Tên tiểu nhân màu vàng này là Nguyên Anh, đương nhiên con Yêu Thú màu xanh lam mà Lam Ngọc nhìn thấy là Lâm Thanh Phong rồi, nghe Lam Ngọc ngây ngốc hỏi một câu, Nguyên Anh đầu não nghĩ loạn.
- A? Còn muốn trở về gặp nhân tình lần cuối? Bà cô này chẳng lẽ… giận dỗi việc gì đó nên bỏ nhà ra đi?
- Mặc kệ, cứ tiếp tục diễn giúp bọn họ một chút, dù sao cũng cảm thấy… chơi vui.
Nguyên Anh trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài mặt nó chỉ lắc đầu tiếc nuối nói.
- Không được, cô phải biết rõ, Âm Dương hai giới cách biệt, một khi cô đã chết, thì không nên lưu luyến ở lại trần thế làm gì.
- Cô hãy mau theo ta đi thôi, sớm một chút đầu thai trở về làm người, khi đó cô sẽ sớm có cơ hội gặp lại vị Hồng Trần sư huynh kia không phải sao?
“Thật vậy sao?” Lam Ngọc cúi đầu trầm mặc, lúc trước nàng còn đang phải suy nghĩ về chuyện Tiếu Hồng Trần, hiện tại lại gặp Lâm Thanh Phong trong hình dạng Yêu Thú, đầu óc nàng gần như cháy hỏng, vì thế nàng còn không nhận ra việc con Yêu Thú trước mặt từ đầu tới cuối chỉ nhìn nàng chằm chằm, mà không có hành động gì khác.
Nàng ngây thơ chấp nhận sự thật rằng “mình đã chết” còn tên tiểu nhân màu vàng trước mặt là “Tử Thần” tới đây để đưa nàng tới Hoàng Tuyền mà không hề nghi ngờ một chút nào.
Lam Ngọc im lặng suy nghĩ, Nguyên Anh cũng im lặng không nói gì, mãi tới một lúc sau, Lam Ngọc mới cắn răng nói.
- Không được, Tử Thần đại nhân, xin ngài thứ lỗi cho ta, ta nhất định phải trở về gặp Hồng Trần sư huynh, nếu hiện tại ta theo ngài rời đi, huynh ấy sẽ day dứt cả đời.
“Nếu đã biết hắn sẽ day dứt cả đời, ngay từ đầu vì sao cô lại rời đi?” Nguyên Anh vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.
- Vì sao cô lại không nghĩ, một khi cô rời đi, hắn cũng day dứt cả đời đâu?
“…” Lam Ngọc lại trầm mặc không nói, Nguyên Anh cũng không tiếp tục ép hỏi, lắc đầu một cái, nó quay lại phía sau rồi lớn tiếng.
- Đại ca, bà cô này xong rồi, trong nhất thời chúng ta sẽ không thể hỏi đường được, ta nghĩ chúng ta nên đưa nàng đi cùng thôi.
“A? Hỏi đường? Đi cùng?” Lam Ngọc vẻ mặt sững sờ, nhìn Nguyên Anh, chỉ thấy nó đã bay lên trước mặt con Yêu Thú và con Yêu Thú không phản ứng gì, mà trên người con Yêu Thú cũng có hai người nữ nhân khác đang ngồi.
Lam Ngọc ngơ ngác nhìn cảnh này, chỉ thấy tên tiểu nhân màu vàng lúc này lại quay trở về, một tay kéo lấy nàng, một tay cầm lấy phi hành pháp khí dưới chân, rồi đưa nàng bay lên người con Yêu Thú.
“%!#%$!@#$” Lam Ngọc sợ tới mức cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, nàng khóc không ra nước mắt, chỉ thấy tên tiểu nhân màu vàng mỉm cười nói.
- Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không làm hại cô.
Lam Ngọc ngây ngốc tin tưởng, gật đầu đi theo sau, Nguyên Anh khóe miệng giật giật, trong lòng cười khổ không thôi.
- Bà cô này… tin người như vậy? Cùng một dạng với lão bà bà trên kia?
