Lâm Anh Hào sắc mặt đen kịt, còn Nam Cung Mị Ảnh thì cười như không phải cười nhìn về Nguyên Anh, sau đó ra tay bấm quyết vài cái đánh lên người nó.
Nguyên Anh một mặt mộng bức chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì Nam Cung Mị Ảnh liền buông tay, nó thẳng tắp rơi xuống đất, khuôn mặt đập thẳng xuống nền đá, một lúc sau nó ngẩng mặt lên, trợn mắt hỏi.
- Lão bà, nàng đã làm gì ta? Vì sao ta không bay được?
“Rất đơn giản nha, chỉ làm tán loạn Linh Lực của ngươi một chút mà thôi, còn nữa về sau không cho phép gọi ta là lão bà, ngươi không giống như Nguyên Anh của các tu sĩ khác, ngươi có ý thức riêng, vì thế ngươi cũng không phải là phu quân của ta đâu.” Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng trả lời rồi lại quay sang Lâm Anh Hào.
- Gia gia, hiện tại Nguyên Anh của phu quân không thể vận dụng được sức mạnh á, người muốn làm gì thì làm nha…
Nguyên Anh một mặt mộng bức, mồ hôi chảy đầy đầu, chỉ thấy Lâm Anh Hào mỉm cười, từ từ xoa bóp hai tay tới gần nó, cảnh này đối với nó đã quá quen thuộc rồi, dù là dùng cái mông thì nó cũng hiểu, nuốt một ngụm nước bọt, nó hoảng sợ nói.
- À…gia gia,… đúng rồi, chúng ta còn phải dung hợp Long Khí đúng không?
- Hiện tại liền làm nha…
- A…a…a…. Gia gia, tha mạng aaa….
….
Không biết đã qua bao lâu, tên mập một mặt tinh thần sảng khoái, vui vẻ cõng Phượng tỷ chạy khắp núi, một mặt lớn tiếng kêu to.
- Mị Ảnh ơi,… Mị Ảnh… Hai chúng ta đã “làm xong” rồi a…
Nằm trên lưng tên mập, Phượng tỷ nghe được lời này liền xấu hổ không thôi, như vậy chẳng khác nào nói toạc ra tất cả a, mặc dù Nam Cung Mị Ảnh đã biết từ trước, nhưng nói thẳng như vậy vẫn khiến Phượng tỷ xấu hổ không thôi.
Đưa bàn tay cầm chặt một bên lỗ tai tên mập, dùng sức vặn, khi nghe tên mập la ó xin tha, lúc này Phượng tỷ mới hừ một cái rồi mới buông tay.
- Để xem, về sau anh còn dám kêu loạn như vậy hay không?
Tên mập đau muốn nước mắt, theo phản xạ tự nhiên muốn dùng tay xoa lỗ tai, nhưng lại bị hắn cắn răng cưỡng ép đè xuống, nói đùa cái gì? Hắn đang cõng vợ hắn a, nàng vừa mới trải qua lần đầu tiên, còn bị hắn hành hạ gần một ngày, hiện tại ngay cả đứng đều đứng không được thì làm sao hắn có thể buông tay?
Nhìn tên mập đau tới đỏ mặt, nhưng vẫn cắn răng nhẫn nhịn không chịu dùng tay xoa, Phượng tỷ trong lòng ngọt ngào, nhẹ nhàng giúp hắn xoa nắn lỗ tai một chút, lúc này tên mập mới thở ra một hơi.
“Hai người đã trở nên thân mật như vậy a?” Nam Cung Mị Ảnh xuất hiện, một mặt tràn đầy thâm ý nhìn hai người, Phượng tỷ xấu hổ không thôi, đỏ mặt nép sau lưng tên mập căn bản không dám nhìn, còn tên mập thì cười hắc hắc.
- Haha, dù gì cũng phải cảm ơn em à, không phải nhờ em thì anh chị còn phải rất lâu mới được như vậy đây.
