“Ồ? Ngươi nghĩ thông rồi?” Lâm Thanh Phong có chút ngạc nhiên hỏi.
- Như vậy chuyện của Dương Xuân cô nàng này, ngươi sẽ làm thế nào?
A Ngưu gãi đầu, hắn có chút xoắn xuýt cười nói.
- Về chuyện này nha…
“Về chuyện này phu quân chàng cũng không cần lo lắng.” A Ngưu còn chưa dứt lời, Nam Cung Mị Ảnh đã lên tiếng nói, Dương Xuân đi theo phía sau, nàng đi tới trước mặt Lâm Thanh Phong ngượng ngùng nói.
- Chủ nhân…
“Các ngươi nghĩ rất hay a.” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, không cần nói cũng biết A Ngưu cùng Dương Xuân hai người này đã cùng nhau đi tìm Nam Cung Mị Ảnh rồi.
Nhìn Dương Xuân một dạng xoắn xuýt, Lâm Thanh Phong im lặng rồi, khóe miệng giật giật liếc mắt nhìn sang Nam Cung Mị Ảnh, chỉ thấy nàng cười nói.
- Thiếp đã đồng ý thu nhận nàng làm người hầu.
Lâm Thanh Phong gãi đầu, Nam Cung Mị Ảnh cũng đã đồng ý thì hắn cũng không biết nói như thế nào, chỉ có thể gật đầu cười.
- Nếu ngay cả lão bà cũng nói như vậy, thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
Dương Xuân hai mắt liền sáng lên, hai ngày trước A Ngưu đã tới tìm nàng, đồng thời nói cho nàng biết Lâm Thanh Phong thực ra là một vị tiền bối cực kì khủng bố, thậm chí có thể tùy tiện sai sử Bách Hiểu Sinh làm việc thì nàng vẫn còn không tin đâu.
Nhưng tiếp theo sau đó, Bách Hiểu Sinh một dạng điên cuồng chạy đôn chạy đáo khắp nơi trong thành đã chứng minh điều mà A Ngưu nói là đúng.
Cũng vì thế, Dương Xuân không một chút do dự, buổi tối ngày thứ hai liền một mình chạy khỏi Dương gia đi tìm A Ngưu, và hai người bọn họ dẫn theo cha mẹ của A Ngưu trực tiếp đi tới Nam Cung gia tộc.
Dương Xuân vốn là một trong những vị tiểu thư của Dương gia, việc nàng cùng A Ngưu chạy trốn một khi để Dương gia phát hiện, Dương gia làm sao có thể để yên không quản?
Đường đường một trong những vị tiểu thư của Dương gia lại để một tên binh sĩ quèn dẫn chạy? Một khi chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi Dương gia để đi đâu?
Nhưng đó cũng là chuyện của sáng ngày hôm nay, lúc này Dương Xuân cùng cả nhà A Ngưu bốn người đã chạy tới Nam Cung gia tộc, đồng thời được người ở đây đưa tới gặp Nam Cung Mị Ảnh, có Nam Cung Mị Ảnh ra mặt, đám người của Dương gia chỉ có thể không công mà về.
Không có cách, Nam Cung gia tộc mặc dù nhiều năm không quản chuyện bên ngoài, nhưng bọn họ được Bách Hiểu Sinh bảo hộ, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Mới ngày hôm qua Bách Hiểu Sinh cũng vừa tới Dương gia “uống trà”, hiện tại Dương gia còn muốn trêu chọc Bách Hiểu Sinh sao? Nếu thật sự làm như vậy, Bách Hiểu Sinh tùy thời đều có thể một lần nữa tới chỗ bọn hắn “uống trà” a, nhưng lần thứ hai có lẽ sẽ không đơn giản như lần đầu tiên, chỉ tới “uống trà” mà thôi.
Nói tóm lại, một trong những vị tiểu thư của Dương gia lại để một tên lính quèn dẫn chạy, đây là chuyện không thể nào thay đổi, Dương gia chỉ có thể cắn răng nuốt lấy cục tức này mà không dám nói gì.
