Từng nét bút lướt trên giấy, cánh tay, cổ tay di chuyển lên xuống, bức tranh từ từ có khung, có hình, sau đó là những vùng đổ bóng, màu xám chì dần chiếm lĩnh toàn bộ trang giấy.
Bỗng một chú mèo nhảy vọt lên khung cửa sổ làm Lập Hạ giật thót, ngón tay run run khiến đầu chì gãy ngay trên giấy.
"A". Cô khẽ bật thốt, dù nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy nhưng vẫn khá nổi bật trong bầu không khí lặng như tờ này, có người khẽ cau mày.
Lập Hạ lục tìm dao gọt bút chì trong túi dụng cụ nhưng mãi không thấy, từng giọt mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán.
"Này". Bỗng một bàn tay vươn tới trước mặt cô, trên đó là một chiếc dao gọt màu trắng. Lập Hạ vừa ngẩng đầu lên thì thấy hàng mày đen, hàng mi và đôi mắt. Phó Tiểu Tư ngoảnh xuống nhìn cô.
"Hả?" Lập Hạ lại sửng sốt kêu lên. Sao cậu ta lại ở đây? Cô bối rối nghĩ, đáng nhẽ không có học sinh lớp A3 nào muốn tham gia lớp học không giúp ít gì cho việc thi đại học này mới đúng, thế nên việc gặp Phó Tiểu Tư ở đây ít nhiều cũng khiến cô ngạc nhiên.
"Tiểu Tư, sao thế?" Bỗng phía sau có một tiếng nói vang lên, lập Hạ quay đầu lại nhìn thấy một đôi mắt đang híp lại vì cười. Lục Chi Ngang đưa mắt nhìn cô, chào: "Hi"
Lập Hạ bỗng cảm thấy thấp thỏm, muốn xách giá vẽ chạy khỏi đây ngay lập tức, bởi cô từng thấy tranh của hai người kia, nhìn là biết cô và họ không cùng đẳng cấp. Cô sợ người khác nhìn thấy tranh của mình, hơn nữa cũng không muốn bạn học cùng lớp biết mình tới đây học vẽ.
Khi cô cúi đầu, bút chì đang cầm trong tay đã biến mất, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phó Tiểu Tư đang gọt bút rồi, ngón tay xoay quanh bút và dao gọt tựa như sợi tơ vòng đi vòng lại, Lập Hạ nghĩ bụng, tay con gái chắc cũng chẳng linh hoạt được như cậu ta.
"Cầm đi. Sau này đừng hô to gọi nhỏ như thế nữa, người khác sẽ thấy phiền đấy."
"Ừ". Lập Hạ cuối đầu đáp, đang định ngẩng đầu nói lời cảm ơn, nhưng thấy gương mặt vô cảm và đôi mắt vô định của Phó Tiểu Tư thì họng bỗng nghẹn ứ.
Người ta vừa nói mình phiền đó, nói cảm ơn kiểu gì được đây?
Phó Tiểu Tư đứng dậy dọn đồ, Lục Chi Ngang ngồi phía sau dường như cũng đã vẽ xong. Lập Hạ nhìn họ, nghĩ bụng chắc hẳn lúc tạo ra các sinh mệnh, bà mụ cũng có lòng thiên vị, tại sao trên đời lại có hai người ưu tú như thế này nhỉ? Cô buồn bực nghĩ ngợi.
Hoàng hôn dần buông, những đốm sáng vàng tô điểm chân trời, Phó Tiểu Tư dụi mắt lộ vẻ mệt mỏi. Cậu vươn vai khiến các khớp xương kêu răng rắc.
"Mệt thật đấy."
"Ha ha, lên đi, tớ cõng cậu về nhà." Lục Chi Ngang nhảy tới làm động tác như đang định vác bao tải.
Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu, ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người, Lục Chi Ngang sợ hãi thu tay lại rồi cười xoà. Phó Tiểu Tư cau mày nhìn màu vẽ trên chiếc áo trắng của Lục Chi Ngang, nói:
"Không biết mẹ cậu giặt đồ kiểu gì vậy?"
"Giặt không sạch thì mẹ tớ mua đồ mới thôi, đơn giản mà."
"Chính vì lẽ đó mà Trung Quốc mãi vẫn chưa thoát nghèo đấy."
Lục Chi Ngang sững người, bỗng mỉm cười mờ ám: "Tớ phải về mách mẹ"
Lần này lại tới lượt Phó Tiểu Tư sửng sốt, bởi cậu không biết nên trả lời câu này ra sao, vẻ mặt đờ đẫn thoáng qua của cậu khiến Lục Chi Ngang cười lăn lộn.
Cậu có phần bực bội, mãi không nói gì, Lục Chi Ngang lại càng cười tợn, thật chẳng biết điểm dừng. Bởi vậy sau đó, hai người lại lao vào đấm đá túi bụi.