Nam Cung Mị Ảnh lắc đầu một cái, chỉ tay về hướng Lâm Thanh Phong đang dung hợp Yêu Đan, và một hướng khác là Lâm Anh Hào đang thử dung hợp Long Khí rồi nói.
- Hai hướng đó, hai người hiện tại không thể đi, hiện tại Dương ca cứ để Phượng tỷ ở lại đây, ta sẽ chăm sóc nàng, còn ngươi hãy đi về phía bên kia để giúp phụ thân bận bịu một chút.
Vừa nói, Nam Cung Mị Ảnh vừa chỉ tay về một hướng khác, bên đó là Lâm Cường cùng đám người của các nước đang họp mặt bàn chuyện, không biết Lâm Cường đã nói những gì, nhưng bọn họ đều một mặt buồn vui lẫn lộn.
“Được thôi, Cửu Cửu liền nhờ em vậy, còn anh sẽ đi giúp chú Cường.” Tên mập gật đầu một cái rồi đặt Phượng tỷ ngồi xuống bên cạnh một gốc cây, khi thấy nàng không có cảm giác khó chịu thì hắn mới yên tâm rời đi.
Đứng một bên nhìn tên mập cẩn thận làm hết tất cả, Nam Cung Mị Ảnh cười nói.
- Lần này tỷ nhặt được bảo nha…
“Xùy, tất cả là tại em không để lại vũ khí cho chị.” Phượng tỷ hai má đỏ ửng, nhưng nàng liền bĩu môi nói.
“Haha, ta mà để lại vũ khí, thì hiện tại tỷ có được cưng chiều như vậy sao?” Nam Cung Mị Ảnh cười híp mắt, nhưng trong tâm nàng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, rất may là hiện tại Phượng tỷ cũng coi như là chấp nhận tên mập, còn nếu không thì nàng cũng không biết phải làm gì bây giờ? Cũng không thể nói là nàng quên a…
Nam Cung Mị Ảnh trêu chọc khiến Phượng tỷ đỏ mặt xấu hổ không thôi, cười đùa một lúc sau, Phượng tỷ lại lắc đầu thở dài.
“Có chuyện gì sao?” Nam Cung Mị Ảnh tò mò hỏi.
“Thật đúng là có chuyện.” Phượng tỷ chán nản gật đầu một cái.
- Em biết không? Từ nhỏ gia đình chị đã sắp đặt cho chị một cuộc hôn nhân với một người đàn ông xa lạ từ trước.
- Vì thế mà ngay từ nhỏ, chỉ cần chị có bạn trai, thì gia đình chị liền dùng mọi cách khiến bọn chị chia tay, bọn họ thường lấy lý do bởi vì chị còn quá nhỏ, bọn họ muốn chị tập trung vào việc học, mãi cho tới năm chị 20 tuổi thì mẹ mới cho chị biết nguyên nhân.
- Khi biết được chuyện này, chị đương nhiên không đồng ý, nhưng dù chị có phản đối như thế nào thì cũng không có tác dụng, nhưng trong hôn ước có viết rõ, tới năm 30 tuổi nếu cả hai vẫn chưa kết hôn thì hôn ước mới có hiệu lực.
- Cũng chính vì vậy mà chị mới bỏ nhà ra đi khi mới được 20 tuổi, một phần là muốn trong khoảng thời gian tới năm 30 tuổi thì có thể tìm được một người đàn ông để kết hôn, còn một phần là muốn tận dụng khoảng thời gian này để làm tất cả những gì mà chị thích.
Nói tới đây, Phượng tỷ lại thở dài.
- Trước khi gặp em, thì chị cũng tìm được ba người đàn ông khiến chị yêu thương, nhưng bọn họ đều đồng dạng chỉ ham muốn sắc đẹp của chị mà thôi, khi chị nói tới việc kết hôn, thì bọn họ đều lảng tránh.
- Kết quả là bọn họ đều chia tay chị, để rồi kết hôn với người khác.
