Cô ấy sẽ không xấu hổ vì tiền, thứ tình cảm mà có liên quan đến tiền bạc liệu có phải là tình yêu không? Đó là thứ hạnh phúc được mua bằng tiền.
Sau một tháng khai giảng, La Ngọc Mai mới biết Hứa An Ly đã đóng đủ tiền học và các tiền chi phí khác, điện thoại gọi đến máy di động của cô chỉ truyền lại âm báo số điện thoại không có. Điều duy nhất bà có thể làm là chắp tay đầu hàng Hà Tiểu Khê. Chỉ có cô mới có thể cung cấp tình hình của con gái cho bà. Hà Tiểu Khê có nguyên tắc chỉ báo chuyện vui không báo chuyện buồn, tất cả đều tốt, không cần bà phải lo lắng.
Làm sao Hà Tiểu Khê có thể hiểu được sự lo lắng của một người làm mẹ như La Ngọc Mai? Dù cho bà đã tự miệng nói với Hứa An Ly như đã vĩnh viễn chia lìa tình mẫu tử, nhưng đó chỉ là lời nói trong lúc nóng giận, không còn cách nào khác. Dù sao, cuộc chiến tranh lạnh đã trải qua nhiều ngày, hơn nữa được sự khuyên nhủ từ bạn bè và đồng nghiệp, bà đã nghĩ thông suốt. Không thông suốt thì cũng phải thông suốt, đây là sự thực mà bà cần phải đón nhận.
Một học sinh không thi được vào trường đại học trọng điểm, đã viết một bức thư cho ông Lý Khai Phục – phó chủ tịch Google toàn cầu: “Cháu có cơ hội để thành công không?” Ông Lý Khai Phục đã trả lời anh ta thế này: “Không thi được vào trường đại học danh tiếng, cơ hội thành công vẫn còn tám mươi lăm phần trăm. Một học sinh ưu tú, tự tin, thi vào một trường danh tiếng, tỷ lệ thành công cũng chỉ có chín mươi phần trăm, thi vào một trường trọng điểm chỉ có tám mươi lăm phần trăm, vào một trường đại học thông thường chỉ có tám mươi lăm phần trăm.”
La Ngọc Mai nhìn thấy câu trả lời của Lý Khai Phục mà nhẹ cả người. Đột nhiên, bà nghĩ lại cách giáo dục của người Mỹ đối với con cái: Phải có trách nhiệm đối với việc mình chọn lựa.
Trên thực tế, mặc dù Hứa An Ly không chịu thừa nhận sai lầm, nhưng cô cũng đã không còn kiên quyết như lúc đầu. Minh chứng là cô đã từng ấn nút gọi vào số điện thoại quen thuộc của mẹ nhưng rồi lại tắt đi.
Im lặng phải chăng có thể xem như là một lời giải thích khác cho sự ăn năn?
Sau lần tụ họp ấy, rất ít khi cô nhìn thấy Thẩm Anh Xuân, ngược lại thường xuyên nhìn thấy Từ Di. Sự thân thiết và nhiệt tình của Từ Di đột nhiên làm cho Hứa An Ly cảm thấy có hơi chút xa lạ và không phù hợp. Kỳ thực, Hứa An Ly rất muốn trở thành bạn tốt của Từ Di, nhưng có phải trong tiềm thức, cô vẫn suy nghĩ về chuyện đó? Mỗi lần gặp Từ Di, Hứa An Ly đều muốn hỏi về những điều đã xảy ra, nhưng mỗi lần định hỏi rồi, cô lại quyết định không nói nữa.
Từ Di rất quan tâm tới Hứa An Ly. Những lúc gặp nhau cô chẳng nói chuyện gì khác ngoài nhắc đến Tần Ca. Anh ấy có phải là người chu đáo? Đẹp trai? Có sức cuốn hút đối với con gái?
Cuối cùng, đỉnh cao của câu chuyện luôn là có nhiều cô gái yêu thầm, muốn được anh ấy quan tâm. Anh ấy rất tốt với em. Hứa An Ly chỉ cười cho qua chuyện, mặc cho chị ta cứ nói huyên thuyên một mình.
“Chị Từ, sao em không nhìn thấy bạn trai của chị?” Thấy Từ Di không ngừng nói, Hứa An Ly chỉ còn cách đổi chủ đề.