Lại nói về Dương Xuân, mặc dù mang tiếng là một trong những vị tiểu thư của Dương gia, nhưng phụ thân cùng mẫu thân đều là người bình thường mang dòng máu Dương gia mà thôi, bọn họ đã sớm qua đời từ trước, vì thế địa vị của Dương Xuân trong gia tộc lại không cao lắm, hay nói thẳng ra là rất thấp kém, chỉ hơn đám người làm công một chút mà thôi.
Dương Xuân có một chút địa vị là do trong người nàng có linh căn, dù cho tư chất không cao lắm nhưng nàng vẫn có thể tu luyện, nếu nàng tiếp tục ở lại đó, về sau nàng cũng chỉ có thể để mặc cho người khác an bài mà thôi.
“Lão bà, ở chỗ lão tổ tông nàng tìm được đồ vật sao?” Lâm Thanh Phong cũng không xoắn xuýt chuyện này, lại nhìn sang Nam Cung Mị Ảnh hỏi.
Đối với câu hỏi của Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh chỉ lắc đầu thở dài.
- Thiếp đã tìm hết những thứ đồ vật mà lão tổ tông lưu lại, nhưng hài cốt của mẫu thân Chiến Thiên không ở đó, hẳn là vẫn ở trong phủ thành chủ.
“Vậy được rồi.” Lâm Thanh Phong gật đầu cười đáp.
Đùng….
Một tiếng nổ lớn lại vang lên, cảnh tượng quen thuộc lặp lại, ở phía Đông Nam Cung Thành dâng lên một đám mây hình nấm, cũng giống như hai ngày trước, đám mây hình nấm cũng không gây ảnh hưởng bên ngoài, chỉ một đường chầm chậm bốc lên cao.
“Ồ? Bách Hiểu Sinh thành chủ tiếp tục đại triển thần uy?”
“Đó là gia tộc nào? Không phải ngày hôm qua Bách thành chủ đã tra xét tất cả rồi hay sao? Vì sao hôm nay lại tiếp tục?”
“Ngươi không biết sao? Đó là Phương gia a.”
“Đám người này hoành hành bá đạo cũng rất lâu, vừa rồi ta còn cảm thán vận khí của bọn hắn quá tốt, như vậy mà thoát khỏi tay Bách thành chủ đây, không ngờ vừa dứt lời thì bọn hắn liền nối gót đi rồi.”
“Hắc hắc, miệng ngươi thúi như vậy?”
“Ngươi có giỏi thì bước ra đây, ta hứa không đánh chết ngươi...”
Đám đông người dân trong thành nhìn thấy cảnh này cũng không khiếp sợ, mà ngược lại đứng tụm năm tụm bảy với nhau một dạng hả hê cười trên nỗi đau của người khác, xì xào bàn tán.
Vì để trấn an người dân trong thành, Bách Hiểu Sinh cũng rất ra sức, mỗi lần tra xét được gia tộc nào làm bậy thì hắn liền dựng lại hiện trường, bốc lên đám mây hình nấm giống như Chiến Thiên đã từng làm, làm cho những người dân xung quanh nghĩ rằng chấn động này đều là do hắn gây ra.
Mặc dù không giống như Chiến Thiên làm việc này nhẹ nhõm như vậy, nhưng bù lại danh tiếng của Bách Hiểu Sinh ngày một tăng cao, phần lớn người dân trong thành ai cũng thán phục bởi “thần uy” của thành chủ.
Xử lý xong mọi chuyện, Chiến Thiên một lần nữa mang theo Bách Hiểu Sinh trở về, cúi người nói.
- Sư phụ, ta đã xử lý xong.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, đưa mắt nhìn sang Bách Hiểu Sinh hỏi.
- Ngươi còn giữ lại đồ vật của Nam Cung thành chủ khi trước sao? Có thể để Chiến Thiên tìm kiếm một chút được chứ?
“Đương nhiên là có thể.” Bách Hiểu Sinh nhanh chóng gật đầu nói.
