Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 24 - Bình Tĩnh Nói Chuyện

/43


Hoắc Dần đi theo Lương trại chủ vào bên trong phòng, hai cánh cửa lớn được đóng lại, hai người hộ vệ Giáp Ất khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.

Hoắc Dần vào đại sảnh, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, liếc mắt nhìn ly trà bên cạnh trống trơn, Lương trại chủ nói: “Huynh đệ ở chỗ ta chỉ uống rượu, không uống trà.”

Hoắc Dần không sao cả cười nói: “Tại hạ tới cũng chỉ để nói chuyện làm ăn với Lương trại chủ, có uống hay không không quan trọng, buôn bán thành mới được.”

“Hả?” Lương trại chủ trực tiếp ngồi lên i chủ vị, cũng không hề thân thiện hỏi: “Ông chủ Thẩm muốn cùng làm ăn gì với ta?”

Hoắc Dần nói: “Thời gian ta vào Ngô Châu không lâu, đến trước mấy ngày khi triều đình bày binh trừ phiến loạn, biết binh lính đã canh giữ ở dưới chân núi bấy lâu. Lúc mới vừa vào trại cũng nhìn thấy chút bố trí của Lộc Phong Trại, đã có chút nắm chắc nhân số người trên núi, ta muốn hỏi là, gạo Lương trại chủ có còn dư bao nhiêu?”

“Ngươi cũng chỉ định tới bán gạo với ta?” Lương trại chủ cười nhạo một tiếng: “Gạo, ta chỉ cần hỏi Lý Thủ Tài tất nhiên có được.”

“Sợ rằng ông chủ Lý không được rồi, tiệm gạo trong thành của ông chủ Lý, Trần Huyện lệnh đã lấy đi ba ngày liền, trong trại huynh đệ đông đảo, số lượng gạo cần thiết tất nhiên khổng lồ, nếu bị người phát hiện ông chủ Lý vận chuyện gạo ra khỏi thành còn chuyển tới dưới chân núi Chu Sơn. . . . . . Gã không phải là một người không sợ chết, đạo lý dễ hiểu như thế, không cần ta nói cũng hiểu.” Hoắc Dần mở cây quạt ra cười nói: “Chẳng qua ta lại khác, Ngô Châu Lâm Châu đều có kho gạo của ta, mà giờ khắc này ở ngoài Chu Sơn, có ngay chút gạo đủ cung cấp cho trên dưới trại nửa tháng, nếu ta muốn vận chuyển đến trên núi cũng không việc khó.”

Lương trại chủ khẽ nheo mắt lại, người trước mắt này nói không phải không có lý, nếu không Lý Thủ Tài cũng sẽ không làm cuộc trao đổi này với ông ta.

Trước đó Từ huyện lệnh vẫn còn tại chức, Lý Thủ Tài liên tiếp lấy lòng Lộc Phong Trại, muốn lúc Lộc Phong Trại cướp đường thả Lý gia một con đường, cho dù là Từ huyện lệnh rơi đài, gã cũng có mấy lần lên núi bày ra vẻ trung thành, nhưng chậm chạp không đưa gạo, chỉ sợ như lời ông chủ Thẩm nói rồi.

Mà nay trong thành sắp xếp rất nhiều binh mã, tất cả hành động của mọi người cũng bị nhìn ở trong mắt, Lý Thủ Tài không dám qua lại với Lộc Phong Trại, nói như vậy, ngược lại thật sự chỉ có hợp tác cùng người trước mắt này.

“Ông chủ Thẩm, vì sao phải làm cuộc mua bán này với Lộc Phong Trại?” Lương trại chủ nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Dần cười: “Dĩ nhiên là vì bạc, cõi đời này có ai không thích nhiều tiền chứ.”

“Đã như vậy, ngươi có thể bán gạo cho quan phủ, như thế còn có thể đòi một công lao.”

Hoắc Dần lắc đầu: “Kẻ giàu trong thành có hai người Lý, Cổ, trong tay đều có có tiệm gạo, Lâm thành còn có ông chủ Quý, càng có tiền, bọn họ gấp gáp nịnh bợ triều đình, nếu ta cũng dính vào, chỉ có thể kiếm được một phần tư mà thôi. Nhưng mà Lộc Phong Trại thì không giống vậy, ta không phải người Ngô Châu, không cần để ý tới Trần Huyện lệnh, kiếm tiền rồi rời đi đây chính là ý của ta, bán gạo cho Lộc Phong Trại ta còn tiết kiệm chi phí chuyển vào thành, sao không làm chứ?”

Lương trại chủ ném lõi táo trong tay, vuốt đại đao trên tay, tỉ mỉ nhìn Hoắc Dần: “Ta vẫn cảm thấy ngươi không bình thường.”

“Ánh mắt của Lương trại chủ thật sắc bén.” Hoắc Dần nâng eo, đứng lên, quơ quơ cây quạt trong tay, quan sát binh khí hai bên đại sảnh Lộc Phong Trại.

“Chỗ treo trên tường của Lương trại chủ, hẳn là binh khí tốt nhất Lộc Phong Trại nhỉ.” Hắn cầm cây quạt gõ lên một thanh loan đao trong số đó, âm thanh trầm thấp, chậc chậc miệng lắc đầu.

“Thanh loan đao này là chiếc lợi phẩm khi ta chém giết đệ nhất hiệp khách của Ngô Châu, như thế nào? Không tốt?” Lương trại chủ cũng đứng lên đi tới.

Hoắc Dần nói: “Sắc bén có thừa mà chưa đủ nhẹ nhàng, loan đao quá nặng không nên sử dụng, kém hơn binh khí Thẩm gia ta chế tạo.”

Mắt Lương trại chủ lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Dần.

Mà người trước mắt chỉ lo nhìn chỗ treo chủy thủ trên tường, hoàn toàn không có đặt ý định ở trên người ông ta.

Lương trại chủ mới phát hiện, quan sát hơi thở và bước đi của người này, hắn hoàn toàn không biết võ công, giờ phút này lại không hề phòng bị mà đưa lưng về phía mình, chỉ cần ông ta cho một đao, đối phương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có thể thoải mái như thế, chẳng lẽ thật sự có lai lịch lớn?

“Binh khí?”

“Đúng vậy!” Hoắc Dần xoay người, thoáng nâng cằm lên: “Đây cũng là cuộc làm ăn thứ hai ta định làm với Lương trại chủ, nếu như Lương trại chủ có thể thu mua gạo của Thẩm gia, tất nhiên có thể thu mua binh khí của Thẩm gia, trong trại đao cùn rất nhiều, lúc nãy thì có một đống rỉ sắt ném ở trong sân,


/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status