Lâm Thanh Phong, Chiến Thiên, Bạch Dạ cùng Lục Mặc bốn người mang theo Mị Nguyệt trở về.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai đã chuẩn bị sẵn sàng thức ăn, cả hai người đồng thời nở nụ cười vui vẻ tiếp đón.
Nhưng chỉ nhìn khuôn mặt của bốn người Lâm Thanh Phong thì cả hai người đều dừng nở nụ cười.
Nam Cung Mị Ảnh hỏi.
-Mọi chuyện vẫn tốt a, phu quân?
Nghe câu hỏi của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong lắc đầu thở dài rồi trả lời.
-Mặc dù đã dẹp hết đại quân của Huyết Sắc Tông, nhưng Mị Nguyệt lại không tốt lắm.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai đồng thời nghi hoặc, hai nàng nhìn về Mị Nguyệt đang được Bạch Dạ ôm trong lòng.
Sắc mặt của Mị Nguyệt trắng bệch, phần cánh tay lại nổi lên một màu đen, biểu thị rằng nàng đang trúng độc.
Ninh Thiên Nhai hai mắt ửng đỏ, nàng lo lắng chạy đến nhìn Mị Nguyệt rồi hỏi.
-Nàng ấy bị làm sao?
Bạch Dạ thở dài một cái rồi trả lời.
-Nguyệt nhi trong lúc vô tình đã đỡ giùm Chiến Thiên một kích, vì thế hiện tại nàng không tốt lắm.
Chiến Thiên cúi đầu trầm mặc không nói gì, hiện tại hắn không biết nói gì mới tốt.
Nam Cung Mị Ảnh cau mày một cái rồi lên tiếng.
-Như vậy các ngươi biết cách nào để cứu nàng sao?
Nghe xong câu hỏi này, bốn người đều trầm mặc.
Được một lúc thì Lâm Thanh Phong lên tiếng.
-Ta muốn để Vô Cực Tử xem xét tình hình nàng một chút, coi thử hắn có biện pháp nào chữa trị cho nàng hay không.
Nam Cung Mị Ảnh thở dài rồi gật đầu, nàng đi vào trong để gọi Vô Cực Tử, hiện tại bọn hắn cũng không còn cách nào khá hơn.
Bạch Dạ cùng Lục Mặc đồng thời rùng mình một cái, bọn hắn vừa nghe được cái gì?
Vô Cực Tử? Chẳng phải đó là tên của Vô Cực Tôn Giả sao?
Lục Mặc nuốt ngụm nước bọt, hắn có chút khó khăn nhìn Lâm Thanh Phong rồi hỏi.
-Lâm tiểu huynh đệ, Vô Cực Tử mà ngươi vừa nhắc đến phải chăng là Vô Cực Tôn Giả a?
Lâm Thanh Phong nhìn Lục Mặc một cái rồi gật đầu, sau đó lại hỏi.
-Đúng là hắn, nhưng hắn nổi tiếng như vậy sao? Cả hai người mà cũng nhận biết hắn?
Nghe được câu trả lời của Lâm Thanh Phong, Bạch Dạ cùng Lục Mặc đều rối loạn.
Cái gì mà “hắn nổi tiếng như vậy sao?”, Vô Cực Tử là tiền bối Đại Thừa kì được chứ? Cả Thông Thiên Đại Lục hiện tại, Độ Kiếp kì không ra thì Đại Thừa kì là đỉnh tiêm, là những tồn tại mạnh nhất đại lục.
Đại Thừa kì đều là những thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng trong giọng nói của Lâm Thanh Phong lại hời hợt như vậy?
Bạch Dạ cùng Lục Mặc đều muốn dạy bảo Lâm Thanh Phong một phen, nhưng cả hai đồng thời suy nghĩ lại thái độ của Lâm Thanh Phong thì đều an tĩnh lại.
Chỉ sợ rằng trong mắt Lâm Thanh Phong, cho dù trước mặt là Độ Kiếp kì tiền bối thì cũng chỉ như vậy đi?
Nghĩ tới đây Bạch Dạ cùng Lục Mặc đều vui vẻ, cả đời bọn hắn muốn diện kiến Luyện Hư kì cường giả cũng khó khăn, nhưng hiện tại lại có thể diện kiến Đại Thừa kì tôn giả thì bọn hắn còn mong muốn gì hơn nữa?
