Lục Chi Ngang vừa Khoác chiếc túi đeo chéo vừa nở nụ cười cực kỳ bí ẩn, Lập Hạ cầm quyển vở đập bóp lên đầu cậu ta: "Cười cái đầu cậu ấy, rốt cuộc hai cậu tính làm gì?"
Lục Chi Ngang hét lên thảm thiết, vừa hét được một câu đã bị Phó Tiểu Tư bịt miệng lại, cậu nhìn ra ngoài phòng học, sau khi chắc chắn không có giáo viên nào mới trả lời cô: "Bọn tớ trốn học."
Lập Hạ há hốc miệng, nhưng lại bị gió đông lùa vào nên vội khép lại ngay lập tức, "Trốn học làm gì?"
Lục Chi Ngang cười đáp: "Hôm nay bảo tàng Mỹ thuật Thiển xuyên tổ chức triển lãm tranh của sinh viên toàn quốc, chỉ mở một ngày duy nhất thôi, cậu đi cùng không?"
"Tớ?" Lập Hạ sửng sốt.
"Ừ, đi không?" Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đã khoác ba lô rồi.
Lập Hạ cắn môi, nhét sách vào trong túi, đáp: "Được rồi, cùng lắm thì chết thôi."
Ba người đứng dưới bức tường bao quanh trường ở phía sau núi, ngẩng đầu nhìn bức tường phủ trắng tuyết. Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang ném ba lô sang bên kia tường trước, sau đó mới bắt đầu trèo lên. Hai người đều là những kẻ có dây thần kinh vận động, Lục Chi Ngang thậm chí còn từng tham gia huấn luyện nhảy cao hồi cấp hai. Chẳng mấy chốc, hai người đã đứng trên bờ tường, vừa nhìn ra ngoài đã đồng thanh kêu "A!" lên, vừa quay lại đã thấy Lập Hạ ném ba lô qua bên kia. Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư tròn mắt, sau đó cùng bật cười sặc sụa, cười tới độ lảo đảo như sắp ngã. Lập Hạ đứng phía dưới có chút sốt ruột giục: "Hai cậu bị thần kinh à, mau kéo tớ lên!"
Hai chàng trai vừa cười vừa kéo cô lên, Lập Hạ vừa đứng trên tường nhìn ra bên ngoài thì đã muốn khóc.
Bên kia có một vũng nước, ba lô của ba người đang nằm lọt thỏm trong đó, Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư vẫn cười khùng khục không đứng dậy nổi. Lục Chi Ngang còn vừa cười vừa rên, "Chết rồi, chết rồi, tớ đau bụng quá."
Tuyết phủ trắng xoá con đường, ba người họ mất gần nửa tiếng vất vả vòng từ phía sau núi qua cổng trước, giày cũng thấm ướt, tay cầm chiếc ba lô ướt nhẹp nhỏ nước tý tách dọc đường.
Lục Chi Ngang đang định gọi điện kêu người nhà lái xe tớ đón, Lập Hạ nghe thấy vậy có điều muốn nói nhưng không sao thốt ra được, thầm nghĩ quả nhiên họ không cùng một thế giới.
Họ là tiểu thiếu gia muốn đi đâu chỉ cần một cú điện thoại, còn cô chỉ là một học sinh bình thường khoác ba lô trên vai. Nghĩ vậy, Lập Hạ bỗng thấy buồn.
Phó Tiểu Tư trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu bảo Lục Chi Ngang: "Thôi đi bộ đi, có xa mấy đâu."
Lục Chi Ngang đáp: "Cũng được, vậy đi thôi."
Lập Hạ ngẩng đầu tình cờ thấy Phó Tiểu Tư mỉm cười, cậu kéo mũ trùm đầu xông về phía tuyết trắng, rồi xoay người vẫy tay với Lập Hạ và Lục Chi Ngang. Lập Hạ bỗng thấy có chút cảm động, chắc chắn vừa nảy cậu biết cô đang nghĩ gì.
Thì ra Phó Tiểu Tư không hoàn toàn lạng lùng.
- ----
Trong bảo tàng Mỹ thuật có rất ít người tới tham quan, bởi hôm nay không phải ngày nghỉ, hơn nữa buổi triển lãm không có danh tác nào, nên cả không gian rộng lớn cũng chỉ có ba người họ đi đi lại lại. Lập Hạ nhìn những bức tranh đa phong cách treo trên tường mà bỗng nhiền thấy tim mình như có làn gió lướt qua.
Cô ngoảnh đầu lại, trong phòng triển lãm không đầy đủ ánh sáng lắm nhưng đôi mắt của Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư lại rực rỡ lạ kỳ, tựa như ánh sáng thanh khiết của những vì sao. Gương mặt họ lộ rõ vẻ trân trọng và khao khát vô cùng, ngoài ra còn có sự nghiêm túc khiến người khác cảm động và tôn trọng.
Lập Hạ nghĩ, hai người họ thật lòng yêu nghệ thuật.