“Chị Từ của em vừa già, vừa xấu, anh chàng nào dán tỏ tình chứ? Không như em, vừa trẻ, vừa xinh đẹp.” Từ Di cười một cách thần bí, hạ giọng nói: “Nghe nói Tần Ca yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên. Việc này không phải là giả đúng không?”
“Là anh ấy nói với chị hay là chị nghe người khác nói?” Hứa An Ly hỏi mà mặt không một chút biểu hiện cảm xúc.
“Cả hai.”
“Vậy thì em nói cho chị biết, Tạ Đình Phong rất thích em, chị có tin không?”
Từ Di cười một cách gượng gạo.
“Đúng là hài hước.”
“Em đã có bạn trai. Cám ơn ý tốt của chị.” Nói xong, Hứa An Ly quay lưng rời nhà ăn, đi thẳng ra ngoài.
Từ Di sững sờ nhìn bóng của Hứa An Ly cho tới khi xa khuất. Câu nói này, có thể nói là dù nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến. Như thế nào mới gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng? Chính là câu nói này!
Con nha đầu này, ăn phải gan hùm hay ăn phải quả cân mà rắn thế.
***
Sau lần đó Hứa An Ly đã gặp lại Tần Ca. Bộ dạng không tự nhiên, mặt cô ửng đỏ khi nói lời xin lỗi anh, đều do lỗi của cô mà đã khiến cho mọi người hiểu lầm. Nếu hôm đó không có Mạch Tuấn Long giúp đỡ, chắc cô phải ngủ ngoài đường rồi, lại còn làm liên lụy tới cả Tần Ca nữa. Vì thế, cô bắt Tần Ca đưa đi xin lỗi Mạch Tuấn Long. Trên đường về, Tần Ca vô tình nói đến tướng ngủ hôm đó của Hứa An Ly.
Mặt của Hứa An Ly đỏ chẳng khác gì quả táo chín, thật ngại quá. Cô âm thầm lo lắng không biết tối hôm đó, mình có làm điều gì khó coi không, nhưng nếu hỏi thẳng Tần Ca thì thật là xấu hổ. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn kiểu cười cổ quái của anh ta cũng khiến cô hiểu là ngày hôm đó cô chẳng làm được việc gì gọi là tao nhã. Đột nhiên nghĩ ra chuyện Mạch Tuấn Long cứ liên mồm gọi cô là chị dâu, hừm! Chắc chắn đằng sau anh ta…
“Nói thật cho em biết, có phải anh lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn…”
Nghĩ lại màn “tra tấn” ngày hôm đó, Tần Ca thực sự muốn giáo huấn cho cô tiểu nha đầu này một trận. Cô đã hại anh cả đêm không ngủ, hôm sau lên lớp ủ rũ còn bị Mạch Tuấn Long chế giễu khiến anh ta không nói được câu nào, nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa hết tội.
“Không biết ngại lại còn hỏi, may em chưa làm anh…” Tần Ca nhìn Hứa An Ly chằm chằm.
“Nói mau, làm anh thế nào?” Hứa An Ly đưa tay ra nắm lấy tai của Tần Ca, vẻ hết sức lo lắng!
“Ăn hiếp chết này!”
“Này, làm gì có chuyện con gái đi ăn hiếp con trai chứ? Em định ăn hiếp anh, nhưng em co thể ăn hiếp nổi anh sao?”
“Em dùng cái cổ của anh để làm gối ôm, nhưng có phải là ôm đâu, mà là bóp. Vẫn chưa là gì, em còn dùng cơ thể của anh để làm giường, nằm ngả nằm nghiêng, rồi lại còn lấy chân đạp anh xuống đất…”
“Á! Nói như thế, thì em đã mất trinh rồi sao?” Hứa An Ly mặt mũi nhợt nhạt hét lên thảm thương!
Tần Ca phá lên cười: “Người mất trinh không phải là em, mà là anh!”
Hứa An Ly nhìn Tần Ca nghi hoặc: “Sao lại là anh? Từ xưa đến nay, mất trinh phải là con gái chứ, cơ thể của đàn ông luôn thích khám phá cơ thể của phụ nữ, nếu anh như thế mà bị gọi là mất trinh thì mẹ ơi, thế gian này còn công lý nữa không? Em không muốn sống nữa! A…”
Tần Ca thôi cười, ánh mắt của anh đã mềm mại trở lại.
