Niềm tin trước đây đã biến thành sự nghi ngờ lẫn nhau và sự chế nhạo.
Tình yêu là thứ rất yếu mềm, yếu mềm đến mức không cẩn thận sẽ vỡ tan, mà khi nó bị vỡ, chính mình cũng không biết được nó đã vỡ như thế nào.
Nếu như không phải có sự xuất hiện của Hứa An Ly, Thẩm Anh Xuân đã quên nước Mỹ, quên hình dáng của John. Hầu như tối nào mẹ cũng điện từ nước ngoài về. Thẩm Anh Xuân biết, trong khoảng thời gian cô trở về Mỹ, mẹ cô liên tục tổ chức các buổi party lớn tại nhà, thực ra là để giới thiệu bạn trai cho cô, để chia rẽ cô và Đường Lý Dục. Mẹ cô không thích những người đàn ông viết những thứ phong hoa tuyết nguyệt, những thứ hão huyền. Nước Mỹ là một nước rất thực tế.
Thẩm Anh Xuân cố gắng để dung nạp Hứa An Ly, nhưng tình yêu thì loại trừ cô. Mỗi lần Đường Lý Dục nhắc đến Hứa An Ly trước mặt cô, dù là chẳng có ý gì nhưng trong lòng cô cũng xuất hiện cái cảm giác không thoải mái. Những người từng mắc bệnh dạ dày đều nếm trải qua cái cảm giác ợ chua là như thế nào. Muốn nôn mà không nôn ra được, toàn thân bất lực, không có một chút khẩu vị nào. Dù có mỹ vị gì bày ở trước mặt, đều cũng không muốn ăn. Đổi lại là tình yêu, cái cảm giác này gọi là ghen ghét, đố kị.
Buổi tối ngày thứ hai sau khi Thẩm Anh Xuân rời khỏi nhà, cô trở lại một lần lấy những đồ cô còn bỏ quên. Vé máy bay là buổi tối cùng ngày. Đường Lý Dục đứng ở cửa chặn Thẩm Anh Xuân lại, dùng ánh mắt khẩn cầu để nhìn cô. Anh không muốn cô dùng cách này để giải quyết mâu thuẫn tình yêu giữa hai người.
Những ngày này, có rất nhiều chuyện đã xảy ra với hai người, nhưng đối với Đường Lý Dục, thì nó chưa đủ để uy hiếp đến tình yêu của họ. Tại sao lại không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau chứ? Tại sao mỗi lần có chuyện cô ấy đều không thèm đếm xỉa đến cảm giác của anh?
Thẩm Anh Xuân xách hành lí đơn giản của mình với bộ dạng kiên quyết không chút do dự, mặc cho Đường Lý Dục khuyên thế nào cô cũng không chút động lòng. Đường Lý Dục không thể chịu đựng hơn được nữa.
Tại sao mỗi lần cãi nhau, đều là anh cầu xin cô? Tại sao từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh?
“Anh không có nhiều tiền như John, không tài giỏi như anh ta, em trở về với nước Mỹ của em đi!”
Thẩm Anh Xuân quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Đường Lý Dục. Sao anh lại có thể nói mình như vậy?
Giây phút đó, nụ cười trong mắt của Thẩm Anh Xuân bỗng chuyển biến thành sự lạnh nhạt, phóng ra cái nhìn lạnh lùng. Cái nhìn lạnh lùng này, đủ để làm đông lạnh ánh mặt trời trước mắt cô xuống dưới âm một độ. Đôi môi đang được mím chặt của cô phát ra mấy từ không một chút nhiệt độ, giống như tảng băng rơi từ trên không trung xuống vậy: “Đường Lý Dục, chúng ta chia tay đi!” Thực ra, điều mà Thẩm Anh Xuân muốn biểu đạt không phải là chia tay, mà là tạm xa nhau một thời gian.
Bởi vì tức giận, bởi vì phẫn nộ và kinh ngạc, nên cô đã nói tạm xa nhau một thời gian thành chia tay. Nhưng muốn giải thích là điều không thể, bởi vì Đường Lý Dục đã nhanh chóng cắt ngang lời của Thẩm Anh Xuân muốn giải thích.
“Em luôn muốn nói câu này ra với anh, bây giờ cuối cùng em đã tìm được lí do và cái cớ tuyệt vời nhất rồi! Em hối hận vì đã ở cùng anh, em hối hận với sự lựa chọn của mình, lẽ nào không phải sao? Anh đã xuyên tạc ý của em sao?”
Niềm tin trước đây đã biến thành sự nghi ngờ lẫn nhau và sự chế nhạo.
Tình yêu là thứ rất yếu mềm, yếu mềm đến mức không cẩn thận sẽ vỡ tan, mà khi nó bị vỡ, chính mình cũng không biết được nó đã vỡ như thế nào.
Thực ra, trong cái khoảnh khắc Đường Lý Dục tìm đến cô, trong lòng cô đã sớm quên cái chuyện cãi vã kia rồi. Sở dĩ cô vẫn còn tức giận với anh, sở dĩ cô không nghe điện thoại của anh, là để anh không tìm được cô. Trong sự tức giận ấy, ẩn chứa sự ương ngạnh, làm nũng và chờ đợi của người con gái đang yêu. Hy vọng anh ấy có thể chủ động nói với mình một câu “sorry”, tất cả sẽ trở về bình thường như cũ.
Con trai nên hiểu cái tâm lý huyền diệu này của con gái.
Giống như có lúc con gái nói không với con trai, nhưng đó lại là sự biểu đạt ngược lại. Ví dụ, người con gái trong vòng tay người con trai, vừa làm nũng vừa nói: “Không thích đâu.”
Lần đẩy cửa bước ra này không phải là Thẩm Anh Xuân, mà là Đường Lý Dục.
Trong lúc Đường Lý Dục đang tức giận, Thẩm Anh Xuân suy nghĩ một cách chán nản: Đường Lý Dục, anh có tư cách gì mà chỉ trích em chứ? Em luôn tin tưởng, anh và cô ta chỉ là quan hệ anh em đơn thuần, cho đến khi anh giấu em…Em luôn đợi anh giải thích. Nhưng…Dục, anh đã không hề giải thích.
Đường Lý Dục sau khi đẩy cửa đi ra được khoảng mấy phút lại quay trở lại, mở cửa ra và đứng trước mặt Thẩm Anh Xuân, anh không muốn là một kẻ tháo chạy, anh muốn hỏi rõ ràng.