- Đồ vật mà các vị thành chủ đời trước lưu lại vốn được cất giữ trong mật thất, ta vẫn bảo tồn rất hoàn hảo.
- Nhưng đồ vật của ngài ấy cũng không nhiều lắm, không biết thứ mà Chiến Thiên huynh đệ muốn tìm là gì? Ta có thể trực tiếp dẫn ngươi đi tìm nó.
“Như vậy làm phiền Bách thành chủ rồi.” Chiến Thiên hai tay ôm quyền cười nói, sau đó liền không đợi Bách Hiểu Sinh đáp lời thì thân ảnh hai người bọn hắn liền xuất hiện trong phủ thành chủ.
“A lặc? Đây là đâu? Khung cảnh này sao lại quen thuộc như vậy? Nhìn như phòng tắm?” Bách Hiểu Sinh khuôn mặt dại ra, ánh mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, cũng không đợi hắn nhận ra bản thân hắn đang ở đâu thì bên tai đã vang lên tiếng hét.
- AAA...dâm tặc… người đâu, mau tới đây bắt lấy tên dâm tặc.
“A lặc? Dâm tặc sao? Chiến Thiên huynh đệ…ngươi đâu rồi?” Bách Hiểu Sinh ngay khi nghe được hai chữ “dâm tặc” hắn ngay lập tức nhìn sang Chiến Thiên, nhưng Chiến Thiên không biết từ lúc nào đã chạy mất.
- Đi nhanh như vậy?
Bách Hiểu Sinh gãi đầu thầm nói, nhưng dù cho không thấy Chiến Thiên, bản thân hắn là một tên Nguyên Anh kì, phản ứng của hắn cũng không chậm, ngay lập tức nổi giận nói.
- Tiểu tặc nơi nào? Dám ở trước mặt Bách Hiểu Sinh ta làm xằng làm bậy? Mau ra đây, ta tha cho ngươi khỏi chết.
Cong…
Đáp lại lời của Bách Hiểu Sinh chỉ có một cái chậu màu vàng, tiếp xúc thân mật với đầu hắn, kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc.
- Dâm tặc, còn dám giả dạng thành lão gia nhà ta? Ngươi muốn chết.
“A? Phu nhân?...” Bách Hiểu Sinh ngây ngẩn cả người, hắn cũng không ngờ rằng Chiến Thiên lại mang hắn tới phòng tắm nhà hắn đâu, hiện tại trong mắt hắn chỉ có thân ảnh quen thuộc, người mà ngày ngày ăn nằm với hắn không biết bao nhiêu năm, nàng một tay quấn khăn che người, tay còn lại cầm lấy một cái chậu, hung thần ác sát lao tới trước mặt hắn.
“Phu nhân…đừng nha…là ta…”
Cong…cong…cong…
Ngồi ngoài cửa, Chiến Thiên đưa tay vuốt ngực âm thầm nói.
- May mà ta nhanh chân, nếu không liền không xong à.
- Cố chịu đựng a Bách Hiểu Sinh, ngươi không muốn ta ở đó cùng ngươi đâu.
Những tiếng “cong…cong…” thanh thúy hơn mười phút sau mới dừng lại, Bách Hiểu Sinh một dạng như chó chết, đầu tóc rối bời bị vứt ra khỏi cửa, lúc này Chiến Thiên mới xuất hiện xoắn xuýt hỏi.
- Bách đạo hữu… ngươi còn sống hay không?
“Ta xem ngươi là huynh đệ, vậy mà ngươi lại bỏ mặc ta chạy trốn một mình?” Bách Hiểu Sinh khóc không ra nước mắt, chỉ thấy Chiến Thiên bĩu môi nói.
- Như vậy ngươi muốn ta ở lại đó, cùng ngươi nhìn thân thể phu nhân của ngươi?
“Tốt, ta không trách ngươi.” Nghe tới đây, Bách Hiểu Sinh đầu não nhanh chóng nghĩ thấu, nhìn thân thể của lão bà cứ để chính mình nhìn là được rồi, nếu Chiến Thiên cùng theo nhìn hẳn là Bách Hiểu Sinh hắn là người đầu tiên đứng ra liều mạng.
