Đầu bên kia, vị quân nhân khuôn mặt có chút khó coi, bóp chặt bộ đàm trên tay.
Ông đang ngồi trên máy bay, cạnh bên là Tổng Thống Mỹ, thấy biểu hiện của ông như vậy, Tổng Thống cau mày hỏi.
- Phía bên kia đã xảy ra chuyện gì?
“Thưa Tổng Thống, có lẽ không ổn cho lắm, không biết địch nhân có bao nhiêu người, nhưng tiểu đội được phái đi dò xét đều đã bị hạ.” Vị quân nhân khuôn mặt có chút xoắn xuýt, trầm giọng trả lời.
Tổng Thống im lặng gật đầu, về việc tiểu đội thất bại, mặc dù ông khiến ông có chút kinh ngạc nhưng ông cũng đoán được từ trước, người mà ngay cả Lâm Cường đều phải cúi đầu chỉ đơn giản là một chi tiểu đội có thể khống chế được? Chỉ là trong lòng ông luôn tự hỏi.
- Thật sự có thần tiên hay sao?
…
Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng bóp nát bộ đàm, sau đó một mặt lạnh nhạt nhìn những tên đang còn nằm dưới đất run rẩy nói.
- Muộn nhất là một tiếng sau, các ngươi phải rời đi, còn bằng không, ta sẽ ra tay.
Nam Cung Mị Ảnh nói xong, thân ảnh liền biến mất, tinh thần lực của nàng đã sớm bao trùm tất cả ngọn núi cùng khu vực xung quanh, vì thế nàng cũng không lo lắng những người này đang nằm bất lực nơi đây gặp được dã thú, nếu là vậy thì nàng sẽ ra tay giúp đỡ một chút.
Tên đội trưởng khuôn mặt đắng chát, Nam Cung Mị Ảnh thật sự quá cường đại, lần này hắn biết rằng chính mình đã gặp xui xẻo, khi trở về chỉ còn cách chấp nhận hình phạt.
Nhưng hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn, hắn vẫn nhìn ra được là Nam Cung Mị Ảnh không tức giận, nếu nàng thật sự tức giận thì hai trăm người bọn hắn ngay cả mạng cũng mất.
Hơn mười phút sau, hai trăm người đã có người từ từ ngồi dậy, mặc dù thân thể bọn họ vẫn còn run rẩy, nhưng không ảnh hưởng tới việc bọn họ có thể ngồi vững vàng.
Người đội trưởng cũng thuộc trong số đó, nhưng thân thể của hắn có vẻ khỏe hơn những người còn lại nhiều lắm, những người khác chỉ biết ngồi dưới đất run rẩy, còn hắn thì đã có thể đứng dậy.
Một người quân nhân run rẩy lên tiếng.
- Đội… trưởng a… tiếp theo… chúng ta phải… làm gì?
Tiểu Đội trưởng lắc đầu cười khổ, hắn cũng đâu biết phải làm gì tiếp theo? Dựa người vào thân cây, cố gắng đi tới chiếc xe của mình, rồi lấy ra một cái bộ đàm dự phòng, run rẩy nói.
- Báo cáo chỉ huy… chúng tôi… đã hoàn toàn thất bại.
Người đội trưởng cũng không cần chờ đợi lâu, bên kia liền có hồi đáp, vẫn giọng nói khàn khàn đó.
- Địch nhân có bao nhiêu người? Và các anh thì sao?
Tiểu đội trưởng khuôn mặt khổ sáp nói.
- Địch nhân chỉ có một người, còn chúng tôi không có thương vong.
Nghe được lời này, người chỉ huy liền cau mày lớn tiếng.
- Các anh đang làm cái gì?
- Tiểu đội của các anh hai trăm người vũ trang đầy đủ, vậy mà không chống nổi một người sao?
Tiểu đội trưởng trong lòng khổ không thể tả, đối mặt với Nam Cung Mị Ảnh, hai trăm người thì đủ sao? Cho dù là hai ngàn người thì cũng chịu không nổi à? Hít vào một hơi, người đội trưởng nói.