Vừa nghĩ, Nguyên Anh vừa nhìn về tiểu Linh đang ngồi trên người Lâm Thanh Phong, nhưng nó chỉ liếc mắt một cái mà thôi, tiểu Linh bà cô này ở cùng với nó suốt 20 năm trời, nàng rất dễ dàng đoán được ý nghĩ của nó, nếu lại để bà cô này phát hiện ra nó đang nghĩ loạn, thì không biết kết cục mà nó nhận được sẽ như thế nào nữa.
“A? Chúng ta có khách.” Đưa Lam Ngọc lên người Lâm Thanh Phong, còn chưa đợi nàng yên vị ngồi xuống, Nguyên Anh bỗng dưng tròn mắt nhìn về một hướng rồi nói, sau đó nó mỉm cười.
- Hẳn là Hồng Trần sư huynh của cô đã tới tìm cô nha.
“Hồng Trần sư huynh tìm ta? Huynh ấy ở đâu?” Lam Ngọc nghe được lời này, khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, nàng có chút ngạc nhiên nhìn theo hướng của Nguyên Anh, nhưng tầm mắt của một vị Luyện Khí tu sĩ có thể nhìn xa được tới đâu? Ngoại trừ bầu trời đầy tuyết, Lam Ngọc căn bản không nhìn thấy gì khác.
“Đừng nhìn, hắn còn cách nơi này khá xa, khoảng hơn vài ngàn dặm đi? Với tu vi yếu nhược của cô, thì cô sẽ không thể nào thấy được.” Như giải đáp thắc mắc của Lam Ngọc, Nguyên Anh lên tiếng giải thích.
“Thật vậy sao?” Lam Ngọc lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong nội tâm nàng vẫn mừng thầm, mặc dù tốc độ bay của phi hành pháp khí không nhanh, nhưng nàng đã bay thẳng một đường suốt một ngày một đêm, ít nhất cũng đi được vạn dặm a.
Khoảng cách xa như vậy mà Tiếu Hồng Trần vẫn đi tìm nàng, điều này khiến nàng cảm động thật sự, ánh mắt trông mong nhìn về hướng xa xa.
Nhưng trong lòng nàng cũng âm thầm khiếp sợ, khoảng cách hàng ngàn dặm, cho dù là Hóa Thần kì, tầm mắt cũng không nhìn được xa như vậy, mà phải dựa vào tinh thần lực mới miễn cưỡng nhìn thấy a, như vậy tu vi của tên tiểu nhân màu vàng này ít nhất phải là Hóa Thần kì a.
Dù gì nàng mới chỉ là Luyện Khí tu sĩ, gặp mặt một vị Hóa Thần kì tiền bối lâu như vậy mà nàng vẫn chưa tự mình giới thiệu, đây là vô lễ, còn chưa kể tới, vừa mới gặp mặt, nàng đã gọi hắn là Tử Thần, mà Tử Thần đương nhiên là những kẻ đã chết, như vậy chẳng phải gián tiếp bảo hắn chết sao?“Vị tiền bối này, xin ngài thứ lỗi cho ta vì đã vô lễ, tới bây giờ vẫn chưa giới thiệu, ta là Lam Ngọc, là đệ tử Ngoại Môn Hàn Băng Tông.” Lam Ngọc cũng không biết phải làm sao, chỉ đành cúi đầu nói nhỏ.
“À há? Đúng rồi, chúng ta còn chưa tự giới thiệu đâu.” Được nhắc nhở, Nguyên Anh mới chợt bừng tỉnh, mỉm cười nói.
- Hàn Băng Tông sao? Ngưỡng mộ đã lâu.
Nguyên Anh đang nói bừa, nó làm gì nghe qua Hàn Băng Tông? Nhưng trước đó nó vẫn phải tỏ vẻ tôn trọng một chút, gật đầu nói.
- Ngươi đã giới thiệu, lần này tới ta đi… ta là Tử Thần…a…a… lão bà bà, đừng nha, đau…đau…
Nguyên Anh còn chưa nói hết lời, từ phía sau tiểu Linh đã đưa tay bóp đầu, lôi nó trở về, Nguyên Anh con hàng này đùa giỡn tới nghiện rồi, vị cô nương trước mặt đều lúng túng không biết phải làm thế nào, hiện tại không để nó im lặng thì phải đợi lúc nào?
