Lâm Cường cùng Lâm Thanh Phong liền gấp lên, Lâm Cường chạy tới bên cạnh cha mình, đưa tay đỡ giúp ông đứng vững, ân cần hỏi.
- Cha à, có ổn không cha?
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Cường, Lâm Anh Hào đứng vững thở ra một hơi.
- Không sao, chỉ là sử dụng pháp lực cùng ma khí quá độ mà thôi, hơi quá sức một chút, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là ổn.
Khoát tay một cái, Lâm Anh Hào lại tiếp tục nói.
- Tới đây tiểu Phong, chúng ta tiếp tục.
Nhìn Lâm Anh Hào như vậy, Lâm Thanh Phong cũng không nói nhiều liền đi tới trước mặt ông rồi tiếp tục nhắm mắt ngồi xuống.
Ánh sáng từ TV lại xuất hiện trước mắt, Lâm Thanh Phong trừng trắng hai mắt chăm chú vào màn hình TV, nhưng tình cảnh mà hắn mong đợi lại không xuất hiện, hắn chỉ nhìn được cảnh Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết sắc mặt căng thẳng cầm kiếm canh chừng hắn.
…
- !@$%^#&&*
Lâm Thanh Phong vẻ mặt đắng chát cúi đầu cười khổ, nhưng hắn rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn về màn hình TV.
Lại qua thêm một lúc, hắn liền nhìn thấy cảnh Nam Cung Mị Ảnh thẫn thờ ngồi trên bờ hồ, còn chính hắn thì đang trần truồng lặn dưới bờ sông nhìn có vẻ như sắp hết hơi, không cần nghĩ cũng biết tình cảnh sắp xảy ra, khóe miệng Lâm Thanh Phong co quắp lại âm thầm cầu khẩn.
- Mau hết điện… ta không muốn nhìn… ta không muốn nhìn đâu.
Nhưng lời cầu xin của hắn liền vô dụng, hắn muốn nhắm mắt lại để không tiếp tục nhìn cảnh này, nhưng cũng vô dụng, bởi vì thực ra hắn đang nhắm mắt, hình ảnh trên TV vẫn cứ tiếp tục truyền vào mắt hắn.
Hắn chỉ biết cười khổ chấp nhận, nhưng diễn biến lúc sau liền thu hút sự chú ý của hắn, chỉ thấy Nam Cung Mị Ảnh xoắn xuýt một lúc, sau đó nàng chỉ tay về hắn rồi nói.
- Ngươi… cưới ta.
…
Lâm Thanh Phong lập tức im lặng, hiện giờ hắn liền biết được chuyện Nam Cung Mị Ảnh nói nàng là vợ hắn là sự thực, bởi vì hình ảnh trên TV đã chứng thực tất cả, hiện tại đang diễn ra cảnh hắn gật đầu đồng ý với nàng.
Hắn không sợ những hình ảnh này là giả, bởi vì đây là ký ức của hắn, do ông nội hắn thi triển pháp thuật giúp hắn nhớ lại mà thôi.
Lâm Thanh Phong có chút cảm động, mặc dù Nam Cung Mị Ảnh bị bản thân mình đối xử không tốt lắm, nhưng nàng không có chút oán trách gì, vẫn một mực im lặng đi theo hắn, làm tròn bổn phận làm vợ, hắn đưa tay gãi đầu đồng thời lẩm bẩm.
- Lần này liền tốt, trở về không biết phải làm sao đối mặt với Mị Ảnh nữa.
- Nhưng chuyện này cũng đã xảy ra rồi, về sau mình tự phải thay đổi bản thân mới được.
Thở dài một hơi rồi tiếp tục nhìn xem, đoạn phim lại tiếp tục, cho tới lúc hắn nhận lấy quyển Luyện Khí Quyết lật ra mà xem.
Ngay lập tức những ký tự từ trong quyển Luyện Khí Quyết liền được in rõ vào trong trí nhớ của hắn, cau mày một cái, rồi lẩm bẩm những ký tự mà hắn nhớ được, khi hắn lẩm bẩm đọc những ký tự này thì hắn cũng không nhận ra sự thay đổi trong cơ thể hắn.