Nam Cung Mị Ảnh đồng dạng thở dài lắc đầu, nàng chưa từng rơi vào trường hợp của Phượng tỷ, nên không thể hiểu được cảm giác của Phượng tỷ như thế nào, chỉ biết ngồi im lặng tiếp tục nghe.
Bản thân Nam Cung Mị Ảnh cũng tính là rất may mắn, chạy lung tung liền “nhặt” được con hàng Lâm Thanh Phong này, mặc dù có đôi lúc hắn khiến nàng tức điên lên, nhưng hắn cũng rất tốt, ít ra tất cả mọi việc hắn đều đứng ra gánh giúp nàng.
Phượng tỷ hai mắt vô thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời che phủ mây đen, tiếp tục nói.
- Nhưng không biết vì sao, sau khi chia tay chị, thì chỉ qua vài tháng sau, cả ba đều gặp tai nạn, người nhẹ nhất thì gãy mất hai chân, từ đó về sau cũng không thể nào đi lại được, còn người nặng nhất thì liền sống đời sống thực vật.
Nam Cung Mị Ảnh cau mày một cái, lần thứ nhất thì còn có thể nói là do trùng hợp, còn lần thứ hai và lần thứ ba thì sao đây? Nhất định là có quỷ, đưa ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn về nơi tên mập đang đứng, nếu không phải là do tên mập này giở trò thì nàng không tin.
Tên mập này lúc ban đầu còn nói với Lâm Thanh Phong là hắn chỉ mới nhìn thấy ảnh chụp của Phượng tỷ nên tò mò muốn tới xem, đây căn bản là nói nhảm a, hắn đã theo người ta không biết bao lâu rồi, không biết một khi Phượng tỷ biết được sự thật này, thì nàng sẽ cảm giác như thế nào nữa? Khóe miệng kéo lên nụ cười quỷ dị, nhưng Nam Cung Mị Ảnh cũng không nói gì, mà chỉ tiếp tục ngồi nghe.
Phượng tỷ tiếp tục thở một hơi.
- Chị cũng không phải đồ ngốc, chị cũng biết ba lần này cũng không phải do trùng hợp, chị chỉ có thể đoán là do gia đình bên kia đã động tay động chân.
- Nhưng có vẻ như thế lực của bọn họ rất lớn, tất cả mọi thứ đều bị bọn họ che giấu sạch sẽ, không hề để lộ ra một sơ hở nhỏ nào, dù cho cảnh sát có điều tra tới mức nào thì cũng chỉ có thể kết luận là do ba người kia xui xẻo mà thôi.
Nam Cung Mị Ảnh trong tâm hừ lạnh một tiếng, cần gì phải che giấu? Tên mập này căn bản là dùng pháp thuật để “dạy dỗ” ba người kia, một khi hắn đã dùng pháp thuật thì cảnh sát điều tra được mới có quỷ.
Nói tới đây, Phượng tỷ sắc mặt nghiêm túc nhìn về Nam Cung Mị Ảnh.
- Mị Ảnh, theo lời Dương nói, thì em là thần tiên, từ trước tới nay, chị chưa từng cầu xin ai bất kì chuyện gì, nhưng lần này chị xin em hãy bảo vệ Dương được không?
“Ồ? Tại sao lại phải bảo vệ hắn?” Nam Cung Mị Ảnh tròn mắt hỏi lại.
“Cũng vì gia đình bên kia.” Phượng tỷ cắn răng.
- Tính đến nay thì qua tháng sau thì chị liền 30 tuổi.
- Cũng đã tới lúc thực hiện hôn ước rồi, thời gian chị quen biết Dương quá ngắn, gia đình bên chị nhất định sẽ không đồng ý để bọn chị kết hôn, mà nhất định sẽ ép bọn chị chia tay.
- Nhưng một khi chia tay… chị sợ gia đình bên kia sẽ làm hại Dương mất.
Nam Cung Mị Ảnh sắc mặt đột nhiên trở nên cổ quái, tự làm hại bản thân mình sao? Người khác thì nàng không biết, nhưng tên Dương này nhất định sẽ không làm vậy đâu.