Lam Ngọc một mặt trợn mắt há mồm, nàng còn không biết phải nói gì tiếp theo, chỉ thấy Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười nói.
- Để ta giới thiệu đi, ta là Nam Cung Mị Ảnh, rất hân hạnh được quen biết ngươi.
“Nam Cung Mị Ảnh tiền bối, lời này là ta nói mới phải.” Lam Ngọc xoắn xuýt cúi đầu.
“Ngươi cũng đừng câu nệ tiểu tiết, chúng ta không quan tâm tới những điều này.” Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười nhẹ nhàng trả lời.
- Còn dưới chân ngươi là phu quân của ta, chàng là Lâm Thanh Phong, hiện tại chàng ở hình dạng này sẽ không thể nói tiếng người, nếu ngươi hiểu Long Ngữ thì ngươi có thể trao đổi với chàng một chút.
“Haha, hân hạnh được quen biết ngươi.” Phối hợp với lời của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong nói vài câu, nhưng phát ra ngoài đều là những tiếng “Ngao ngao…” Lam Ngọc không thể hiểu được.
“Còn bên kia là tiểu Linh cùng Nguyên Anh, ngươi cũng có thể gọi bọn họ như vậy.” Vừa nói, Nam Cung Mị Ảnh vừa chỉ tay về phía tiểu Linh cùng Nguyên Anh, hiện tại Nguyên Anh đang một dạng “nhận mệnh” nằm sấp chổng mông, hai tay ôm đầu, còn tiểu Linh thì đang “thẳng tay” cầm roi da trừng trị nó, tràng cảnh “thảm thiết” này không phải ai cũng có thể nhìn nổi.
“Ha…ha… ngươi cứ mặc kệ hai người bọn họ, đừng để ý là được.” Nam Cung Mị Ảnh cười khan vài tiếng.
- Nói tới chuyện của ngươi đi, ngươi đã muốn trở về với Hồng Trần sư huynh của mình, còn bọn ta thì cần người dẫn đường để rời khỏi nơi này, chúng ta cùng đi thôi?
“Lâm Thanh Phong sao? Cái tên này hình như đã nghe ở đâu rồi?” Lam Ngọc trầm ngâm suy nghĩ, khiến cho phản ứng có chút chậm nhịp, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý.
- A… đương nhiên rồi, gặp mặt và đi cùng với các vị tiền bối là may mắn của ta.
“Tốt thôi, như vậy chúng ta hiện tại sẽ đi gặp mặt sư huynh của ngươi trước.” Nam Cung Mị Ảnh gật đầu nói.
“Ngồi vững vàng một chút.” Lâm Thanh Phong lại kêu lên vài tiếng “Ngao ngao…” sau đó liền tăng tốc độ.
….
Một bên khác, Tiếu Hồng Trần thần sắc lo lắng bay thẳng một đường tìm kiếm xung quanh miệng lẩm bẩm.
- Tinh thần lực đã triển khai hết mức, bao phủ hơn một ngàn dặm vậy mà vẫn chưa tìm được, nàng thật sự đã chạy xa như vậy sao?
- Nhưng dựa theo dấu vết để lại, thì hẳn là Lam Ngọc đang ở phía trước đi? Lần này trở về phải hảo hảo dạy dỗ nàng.
Mặc dù Lam Ngọc cưỡi phi hành pháp khí bay trên không, sẽ không để lại dấu vết trên tuyết, nhưng “Dấu vết” trong miệng Tiếu Hồng Trần cũng không phải nói đùa.
Phi hành pháp khí của Lam Ngọc là một kiện phi hành pháp khí cấp thấp, tốc độ của nó không nhanh, đồng thời nó bay cũng không được cao.
Lam Ngọc đã sử dụng liên tục suốt một ngày một đêm, vì thế sẽ dẫn tới tình trạng phi hành khí nóng lên tỏa nhiệt ra bên ngoài, mặc dù nhiệt độ cũng không cao tới mức gây thương tổn cho Lam Ngọc, nhưng nó đủ để làm tan lớp tuyết phía dưới, tạo thành một đường thẳng dài.
Mặc dù Lam Ngọc đã đi qua nơi này từ sớm, “dấu vết” đã rất nhạt, hầu như không thể nhìn ra, nhưng với tinh thần lực toàn lực bao phủ, Tiếu Hồng Trần vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, vì thế hắn mới khẳng định rằng nàng đang ở phía trước.
