Tiếng nhạc đệm êm dịu cất lên, kèm theo đó là giọng hát nhẹ nhàng của Lâm Thanh Phong.
“Từ bao lâu nay, anh cứ mãi cô đơn bơ vơ… Bao lâu rồi, ai đâu hay…”
Lâm Thanh Phong chọn bài hát Ánh Nắng Của Anh một bài hát khá nổi tiếng lúc trước mà hắn đã từng nghe.
Giai điệu của bài hát này rất nhẹ nhàng, rất dễ dàng để trình diễn, đồng thời cũng mang tới cho người nghe cảm giác thư giãn, vì thế Lâm Thanh Phong chọn nó.
Hắn vẫn chú ý khống chế tiếng đàn, để tiếng đàn không ảnh hưởng tới ba người, nhưng tiếng đàn của hắn vẫn khiến ba người mê say, Lệnh Hồ Xung đang nằm yên tĩnh ngủ cũng nở nụ cười, hắn đang mơ một giấc mơ đẹp.
“Vì em luôn là tia nắng trong anh… Không xa rời…”
Câu hát cuối cùng của Lâm Thanh Phong vang lên, Nam Cung Mị Ảnh cùng Nhậm Doanh Doanh vẫn chưa tỉnh lại, cả hai đang tưởng tượng về những ngày tháng hạnh phúc nhất.
Một lúc sau Nam Cung Mị Ảnh tỉnh lại đầu tiên, nàng đỏ mặt xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lâm Thanh Phong, biểu hiện của nàng khiến Lâm Thanh Phong cũng vui vẻ.
Nhậm Doanh Doanh cũng tỉnh lại, tuy lúc nãy nàng tưởng tượng ra những ngày tháng hạnh phúc nhất, nhưng khi tỉnh thì nàng lại thở dài một hơi buồn bã.
Nam Cung Mị Ảnh ngồi cạnh bên, nàng liền chú ý tới biểu hiện của Nhậm Doanh Doanh nên hỏi.
-Vị tỷ tỷ này, tại sao ngươi lại thở dài buồn bã? Tiếng đàn của phu quân không hay sao?
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu, nàng nhìn về Lệnh Hồ Xung rồi mang theo một giọng nói buồn bã trả lời.
-Không, hắn đàn rất hay, chỉ là ta không biết cho tới khi nào ta và Lệnh Hồ Xung mới có thể ở cùng một chỗ.
Lúc này Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi an ủi nàng.
-Đừng lo lắng, rất nhanh thì hai bọn ngươi sẽ được ở cùng một chỗ.
Dù cho Lâm Thanh Phong an ủi, nhưng Nhậm Doanh Doanh vẫn không khá hơn một chút nào, nàng lắc đầu rồi trả lời.
-Trong lòng hắn chỉ có một mình tiểu sư muội của hắn thôi, ta không có cơ hội.
Lâm Thanh Phong lắc đầu, hắn cũng không tiếp tục an ủi nàng, hắn biết rằng hiện tại Lệnh Hồ Xung vẫn chưa hết hy vọng đối với Nhạc Linh San, vì thế hắn có nói thế nào thì Nhậm Doanh Doanh cũng không tin tưởng.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không biết phải làm thế nào để an ủi Nhậm Doanh Doanh, nàng nhìn về Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Phu quân, ngươi có thể đàn tiếp một bài khác để an ủi nàng sao?
Lâm Thanh Phong gãi đầu cười khổ, chuyện tình cảm cho dù là thần cũng không thể nào an ủi được a? Nói chi Lâm Thanh Phong còn không phải thần, hắn làm sao có thể làm được?
Lâm Thanh Phong suy nghĩ một hồi, nhìn thấy cây sáo trên người của Nhậm Doanh Doanh, hai mắt hắn nhanh chóng phát sáng, hắn đã nghĩ ra cách để cho Nhậm Doanh Doanh hết buồn.
Ý tưởng của hắn rất đơn giản, nếu hiện tại nàng có thời gian để buồn rầu, thì hắn cứ tìm việc cho nàng làm, chẳng phải khi đó nàng sẽ không còn thời gian để suy nghĩ nhiều sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Phong liền lên tiếng.