Nguyên Anh một mặt mộng bức chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì Nam Cung Mị Ảnh liền buông tay, nó thẳng tắp rơi xuống đất, khuôn mặt đập thẳng xuống nền đá, một lúc sau nó ngẩng mặt lên, trợn mắt hỏi.
- Lão bà, nàng đã làm gì ta? Vì sao ta không bay được?
“Rất đơn giản nha, chỉ làm tán loạn Linh Lực của ngươi một chút mà thôi, còn nữa về sau không cho phép gọi ta là lão bà, ngươi không giống như Nguyên Anh của các tu sĩ khác, ngươi có ý thức riêng, vì thế ngươi cũng không phải là phu quân của ta đâu.” Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng trả lời rồi lại quay sang Lâm Anh Hào.
- Gia gia, hiện tại Nguyên Anh của phu quân không thể vận dụng được sức mạnh á, người muốn làm gì thì làm nha…
Nguyên Anh một mặt mộng bức, mồ hôi chảy đầy đầu, chỉ thấy Lâm Anh Hào mỉm cười, từ từ xoa bóp hai tay tới gần nó, cảnh này đối với nó đã quá quen thuộc rồi, dù là dùng cái mông thì nó cũng hiểu, nuốt một ngụm nước bọt, nó hoảng sợ nói.
- À…gia gia,… đúng rồi, chúng ta còn phải dung hợp Long Khí đúng không?
- Hiện tại liền làm nha…
- A…a…a…. Gia gia, tha mạng aaa….
….
Không biết đã qua bao lâu, tên mập một mặt tinh thần sảng khoái, vui vẻ cõng Phượng tỷ chạy khắp núi, một mặt lớn tiếng kêu to.
- Mị Ảnh ơi,… Mị Ảnh… Hai chúng ta đã “làm xong” rồi a…
Nằm trên lưng tên mập, Phượng tỷ nghe được lời này liền xấu hổ không thôi, như vậy chẳng khác nào nói toạc ra tất cả a, mặc dù Nam Cung Mị Ảnh đã biết từ trước, nhưng nói thẳng như vậy vẫn khiến Phượng tỷ xấu hổ không thôi.
Đưa bàn tay cầm chặt một bên lỗ tai tên mập, dùng sức vặn, khi nghe tên mập la ó xin tha, lúc này Phượng tỷ mới hừ một cái rồi mới buông tay.
- Để xem, về sau anh còn dám kêu loạn như vậy hay không?
Tên mập đau muốn nước mắt, theo phản xạ tự nhiên muốn dùng tay xoa lỗ tai, nhưng lại bị hắn cắn răng cưỡng ép đè xuống, nói đùa cái gì? Hắn đang cõng vợ hắn a, nàng vừa mới trải qua lần đầu tiên, còn bị hắn hành hạ gần một ngày, hiện tại ngay cả đứng đều đứng không được thì làm sao hắn có thể buông tay?
Nhìn tên mập đau tới đỏ mặt, nhưng vẫn cắn răng nhẫn nhịn không chịu dùng tay xoa, Phượng tỷ trong lòng ngọt ngào, nhẹ nhàng giúp hắn xoa nắn lỗ tai một chút, lúc này tên mập mới thở ra một hơi.
“Hai người đã trở nên thân mật như vậy a?” Nam Cung Mị Ảnh xuất hiện, một mặt tràn đầy thâm ý nhìn hai người, Phượng tỷ xấu hổ không thôi, đỏ mặt nép sau lưng tên mập căn bản không dám nhìn, còn tên mập thì cười hắc hắc.
- Haha, dù gì cũng phải cảm ơn em à, không phải nhờ em thì anh chị còn phải rất lâu mới được như vậy đây.
Nam Cung Mị Ảnh lắc đầu một cái, chỉ tay về hướng Lâm Thanh Phong đang dung hợp Yêu Đan, và một hướng khác là Lâm Anh Hào đang thử dung hợp Long Khí rồi nói.