- Cô gái kia quá kinh khủng, chỉ cần một cái liếc mắt liền hạ hết hai trăm người chúng tôi…
“Cắt, đừng tự bào chữa cho sự vô dụng của chính mình, hiện tại các anh cứ theo lời cô ta, di chuyển về phía sau 500 mét, sau khi sự việc này kết thúc thì hãy tự mình từ chức đi.” Vị chỉ huy bên kia liền nổi giận lớn tiếng rồi ngắt liên lạc.
Tên đội trưởng thở dài một hơi, thất lạc nói.
- Đã rõ…
Buông ra bộ đàm, tên đội trưởng vô lực dựa người vào ghế, cánh tay run rẩy lấy ra sợi dây chuyền hình quả trứng trên cổ, nhìn vào bức ảnh bên trong quả trứng, hắn thở dài nở nụ cười ôn nhu lẩm bẩm.
- Rốt cục,… có thể trở về sao?
- Cũng tốt, mục đích ban đầu nhận nhiệm vụ này là để có một kì nghỉ phép dài, trở về thăm nhà, đã hơn mười năm không trở về rồi, không biết hiện tại thằng nhóc như thế nào nữa.
…
Nửa giờ sau, hai trăm người đều đã tỉnh dậy không sai biệt lắm, ngoại trừ vài người vẫn còn run rẩy ra, thì những người khác đã tốt, tên đội trưởng nghiêm mặt nhìn bọn họ rồi nói.
- Hiện tại vẫn còn hai mươi phút để chúng ta rời khỏi đây, hãy đỡ những người vẫn còn run rẩy lên xe, chúng ta cùng nhau trở về.
Hai trăm người đều im lặng, một lúc sau, một người lên tiếng hỏi.
- Thưa đội trưởng, như vậy nhiệm vụ của chúng ta sẽ như thế nào?
Tên đội trưởng thở dài một cái rồi nói.
- Nhiệm vụ của chúng ta,… đương nhiên là đã thất bại.
- Nhưng mọi người cứ yên tâm, tôi là người chịu trách nhiệm cho lần thất bại này của chúng ta, mọi người không cần phải lo lắng.
Người quân nhân nghe xong lời này thì tiếp tục hỏi.
- Thưa đội trưởng, đội trưởng có thể cho bọn tôi biết, hình phạt mà cấp trên dành cho đội trưởng là gì sao?
“Đúng, xin đội trưởng hãy cho chúng tôi biết.” Những người còn lại đồng loạt lên tiếng hỏi.
Tên đội trưởng cười khổ không thôi, hắn cũng không muốn giấu diếm, hít vào một hơi rồi nói.
- Sau khi chuyện này kết thúc,… tôi sẽ từ chức.
- Vì thế, đây cũng là lần cuối cùng, tôi chỉ huy mọi người.
Toàn bộ hai trăm người đều cúi đầu không nói gì, bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm mặc, tên đội trưởng vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý rồi mỉm cười nói.
- Mọi người gác chuyện này sang một bên, hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian, hãy mau lên đường, còn nếu không… chúng ta lại thấy mặt cô gái lúc nãy nha.
Nghe tới lời này, hai trăm người bỗng dưng sửng sốt, không một ai nói gì liền nhanh chóng giúp đỡ nhau lên xe, chỉ chưa đầy một phút thì bọn họ đã ngồi ngay ngắn, Nam Cung Mị Ảnh lưu lại cho bọn họ bóng ma quá lớn, gặp một lần thì thôi, nếu còn gặp lại một lần nữa thì bọn họ không chịu nổi.
Nhìn hai trăm người hành động nhanh chóng, thậm chí còn nhanh hơn cả việc mình đốc thúc, tên đội trưởng lắc đầu cười khổ rồi cũng lên xe, hắn cũng không muốn gặp lại nữ “sát thần” kia nữa.