-Không biết ta có thể mượn cây sáo của ngươi sao? Ta có một khúc nhạc muốn thổi cho ngươi nghe, biết đâu sau khi nghe ngươi sẽ cảm thấy khá hơn?
Nam Cung Mị Ảnh trợn mắt lên nhìn Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Phu quân, ngươi lại còn biết thổi sáo? Tại sao lúc trước ngươi không nói?
Lâm Thanh Phong có chút xoắn xuýt, hắn gãi đầu cười khổ rồi giải thích.
-Lúc trước cũng không có sáo mà, chỉ có mỗi cây Guitar không phải sao?
Nam Cung Mị Ảnh nghiêm mặt lại, nàng mang giọng điệu hăm dọa mà nói với Lâm Thanh Phong.
-Mau nói cho ta biết, chàng còn biết chơi những gì? Nếu chàng không nói thì về sau cũng đừng hòng vào phòng.
Lâm Thanh Phong trợn trắng mắt, nói đùa cái gì? Về sau bọn hắn ít nhất cũng phải hơn mấy tháng mới được gặp lại, đã vậy còn cấm hắn vào phòng thì làm sao hắn chịu nổi?
Lâm Thanh Phong mồ hôi đầy đầu, hắn nhanh chóng van xin.
-Đừng nha lão bà, ta thật sự chỉ biết thổi một ít sáo và chơi Guitar thôi, còn lại ta không biết gì hết.
Nam Cung Mị Ảnh vẫn trợn mắt nhìn hắn, một lúc sau nàng nheo mắt lại, hai tay chống hông rồi nói.
-Lần này ta sẽ bỏ qua, nếu còn lần sau nữa thì chàng tự biết đi.
Lâm Thanh Phong như được đại xá, hắn nhanh chóng ôm lấy chân nàng, rồi giả vờ khóc lóc.
-Tạ ơn lão bà, lần sau ta cũng không dám nữa.
Thật sự Nam Cung Mị Ảnh cũng không muốn quản Lâm Thanh Phong có biết nhiều tài nghệ hay không, nàng chỉ muốn hỏi rõ để đề phòng hắn dùng tài nghệ của mình đi tán gái mà thôi.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không để ý tới hắn, nàng quay sang nhìn Nhậm Doanh Doanh rồi nói.
-Vị tỷ tỷ này, ngươi có thể cho phu quân ta mượn cây sáo của ngươi được chứ? Biết đâu hắn lại có thể làm ngươi dịu đi nỗi buồn a?
Nhậm Doanh Doanh hiện tại cũng muốn cười, cặp phu thê trước mắt này khiến nàng rất vui vẻ, những chuyện buồn cũng đã vơi đi phân nửa, vì thế nàng nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi đưa cây sáo cho Lâm Thanh Phong.
Cầm lấy cây sáo, Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
-Bài nhạc này, đáng ra là được dùng để hợp tấu Tiêu và Cầm, nhưng hiện tại ở đây chỉ có sáo nên ta chỉ có thể mượn dùng nó độc tấu.
Lâm Thanh Phong nói rồi, hắn đặt cây sáo lên môi và bắt đầu thổi.
Bài hát hắn thổi đó là khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ ở phiên bản phim năm 1996.
(Mình sẽ đặt link ở cuối chương)
Khi Lâm Thanh Phong thổi sáo, thì Lệnh Hồ Xung cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ nhắm mắt thưởng thức tiếng sáo.
Nhậm Doanh Doanh liền nhíu mày, nàng biết rằng đây là khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ mà Lệnh Hồ Xung đã đưa cho nàng, hiện tại nàng cũng chưa lưu truyền ra ngoài thì làm sao Lâm Thanh Phong có thể biết được?
Vì thế nàng liền mang theo ánh mắt nghi ngờ mà nhìn về Lâm Thanh Phong.
Một lúc sau, Lâm Thanh Phong cũng dừng thổi, hắn nhận ra Lệnh Hồ Xung đã tỉnh vì thế lên tiếng.
-Lệnh Hồ huynh đệ tỉnh rồi?