Chỉ thấy Nguyên Anh của hắn, nguyên bản ngồi im nhắm mắt tại đan điền đột nhiên mở ra hai mắt, nó bĩu môi một cái rồi tự động vận chuyển công pháp theo từng chữ mà Lâm Thanh Phong đọc ra.
Nếu Nam Cung Mị Ảnh có mặt tại nơi này thì nàng cũng sẽ ngạc nhiên trợn tròn mắt, bởi vì Nguyên Anh bình thường sẽ không thể nào làm được như vậy, những Nguyên Anh bình thường ngoài việc giúp chủ nhân thi triển pháp thuật đối địch, ngoài ra còn có thể dùng nó xem như một biện pháp để sống lại thì không thể làm gì khác, còn chưa kể tới Nguyên Anh của Lâm Thanh Phong còn biết bĩu môi.
Dưới sự trợ giúp của Nguyên Anh, Lâm Thanh Phong lẩm bẩm tầng thứ nhất trong vài giây thì hắn liền trực tiếp chuyển tầng thứ hai, cũng đồng dạng vài giây sau hắn lại qua tầng thứ ba, vận chuyển công pháp tới đây thì hắn liền cau mày, bởi vì hắn cảm giác được hắn không thể vận chuyển công pháp tầng thứ tư.
Suy nghĩ một chút thì hắn liền nghĩ tới nguyên nhân, lúc trước Nam Cung Mị Ảnh đã từng nói nơi này không có Linh Khí, Nguyên Khí những thứ này, hiện tại hắn chỉ biết ngoài Pháp Lực tự bản thân tu luyện ra, cùng Ma Khí bản thân đám yêu ma tự tản ra ngoài thì không còn bất kì loại năng lượng nào khác.
Vì thế cho dù được sự trợ giúp của Nguyên Anh thì Lâm Thanh Phong cũng không thể vận chuyển công pháp tầng thứ tư được.
Nhưng suy nghĩ một lúc thì hắn liền lắc đầu phản bác, bởi vì cách giải thích này không ổn, nếu cách giải thích này là đúng thì làm sao hắn có thể vận chuyển ba tầng trước của công pháp đây?
Gãi đầu một cái, Lâm Thanh Phong quyết định không nghĩ nữa mà tiếp tục nhìn về TV, lúc này Nguyên Anh trong cơ thể hắn trợn mắt rồi trở về trạng thái ban đầu, tiếp tục ngồi khoanh chân nhắm hai mắt, khóe miệng nó còn lẩm bẩm gì đó.
Nhưng những thứ này Lâm Thanh Phong đều không biết được, hiện tại hắn còn đang tập trung xem phim đây.
- Ồ, thì ra ta đã từng trải qua những lúc lãng mạn như vậy?
- Ổ, còn chơi được Rasengan sao? Vậy RasenShuriken hẳn là cũng chơi được? Vậy còn Kamehameha thì sao?
Lâm Thanh Phong có chút hăng hái nhìn màn hình, những thứ này mặc dù hắn đã từng nghe Nam Cung Mị Ảnh kể từ trước, nhưng tận mắt thấy mình sử dụng được Rasengan thì hắn cũng có chút xúc động.
…
Phim lại chiếu tới khi hắn nhìn tới đoạn hắn trốn trong tủ, còn Nam Cung Mị Ảnh thì mới tắm xong, còn đang chuẩn bị bước ra ngoài tìm quần áo để thay, nhìn tới đây Lâm Thanh Phong lại một lần nữa chảy nước miếng, nuốt vào một ngụm nước bọt, máu mũi cũng nhanh chóng chảy ra, ngay khi Nam Cung Mị Ảnh vừa vén lên tấm màn, thì…
Tạch,… màn hình TV lại tối đen…
(╯°Д°)╯︵┻━┻
- Aaaaa… ta không xem nữaaaaa.
