Khi nói chuyện, Lục Chi Ngang luôn thích cong miệng thành một góc đặc trưng, khi đó khoé miệng sẽ thấp thoáng như có một vết sẹo, lại vừa như có lúm đồng tiền, trông đặc biệt vô cùng.
Và cũng rất đẹp. Nụ cười mang theo sự xán lạn của những cậu trai trẻ, khiến người nhìn lóa mắt.
Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đứng cạnh đám người, vừa uống coca vừa thỉnh thoảng cúi đầu chuyện trò đôi câu. Trình Thất Thất chạy từ phía xa tới vỗ vai Phó Tiểu Tư, hỏi cậu:
"Tối nay chúng tớ định đi chơi, các cậu đi cùng không?"
Phó Tiểu Tư nâng mắt hỏi:
"Có những ai rồi?"
Trình Thất Thất liền liệt kê có những người nào.
Phó Tiểu Tư hỏi tiếp:
"Sao cậu lúc nào cũng quen được nhiều người kỳ lạ đến thế nhỉ?"
Trình Thất Thất khoanh tay trước ngực, giọng bất đắc dĩ:
"Những người kỳ lạ đó đều là bạn học cùng lớp chúng ta, cậu đã học với họ mấy chục ngàn tiếng trong một lớp rồi đấy!"
Phó Tiểu Tư lại hỏi tiếp: "Ồ, vậy Lập Hạ có đi không?"
"Đi chứ."
"Ha ha, đi chứ, chúng tớ cũng đi!" Lục Chi Ngang tiến lại gần, cười tít mắt với Trình Thất Thất.
"Vậy được, tối gọi điện cho hai cậu." Dứt lời Trình Thất Thất liền quay trở lại đám đông.
Phó Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn Lục Chi Ngang: "Ai bảo cậu tớ muốn đi?"
Lục Chi Ngang bèn ngả người về phía sau thốt lên một tiếng "Á", rồi lại đứng thẳng dậy, thờ ơ đáp: "Ờ vậy thôi đừng đi nữa."
Phó Tiểu Tư nghẹn lời, lộ vẻ bức bối, sau một phút kìm nén mới chịu nói: ".. Chết tiệt"
Hoàng hôn dần buông cũng là lúc sân trường hầu như chẳng còn bóng người.
Đám học sinh lớp dưới đã được nghỉ học ở nhà xem hoạt hình từ lâu, còn đám học sinh cuối cấp cũng lục đục ra về sau khi làm xong bài thi Ngoại ngữ cuối cùng. Lần từ biệt này là lần cuối cùng và cũng là lần rầm rộ nhất. Thậm chí khi đôi chân cất bước ra khỏi cổng trường, Phó Tiểu Tư còn có thể nhìn thấy chiếc bóng của mình bị tách ra, thực thể thì bước tiếp, còn cái bóng đen kịt vẫn ở nguyên chỗ cũ. Điều đó đem tới một sự đau đớn thảng thốt và nỗi sợ hãi không tên, tựa như linh hồn tách khỏi cơ thể đã mất hết sự sống. Những chiếc bóng đó dường như vẫn ở lại nơi sân trường trống trải, ngâm nga hát những bài ca thân thương thuở thanh xuân giờ đã trôi vào dĩ vãng.
Chúng ta đi, mang theo những dấu ấn trong suốt ba năm, phiêu tán ở mỗi góc thành phố, cuối cùng là trên khắp Trung Quốc, thậm chí là cả thế giới này.
Hoàng hôn phủ khắp đất trời. Bầu trời màu hạ luôn tối rất muộn, thế nhưng một khi đã tối thì sẽ tối cực nhanh, nhanh đến độ chỉ thoáng chốc thôi, đôi bên đã nhìn không rõ mặt nhau nữa rồi. Trong ánh chiều tà vẫn còn nóng hầm hập ấy, dường như Lục Chi Ngang đang vẫy tay và nói:
"Đi ăn thôi, không chết đói bây giờ."
Phó Tiểu Tư đứng dậy phủi bụi trên ống quần:
"Đi Thôi."
