Ren hổn hển thở trong khi liên tục ho ra máu, ánh mắt thất lạc ẩn hiện từng tia tử khí.
REN
Sadara trợn mắt hét lên. Trong âm thanh của ma thuật nghiền nát thế giới, tiếng thét của nó chỉ như một giọt nước nhỏ xuống đại dương vô tận, không gợn lên bất kì thay đổi nào trong cuộc tàn sát này.
Đúng lúc đó, giữa đêm đen mù mịt, hai ánh lửa màu huyết hồng xuất hiện bên cạnh nó, lạnh lùng và tàn ác tràn ngập che dấu sâu trong lớp mặt nạ màu ám kim. Gió thổi qua làm bay đi từng mảng hắc khí đen kịt, mơ hồ tạo thành một thân thể cao gầy cõng trên lưng cỗ quan tài khổng lồ như tử thần xé toang không gian mà xuất hiện. Sadara ôm lấy thi thể của Carsian, một tay nâng nửa người còn chưa bị phân rã của Ren, hai mắt vằn những tơ máu nhìn chằm chằm vào y, tràn ngập cừu hận điên cuồng gào lên:
VIÊM HUYỀN CHỦ...
Bầu trời truyền tới một tiếng nổ kinh thiên động địa, kéo theo đó là ba hoả cầu khổng lồ như thiên thạch lao xuống mặt đất. Chỉ nghe cả thung lũng ầm ầm rung chuyển, trên mặt đất đã xuất hiện ba lỗ hổng đen ngòm với những đường nứt chằng chịt, hoả diểm cùng khói bụi mù mịt phát ra huỷ diệt cả một mảng rừng cây thành tro tàn. Hư không trên cao, chiến đoàn trên bầu trời cuối cùng đã chấm dứt với tương quan cực kì áp đảo. Ba kẻ áo đen đạp trên những con quái vật bốc cháy ngùn ngụt, ma lực toàn thân phát ra ngập trời, chắp tay cao ngạo nhìn xuống những kẻ thảm bại đang vùi sâu trong ba tấc đất.
Trong trận chiến ác liệt nhất quyết định vận mệnh của toàn thung lũng... Ba người lão trưởng làng ...đã hoàn toàn thất bại!
Và sau đó là khoảnh khắc của sự tuyệt vọng lan tràn. Chiến trường dưới thung lũng trước cái chết của lão trưởng làng lập tức tan vỡ. Tiếng cười man rợ của Viêm Huyền Vực tràn ngập khi cơn hồng thuỷ màu máu của chúng đâm thủng trận doanh cuối cùng do những người cùng thế hệ lão trưởng làng thiết lập. Thiên Mệnh mang theo thân thể bốc cháy cuồn cuộn càn quét lòng núi, tiếng thét của những cư dân nơi đây vang lên đầy thương tâm thấu tận trời cao, thế nhưng không một chút nào khiến lũ ác quỷ kia mủi lòng. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, từng khối thi thể cháy đen như củi mục vỡ nát trên mỗi bước chân của Viêm Huyền Vực.
Những đứa trẻ vốn đã tiến vào thông đạo bí mật lúc này gào khóc thê thảm, nhiều đứa tận mắt chứng kiến cha mẹ mình bị Thiên Mệnh xé nát thành từng mảnh. Chúng không rời đi nữa mà tất cả ùa ra chiến trường trong thung lũng, trong sự huỷ diệt đầy nhẫn tâm cố gắng tìm kiếm một hơi thở của những người thân quen. Nhưng... Có thứ gì có thể chiến thắng được Thiên Mệnh...?
Trong khung cảnh thảm sát đầy máu tanh đó, Sadara thấp thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé của một thằng nhóc sống gần nhà nó. Thằng nhóc nhỏ tuổi hơn Ren một chút, lại rất hay trêu chọc con bé khiến Sadara có chút ác cảm. Thế nhưng lúc này tất cả những gì còn sót lại trên khuôn mặt tinh nghịch, láu lỉnh đó là một mảng sững sờ, đôi mắt cạn khô không thể đổ lệ cùng tâm hồn đã chết. Thằng bé quỳ gối bên cạnh thi thể nát bấy chỉ còn chút hơi ấm của người mẹ, nắm chặt tay bà để nghe những lời cầu nguyện tới từ kí ức xa xăm trước bóng dáng khổng lồ đang nở nụ cười ma quái của Thiên Mệnh đang hừng hưc bốc cháy.