Tại sao lại phải như vậy? Có phải là bởi vì sự công kích mãnh liệt của John? Nếu không, tại sao cô ấy lại đột ngột đòi trở về Mỹ?
“Mong em hãy giải thích cho anh biết, anh cần lời giải thích!”
“Đường Lý Dục, anh giấu em đi hẹn hò với người con gái khác cũng chẳng cho em một lời giải thích, thì Thẩm Anh Xuân em ở cùng ai, tại sao lại phải giải thích cho anh?”
Thẩm Anh Xuân lạnh lùng đảo mắt nhìn Đường Lý Dục một cái. Những điều cần nói đều đã nói hết rồi, giờ có nói gì cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc còn đang bừa bãi ở một bên.
“Anh Xuân, em thực sự muốn đi sao?” Thấy Anh Xuân không đếm xỉa gì đến anh, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, giọng điệu của Đường Lý Dục mềm xuống rất nhiều.
Bộ mặt không một chút biểu cảm của Thẩm Anh Xuân lạnh lùng đến mức khiến Đường Lý Dục không biết phải làm thế nào. Cô cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, giả bộ như không hề nghe thấy Đường Lý Dục đang nói chuyện với cô vậy. Cô càng như vậy, tâm trạng Đường Lý Dục càng thấy khó chịu, đến nỗi không biết thế nào mới là tốt. Anh muốn xin lỗi cô, muốn cầu xin cô lượng tình tha thứ…
“Anh Xuân, giữa chúng ta rốt cuộc là…”
Tay Thẩm Anh Xuân đột nhiên khua lên, cắt ngang lời nói của anh, cô không muốn tiếp tục nghe anh nói nữa.
Đường Lý Dục đứng bên cạnh nhìn cái thái độ kiên quyết của cô, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cô thay đổi chủ ý.
“Cái anh chàng John đó thật sự là đối xử với em tốt hơn anh sao?”
“Em đi như vậy, thì tình yêu của chúng ta cũng…kết thúc theo sao?”
Thẩm Anh Xuân đứng đờ người ra. Tay Đường Lý Dục từ từ đưa lên. Xin lỗi, anh không muốn cãi nhau với cô nữa. Cô vẫn chưa thật sự rời bỏ mà anh đã thấy hối hận, muốn ôm cô vào lòng.
37ºC +37°C =74°C
Nóng ran. Nếu là trước đây, với nhiệt độ như thế này, nó sẽ đủ để đốt cháy tất cả.
Còn bây giờ thì không.
Thẩm Anh Xuân nhắm mắt lại, không nói gì, mùi hương cơ thể quen thuộc đã nhấn chìm cảm giác hôi hám. Mùi hương cơ thể đó đã từng khiến cô đỏ mặt, khiến cô mê say và vỡ vụn. Đó là mùi vị của mối tình đầu, khiến toàn thân có mùi vị của cảm xúc.
Nhưng cái ôm ấm áp mà quen thuộc này, cũng đã từng gửi gắm mơ ước hạnh phúc của một người con gái khác. Họ cũng ôm nhau, cũng…
Tâm trạng rối bời. Quá nhiều lời thể thốt thành khẩn, quá nhiều lời tỏ tình phong hoa tuyết nguyệt, khiến Thẩm Anh Xuân cảm thấy ở trước mắt đều là hư ảo. Từng yêu một lần, quay đầu lại, vẫn đường ai nấy đi. Từ điểm cuối lại quay lại điểm xuất phát ban đầu.
Mối tình đầu chẳng qua chỉ là một trạm dừng nho nhỏ của thời thanh xuân, những người đã từng yêu qua đều là khách qua đường.
“Thẩm Anh Xuân, anh…không cho em đi…” Có chút hương vị nũng nịu của trẻ con. Tay của Đường Lý Dục ôm chặt lấy cả người Thẩm Anh Xuân, cằm tì vào đỉnh đầu cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Thẩm Anh Xuân tỏ ra rất khó chịu: “Anh đừng đến làm phiền em nữa!” Thái độ ghét bỏ, giọng điệu khác thường.
Tâm trạng ức chế nhiều giờ cuối cùng cũng tìm được lối thoát để bùng nổ ra, dấy lên một trận gió bão. Cô dùng sức vùng ra khiến cơ thể anh bị gạt ra một bên.
Đường Lý Dục không hề có sự chuẩn bị nào, có thể mất đi thăng bằng, cố gắng gượng, may mà có bức tường ở đằng sau anh mới không bị ngã xuống đất.
Đường Lý Dục nhìn chằm chằm Thẩm Anh Xuân mà ngây người ra.
Giọng điệu của cô, thái độ của cô, thần sắc của cô, tiếng nói của cô đều đủ để chứng minh cô không nói dối, là cô đang ghét anh thật sự.
Cô…ghét anh…đến thế sao?
Vòng tay đang ôm giữa eo Thẩm Anh Xuân, bỗng từ từ mất đi sức lực, buông thõng xuống.
Đường Lý Dục dùng ánh mắt không tin để nhìn Thẩm Anh Xuân. Nhìn thái độ ghét bỏ của cô, nhìn ánh mắt phẫn nộ của cô.
Hành động và ngữ khí khác thường như thế, giống như một con dao sắc nhọn, từng chút một đâm vào da thịt anh. Anh mở miệng, dây thanh như bị đứt vậy, muốn nói nhưng lại không phát ra thành tiếng. Còn tất cả không gian chỉ vang lên một thứ âm thanh lạnh lùng và rời rạc: “Anh đừng đến làm phiền em nữa.” Âm thanh ấy lan tỏa vô biên, như muốn chọc thủng màng nhĩ của Đường Lý Dục.
Thẩm Anh Xuân vẫn ra đi.
Đường Lý Dục chạy theo, ngây ra đứng nhìn theo bộ dạng dứt khoát của cô khi bước lên xe taxi đi về hướng sân bay. Chiếc xe chuyển bánh rồi mất hút trước mắt anh.
Tất cả đã kết thúc như thế, kết thúc trong yên lặng.
Đường Lý Dục ngồi trong căn phòng vô cùng lộn xộn, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bàn ghế vẫn thế, những đồ đã dùng qua cũng vẫn vậy.
Một cuộc chiến tranh vừa kết thúc cho nên ngôi nhà vô cùng lộn xộn. Hơi thở của Thẩm Anh Xuân vẫn còn vương vấn ở những ngóc ngách của căn phòng. Quyển nhật ký bìa da tím vẫn đặt nghiêm chỉnh ở một góc giường, đó là quyển sổ mà anh tặng cô trong ngày sinh nhật. Cô nói, màu tím là biểu thị của sự đau thương.