Bọn họ lên đường lui về, Nam Cung Mị Ảnh đương nhiên biết được, bởi vì tinh thần lực của nàng vẫn bao trùm nơi này, ngay cả đoạn đối thoại của vị đội trưởng cùng người chỉ huy kia nàng cũng nghe rõ mồn một.
Lắc đầu thở dài một hơi, Nam Cung Mị Ảnh thầm nghĩ.
- Về sau tiện tay giúp đỡ một chút thôi.
Hai trăm người quân nhân này lưu lại cho nàng ấn tượng khá tốt, tiện tay nói giúp tên đội trưởng vài lời cũng không sao, dù gì thì cấp trên của bọn họ cũng sẽ tới đây.
500 mét, nửa cây số, tuy rằng quãng đường không dài, mặc dù là đường núi, nhưng đường đi cũng không khó mấy, chỉ cần mười phút là có thể tới nơi, nhưng đối với hai trăm người quân nhân này, mười phút này là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời bọn họ.
Phía sau là một nữ “sát thần” tùy thời có thể xuất hiện trở lại, bọn họ không gấp cũng không được.
Đã chạy tới khoảng cách 500 mét, nhưng tên đội trưởng suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cứ chạy tiếp một chút nữa thôi, 200 mét nữa thì dừng lại là được.
Với mệnh lệnh này của tên đội trưởng, hai trăm người không ai lên tiếng phản đối, phản đối cái gì? Để bọn họ ở xa Nam Cung Mị Ảnh thì bọn họ ăn mừng còn không kịp, còn quản gì tới những mệnh lệnh của cấp trên?
…
Xe dừng lại đúng khoảng cách một cây số, tính từ chân núi, tên đội trưởng cười khổ không thôi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ liếc nhìn về phía tên tài xế bên cạnh, đây là một tên quân nhân, tuổi còn khá trẻ.
Tên tài xế nội tâm giật thót, đầu óc xoay chuyển một vòng, một mặt không đổi sắc nói.
- Thưa đội trưởng, khoảng cách 700 mét,… đã tới.
“Con mẹ nó.” Tên đội trưởng khóe miệng co quắp, ngươi nghĩ ta mù sao? Hay ngươi nghĩ ta sắp từ chức nên buồn tới đầu não chấn động, trở nên ngu ngốc rồi? Đây là một cây số được chứ? Ngươi chạy xa ròng rã hơn 300 mét, rồi một mặt công chính vô tư nói đã tới nơi?
Lắc đầu cười khổ một cái, tên đội trưởng cũng không nói gì, sau chuyện này hắn liền bị sa thải, có gánh thêm một tội thì cũng chẳng có gì khác biệt, còn khi cấp trên tới thì bọn họ vẫn phải quay lại, thì cứ đợi tới lúc đó rồi tính, còn hiện tại rời xa ngọn núi kia một chút thì hắn càng cảm thấy an tâm hơn, bĩu môi một cái rồi nói.
- Lần sau không được như vậy nữa.
Tên tài xế gãi đầu cười khổ.
- Đã biết, thưa đội trưởng.
Tên đội trưởng lắc đầu rồi bước xuống xe, một lúc sau, hai trăm người quân nhân kia cũng tập hợp đầy đủ, tên đội trưởng nói.
- Hiện tại, mọi người cứ nghỉ ngơi, không cần thiết phải dựng trại hay gì cả, mọi người đều biết, chúng ta đã đi vượt quá khoảng cách cho phép, một lúc nữa khi cấp trên tới đây thì chúng ta cũng phải quay lại mà thôi.
Nói tới đây, tên đội trưởng hai mắt thâm ý nhìn về tên tài xế trẻ tuổi, tên tài xế ngượng ngùng gãi đầu một cái, tên đội trưởng nói tiếp.
- Một lúc nữa, cấp trên có hỏi, thì mọi người cứ nói đây là mệnh lệnh của tôi là được.