Lúc này Lệnh Hồ Xung mới mở mắt nở nụ cười mà trả lời.
-Lâm huynh thật sự khiến ta ngạc nhiên, ngươi lại hiểu rõ âm luật, còn biết được khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Lâm Thanh Phong lắc đầu nở nụ cười trả lời.
-Hiểu rõ thì không dám nhận, chỉ là hiểu sơ một chút.
Nhậm Doanh Doanh cau mày nhìn Lâm Thanh Phong rồi hỏi.
-Tại sao ngươi lại biết được khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ?
Nhưng đối với câu hỏi của nàng, Lâm Thanh Phong làm như không nghe thấy, hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi lên tiếng.
-Cũng không còn sớm, ta sẽ đi tìm ít củi khô để nhóm lửa, các ngươi cứ chờ ở đây.
Lâm Thanh Phong nói xong thì hắn cũng lập tức đi mất, Nhậm Doanh Doanh có chút tức giận, nàng vẫn đang muốn hỏi rõ vì sao Lâm Thanh Phong lại biết khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ đây.
Nàng cũng không để ý tới Lệnh Hồ Xung cùng Nam Cung Mị Ảnh mà nhanh chóng đuổi theo Lâm Thanh Phong.
Nam Cung Mị Ảnh đang muốn ngăn cản Nhậm Doanh Doanh, nhưng lại nhìn về Lệnh Hồ Xung đang còn nằm một bên vì thế nàng cũng không đuổi theo.
Lâm Thanh Phong đi được một đoạn, hắn cũng nhận ra Nhậm Doanh Doanh đang đuổi theo hắn, hắn cũng nghĩ ra lý do tại sao nàng lại muốn đuổi theo, nên hắn di chuyển chậm lại để nàng đuổi kịp.
Nhậm Doanh Doanh lúc này cũng đuổi theo tới, thấy Lâm Thanh Phong đã ở trước mặt, lúc này nàng mới dừng lại thở dốc rồi hỏi.
-Ngươi…ngươi…tại sao ngươi lại nhanh như vậy?
Lâm Thanh Phong cũng không quay lại nhìn nàng, hắn chỉ chăm chú tìm củi khô rồi trả lời.
-Hình như lý do ngươi đi theo ta cũng không phải là chuyện này đi?
Lúc này Nhậm Doanh Doanh mới giật mình, nàng hít sâu một hơi lấy lại vẻ mặt nghiêm túc rồi lại đặt câu hỏi.
-Tại sao ngươi lại biết khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ? Là ai cho ngươi biết?
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn cũng không trả lời nàng mà chỉ hỏi lại một câu.
-Ngươi biết thần tiên sao?
Nhậm Doanh Doanh ngay lập tức mộng bức, nàng ngây ngốc nhìn Lâm Thanh Phong, nàng không hiểu hắn đang muốn hỏi gì.
Nhìn Nhậm Doanh Doanh mộng bức, Lâm Thanh Phong gãi đầu, sau đó hắn đưa tay lên trước mặt, một viên cầu Rasengan xuất hiện trên tay hắn khiến Nhậm Doanh Doanh chú ý.
Lâm Thanh Phong nhìn qua một gốc cây lớn gần đó rồi tiện tay vứt viên Rasengan vào thân cây.
Nhậm Doanh Doanh khuôn mặt ngây ngốc, nàng vẫn nhìn theo viên cầu Rasengan bay về thân cây.
Viên Rasengan va chạm với thân cây, liền phát ra một tiếng nổ lớn, thân cây lập tức gãy đổ.
Đây là do Lâm Thanh Phong đã hạn chế uy lực của Rasengan, nếu hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh của Rasengan thì động tĩnh cũng không chỉ là như vậy, đừng nói tới RasenShuriken.
Nhìn thân cây lớn đã gãy đổ, Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, hắn nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Chính là thần tiên không gì không làm được trong miệng các ngươi.
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt trì trệ, tay nàng run run chỉ về Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Ngươi…ngươi…là thần tiên?
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi lên tiếng.