Xem xong triển lãm thời gian đã ngả trưa, Phó Tiểu Tư bèn lên tiếng: "Cùng về nhà tớ đi, tiền thay đồ luôn."
Tuyết động trên quần áo đã tan hết, lớp vải trở nên ẩm ướt.
Hai chàng trai đều nhận ta vẻ ngập ngùng của Lập Hạ, Lục Chi Ngang bèn vỗ vai nói với cô không sao đâu, mẹ Tiểu Tư dễ mến lắm.
Phó Tiểu Tư tiếp lời: "Đi thôi, có gì đâu mà, chúng ta uống tách cà phê rồi chiều cùng về đi học."
- ---
Phó Tiểu Tư ấn chuông mãi, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng mở cổng. Cổng vừa mở, Lục Chi Ngang đã vội chen vào, vừa chen vừa nói: "Cô ơi, bên ngoài lạnh lắm đó."
Phó Tiểu Tư cũng nghiêng người bước vào, sau đó Lập Hạ nhìn thấy mẹ cậu, cô đang định lên tiếng thì mẹ cậu ấy đã bất ngờ cướp lời trước: "Cháu là bạn học của Tiểu Tư hả? Mau vào đi, ngoài trời lạnh lắm."
Lập Hạ thấy mẹ cậu cười thì bỗng nhẹ nhõm hẳn, vừa nãy cả người cô còn căng cứng.
Sau khi bước vào, Lục Chi Ngang bỗng đứng ngay như phỗng ngoài cửa không chịu đi tiếp, tới gần mới thấy mặt cậu ta xị xuống. Lập Hạ nhìn theo tầm mắt cậu ta thì thấy Lý Yên Nhiên đang ngồi trên sô - pha uống cà phê, cũng đang nhìn qua bên này. Ngay lập tức, Lập Hạ ngượng ngùng định lùi lại, nào ngờ lại đụng phải Phó Tiểu Tư ở đằng sau.
"Sao không vào đi?" Phó Tiểu Tư chen qua, nhìn thấy Lý Yên Nhiên thì cau mày khẽ hỏi: "Sao em không đi học?"
Lúc dùng bữa, bầu không khí có chút xấu hổ, ai nấy đều vùi đầu ăn cơm không nói gì. Từ trước tới nay, Phó Tiểu Tư đã quen với việc ăn cơm không nói chuyện, nhưng lạ thay, một người có thể líu lo suốt ngày như Lục Chi Ngang cũng im lặng cuối đầu. Lập Hạ còn ngại ngùng hơn, đến thức ăn cũng không dám gắp nhiều, chỉ tấn công đĩa rau xà lách trộn dầu hào đặt trước mắt.
Lục Chi Ngang hét lên thảm thiết, vừa hét được một câu đã bị Phó Tiểu Tư bịt miệng lại, cậu nhìn ra ngoài phòng học, sau khi chắc chắn không có giáo viên nào mới trả lời cô: "Bọn tớ trốn học."
Lập Hạ há hốc miệng, nhưng lại bị gió đông lùa vào nên vội khép lại ngay lập tức, "Trốn học làm gì?"
Lục Chi Ngang cười đáp: "Hôm nay bảo tàng Mỹ thuật Thiển xuyên tổ chức triển lãm tranh của sinh viên toàn quốc, chỉ mở một ngày duy nhất thôi, cậu đi cùng không?"
"Tớ?" Lập Hạ sửng sốt.
"Ừ, đi không?" Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đã khoác ba lô rồi.
Lập Hạ cắn môi, nhét sách vào trong túi, đáp: "Được rồi, cùng lắm thì chết thôi."
Ba người đứng dưới bức tường bao quanh trường ở phía sau núi, ngẩng đầu nhìn bức tường phủ trắng tuyết. Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang ném ba lô sang bên kia tường trước, sau đó mới bắt đầu trèo lên. Hai người đều là những kẻ có dây thần kinh vận động, Lục Chi Ngang thậm chí còn từng tham gia huấn luyện nhảy cao hồi cấp hai. Chẳng mấy chốc, hai người đã đứng trên bờ tường, vừa nhìn ra ngoài đã đồng thanh kêu "A!" lên, vừa quay lại đã thấy Lập Hạ ném ba lô qua bên kia. Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư tròn mắt, sau đó cùng bật cười sặc sụa, cười tới độ lảo đảo như sắp ngã. Lập Hạ đứng phía dưới có chút sốt ruột giục: "Hai cậu bị thần kinh à, mau kéo tớ lên!"
Hai chàng trai vừa cười vừa kéo cô lên, Lập Hạ vừa đứng trên tường nhìn ra bên ngoài thì đã muốn khóc.
Bên kia có một vũng nước, ba lô của ba người đang nằm lọt thỏm trong đó, Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư vẫn cười khùng khục không đứng dậy nổi. Lục Chi Ngang còn vừa cười vừa rên, "Chết rồi, chết rồi, tớ đau bụng quá."