Đưa tay cầm cuốn nhật ký lên, anh nhẹ nhàng sờ vào tấm bìa da màu tím, giống như đang sờ vào mặt của Thẩm Anh Xuân, sờ vào tình yêu đã không còn tồn tại. Nước mắt chảy xuống, rơi vào khóe miệng. Phút chốc, tất cả những kí ức của sáu năm về trước lại ùa về trước mắt anh, diện mạo lúc say rượu trong ngày sinh nhật như đang phóng to ngay trước mắt. Trong căn phòng ấm áp đó, cô đã mở mắt ra, ngượng ngùng nói với anh: Đường Lý Dục, em thích anh, từ cái nhìn đầu tiên em đã thích anh.
Em thích anh, rất thích anh…
Lật giở từng trang một.
Dục, em muốn được gọi anh như thế, chỉ là, em không biết em còn có thể gọi tên anh ngọt ngào như thế bao lâu nữa? Nhưng cho dù là bao lâu, chỉ cần vẫn có thể gọi tên anh ngọt ngào như thế, em nguyện cứ như thế mãi, cho dù chỉ còn lại một giây.
Ngay cả chính mình cũng không biết, tại sao lại luôn cãi vã với anh, anh nhất định sẽ trách em tại sao bỗng dưng lại trở nên vô lý như thế, vui buồn thất thường, lạnh lùng như băng.
Em không thế.
Dục, chẳng qua chỉ là tâm trạng em đang rất rối bời. Mỗi người đều có một mặt không thể nào hiểu được. Mà mặt này, nếu không gặp chuyện bất ngờ xảy ra, thì nó sẽ không hiển thị ra. Có chút giống như vi rút máy tính, nếu như bạn không mở tài liệu ra, nó sẽ không phát tác.
Con “vi rút” này luôn ẩn nấp ở một góc nào đó.
Dục, em không nói, chắc anh cũng biết đó là ai. Người đó là ai cũng không quan trọng, quan trọng là anh, anh đã vô tình mang con vi rút ấy vào trong trái tim em, từ đó, nó đã mọc rẽ và nảy mầm.
Đàn ông khôi ngô tuấn tú không bao giờ thếiu sự ngưỡng mộ của các cô gái xinh đẹp. Mỗi lần nhớ lại cái ánh mắt ngưỡng mộ của Hứa An Ly, nhưng lại giả vờ như không có gì trước mặt anh, em bỗng thấy bất an, bỗng trở nên ưu phiền, trở nên trăn trở.
Tâm trạng đó cũng trôi dần đi theo năm tháng, nhưng cũng sẽ quay trở lại cùng thời gian.
Hứa An Ly, cô ấy thích anh, luôn luôn thích anh.
Em không trách anh, cũng không trách Hứa An Ly, em chỉ là cảm thấy rất phiền muộn. Khi một mình trong đêm tối không ngủ được, bỗng chợt thấy rất hận rất hận cô ta, hận cô ta tại sao lại luôn xuất hiện trước mặt anh. Nghĩ lại, cũng thấy thật chẳng có chút lý nào. Dù sao, hai người đã quen nhau trước khi em xuất hiện mà. Hình ảnh của những năm tháng cấp hai, cấp ba cũng tương đương với thời gian, những tháng ngày mà đôi bên dùng tâm hồn ấm áp và an ủi, những lưu luyến không một chút tạp chất, những cái thở dài nhè nhẹ, mãi mãi có thể lấp đầy những ngày tháng đại học của chúng ta.
Chỉ có điều, vì mối tình này, em đã từ bỏ nước Mỹ, gây ra mối quan hệ căng thẳng với mẹ.
Bây giờ những điều này thì có tác dụng gì?
Cuối cùng em đã hiểu tại sao Chu Lệ Diệp lại thường dùng ánh mắt ấy nhìn em. Hóa ra, trong mắt người khác, em là kẻ thứ ba đáng hận. Có lúc, em muốn tìm Hứa An Ly nói chuyện một cách ôn hòa, em tưởng rằng em có thể coi cô ấy là bạn, nhưng vẫn không được, cho nên…
Đường Lý Dục vất quyển nhật ký xuống, lao ra ngoài cửa. Chạy ra đường.
Vì chạy quá nhanh, bởi tâm trạng quá vội vã, anh đã đụng vào những người đi đường, cũng chẳng kịp nói lời xin lỗi. Những người bị đụng ngã đứng dậy, tưởng rằng mình vừa gặp phải thằng điên, hằn học nhìn anh, còn anh cứ cắm đầu chạy trong đám đông.
Khoảnh khắc đó, tình yêu trong lòng trỗi dậy.
Con người, tại sao chỉ khi mất đi rồi, mới biết quý trọng những cái mình đang có?
Vẫy tay bắt taxi, đi thẳng đến sân bay.
“Anh tài, có thể đi nhanh hơn một chút không?”
Tài xế ngoái đầu lại nhìn anh một cái, mặt anh nhợt nhạt, đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc.
Ngoài cửa xe, cây cối, đoàn người, xe cộ đã nhanh chóng bị đẩy lùi lại phía sau. Cả thành phố dần trở nên mờ ảo, xe đi trên đường cao tốc, như chiếc lá cây đang bị gió thổi bay.
Trước mặt là đèn đỏ!
Tiếng phanh xe rít lên làm chói tai, mặt đường hằn lên những vết phanh xe. Con đường trước mặt chính là sân bay, chẳng để ý gì nữa, Đường Lý Dục mở cửa xe, nhảy xuống, chạy thục mạng về phía đường đối diện. Cơ thể anh như có lắp động cơ khởi động, mã lực càng ngày càng lớn, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Trong giây phút đó, trong đầu của Đường Lý Dục đều là hình ảnh cô đơn và ánh mắt thất vọng của Thẩm Anh Xuân lúc ra đi.
Anh xông qua với tốc độ như bay.
Loáng thoáng như có tiếng người gọi phía sau, hay là tiếng sáo thổi, một lá cờ hình tam giác màu vàng bay bay trước mặt. Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, bỗng dưng có tiếng xe phanh gấp, tiếp đó là một tiếng ầm lớn phát ra. Sau tiếng kêu ấy, tất cả lại trở lại yên tĩnh, một đám người chạy vội về phía có tiếng kêu lớn. Họ nhìn thấy một chiếc xe đua đang nằm ngang giữa đường, tấm kính chắn ở đầu xe đã vỡ vụn, văng đầy trên mặt đường giống như hoa tuyết bay tá lả trong màu đông vậy, cửa sổ xe trong veo bỗng biến thành một cái lỗ trống rỗng. Hai cái cần gạt nước không biết bay đi đâu, gương phản quang nằm trơ trọi một bên, bị gập đến biến dạng.