Bạch Dạ có chút run run rồi lên tiếng.
-Vô Cực Tôn Giả a, một trong những tồn tại mạnh nhất đại lục, ta thật sự nằm mơ cũng không dám mơ được gặp mặt.
Bạch Dạ than thở một tiếng, Lục Mặc cũng gật đầu đồng ý.
Nhìn hai người than thở, Lâm Thanh Phong chỉ có thể đưa hai người vẻ mặt khinh bỉ, chỉ là gặp mặt Vô Cực Tử không phải sao? Cần gì phải đưa ra bộ mặt ước ao như vậy à?
Một lúc sau, Vô Cực Tử cùng Nam Cung Mị Ảnh xuất hiện.
Lục Mặc cùng Bạch Dạ đồng thời hít vào một hơi, rồi khom người lên tiếng.
-Tại hạ Lục Mặc, Bạch Dạ, xin kính chào tiền bối.
Vô Cực Tử thấy hai người cúi đầu chào, hắn cũng nở nụ cười gật đầu rồi trả lời.
-Mấy ngày nay, ta cùng đệ tử ở lại đây, phiền phức hai vị rồi.
Bạch Dạ nhanh chóng lắc đầu.
-Không, không phiền phức, Lâm tiểu huynh đệ giúp đỡ bọn ta nhiều lắm.
Nghe xong lời này của Bạch Dạ, Lâm Thanh Phong ho khan vài tiếng rồi nói.
-Hình như có sự nhầm lẫn ở đây, ta không phải đệ tử của hắn, lão bà của ta mới là đệ tử của hắn.
Bạch Dạ cùng Lục Mặc đều trợn mắt nhìn Lâm Thanh Phong một cái rồi thầm nghĩ.
-Cũng đúng thôi, tên quái vật trước mặt lấy Trúc Cơ Viên Mãn đánh giết Luyện Hư kì, sợ rằng dù là mười cái Vô Cực Tôn Giả cũng không dạy nổi a.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hai người bọn hắn cũng không nói ra miệng, nếu nói ra lỡ đắc tội Vô Cực Tôn Giả thì làm sao bây giờ?
Hiểu được suy nghĩ của hai người, Vô Cực Tử cũng nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Hai ngươi cũng đừng đánh giá ta quá cao, ta thật sự không dạy nổi hắn.
Bị nói trúng tâm tư, Lục Mặc cùng Bạch Dạ gãi đầu xấu hổ.
Nhưng Bạch Dạ vẫn không quên chuyện chính, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói.
-Xin Vô Cực Tôn Giả xem giúp tình trạng hiện tại của đệ tử ta, chúng ta thật sự không còn cách nào khác.
Nói tới chuyện chính, Vô Cực Tử sắc mặt cũng ngưng trọng lên, hắn gật đầu một cái rồi tiến lại gần Mị Nguyệt xem xét tình trạng của nàng.
Tất cả mọi người đều im lặng mà chờ đợi Vô Cực Tử, không ai dám gây ra một tiếng động nào, sợ khiến hắn bị phân tâm.
Một lúc sau, Vô Cực Tử thở dài một cái rồi lắc đầu nói.
-Không được, nàng trúng độc quá nặng, nếu cảnh giới của nàng cao hơn thì có thể vẫn còn cơ hội sử dụng Vạn Độc Đan để giải độc, nhưng cảnh giới của nàng quá thấp, ta sợ rằng nếu sử dụng Vạn Độc Đan thì nàng sẽ bạo thể mà chết.
Vô Cực Tử nói xong, bầu không khí càng trở nên trầm mặc hơn, Chiến Thiên cúi đầu nắm chặt hai tay, hai tay hắn chảy máu, biểu thị sự bất lực của hắn.
Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút rồi lên tiếng hỏi.
-Nếu sử dụng 1 lần không được, thì chúng ta có thể pha loãng ra mà từ từ sử dụng a?
Nghe xong câu hỏi này, Vô Cực Tử lắc đầu rồi giải thích.