-Tuy không phải là rất mạnh, nhưng ít ra vẫn được tính là “thần tiên” theo lời nói của các ngươi.
“Từ bao lâu nay, anh cứ mãi cô đơn bơ vơ… Bao lâu rồi, ai đâu hay…”
Lâm Thanh Phong chọn bài hát Ánh Nắng Của Anh một bài hát khá nổi tiếng lúc trước mà hắn đã từng nghe.
Giai điệu của bài hát này rất nhẹ nhàng, rất dễ dàng để trình diễn, đồng thời cũng mang tới cho người nghe cảm giác thư giãn, vì thế Lâm Thanh Phong chọn nó.
Hắn vẫn chú ý khống chế tiếng đàn, để tiếng đàn không ảnh hưởng tới ba người, nhưng tiếng đàn của hắn vẫn khiến ba người mê say, Lệnh Hồ Xung đang nằm yên tĩnh ngủ cũng nở nụ cười, hắn đang mơ một giấc mơ đẹp.
“Vì em luôn là tia nắng trong anh… Không xa rời…”
Câu hát cuối cùng của Lâm Thanh Phong vang lên, Nam Cung Mị Ảnh cùng Nhậm Doanh Doanh vẫn chưa tỉnh lại, cả hai đang tưởng tượng về những ngày tháng hạnh phúc nhất.
Một lúc sau Nam Cung Mị Ảnh tỉnh lại đầu tiên, nàng đỏ mặt xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lâm Thanh Phong, biểu hiện của nàng khiến Lâm Thanh Phong cũng vui vẻ.
Nhậm Doanh Doanh cũng tỉnh lại, tuy lúc nãy nàng tưởng tượng ra những ngày tháng hạnh phúc nhất, nhưng khi tỉnh thì nàng lại thở dài một hơi buồn bã.
Nam Cung Mị Ảnh ngồi cạnh bên, nàng liền chú ý tới biểu hiện của Nhậm Doanh Doanh nên hỏi.
-Vị tỷ tỷ này, tại sao ngươi lại thở dài buồn bã? Tiếng đàn của phu quân không hay sao?
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu, nàng nhìn về Lệnh Hồ Xung rồi mang theo một giọng nói buồn bã trả lời.
-Không, hắn đàn rất hay, chỉ là ta không biết cho tới khi nào ta và Lệnh Hồ Xung mới có thể ở cùng một chỗ.
Lúc này Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi an ủi nàng.
-Đừng lo lắng, rất nhanh thì hai bọn ngươi sẽ được ở cùng một chỗ.
Dù cho Lâm Thanh Phong an ủi, nhưng Nhậm Doanh Doanh vẫn không khá hơn một chút nào, nàng lắc đầu rồi trả lời.
-Trong lòng hắn chỉ có một mình tiểu sư muội của hắn thôi, ta không có cơ hội.
Lâm Thanh Phong lắc đầu, hắn cũng không tiếp tục an ủi nàng, hắn biết rằng hiện tại Lệnh Hồ Xung vẫn chưa hết hy vọng đối với Nhạc Linh San, vì thế hắn có nói thế nào thì Nhậm Doanh Doanh cũng không tin tưởng.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không biết phải làm thế nào để an ủi Nhậm Doanh Doanh, nàng nhìn về Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Phu quân, ngươi có thể đàn tiếp một bài khác để an ủi nàng sao?
Lâm Thanh Phong gãi đầu cười khổ, chuyện tình cảm cho dù là thần cũng không thể nào an ủi được a? Nói chi Lâm Thanh Phong còn không phải thần, hắn làm sao có thể làm được?
Lâm Thanh Phong suy nghĩ một hồi, nhìn thấy cây sáo trên người của Nhậm Doanh Doanh, hai mắt hắn nhanh chóng phát sáng, hắn đã nghĩ ra cách để cho Nhậm Doanh Doanh hết buồn.
Ý tưởng của hắn rất đơn giản, nếu hiện tại nàng có thời gian để buồn rầu, thì hắn cứ tìm việc cho nàng làm, chẳng phải khi đó nàng sẽ không còn thời gian để suy nghĩ nhiều sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Phong liền lên tiếng.