Không có lối thoát.... Vì trước mắt tất cả... Là Thiên Mệnh!
Dừng lại.... Dừng lại.... DỪNG LẠI... Tại sao các người lại làm như vậy? TẠI SAO??
Sadara run rẩy gào lên. Hai hố mắt nó đỏ thẫm, nước mắt giàn giụa không ngừng tuôn rơi. Nó nhìn khắp chiến trường vô tận đang chìm trong màu đỏ, đâu đâu cũng tràn ngập trong bi thương không thể nói hết. Nó đã tưởng rằng khi bản thân chấp nhận ở lại, nó đã sẵn sàng đối diện với cái chết, với đau đớn không thể hình dung đó... Nhưng sau khi từng người thân thiết nhất với nó đã ra đi... Chỉ mình nó... Sadara vẫn sống... Trơ trọi và vô vọng. Nó không thể cản trở cuộc tàn sát đó, thậm chí không có tư cách tiến lên can thiệp. Nếu như thật sự có Thiên Mệnh trên thế giới này... Định mệnh đã buộc cho nó số mệnh nghiệt ngã nhất... Phải làm kẻ chứng kiến cho tới giờ phút cuối cùng.
Nhưng nếu nó có thể làm gì đó... Chỉ ngay trước mắt nó thôi...
Vô thức... Trong con ngươi của nó xuất hiện một vết nứt.
Chết đi!
Sadara đột ngột nhào lên, cổ tay nắm chặt con dao bạc cũ kĩ của bố nó đâm tới lồng ngực Viêm Huyền Chủ. Tất cả căm thù và điên cuồng trong nó lúc này dồn hết vào nhát dao đó. Nó mong chờ lưỡi dao sẽ đâm ngập trong máu thịt kẻ thù tới tận cán... Không...chỉ như thế là chưa đủ... Nó muốn phanh thây kẻ trước mắt ra thành trăm mảnh. Chưa bao giờ nó muốn giết một người nào đến thế!
Nhưng Sadara không đạt được điều nó muốn. Nó thấy ánh lửa trong mắt Viêm Huyền Chủ nhảy múa, tràn ngập một loại khinh thường, như thể dưới lớp mặt nạ, y đang nở một nụ cười không thể mỉa mai hơn. Ngay sau đó, một áp lực không thể hình dung từ cơ thể y tuôn trào đè nặng lên vai nó như núi cao phủ xuống. Toàn thân vang lên âm thanh xương cột vỡ vụn, đầu gối Sadara cong lại khi nó cố chống cự lại sự áp chế khủng khiếp đó. Đau đớn kinh khủng khiến nó không thể không buông rơi con dao bạc, đầu gối run rẩy hạ xuống thành tư thế nửa quỷ trên mặt đất. Trong đêm tối, bóng dáng gầy gò chỉ cao hơn nó một chút, lưng đeo quan tài đen kịt nặng nề bước tới. Ba lần y hạ chân xuống, ba lần cột sống của Sadara vang lên tiếng răng rắc khi áp lực đè xuống nó càng tăng lên gấp bội. Dường như cả vùng núi này cũng đang lún xuống, vô hình run rẩy dưới khí thế mênh mông của y.
Nó chợt nhận ra... Chênh lệch giữa Thiên Mệnh dưới gầm trời này... Có thể lớn tới như vậy. Thậm chí trước mặt kẻ thủ, ngay cả khả năng đứng thẳng nó cũng chẳng hề có. Rốt cuộc... Thiên Mệnh của y là gì mà có thể khiến cho cả một thung lũng mất đi sự sống... Quyền lực đó... Đã chạm tới mức độ của thần linh!