Phố xá ở Thiển Xuyên rất sạch sẽ, cả thành phố còn được phủ rợp bóng rã hương. Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang gọi bát mì bò giá hai tệ trong một quán ăn xập xệ, dù cả hai đang mặc những chiếc áo phông và quần kaki đến mấy trăm tệ. Phó Tiểu Tư thường gọi Lục Chi Ngang là "con quỷ đói đeo đầy vàng bạc", bởi con người này thường xuyên cạn túi vì tiêu xài quá tay. Khi đó, Phó Tiểu Tư sẽ chỉ vào bộ cánh đắt tiền của cậu ta mà nói:
"Đúng là con quỷ đói đeo đầy vàng bạc."
Ông chủ quán ăn này còn trẻ tuổi, tuy để ria méo nhưng vẫn không che lấp được sự trẻ trung, cười nói với hai cậu:
"Hai đứa vừa thi đại học xong đúng không?"
Lục Chi Ngang cảm thấy thú vị, gác một chân lên ghế rồi hỏi:
"Sao anh biết?"
"Ha ha, đứa nào thi đại học xong đều mang vẻ mặt đấy cả, anh nhìn là biết."
"Vẻ mặt thế nào?"
Ông chủ cười sang sảng: "Rất khó để miêu tả thành lời, chỉ cần nhìn thôi là biết."
Lục Chi Ngang đưa mặt sát lại gần Phó Tiểu Tư, nhìn chằm chằm cậu hỏi:
"Giờ mặt tớ thế nào?"
Phó Tiểu Tư không thèm ngẩng đầu lên, chỉ vừa ăn vừa đáp:
"Chẳng khác nhi đồng thiểu năng mà cứ muốn đọc 'Mười vạn câu hỏi vì sao' là mấy."
Sau đó hai người bắt đầu tung quyền cước, tung xong lại tiếp tục ăn nốt bát mì.
Tiểu Tư nghĩ bụng, mấy năm học cùng hầu như không ngày nào hai người không gây hấn, từ khai giảng cấp hai tới ngày tốt nghiệp cấp ba, đã sáu năm như vậy rồi.
Trong những năm tháng trôi nhanh như thoi đưa ấy, những đóa hoa đào nở khắp sườn đồi, sắc hồng phủ khắp mọi nơi như nhuộm màu, hơi sương mịt mờ dần lan tỏa trong mắt mỗi người.
Cậu và Lục Chi Ngang cùng đứng trên sườn đồi ấy, dùng màu vẽ họa từng nét trên tập giấy và những tấm áo sạch sẽ của mình, để rồi những tấm áo ấy trở nên sặc sỡ sắc màu như tranh.
Hai người luôn dùng những tuýp màu rẻ tiền nhất, bởi Phó Tiểu Tư đã đốt hết tiền vào CD rồi, còn Lục Chi Ngang toàn mang tiền đi mời đám con gái uống coca. Mỗi lần thấy tranh của hai người, thầy giáo luôn nổi trận lôi đình. Lần nào thầy cũng chỉ thẳng vào Phó Tiểu Tư mà hỏi có phải cậu không mua nổi màu vẽ hay không, sau đó Phó Tiểu Tư sẽ ngây ngô gật đầu với đôi mắt ầng ậng nước, nghĩ bụng chắc thầy giận lắm nhưng lại chẳng thể làm gì.
Ngày nào cậu cũng vừa nghe CD vừa lượn khắp mọi ngõ ngách ở Thiển Xuyên, tiếng nhạc xập xình ấy bén rẽ vươn mầm trong cậu, những khúc ca tê tái lại ngọt ngào vang lên trong giấc mơ của cậu hàng đêm. Chúng nói rằng thế gian này tồn tại một vùng đất thanh khiết, Tiểu Tư tin tưởng một ngày nào đó cậu sẽ tìm ra được. Chúng nói rằng thế gian này tồn tại một hòn đảo bình yên, Tiểu Tư muốn được ngủ say hàng thập kỷ ở đó.
Lục Chi Ngang mua rất nhiều coca nên quen được rất nhiều bạn nữ, thế nhưng lần nào gặp lại, Phó Tiểu Tư cũng thấy cậu híp mắt một mình đạp xe băng qua những gốc cây rã hương cao to. Cậu hệt như nhân vật nam chính cô đơn trong những thước phim thanh xuân, mặc chiếc áo sơ mi trắng một mình đi qua những năm tháng tuổi trẻ dài đằng đẵng mà cô độc. Chỗ ngồi phía sau chiếc xe đạp luôn bỏ trống, cũng giống như chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khoác trên cơ thể gầy gò của cậu. Cậu chẳng bao giờ chịu cài khuy tử tế, cứ thế để lộ lồng ngực thấp thoáng sau áo, khoác chiếc túi quai chéo xông pha khắp chốn trong trường học.
