*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lily_Carlos
Phương pháp tập thể hình của Lương Mặc Nguyên rất độc đáo, chỗ nào cũng tập được, nếu thích có thể tập ngay tại chỗ. Nghe nói như vậy rất có tính khiêu chiến, so với nhiều loại dụng cụ kia thì việc tập như thế này kích thích tư duy đại não, dù sao bản thân anh rất thích những chuyện có tính khiêu chiến như thế này.
Sau khi có con thì hai đứa trẻ trở thành đạo cụ của anh. Mặc kệ là Điền Điền hay Đường Đường đều bị anh coi thành đạo cụ để tập luyện, luyện lực cánh tay, luyện cơ bụng, cân nặng của mấy đứa trẻ rất vừa vặn. Mỗi lần hai đứa trẻ được chơi như vậy thì thích thú cười không ngừng, mỗi lần Đồng Á thấy họ chơi như vậy thì có chút say.
Sau khi Điền Điền lớn hơn thì cũng thích vận động giống như cha của cậu. Hai cha con vẫn chơi như lúc còn nhỏ vậy, Lương Mặc Nguyên hít đất còn Lương Điền Điền ghé vào lưng anh hô to: “Một hai ba bốn năm sáu bảy... Cha giỏi quá! Cha cố lên!” Lúc này cậu bé nhanh chóng biến thành một đứa trẻ cuồng cha.
Đường Đường cũng muốn ghé lên lưng của cha nên Điền Điền nhanh chóng ôm lấy em gái cho em ngồi cùng, Lương Mặc Nguyên ở dưới không động đậy được, tay chống trên đệm, mồ hôi chảy ròng ròng: “Điền Điền.”
“Cha trâu bò lắm hả?”
Lương Điền Điền: “Không sao đâu cha, con tin tưởng cha, hơn nữa Đường Đường cũng không nặng.”
“Được.” Lương Mặc Nguyên nói: “Con nặng, con xuống đi.”
Đường Đường không hiểu được sự vất vả của cha mình nên cẫn vui vẻ ca hát, Cánh tay của Lương Mặc Nguyên bị đè éo nhưng vẫn cố gắng lên xuống!
Lương Điền Điền ở trên lưng thấy vậy thì sợ ngây người: “Yah yah yah, cha thật giỏi!” Đường Đường không hiểu chuyện gì đang sảy ra vẫn vui vẻ vỗ hai bàn tay nhỏ lại với nhau để cổ vũ.
Lương Mặc Nguyên: Con còn không xuống cái eo già của cha con sẽ gãy mất đó.
...
Sau khi Điền Điền biết bơi, chỉ cần nhìn thấy nước là cậu bé đã nóng lòng muốn thử.
Mù đồng một năm nào đó, cả nhà cùng nhau ra ngoài chơi, bọn họ đi chơi trên du thuyền còn hai cha con chuẩn bị đi bơi mùa đông. Sau khi vận động làm nóng người, Lương Mặc Nguyên xúi con trai: “Con nhảy trước hay cha nhảy trước?”
Du thuyền hơi cao hơn nữa bây giờ còn là mùa đông, quần áo cậu gần như đã cơi hết ra, nhìn mặt hồ xanh thẳm ở dưới thì cậu nhanh chóng rụt lại: “Cha nhảy trước đi.”
Lương Mặc Nguyên lắc tay nhanh chóng nhảy vào trong hồ.
Lương Điền Điền đưng trên du thuyền cao cao nhìn lão cha của mình nhảy xuống, nhưng cậu vẫn hơi do dự, Lương Mặc Nguyên gọi cậu: “Không lạnh chút nào hơn nữa còn rất dễ chịu nữa, mau nhay xuống.”
Ngay cả các nhân viên trên du thuyền cũng khuyên: “Cậu mau xuống đi, bơi lội mùa đông rất có lợi cho sức khỏe.”
Vừa có ánh mặt trời vừa có gió lớn nên nhìn qua mặt hồ trông rất sâu, Lương Điền Điền run rẩy nhìn trái nhìn phải: “Phao cứu sinh của con đâu!”
“Phao cứu sinh của con ở chỗ ta này, mau nhảy xuống đi!” Lương Mặc Nguyên vẫy tay.
Lương Điền Điền cọ cọ rồi lại nhìn lão cha đang ở dưới, cậu cắn răng vặn eo cho người ấm lên một chút sau đó nhảy vào trong nước: “Ai nha, lạnh chết mất!” Lạnh đến mức muốn nhảy dựng lên, cậu bơi kiểu chó đến bên cạnh cha mình lên án “cha, cha lại hố người!”