Lần này Lâm Thanh Phong không âm thầm gào thét nữa mà trực tiếp la lớn, hắn thật sự ức chế, ngươi hiểu cảm giác xem phim 18+ nhưng mỗi lần tới khoảnh khắc cao trào thì TV lại mất điện sao? Liên tục vài lần như vậy thì ai cũng cảm thấy ức chế a.
Lâm Thanh Phong hét lớn, khiến Lâm Cường cùng Lâm Anh Hào bên ngoài đồng thời giật mình trợn mắt.
Lâm Cường ngơ ngác nhìn qua Lâm Anh Hào chỉ thấy ông lắc đầu cười khổ, không cần nói cũng biết Lâm Thanh Phong con hàng này lại bị “cúp điện” rồi, hai người chỉ không biết tại sao hắn lại hét lớn như vậy thôi.
Thở từng hơi mệt mỏi, Lâm Thanh Phong lấy lại bình tĩnh rồi nói.
- Ông nội, không cần tiếp tục nữa, con đã nhớ ra đại khái rồi.
Lâm Anh Hào gật đầu cười khổ.
- Cho dù con có muốn tiếp tục thì ông cũng chịu không nổi đâu.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi từ từ giải thích.
- Lần đó khi con đang trên đường đi công tác thì máy bay lại gặp chuyện, con may mắn còn sống sót và xuyên không tới một nơi được gọi là Thông Thiên Đại Lục.
- Người ở nơi đó cũng theo chúng ta đồng dạng tu luyện, nhưng cách thức lại không giống nhau.
- Bọn họ có một hệ thống tu luyện riêng bao gồm: Luyện Khí kì, Trúc Cơ kì… và mạnh nhất là Độ Kiếp kì, mỗi cấp độ đều có mười tầng cảnh giới, từ tầng 1 tới 9 và viên mãn.
- Sự chênh lệch giữa các cấp độ là rất lớn, cơ hồ khó có thể so sánh được, nhưng bọn họ có một điểm chung là phải sử dụng thiên địa Linh Khí mới có thể tu luyện, và nhờ thiên địa Linh Khí tẩm bổ thân thể giúp thân thể trở nên mạnh mẽ, kéo dài tuổi thọ, đồng thời tạo ra một loại năng lượng gọi là Linh Lực, được bọn họ sử dụng để thi triển pháp thuật.
- Uy lực của pháp thuật mà bọn họ sử dụng lớn hơn chúng ta rất nhiều, đạt tới đẳng cấp càng cao thì uy lực của pháp thuật càng mạnh mẽ.
- Ví dụ một chút, pháp thuật mà cha sử dụng có uy lực là 2, thì pháp thuật mà một vị tu sĩ Luyện Khí Viên Mãn sẽ có uy lực vào khoảng 4-5, còn một vị Trúc Cơ viên mãn đại khái sẽ vào khoảng 50-60.
- Cũng vì thân thể được thiên địa Linh Khí tẩm bổ, nên cơ thể bọn họ mạnh mẽ nhiều lắm, nếu dùng súng lục bắn vào một vị Luyện Khí kì tầng 1 ở khoảng cách gần, có thể chỉ tạo được cho người đó một vết trầy nhỏ mà thôi.
Lâm Cường gật đầu một cái, khi ông nghe Nam Cung Mị Ảnh miêu tả sơ qua về tu sĩ thì liền nghĩ tới nên cũng không ngạc nhiên, còn Lâm Anh Hào vẻ mặt tò mò hỏi lại.
- Tu sĩ mạnh mẽ như vậy? Cháu cũng là tu sĩ, như vậy hiện tại cháu đã tu luyện tới cấp bậc nào đây?
Lâm Thanh Phong gãi đầu.
- Con cũng không biết, về chuyện đó thì con vẫn còn chưa nhớ ra, nhưng theo lời của Mị Ảnh thì hẳn là con đang ở Nguyên Anh Kì.
- Mị Ảnh lại là ai? Lâm Anh Hào vẻ mặt mộng bức hỏi lại.
