu tỏa ánh sáng nhẹ nhàng, giống như một tầng lụa mỏng.
Đêm trăng quyến rũ.
Anh nghĩ muốn hôn cô gái trước mặt này.
Nhưng không phải ở chỗ này, cũng không phải duới tình huống như thế.
Người con gái của anh, nụ hôn đầu của cô, nên ở một thời khắc lãng mạn hơn.
Anh nhịn được.
"Đông Á." Cái tên này anh đã nghiền nhẫm cả trăm lần, nghiêm túc và rõ ràng, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nơi đó sạch sẽ thuần túy: "Ngày mai tôi phải xuất ngoại một chuyến. Có thể chúng ta sẽ không gặp nhau một thời gian."
"Đi đâu? Phải bao lâu?" Đông Á không chút suy nghĩ bật thốt hỏi ra.
"Chừng một tuần lễ, Chicago."
Đông Á gật đầu.
Chia xa như vậy. Ngay cả ôm cũng không có.
Đông Á dắt Abe đi vào đầu hành lang thì một bóng đen giống như ma thình lình xuất hiện, Đông Á sợ suýt chút nữa ôm lấy Abe.
"Người đưa con về là ai?" Đèn theo giọng nói cũng sáng lên, Đông Á nghe ra đây là tiếng của mẫu thân đại nhân.
Mẹ của cô còn khủng bố hơn ma nữa.
/45
|