Ha ha ha ha ha ha Lương Mặc Nguyên cười vui vẻ vì thực hiện được, anh nhanh chóng kéo con trai bơi ra xa.
...
Diêu Hân Nhiễm đến nhà Lương Điền Điền làm khách, Đồng Á làm một vài món ăn vặt chiêu đãi cô gái nhỏ.
Sau đó cô gái nhỏ lặng lẽ nói với Điền Điền: “Mẹ cậu thật dịu dàng, làm đồ ăn rất ngon, cậu thật hạnh phúc!”
Trên cầu thang treo rất nhiều ảnh chụp, nho nhỏ, hình trái tim, hình tròn, hình vuông tất cả đều là những hình ảnh trong sinh hoạt của bốn người, trên cùng là ảnh chụp chân dung lúc kết hôn của Lương Mặc Nguyên và Đồng Á.
Diêu Hân Nhiễm nhìn đến ngây người, vừa nhìn vừa tán thưởng: “Cha mẹ cậu thật đẹp, hình cả nhà cậu cũng rất đẹp!”
“Chẳng lẽ nhà cậu không như vậy hả?” Điền Điền cho rằng các gia đình khác cũng có cuộc sống hạnh phúc như nhà cậu.
Diêu Hân Nhiễm lắc đầu lại nhìn những tấm ánh chụp trên tường nói: “Tôi rất hâm mộ cậu vì cha mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ.”
“Tôi vẫn sống với mẹ. Cha tôi rất ít khi đến thăm chúng tôi vì ông ấy đã có một gia đình khác của riêng mình rồi, mẹ và bà ngoại đều không đồng ý cho tôi đến nhà cha chơi.” Giọng nói của Diêu Hân Nhiễm có vẻ thấp lạc.
Trong nháy mắt đó Lương Điền Điền rất đồng tình với Diêu Hân Nhiễm, cũng nhận gia không phải ai cũng có được hạnh phúc giống như cậu. Nhưng cậu không biết nên nói gì để an ủi cô ấy nên đành đặt tay lên vai cô.
Tình cảm hữu nghị không ngừng tăng lên.
...
Trên mạng có một video rất hot.
Là
Edit: Lily_Carlos
Phương pháp tập thể hình của Lương Mặc Nguyên rất độc đáo, chỗ nào cũng tập được, nếu thích có thể tập ngay tại chỗ. Nghe nói như vậy rất có tính khiêu chiến, so với nhiều loại dụng cụ kia thì việc tập như thế này kích thích tư duy đại não, dù sao bản thân anh rất thích những chuyện có tính khiêu chiến như thế này.
Sau khi có con thì hai đứa trẻ trở thành đạo cụ của anh. Mặc kệ là Điền Điền hay Đường Đường đều bị anh coi thành đạo cụ để tập luyện, luyện lực cánh tay, luyện cơ bụng, cân nặng của mấy đứa trẻ rất vừa vặn. Mỗi lần hai đứa trẻ được chơi như vậy thì thích thú cười không ngừng, mỗi lần Đồng Á thấy họ chơi như vậy thì có chút say.
Sau khi Điền Điền lớn hơn thì cũng thích vận động giống như cha của cậu. Hai cha con vẫn chơi như lúc còn nhỏ vậy, Lương Mặc Nguyên hít đất còn Lương Điền Điền ghé vào lưng anh hô to: “Một hai ba bốn năm sáu bảy... Cha giỏi quá! Cha cố lên!” Lúc này cậu bé nhanh chóng biến thành một đứa trẻ cuồng cha.
Đường Đường cũng muốn ghé lên lưng của cha nên Điền Điền nhanh chóng ôm lấy em gái cho em ngồi cùng, Lương Mặc Nguyên ở dưới không động đậy được, tay chống trên đệm, mồ hôi chảy ròng ròng: “Điền Điền.”
“Cha trâu bò lắm hả?”
Lương Điền Điền: “Không sao đâu cha, con tin tưởng cha, hơn nữa Đường Đường cũng không nặng.”
“Được.” Lương Mặc Nguyên nói: “Con nặng, con xuống đi.”
Đường Đường không hiểu được sự vất vả của cha mình nên cẫn vui vẻ ca hát, Cánh tay của Lương Mặc Nguyên bị đè éo nhưng vẫn cố gắng lên xuống!