- Như vậy chuyện của Dương Xuân cô nàng này, ngươi sẽ làm thế nào?
A Ngưu gãi đầu, hắn có chút xoắn xuýt cười nói.
- Về chuyện này nha…
“Về chuyện này phu quân chàng cũng không cần lo lắng.” A Ngưu còn chưa dứt lời, Nam Cung Mị Ảnh đã lên tiếng nói, Dương Xuân đi theo phía sau, nàng đi tới trước mặt Lâm Thanh Phong ngượng ngùng nói.
- Chủ nhân…
“Các ngươi nghĩ rất hay a.” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, không cần nói cũng biết A Ngưu cùng Dương Xuân hai người này đã cùng nhau đi tìm Nam Cung Mị Ảnh rồi.
Nhìn Dương Xuân một dạng xoắn xuýt, Lâm Thanh Phong im lặng rồi, khóe miệng giật giật liếc mắt nhìn sang Nam Cung Mị Ảnh, chỉ thấy nàng cười nói.
- Thiếp đã đồng ý thu nhận nàng làm người hầu.
Lâm Thanh Phong gãi đầu, Nam Cung Mị Ảnh cũng đã đồng ý thì hắn cũng không biết nói như thế nào, chỉ có thể gật đầu cười.
- Nếu ngay cả lão bà cũng nói như vậy, thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
Dương Xuân hai mắt liền sáng lên, hai ngày trước A Ngưu đã tới tìm nàng, đồng thời nói cho nàng biết Lâm Thanh Phong thực ra là một vị tiền bối cực kì khủng bố, thậm chí có thể tùy tiện sai sử Bách Hiểu Sinh làm việc thì nàng vẫn còn không tin đâu.
Nhưng tiếp theo sau đó, Bách Hiểu Sinh một dạng điên cuồng chạy đôn chạy đáo khắp nơi trong thành đã chứng minh điều mà A Ngưu nói là đúng.
Cũng vì thế, Dương Xuân không một chút do dự, buổi tối ngày thứ hai liền một mình chạy khỏi Dương gia đi tìm A Ngưu, và hai người bọn họ dẫn theo cha mẹ của A Ngưu trực tiếp đi tới Nam Cung gia tộc.
Dương Xuân vốn là một trong những vị tiểu thư của Dương gia, việc nàng cùng A Ngưu chạy trốn một khi để Dương gia phát hiện, Dương gia làm sao có thể để yên không quản?
Đường đường một trong những vị tiểu thư của Dương gia lại để một tên binh sĩ quèn dẫn chạy? Một khi chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi Dương gia để đi đâu?
Nhưng đó cũng là chuyện của sáng ngày hôm nay, lúc này Dương Xuân cùng cả nhà A Ngưu bốn người đã chạy tới Nam Cung gia tộc, đồng thời được người ở đây đưa tới gặp Nam Cung Mị Ảnh, có Nam Cung Mị Ảnh ra mặt, đám người của Dương gia chỉ có thể không công mà về.
Không có cách, Nam Cung gia tộc mặc dù nhiều năm không quản chuyện bên ngoài, nhưng bọn họ được Bách Hiểu Sinh bảo hộ, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Mới ngày hôm qua Bách Hiểu Sinh cũng vừa tới Dương gia “uống trà”, hiện tại Dương gia còn muốn trêu chọc Bách Hiểu Sinh sao? Nếu thật sự làm như vậy, Bách Hiểu Sinh tùy thời đều có thể một lần nữa tới chỗ bọn hắn “uống trà” a, nhưng lần thứ hai có lẽ sẽ không đơn giản như lần đầu tiên, chỉ tới “uống trà” mà thôi.
Nói tóm lại, một trong những vị tiểu thư của Dương gia lại để một tên lính quèn dẫn chạy, đây là chuyện không thể nào thay đổi, Dương gia chỉ có thể cắn răng nuốt lấy cục tức này mà không dám nói gì.