Nghe được câu này, Lâm Thanh Phong có chút xoắn xuýt nỏi nhỏ.
- Nàng là…vợ con.
- Cha à, có ổn không cha?
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Cường, Lâm Anh Hào đứng vững thở ra một hơi.
- Không sao, chỉ là sử dụng pháp lực cùng ma khí quá độ mà thôi, hơi quá sức một chút, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là ổn.
Khoát tay một cái, Lâm Anh Hào lại tiếp tục nói.
- Tới đây tiểu Phong, chúng ta tiếp tục.
Nhìn Lâm Anh Hào như vậy, Lâm Thanh Phong cũng không nói nhiều liền đi tới trước mặt ông rồi tiếp tục nhắm mắt ngồi xuống.
Ánh sáng từ TV lại xuất hiện trước mắt, Lâm Thanh Phong trừng trắng hai mắt chăm chú vào màn hình TV, nhưng tình cảnh mà hắn mong đợi lại không xuất hiện, hắn chỉ nhìn được cảnh Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết sắc mặt căng thẳng cầm kiếm canh chừng hắn.
…
- !@$%^#&&*
Lâm Thanh Phong vẻ mặt đắng chát cúi đầu cười khổ, nhưng hắn rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn về màn hình TV.
Lại qua thêm một lúc, hắn liền nhìn thấy cảnh Nam Cung Mị Ảnh thẫn thờ ngồi trên bờ hồ, còn chính hắn thì đang trần truồng lặn dưới bờ sông nhìn có vẻ như sắp hết hơi, không cần nghĩ cũng biết tình cảnh sắp xảy ra, khóe miệng Lâm Thanh Phong co quắp lại âm thầm cầu khẩn.
- Mau hết điện… ta không muốn nhìn… ta không muốn nhìn đâu.
Nhưng lời cầu xin của hắn liền vô dụng, hắn muốn nhắm mắt lại để không tiếp tục nhìn cảnh này, nhưng cũng vô dụng, bởi vì thực ra hắn đang nhắm mắt, hình ảnh trên TV vẫn cứ tiếp tục truyền vào mắt hắn.
Hắn chỉ biết cười khổ chấp nhận, nhưng diễn biến lúc sau liền thu hút sự chú ý của hắn, chỉ thấy Nam Cung Mị Ảnh xoắn xuýt một lúc, sau đó nàng chỉ tay về hắn rồi nói.
- Ngươi… cưới ta.
…
Lâm Thanh Phong lập tức im lặng, hiện giờ hắn liền biết được chuyện Nam Cung Mị Ảnh nói nàng là vợ hắn là sự thực, bởi vì hình ảnh trên TV đã chứng thực tất cả, hiện tại đang diễn ra cảnh hắn gật đầu đồng ý với nàng.
Hắn không sợ những hình ảnh này là giả, bởi vì đây là ký ức của hắn, do ông nội hắn thi triển pháp thuật giúp hắn nhớ lại mà thôi.
Lâm Thanh Phong có chút cảm động, mặc dù Nam Cung Mị Ảnh bị bản thân mình đối xử không tốt lắm, nhưng nàng không có chút oán trách gì, vẫn một mực im lặng đi theo hắn, làm tròn bổn phận làm vợ, hắn đưa tay gãi đầu đồng thời lẩm bẩm.
- Lần này liền tốt, trở về không biết phải làm sao đối mặt với Mị Ảnh nữa.
- Nhưng chuyện này cũng đã xảy ra rồi, về sau mình tự phải thay đổi bản thân mới được.
Thở dài một hơi rồi tiếp tục nhìn xem, đoạn phim lại tiếp tục, cho tới lúc hắn nhận lấy quyển Luyện Khí Quyết lật ra mà xem.
Ngay lập tức những ký tự từ trong quyển Luyện Khí Quyết liền được in rõ vào trong trí nhớ của hắn, cau mày một cái, rồi lẩm bẩm những ký tự mà hắn nhớ được, khi hắn lẩm bẩm đọc những ký tự này thì hắn cũng không nhận ra sự thay đổi trong cơ thể hắn.