Mày... Phát ra mùi hôi thối, mục rữa giống hệt y
Mí mắt Sadara giật giật liên hồi, cay xè khi máu tươi tràn ngập nơi khoé mắt. Hai lỗ tai lùng bùng của nó nghe tiếng thở gò ghè, gai góc của Viêm Huyền Chủ ở sát bên. Y đang nói điều gì?
Ngay sau đó, Sadara có cảm giác cơ thể bị nhấc bổng lên bởi một lực lượng vô hình trong khi áp lực kinh khủng vẫn còn đó. Lẽ dĩ nhiên, vùng cơ thể nửa dưới từ thắt lưng của nó bị ép nổ tung thành bụi máu, ba xương sườn của nó trực tiếp gãy đoạn, đâm xuyên lồng ngực trồi ra ngoài.
AAAAAAA...
Cổ họng Sadara khàn khàn vang lên âm thanh thống khổ tột cùng
. Không phải nó cố kìm nén không hét lên mà do xương ức vỡ vụn đã đâm thủng phổi nó, việc hít thở cũng khiến cơ thể đau tới chết đi sống lại chứ không nói tới kêu la. HAi chân vỡ nát khiến nửa dưới của nó không còn cảm giác. Mất máu quá nhiều khiến tâm trí nó lập tức chìm sâu trong một khối mơ hồ, khóe miệng tướp máu mấp máy như người mê sảng.
Cứu em với... Alluriana... xin chị.. hãy giúp em cứu lấy mọi người.
Viêm Huyền Chủ với lòng bàn tay trắng bệch mở rộng cách không bóp chặt lấy cơ thể Sadara, nâng hình hài rúm ró đã không còn giống con người của nó lên trước mặt, khí thế tỏa ra càng ngày càng mạnh mẽ.
Đau không? Sau khi đã gây ra bao chuyện như vậy... Ngươi lại mong đợi lòng trắc ẩn từ ta ư? Trông chờ một kẻ điên cuồng sẽ có hành động của thánh nhân gỉa tạo như các ngươi? Ngươi nghĩ ta không dám gánh vác Thiên Mệnh này sao...? Phong Hoàng...
HÀn quang trong mắt y ngày càng dày đặc, ánh nhìn của y gần như đâm thủng Sadara, hướng tới một bóng hình khác từ sự hiện diện của nó. Bàn tay Viêm Huyền chủ khẽ nắm lại. Cùng lúc đó phần thân thể còn lại của Sadara cũng trở nên vặn vẹo giống như một khối bùn nhão bị người ta tùy ý nhào nặn, tiếng xương vỡ răng rắc truyền ra nghe như tiếng củi khô đơn giản gãy đoạn khiến người ta lạnh sống lưng.
Hố mắt Sadara hõm sâu, mất dần tia sáng khi đỉnh đầu nó xuất hiện vết rạn nứt, phun ra từng vòi máu tươi.
Đôi mắt lờ đờ của Sadara vô thức nhìn sâu vào đồng tử phía sau lớp mặt nạ ám kim. Nó có thể tưởng tượng được dưới lớp che mặt đó là một con người đang điên cuồng. HẮn không hành hạ nó vì căm ghét...trong cặp mắt đỏ ngầu đó... là hận thù không thể xóa nhòa.
TẠi sao lại như vậy? CƠn phẫn nộ đó đáng lẽ phải tới từ nó... Với tất cả đau thương mà Viêm Huyền Vực đã gây ra!
Nhưng nó yếu ớt... nó quá nhỏ bé... để chống lại thứ định mệnh nghiệt ngã đang tàn nhẫn phủ xuống thung lũng.
SAu cùng... tất cả là do...
THiên Mệnh?
Thiên Mệnh?
Thiên Mệnh?
THiên Mệnh của nó... ở đâu??
Thình lình một luồng ánh sáng màu bích lục như thủy triều đột ngột kéo tới cuốn quanh Viêm Huyền Chủ. Phút chốc, không gian xung quanh hắn tràn ngập trong một loại năng lượng kì dị, khiến từng phiến cỏ cây dưới chân hắn trở nên vàng úa héo mòn. Viêm Huyền Chủ dường như cũng chịu ảnh hưởng, chỉ thấy cánh tay đang cách không giữ lấy Sadara chợt gầy xọp đi, làn xa trắng bệnh chuyển sang màu vàng ủng nhăn nheo đầy kinh khủng.