-Không biết ta có thể mượn cây sáo của ngươi sao? Ta có một khúc nhạc muốn thổi cho ngươi nghe, biết đâu sau khi nghe ngươi sẽ cảm thấy khá hơn?
Nam Cung Mị Ảnh trợn mắt lên nhìn Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Phu quân, ngươi lại còn biết thổi sáo? Tại sao lúc trước ngươi không nói?
Lâm Thanh Phong có chút xoắn xuýt, hắn gãi đầu cười khổ rồi giải thích.
-Lúc trước cũng không có sáo mà, chỉ có mỗi cây Guitar không phải sao?
Nam Cung Mị Ảnh nghiêm mặt lại, nàng mang giọng điệu hăm dọa mà nói với Lâm Thanh Phong.
-Mau nói cho ta biết, chàng còn biết chơi những gì? Nếu chàng không nói thì về sau cũng đừng hòng vào phòng.
Lâm Thanh Phong trợn trắng mắt, nói đùa cái gì? Về sau bọn hắn ít nhất cũng phải hơn mấy tháng mới được gặp lại, đã vậy còn cấm hắn vào phòng thì làm sao hắn chịu nổi?
Lâm Thanh Phong mồ hôi đầy đầu, hắn nhanh chóng van xin.
-Đừng nha lão bà, ta thật sự chỉ biết thổi một ít sáo và chơi Guitar thôi, còn lại ta không biết gì hết.
Nam Cung Mị Ảnh vẫn trợn mắt nhìn hắn, một lúc sau nàng nheo mắt lại, hai tay chống hông rồi nói.
-Lần này ta sẽ bỏ qua, nếu còn lần sau nữa thì chàng tự biết đi.
Lâm Thanh Phong như được đại xá, hắn nhanh chóng ôm lấy chân nàng, rồi giả vờ khóc lóc.
-Tạ ơn lão bà, lần sau ta cũng không dám nữa.
Thật sự Nam Cung Mị Ảnh cũng không muốn quản Lâm Thanh Phong có biết nhiều tài nghệ hay không, nàng chỉ muốn hỏi rõ để đề phòng hắn dùng tài nghệ của mình đi tán gái mà thôi.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không để ý tới hắn, nàng quay sang nhìn Nhậm Doanh Doanh rồi nói.
-Vị tỷ tỷ này, ngươi có thể cho phu quân ta mượn cây sáo của ngươi được chứ? Biết đâu hắn lại có thể làm ngươi dịu đi nỗi buồn a?
Nhậm Doanh Doanh hiện tại cũng muốn cười, cặp phu thê trước mắt này khiến nàng rất vui vẻ, những chuyện buồn cũng đã vơi đi phân nửa, vì thế nàng nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi đưa cây sáo cho Lâm Thanh Phong.
Cầm lấy cây sáo, Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
-Bài nhạc này, đáng ra là được dùng để hợp tấu Tiêu và Cầm, nhưng hiện tại ở đây chỉ có sáo nên ta chỉ có thể mượn dùng nó độc tấu.
Lâm Thanh Phong nói rồi, hắn đặt cây sáo lên môi và bắt đầu thổi.
Bài hát hắn thổi đó là khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ ở phiên bản phim năm 1996.
(Mình sẽ đặt link ở cuối chương)
Khi Lâm Thanh Phong thổi sáo, thì Lệnh Hồ Xung cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ nhắm mắt thưởng thức tiếng sáo.
Nhậm Doanh Doanh liền nhíu mày, nàng biết rằng đây là khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ mà Lệnh Hồ Xung đã đưa cho nàng, hiện tại nàng cũng chưa lưu truyền ra ngoài thì làm sao Lâm Thanh Phong có thể biết được?
Vì thế nàng liền mang theo ánh mắt nghi ngờ mà nhìn về Lâm Thanh Phong.
Một lúc sau, Lâm Thanh Phong cũng dừng thổi, hắn nhận ra Lệnh Hồ Xung đã tỉnh vì thế lên tiếng.
-Lệnh Hồ huynh đệ tỉnh rồi?
Lúc này Lệnh Hồ Xung mới mở mắt nở nụ cười mà trả lời.