Chỉ thấy Nguyên Anh của hắn, nguyên bản ngồi im nhắm mắt tại đan điền đột nhiên mở ra hai mắt, nó bĩu môi một cái rồi tự động vận chuyển công pháp theo từng chữ mà Lâm Thanh Phong đọc ra.
Nếu Nam Cung Mị Ảnh có mặt tại nơi này thì nàng cũng sẽ ngạc nhiên trợn tròn mắt, bởi vì Nguyên Anh bình thường sẽ không thể nào làm được như vậy, những Nguyên Anh bình thường ngoài việc giúp chủ nhân thi triển pháp thuật đối địch, ngoài ra còn có thể dùng nó xem như một biện pháp để sống lại thì không thể làm gì khác, còn chưa kể tới Nguyên Anh của Lâm Thanh Phong còn biết bĩu môi.
Dưới sự trợ giúp của Nguyên Anh, Lâm Thanh Phong lẩm bẩm tầng thứ nhất trong vài giây thì hắn liền trực tiếp chuyển tầng thứ hai, cũng đồng dạng vài giây sau hắn lại qua tầng thứ ba, vận chuyển công pháp tới đây thì hắn liền cau mày, bởi vì hắn cảm giác được hắn không thể vận chuyển công pháp tầng thứ tư.
Suy nghĩ một chút thì hắn liền nghĩ tới nguyên nhân, lúc trước Nam Cung Mị Ảnh đã từng nói nơi này không có Linh Khí, Nguyên Khí những thứ này, hiện tại hắn chỉ biết ngoài Pháp Lực tự bản thân tu luyện ra, cùng Ma Khí bản thân đám yêu ma tự tản ra ngoài thì không còn bất kì loại năng lượng nào khác.
Vì thế cho dù được sự trợ giúp của Nguyên Anh thì Lâm Thanh Phong cũng không thể vận chuyển công pháp tầng thứ tư được.
Nhưng suy nghĩ một lúc thì hắn liền lắc đầu phản bác, bởi vì cách giải thích này không ổn, nếu cách giải thích này là đúng thì làm sao hắn có thể vận chuyển ba tầng trước của công pháp đây?
Gãi đầu một cái, Lâm Thanh Phong quyết định không nghĩ nữa mà tiếp tục nhìn về TV, lúc này Nguyên Anh trong cơ thể hắn trợn mắt rồi trở về trạng thái ban đầu, tiếp tục ngồi khoanh chân nhắm hai mắt, khóe miệng nó còn lẩm bẩm gì đó.
Nhưng những thứ này Lâm Thanh Phong đều không biết được, hiện tại hắn còn đang tập trung xem phim đây.
- Ồ, thì ra ta đã từng trải qua những lúc lãng mạn như vậy?
- Ổ, còn chơi được Rasengan sao? Vậy RasenShuriken hẳn là cũng chơi được? Vậy còn Kamehameha thì sao?
Lâm Thanh Phong có chút hăng hái nhìn màn hình, những thứ này mặc dù hắn đã từng nghe Nam Cung Mị Ảnh kể từ trước, nhưng tận mắt thấy mình sử dụng được Rasengan thì hắn cũng có chút xúc động.
…
Phim lại chiếu tới khi hắn nhìn tới đoạn hắn trốn trong tủ, còn Nam Cung Mị Ảnh thì mới tắm xong, còn đang chuẩn bị bước ra ngoài tìm quần áo để thay, nhìn tới đây Lâm Thanh Phong lại một lần nữa chảy nước miếng, nuốt vào một ngụm nước bọt, máu mũi cũng nhanh chóng chảy ra, ngay khi Nam Cung Mị Ảnh vừa vén lên tấm màn, thì…
Tạch,… màn hình TV lại tối đen…
(╯°Д°)╯︵┻━┻
- Aaaaa… ta không xem nữaaaaa.
