Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 15 - Nụ Hôn Đầu

/43


Trên sông nhỏ là ánh trăng, còn có hơn mười đèn hoa sen nhỏ đang trong trôi dạt trong đầm.

Hoắc Dần đi tới bên bờ, nhìn vào bên trong, trên mặt sông ngay cả gợn sóng cũng không có, mấy hộ vệ muốn đi tới xem, hắn lập tức xoay người giận dữ mắng mỏ bốn người này.

Các ngươi đang náo loạn cái gì vậy hả?! Hoắc Dần chắp hai tay sau lưng, đã hoàn toàn quên khi nãy bản thân cũng chơi rất vui vẻ.

Người áo đen Giáp Ất Bính Đinh biết mình đã sớm bị lộ, vì vậy lấy khăn che trên mặt xuống, chắp tay nói: Đại nhân.

Còn không mau đi tới hạ du tìm phu nhân tương lai của các ngươi?! Cũng may kỹ năng bơi của nàng không tệ, nếu như có gì ngoài ý muốn, các ngươi cũng đừng trở lại, chết ở bên ngoài luôn đi! Hoắc Dần nói xong, bốn người kia trực tiếp đi đến hạ du sông nhỏ.

Mắt thấy người áo đen mất bóng, Hoắc Dần còn chưa xoay người lại, giọng nói của Thẩm Miểu đã vang lên: Thì ra là mấy người bọn hắn.

Hoắc Dần nghiêng mặt sang bên nhìn, Thẩm Miểu nằm ở cạnh bờ sông, một nửa ở trên nước, một nửa ở dưới nước, trên tay cầm một Hoa Đăng, đang híp mắt nhìn Hoắc Dần: Ngươi và bọn họ hợp lại trêu chọc ta?

Hoắc Dần bày ra bộ dạng vô tội, vén y phục lên rồi ngồi xếp bằng cạnh bờ sông, đưa tay sờ sờ đầu Thẩm Miểu: Ta đâu dám chứ? Ta cũng vừa mới biết thôi.

Thẩm Miểu nhếch khóe miệng: Ta không tin đâu.

Hoắc Dần thở dài, có chút thương cảm: Là ta, là trong ngày thường ta không để lại cho nàng một ấn tượng tốt nên hiện tại dù nói thật thì nàng cũng không tin.

Thẩm Miểu nháy nháy mắt, khóe miệng thẳng tắp, một chút ý tứ đồng tình cũng không có, cặp mắt kia đã trực tiếp bày tỏ: giả vờ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi.

Nàng đưa tay ra khỏi dòng nước, kéo theo không ít bọt nước, múc một tay nước trực tiếp phẩy vào trên mặt Hoắc Dần, Hoắc Dần cũng không làm gì, ngược lại cười đến không tim không phổi.

Nàng nâng Hoa Đăng trong tay, nói: Chỉ là khi vào sông cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Hoắc Dần liếc nhìn Hoa Đăng, nhíu mày: Do ta viết?

Thẩm Miểu cười hắc hắc, vừa rồi ở trong đống Hoa Đăng của mọi người nàng tốn công tìm, hai chữ Hoắc Dần nàng lập tức nhận ra, kết quả lại nhìn thấy bốn sơn phỉ của Lộc Phong Trại tháo khăn mặt xuống lộ ra mặt mũi, mới phát hiện ra mình bị chơi xỏ, nội dung trên Hoa Đăng cũng không kịp xem.

Ngược lại Hoắc Dần không có ý ngăn cản, khoanh tay ở ngực, ngồi nghiêm chỉnh, lông mày hơi nâng lên mím môi gật đầu.

Thẩm Miểu hừ một tiếng, cầm Hoa Đăng lên đọc chữ phía trên: Tặng Hoắc Dần, vì sao trên Hoa Đăng của ngươi lại viết là tặng ngươi? . . . . . . Ta là Hà Bá sông Hoàn Thành Ngô Châu Thẩm Miểu thị, mới gặp gỡ đã cảm giác chàng rất tuấn tú, không khỏi động lòng, nguyện sau này có thể cùng. . . . . .

Thẩm Miểu không đọc tiếp, tầm mắt nhìn mấy hàng chữ, lập tức làm nàng trợn tròn cặp mắt.

“Mới gặp gỡ đã cảm giác chàng rất tuấn tú, không khỏi động lòng, nguyện sau này có thể cùng chàng vĩnh kết liền cành, là một đôi trọn đời, Thẩm Miểu viết.”

Hoa Đăng bị nàng ném vào trong sông, văng lên một đống nước.

Nàng chống cánh tay để mình đến gần Hoắc Dần, trợn tròn mắt cắn môi dưới bày tỏ mình không vui.

Hoắc Dần cười ha ha mấy tiếng, còn tiếp tục trêu nói: Sao nàng có thể ném tấm chân tình của mình vào trong sông chứ?

Thẩm Miểu nhỏ giọng nói: Ngươi thật xấu xa.

Hoắc Dần vẫn cười: Nói giống như nàng mới biết ta ngày đấu vậy.

Thẩm Miểu không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm, vốn Hoắc Dần nhìn mắt nàng, ánh mắt kia bất tri bất giác đổi vị trí, nàng mới đi ra khỏi nước tóc ướt nhẹp, trên mặt còn ướt, nửa người trên y phục áp sát vào trên người, cổ và xương quai xanh còn có nước.

Mắt Hoắc Dần trầm xuống, đột nhiên đưa tay về phía nàng, một tay lôi cổ áo của nàng, một tay chống mình không rơi vào trong sông, sau khi lôi nàng đến trước mặt, nhắm mắt lại hôn.

Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt nhìn về phía mặt của Hoắc Dần, dưới ánh trăng, khuôn mặt nam nhân có chút trắng bệch, chân mày buông ra, hai mắt nhắm lại, đôi môi cũng nhẹ nhàng dính vào trên môi của nàng, Thẩm Miểu đột nhiên cảm thấy khó thở, lồng ngực phập phồng.

Nàng đưa tay đẩy đối phương ra, ào ào một tiếng ngã vào trong nước, giống như lúc tới, Hoắc Dần vẫn dùng tư thế ngồi xếp bằng ở trên bờ sông, trong mắt khóe miệng đều là nụ cười.

Bốn người áo đen vội chạy về từ hạ du tới đây thì nhìn thấy Thẩm Miểu đứng ở bên cạnh sông ướt dầm dề đang chơi mắt to trừng mắt nhỏ với Hoắc Dần ngồi xếp bằng ở trên bờ sông ý cười đầy mặt.

Hộ vệ Giáp: Chúng ta. . . . . . Có cần tới hay không?

Hộ vệ Ất: Vì sao ta cảm thấy bộ dạng bây giờ của đại nhân chúng ta có chút không thích hợp?

Hộ vệ Bính: Kỹ năng bơi của phu nhân thật tốt.

Hộ vệ Đinh: Có chút lạnh, chúng ta đi về trước thôi?

Bốn người nhìn đối phương, cau mày suy tư một lát, rồi đồng loạt gật đầu, quyết định đi về trước rồi nói sau.

Hoắc Dần và Thẩm Miểu cũng không ở lại ngoại thành quá lâu, sau đó khi Hoắc Dần nói muốn mang theo Thẩm Miểu cưỡi ngựa trở về,


/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status