Còn Phó Tiểu Tư luôn là học sinh chỉn chu trong mắt giáo viên. Cậu luôn mặc bộ đồng phục màu đen chỉnh tề, cài khuy áo ngay ngắn cổ tay áo đính chiếc cúc vàng tinh xảo, khoác ba lô, đứng thẳng tắp mỗi khi gặp giáo viên. Mỗi lần thấy vậy, Lục Chi Ngang đều cười tới độ phải nhảy xuống xe, vừa ôm cái bụng đau thắt vì cười chỉ vào Phó Tiểu Tư nói:
"Cậu là đồ mặt người dạ thú."
Ngay sau đó sắc mặt Phó Tiểu Tư và giáo viên lập tức tối sầm.
Khi giáo viên đi khuất, Phó Tiểu Tư liền đạp Lục Chi Ngang xuống, rồi dần cho một trận nhừ tử mới thôi. Dù gì cậu ta cũng chẳng quan tâm đến việc quần áo bị lấm bẩn, bởi vì ngày nào mẹ cậu ta cũng sẽ chuẩn bị một bộ quần áo mới tinh, khiến cậu ta thoạt nhìn như một đứa trẻ ngỗ ngược mãi không chịu trưởng thành.
Lục Chi Ngang luôn ăn mặc rất tùy tiện, nhưng Phó Tiểu Tư lại cảm thấy cậu bạn mình là một người gọn gàng sạch sẽ. Còn Lục Chi Ngang lại nói với cậu rằng:
"Dù ngày nào cậu cũng ăn mặc tử tế trước mắt mọi người, nhưng trong mắt tớ cậu chính là tên nhóc tùy tiện!"
Phó Tiểu Tư chưa từng quan tâm tới việc ai có lỗi với ai, bởi vậy thời gian cứ thế trôi qua trong bình yên, dần mài mòn thành phố lâu đời tới mức đá cũng bắt đầu phong hóa này. Sau cùng, những năm tháng trôi qua như thoi đưa kia đều hóa thành những bộ lông bồ câu xám tro, bao phủ đến từng khớp xương mỗi người.
__________
(^~^) Kim Hoa Lam. Ủng hộ
Và cũng rất đẹp. Nụ cười mang theo sự xán lạn của những cậu trai trẻ, khiến người nhìn lóa mắt.
Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đứng cạnh đám người, vừa uống coca vừa thỉnh thoảng cúi đầu chuyện trò đôi câu. Trình Thất Thất chạy từ phía xa tới vỗ vai Phó Tiểu Tư, hỏi cậu:
"Tối nay chúng tớ định đi chơi, các cậu đi cùng không?"
Phó Tiểu Tư nâng mắt hỏi:
"Có những ai rồi?"
Trình Thất Thất liền liệt kê có những người nào.
Phó Tiểu Tư hỏi tiếp:
"Sao cậu lúc nào cũng quen được nhiều người kỳ lạ đến thế nhỉ?"
Trình Thất Thất khoanh tay trước ngực, giọng bất đắc dĩ:
"Những người kỳ lạ đó đều là bạn học cùng lớp chúng ta, cậu đã học với họ mấy chục ngàn tiếng trong một lớp rồi đấy!"
Phó Tiểu Tư lại hỏi tiếp: "Ồ, vậy Lập Hạ có đi không?"
"Đi chứ."
"Ha ha, đi chứ, chúng tớ cũng đi!" Lục Chi Ngang tiến lại gần, cười tít mắt với Trình Thất Thất.
"Vậy được, tối gọi điện cho hai cậu." Dứt lời Trình Thất Thất liền quay trở lại đám đông.
Phó Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn Lục Chi Ngang: "Ai bảo cậu tớ muốn đi?"
Lục Chi Ngang bèn ngả người về phía sau thốt lên một tiếng "Á", rồi lại đứng thẳng dậy, thờ ơ đáp: "Ờ vậy thôi đừng đi nữa."
Phó Tiểu Tư nghẹn lời, lộ vẻ bức bối, sau một phút kìm nén mới chịu nói: ".. Chết tiệt"
Hoàng hôn dần buông cũng là lúc sân trường hầu như chẳng còn bóng người.