Hứa An Ly không nhận ra sự thay đổi của Tần Ca, vẫn tiếp tục lắc cánh tay của anh và hét lên thảm thương: “Em không mất trinh, đừng có mà dọa em, được không? Em đúng là chưa mất trinh, anh nói đi mà…” Nước mắt thiếu chút nữa là trào ra. Hứa An Ly cố gắng dùng nốt chút sức lực cuối cùng, gạt đi sự yếu đuối, miễn cưỡng giữ lại một phần kiên cường mỏng manh dễ vỡ.
“Trong tưởng tượng của em, đàn ông là sói đội lốt cừu sao?” Bô dạng của cô khiến anh vừa tức, vừa buồn cười.
“Làm sao em biết được anh là sói hay cừu chứ?”
Tần Ca không nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Hứa An Ly.
Trong trường, dưới tán cây, Hứa An Ly chầm chậm cúi đầu. Ánh sáng của mặt trời dội xuống làm cho hình bóng sau lưng họ in hằn trên mặt đất, nghiêng dài và tĩnh mịch. Đột nhiên có cảm giác sợ hãi, sợ hãi vì sự tĩnh lặng bất thường, sợ hãi vì trong đôi mắt của anh vô tình mang theo sự dịu dàng.
Điều khiến Hứa An Ly không biết phải làm sao chính là câu hỏi của Tần Ca: “Anh ấy… chưa bao giờ yêu em đúng không?”
Ít nhất, Hứa An Ly chưa bao giờ nghĩ đến. Cô chưa bao giờ nghĩ người con trai ngồi trước mặt sẽ hỏi cô như vậy. Đây là bí mật của riêng cô. Cho đến giờ phút này, ngoài Hà Tiểu Khê ra thì không có người thứ ba biết.
Vì thế, ngay lúc đó Hứa An Ly không hề phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn Tần Ca. Sau mấy giây, cô mới chầm chậm cúi đầu xuống, mân mê những ngón tay của mình.
“Xin lỗi, nếu câu trả lời làm em đau khổ…”
Con người, là một thứ đồ thật kỳ lạ, bạn luôn háo hức muốn biết câu trả lời về sự việc nào đó liên quan đến một người mà bạn đang quan tâm, nhưng thường gặp phải kết quả ngược lại.
“Anh… đã bao giờ yêu một ai chưa?” Cô vẫn cúi đầu, không biết vì sao mình lại như một con ngốc khi hỏi anh ấy như vậy.
“Giống như em.” Một hồi lâu, Tần Ca mới thì thầm nói.
“Thất tình?” Cô ngẩng đầu lên, dường như buột miệng nói ra.
“Cô ấy kết hôn rồi.” Anh trả lời yếu ớt.
“Kết hôn?” Cô mở to mắt nhìn anh nghi ngờ.
“Lấy một người đàn ông giàu có.”
“Rất già?”
“Năm mươi tuổi, hơn bố cô ấy mấy tuổi.”
“Vì tiền?”
“Có lẽ là vậy.”
“Một người con gái như vậy có xứng đáng để anh yêu? Nếu bây giờ cô ta có quay lại khóc lóc với anh, em sẽ là người đầu tiên phản đối!” Hứa An Ly đột nhiên phẫn nộ, quên cả những vết sẹo tình cảm đang âm ỉ trong lòng.
Tần Ca nhìn Hứa An Ly hơi mỉm cười.
“Cô ấy không phải là một cô gái không tốt. Anh hiểu cô ấy!”
“Em không hiểu!”
Hứa An Ly tự cho rằng cô là một người biết lượng thứ, nhưng trong chuyện này, cô trăm lần không hiểu, vạn lần không hiểu!
Tình yêu và tiền bạc liên quan với nhau sao? Nếu như nhất định để chúng có liên quan, vậy chỉ có thể lấy việc ăn cơm làm niềm vui. Nhưng không ăn cơm cũng vẫn vui như vậy. Chỉ cần nhìn, chỉ cần nghĩ một chút, trái tim sẽ biết dập, đôi mắt sẽ biết cười, đôi chân sẽ biến thành cánh để bay cao.
Đây mới là tình yêu! Tình yêu trong sáng, tình yêu thiên thần. Cô ấy sẽ không vì tiền mà xấu hổ, thứ tình cảm mà có liên quan đến tiền bạc liệu có phải là tình yêu không? Đó là thứ hạnh phúc được mua bằng tiền.