….Hết Chương 282….
- A? Còn muốn trở về gặp nhân tình lần cuối? Bà cô này chẳng lẽ… giận dỗi việc gì đó nên bỏ nhà ra đi?
- Mặc kệ, cứ tiếp tục diễn giúp bọn họ một chút, dù sao cũng cảm thấy… chơi vui.
Nguyên Anh trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài mặt nó chỉ lắc đầu tiếc nuối nói.
- Không được, cô phải biết rõ, Âm Dương hai giới cách biệt, một khi cô đã chết, thì không nên lưu luyến ở lại trần thế làm gì.
- Cô hãy mau theo ta đi thôi, sớm một chút đầu thai trở về làm người, khi đó cô sẽ sớm có cơ hội gặp lại vị Hồng Trần sư huynh kia không phải sao?
“Thật vậy sao?” Lam Ngọc cúi đầu trầm mặc, lúc trước nàng còn đang phải suy nghĩ về chuyện Tiếu Hồng Trần, hiện tại lại gặp Lâm Thanh Phong trong hình dạng Yêu Thú, đầu óc nàng gần như cháy hỏng, vì thế nàng còn không nhận ra việc con Yêu Thú trước mặt từ đầu tới cuối chỉ nhìn nàng chằm chằm, mà không có hành động gì khác.
Nàng ngây thơ chấp nhận sự thật rằng “mình đã chết” còn tên tiểu nhân màu vàng trước mặt là “Tử Thần” tới đây để đưa nàng tới Hoàng Tuyền mà không hề nghi ngờ một chút nào.
Lam Ngọc im lặng suy nghĩ, Nguyên Anh cũng im lặng không nói gì, mãi tới một lúc sau, Lam Ngọc mới cắn răng nói.
- Không được, Tử Thần đại nhân, xin ngài thứ lỗi cho ta, ta nhất định phải trở về gặp Hồng Trần sư huynh, nếu hiện tại ta theo ngài rời đi, huynh ấy sẽ day dứt cả đời.
“Nếu đã biết hắn sẽ day dứt cả đời, ngay từ đầu vì sao cô lại rời đi?” Nguyên Anh vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.
- Vì sao cô lại không nghĩ, một khi cô rời đi, hắn cũng day dứt cả đời đâu?
“…” Lam Ngọc lại trầm mặc không nói, Nguyên Anh cũng không tiếp tục ép hỏi, lắc đầu một cái, nó quay lại phía sau rồi lớn tiếng.
- Đại ca, bà cô này xong rồi, trong nhất thời chúng ta sẽ không thể hỏi đường được, ta nghĩ chúng ta nên đưa nàng đi cùng thôi.
“A? Hỏi đường? Đi cùng?” Lam Ngọc vẻ mặt sững sờ, nhìn Nguyên Anh, chỉ thấy nó đã bay lên trước mặt con Yêu Thú và con Yêu Thú không phản ứng gì, mà trên người con Yêu Thú cũng có hai người nữ nhân khác đang ngồi.
Lam Ngọc ngơ ngác nhìn cảnh này, chỉ thấy tên tiểu nhân màu vàng lúc này lại quay trở về, một tay kéo lấy nàng, một tay cầm lấy phi hành pháp khí dưới chân, rồi đưa nàng bay lên người con Yêu Thú.
“%!#%$!@#$” Lam Ngọc sợ tới mức cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, nàng khóc không ra nước mắt, chỉ thấy tên tiểu nhân màu vàng mỉm cười nói.
- Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không làm hại cô.
Lam Ngọc ngây ngốc tin tưởng, gật đầu đi theo sau, Nguyên Anh khóe miệng giật giật, trong lòng cười khổ không thôi.
- Bà cô này… tin người như vậy? Cùng một dạng với lão bà bà trên kia?
Vừa nghĩ, Nguyên Anh vừa nhìn về tiểu Linh đang ngồi trên người Lâm Thanh Phong, nhưng nó chỉ liếc mắt một cái mà thôi, tiểu Linh bà cô này ở cùng với nó suốt 20 năm trời, nàng rất dễ dàng đoán được ý nghĩ của nó, nếu lại để bà cô này phát hiện ra nó đang nghĩ loạn, thì không biết kết cục mà nó nhận được sẽ như thế nào nữa.