Lão hóa... Thời gian bí thuật!
VIêm Huyền Chủ khẽ kêu lên bất ngờ. Hắn chợt nhắm mắt lại, từ đỉnh đầu phát tán ra một xung năng lượng mạnh mẽ lan tỏa khắp không gian. Chỉ một lát sau, thân thể đang chìm trong lão hóa của y răng rắc cử động, cánh tay buông thõng lúc này nhẹ nhàng nâng lên chỉ về phía sau, đầu ngón tay đen kịt điểm ra một thủ ấn.
TRong hư không khẽ nổi lên một gợn sóng rất nhỏ, giống như khi người ta ném đá xuống nước chầm chậm rung động mãi không dứt. Thân thể Ren được bao phủ trong muôn vàn hạt ánh sáng lộ ra vô số vết nứt còn bốc ra từng tia hắc khí. Khuôn mặt nó có chút mê man, lại hốt hoảng như người ta vừa bừng tỉnh từ giấc mộng ngàn năm. Đứa em gái thân thương trong kí của Sadara chợt mỉm cười, trong mắt lộ ra thanh thản tới kì lạ.
Cuối cùng... em cũng nhớ lại rồi... Trong khu rừng của đom đóm đó... em sẽ mãi đi tìm mọi người...dù cho một lần nữa lãng quên tất cả...Em... nhất định sẽ tìm đươc anh trên thế giới này !
PHụt.
DƯới đầu ngón tay đen kịt của Viêm Huyền Chủ, cơ thể Ren hoàn toàn vụn vỡ, hóa thành từng hạt ánh sáng theo gió cuốn quanh thung lũng. Một hạt xanh như ngọc bích va vào da mặt Sadara lạnh ngắt, nhẹ nhàng cuốn bay giọt nước mắt cuối cùng của nó đọng lại trên khóe mắt khô cạn.
Đồng tử Sadara chằng chịt những vết nứt, trong đầu nó lướt qua một ý niệm duy nhất.
Đây... là Thiên Mệnh?
REN
Sadara trợn mắt hét lên. Trong âm thanh của ma thuật nghiền nát thế giới, tiếng thét của nó chỉ như một giọt nước nhỏ xuống đại dương vô tận, không gợn lên bất kì thay đổi nào trong cuộc tàn sát này.
Đúng lúc đó, giữa đêm đen mù mịt, hai ánh lửa màu huyết hồng xuất hiện bên cạnh nó, lạnh lùng và tàn ác tràn ngập che dấu sâu trong lớp mặt nạ màu ám kim. Gió thổi qua làm bay đi từng mảng hắc khí đen kịt, mơ hồ tạo thành một thân thể cao gầy cõng trên lưng cỗ quan tài khổng lồ như tử thần xé toang không gian mà xuất hiện. Sadara ôm lấy thi thể của Carsian, một tay nâng nửa người còn chưa bị phân rã của Ren, hai mắt vằn những tơ máu nhìn chằm chằm vào y, tràn ngập cừu hận điên cuồng gào lên:
VIÊM HUYỀN CHỦ...
Bầu trời truyền tới một tiếng nổ kinh thiên động địa, kéo theo đó là ba hoả cầu khổng lồ như thiên thạch lao xuống mặt đất. Chỉ nghe cả thung lũng ầm ầm rung chuyển, trên mặt đất đã xuất hiện ba lỗ hổng đen ngòm với những đường nứt chằng chịt, hoả diểm cùng khói bụi mù mịt phát ra huỷ diệt cả một mảng rừng cây thành tro tàn. Hư không trên cao, chiến đoàn trên bầu trời cuối cùng đã chấm dứt với tương quan cực kì áp đảo. Ba kẻ áo đen đạp trên những con quái vật bốc cháy ngùn ngụt, ma lực toàn thân phát ra ngập trời, chắp tay cao ngạo nhìn xuống những kẻ thảm bại đang vùi sâu trong ba tấc đất.