Lương Điền Điền ở trên lưng thấy vậy thì sợ ngây người: “Yah yah yah, cha thật giỏi!” Đường Đường không hiểu chuyện gì đang sảy ra vẫn vui vẻ vỗ hai bàn tay nhỏ lại với nhau để cổ vũ.
Lương Mặc Nguyên: Con còn không xuống cái eo già của cha con sẽ gãy mất đó.
...
Sau khi Điền Điền biết bơi, chỉ cần nhìn thấy nước là cậu bé đã nóng lòng muốn thử.
Mù đồng một năm nào đó, cả nhà cùng nhau ra ngoài chơi, bọn họ đi chơi trên du thuyền còn hai cha con chuẩn bị đi bơi mùa đông. Sau khi vận động làm nóng người, Lương Mặc Nguyên xúi con trai: “Con nhảy trước hay cha nhảy trước?”
Du thuyền hơi cao hơn nữa bây giờ còn là mùa đông, quần áo cậu gần như đã cơi hết ra, nhìn mặt hồ xanh thẳm ở dưới thì cậu nhanh chóng rụt lại: “Cha nhảy trước đi.”
Lương Mặc Nguyên lắc tay nhanh chóng nhảy vào trong hồ.
Lương Điền Điền đưng trên du thuyền cao cao nhìn lão cha của mình nhảy xuống, nhưng cậu vẫn hơi do dự, Lương Mặc Nguyên gọi cậu: “Không lạnh chút nào hơn nữa còn rất dễ chịu nữa, mau nhay xuống.”
Ngay cả các nhân viên trên du thuyền cũng khuyên: “Cậu mau xuống đi, bơi lội mùa đông rất có lợi cho sức khỏe.”
Vừa có ánh mặt trời vừa có gió lớn nên nhìn qua mặt hồ trông rất sâu, Lương Điền Điền run rẩy nhìn trái nhìn phải: “Phao cứu sinh của con đâu!”
“Phao cứu sinh của con ở chỗ ta này, mau nhảy xuống đi!” Lương Mặc Nguyên vẫy tay.
Lương Điền Điền cọ cọ rồi lại nhìn lão cha đang ở dưới, cậu cắn răng vặn eo cho người ấm lên một chút sau đó nhảy vào trong nước: “Ai nha, lạnh chết mất!” Lạnh đến mức muốn nhảy dựng lên, cậu bơi kiểu chó đến bên cạnh cha mình lên án “cha, cha lại hố người!”
Ha ha ha ha ha ha Lương Mặc Nguyên cười vui vẻ vì thực hiện được, anh nhanh chóng kéo con trai bơi ra xa.
...
Diêu Hân Nhiễm đến nhà Lương Điền Điền làm khách, Đồng Á làm một vài món ăn vặt chiêu đãi cô gái nhỏ.
Sau đó cô gái nhỏ lặng lẽ nói với Điền Điền: “Mẹ cậu thật dịu dàng, làm đồ ăn rất ngon, cậu thật hạnh phúc!”
Trên cầu thang treo rất nhiều ảnh chụp, nho nhỏ, hình trái tim, hình tròn, hình vuông tất cả đều là những hình ảnh trong sinh hoạt của bốn người, trên cùng là ảnh chụp chân dung lúc kết hôn của Lương Mặc Nguyên và Đồng Á.
Diêu Hân Nhiễm nhìn đến ngây người, vừa nhìn vừa tán thưởng: “Cha mẹ cậu thật đẹp, hình cả nhà cậu cũng rất đẹp!”
“Chẳng lẽ nhà cậu không như vậy hả?” Điền Điền cho rằng các gia đình khác cũng có cuộc sống hạnh phúc như nhà cậu.
Diêu Hân Nhiễm lắc đầu lại nhìn những tấm ánh chụp trên tường nói: “Tôi rất hâm mộ cậu vì cha mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ.”
“Tôi vẫn sống với mẹ. Cha tôi rất ít khi đến thăm chúng tôi vì ông ấy đã có một gia đình khác của riêng mình rồi, mẹ và bà ngoại đều không đồng ý cho tôi đến nhà cha chơi.” Giọng nói của Diêu Hân Nhiễm có vẻ thấp lạc.
Trong nháy mắt đó Lương Điền Điền rất đồng tình với Diêu Hân Nhiễm, cũng nhận gia không phải ai cũng có được hạnh phúc giống như cậu. Nhưng cậu không biết nên nói gì để an ủi cô ấy nên đành đặt tay lên vai cô.
Tình cảm hữu nghị không ngừng tăng lên.
...
Trên mạng có một video rất hot.
Là
/45
|