Nghi Lâm vừa dứt lời thì nàng liền nhận ra là nàng đã nói sai, vì thế nàng liền xấu hổ cúi đầu xuống, tất cả mọi người đang có mặt hiện tại đều nhìn nàng với ánh mắt kì dì, ngay cả Long Vân cũng không ngoại lệ.
Mặc dù Nghi Lâm đã lên tiếng bảo vệ cho Long Vân, nhưng hắn cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
-Nghi Lâm cô nương, mặc dù ta rất cảm kích vì ngươi đã đứng ra nói giúp cho ta, nhưng mà ngươi cảm thấy lý do này của ngươi có đáng tin không a?
-Ngươi nhìn thử xung quanh một chút, nơi này ngoài những chữ viết trên tường cùng ngôi mộ đằng kia ra thì tất cả xung quanh đều là đá và đất, ngươi muốn ta lau dọn nơi này thì ta biết lau dọn cái gì đây?
Long Vân nói xong lời này thì Nghi Lâm càng thêm xấu hổ hơn, nàng vẫn cúi đầu mà không nói lời nào.
Nhìn bộ dạng của Nghi Lâm như vậy, Long Vân có chút dở khóc dở cười, hắn tiến lại lấy tay xoa đầu nàng rồi sau đó nở nụ cười.
-Nhưng thật sự cũng rất cảm ơn ngươi, vì ngươi đã chịu đứng ra cầu xin giúp ta, nhưng lần sau phải chú ý một chút a.
Ngay từ lúc nhỏ th Nghi Lâm đã rất nhút nhát ít tiếp xúc với người lạ, ngay cả ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung thì nàng cũng ít khi lên tiếng, hiện tại Long Vân lại xoa đầu nàng khiến nàng xấu hổ chỉ biết gật đầu mà không nói được lời gì khác.
Long Vân thở ra một hơi chán ngán, hiện tại hắn cũng hết đường chạy rồi, vì thế chỉ biết ngậm ngùi đi sang một bên tiếp tục lấy giấy bút ra mà chép môn quy.
Nhưng lúc này, Trấn Nguyên Đại Sư lại nở nụ cười bí hiểm lên tiếng.
-Tiểu Phong a, ta cảm thấy ý kiến của Nghi Lâm rất tốt, ngươi có thể không chép môn quy nhưng ngươi phải quét dọn, như vậy ngươi muốn chọn cái nào đâu?
Long Vân lúc này liền mang theo khuôn mặt khổ không thể tả để nhìn sư phụ của hắn.
-Sư phụ a, ngài cũng đừng đùa giỡn ta nữa, nơi này ngoài đá thì là đất cát, ngài muốn ta phải dọn như thế nào đây?
Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mang theo nụ cười bí hiểm, hắn lắc đầu.
-Không, không, ngươi hiểu sai ý ta rồi, ta cũng đâu ác tâm đến nỗi để đồ nhi ngoan của ta phải dọn dẹp nơi này chứ.
Long Vân da gà toàn thân đều nổi lên, chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi như vậy khi đối mặt với sư phụ của hắn đâu, nhìn nụ cười của Trấn Nguyên Đại Sư lúc này thì ngay cả Gia Cát Tư Uyển cũng liền biết chuyện dọn dẹp này sẽ không dễ dàng như vậy.
Tuy rằng Long Vân có chút sợ hãi, nhưng lòng hắn vẫn ôm lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi, vì thế hắn liền liều mình hỏi lại.
-Như vậy, sư phụ, ngài muốn ta dọn dẹp chỗ nào đây? Nhưng nhất định chỗ đó không phải hang động và cũng đừng quá to a, nếu quá to thì ta thà chịu chép môn quy đây.
Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mang theo nụ cười trên gương mặt, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
-Phòng luyện đan của ta, ngươi cũng thường xuyên vào a, ta muốn ngươi lau dọn nó thôi.