Đám học sinh lớp dưới đã được nghỉ học ở nhà xem hoạt hình từ lâu, còn đám học sinh cuối cấp cũng lục đục ra về sau khi làm xong bài thi Ngoại ngữ cuối cùng. Lần từ biệt này là lần cuối cùng và cũng là lần rầm rộ nhất. Thậm chí khi đôi chân cất bước ra khỏi cổng trường, Phó Tiểu Tư còn có thể nhìn thấy chiếc bóng của mình bị tách ra, thực thể thì bước tiếp, còn cái bóng đen kịt vẫn ở nguyên chỗ cũ. Điều đó đem tới một sự đau đớn thảng thốt và nỗi sợ hãi không tên, tựa như linh hồn tách khỏi cơ thể đã mất hết sự sống. Những chiếc bóng đó dường như vẫn ở lại nơi sân trường trống trải, ngâm nga hát những bài ca thân thương thuở thanh xuân giờ đã trôi vào dĩ vãng.
Chúng ta đi, mang theo những dấu ấn trong suốt ba năm, phiêu tán ở mỗi góc thành phố, cuối cùng là trên khắp Trung Quốc, thậm chí là cả thế giới này.
Hoàng hôn phủ khắp đất trời. Bầu trời màu hạ luôn tối rất muộn, thế nhưng một khi đã tối thì sẽ tối cực nhanh, nhanh đến độ chỉ thoáng chốc thôi, đôi bên đã nhìn không rõ mặt nhau nữa rồi. Trong ánh chiều tà vẫn còn nóng hầm hập ấy, dường như Lục Chi Ngang đang vẫy tay và nói:
"Đi ăn thôi, không chết đói bây giờ."
Phó Tiểu Tư đứng dậy phủi bụi trên ống quần:
"Đi Thôi."
Phố xá ở Thiển Xuyên rất sạch sẽ, cả thành phố còn được phủ rợp bóng rã hương. Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang gọi bát mì bò giá hai tệ trong một quán ăn xập xệ, dù cả hai đang mặc những chiếc áo phông và quần kaki đến mấy trăm tệ. Phó Tiểu Tư thường gọi Lục Chi Ngang là "con quỷ đói đeo đầy vàng bạc", bởi con người này thường xuyên cạn túi vì tiêu xài quá tay. Khi đó, Phó Tiểu Tư sẽ chỉ vào bộ cánh đắt tiền của cậu ta mà nói:
"Đúng là con quỷ đói đeo đầy vàng bạc."
Ông chủ quán ăn này còn trẻ tuổi, tuy để ria méo nhưng vẫn không che lấp được sự trẻ trung, cười nói với hai cậu:
"Hai đứa vừa thi đại học xong đúng không?"
Lục Chi Ngang cảm thấy thú vị, gác một chân lên ghế rồi hỏi:
"Sao anh biết?"
"Ha ha, đứa nào thi đại học xong đều mang vẻ mặt đấy cả, anh nhìn là biết."
"Vẻ mặt thế nào?"
Ông chủ cười sang sảng: "Rất khó để miêu tả thành lời, chỉ cần nhìn thôi là biết."
Lục Chi Ngang đưa mặt sát lại gần Phó Tiểu Tư, nhìn chằm chằm cậu hỏi:
"Giờ mặt tớ thế nào?"
Phó Tiểu Tư không thèm ngẩng đầu lên, chỉ vừa ăn vừa đáp:
"Chẳng khác nhi đồng thiểu năng mà cứ muốn đọc 'Mười vạn câu hỏi vì sao' là mấy."
Sau đó hai người bắt đầu tung quyền cước, tung xong lại tiếp tục ăn nốt bát mì.
Tiểu Tư nghĩ bụng, mấy năm học cùng hầu như không ngày nào hai người không gây hấn, từ khai giảng cấp hai tới ngày tốt nghiệp cấp ba, đã sáu năm như vậy rồi.
Trong những năm tháng trôi nhanh như thoi đưa ấy, những đóa hoa đào nở khắp sườn đồi, sắc hồng phủ khắp mọi nơi như nhuộm màu, hơi sương mịt mờ dần lan tỏa trong mắt mỗi người.
Cậu và Lục Chi Ngang cùng đứng trên sườn đồi ấy, dùng màu vẽ họa từng nét trên tập giấy và những tấm áo sạch sẽ của mình, để rồi những tấm áo ấy trở nên sặc sỡ sắc màu như tranh.