Lần này Lâm Thanh Phong không âm thầm gào thét nữa mà trực tiếp la lớn, hắn thật sự ức chế, ngươi hiểu cảm giác xem phim 18+ nhưng mỗi lần tới khoảnh khắc cao trào thì TV lại mất điện sao? Liên tục vài lần như vậy thì ai cũng cảm thấy ức chế a.
Lâm Thanh Phong hét lớn, khiến Lâm Cường cùng Lâm Anh Hào bên ngoài đồng thời giật mình trợn mắt.
Lâm Cường ngơ ngác nhìn qua Lâm Anh Hào chỉ thấy ông lắc đầu cười khổ, không cần nói cũng biết Lâm Thanh Phong con hàng này lại bị “cúp điện” rồi, hai người chỉ không biết tại sao hắn lại hét lớn như vậy thôi.
Thở từng hơi mệt mỏi, Lâm Thanh Phong lấy lại bình tĩnh rồi nói.
- Ông nội, không cần tiếp tục nữa, con đã nhớ ra đại khái rồi.
Lâm Anh Hào gật đầu cười khổ.
- Cho dù con có muốn tiếp tục thì ông cũng chịu không nổi đâu.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi từ từ giải thích.
- Lần đó khi con đang trên đường đi công tác thì máy bay lại gặp chuyện, con may mắn còn sống sót và xuyên không tới một nơi được gọi là Thông Thiên Đại Lục.
- Người ở nơi đó cũng theo chúng ta đồng dạng tu luyện, nhưng cách thức lại không giống nhau.
- Bọn họ có một hệ thống tu luyện riêng bao gồm: Luyện Khí kì, Trúc Cơ kì… và mạnh nhất là Độ Kiếp kì, mỗi cấp độ đều có mười tầng cảnh giới, từ tầng 1 tới 9 và viên mãn.
- Sự chênh lệch giữa các cấp độ là rất lớn, cơ hồ khó có thể so sánh được, nhưng bọn họ có một điểm chung là phải sử dụng thiên địa Linh Khí mới có thể tu luyện, và nhờ thiên địa Linh Khí tẩm bổ thân thể giúp thân thể trở nên mạnh mẽ, kéo dài tuổi thọ, đồng thời tạo ra một loại năng lượng gọi là Linh Lực, được bọn họ sử dụng để thi triển pháp thuật.
- Uy lực của pháp thuật mà bọn họ sử dụng lớn hơn chúng ta rất nhiều, đạt tới đẳng cấp càng cao thì uy lực của pháp thuật càng mạnh mẽ.
- Ví dụ một chút, pháp thuật mà cha sử dụng có uy lực là 2, thì pháp thuật mà một vị tu sĩ Luyện Khí Viên Mãn sẽ có uy lực vào khoảng 4-5, còn một vị Trúc Cơ viên mãn đại khái sẽ vào khoảng 50-60.
- Cũng vì thân thể được thiên địa Linh Khí tẩm bổ, nên cơ thể bọn họ mạnh mẽ nhiều lắm, nếu dùng súng lục bắn vào một vị Luyện Khí kì tầng 1 ở khoảng cách gần, có thể chỉ tạo được cho người đó một vết trầy nhỏ mà thôi.
Lâm Cường gật đầu một cái, khi ông nghe Nam Cung Mị Ảnh miêu tả sơ qua về tu sĩ thì liền nghĩ tới nên cũng không ngạc nhiên, còn Lâm Anh Hào vẻ mặt tò mò hỏi lại.
- Tu sĩ mạnh mẽ như vậy? Cháu cũng là tu sĩ, như vậy hiện tại cháu đã tu luyện tới cấp bậc nào đây?
Lâm Thanh Phong gãi đầu.
- Con cũng không biết, về chuyện đó thì con vẫn còn chưa nhớ ra, nhưng theo lời của Mị Ảnh thì hẳn là con đang ở Nguyên Anh Kì.
- Mị Ảnh lại là ai? Lâm Anh Hào vẻ mặt mộng bức hỏi lại.
Nghe được câu này, Lâm Thanh Phong có chút xoắn xuýt nỏi nhỏ.
- Nàng là…vợ con.
/381
|