Lại nói về Dương Xuân, mặc dù mang tiếng là một trong những vị tiểu thư của Dương gia, nhưng phụ thân cùng mẫu thân đều là người bình thường mang dòng máu Dương gia mà thôi, bọn họ đã sớm qua đời từ trước, vì thế địa vị của Dương Xuân trong gia tộc lại không cao lắm, hay nói thẳng ra là rất thấp kém, chỉ hơn đám người làm công một chút mà thôi.
Dương Xuân có một chút địa vị là do trong người nàng có linh căn, dù cho tư chất không cao lắm nhưng nàng vẫn có thể tu luyện, nếu nàng tiếp tục ở lại đó, về sau nàng cũng chỉ có thể để mặc cho người khác an bài mà thôi.
“Lão bà, ở chỗ lão tổ tông nàng tìm được đồ vật sao?” Lâm Thanh Phong cũng không xoắn xuýt chuyện này, lại nhìn sang Nam Cung Mị Ảnh hỏi.
Đối với câu hỏi của Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh chỉ lắc đầu thở dài.
- Thiếp đã tìm hết những thứ đồ vật mà lão tổ tông lưu lại, nhưng hài cốt của mẫu thân Chiến Thiên không ở đó, hẳn là vẫn ở trong phủ thành chủ.
“Vậy được rồi.” Lâm Thanh Phong gật đầu cười đáp.
Đùng….
Một tiếng nổ lớn lại vang lên, cảnh tượng quen thuộc lặp lại, ở phía Đông Nam Cung Thành dâng lên một đám mây hình nấm, cũng giống như hai ngày trước, đám mây hình nấm cũng không gây ảnh hưởng bên ngoài, chỉ một đường chầm chậm bốc lên cao.
“Ồ? Bách Hiểu Sinh thành chủ tiếp tục đại triển thần uy?”
“Đó là gia tộc nào? Không phải ngày hôm qua Bách thành chủ đã tra xét tất cả rồi hay sao? Vì sao hôm nay lại tiếp tục?”
“Ngươi không biết sao? Đó là Phương gia a.”
“Đám người này hoành hành bá đạo cũng rất lâu, vừa rồi ta còn cảm thán vận khí của bọn hắn quá tốt, như vậy mà thoát khỏi tay Bách thành chủ đây, không ngờ vừa dứt lời thì bọn hắn liền nối gót đi rồi.”
“Hắc hắc, miệng ngươi thúi như vậy?”
“Ngươi có giỏi thì bước ra đây, ta hứa không đánh chết ngươi...”
Đám đông người dân trong thành nhìn thấy cảnh này cũng không khiếp sợ, mà ngược lại đứng tụm năm tụm bảy với nhau một dạng hả hê cười trên nỗi đau của người khác, xì xào bàn tán.
Vì để trấn an người dân trong thành, Bách Hiểu Sinh cũng rất ra sức, mỗi lần tra xét được gia tộc nào làm bậy thì hắn liền dựng lại hiện trường, bốc lên đám mây hình nấm giống như Chiến Thiên đã từng làm, làm cho những người dân xung quanh nghĩ rằng chấn động này đều là do hắn gây ra.
Mặc dù không giống như Chiến Thiên làm việc này nhẹ nhõm như vậy, nhưng bù lại danh tiếng của Bách Hiểu Sinh ngày một tăng cao, phần lớn người dân trong thành ai cũng thán phục bởi “thần uy” của thành chủ.
Xử lý xong mọi chuyện, Chiến Thiên một lần nữa mang theo Bách Hiểu Sinh trở về, cúi người nói.
- Sư phụ, ta đã xử lý xong.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, đưa mắt nhìn sang Bách Hiểu Sinh hỏi.
- Ngươi còn giữ lại đồ vật của Nam Cung thành chủ khi trước sao? Có thể để Chiến Thiên tìm kiếm một chút được chứ?
“Đương nhiên là có thể.” Bách Hiểu Sinh nhanh chóng gật đầu nói.
- Đồ vật mà các vị thành chủ đời trước lưu lại vốn được cất giữ trong mật thất, ta vẫn bảo tồn rất hoàn hảo.