- Hai hướng đó, hai người hiện tại không thể đi, hiện tại Dương ca cứ để Phượng tỷ ở lại đây, ta sẽ chăm sóc nàng, còn ngươi hãy đi về phía bên kia để giúp phụ thân bận bịu một chút.
Vừa nói, Nam Cung Mị Ảnh vừa chỉ tay về một hướng khác, bên đó là Lâm Cường cùng đám người của các nước đang họp mặt bàn chuyện, không biết Lâm Cường đã nói những gì, nhưng bọn họ đều một mặt buồn vui lẫn lộn.
“Được thôi, Cửu Cửu liền nhờ em vậy, còn anh sẽ đi giúp chú Cường.” Tên mập gật đầu một cái rồi đặt Phượng tỷ ngồi xuống bên cạnh một gốc cây, khi thấy nàng không có cảm giác khó chịu thì hắn mới yên tâm rời đi.
Đứng một bên nhìn tên mập cẩn thận làm hết tất cả, Nam Cung Mị Ảnh cười nói.
- Lần này tỷ nhặt được bảo nha…
“Xùy, tất cả là tại em không để lại vũ khí cho chị.” Phượng tỷ hai má đỏ ửng, nhưng nàng liền bĩu môi nói.
“Haha, ta mà để lại vũ khí, thì hiện tại tỷ có được cưng chiều như vậy sao?” Nam Cung Mị Ảnh cười híp mắt, nhưng trong tâm nàng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, rất may là hiện tại Phượng tỷ cũng coi như là chấp nhận tên mập, còn nếu không thì nàng cũng không biết phải làm gì bây giờ? Cũng không thể nói là nàng quên a…
Nam Cung Mị Ảnh trêu chọc khiến Phượng tỷ đỏ mặt xấu hổ không thôi, cười đùa một lúc sau, Phượng tỷ lại lắc đầu thở dài.
“Có chuyện gì sao?” Nam Cung Mị Ảnh tò mò hỏi.
“Thật đúng là có chuyện.” Phượng tỷ chán nản gật đầu một cái.
- Em biết không? Từ nhỏ gia đình chị đã sắp đặt cho chị một cuộc hôn nhân với một người đàn ông xa lạ từ trước.
- Vì thế mà ngay từ nhỏ, chỉ cần chị có bạn trai, thì gia đình chị liền dùng mọi cách khiến bọn chị chia tay, bọn họ thường lấy lý do bởi vì chị còn quá nhỏ, bọn họ muốn chị tập trung vào việc học, mãi cho tới năm chị 20 tuổi thì mẹ mới cho chị biết nguyên nhân.
- Khi biết được chuyện này, chị đương nhiên không đồng ý, nhưng dù chị có phản đối như thế nào thì cũng không có tác dụng, nhưng trong hôn ước có viết rõ, tới năm 30 tuổi nếu cả hai vẫn chưa kết hôn thì hôn ước mới có hiệu lực.
- Cũng chính vì vậy mà chị mới bỏ nhà ra đi khi mới được 20 tuổi, một phần là muốn trong khoảng thời gian tới năm 30 tuổi thì có thể tìm được một người đàn ông để kết hôn, còn một phần là muốn tận dụng khoảng thời gian này để làm tất cả những gì mà chị thích.
Nói tới đây, Phượng tỷ lại thở dài.
- Trước khi gặp em, thì chị cũng tìm được ba người đàn ông khiến chị yêu thương, nhưng bọn họ đều đồng dạng chỉ ham muốn sắc đẹp của chị mà thôi, khi chị nói tới việc kết hôn, thì bọn họ đều lảng tránh.
- Kết quả là bọn họ đều chia tay chị, để rồi kết hôn với người khác.
Nam Cung Mị Ảnh đồng dạng thở dài lắc đầu, nàng chưa từng rơi vào trường hợp của Phượng tỷ, nên không thể hiểu được cảm giác của Phượng tỷ như thế nào, chỉ biết ngồi im lặng tiếp tục nghe.