Tuyết phủ trắng xoá con đường, ba người họ mất gần nửa tiếng vất vả vòng từ phía sau núi qua cổng trước, giày cũng thấm ướt, tay cầm chiếc ba lô ướt nhẹp nhỏ nước tý tách dọc đường.
Lục Chi Ngang đang định gọi điện kêu người nhà lái xe tớ đón, Lập Hạ nghe thấy vậy có điều muốn nói nhưng không sao thốt ra được, thầm nghĩ quả nhiên họ không cùng một thế giới.
Họ là tiểu thiếu gia muốn đi đâu chỉ cần một cú điện thoại, còn cô chỉ là một học sinh bình thường khoác ba lô trên vai. Nghĩ vậy, Lập Hạ bỗng thấy buồn.
Phó Tiểu Tư trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu bảo Lục Chi Ngang: "Thôi đi bộ đi, có xa mấy đâu."
Lục Chi Ngang đáp: "Cũng được, vậy đi thôi."
Lập Hạ ngẩng đầu tình cờ thấy Phó Tiểu Tư mỉm cười, cậu kéo mũ trùm đầu xông về phía tuyết trắng, rồi xoay người vẫy tay với Lập Hạ và Lục Chi Ngang. Lập Hạ bỗng thấy có chút cảm động, chắc chắn vừa nảy cậu biết cô đang nghĩ gì.
Thì ra Phó Tiểu Tư không hoàn toàn lạng lùng.
- ----
Trong bảo tàng Mỹ thuật có rất ít người tới tham quan, bởi hôm nay không phải ngày nghỉ, hơn nữa buổi triển lãm không có danh tác nào, nên cả không gian rộng lớn cũng chỉ có ba người họ đi đi lại lại. Lập Hạ nhìn những bức tranh đa phong cách treo trên tường mà bỗng nhiền thấy tim mình như có làn gió lướt qua.
Cô ngoảnh đầu lại, trong phòng triển lãm không đầy đủ ánh sáng lắm nhưng đôi mắt của Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư lại rực rỡ lạ kỳ, tựa như ánh sáng thanh khiết của những vì sao. Gương mặt họ lộ rõ vẻ trân trọng và khao khát vô cùng, ngoài ra còn có sự nghiêm túc khiến người khác cảm động và tôn trọng.
Lập Hạ nghĩ, hai người họ thật lòng yêu nghệ thuật.
Xem xong triển lãm thời gian đã ngả trưa, Phó Tiểu Tư bèn lên tiếng: "Cùng về nhà tớ đi, tiền thay đồ luôn."
Tuyết động trên quần áo đã tan hết, lớp vải trở nên ẩm ướt.
Hai chàng trai đều nhận ta vẻ ngập ngùng của Lập Hạ, Lục Chi Ngang bèn vỗ vai nói với cô không sao đâu, mẹ Tiểu Tư dễ mến lắm.
Phó Tiểu Tư tiếp lời: "Đi thôi, có gì đâu mà, chúng ta uống tách cà phê rồi chiều cùng về đi học."
- ---
Phó Tiểu Tư ấn chuông mãi, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng mở cổng. Cổng vừa mở, Lục Chi Ngang đã vội chen vào, vừa chen vừa nói: "Cô ơi, bên ngoài lạnh lắm đó."
Phó Tiểu Tư cũng nghiêng người bước vào, sau đó Lập Hạ nhìn thấy mẹ cậu, cô đang định lên tiếng thì mẹ cậu ấy đã bất ngờ cướp lời trước: "Cháu là bạn học của Tiểu Tư hả? Mau vào đi, ngoài trời lạnh lắm."
Lập Hạ thấy mẹ cậu cười thì bỗng nhẹ nhõm hẳn, vừa nãy cả người cô còn căng cứng.
Sau khi bước vào, Lục Chi Ngang bỗng đứng ngay như phỗng ngoài cửa không chịu đi tiếp, tới gần mới thấy mặt cậu ta xị xuống. Lập Hạ nhìn theo tầm mắt cậu ta thì thấy Lý Yên Nhiên đang ngồi trên sô - pha uống cà phê, cũng đang nhìn qua bên này. Ngay lập tức, Lập Hạ ngượng ngùng định lùi lại, nào ngờ lại đụng phải Phó Tiểu Tư ở đằng sau.
"Sao không vào đi?" Phó Tiểu Tư chen qua, nhìn thấy Lý Yên Nhiên thì cau mày khẽ hỏi: "Sao em không đi học?"
Lúc dùng bữa, bầu không khí có chút xấu hổ, ai nấy đều vùi đầu ăn cơm không nói gì. Từ trước tới nay, Phó Tiểu Tư đã quen với việc ăn cơm không nói chuyện, nhưng lạ thay, một người có thể líu lo suốt ngày như Lục Chi Ngang cũng im lặng cuối đầu. Lập Hạ còn ngại ngùng hơn, đến thức ăn cũng không dám gắp nhiều, chỉ tấn công đĩa rau xà lách trộn dầu hào đặt trước mắt.
/101
|