Trong trận chiến ác liệt nhất quyết định vận mệnh của toàn thung lũng... Ba người lão trưởng làng ...đã hoàn toàn thất bại!
Và sau đó là khoảnh khắc của sự tuyệt vọng lan tràn. Chiến trường dưới thung lũng trước cái chết của lão trưởng làng lập tức tan vỡ. Tiếng cười man rợ của Viêm Huyền Vực tràn ngập khi cơn hồng thuỷ màu máu của chúng đâm thủng trận doanh cuối cùng do những người cùng thế hệ lão trưởng làng thiết lập. Thiên Mệnh mang theo thân thể bốc cháy cuồn cuộn càn quét lòng núi, tiếng thét của những cư dân nơi đây vang lên đầy thương tâm thấu tận trời cao, thế nhưng không một chút nào khiến lũ ác quỷ kia mủi lòng. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, từng khối thi thể cháy đen như củi mục vỡ nát trên mỗi bước chân của Viêm Huyền Vực.
Những đứa trẻ vốn đã tiến vào thông đạo bí mật lúc này gào khóc thê thảm, nhiều đứa tận mắt chứng kiến cha mẹ mình bị Thiên Mệnh xé nát thành từng mảnh. Chúng không rời đi nữa mà tất cả ùa ra chiến trường trong thung lũng, trong sự huỷ diệt đầy nhẫn tâm cố gắng tìm kiếm một hơi thở của những người thân quen. Nhưng... Có thứ gì có thể chiến thắng được Thiên Mệnh...?
Trong khung cảnh thảm sát đầy máu tanh đó, Sadara thấp thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé của một thằng nhóc sống gần nhà nó. Thằng nhóc nhỏ tuổi hơn Ren một chút, lại rất hay trêu chọc con bé khiến Sadara có chút ác cảm. Thế nhưng lúc này tất cả những gì còn sót lại trên khuôn mặt tinh nghịch, láu lỉnh đó là một mảng sững sờ, đôi mắt cạn khô không thể đổ lệ cùng tâm hồn đã chết. Thằng bé quỳ gối bên cạnh thi thể nát bấy chỉ còn chút hơi ấm của người mẹ, nắm chặt tay bà để nghe những lời cầu nguyện tới từ kí ức xa xăm trước bóng dáng khổng lồ đang nở nụ cười ma quái của Thiên Mệnh đang hừng hưc bốc cháy.
Không có lối thoát.... Vì trước mắt tất cả... Là Thiên Mệnh!
Dừng lại.... Dừng lại.... DỪNG LẠI... Tại sao các người lại làm như vậy? TẠI SAO??
Sadara run rẩy gào lên. Hai hố mắt nó đỏ thẫm, nước mắt giàn giụa không ngừng tuôn rơi. Nó nhìn khắp chiến trường vô tận đang chìm trong màu đỏ, đâu đâu cũng tràn ngập trong bi thương không thể nói hết. Nó đã tưởng rằng khi bản thân chấp nhận ở lại, nó đã sẵn sàng đối diện với cái chết, với đau đớn không thể hình dung đó... Nhưng sau khi từng người thân thiết nhất với nó đã ra đi... Chỉ mình nó... Sadara vẫn sống... Trơ trọi và vô vọng. Nó không thể cản trở cuộc tàn sát đó, thậm chí không có tư cách tiến lên can thiệp. Nếu như thật sự có Thiên Mệnh trên thế giới này... Định mệnh đã buộc cho nó số mệnh nghiệt ngã nhất... Phải làm kẻ chứng kiến cho tới giờ phút cuối cùng.
Nhưng nếu nó có thể làm gì đó... Chỉ ngay trước mắt nó thôi...
Vô thức... Trong con ngươi của nó xuất hiện một vết nứt.
Chết đi!
Sadara đột ngột nhào lên, cổ tay nắm chặt con dao bạc cũ kĩ của bố nó đâm tới lồng ngực Viêm Huyền Chủ. Tất cả căm thù và điên cuồng trong nó lúc này dồn hết vào nhát dao đó. Nó mong chờ lưỡi dao sẽ đâm ngập trong máu thịt kẻ thù tới tận cán... Không...chỉ như thế là chưa đủ... Nó muốn phanh thây kẻ trước mắt ra thành trăm mảnh. Chưa bao giờ nó muốn giết một người nào đến thế!