Bản thân Nam Cung Mị Ảnh cũng tính là rất may mắn, chạy lung tung liền “nhặt” được con hàng Lâm Thanh Phong này, mặc dù có đôi lúc hắn khiến nàng tức điên lên, nhưng hắn cũng rất tốt, ít ra tất cả mọi việc hắn đều đứng ra gánh giúp nàng.
Phượng tỷ hai mắt vô thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời che phủ mây đen, tiếp tục nói.
- Nhưng không biết vì sao, sau khi chia tay chị, thì chỉ qua vài tháng sau, cả ba đều gặp tai nạn, người nhẹ nhất thì gãy mất hai chân, từ đó về sau cũng không thể nào đi lại được, còn người nặng nhất thì liền sống đời sống thực vật.
Nam Cung Mị Ảnh cau mày một cái, lần thứ nhất thì còn có thể nói là do trùng hợp, còn lần thứ hai và lần thứ ba thì sao đây? Nhất định là có quỷ, đưa ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn về nơi tên mập đang đứng, nếu không phải là do tên mập này giở trò thì nàng không tin.
Tên mập này lúc ban đầu còn nói với Lâm Thanh Phong là hắn chỉ mới nhìn thấy ảnh chụp của Phượng tỷ nên tò mò muốn tới xem, đây căn bản là nói nhảm a, hắn đã theo người ta không biết bao lâu rồi, không biết một khi Phượng tỷ biết được sự thật này, thì nàng sẽ cảm giác như thế nào nữa? Khóe miệng kéo lên nụ cười quỷ dị, nhưng Nam Cung Mị Ảnh cũng không nói gì, mà chỉ tiếp tục ngồi nghe.
Phượng tỷ tiếp tục thở một hơi.
- Chị cũng không phải đồ ngốc, chị cũng biết ba lần này cũng không phải do trùng hợp, chị chỉ có thể đoán là do gia đình bên kia đã động tay động chân.
- Nhưng có vẻ như thế lực của bọn họ rất lớn, tất cả mọi thứ đều bị bọn họ che giấu sạch sẽ, không hề để lộ ra một sơ hở nhỏ nào, dù cho cảnh sát có điều tra tới mức nào thì cũng chỉ có thể kết luận là do ba người kia xui xẻo mà thôi.
Nam Cung Mị Ảnh trong tâm hừ lạnh một tiếng, cần gì phải che giấu? Tên mập này căn bản là dùng pháp thuật để “dạy dỗ” ba người kia, một khi hắn đã dùng pháp thuật thì cảnh sát điều tra được mới có quỷ.
Nói tới đây, Phượng tỷ sắc mặt nghiêm túc nhìn về Nam Cung Mị Ảnh.
- Mị Ảnh, theo lời Dương nói, thì em là thần tiên, từ trước tới nay, chị chưa từng cầu xin ai bất kì chuyện gì, nhưng lần này chị xin em hãy bảo vệ Dương được không?
“Ồ? Tại sao lại phải bảo vệ hắn?” Nam Cung Mị Ảnh tròn mắt hỏi lại.
“Cũng vì gia đình bên kia.” Phượng tỷ cắn răng.
- Tính đến nay thì qua tháng sau thì chị liền 30 tuổi.
- Cũng đã tới lúc thực hiện hôn ước rồi, thời gian chị quen biết Dương quá ngắn, gia đình bên chị nhất định sẽ không đồng ý để bọn chị kết hôn, mà nhất định sẽ ép bọn chị chia tay.
- Nhưng một khi chia tay… chị sợ gia đình bên kia sẽ làm hại Dương mất.
Nam Cung Mị Ảnh sắc mặt đột nhiên trở nên cổ quái, tự làm hại bản thân mình sao? Người khác thì nàng không biết, nhưng tên Dương này nhất định sẽ không làm vậy đâu.
/381
|