Hai người luôn dùng những tuýp màu rẻ tiền nhất, bởi Phó Tiểu Tư đã đốt hết tiền vào CD rồi, còn Lục Chi Ngang toàn mang tiền đi mời đám con gái uống coca. Mỗi lần thấy tranh của hai người, thầy giáo luôn nổi trận lôi đình. Lần nào thầy cũng chỉ thẳng vào Phó Tiểu Tư mà hỏi có phải cậu không mua nổi màu vẽ hay không, sau đó Phó Tiểu Tư sẽ ngây ngô gật đầu với đôi mắt ầng ậng nước, nghĩ bụng chắc thầy giận lắm nhưng lại chẳng thể làm gì.
Ngày nào cậu cũng vừa nghe CD vừa lượn khắp mọi ngõ ngách ở Thiển Xuyên, tiếng nhạc xập xình ấy bén rẽ vươn mầm trong cậu, những khúc ca tê tái lại ngọt ngào vang lên trong giấc mơ của cậu hàng đêm. Chúng nói rằng thế gian này tồn tại một vùng đất thanh khiết, Tiểu Tư tin tưởng một ngày nào đó cậu sẽ tìm ra được. Chúng nói rằng thế gian này tồn tại một hòn đảo bình yên, Tiểu Tư muốn được ngủ say hàng thập kỷ ở đó.
Lục Chi Ngang mua rất nhiều coca nên quen được rất nhiều bạn nữ, thế nhưng lần nào gặp lại, Phó Tiểu Tư cũng thấy cậu híp mắt một mình đạp xe băng qua những gốc cây rã hương cao to. Cậu hệt như nhân vật nam chính cô đơn trong những thước phim thanh xuân, mặc chiếc áo sơ mi trắng một mình đi qua những năm tháng tuổi trẻ dài đằng đẵng mà cô độc. Chỗ ngồi phía sau chiếc xe đạp luôn bỏ trống, cũng giống như chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khoác trên cơ thể gầy gò của cậu. Cậu chẳng bao giờ chịu cài khuy tử tế, cứ thế để lộ lồng ngực thấp thoáng sau áo, khoác chiếc túi quai chéo xông pha khắp chốn trong trường học.
Còn Phó Tiểu Tư luôn là học sinh chỉn chu trong mắt giáo viên. Cậu luôn mặc bộ đồng phục màu đen chỉnh tề, cài khuy áo ngay ngắn cổ tay áo đính chiếc cúc vàng tinh xảo, khoác ba lô, đứng thẳng tắp mỗi khi gặp giáo viên. Mỗi lần thấy vậy, Lục Chi Ngang đều cười tới độ phải nhảy xuống xe, vừa ôm cái bụng đau thắt vì cười chỉ vào Phó Tiểu Tư nói:
"Cậu là đồ mặt người dạ thú."
Ngay sau đó sắc mặt Phó Tiểu Tư và giáo viên lập tức tối sầm.
Khi giáo viên đi khuất, Phó Tiểu Tư liền đạp Lục Chi Ngang xuống, rồi dần cho một trận nhừ tử mới thôi. Dù gì cậu ta cũng chẳng quan tâm đến việc quần áo bị lấm bẩn, bởi vì ngày nào mẹ cậu ta cũng sẽ chuẩn bị một bộ quần áo mới tinh, khiến cậu ta thoạt nhìn như một đứa trẻ ngỗ ngược mãi không chịu trưởng thành.
Lục Chi Ngang luôn ăn mặc rất tùy tiện, nhưng Phó Tiểu Tư lại cảm thấy cậu bạn mình là một người gọn gàng sạch sẽ. Còn Lục Chi Ngang lại nói với cậu rằng:
"Dù ngày nào cậu cũng ăn mặc tử tế trước mắt mọi người, nhưng trong mắt tớ cậu chính là tên nhóc tùy tiện!"
Phó Tiểu Tư chưa từng quan tâm tới việc ai có lỗi với ai, bởi vậy thời gian cứ thế trôi qua trong bình yên, dần mài mòn thành phố lâu đời tới mức đá cũng bắt đầu phong hóa này. Sau cùng, những năm tháng trôi qua như thoi đưa kia đều hóa thành những bộ lông bồ câu xám tro, bao phủ đến từng khớp xương mỗi người.
__________
(^~^) Kim Hoa Lam. Ủng hộ
/101
|