-Vạn Độc Đan là một viên Thánh Cấp Linh Đan, nó rất quý hiếm có thể trị khỏi đa số loại độc tính, nguyên lý của nó là dùng độc công độc, dùng một loại độc mạnh hơn áp chế độc tính yếu rồi sau đó sẽ tìm thuốc giải.
-Nếu pha loãng ra thì dược lực cũng theo đó mà giảm bớt, khi đó ta sợ rằng không thể trị khỏi cho nàng còn khiến nàng trúng độc càng nặng thêm.
Vô Cực Tử nói xong, Lâm Thanh Phong cũng cau mày gãi đầu, rồi lại hỏi.
-Như vậy có cách nào để giúp nàng kéo dài thời gian sao?
Vô Cực Tử trầm ngâm một chút rồi gật đầu, hắn lấy ra một viên đan dược màu xanh lam rồi nói.
-Đây là một viên Địa Cấp Linh Đan - Định Thân Đan, nó có tác dụng ngăn cản sự phát triển của cơ thể người sử dụng.
-Nếu đưa nàng sử dụng viên Định Thân Đan này, ta nghĩ rằng chúng ta có thể kéo dài thời gian cho nàng khoảng 30 năm, trong vòng 30 năm này nàng vẫn có thể hành động như bình thường như trước khi nàng bị trúng độc.
-Nhưng phải chắc chắn rằng trong 30 năm đó nàng không được tu luyện, đồng thời chúng ta phải tìm ra thuốc giải độc, sau thời hạn 30 năm ta chắc chắn rằng nàng sẽ độc phát mà chết trong vòng 1 ngày.
Nghe xong câu trả lời này, Lâm Thanh Phong gật đầu, hắn chỉ cần kéo dài thời gian cho Mị Nguyệt thôi.
Hắn đã có cách để chữa trị cho Mị Nguyệt, tuy rằng không chắc là nó có hữu dụng hay không, nhưng ít nhất hắn vẫn muốn thử, vì đây là biện pháp duy nhất hiện tại.
Cách mà hắn nghĩ đến chính là Rồng Thần trong Dragonball, nhưng không phải là con Rồng Thần trái đất, mà là Rồng Thần Siêu Cấp.
Rồng Thần trái đất tuy rằng ngoài miệng thì luôn nói tất cả điều ước gì cũng thực hiện được, nhưng về sau ngày càng phế đi, Lâm Thanh Phong cũng không quan tâm tới con Rồng Thần đó.
Tuy đây cũng không hẳn là biện pháp, nhưng ít nhất nó cũng là một phương án để giải quyết độc trong người Mị Nguyệt.
Lâm Thanh Phong suy nghĩ xong rồi nhanh chóng quyết định, hắn nhìn Chiến Thiên rồi lên tiếng.
-Chiến Thiên, hiện tại độc trong người Mị Nguyệt sẽ giao cho ngươi phụ trách được chứ?
Lâm Thanh Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người ngay cả Chiến Thiên cũng mộng bức mà nhìn hắn.
Chiến Thiên mặc dù không biết tại sao Lâm Thanh Phong lại giao cho hắn nhiệm vụ này, nhưng hắn tin tưởng Lâm Thanh Phong sẽ không đùa giỡn hắn, vì thế hắn gật đầu rồi trả lời.
-Được, sư phụ cứ yên tâm mà giao cho ta.
Bạch Dạ một mặt không thể tin tưởng nhìn Chiến Thiên rồi hỏi.
-Ngươi biết cách chữa cho Nguyệt nhi?
Chiến Thiên lúc này, hai tay chống hông, khuôn mặt ngẩng cao, khiến ai cũng nghĩ hắn thật sự biết được biện pháp.
Nhìn biểu hiện của Chiến Thiên, Bạch Dạ hai mắt đều phát sáng, hắn nhanh chóng hỏi.
-Ngươi thật sự có biện pháp? Mau cho ta biết, biện pháp đó là gì a?
Ngay cả Lâm Thanh Phong cũng tin rằng Chiến Thiên đã nghĩ ra được.
Trong khi tất cả mọi người đều hướng vẻ mặt ngạc nhiên mà chờ đợi Chiến Thiên.
Thì đáp lại tất cả chỉ có một câu trả lời.
-Nói đùa, ta làm gì biết?