Ngày hè dài đằng đẵng kết thúc khi đàn chim sải cánh bay ngang. Đó cũng là đàn chim cuối cùng bay trên khung trời mùa hè. Không ai nhìn thấy khoảnh khắc cuối cùng khi chúng biến mất. Ráng chiều tà nhiễm đỏ không gian, bóng đêm lưỡng lự không chịu buông mình, mặt trăng treo lơ lửng giữa bầu trời xanh và trong ánh nắng chưa tắt hẳn. Khoảnh khắc ấy, thế gian này tựa như mộng ảo.
"Thất Thất, cuối cùng cũng hết hè rồi."
"Ừm..."
"Cậu nhớ nhà không? Nhớ hội bạn cũ không?"
"Không biết nữa, còn cậu thì sao?"
"Tớ nhớ lắm, nhưng không biết mọi người bây giờ đang ở đâu, đang làm gì, có sống tốt không?"
"Vậy tìm cơ hội về nhà xem xem, cũng rất lâu rồi tớ chưa về nhà."
"... Hay là... Thôi đi..."
Nắng còn chưa kịp quá gay gắt, mùa thu đã vội vã cuốn quanh đầu cành. Những chiếc là rụng ngày càng nhiều, phủ một màu vàng khắp đỉnh núi.
Ngôi trường này toạ lạc tại một ngọn núi nhỏ không tên, khi tan học sẽ có rất nhiều học sinh đi xe đạp men theo đường núi về nhà. Lúc bánh xe lướt trên đường sẽ nghe thấy tiếng những chiếc lá bị cán giòn tan, hai bên lề đường là tán cây sum suê, đàn chim ríu rít bay xuyên qua hàng cây xanh rồi mất hút.
Thế nhưng những học sinh nội trú như Lập Hạ hay Thất Thất lại chẳng thể cảm nhận được cảm giác đó. Hằng ngày chạy bộ xong đồng hồ đã điểm 7 giờ 25 phút, mà hầu như ngày nào, đúng giờ này, cô cũng nhìn thấy Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đang băng qua sân vận động tới lớp. Sau lần đối thoại ngắn ngủi trong phòng học vẽ hôm trước, dường như mối quan hệ của đôi bên đã không còn quá xa lạ, nhưng cũng chỉ dừng ở mức thấy nhau thì gật đầu chào mà thôi. Đôi mắt của Phó Tiểu Tư vẫn phủ một màn sương, thỉnh thoảng khi tán gẫu với Lục Chi Ngang, đôi mắt ấy mới trong trẻo hơn.
___________
Ai thích truyện thì bình luận nhé^^
Bỗng một chú mèo nhảy vọt lên khung cửa sổ làm Lập Hạ giật thót, ngón tay run run khiến đầu chì gãy ngay trên giấy.
"A". Cô khẽ bật thốt, dù nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy nhưng vẫn khá nổi bật trong bầu không khí lặng như tờ này, có người khẽ cau mày.
Lập Hạ lục tìm dao gọt bút chì trong túi dụng cụ nhưng mãi không thấy, từng giọt mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán.
"Này". Bỗng một bàn tay vươn tới trước mặt cô, trên đó là một chiếc dao gọt màu trắng. Lập Hạ vừa ngẩng đầu lên thì thấy hàng mày đen, hàng mi và đôi mắt. Phó Tiểu Tư ngoảnh xuống nhìn cô.
"Hả?" Lập Hạ lại sửng sốt kêu lên. Sao cậu ta lại ở đây? Cô bối rối nghĩ, đáng nhẽ không có học sinh lớp A3 nào muốn tham gia lớp học không giúp ít gì cho việc thi đại học này mới đúng, thế nên việc gặp Phó Tiểu Tư ở đây ít nhiều cũng khiến cô ngạc nhiên.
"Tiểu Tư, sao thế?" Bỗng phía sau có một tiếng nói vang lên, lập Hạ quay đầu lại nhìn thấy một đôi mắt đang híp lại vì cười. Lục Chi Ngang đưa mắt nhìn cô, chào: "Hi"
Lập Hạ bỗng cảm thấy thấp thỏm, muốn xách giá vẽ chạy khỏi đây ngay lập tức, bởi cô từng thấy tranh của hai người kia, nhìn là biết cô và họ không cùng đẳng cấp. Cô sợ người khác nhìn thấy tranh của mình, hơn nữa cũng không muốn bạn học cùng lớp biết mình tới đây học vẽ.
Khi cô cúi đầu, bút chì đang cầm trong tay đã biến mất, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phó Tiểu Tư đang gọt bút rồi, ngón tay xoay quanh bút và dao gọt tựa như sợi tơ vòng đi vòng lại, Lập Hạ nghĩ bụng, tay con gái chắc cũng chẳng linh hoạt được như cậu ta.
"Cầm đi. Sau này đừng hô to gọi nhỏ như thế nữa, người khác sẽ thấy phiền đấy."