Long Vân hai mắt liền phát sáng, phòng luyện đan của Trấn Nguyên Đại Sư hắn đã đi vào không biết bao nhiêu lần vì thế hắn rất quen thuộc nơi này, nhưng một tia lí trí còn sót lại khiến hắn có cảm giác nghi ngờ.
-Thật sự chỉ lau dọn phòng luyện đan?
Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mỉm cười gật đầu.
-Đúng, chỉ là lau dọn phòng luyện đan thôi, nhưng để cho giống hình phạt thì ngươi không được phép sử dụng linh lực.
Long Vân cũng không còn nghi ngờ gì nữa, hắn liền nở nụ cười vui vẻ.
-Đồng ý, nhưng ngài không được đổi ý đâu.
Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mỉm cười mà gật đầu, Long Vân thấy vậy thì càng vui vẻ hơn, hắn nhanh chóng chạy tới bên cạnh Nghi Lâm.
-Đa tạ ngươi Nghi Lâm, nhờ ngươi mà ta không cần phải chép lại môn quy nữa, mặc dù vẫn phải đi lau dọn phòng luyện đan, nhưng nếu so với ngồi một chỗ viết môn quy thì việc lau dọn thoải mái hơn nhiều a.
Nghi Lâm nhìn Long Vân vui như vậy thì nàng cũng vui vẻ theo, mặc dù nàng không lên tiếng nhưng nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của nàng không che giấu được ai.
Nhưng cũng ngay lúc này, Long Vân chợt nhận fa có điều không ổn, bình thường Trấn Nguyên Đại Sư giao việc dọn dẹp phòng luyện đan cho những tên học đồ thân tín, nhưng tại sao ngày hôm nay lại giao cho hắn đây? Ngoài ra còn cấm hắn không được sử dụng linh lực?
Nghĩ tới đây, Long Vân liền cảm thấy lạnh cả người, nụ cười trên mặt hắn bắt đầu thu lại rồi thay bằng khuôn mặt khổ sắp.
-Sư phụ a, tại sao ngài lại giao việc dọn phòng luyện đan cho ta đây? Chẳng phải ngài luôn để học đồ dọn dẹp nó sao?
Trấn Nguyên Đại Sư cười híp mắt lại.
-Haha, đúng là bình thường thù ta sẽ giao cho bọn hắn, nhưng dù sao bọn hắn có dọn thì cũng đâu thể nào sạch sẽ như ngươi đúng không?
Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh cả hai đều lấy tay che trán, bọn hắn không hiểu hai con hàng này sao lại có thể như vậy đây?
Ngay cả Gia Cát Tư Uyển cũng nhìn ra Trấn Nguyên Đại Sư đang đào một cái hố lớn để cho Long Vân nhảy xuống, nhưng cái cách đào hố của tên này thật sự không ai nhìn nổi, nhất là cái nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng kia, Lâm Thanh Phong dám chắc rằng ngay cả một đứa con nít cũng không thể nào nhảy vào cái hố này.
Nhưng con hàng Long Vân này lại không giống người thường, hắn mặc dù rất nghi ngờ nhưng vẫn sẵn lòng nhảy hố.
Nhìn hai tên thầy trò trước mặt này, Lâm Thanh Phong có chút bất đắc dĩ, hắn lắc đầu một cái rồi quay sang nói với Nghi Lâm.
-Nghi Lâm, ngươi tiếp theo sẽ tính như thế nào? Ngươi muốn ở lại đây chờ Lệnh Hồ huynh đệ, hay ngươi muốn đi theo chúng ta đây?
Nghe xong lời này thì Nghi Lâm giật mình một cái, nàng có chút không nỡ rời bỏ Lệnh Hồ Xung, nhưng nếu nàng ở lại thì phải tiếp tục nhìn Lệnh Hồ Xung vui vẻ với Nhậm Doanh Doanh thì nàng cũng không chịu nổi, nàng liền lâm vào tình thế khó xử, một nửa muốn rời đi, còn một nửa lại muốn ở lại, nàng chỉ biết im lặng không trả lời.