...Quạ...quạ...
Toàn trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh...
….Hết Chương 102...
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai đã chuẩn bị sẵn sàng thức ăn, cả hai người đồng thời nở nụ cười vui vẻ tiếp đón.
Nhưng chỉ nhìn khuôn mặt của bốn người Lâm Thanh Phong thì cả hai người đều dừng nở nụ cười.
Nam Cung Mị Ảnh hỏi.
-Mọi chuyện vẫn tốt a, phu quân?
Nghe câu hỏi của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong lắc đầu thở dài rồi trả lời.
-Mặc dù đã dẹp hết đại quân của Huyết Sắc Tông, nhưng Mị Nguyệt lại không tốt lắm.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai đồng thời nghi hoặc, hai nàng nhìn về Mị Nguyệt đang được Bạch Dạ ôm trong lòng.
Sắc mặt của Mị Nguyệt trắng bệch, phần cánh tay lại nổi lên một màu đen, biểu thị rằng nàng đang trúng độc.
Ninh Thiên Nhai hai mắt ửng đỏ, nàng lo lắng chạy đến nhìn Mị Nguyệt rồi hỏi.
-Nàng ấy bị làm sao?
Bạch Dạ thở dài một cái rồi trả lời.
-Nguyệt nhi trong lúc vô tình đã đỡ giùm Chiến Thiên một kích, vì thế hiện tại nàng không tốt lắm.
Chiến Thiên cúi đầu trầm mặc không nói gì, hiện tại hắn không biết nói gì mới tốt.
Nam Cung Mị Ảnh cau mày một cái rồi lên tiếng.
-Như vậy các ngươi biết cách nào để cứu nàng sao?
Nghe xong câu hỏi này, bốn người đều trầm mặc.
Được một lúc thì Lâm Thanh Phong lên tiếng.
-Ta muốn để Vô Cực Tử xem xét tình hình nàng một chút, coi thử hắn có biện pháp nào chữa trị cho nàng hay không.
Nam Cung Mị Ảnh thở dài rồi gật đầu, nàng đi vào trong để gọi Vô Cực Tử, hiện tại bọn hắn cũng không còn cách nào khá hơn.
Bạch Dạ cùng Lục Mặc đồng thời rùng mình một cái, bọn hắn vừa nghe được cái gì?
Vô Cực Tử? Chẳng phải đó là tên của Vô Cực Tôn Giả sao?
Lục Mặc nuốt ngụm nước bọt, hắn có chút khó khăn nhìn Lâm Thanh Phong rồi hỏi.
-Lâm tiểu huynh đệ, Vô Cực Tử mà ngươi vừa nhắc đến phải chăng là Vô Cực Tôn Giả a?
Lâm Thanh Phong nhìn Lục Mặc một cái rồi gật đầu, sau đó lại hỏi.
-Đúng là hắn, nhưng hắn nổi tiếng như vậy sao? Cả hai người mà cũng nhận biết hắn?
Nghe được câu trả lời của Lâm Thanh Phong, Bạch Dạ cùng Lục Mặc đều rối loạn.
Cái gì mà “hắn nổi tiếng như vậy sao?”, Vô Cực Tử là tiền bối Đại Thừa kì được chứ? Cả Thông Thiên Đại Lục hiện tại, Độ Kiếp kì không ra thì Đại Thừa kì là đỉnh tiêm, là những tồn tại mạnh nhất đại lục.
Đại Thừa kì đều là những thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng trong giọng nói của Lâm Thanh Phong lại hời hợt như vậy?
Bạch Dạ cùng Lục Mặc đều muốn dạy bảo Lâm Thanh Phong một phen, nhưng cả hai đồng thời suy nghĩ lại thái độ của Lâm Thanh Phong thì đều an tĩnh lại.
Chỉ sợ rằng trong mắt Lâm Thanh Phong, cho dù trước mặt là Độ Kiếp kì tiền bối thì cũng chỉ như vậy đi?
Nghĩ tới đây Bạch Dạ cùng Lục Mặc đều vui vẻ, cả đời bọn hắn muốn diện kiến Luyện Hư kì cường giả cũng khó khăn, nhưng hiện tại lại có thể diện kiến Đại Thừa kì tôn giả thì bọn hắn còn mong muốn gì hơn nữa?