- Dù gì tôi cũng sắp từ chức, phần tội lỗi này, có thêm một cái cũng không sao.
Ông đang ngồi trên máy bay, cạnh bên là Tổng Thống Mỹ, thấy biểu hiện của ông như vậy, Tổng Thống cau mày hỏi.
- Phía bên kia đã xảy ra chuyện gì?
“Thưa Tổng Thống, có lẽ không ổn cho lắm, không biết địch nhân có bao nhiêu người, nhưng tiểu đội được phái đi dò xét đều đã bị hạ.” Vị quân nhân khuôn mặt có chút xoắn xuýt, trầm giọng trả lời.
Tổng Thống im lặng gật đầu, về việc tiểu đội thất bại, mặc dù ông khiến ông có chút kinh ngạc nhưng ông cũng đoán được từ trước, người mà ngay cả Lâm Cường đều phải cúi đầu chỉ đơn giản là một chi tiểu đội có thể khống chế được? Chỉ là trong lòng ông luôn tự hỏi.
- Thật sự có thần tiên hay sao?
…
Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng bóp nát bộ đàm, sau đó một mặt lạnh nhạt nhìn những tên đang còn nằm dưới đất run rẩy nói.
- Muộn nhất là một tiếng sau, các ngươi phải rời đi, còn bằng không, ta sẽ ra tay.
Nam Cung Mị Ảnh nói xong, thân ảnh liền biến mất, tinh thần lực của nàng đã sớm bao trùm tất cả ngọn núi cùng khu vực xung quanh, vì thế nàng cũng không lo lắng những người này đang nằm bất lực nơi đây gặp được dã thú, nếu là vậy thì nàng sẽ ra tay giúp đỡ một chút.
Tên đội trưởng khuôn mặt đắng chát, Nam Cung Mị Ảnh thật sự quá cường đại, lần này hắn biết rằng chính mình đã gặp xui xẻo, khi trở về chỉ còn cách chấp nhận hình phạt.
Nhưng hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn, hắn vẫn nhìn ra được là Nam Cung Mị Ảnh không tức giận, nếu nàng thật sự tức giận thì hai trăm người bọn hắn ngay cả mạng cũng mất.
Hơn mười phút sau, hai trăm người đã có người từ từ ngồi dậy, mặc dù thân thể bọn họ vẫn còn run rẩy, nhưng không ảnh hưởng tới việc bọn họ có thể ngồi vững vàng.
Người đội trưởng cũng thuộc trong số đó, nhưng thân thể của hắn có vẻ khỏe hơn những người còn lại nhiều lắm, những người khác chỉ biết ngồi dưới đất run rẩy, còn hắn thì đã có thể đứng dậy.
Một người quân nhân run rẩy lên tiếng.
- Đội… trưởng a… tiếp theo… chúng ta phải… làm gì?
Tiểu Đội trưởng lắc đầu cười khổ, hắn cũng đâu biết phải làm gì tiếp theo? Dựa người vào thân cây, cố gắng đi tới chiếc xe của mình, rồi lấy ra một cái bộ đàm dự phòng, run rẩy nói.
- Báo cáo chỉ huy… chúng tôi… đã hoàn toàn thất bại.
Người đội trưởng cũng không cần chờ đợi lâu, bên kia liền có hồi đáp, vẫn giọng nói khàn khàn đó.
- Địch nhân có bao nhiêu người? Và các anh thì sao?
Tiểu đội trưởng khuôn mặt khổ sáp nói.
- Địch nhân chỉ có một người, còn chúng tôi không có thương vong.
Nghe được lời này, người chỉ huy liền cau mày lớn tiếng.
- Các anh đang làm cái gì?
- Tiểu đội của các anh hai trăm người vũ trang đầy đủ, vậy mà không chống nổi một người sao?
Tiểu đội trưởng trong lòng khổ không thể tả, đối mặt với Nam Cung Mị Ảnh, hai trăm người thì đủ sao? Cho dù là hai ngàn người thì cũng chịu không nổi à? Hít vào một hơi, người đội trưởng nói.