Sau một tháng khai giảng, La Ngọc Mai mới biết Hứa An Ly đã đóng đủ tiền học và các tiền chi phí khác, điện thoại gọi đến máy di động của cô chỉ truyền lại âm báo số điện thoại không có. Điều duy nhất bà có thể làm là chắp tay đầu hàng Hà Tiểu Khê. Chỉ có cô mới có thể cung cấp tình hình của con gái cho bà. Hà Tiểu Khê có nguyên tắc chỉ báo chuyện vui không báo chuyện buồn, tất cả đều tốt, không cần bà phải lo lắng.
Làm sao Hà Tiểu Khê có thể hiểu được sự lo lắng của một người làm mẹ như La Ngọc Mai? Dù cho bà đã tự miệng nói với Hứa An Ly như đã vĩnh viễn chia lìa tình mẫu tử, nhưng đó chỉ là lời nói trong lúc nóng giận, không còn cách nào khác. Dù sao, cuộc chiến tranh lạnh đã trải qua nhiều ngày, hơn nữa được sự khuyên nhủ từ bạn bè và đồng nghiệp, bà đã nghĩ thông suốt. Không thông suốt thì cũng phải thông suốt, đây là sự thực mà bà cần phải đón nhận.
Một học sinh không thi được vào trường đại học trọng điểm, đã viết một bức thư cho ông Lý Khai Phục – phó chủ tịch Google toàn cầu: “Cháu có cơ hội để thành công không?” Ông Lý Khai Phục đã trả lời anh ta thế này: “Không thi được vào trường đại học danh tiếng, cơ hội thành công vẫn còn tám mươi lăm phần trăm. Một học sinh ưu tú, tự tin, thi vào một trường danh tiếng, tỷ lệ thành công cũng chỉ có chín mươi phần trăm, thi vào một trường trọng điểm chỉ có tám mươi lăm phần trăm, vào một trường đại học thông thường chỉ có tám mươi lăm phần trăm.”
La Ngọc Mai nhìn thấy câu trả lời của Lý Khai Phục mà nhẹ cả người. Đột nhiên, bà nghĩ lại cách giáo dục của người Mỹ đối với con cái: Phải có trách nhiệm đối với việc mình chọn lựa.
Trên thực tế, mặc dù Hứa An Ly không chịu thừa nhận sai lầm, nhưng cô cũng đã không còn kiên quyết như lúc đầu. Minh chứng là cô đã từng ấn nút gọi vào số điện thoại quen thuộc của mẹ nhưng rồi lại tắt đi.
Im lặng phải chăng có thể xem như là một lời giải thích khác cho sự ăn năn?
Sau lần tụ họp ấy, rất ít khi cô nhìn thấy Thẩm Anh Xuân, ngược lại thường xuyên nhìn thấy Từ Di. Sự thân thiết và nhiệt tình của Từ Di đột nhiên làm cho Hứa An Ly cảm thấy có hơi chút xa lạ và không phù hợp. Kỳ thực, Hứa An Ly rất muốn trở thành bạn tốt của Từ Di, nhưng có phải trong tiềm thức, cô vẫn suy nghĩ về chuyện đó? Mỗi lần gặp Từ Di, Hứa An Ly đều muốn hỏi về những điều đã xảy ra, nhưng mỗi lần định hỏi rồi, cô lại quyết định không nói nữa.
Từ Di rất quan tâm tới Hứa An Ly. Những lúc gặp nhau cô chẳng nói chuyện gì khác ngoài nhắc đến Tần Ca. Anh ấy có phải là người chu đáo? Đẹp trai? Có sức cuốn hút đối với con gái?
Cuối cùng, đỉnh cao của câu chuyện luôn là có nhiều cô gái yêu thầm, muốn được anh ấy quan tâm. Anh ấy rất tốt với em. Hứa An Ly chỉ cười cho qua chuyện, mặc cho chị ta cứ nói huyên thuyên một mình.
“Chị Từ, sao em không nhìn thấy bạn trai của chị?” Thấy Từ Di không ngừng nói, Hứa An Ly chỉ còn cách đổi chủ đề.