Bạch Dạ có chút run run rồi lên tiếng.
-Vô Cực Tôn Giả a, một trong những tồn tại mạnh nhất đại lục, ta thật sự nằm mơ cũng không dám mơ được gặp mặt.
Bạch Dạ than thở một tiếng, Lục Mặc cũng gật đầu đồng ý.
Nhìn hai người than thở, Lâm Thanh Phong chỉ có thể đưa hai người vẻ mặt khinh bỉ, chỉ là gặp mặt Vô Cực Tử không phải sao? Cần gì phải đưa ra bộ mặt ước ao như vậy à?
Một lúc sau, Vô Cực Tử cùng Nam Cung Mị Ảnh xuất hiện.
Lục Mặc cùng Bạch Dạ đồng thời hít vào một hơi, rồi khom người lên tiếng.
-Tại hạ Lục Mặc, Bạch Dạ, xin kính chào tiền bối.
Vô Cực Tử thấy hai người cúi đầu chào, hắn cũng nở nụ cười gật đầu rồi trả lời.
-Mấy ngày nay, ta cùng đệ tử ở lại đây, phiền phức hai vị rồi.
Bạch Dạ nhanh chóng lắc đầu.
-Không, không phiền phức, Lâm tiểu huynh đệ giúp đỡ bọn ta nhiều lắm.
Nghe xong lời này của Bạch Dạ, Lâm Thanh Phong ho khan vài tiếng rồi nói.
-Hình như có sự nhầm lẫn ở đây, ta không phải đệ tử của hắn, lão bà của ta mới là đệ tử của hắn.
Bạch Dạ cùng Lục Mặc đều trợn mắt nhìn Lâm Thanh Phong một cái rồi thầm nghĩ.
-Cũng đúng thôi, tên quái vật trước mặt lấy Trúc Cơ Viên Mãn đánh giết Luyện Hư kì, sợ rằng dù là mười cái Vô Cực Tôn Giả cũng không dạy nổi a.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hai người bọn hắn cũng không nói ra miệng, nếu nói ra lỡ đắc tội Vô Cực Tôn Giả thì làm sao bây giờ?
Hiểu được suy nghĩ của hai người, Vô Cực Tử cũng nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Hai ngươi cũng đừng đánh giá ta quá cao, ta thật sự không dạy nổi hắn.
Bị nói trúng tâm tư, Lục Mặc cùng Bạch Dạ gãi đầu xấu hổ.
Nhưng Bạch Dạ vẫn không quên chuyện chính, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói.
-Xin Vô Cực Tôn Giả xem giúp tình trạng hiện tại của đệ tử ta, chúng ta thật sự không còn cách nào khác.
Nói tới chuyện chính, Vô Cực Tử sắc mặt cũng ngưng trọng lên, hắn gật đầu một cái rồi tiến lại gần Mị Nguyệt xem xét tình trạng của nàng.
Tất cả mọi người đều im lặng mà chờ đợi Vô Cực Tử, không ai dám gây ra một tiếng động nào, sợ khiến hắn bị phân tâm.
Một lúc sau, Vô Cực Tử thở dài một cái rồi lắc đầu nói.
-Không được, nàng trúng độc quá nặng, nếu cảnh giới của nàng cao hơn thì có thể vẫn còn cơ hội sử dụng Vạn Độc Đan để giải độc, nhưng cảnh giới của nàng quá thấp, ta sợ rằng nếu sử dụng Vạn Độc Đan thì nàng sẽ bạo thể mà chết.
Vô Cực Tử nói xong, bầu không khí càng trở nên trầm mặc hơn, Chiến Thiên cúi đầu nắm chặt hai tay, hai tay hắn chảy máu, biểu thị sự bất lực của hắn.
Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút rồi lên tiếng hỏi.
-Nếu sử dụng 1 lần không được, thì chúng ta có thể pha loãng ra mà từ từ sử dụng a?
Nghe xong câu hỏi này, Vô Cực Tử lắc đầu rồi giải thích.
-Vạn Độc Đan là một viên Thánh Cấp Linh Đan, nó rất quý hiếm có thể trị khỏi đa số loại độc tính, nguyên lý của nó là dùng độc công độc, dùng một loại độc mạnh hơn áp chế độc tính yếu rồi sau đó sẽ tìm thuốc giải.