"Ừ". Lập Hạ cuối đầu đáp, đang định ngẩng đầu nói lời cảm ơn, nhưng thấy gương mặt vô cảm và đôi mắt vô định của Phó Tiểu Tư thì họng bỗng nghẹn ứ.
Người ta vừa nói mình phiền đó, nói cảm ơn kiểu gì được đây?
Phó Tiểu Tư đứng dậy dọn đồ, Lục Chi Ngang ngồi phía sau dường như cũng đã vẽ xong. Lập Hạ nhìn họ, nghĩ bụng chắc hẳn lúc tạo ra các sinh mệnh, bà mụ cũng có lòng thiên vị, tại sao trên đời lại có hai người ưu tú như thế này nhỉ? Cô buồn bực nghĩ ngợi.
Hoàng hôn dần buông, những đốm sáng vàng tô điểm chân trời, Phó Tiểu Tư dụi mắt lộ vẻ mệt mỏi. Cậu vươn vai khiến các khớp xương kêu răng rắc.
"Mệt thật đấy."
"Ha ha, lên đi, tớ cõng cậu về nhà." Lục Chi Ngang nhảy tới làm động tác như đang định vác bao tải.
Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu, ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người, Lục Chi Ngang sợ hãi thu tay lại rồi cười xoà. Phó Tiểu Tư cau mày nhìn màu vẽ trên chiếc áo trắng của Lục Chi Ngang, nói:
"Không biết mẹ cậu giặt đồ kiểu gì vậy?"
"Giặt không sạch thì mẹ tớ mua đồ mới thôi, đơn giản mà."
"Chính vì lẽ đó mà Trung Quốc mãi vẫn chưa thoát nghèo đấy."
Lục Chi Ngang sững người, bỗng mỉm cười mờ ám: "Tớ phải về mách mẹ"
Lần này lại tới lượt Phó Tiểu Tư sửng sốt, bởi cậu không biết nên trả lời câu này ra sao, vẻ mặt đờ đẫn thoáng qua của cậu khiến Lục Chi Ngang cười lăn lộn.
Cậu có phần bực bội, mãi không nói gì, Lục Chi Ngang lại càng cười tợn, thật chẳng biết điểm dừng. Bởi vậy sau đó, hai người lại lao vào đấm đá túi bụi.
Ngày hè dài đằng đẵng kết thúc khi đàn chim sải cánh bay ngang. Đó cũng là đàn chim cuối cùng bay trên khung trời mùa hè. Không ai nhìn thấy khoảnh khắc cuối cùng khi chúng biến mất. Ráng chiều tà nhiễm đỏ không gian, bóng đêm lưỡng lự không chịu buông mình, mặt trăng treo lơ lửng giữa bầu trời xanh và trong ánh nắng chưa tắt hẳn. Khoảnh khắc ấy, thế gian này tựa như mộng ảo.
"Thất Thất, cuối cùng cũng hết hè rồi."
"Ừm..."
"Cậu nhớ nhà không? Nhớ hội bạn cũ không?"
"Không biết nữa, còn cậu thì sao?"
"Tớ nhớ lắm, nhưng không biết mọi người bây giờ đang ở đâu, đang làm gì, có sống tốt không?"
"Vậy tìm cơ hội về nhà xem xem, cũng rất lâu rồi tớ chưa về nhà."
"... Hay là... Thôi đi..."
Nắng còn chưa kịp quá gay gắt, mùa thu đã vội vã cuốn quanh đầu cành. Những chiếc là rụng ngày càng nhiều, phủ một màu vàng khắp đỉnh núi.
Ngôi trường này toạ lạc tại một ngọn núi nhỏ không tên, khi tan học sẽ có rất nhiều học sinh đi xe đạp men theo đường núi về nhà. Lúc bánh xe lướt trên đường sẽ nghe thấy tiếng những chiếc lá bị cán giòn tan, hai bên lề đường là tán cây sum suê, đàn chim ríu rít bay xuyên qua hàng cây xanh rồi mất hút.
Thế nhưng những học sinh nội trú như Lập Hạ hay Thất Thất lại chẳng thể cảm nhận được cảm giác đó. Hằng ngày chạy bộ xong đồng hồ đã điểm 7 giờ 25 phút, mà hầu như ngày nào, đúng giờ này, cô cũng nhìn thấy Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đang băng qua sân vận động tới lớp. Sau lần đối thoại ngắn ngủi trong phòng học vẽ hôm trước, dường như mối quan hệ của đôi bên đã không còn quá xa lạ, nhưng cũng chỉ dừng ở mức thấy nhau thì gật đầu chào mà thôi. Đôi mắt của Phó Tiểu Tư vẫn phủ một màn sương, thỉnh thoảng khi tán gẫu với Lục Chi Ngang, đôi mắt ấy mới trong trẻo hơn.
___________
Ai thích truyện thì bình luận nhé^^
/101
|