-Lâm huynh thật sự khiến ta ngạc nhiên, ngươi lại hiểu rõ âm luật, còn biết được khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Lâm Thanh Phong lắc đầu nở nụ cười trả lời.
-Hiểu rõ thì không dám nhận, chỉ là hiểu sơ một chút.
Nhậm Doanh Doanh cau mày nhìn Lâm Thanh Phong rồi hỏi.
-Tại sao ngươi lại biết được khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ?
Nhưng đối với câu hỏi của nàng, Lâm Thanh Phong làm như không nghe thấy, hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi lên tiếng.
-Cũng không còn sớm, ta sẽ đi tìm ít củi khô để nhóm lửa, các ngươi cứ chờ ở đây.
Lâm Thanh Phong nói xong thì hắn cũng lập tức đi mất, Nhậm Doanh Doanh có chút tức giận, nàng vẫn đang muốn hỏi rõ vì sao Lâm Thanh Phong lại biết khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ đây.
Nàng cũng không để ý tới Lệnh Hồ Xung cùng Nam Cung Mị Ảnh mà nhanh chóng đuổi theo Lâm Thanh Phong.
Nam Cung Mị Ảnh đang muốn ngăn cản Nhậm Doanh Doanh, nhưng lại nhìn về Lệnh Hồ Xung đang còn nằm một bên vì thế nàng cũng không đuổi theo.
Lâm Thanh Phong đi được một đoạn, hắn cũng nhận ra Nhậm Doanh Doanh đang đuổi theo hắn, hắn cũng nghĩ ra lý do tại sao nàng lại muốn đuổi theo, nên hắn di chuyển chậm lại để nàng đuổi kịp.
Nhậm Doanh Doanh lúc này cũng đuổi theo tới, thấy Lâm Thanh Phong đã ở trước mặt, lúc này nàng mới dừng lại thở dốc rồi hỏi.
-Ngươi…ngươi…tại sao ngươi lại nhanh như vậy?
Lâm Thanh Phong cũng không quay lại nhìn nàng, hắn chỉ chăm chú tìm củi khô rồi trả lời.
-Hình như lý do ngươi đi theo ta cũng không phải là chuyện này đi?
Lúc này Nhậm Doanh Doanh mới giật mình, nàng hít sâu một hơi lấy lại vẻ mặt nghiêm túc rồi lại đặt câu hỏi.
-Tại sao ngươi lại biết khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ? Là ai cho ngươi biết?
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn cũng không trả lời nàng mà chỉ hỏi lại một câu.
-Ngươi biết thần tiên sao?
Nhậm Doanh Doanh ngay lập tức mộng bức, nàng ngây ngốc nhìn Lâm Thanh Phong, nàng không hiểu hắn đang muốn hỏi gì.
Nhìn Nhậm Doanh Doanh mộng bức, Lâm Thanh Phong gãi đầu, sau đó hắn đưa tay lên trước mặt, một viên cầu Rasengan xuất hiện trên tay hắn khiến Nhậm Doanh Doanh chú ý.
Lâm Thanh Phong nhìn qua một gốc cây lớn gần đó rồi tiện tay vứt viên Rasengan vào thân cây.
Nhậm Doanh Doanh khuôn mặt ngây ngốc, nàng vẫn nhìn theo viên cầu Rasengan bay về thân cây.
Viên Rasengan va chạm với thân cây, liền phát ra một tiếng nổ lớn, thân cây lập tức gãy đổ.
Đây là do Lâm Thanh Phong đã hạn chế uy lực của Rasengan, nếu hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh của Rasengan thì động tĩnh cũng không chỉ là như vậy, đừng nói tới RasenShuriken.
Nhìn thân cây lớn đã gãy đổ, Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, hắn nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Chính là thần tiên không gì không làm được trong miệng các ngươi.
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt trì trệ, tay nàng run run chỉ về Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Ngươi…ngươi…là thần tiên?
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi lên tiếng.
-Tuy không phải là rất mạnh, nhưng ít ra vẫn được tính là “thần tiên” theo lời nói của các ngươi.
/381
|