- Cô gái kia quá kinh khủng, chỉ cần một cái liếc mắt liền hạ hết hai trăm người chúng tôi…
“Cắt, đừng tự bào chữa cho sự vô dụng của chính mình, hiện tại các anh cứ theo lời cô ta, di chuyển về phía sau 500 mét, sau khi sự việc này kết thúc thì hãy tự mình từ chức đi.” Vị chỉ huy bên kia liền nổi giận lớn tiếng rồi ngắt liên lạc.
Tên đội trưởng thở dài một hơi, thất lạc nói.
- Đã rõ…
Buông ra bộ đàm, tên đội trưởng vô lực dựa người vào ghế, cánh tay run rẩy lấy ra sợi dây chuyền hình quả trứng trên cổ, nhìn vào bức ảnh bên trong quả trứng, hắn thở dài nở nụ cười ôn nhu lẩm bẩm.
- Rốt cục,… có thể trở về sao?
- Cũng tốt, mục đích ban đầu nhận nhiệm vụ này là để có một kì nghỉ phép dài, trở về thăm nhà, đã hơn mười năm không trở về rồi, không biết hiện tại thằng nhóc như thế nào nữa.
…
Nửa giờ sau, hai trăm người đều đã tỉnh dậy không sai biệt lắm, ngoại trừ vài người vẫn còn run rẩy ra, thì những người khác đã tốt, tên đội trưởng nghiêm mặt nhìn bọn họ rồi nói.
- Hiện tại vẫn còn hai mươi phút để chúng ta rời khỏi đây, hãy đỡ những người vẫn còn run rẩy lên xe, chúng ta cùng nhau trở về.
Hai trăm người đều im lặng, một lúc sau, một người lên tiếng hỏi.
- Thưa đội trưởng, như vậy nhiệm vụ của chúng ta sẽ như thế nào?
Tên đội trưởng thở dài một cái rồi nói.
- Nhiệm vụ của chúng ta,… đương nhiên là đã thất bại.
- Nhưng mọi người cứ yên tâm, tôi là người chịu trách nhiệm cho lần thất bại này của chúng ta, mọi người không cần phải lo lắng.
Người quân nhân nghe xong lời này thì tiếp tục hỏi.
- Thưa đội trưởng, đội trưởng có thể cho bọn tôi biết, hình phạt mà cấp trên dành cho đội trưởng là gì sao?
“Đúng, xin đội trưởng hãy cho chúng tôi biết.” Những người còn lại đồng loạt lên tiếng hỏi.
Tên đội trưởng cười khổ không thôi, hắn cũng không muốn giấu diếm, hít vào một hơi rồi nói.
- Sau khi chuyện này kết thúc,… tôi sẽ từ chức.
- Vì thế, đây cũng là lần cuối cùng, tôi chỉ huy mọi người.
Toàn bộ hai trăm người đều cúi đầu không nói gì, bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm mặc, tên đội trưởng vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý rồi mỉm cười nói.
- Mọi người gác chuyện này sang một bên, hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian, hãy mau lên đường, còn nếu không… chúng ta lại thấy mặt cô gái lúc nãy nha.
Nghe tới lời này, hai trăm người bỗng dưng sửng sốt, không một ai nói gì liền nhanh chóng giúp đỡ nhau lên xe, chỉ chưa đầy một phút thì bọn họ đã ngồi ngay ngắn, Nam Cung Mị Ảnh lưu lại cho bọn họ bóng ma quá lớn, gặp một lần thì thôi, nếu còn gặp lại một lần nữa thì bọn họ không chịu nổi.
Nhìn hai trăm người hành động nhanh chóng, thậm chí còn nhanh hơn cả việc mình đốc thúc, tên đội trưởng lắc đầu cười khổ rồi cũng lên xe, hắn cũng không muốn gặp lại nữ “sát thần” kia nữa.