-Nếu pha loãng ra thì dược lực cũng theo đó mà giảm bớt, khi đó ta sợ rằng không thể trị khỏi cho nàng còn khiến nàng trúng độc càng nặng thêm.
Vô Cực Tử nói xong, Lâm Thanh Phong cũng cau mày gãi đầu, rồi lại hỏi.
-Như vậy có cách nào để giúp nàng kéo dài thời gian sao?
Vô Cực Tử trầm ngâm một chút rồi gật đầu, hắn lấy ra một viên đan dược màu xanh lam rồi nói.
-Đây là một viên Địa Cấp Linh Đan - Định Thân Đan, nó có tác dụng ngăn cản sự phát triển của cơ thể người sử dụng.
-Nếu đưa nàng sử dụng viên Định Thân Đan này, ta nghĩ rằng chúng ta có thể kéo dài thời gian cho nàng khoảng 30 năm, trong vòng 30 năm này nàng vẫn có thể hành động như bình thường như trước khi nàng bị trúng độc.
-Nhưng phải chắc chắn rằng trong 30 năm đó nàng không được tu luyện, đồng thời chúng ta phải tìm ra thuốc giải độc, sau thời hạn 30 năm ta chắc chắn rằng nàng sẽ độc phát mà chết trong vòng 1 ngày.
Nghe xong câu trả lời này, Lâm Thanh Phong gật đầu, hắn chỉ cần kéo dài thời gian cho Mị Nguyệt thôi.
Hắn đã có cách để chữa trị cho Mị Nguyệt, tuy rằng không chắc là nó có hữu dụng hay không, nhưng ít nhất hắn vẫn muốn thử, vì đây là biện pháp duy nhất hiện tại.
Cách mà hắn nghĩ đến chính là Rồng Thần trong Dragonball, nhưng không phải là con Rồng Thần trái đất, mà là Rồng Thần Siêu Cấp.
Rồng Thần trái đất tuy rằng ngoài miệng thì luôn nói tất cả điều ước gì cũng thực hiện được, nhưng về sau ngày càng phế đi, Lâm Thanh Phong cũng không quan tâm tới con Rồng Thần đó.
Tuy đây cũng không hẳn là biện pháp, nhưng ít nhất nó cũng là một phương án để giải quyết độc trong người Mị Nguyệt.
Lâm Thanh Phong suy nghĩ xong rồi nhanh chóng quyết định, hắn nhìn Chiến Thiên rồi lên tiếng.
-Chiến Thiên, hiện tại độc trong người Mị Nguyệt sẽ giao cho ngươi phụ trách được chứ?
Lâm Thanh Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người ngay cả Chiến Thiên cũng mộng bức mà nhìn hắn.
Chiến Thiên mặc dù không biết tại sao Lâm Thanh Phong lại giao cho hắn nhiệm vụ này, nhưng hắn tin tưởng Lâm Thanh Phong sẽ không đùa giỡn hắn, vì thế hắn gật đầu rồi trả lời.
-Được, sư phụ cứ yên tâm mà giao cho ta.
Bạch Dạ một mặt không thể tin tưởng nhìn Chiến Thiên rồi hỏi.
-Ngươi biết cách chữa cho Nguyệt nhi?
Chiến Thiên lúc này, hai tay chống hông, khuôn mặt ngẩng cao, khiến ai cũng nghĩ hắn thật sự biết được biện pháp.
Nhìn biểu hiện của Chiến Thiên, Bạch Dạ hai mắt đều phát sáng, hắn nhanh chóng hỏi.
-Ngươi thật sự có biện pháp? Mau cho ta biết, biện pháp đó là gì a?
Ngay cả Lâm Thanh Phong cũng tin rằng Chiến Thiên đã nghĩ ra được.
Trong khi tất cả mọi người đều hướng vẻ mặt ngạc nhiên mà chờ đợi Chiến Thiên.
Thì đáp lại tất cả chỉ có một câu trả lời.
-Nói đùa, ta làm gì biết?
...Quạ...quạ...
Toàn trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh...
….Hết Chương 102...
/381
|