“Chị Từ của em vừa già, vừa xấu, anh chàng nào dán tỏ tình chứ? Không như em, vừa trẻ, vừa xinh đẹp.” Từ Di cười một cách thần bí, hạ giọng nói: “Nghe nói Tần Ca yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên. Việc này không phải là giả đúng không?”
“Là anh ấy nói với chị hay là chị nghe người khác nói?” Hứa An Ly hỏi mà mặt không một chút biểu hiện cảm xúc.
“Cả hai.”
“Vậy thì em nói cho chị biết, Tạ Đình Phong rất thích em, chị có tin không?”
Từ Di cười một cách gượng gạo.
“Đúng là hài hước.”
“Em đã có bạn trai. Cám ơn ý tốt của chị.” Nói xong, Hứa An Ly quay lưng rời nhà ăn, đi thẳng ra ngoài.
Từ Di sững sờ nhìn bóng của Hứa An Ly cho tới khi xa khuất. Câu nói này, có thể nói là dù nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến. Như thế nào mới gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng? Chính là câu nói này!
Con nha đầu này, ăn phải gan hùm hay ăn phải quả cân mà rắn thế.
***
Sau lần đó Hứa An Ly đã gặp lại Tần Ca. Bộ dạng không tự nhiên, mặt cô ửng đỏ khi nói lời xin lỗi anh, đều do lỗi của cô mà đã khiến cho mọi người hiểu lầm. Nếu hôm đó không có Mạch Tuấn Long giúp đỡ, chắc cô phải ngủ ngoài đường rồi, lại còn làm liên lụy tới cả Tần Ca nữa. Vì thế, cô bắt Tần Ca đưa đi xin lỗi Mạch Tuấn Long. Trên đường về, Tần Ca vô tình nói đến tướng ngủ hôm đó của Hứa An Ly.
Mặt của Hứa An Ly đỏ chẳng khác gì quả táo chín, thật ngại quá. Cô âm thầm lo lắng không biết tối hôm đó, mình có làm điều gì khó coi không, nhưng nếu hỏi thẳng Tần Ca thì thật là xấu hổ. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn kiểu cười cổ quái của anh ta cũng khiến cô hiểu là ngày hôm đó cô chẳng làm được việc gì gọi là tao nhã. Đột nhiên nghĩ ra chuyện Mạch Tuấn Long cứ liên mồm gọi cô là chị dâu, hừm! Chắc chắn đằng sau anh ta…
“Nói thật cho em biết, có phải anh lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn…”
Nghĩ lại màn “tra tấn” ngày hôm đó, Tần Ca thực sự muốn giáo huấn cho cô tiểu nha đầu này một trận. Cô đã hại anh cả đêm không ngủ, hôm sau lên lớp ủ rũ còn bị Mạch Tuấn Long chế giễu khiến anh ta không nói được câu nào, nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa hết tội.
“Không biết ngại lại còn hỏi, may em chưa làm anh…” Tần Ca nhìn Hứa An Ly chằm chằm.
“Nói mau, làm anh thế nào?” Hứa An Ly đưa tay ra nắm lấy tai của Tần Ca, vẻ hết sức lo lắng!
“Ăn hiếp chết này!”
“Này, làm gì có chuyện con gái đi ăn hiếp con trai chứ? Em định ăn hiếp anh, nhưng em co thể ăn hiếp nổi anh sao?”
“Em dùng cái cổ của anh để làm gối ôm, nhưng có phải là ôm đâu, mà là bóp. Vẫn chưa là gì, em còn dùng cơ thể của anh để làm giường, nằm ngả nằm nghiêng, rồi lại còn lấy chân đạp anh xuống đất…”
“Á! Nói như thế, thì em đã mất trinh rồi sao?” Hứa An Ly mặt mũi nhợt nhạt hét lên thảm thương!
Tần Ca phá lên cười: “Người mất trinh không phải là em, mà là anh!”
Hứa An Ly nhìn Tần Ca nghi hoặc: “Sao lại là anh? Từ xưa đến nay, mất trinh phải là con gái chứ, cơ thể của đàn ông luôn thích khám phá cơ thể của phụ nữ, nếu anh như thế mà bị gọi là mất trinh thì mẹ ơi, thế gian này còn công lý nữa không? Em không muốn sống nữa! A…”
Tần Ca thôi cười, ánh mắt của anh đã mềm mại trở lại.