Mấy phút sau, xe cứu thương đã đến.
Trong giây phút ấy, toàn bộ không khí là một mùi tanh nồng, hơi thở của sự chết chóc, hơi thở của sự kinh hãi, thế giới như đã đứng im.
Máu vương đầy đất, cùng với sự phản sáng của những mảnh kính vỡ đã biến thành những bông hoa cúc trắng lúc đó, nhìn đến nhức mắt. Chiếc áo sơ mi trắng cũng bị máu nhuộm cho biến thành màu đỏ, giống như một bông hoa nhuộm loang, càng nở càng to.
Anh nằm ở đó, im lặng nằm ở đó, mặt mày nhợt nhạt, đôi môi nhợt nhạt lặng lẽ co lại thành nụ cười. Máu tươi từ ngực anh chảy tràn ra khiến người ta không dám nhìn tiếp.
Đôi môi anh vẫn mấp máy, như muốn nói điều gì đó, mặc dù tiếng nói rất yếu ớt, nhưng anh vẫn cố gắng nói…
Sân bay.
Máy bay từ khắp các nơi trên thế giới không ngừng cất cánh rồi lại hạ cánh, tiếng kêu rất lớn, mang đi sự thương cảm của ly biệt và sự ấm áp của những cái ôm, mang đi những cái hôn mà vừa xong vẫn còn khó dứt, mang đi những tháng ngày đẹp đẽ trong niềm hạnh phúc vô biên và những lời bộc bạch mỹ miều…
Chỉ còn lại một khoảng trống hiu quạnh, vẫn mênh mông mịt mờ như thế.
Lúc ấy, Thẩm Anh Xuân đứng ở cửa kiểm tra an ninh, từ từ quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng không ngừng nhìn về phía đường vào.
Có phải cô đang tìm người đàn ông mà có đến chết vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ lựa chọn của mình?
Người đàn ông đó, tuy xuất thân từ nông thôn, nhưng anh chưa bao giờ tự ti, luôn có cái nhìn lạc quan, hát có lúc đã sai nhạc, nhưng vẫn cứ thích hát đi hát lại. Ánh mắt mê hoặc, đôi môi gợi cảm, bản tính lương thiện, tính tình vui vẻ hòa đồng, làm mê hồn biết bao nhiêu trái tim của các cô gái xinh đẹp.
Nếu như, anh ở đây giờ này, đầm đìa mồ hôi chạy tới, dù rằng chẳng nói gì cả, chỉ vẫy vẫy tay về phía cô, thì cô chắc chắn, chắc chắc chắn sẽ thay đổi chủ ý, nhất định sẽ không chùn bước mà lao vào lòng anh, để nói xới anh rằng: Thực ra, em không phải thực sự muốn rời xa anh, em chỉ là nhất thời suy nghĩ không thông, hơi ấm ức một chút…
Thời gian chậm chạp trước đây, giờ đã nhanh như bay trước mắt, loa thông báo liên tục thúc giục hành khách làm thủ tục lên máy bay.
Đã đến lượt cô vào kiểm tra an ninh. Không cần đến một phút, cô sẽ bước qua cánh cửa, sẽ ngồi trên con chim sắt to lớn màu bạc kia, bay đến nước Mỹ, bay đến New York.
“Đứng đây làm gì? Đi nhờ chút.” Luôn có những người kéo hành lý đang xếp hàng chờ đến lượt kiểm tra anh ninh đi qua cô.
Thẩm Anh Xuân đứng về một bên, xê dịch hành lý. Trên mặt là thái độ không chịu đựng được nữa, dường như là muốn chê tốc độ kiểm tra an nình quá nhanh, nhanh như chớp mắt, cô sắp biến mất khỏi đây rồi.
Sau khi kiểm tra an ninh xong, Thẩm Anh Xuân cứ đứng ngây người ra nhìn về phía cửa ra. Người phụ nữ trung niên mặc đồng phục hỏi Thẩm Anh Xuân: “Cô ơi, bắt đầu lên máy bay rồi đấy. Xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không ạ?” vẫn giọng nói ôn hòa. Nụ cười ấm áp nhưng không có một chút tình cảm nào, tất cả các tiếp viên của các hãng hàng không đều có nụ cười như cô, tiêu chuẩn, máy móc, khiến Thẩm Anh Xuân cảm thấy có chút giả tạo.
Đúng vậy, cái thế giới này cũng đầy giả tạo.
Đứng ngây ra một lúc mới chợt nhớ ra, cô…phải đi New York.
Bước ra khỏi cửa kiểm tra an ninh, cửa chính từ từ đóng lại.
Mùa hạ của tuổi hai mươi tư, sau khi cánh cửa đó khép lại, tất cả đều đặt dấu chấm hết.
Máy bay cất cánh mang theo một tiếng kêu lớn. Xuyên qua tầng mây, thành phố bỗng trở nên nhỏ bé trước mắt, con người trông giống như đàn kiến đang di chuyển chậm chạp và nặng nề, nhỏ bé mà không chân thực
Thực sự đã rời xa rồi.
Lúc Thẩm Anh Xuân quay người chào từ biệt, trái tim cô giống như đang ở sa mạc không một bóng người, cô mang theo một bộ mặt bi thương và tất cả những ký ức của sáu năm qua.
Cách lần đầu tiên gặp mặt anh đã tròn sáu năm.
Bên tai là tiếng kêu của động cơ, giọng của các cô tiếp viên dịu dàng, ấm áp. Nước mắt bỗng dưng lăn dài, chảy vào khóe môi có chút vị đắng.
Tạm biệt nhé, tình yêu. Tạm biệt nhé, tuổi xuân.
Sau nhựng giây phút ngây người, trước mắt cô là nét mặt cười trong sáng của anh, là những lời thì thẩm bên tai ấm áp khi anh luồn hai tay qua eo cô, là sự tinh nghịch như cậu bé khi anh ẩn trong bóng tối để hù dọa cô đến giật thót người, là chiếc nhẫn được anh làm từ giấy, rồi khi đeo vào tay cô, một sự chân thành và thanh thản, là khi anh nằm trên mỏm đá san hô hóng gió ven biển, kèm theo ánh mắt ngượng ngùng, ấm áp mà trầm lắng, rồi nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Nếu như trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh cô đơn, thì anh sẽ đi đâu để tìm em?”