Chờ đợi một lúc lâu mà Nghi Lâm vẫn chưa quyết định xong, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.
-Nghi Lâm, không chỉ ta, mà tất cả mọi người ở đây ai cũng đều biết ngươi rất thích Lệnh Hồ Xung, nhưng hắn chỉ xem ngươi là một người muội muội mà thôi, ta tin rằng ngươi là người hiểu rõ nhất.
-Nếu lúc trước ngươi vẫn mang theo một ít ảo tưởng để cho Lệnh Hồ Xung để ý tới ngươi thì còn có thể, nhưng hiện tại thì khác rồi, ngươi cũng đã nghe từ lúc nãy, nếu hiện tại hắn lại để ý tới ngươi thì hắn chỉ có một kết cục để đi thôi, ta tin rằng ngươi cũng hiểu điều đó.
-Vì thế ta muốn ngươi phải suy nghĩ lại, lý do gì khiến ngươi quyết định cùng hai người Lệnh Hồ Xung tới đây? Nếu ngươi quyết định đi theo bọn hắn chỉ để âm thầm chúc phúc cho bọn hắn đơn giản như vậy, thì tại sao ngươi không ở lại làm tiểu ni cô mà lại tới đây? Chẳng lẽ khi ngươi làm tiểu ni cô thì ngươi không thể chúc phúc bọn hắn được sao?
Nghe xong lời này, thì Nghi Lâm liền trầm mặc suy nghĩ, nàng cũng hiểu rõ chuyện này từ trước đó rồi, lúc trước nàng cũng muốn từ chối không đi tới đây, nhưng không hiểu vì sao khi nàng mở miệng thì lại đồng ý.
Nhìn Nghi Lâm suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn chưa có câu trả lời, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.
-Không bằng như vầy đi, hiện tại ngươi cứ ở lại đây để suy nghĩ, còn bọn ta sẽ trở về Long Hạ thôn, khi ngươi suy nghĩ ra thì ngươi sẽ biết được chính ngươi muốn làm cái gì.
-Và khi đó nếu ngươi muốn tìm bọn ta thì hãy nhờ Long Vân đưa ngươi đi, còn nếu ngươi không muốn thì ngươi có thể tự mình rời đi.
-Nhưng ta phải nhắc nhở thêm một lần nữa, bên ngoài rất nguy hiểm, nếu như ngươi muốn một thân một mình rời đi thì ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, vì khi đó cũng không có ai có thể giúp ngươi, với tính tình thiện lương của ngươi thì ngươi rất dễ dàng bị người khác ăn sạch.
Lâm Thanh Phong nói xong thì liền quay đầu bỏ đi, hắn dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh, Gia Cát Tư Uyển cùng Trấn Nguyên Đại Sư rời khỏi động phủ của Cửu Điệp Bán Tiên, để lại Nghi Lâm cùng Long Vân ở đó.
Bước ra khỏi hang động, Nam Cung Mị Ảnh có chút không nỡ mà nhìn vào hang động, nàng cảm thấy lo lắng cho Nghi Lâm, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi lên tiếng.
-Không cần lo lắng đâu lão bà, Nghi Lâm tuy rằng rất đơn thuần, thiện lương đồng thời có chút hơi ngốc, nhưng ta tin rằng nàng ấy rất nhanh sẽ suy nghĩ thông suốt thôi.
Trấn Nguyên Đại Sư cũng gật đầu.
-Tuy ta có một chút không thích cách làm của ngươi, nhưng ta cũng phải công nhận rằng ngươi làm như vậy là rất đúng, hiện tại tu vi của Nghi Lâm còn yếu, nếu cứ để nàng ngoan ngoãn theo sau Lệnh Hồ tiểu tử thì sau này nhất định nàng sẽ sinh ra tâm ma.
-Và tới lúc đó thì tâm ma của nàng sẽ càng khó giải quyết hơn, nếu nhẹ thì sẽ khiến tu vi của chính nàng không thể nào thăng tiến, còn nặng thì nàng có thể tẩu hỏa nhập ma mất sạch tu vi, thậm chí rằng nàng có thể chết.