“A? Chúng ta có khách.” Đưa Lam Ngọc lên người Lâm Thanh Phong, còn chưa đợi nàng yên vị ngồi xuống, Nguyên Anh bỗng dưng tròn mắt nhìn về một hướng rồi nói, sau đó nó mỉm cười.
- Hẳn là Hồng Trần sư huynh của cô đã tới tìm cô nha.
“Hồng Trần sư huynh tìm ta? Huynh ấy ở đâu?” Lam Ngọc nghe được lời này, khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, nàng có chút ngạc nhiên nhìn theo hướng của Nguyên Anh, nhưng tầm mắt của một vị Luyện Khí tu sĩ có thể nhìn xa được tới đâu? Ngoại trừ bầu trời đầy tuyết, Lam Ngọc căn bản không nhìn thấy gì khác.
“Đừng nhìn, hắn còn cách nơi này khá xa, khoảng hơn vài ngàn dặm đi? Với tu vi yếu nhược của cô, thì cô sẽ không thể nào thấy được.” Như giải đáp thắc mắc của Lam Ngọc, Nguyên Anh lên tiếng giải thích.
“Thật vậy sao?” Lam Ngọc lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong nội tâm nàng vẫn mừng thầm, mặc dù tốc độ bay của phi hành pháp khí không nhanh, nhưng nàng đã bay thẳng một đường suốt một ngày một đêm, ít nhất cũng đi được vạn dặm a.
Khoảng cách xa như vậy mà Tiếu Hồng Trần vẫn đi tìm nàng, điều này khiến nàng cảm động thật sự, ánh mắt trông mong nhìn về hướng xa xa.
Nhưng trong lòng nàng cũng âm thầm khiếp sợ, khoảng cách hàng ngàn dặm, cho dù là Hóa Thần kì, tầm mắt cũng không nhìn được xa như vậy, mà phải dựa vào tinh thần lực mới miễn cưỡng nhìn thấy a, như vậy tu vi của tên tiểu nhân màu vàng này ít nhất phải là Hóa Thần kì a.
Dù gì nàng mới chỉ là Luyện Khí tu sĩ, gặp mặt một vị Hóa Thần kì tiền bối lâu như vậy mà nàng vẫn chưa tự mình giới thiệu, đây là vô lễ, còn chưa kể tới, vừa mới gặp mặt, nàng đã gọi hắn là Tử Thần, mà Tử Thần đương nhiên là những kẻ đã chết, như vậy chẳng phải gián tiếp bảo hắn chết sao?“Vị tiền bối này, xin ngài thứ lỗi cho ta vì đã vô lễ, tới bây giờ vẫn chưa giới thiệu, ta là Lam Ngọc, là đệ tử Ngoại Môn Hàn Băng Tông.” Lam Ngọc cũng không biết phải làm sao, chỉ đành cúi đầu nói nhỏ.
“À há? Đúng rồi, chúng ta còn chưa tự giới thiệu đâu.” Được nhắc nhở, Nguyên Anh mới chợt bừng tỉnh, mỉm cười nói.
- Hàn Băng Tông sao? Ngưỡng mộ đã lâu.
Nguyên Anh đang nói bừa, nó làm gì nghe qua Hàn Băng Tông? Nhưng trước đó nó vẫn phải tỏ vẻ tôn trọng một chút, gật đầu nói.
- Ngươi đã giới thiệu, lần này tới ta đi… ta là Tử Thần…a…a… lão bà bà, đừng nha, đau…đau…
Nguyên Anh còn chưa nói hết lời, từ phía sau tiểu Linh đã đưa tay bóp đầu, lôi nó trở về, Nguyên Anh con hàng này đùa giỡn tới nghiện rồi, vị cô nương trước mặt đều lúng túng không biết phải làm thế nào, hiện tại không để nó im lặng thì phải đợi lúc nào?
Lam Ngọc một mặt trợn mắt há mồm, nàng còn không biết phải nói gì tiếp theo, chỉ thấy Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười nói.
- Để ta giới thiệu đi, ta là Nam Cung Mị Ảnh, rất hân hạnh được quen biết ngươi.