Bọn họ lên đường lui về, Nam Cung Mị Ảnh đương nhiên biết được, bởi vì tinh thần lực của nàng vẫn bao trùm nơi này, ngay cả đoạn đối thoại của vị đội trưởng cùng người chỉ huy kia nàng cũng nghe rõ mồn một.
Lắc đầu thở dài một hơi, Nam Cung Mị Ảnh thầm nghĩ.
- Về sau tiện tay giúp đỡ một chút thôi.
Hai trăm người quân nhân này lưu lại cho nàng ấn tượng khá tốt, tiện tay nói giúp tên đội trưởng vài lời cũng không sao, dù gì thì cấp trên của bọn họ cũng sẽ tới đây.
500 mét, nửa cây số, tuy rằng quãng đường không dài, mặc dù là đường núi, nhưng đường đi cũng không khó mấy, chỉ cần mười phút là có thể tới nơi, nhưng đối với hai trăm người quân nhân này, mười phút này là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời bọn họ.
Phía sau là một nữ “sát thần” tùy thời có thể xuất hiện trở lại, bọn họ không gấp cũng không được.
Đã chạy tới khoảng cách 500 mét, nhưng tên đội trưởng suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cứ chạy tiếp một chút nữa thôi, 200 mét nữa thì dừng lại là được.
Với mệnh lệnh này của tên đội trưởng, hai trăm người không ai lên tiếng phản đối, phản đối cái gì? Để bọn họ ở xa Nam Cung Mị Ảnh thì bọn họ ăn mừng còn không kịp, còn quản gì tới những mệnh lệnh của cấp trên?
…
Xe dừng lại đúng khoảng cách một cây số, tính từ chân núi, tên đội trưởng cười khổ không thôi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ liếc nhìn về phía tên tài xế bên cạnh, đây là một tên quân nhân, tuổi còn khá trẻ.
Tên tài xế nội tâm giật thót, đầu óc xoay chuyển một vòng, một mặt không đổi sắc nói.
- Thưa đội trưởng, khoảng cách 700 mét,… đã tới.
“Con mẹ nó.” Tên đội trưởng khóe miệng co quắp, ngươi nghĩ ta mù sao? Hay ngươi nghĩ ta sắp từ chức nên buồn tới đầu não chấn động, trở nên ngu ngốc rồi? Đây là một cây số được chứ? Ngươi chạy xa ròng rã hơn 300 mét, rồi một mặt công chính vô tư nói đã tới nơi?
Lắc đầu cười khổ một cái, tên đội trưởng cũng không nói gì, sau chuyện này hắn liền bị sa thải, có gánh thêm một tội thì cũng chẳng có gì khác biệt, còn khi cấp trên tới thì bọn họ vẫn phải quay lại, thì cứ đợi tới lúc đó rồi tính, còn hiện tại rời xa ngọn núi kia một chút thì hắn càng cảm thấy an tâm hơn, bĩu môi một cái rồi nói.
- Lần sau không được như vậy nữa.
Tên tài xế gãi đầu cười khổ.
- Đã biết, thưa đội trưởng.
Tên đội trưởng lắc đầu rồi bước xuống xe, một lúc sau, hai trăm người quân nhân kia cũng tập hợp đầy đủ, tên đội trưởng nói.
- Hiện tại, mọi người cứ nghỉ ngơi, không cần thiết phải dựng trại hay gì cả, mọi người đều biết, chúng ta đã đi vượt quá khoảng cách cho phép, một lúc nữa khi cấp trên tới đây thì chúng ta cũng phải quay lại mà thôi.
Nói tới đây, tên đội trưởng hai mắt thâm ý nhìn về tên tài xế trẻ tuổi, tên tài xế ngượng ngùng gãi đầu một cái, tên đội trưởng nói tiếp.
- Một lúc nữa, cấp trên có hỏi, thì mọi người cứ nói đây là mệnh lệnh của tôi là được.
- Dù gì tôi cũng sắp từ chức, phần tội lỗi này, có thêm một cái cũng không sao.
/381
|