Tình yêu là thứ rất yếu mềm, yếu mềm đến mức không cẩn thận sẽ vỡ tan, mà khi nó bị vỡ, chính mình cũng không biết được nó đã vỡ như thế nào.
Nếu như không phải có sự xuất hiện của Hứa An Ly, Thẩm Anh Xuân đã quên nước Mỹ, quên hình dáng của John. Hầu như tối nào mẹ cũng điện từ nước ngoài về. Thẩm Anh Xuân biết, trong khoảng thời gian cô trở về Mỹ, mẹ cô liên tục tổ chức các buổi party lớn tại nhà, thực ra là để giới thiệu bạn trai cho cô, để chia rẽ cô và Đường Lý Dục. Mẹ cô không thích những người đàn ông viết những thứ phong hoa tuyết nguyệt, những thứ hão huyền. Nước Mỹ là một nước rất thực tế.
Thẩm Anh Xuân cố gắng để dung nạp Hứa An Ly, nhưng tình yêu thì loại trừ cô. Mỗi lần Đường Lý Dục nhắc đến Hứa An Ly trước mặt cô, dù là chẳng có ý gì nhưng trong lòng cô cũng xuất hiện cái cảm giác không thoải mái. Những người từng mắc bệnh dạ dày đều nếm trải qua cái cảm giác ợ chua là như thế nào. Muốn nôn mà không nôn ra được, toàn thân bất lực, không có một chút khẩu vị nào. Dù có mỹ vị gì bày ở trước mặt, đều cũng không muốn ăn. Đổi lại là tình yêu, cái cảm giác này gọi là ghen ghét, đố kị.
Buổi tối ngày thứ hai sau khi Thẩm Anh Xuân rời khỏi nhà, cô trở lại một lần lấy những đồ cô còn bỏ quên. Vé máy bay là buổi tối cùng ngày. Đường Lý Dục đứng ở cửa chặn Thẩm Anh Xuân lại, dùng ánh mắt khẩn cầu để nhìn cô. Anh không muốn cô dùng cách này để giải quyết mâu thuẫn tình yêu giữa hai người.
Những ngày này, có rất nhiều chuyện đã xảy ra với hai người, nhưng đối với Đường Lý Dục, thì nó chưa đủ để uy hiếp đến tình yêu của họ. Tại sao lại không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau chứ? Tại sao mỗi lần có chuyện cô ấy đều không thèm đếm xỉa đến cảm giác của anh?
Thẩm Anh Xuân xách hành lí đơn giản của mình với bộ dạng kiên quyết không chút do dự, mặc cho Đường Lý Dục khuyên thế nào cô cũng không chút động lòng. Đường Lý Dục không thể chịu đựng hơn được nữa.
Tại sao mỗi lần cãi nhau, đều là anh cầu xin cô? Tại sao từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh?
“Anh không có nhiều tiền như John, không tài giỏi như anh ta, em trở về với nước Mỹ của em đi!”
Thẩm Anh Xuân quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Đường Lý Dục. Sao anh lại có thể nói mình như vậy?
Giây phút đó, nụ cười trong mắt của Thẩm Anh Xuân bỗng chuyển biến thành sự lạnh nhạt, phóng ra cái nhìn lạnh lùng. Cái nhìn lạnh lùng này, đủ để làm đông lạnh ánh mặt trời trước mắt cô xuống dưới âm một độ. Đôi môi đang được mím chặt của cô phát ra mấy từ không một chút nhiệt độ, giống như tảng băng rơi từ trên không trung xuống vậy: “Đường Lý Dục, chúng ta chia tay đi!” Thực ra, điều mà Thẩm Anh Xuân muốn biểu đạt không phải là chia tay, mà là tạm xa nhau một thời gian.
Bởi vì tức giận, bởi vì phẫn nộ và kinh ngạc, nên cô đã nói tạm xa nhau một thời gian thành chia tay. Nhưng muốn giải thích là điều không thể, bởi vì Đường Lý Dục đã nhanh chóng cắt ngang lời của Thẩm Anh Xuân muốn giải thích.
“Em luôn muốn nói câu này ra với anh, bây giờ cuối cùng em đã tìm được lí do và cái cớ tuyệt vời nhất rồi! Em hối hận vì đã ở cùng anh, em hối hận với sự lựa chọn của mình, lẽ nào không phải sao? Anh đã xuyên tạc ý của em sao?”
Niềm tin trước đây đã biến thành sự nghi ngờ lẫn nhau và sự chế nhạo.
Tình yêu là thứ rất yếu mềm, yếu mềm đến mức không cẩn thận sẽ vỡ tan, mà khi nó bị vỡ, chính mình cũng không biết được nó đã vỡ như thế nào.
Thực ra, trong cái khoảnh khắc Đường Lý Dục tìm đến cô, trong lòng cô đã sớm quên cái chuyện cãi vã kia rồi. Sở dĩ cô vẫn còn tức giận với anh, sở dĩ cô không nghe điện thoại của anh, là để anh không tìm được cô. Trong sự tức giận ấy, ẩn chứa sự ương ngạnh, làm nũng và chờ đợi của người con gái đang yêu. Hy vọng anh ấy có thể chủ động nói với mình một câu “sorry”, tất cả sẽ trở về bình thường như cũ.
Con trai nên hiểu cái tâm lý huyền diệu này của con gái.
Giống như có lúc con gái nói không với con trai, nhưng đó lại là sự biểu đạt ngược lại. Ví dụ, người con gái trong vòng tay người con trai, vừa làm nũng vừa nói: “Không thích đâu.”
Lần đẩy cửa bước ra này không phải là Thẩm Anh Xuân, mà là Đường Lý Dục.
Trong lúc Đường Lý Dục đang tức giận, Thẩm Anh Xuân suy nghĩ một cách chán nản: Đường Lý Dục, anh có tư cách gì mà chỉ trích em chứ? Em luôn tin tưởng, anh và cô ta chỉ là quan hệ anh em đơn thuần, cho đến khi anh giấu em…Em luôn đợi anh giải thích. Nhưng…Dục, anh đã không hề giải thích.
Đường Lý Dục sau khi đẩy cửa đi ra được khoảng mấy phút lại quay trở lại, mở cửa ra và đứng trước mặt Thẩm Anh Xuân, anh không muốn là một kẻ tháo chạy, anh muốn hỏi rõ ràng.
Tại sao lại phải như vậy? Có phải là bởi vì sự công kích mãnh liệt của John? Nếu không, tại sao cô ấy lại đột ngột đòi trở về Mỹ?