“Nam Cung Mị Ảnh tiền bối, lời này là ta nói mới phải.” Lam Ngọc xoắn xuýt cúi đầu.
“Ngươi cũng đừng câu nệ tiểu tiết, chúng ta không quan tâm tới những điều này.” Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười nhẹ nhàng trả lời.
- Còn dưới chân ngươi là phu quân của ta, chàng là Lâm Thanh Phong, hiện tại chàng ở hình dạng này sẽ không thể nói tiếng người, nếu ngươi hiểu Long Ngữ thì ngươi có thể trao đổi với chàng một chút.
“Haha, hân hạnh được quen biết ngươi.” Phối hợp với lời của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong nói vài câu, nhưng phát ra ngoài đều là những tiếng “Ngao ngao…” Lam Ngọc không thể hiểu được.
“Còn bên kia là tiểu Linh cùng Nguyên Anh, ngươi cũng có thể gọi bọn họ như vậy.” Vừa nói, Nam Cung Mị Ảnh vừa chỉ tay về phía tiểu Linh cùng Nguyên Anh, hiện tại Nguyên Anh đang một dạng “nhận mệnh” nằm sấp chổng mông, hai tay ôm đầu, còn tiểu Linh thì đang “thẳng tay” cầm roi da trừng trị nó, tràng cảnh “thảm thiết” này không phải ai cũng có thể nhìn nổi.
“Ha…ha… ngươi cứ mặc kệ hai người bọn họ, đừng để ý là được.” Nam Cung Mị Ảnh cười khan vài tiếng.
- Nói tới chuyện của ngươi đi, ngươi đã muốn trở về với Hồng Trần sư huynh của mình, còn bọn ta thì cần người dẫn đường để rời khỏi nơi này, chúng ta cùng đi thôi?
“Lâm Thanh Phong sao? Cái tên này hình như đã nghe ở đâu rồi?” Lam Ngọc trầm ngâm suy nghĩ, khiến cho phản ứng có chút chậm nhịp, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý.
- A… đương nhiên rồi, gặp mặt và đi cùng với các vị tiền bối là may mắn của ta.
“Tốt thôi, như vậy chúng ta hiện tại sẽ đi gặp mặt sư huynh của ngươi trước.” Nam Cung Mị Ảnh gật đầu nói.
“Ngồi vững vàng một chút.” Lâm Thanh Phong lại kêu lên vài tiếng “Ngao ngao…” sau đó liền tăng tốc độ.
….
Một bên khác, Tiếu Hồng Trần thần sắc lo lắng bay thẳng một đường tìm kiếm xung quanh miệng lẩm bẩm.
- Tinh thần lực đã triển khai hết mức, bao phủ hơn một ngàn dặm vậy mà vẫn chưa tìm được, nàng thật sự đã chạy xa như vậy sao?
- Nhưng dựa theo dấu vết để lại, thì hẳn là Lam Ngọc đang ở phía trước đi? Lần này trở về phải hảo hảo dạy dỗ nàng.
Mặc dù Lam Ngọc cưỡi phi hành pháp khí bay trên không, sẽ không để lại dấu vết trên tuyết, nhưng “Dấu vết” trong miệng Tiếu Hồng Trần cũng không phải nói đùa.
Phi hành pháp khí của Lam Ngọc là một kiện phi hành pháp khí cấp thấp, tốc độ của nó không nhanh, đồng thời nó bay cũng không được cao.
Lam Ngọc đã sử dụng liên tục suốt một ngày một đêm, vì thế sẽ dẫn tới tình trạng phi hành khí nóng lên tỏa nhiệt ra bên ngoài, mặc dù nhiệt độ cũng không cao tới mức gây thương tổn cho Lam Ngọc, nhưng nó đủ để làm tan lớp tuyết phía dưới, tạo thành một đường thẳng dài.
Mặc dù Lam Ngọc đã đi qua nơi này từ sớm, “dấu vết” đã rất nhạt, hầu như không thể nhìn ra, nhưng với tinh thần lực toàn lực bao phủ, Tiếu Hồng Trần vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, vì thế hắn mới khẳng định rằng nàng đang ở phía trước.
….Hết Chương 282….
/381
|