Mặc dù Nghi Lâm đã lên tiếng bảo vệ cho Long Vân, nhưng hắn cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
-Nghi Lâm cô nương, mặc dù ta rất cảm kích vì ngươi đã đứng ra nói giúp cho ta, nhưng mà ngươi cảm thấy lý do này của ngươi có đáng tin không a?
-Ngươi nhìn thử xung quanh một chút, nơi này ngoài những chữ viết trên tường cùng ngôi mộ đằng kia ra thì tất cả xung quanh đều là đá và đất, ngươi muốn ta lau dọn nơi này thì ta biết lau dọn cái gì đây?
Long Vân nói xong lời này thì Nghi Lâm càng thêm xấu hổ hơn, nàng vẫn cúi đầu mà không nói lời nào.
Nhìn bộ dạng của Nghi Lâm như vậy, Long Vân có chút dở khóc dở cười, hắn tiến lại lấy tay xoa đầu nàng rồi sau đó nở nụ cười.
-Nhưng thật sự cũng rất cảm ơn ngươi, vì ngươi đã chịu đứng ra cầu xin giúp ta, nhưng lần sau phải chú ý một chút a.
Ngay từ lúc nhỏ th Nghi Lâm đã rất nhút nhát ít tiếp xúc với người lạ, ngay cả ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung thì nàng cũng ít khi lên tiếng, hiện tại Long Vân lại xoa đầu nàng khiến nàng xấu hổ chỉ biết gật đầu mà không nói được lời gì khác.
Long Vân thở ra một hơi chán ngán, hiện tại hắn cũng hết đường chạy rồi, vì thế chỉ biết ngậm ngùi đi sang một bên tiếp tục lấy giấy bút ra mà chép môn quy.
Nhưng lúc này, Trấn Nguyên Đại Sư lại nở nụ cười bí hiểm lên tiếng.
-Tiểu Phong a, ta cảm thấy ý kiến của Nghi Lâm rất tốt, ngươi có thể không chép môn quy nhưng ngươi phải quét dọn, như vậy ngươi muốn chọn cái nào đâu?
Long Vân lúc này liền mang theo khuôn mặt khổ không thể tả để nhìn sư phụ của hắn.
-Sư phụ a, ngài cũng đừng đùa giỡn ta nữa, nơi này ngoài đá thì là đất cát, ngài muốn ta phải dọn như thế nào đây?
Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mang theo nụ cười bí hiểm, hắn lắc đầu.
-Không, không, ngươi hiểu sai ý ta rồi, ta cũng đâu ác tâm đến nỗi để đồ nhi ngoan của ta phải dọn dẹp nơi này chứ.
Long Vân da gà toàn thân đều nổi lên, chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi như vậy khi đối mặt với sư phụ của hắn đâu, nhìn nụ cười của Trấn Nguyên Đại Sư lúc này thì ngay cả Gia Cát Tư Uyển cũng liền biết chuyện dọn dẹp này sẽ không dễ dàng như vậy.
Tuy rằng Long Vân có chút sợ hãi, nhưng lòng hắn vẫn ôm lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi, vì thế hắn liền liều mình hỏi lại.
-Như vậy, sư phụ, ngài muốn ta dọn dẹp chỗ nào đây? Nhưng nhất định chỗ đó không phải hang động và cũng đừng quá to a, nếu quá to thì ta thà chịu chép môn quy đây.
Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mang theo nụ cười trên gương mặt, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
-Phòng luyện đan của ta, ngươi cũng thường xuyên vào a, ta muốn ngươi lau dọn nó thôi.
Long Vân hai mắt liền phát sáng, phòng luyện đan của Trấn Nguyên Đại Sư hắn đã đi vào không biết bao nhiêu lần vì thế hắn rất quen thuộc nơi này, nhưng một tia lí trí còn sót lại khiến hắn có cảm giác nghi ngờ.