“Mong em hãy giải thích cho anh biết, anh cần lời giải thích!”
“Đường Lý Dục, anh giấu em đi hẹn hò với người con gái khác cũng chẳng cho em một lời giải thích, thì Thẩm Anh Xuân em ở cùng ai, tại sao lại phải giải thích cho anh?”
Thẩm Anh Xuân lạnh lùng đảo mắt nhìn Đường Lý Dục một cái. Những điều cần nói đều đã nói hết rồi, giờ có nói gì cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc còn đang bừa bãi ở một bên.
“Anh Xuân, em thực sự muốn đi sao?” Thấy Anh Xuân không đếm xỉa gì đến anh, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, giọng điệu của Đường Lý Dục mềm xuống rất nhiều.
Bộ mặt không một chút biểu cảm của Thẩm Anh Xuân lạnh lùng đến mức khiến Đường Lý Dục không biết phải làm thế nào. Cô cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, giả bộ như không hề nghe thấy Đường Lý Dục đang nói chuyện với cô vậy. Cô càng như vậy, tâm trạng Đường Lý Dục càng thấy khó chịu, đến nỗi không biết thế nào mới là tốt. Anh muốn xin lỗi cô, muốn cầu xin cô lượng tình tha thứ…
“Anh Xuân, giữa chúng ta rốt cuộc là…”
Tay Thẩm Anh Xuân đột nhiên khua lên, cắt ngang lời nói của anh, cô không muốn tiếp tục nghe anh nói nữa.
Đường Lý Dục đứng bên cạnh nhìn cái thái độ kiên quyết của cô, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cô thay đổi chủ ý.
“Cái anh chàng John đó thật sự là đối xử với em tốt hơn anh sao?”
“Em đi như vậy, thì tình yêu của chúng ta cũng…kết thúc theo sao?”
Thẩm Anh Xuân đứng đờ người ra. Tay Đường Lý Dục từ từ đưa lên. Xin lỗi, anh không muốn cãi nhau với cô nữa. Cô vẫn chưa thật sự rời bỏ mà anh đã thấy hối hận, muốn ôm cô vào lòng.
37ºC +37°C =74°C
Nóng ran. Nếu là trước đây, với nhiệt độ như thế này, nó sẽ đủ để đốt cháy tất cả.
Còn bây giờ thì không.
Thẩm Anh Xuân nhắm mắt lại, không nói gì, mùi hương cơ thể quen thuộc đã nhấn chìm cảm giác hôi hám. Mùi hương cơ thể đó đã từng khiến cô đỏ mặt, khiến cô mê say và vỡ vụn. Đó là mùi vị của mối tình đầu, khiến toàn thân có mùi vị của cảm xúc.
Nhưng cái ôm ấm áp mà quen thuộc này, cũng đã từng gửi gắm mơ ước hạnh phúc của một người con gái khác. Họ cũng ôm nhau, cũng…
Tâm trạng rối bời. Quá nhiều lời thể thốt thành khẩn, quá nhiều lời tỏ tình phong hoa tuyết nguyệt, khiến Thẩm Anh Xuân cảm thấy ở trước mắt đều là hư ảo. Từng yêu một lần, quay đầu lại, vẫn đường ai nấy đi. Từ điểm cuối lại quay lại điểm xuất phát ban đầu.
Mối tình đầu chẳng qua chỉ là một trạm dừng nho nhỏ của thời thanh xuân, những người đã từng yêu qua đều là khách qua đường.
“Thẩm Anh Xuân, anh…không cho em đi…” Có chút hương vị nũng nịu của trẻ con. Tay của Đường Lý Dục ôm chặt lấy cả người Thẩm Anh Xuân, cằm tì vào đỉnh đầu cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Thẩm Anh Xuân tỏ ra rất khó chịu: “Anh đừng đến làm phiền em nữa!” Thái độ ghét bỏ, giọng điệu khác thường.
Tâm trạng ức chế nhiều giờ cuối cùng cũng tìm được lối thoát để bùng nổ ra, dấy lên một trận gió bão. Cô dùng sức vùng ra khiến cơ thể anh bị gạt ra một bên.
Đường Lý Dục không hề có sự chuẩn bị nào, có thể mất đi thăng bằng, cố gắng gượng, may mà có bức tường ở đằng sau anh mới không bị ngã xuống đất.
Đường Lý Dục nhìn chằm chằm Thẩm Anh Xuân mà ngây người ra.
Giọng điệu của cô, thái độ của cô, thần sắc của cô, tiếng nói của cô đều đủ để chứng minh cô không nói dối, là cô đang ghét anh thật sự.
Cô…ghét anh…đến thế sao?
Vòng tay đang ôm giữa eo Thẩm Anh Xuân, bỗng từ từ mất đi sức lực, buông thõng xuống.
Đường Lý Dục dùng ánh mắt không tin để nhìn Thẩm Anh Xuân. Nhìn thái độ ghét bỏ của cô, nhìn ánh mắt phẫn nộ của cô.
Hành động và ngữ khí khác thường như thế, giống như một con dao sắc nhọn, từng chút một đâm vào da thịt anh. Anh mở miệng, dây thanh như bị đứt vậy, muốn nói nhưng lại không phát ra thành tiếng. Còn tất cả không gian chỉ vang lên một thứ âm thanh lạnh lùng và rời rạc: “Anh đừng đến làm phiền em nữa.” Âm thanh ấy lan tỏa vô biên, như muốn chọc thủng màng nhĩ của Đường Lý Dục.
Thẩm Anh Xuân vẫn ra đi.
Đường Lý Dục chạy theo, ngây ra đứng nhìn theo bộ dạng dứt khoát của cô khi bước lên xe taxi đi về hướng sân bay. Chiếc xe chuyển bánh rồi mất hút trước mắt anh.
Tất cả đã kết thúc như thế, kết thúc trong yên lặng.
Đường Lý Dục ngồi trong căn phòng vô cùng lộn xộn, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bàn ghế vẫn thế, những đồ đã dùng qua cũng vẫn vậy.
Một cuộc chiến tranh vừa kết thúc cho nên ngôi nhà vô cùng lộn xộn. Hơi thở của Thẩm Anh Xuân vẫn còn vương vấn ở những ngóc ngách của căn phòng. Quyển nhật ký bìa da tím vẫn đặt nghiêm chỉnh ở một góc giường, đó là quyển sổ mà anh tặng cô trong ngày sinh nhật. Cô nói, màu tím là biểu thị của sự đau thương.