Nhưng Sadara không đạt được điều nó muốn. Nó thấy ánh lửa trong mắt Viêm Huyền Chủ nhảy múa, tràn ngập một loại khinh thường, như thể dưới lớp mặt nạ, y đang nở một nụ cười không thể mỉa mai hơn. Ngay sau đó, một áp lực không thể hình dung từ cơ thể y tuôn trào đè nặng lên vai nó như núi cao phủ xuống. Toàn thân vang lên âm thanh xương cột vỡ vụn, đầu gối Sadara cong lại khi nó cố chống cự lại sự áp chế khủng khiếp đó. Đau đớn kinh khủng khiến nó không thể không buông rơi con dao bạc, đầu gối run rẩy hạ xuống thành tư thế nửa quỷ trên mặt đất. Trong đêm tối, bóng dáng gầy gò chỉ cao hơn nó một chút, lưng đeo quan tài đen kịt nặng nề bước tới. Ba lần y hạ chân xuống, ba lần cột sống của Sadara vang lên tiếng răng rắc khi áp lực đè xuống nó càng tăng lên gấp bội. Dường như cả vùng núi này cũng đang lún xuống, vô hình run rẩy dưới khí thế mênh mông của y.
Nó chợt nhận ra... Chênh lệch giữa Thiên Mệnh dưới gầm trời này... Có thể lớn tới như vậy. Thậm chí trước mặt kẻ thủ, ngay cả khả năng đứng thẳng nó cũng chẳng hề có. Rốt cuộc... Thiên Mệnh của y là gì mà có thể khiến cho cả một thung lũng mất đi sự sống... Quyền lực đó... Đã chạm tới mức độ của thần linh!
Mày... Phát ra mùi hôi thối, mục rữa giống hệt y
Mí mắt Sadara giật giật liên hồi, cay xè khi máu tươi tràn ngập nơi khoé mắt. Hai lỗ tai lùng bùng của nó nghe tiếng thở gò ghè, gai góc của Viêm Huyền Chủ ở sát bên. Y đang nói điều gì?
Ngay sau đó, Sadara có cảm giác cơ thể bị nhấc bổng lên bởi một lực lượng vô hình trong khi áp lực kinh khủng vẫn còn đó. Lẽ dĩ nhiên, vùng cơ thể nửa dưới từ thắt lưng của nó bị ép nổ tung thành bụi máu, ba xương sườn của nó trực tiếp gãy đoạn, đâm xuyên lồng ngực trồi ra ngoài.
AAAAAAA...
Cổ họng Sadara khàn khàn vang lên âm thanh thống khổ tột cùng
. Không phải nó cố kìm nén không hét lên mà do xương ức vỡ vụn đã đâm thủng phổi nó, việc hít thở cũng khiến cơ thể đau tới chết đi sống lại chứ không nói tới kêu la. HAi chân vỡ nát khiến nửa dưới của nó không còn cảm giác. Mất máu quá nhiều khiến tâm trí nó lập tức chìm sâu trong một khối mơ hồ, khóe miệng tướp máu mấp máy như người mê sảng.
Cứu em với... Alluriana... xin chị.. hãy giúp em cứu lấy mọi người.
Viêm Huyền Chủ với lòng bàn tay trắng bệch mở rộng cách không bóp chặt lấy cơ thể Sadara, nâng hình hài rúm ró đã không còn giống con người của nó lên trước mặt, khí thế tỏa ra càng ngày càng mạnh mẽ.
Đau không? Sau khi đã gây ra bao chuyện như vậy... Ngươi lại mong đợi lòng trắc ẩn từ ta ư? Trông chờ một kẻ điên cuồng sẽ có hành động của thánh nhân gỉa tạo như các ngươi? Ngươi nghĩ ta không dám gánh vác Thiên Mệnh này sao...? Phong Hoàng...