-Thật sự chỉ lau dọn phòng luyện đan?
Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mỉm cười gật đầu.
-Đúng, chỉ là lau dọn phòng luyện đan thôi, nhưng để cho giống hình phạt thì ngươi không được phép sử dụng linh lực.
Long Vân cũng không còn nghi ngờ gì nữa, hắn liền nở nụ cười vui vẻ.
-Đồng ý, nhưng ngài không được đổi ý đâu.
Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mỉm cười mà gật đầu, Long Vân thấy vậy thì càng vui vẻ hơn, hắn nhanh chóng chạy tới bên cạnh Nghi Lâm.
-Đa tạ ngươi Nghi Lâm, nhờ ngươi mà ta không cần phải chép lại môn quy nữa, mặc dù vẫn phải đi lau dọn phòng luyện đan, nhưng nếu so với ngồi một chỗ viết môn quy thì việc lau dọn thoải mái hơn nhiều a.
Nghi Lâm nhìn Long Vân vui như vậy thì nàng cũng vui vẻ theo, mặc dù nàng không lên tiếng nhưng nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của nàng không che giấu được ai.
Nhưng cũng ngay lúc này, Long Vân chợt nhận fa có điều không ổn, bình thường Trấn Nguyên Đại Sư giao việc dọn dẹp phòng luyện đan cho những tên học đồ thân tín, nhưng tại sao ngày hôm nay lại giao cho hắn đây? Ngoài ra còn cấm hắn không được sử dụng linh lực?
Nghĩ tới đây, Long Vân liền cảm thấy lạnh cả người, nụ cười trên mặt hắn bắt đầu thu lại rồi thay bằng khuôn mặt khổ sắp.
-Sư phụ a, tại sao ngài lại giao việc dọn phòng luyện đan cho ta đây? Chẳng phải ngài luôn để học đồ dọn dẹp nó sao?
Trấn Nguyên Đại Sư cười híp mắt lại.
-Haha, đúng là bình thường thù ta sẽ giao cho bọn hắn, nhưng dù sao bọn hắn có dọn thì cũng đâu thể nào sạch sẽ như ngươi đúng không?
Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh cả hai đều lấy tay che trán, bọn hắn không hiểu hai con hàng này sao lại có thể như vậy đây?
Ngay cả Gia Cát Tư Uyển cũng nhìn ra Trấn Nguyên Đại Sư đang đào một cái hố lớn để cho Long Vân nhảy xuống, nhưng cái cách đào hố của tên này thật sự không ai nhìn nổi, nhất là cái nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng kia, Lâm Thanh Phong dám chắc rằng ngay cả một đứa con nít cũng không thể nào nhảy vào cái hố này.
Nhưng con hàng Long Vân này lại không giống người thường, hắn mặc dù rất nghi ngờ nhưng vẫn sẵn lòng nhảy hố.
Nhìn hai tên thầy trò trước mặt này, Lâm Thanh Phong có chút bất đắc dĩ, hắn lắc đầu một cái rồi quay sang nói với Nghi Lâm.
-Nghi Lâm, ngươi tiếp theo sẽ tính như thế nào? Ngươi muốn ở lại đây chờ Lệnh Hồ huynh đệ, hay ngươi muốn đi theo chúng ta đây?
Nghe xong lời này thì Nghi Lâm giật mình một cái, nàng có chút không nỡ rời bỏ Lệnh Hồ Xung, nhưng nếu nàng ở lại thì phải tiếp tục nhìn Lệnh Hồ Xung vui vẻ với Nhậm Doanh Doanh thì nàng cũng không chịu nổi, nàng liền lâm vào tình thế khó xử, một nửa muốn rời đi, còn một nửa lại muốn ở lại, nàng chỉ biết im lặng không trả lời.
Chờ đợi một lúc lâu mà Nghi Lâm vẫn chưa quyết định xong, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.