Đưa tay cầm cuốn nhật ký lên, anh nhẹ nhàng sờ vào tấm bìa da màu tím, giống như đang sờ vào mặt của Thẩm Anh Xuân, sờ vào tình yêu đã không còn tồn tại. Nước mắt chảy xuống, rơi vào khóe miệng. Phút chốc, tất cả những kí ức của sáu năm về trước lại ùa về trước mắt anh, diện mạo lúc say rượu trong ngày sinh nhật như đang phóng to ngay trước mắt. Trong căn phòng ấm áp đó, cô đã mở mắt ra, ngượng ngùng nói với anh: Đường Lý Dục, em thích anh, từ cái nhìn đầu tiên em đã thích anh.
Em thích anh, rất thích anh…
Lật giở từng trang một.
Dục, em muốn được gọi anh như thế, chỉ là, em không biết em còn có thể gọi tên anh ngọt ngào như thế bao lâu nữa? Nhưng cho dù là bao lâu, chỉ cần vẫn có thể gọi tên anh ngọt ngào như thế, em nguyện cứ như thế mãi, cho dù chỉ còn lại một giây.
Ngay cả chính mình cũng không biết, tại sao lại luôn cãi vã với anh, anh nhất định sẽ trách em tại sao bỗng dưng lại trở nên vô lý như thế, vui buồn thất thường, lạnh lùng như băng.
Em không thế.
Dục, chẳng qua chỉ là tâm trạng em đang rất rối bời. Mỗi người đều có một mặt không thể nào hiểu được. Mà mặt này, nếu không gặp chuyện bất ngờ xảy ra, thì nó sẽ không hiển thị ra. Có chút giống như vi rút máy tính, nếu như bạn không mở tài liệu ra, nó sẽ không phát tác.
Con “vi rút” này luôn ẩn nấp ở một góc nào đó.
Dục, em không nói, chắc anh cũng biết đó là ai. Người đó là ai cũng không quan trọng, quan trọng là anh, anh đã vô tình mang con vi rút ấy vào trong trái tim em, từ đó, nó đã mọc rẽ và nảy mầm.
Đàn ông khôi ngô tuấn tú không bao giờ thếiu sự ngưỡng mộ của các cô gái xinh đẹp. Mỗi lần nhớ lại cái ánh mắt ngưỡng mộ của Hứa An Ly, nhưng lại giả vờ như không có gì trước mặt anh, em bỗng thấy bất an, bỗng trở nên ưu phiền, trở nên trăn trở.
Tâm trạng đó cũng trôi dần đi theo năm tháng, nhưng cũng sẽ quay trở lại cùng thời gian.
Hứa An Ly, cô ấy thích anh, luôn luôn thích anh.
Em không trách anh, cũng không trách Hứa An Ly, em chỉ là cảm thấy rất phiền muộn. Khi một mình trong đêm tối không ngủ được, bỗng chợt thấy rất hận rất hận cô ta, hận cô ta tại sao lại luôn xuất hiện trước mặt anh. Nghĩ lại, cũng thấy thật chẳng có chút lý nào. Dù sao, hai người đã quen nhau trước khi em xuất hiện mà. Hình ảnh của những năm tháng cấp hai, cấp ba cũng tương đương với thời gian, những tháng ngày mà đôi bên dùng tâm hồn ấm áp và an ủi, những lưu luyến không một chút tạp chất, những cái thở dài nhè nhẹ, mãi mãi có thể lấp đầy những ngày tháng đại học của chúng ta.
Chỉ có điều, vì mối tình này, em đã từ bỏ nước Mỹ, gây ra mối quan hệ căng thẳng với mẹ.
Bây giờ những điều này thì có tác dụng gì?
Cuối cùng em đã hiểu tại sao Chu Lệ Diệp lại thường dùng ánh mắt ấy nhìn em. Hóa ra, trong mắt người khác, em là kẻ thứ ba đáng hận. Có lúc, em muốn tìm Hứa An Ly nói chuyện một cách ôn hòa, em tưởng rằng em có thể coi cô ấy là bạn, nhưng vẫn không được, cho nên…
Đường Lý Dục vất quyển nhật ký xuống, lao ra ngoài cửa. Chạy ra đường.
Vì chạy quá nhanh, bởi tâm trạng quá vội vã, anh đã đụng vào những người đi đường, cũng chẳng kịp nói lời xin lỗi. Những người bị đụng ngã đứng dậy, tưởng rằng mình vừa gặp phải thằng điên, hằn học nhìn anh, còn anh cứ cắm đầu chạy trong đám đông.
Khoảnh khắc đó, tình yêu trong lòng trỗi dậy.
Con người, tại sao chỉ khi mất đi rồi, mới biết quý trọng những cái mình đang có?
Vẫy tay bắt taxi, đi thẳng đến sân bay.
“Anh tài, có thể đi nhanh hơn một chút không?”
Tài xế ngoái đầu lại nhìn anh một cái, mặt anh nhợt nhạt, đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc.
Ngoài cửa xe, cây cối, đoàn người, xe cộ đã nhanh chóng bị đẩy lùi lại phía sau. Cả thành phố dần trở nên mờ ảo, xe đi trên đường cao tốc, như chiếc lá cây đang bị gió thổi bay.
Trước mặt là đèn đỏ!
Tiếng phanh xe rít lên làm chói tai, mặt đường hằn lên những vết phanh xe. Con đường trước mặt chính là sân bay, chẳng để ý gì nữa, Đường Lý Dục mở cửa xe, nhảy xuống, chạy thục mạng về phía đường đối diện. Cơ thể anh như có lắp động cơ khởi động, mã lực càng ngày càng lớn, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Trong giây phút đó, trong đầu của Đường Lý Dục đều là hình ảnh cô đơn và ánh mắt thất vọng của Thẩm Anh Xuân lúc ra đi.
Anh xông qua với tốc độ như bay.
Loáng thoáng như có tiếng người gọi phía sau, hay là tiếng sáo thổi, một lá cờ hình tam giác màu vàng bay bay trước mặt. Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, bỗng dưng có tiếng xe phanh gấp, tiếp đó là một tiếng ầm lớn phát ra. Sau tiếng kêu ấy, tất cả lại trở lại yên tĩnh, một đám người chạy vội về phía có tiếng kêu lớn. Họ nhìn thấy một chiếc xe đua đang nằm ngang giữa đường, tấm kính chắn ở đầu xe đã vỡ vụn, văng đầy trên mặt đường giống như hoa tuyết bay tá lả trong màu đông vậy, cửa sổ xe trong veo bỗng biến thành một cái lỗ trống rỗng. Hai cái cần gạt nước không biết bay đi đâu, gương phản quang nằm trơ trọi một bên, bị gập đến biến dạng.