Hứa An Ly không nhận ra sự thay đổi của Tần Ca, vẫn tiếp tục lắc cánh tay của anh và hét lên thảm thương: “Em không mất trinh, đừng có mà dọa em, được không? Em đúng là chưa mất trinh, anh nói đi mà…” Nước mắt thiếu chút nữa là trào ra. Hứa An Ly cố gắng dùng nốt chút sức lực cuối cùng, gạt đi sự yếu đuối, miễn cưỡng giữ lại một phần kiên cường mỏng manh dễ vỡ.
“Trong tưởng tượng của em, đàn ông là sói đội lốt cừu sao?” Bô dạng của cô khiến anh vừa tức, vừa buồn cười.
“Làm sao em biết được anh là sói hay cừu chứ?”
Tần Ca không nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Hứa An Ly.
Trong trường, dưới tán cây, Hứa An Ly chầm chậm cúi đầu. Ánh sáng của mặt trời dội xuống làm cho hình bóng sau lưng họ in hằn trên mặt đất, nghiêng dài và tĩnh mịch. Đột nhiên có cảm giác sợ hãi, sợ hãi vì sự tĩnh lặng bất thường, sợ hãi vì trong đôi mắt của anh vô tình mang theo sự dịu dàng.
Điều khiến Hứa An Ly không biết phải làm sao chính là câu hỏi của Tần Ca: “Anh ấy… chưa bao giờ yêu em đúng không?”
Ít nhất, Hứa An Ly chưa bao giờ nghĩ đến. Cô chưa bao giờ nghĩ người con trai ngồi trước mặt sẽ hỏi cô như vậy. Đây là bí mật của riêng cô. Cho đến giờ phút này, ngoài Hà Tiểu Khê ra thì không có người thứ ba biết.
Vì thế, ngay lúc đó Hứa An Ly không hề phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn Tần Ca. Sau mấy giây, cô mới chầm chậm cúi đầu xuống, mân mê những ngón tay của mình.
“Xin lỗi, nếu câu trả lời làm em đau khổ…”
Con người, là một thứ đồ thật kỳ lạ, bạn luôn háo hức muốn biết câu trả lời về sự việc nào đó liên quan đến một người mà bạn đang quan tâm, nhưng thường gặp phải kết quả ngược lại.
“Anh… đã bao giờ yêu một ai chưa?” Cô vẫn cúi đầu, không biết vì sao mình lại như một con ngốc khi hỏi anh ấy như vậy.
“Giống như em.” Một hồi lâu, Tần Ca mới thì thầm nói.
“Thất tình?” Cô ngẩng đầu lên, dường như buột miệng nói ra.
“Cô ấy kết hôn rồi.” Anh trả lời yếu ớt.
“Kết hôn?” Cô mở to mắt nhìn anh nghi ngờ.
“Lấy một người đàn ông giàu có.”
“Rất già?”
“Năm mươi tuổi, hơn bố cô ấy mấy tuổi.”
“Vì tiền?”
“Có lẽ là vậy.”
“Một người con gái như vậy có xứng đáng để anh yêu? Nếu bây giờ cô ta có quay lại khóc lóc với anh, em sẽ là người đầu tiên phản đối!” Hứa An Ly đột nhiên phẫn nộ, quên cả những vết sẹo tình cảm đang âm ỉ trong lòng.
Tần Ca nhìn Hứa An Ly hơi mỉm cười.
“Cô ấy không phải là một cô gái không tốt. Anh hiểu cô ấy!”
“Em không hiểu!”
Hứa An Ly tự cho rằng cô là một người biết lượng thứ, nhưng trong chuyện này, cô trăm lần không hiểu, vạn lần không hiểu!
Tình yêu và tiền bạc liên quan với nhau sao? Nếu như nhất định để chúng có liên quan, vậy chỉ có thể lấy việc ăn cơm làm niềm vui. Nhưng không ăn cơm cũng vẫn vui như vậy. Chỉ cần nhìn, chỉ cần nghĩ một chút, trái tim sẽ biết dập, đôi mắt sẽ biết cười, đôi chân sẽ biến thành cánh để bay cao.
Đây mới là tình yêu! Tình yêu trong sáng, tình yêu thiên thần. Cô ấy sẽ không vì tiền mà xấu hổ, thứ tình cảm mà có liên quan đến tiền bạc liệu có phải là tình yêu không? Đó là thứ hạnh phúc được mua bằng tiền.
/31
|