HÀn quang trong mắt y ngày càng dày đặc, ánh nhìn của y gần như đâm thủng Sadara, hướng tới một bóng hình khác từ sự hiện diện của nó. Bàn tay Viêm Huyền chủ khẽ nắm lại. Cùng lúc đó phần thân thể còn lại của Sadara cũng trở nên vặn vẹo giống như một khối bùn nhão bị người ta tùy ý nhào nặn, tiếng xương vỡ răng rắc truyền ra nghe như tiếng củi khô đơn giản gãy đoạn khiến người ta lạnh sống lưng.
Hố mắt Sadara hõm sâu, mất dần tia sáng khi đỉnh đầu nó xuất hiện vết rạn nứt, phun ra từng vòi máu tươi.
Đôi mắt lờ đờ của Sadara vô thức nhìn sâu vào đồng tử phía sau lớp mặt nạ ám kim. Nó có thể tưởng tượng được dưới lớp che mặt đó là một con người đang điên cuồng. HẮn không hành hạ nó vì căm ghét...trong cặp mắt đỏ ngầu đó... là hận thù không thể xóa nhòa.
TẠi sao lại như vậy? CƠn phẫn nộ đó đáng lẽ phải tới từ nó... Với tất cả đau thương mà Viêm Huyền Vực đã gây ra!
Nhưng nó yếu ớt... nó quá nhỏ bé... để chống lại thứ định mệnh nghiệt ngã đang tàn nhẫn phủ xuống thung lũng.
SAu cùng... tất cả là do...
THiên Mệnh?
Thiên Mệnh?
Thiên Mệnh?
THiên Mệnh của nó... ở đâu??
Thình lình một luồng ánh sáng màu bích lục như thủy triều đột ngột kéo tới cuốn quanh Viêm Huyền Chủ. Phút chốc, không gian xung quanh hắn tràn ngập trong một loại năng lượng kì dị, khiến từng phiến cỏ cây dưới chân hắn trở nên vàng úa héo mòn. Viêm Huyền Chủ dường như cũng chịu ảnh hưởng, chỉ thấy cánh tay đang cách không giữ lấy Sadara chợt gầy xọp đi, làn xa trắng bệnh chuyển sang màu vàng ủng nhăn nheo đầy kinh khủng.
Lão hóa... Thời gian bí thuật!
VIêm Huyền Chủ khẽ kêu lên bất ngờ. Hắn chợt nhắm mắt lại, từ đỉnh đầu phát tán ra một xung năng lượng mạnh mẽ lan tỏa khắp không gian. Chỉ một lát sau, thân thể đang chìm trong lão hóa của y răng rắc cử động, cánh tay buông thõng lúc này nhẹ nhàng nâng lên chỉ về phía sau, đầu ngón tay đen kịt điểm ra một thủ ấn.
TRong hư không khẽ nổi lên một gợn sóng rất nhỏ, giống như khi người ta ném đá xuống nước chầm chậm rung động mãi không dứt. Thân thể Ren được bao phủ trong muôn vàn hạt ánh sáng lộ ra vô số vết nứt còn bốc ra từng tia hắc khí. Khuôn mặt nó có chút mê man, lại hốt hoảng như người ta vừa bừng tỉnh từ giấc mộng ngàn năm. Đứa em gái thân thương trong kí của Sadara chợt mỉm cười, trong mắt lộ ra thanh thản tới kì lạ.
Cuối cùng... em cũng nhớ lại rồi... Trong khu rừng của đom đóm đó... em sẽ mãi đi tìm mọi người...dù cho một lần nữa lãng quên tất cả...Em... nhất định sẽ tìm đươc anh trên thế giới này !
PHụt.
DƯới đầu ngón tay đen kịt của Viêm Huyền Chủ, cơ thể Ren hoàn toàn vụn vỡ, hóa thành từng hạt ánh sáng theo gió cuốn quanh thung lũng. Một hạt xanh như ngọc bích va vào da mặt Sadara lạnh ngắt, nhẹ nhàng cuốn bay giọt nước mắt cuối cùng của nó đọng lại trên khóe mắt khô cạn.
Đồng tử Sadara chằng chịt những vết nứt, trong đầu nó lướt qua một ý niệm duy nhất.
Đây... là Thiên Mệnh?
/21
|