- Nhưng đồ vật của ngài ấy cũng không nhiều lắm, không biết thứ mà Chiến Thiên huynh đệ muốn tìm là gì? Ta có thể trực tiếp dẫn ngươi đi tìm nó.
“Như vậy làm phiền Bách thành chủ rồi.” Chiến Thiên hai tay ôm quyền cười nói, sau đó liền không đợi Bách Hiểu Sinh đáp lời thì thân ảnh hai người bọn hắn liền xuất hiện trong phủ thành chủ.
“A lặc? Đây là đâu? Khung cảnh này sao lại quen thuộc như vậy? Nhìn như phòng tắm?” Bách Hiểu Sinh khuôn mặt dại ra, ánh mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, cũng không đợi hắn nhận ra bản thân hắn đang ở đâu thì bên tai đã vang lên tiếng hét.
- AAA...dâm tặc… người đâu, mau tới đây bắt lấy tên dâm tặc.
“A lặc? Dâm tặc sao? Chiến Thiên huynh đệ…ngươi đâu rồi?” Bách Hiểu Sinh ngay khi nghe được hai chữ “dâm tặc” hắn ngay lập tức nhìn sang Chiến Thiên, nhưng Chiến Thiên không biết từ lúc nào đã chạy mất.
- Đi nhanh như vậy?
Bách Hiểu Sinh gãi đầu thầm nói, nhưng dù cho không thấy Chiến Thiên, bản thân hắn là một tên Nguyên Anh kì, phản ứng của hắn cũng không chậm, ngay lập tức nổi giận nói.
- Tiểu tặc nơi nào? Dám ở trước mặt Bách Hiểu Sinh ta làm xằng làm bậy? Mau ra đây, ta tha cho ngươi khỏi chết.
Cong…
Đáp lại lời của Bách Hiểu Sinh chỉ có một cái chậu màu vàng, tiếp xúc thân mật với đầu hắn, kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc.
- Dâm tặc, còn dám giả dạng thành lão gia nhà ta? Ngươi muốn chết.
“A? Phu nhân?...” Bách Hiểu Sinh ngây ngẩn cả người, hắn cũng không ngờ rằng Chiến Thiên lại mang hắn tới phòng tắm nhà hắn đâu, hiện tại trong mắt hắn chỉ có thân ảnh quen thuộc, người mà ngày ngày ăn nằm với hắn không biết bao nhiêu năm, nàng một tay quấn khăn che người, tay còn lại cầm lấy một cái chậu, hung thần ác sát lao tới trước mặt hắn.
“Phu nhân…đừng nha…là ta…”
Cong…cong…cong…
Ngồi ngoài cửa, Chiến Thiên đưa tay vuốt ngực âm thầm nói.
- May mà ta nhanh chân, nếu không liền không xong à.
- Cố chịu đựng a Bách Hiểu Sinh, ngươi không muốn ta ở đó cùng ngươi đâu.
Những tiếng “cong…cong…” thanh thúy hơn mười phút sau mới dừng lại, Bách Hiểu Sinh một dạng như chó chết, đầu tóc rối bời bị vứt ra khỏi cửa, lúc này Chiến Thiên mới xuất hiện xoắn xuýt hỏi.
- Bách đạo hữu… ngươi còn sống hay không?
“Ta xem ngươi là huynh đệ, vậy mà ngươi lại bỏ mặc ta chạy trốn một mình?” Bách Hiểu Sinh khóc không ra nước mắt, chỉ thấy Chiến Thiên bĩu môi nói.
- Như vậy ngươi muốn ta ở lại đó, cùng ngươi nhìn thân thể phu nhân của ngươi?
“Tốt, ta không trách ngươi.” Nghe tới đây, Bách Hiểu Sinh đầu não nhanh chóng nghĩ thấu, nhìn thân thể của lão bà cứ để chính mình nhìn là được rồi, nếu Chiến Thiên cùng theo nhìn hẳn là Bách Hiểu Sinh hắn là người đầu tiên đứng ra liều mạng.
/381
|