-Nghi Lâm, không chỉ ta, mà tất cả mọi người ở đây ai cũng đều biết ngươi rất thích Lệnh Hồ Xung, nhưng hắn chỉ xem ngươi là một người muội muội mà thôi, ta tin rằng ngươi là người hiểu rõ nhất.
-Nếu lúc trước ngươi vẫn mang theo một ít ảo tưởng để cho Lệnh Hồ Xung để ý tới ngươi thì còn có thể, nhưng hiện tại thì khác rồi, ngươi cũng đã nghe từ lúc nãy, nếu hiện tại hắn lại để ý tới ngươi thì hắn chỉ có một kết cục để đi thôi, ta tin rằng ngươi cũng hiểu điều đó.
-Vì thế ta muốn ngươi phải suy nghĩ lại, lý do gì khiến ngươi quyết định cùng hai người Lệnh Hồ Xung tới đây? Nếu ngươi quyết định đi theo bọn hắn chỉ để âm thầm chúc phúc cho bọn hắn đơn giản như vậy, thì tại sao ngươi không ở lại làm tiểu ni cô mà lại tới đây? Chẳng lẽ khi ngươi làm tiểu ni cô thì ngươi không thể chúc phúc bọn hắn được sao?
Nghe xong lời này, thì Nghi Lâm liền trầm mặc suy nghĩ, nàng cũng hiểu rõ chuyện này từ trước đó rồi, lúc trước nàng cũng muốn từ chối không đi tới đây, nhưng không hiểu vì sao khi nàng mở miệng thì lại đồng ý.
Nhìn Nghi Lâm suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn chưa có câu trả lời, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.
-Không bằng như vầy đi, hiện tại ngươi cứ ở lại đây để suy nghĩ, còn bọn ta sẽ trở về Long Hạ thôn, khi ngươi suy nghĩ ra thì ngươi sẽ biết được chính ngươi muốn làm cái gì.
-Và khi đó nếu ngươi muốn tìm bọn ta thì hãy nhờ Long Vân đưa ngươi đi, còn nếu ngươi không muốn thì ngươi có thể tự mình rời đi.
-Nhưng ta phải nhắc nhở thêm một lần nữa, bên ngoài rất nguy hiểm, nếu như ngươi muốn một thân một mình rời đi thì ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, vì khi đó cũng không có ai có thể giúp ngươi, với tính tình thiện lương của ngươi thì ngươi rất dễ dàng bị người khác ăn sạch.
Lâm Thanh Phong nói xong thì liền quay đầu bỏ đi, hắn dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh, Gia Cát Tư Uyển cùng Trấn Nguyên Đại Sư rời khỏi động phủ của Cửu Điệp Bán Tiên, để lại Nghi Lâm cùng Long Vân ở đó.
Bước ra khỏi hang động, Nam Cung Mị Ảnh có chút không nỡ mà nhìn vào hang động, nàng cảm thấy lo lắng cho Nghi Lâm, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi lên tiếng.
-Không cần lo lắng đâu lão bà, Nghi Lâm tuy rằng rất đơn thuần, thiện lương đồng thời có chút hơi ngốc, nhưng ta tin rằng nàng ấy rất nhanh sẽ suy nghĩ thông suốt thôi.
Trấn Nguyên Đại Sư cũng gật đầu.
-Tuy ta có một chút không thích cách làm của ngươi, nhưng ta cũng phải công nhận rằng ngươi làm như vậy là rất đúng, hiện tại tu vi của Nghi Lâm còn yếu, nếu cứ để nàng ngoan ngoãn theo sau Lệnh Hồ tiểu tử thì sau này nhất định nàng sẽ sinh ra tâm ma.
-Và tới lúc đó thì tâm ma của nàng sẽ càng khó giải quyết hơn, nếu nhẹ thì sẽ khiến tu vi của chính nàng không thể nào thăng tiến, còn nặng thì nàng có thể tẩu hỏa nhập ma mất sạch tu vi, thậm chí rằng nàng có thể chết.
/381
|