Mấy phút sau, xe cứu thương đã đến.
Trong giây phút ấy, toàn bộ không khí là một mùi tanh nồng, hơi thở của sự chết chóc, hơi thở của sự kinh hãi, thế giới như đã đứng im.
Máu vương đầy đất, cùng với sự phản sáng của những mảnh kính vỡ đã biến thành những bông hoa cúc trắng lúc đó, nhìn đến nhức mắt. Chiếc áo sơ mi trắng cũng bị máu nhuộm cho biến thành màu đỏ, giống như một bông hoa nhuộm loang, càng nở càng to.
Anh nằm ở đó, im lặng nằm ở đó, mặt mày nhợt nhạt, đôi môi nhợt nhạt lặng lẽ co lại thành nụ cười. Máu tươi từ ngực anh chảy tràn ra khiến người ta không dám nhìn tiếp.
Đôi môi anh vẫn mấp máy, như muốn nói điều gì đó, mặc dù tiếng nói rất yếu ớt, nhưng anh vẫn cố gắng nói…
Sân bay.
Máy bay từ khắp các nơi trên thế giới không ngừng cất cánh rồi lại hạ cánh, tiếng kêu rất lớn, mang đi sự thương cảm của ly biệt và sự ấm áp của những cái ôm, mang đi những cái hôn mà vừa xong vẫn còn khó dứt, mang đi những tháng ngày đẹp đẽ trong niềm hạnh phúc vô biên và những lời bộc bạch mỹ miều…
Chỉ còn lại một khoảng trống hiu quạnh, vẫn mênh mông mịt mờ như thế.
Lúc ấy, Thẩm Anh Xuân đứng ở cửa kiểm tra an ninh, từ từ quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng không ngừng nhìn về phía đường vào.
Có phải cô đang tìm người đàn ông mà có đến chết vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ lựa chọn của mình?
Người đàn ông đó, tuy xuất thân từ nông thôn, nhưng anh chưa bao giờ tự ti, luôn có cái nhìn lạc quan, hát có lúc đã sai nhạc, nhưng vẫn cứ thích hát đi hát lại. Ánh mắt mê hoặc, đôi môi gợi cảm, bản tính lương thiện, tính tình vui vẻ hòa đồng, làm mê hồn biết bao nhiêu trái tim của các cô gái xinh đẹp.
Nếu như, anh ở đây giờ này, đầm đìa mồ hôi chạy tới, dù rằng chẳng nói gì cả, chỉ vẫy vẫy tay về phía cô, thì cô chắc chắn, chắc chắc chắn sẽ thay đổi chủ ý, nhất định sẽ không chùn bước mà lao vào lòng anh, để nói xới anh rằng: Thực ra, em không phải thực sự muốn rời xa anh, em chỉ là nhất thời suy nghĩ không thông, hơi ấm ức một chút…
Thời gian chậm chạp trước đây, giờ đã nhanh như bay trước mắt, loa thông báo liên tục thúc giục hành khách làm thủ tục lên máy bay.
Đã đến lượt cô vào kiểm tra an ninh. Không cần đến một phút, cô sẽ bước qua cánh cửa, sẽ ngồi trên con chim sắt to lớn màu bạc kia, bay đến nước Mỹ, bay đến New York.
“Đứng đây làm gì? Đi nhờ chút.” Luôn có những người kéo hành lý đang xếp hàng chờ đến lượt kiểm tra anh ninh đi qua cô.
Thẩm Anh Xuân đứng về một bên, xê dịch hành lý. Trên mặt là thái độ không chịu đựng được nữa, dường như là muốn chê tốc độ kiểm tra an nình quá nhanh, nhanh như chớp mắt, cô sắp biến mất khỏi đây rồi.
Sau khi kiểm tra an ninh xong, Thẩm Anh Xuân cứ đứng ngây người ra nhìn về phía cửa ra. Người phụ nữ trung niên mặc đồng phục hỏi Thẩm Anh Xuân: “Cô ơi, bắt đầu lên máy bay rồi đấy. Xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không ạ?” vẫn giọng nói ôn hòa. Nụ cười ấm áp nhưng không có một chút tình cảm nào, tất cả các tiếp viên của các hãng hàng không đều có nụ cười như cô, tiêu chuẩn, máy móc, khiến Thẩm Anh Xuân cảm thấy có chút giả tạo.
Đúng vậy, cái thế giới này cũng đầy giả tạo.
Đứng ngây ra một lúc mới chợt nhớ ra, cô…phải đi New York.
Bước ra khỏi cửa kiểm tra an ninh, cửa chính từ từ đóng lại.
Mùa hạ của tuổi hai mươi tư, sau khi cánh cửa đó khép lại, tất cả đều đặt dấu chấm hết.
Máy bay cất cánh mang theo một tiếng kêu lớn. Xuyên qua tầng mây, thành phố bỗng trở nên nhỏ bé trước mắt, con người trông giống như đàn kiến đang di chuyển chậm chạp và nặng nề, nhỏ bé mà không chân thực
Thực sự đã rời xa rồi.
Lúc Thẩm Anh Xuân quay người chào từ biệt, trái tim cô giống như đang ở sa mạc không một bóng người, cô mang theo một bộ mặt bi thương và tất cả những ký ức của sáu năm qua.
Cách lần đầu tiên gặp mặt anh đã tròn sáu năm.
Bên tai là tiếng kêu của động cơ, giọng của các cô tiếp viên dịu dàng, ấm áp. Nước mắt bỗng dưng lăn dài, chảy vào khóe môi có chút vị đắng.
Tạm biệt nhé, tình yêu. Tạm biệt nhé, tuổi xuân.
Sau nhựng giây phút ngây người, trước mắt cô là nét mặt cười trong sáng của anh, là những lời thì thẩm bên tai ấm áp khi anh luồn hai tay qua eo cô, là sự tinh nghịch như cậu bé khi anh ẩn trong bóng tối để hù dọa cô đến giật thót người, là chiếc nhẫn được anh làm từ giấy, rồi khi đeo vào tay cô, một sự chân thành và thanh thản, là khi anh nằm trên mỏm đá san hô hóng gió ven biển, kèm theo ánh mắt ngượng ngùng, ấm áp mà trầm lắng, rồi nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Nếu như trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh cô đơn, thì anh sẽ đi đâu để tìm em?”
/31
|