19.
Theo lý mà nói thì lần thứ hai xuống nước đáng lẽ tôi phải thích nghi hơn so với lần đầu nhưng chỉ sau 5 phút, đột nhiên bụng dưới tôi đau dữ dội, tay chân cũng bủn rủn. Tôi cho rằng dì cả đến rồi, tháng này chắc phải chịu tội thôi.
Những người trên bờ nhìn thấy tôi không ổn vội hỏi: “Chị Mãn Mãn, ổn không vậy chị?”
Tôi vừa định phẩy tay tỏ ý không sao nhưng bụng đột nhiên đau đến mức tôi phải cuộn người lại rồi chìm thẳng xuống nước. Có người níu lấy tay tôi rồi mang tôi lên bờ.
“Chị Mãn Mãn, chị Mãn Mãn, chị sao rồi?”
Cả nhóm người vây quanh tôi rối tay rối chân.
“Chảy máu rồi…phía dưới của chị Mãn Mãn chảy máu rồi!”
“Mãn Mãn, chị có thai rồi sao?”
Có thai? Có thai? Sao có thể chứ, tôi và Tần tiêu đã sớm…
Tôi đau đến nói không ra lời, ý thức đột nhiên quay lại trước ngày đi khám cục u không lâu. Có một buổi tối tôi không ngủ được nên uống thuốc an thần, nửa đêm thì cảm giác có người đang hôn mình, mở mắt ra thì thấy mơ mơ hồ hồ hình như là Tần Tiêu.
Nhưng tôi thật sự đã quá buồn ngủ rồi, nghiêng đầu sang lại ngủ tiếp. Ngày hôm sau tỉnh lại trên giường cũng chỉ có mình tôi. Chẳng lẽ là tối hôm đó…
Người quản lý đưa tôi đến bệnh viện gần đó nhất. Cô ấy cầm điện thoại tôi gọi điện thoại vô số lần cho Tần Tiêu nhưng đều bị từ chối, vừa hay bên cạnh có người đang xem live stream buổi trao giải Thanh Đỉnh.
Tôi nghe thấy giọng của Tô Dược: “Cảm ơn người đã nhìn nhận tôi, thầy của tôi, mối tình đầu của tôi, tình yêu của tôi.”
“Cảm ơn anh đã trao huy chương này cho em. Tần Tiêu, em rất vinh hạnh được chia ngọt sẻ bùi với anh, em yêu anh, ý trên mặt chữ.”
Có vài bạn trẻ kích động đến mức ôm chầm lấy nhau, bàn tán rôm rả: “Nghe thấy chưa nghe thấy chưa nghe thấy chưa? Cổ nói cổ yêu ảnh kìa, cổ yêu ảnh, yêu ảnh đó!!!”
“Tôi biết bọn họ nhất định là thật mà!”
“Kết hôn! Tôi mang một thùng dầu đi!”
…
Người quản lý tức đến đỏ cả mắt. Tôi cuộn thành một đoàn, trong tiếng hoan hô của mọi người âm thầm tiễn sinh mệnh nhỏ trong bụng tôi đi.
Theo lý mà nói thì lần thứ hai xuống nước đáng lẽ tôi phải thích nghi hơn so với lần đầu nhưng chỉ sau 5 phút, đột nhiên bụng dưới tôi đau dữ dội, tay chân cũng bủn rủn. Tôi cho rằng dì cả đến rồi, tháng này chắc phải chịu tội thôi.
Những người trên bờ nhìn thấy tôi không ổn vội hỏi: “Chị Mãn Mãn, ổn không vậy chị?”
Tôi vừa định phẩy tay tỏ ý không sao nhưng bụng đột nhiên đau đến mức tôi phải cuộn người lại rồi chìm thẳng xuống nước. Có người níu lấy tay tôi rồi mang tôi lên bờ.
“Chị Mãn Mãn, chị Mãn Mãn, chị sao rồi?”
Cả nhóm người vây quanh tôi rối tay rối chân.
“Chảy máu rồi…phía dưới của chị Mãn Mãn chảy máu rồi!”
“Mãn Mãn, chị có thai rồi sao?”
Có thai? Có thai? Sao có thể chứ, tôi và Tần tiêu đã sớm…
Tôi đau đến nói không ra lời, ý thức đột nhiên quay lại trước ngày đi khám cục u không lâu. Có một buổi tối tôi không ngủ được nên uống thuốc an thần, nửa đêm thì cảm giác có người đang hôn mình, mở mắt ra thì thấy mơ mơ hồ hồ hình như là Tần Tiêu.
Nhưng tôi thật sự đã quá buồn ngủ rồi, nghiêng đầu sang lại ngủ tiếp. Ngày hôm sau tỉnh lại trên giường cũng chỉ có mình tôi. Chẳng lẽ là tối hôm đó…
Người quản lý đưa tôi đến bệnh viện gần đó nhất. Cô ấy cầm điện thoại tôi gọi điện thoại vô số lần cho Tần Tiêu nhưng đều bị từ chối, vừa hay bên cạnh có người đang xem live stream buổi trao giải Thanh Đỉnh.
Tôi nghe thấy giọng của Tô Dược: “Cảm ơn người đã nhìn nhận tôi, thầy của tôi, mối tình đầu của tôi, tình yêu của tôi.”
“Cảm ơn anh đã trao huy chương này cho em. Tần Tiêu, em rất vinh hạnh được chia ngọt sẻ bùi với anh, em yêu anh, ý trên mặt chữ.”
Có vài bạn trẻ kích động đến mức ôm chầm lấy nhau, bàn tán rôm rả: “Nghe thấy chưa nghe thấy chưa nghe thấy chưa? Cổ nói cổ yêu ảnh kìa, cổ yêu ảnh, yêu ảnh đó!!!”
“Tôi biết bọn họ nhất định là thật mà!”
“Kết hôn! Tôi mang một thùng dầu đi!”
…
Người quản lý tức đến đỏ cả mắt. Tôi cuộn thành một đoàn, trong tiếng hoan hô của mọi người âm thầm tiễn sinh mệnh nhỏ trong bụng tôi đi.
/22
|