Đã qua một tháng kể từ Yêu hồ chi dạ, do Lâm Thanh Phong xuất thủ, vì thế Konoha cũng không nhận lấy thiệt hại quá lớn, lại thêm Minato ra lệnh cho những tên Ninja giúp đỡ người dân xây dựng lại nhà cửa, hiện tại ngoài những gia đình có thân nhân xui xẻo đã chết trước khi Lâm Thanh Phong nhúng tay ngăn cản Cửu Vỹ, thì đa phần người dân đã trở về cuộc sống bình thường.
Đêm đến, trong ngôi nhà nhỏ mà Hokage đệ tam cho người chuẩn bị giúp Lâm Thanh Phong, Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh hai người cũng giống như những gia đình bình thường, bày một bàn thức ăn nhỏ trong phòng gần cửa hướng ra sân sau, vừa hưởng gió mát, vừa cùng nhau ăn thức ăn.
Ngay lúc này, một tên Ninja khoác một lớp áo khoác đen, trên mặt đeo một cái mặt nạ hồ ly, nhìn qua là một tên Ám bộ bỗng dưng xuất hiện trong sân, hướng về Lâm Thanh Phong lạnh nhạt nói.
“Lâm Thanh Phong, Danzo đại…”
“Không đi, cút.”
…
Tên Ninja này còn chưa dứt lời liền bị Lâm Thanh Phong quát một tiếng, thân thể hắn như một khỏa đạn pháo ra khỏi nòng, vút bay trong màn đêm.
Không gian lại trở nên yên tĩnh, Lâm Thanh Phong coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ngồi cùng Nam Cung Mị Ảnh nhấm nháp bữa ăn tối, Nam Cung Mị Ảnh nói.
- Chàng không đi gặp hắn một chút sao? Dường như hắn rất muốn gặp mặt chàng a?
“Đương nhiên là không, gặp hắn lại chẳng có gì dùng, còn có ta cũng không thích hắn một chút nào.” Lâm Thanh Phong bình tĩnh nói.
“Lão bà, hôm nay tên đó tới đây lần thứ mấy rồi?” Lâm Thanh Phong vẻ mặt bình tĩnh hỏi, chỉ thấy Nam Cung Mị Ảnh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét đáp.
- Đã là lần thứ mười rồi.
“Ừm? Là lần thứ mười rồi? Tài tẩy não của con ruồi chột mắt kia thật sự lợi hại a.” Lâm Thanh Phong lắc đầu nói.
- Để ngày mai ta đến gặp Minato nói một chút đi.
“Lâm Thanh Phong, Danzo đại nhân…”
“Con mẹ ngươi, lại tới? Cút đi.”
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Phong một người tới trước Hokage đại lâu, trước cổng có hai tên Ninja canh cửa, mặc dù Hiruzen đã ngăn cấm loan truyền tên tuổi Lâm Thanh Phong ra ngoài, nhưng hai tên này cũng là một trong số những người lần trước nhìn thấy thần uy của Lâm Thanh Phong, vì thế cả hai liền hướng về Lâm Thanh Phong cung kính khom người hành lễ, một tên hướng Lâm Thanh Phong nói.
- Đại nhân, ngài tới đây có việc sao?
“Ừm, ta muốn tìm Minato một chút, ta có thể tiến vào sao?” Lâm Thanh Phong gật đầu cười đáp.
Hai tên canh cửa sững sờ, hai mặt nhìn nhau một cái, một tên nhanh chóng phản ứng, hướng Lâm Thanh Phong làm thủ thế mời nói.
- Mời đại nhân theo ta, ta sẽ đưa ngài tới gặp Hokage đại nhân.
“Như vậy liền phiền ngươi rồi.” Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu, sau đó đi theo tên gác cổng tiến vào Hokage đại lâu.
“Ám bộ? Khí tức đúng là khác biệt với đám Cội Rễ, còn có một tên tiểu tử tóc trắng mang miếng vải che mặt? Là Kakashi sao?” Lâm Thanh Phong cũng không cần dùng tinh thần lực, hắn chỉ dựa vào cảm giác của cơ thể liền có thể đơn giản nhận ra những đạo ánh mắt đang tập trung chú ý tới hắn.
“Muốn nhìn thì nhìn đi.” Lâm Thanh Phong lắc đầu, hướng ánh mắt nhìn về tất cả các nơi mà Ám bộ đang ẩn núp, cuối cùng dừng lại ở chỗ Kakashi khóe miệng nở nụ cười.
“Toàn bộ đều bị phát hiện? Không hổ danh là người mà đệ tam đại nhân cùng lão sư dặn đi dặn lại là dù thế nào cũng không thể đắc tội.” Kakashi trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Phải biết một khi Ám bộ ẩn thân thì dù cho có là Hokage cũng chỉ có thể phát hiện vị trí đại khái mà thôi, nhưng Lâm Thanh Phong có thể hướng ánh mắt chuẩn xác nhìn tới từng người, đây cũng có nghĩa là Ám bộ ẩn thân trước mặt hắn không có chỗ dùng a.
Một đường đi tới văn phòng Hokage, lúc này tên gác cửa mới dừng lại, hướng Lâm Thanh Phong nói.
- Đại nhân, nơi đây là chỗ của Hokage đại nhân, ngài có thể tự mình tiến vào, còn ta phải trở về vị trí của mình.
“Ngươi đợi một chút.” Lâm Thanh Phong cười nói, tinh thần lực nhanh chóng tản ra, bao phủ lấy một khu vực nhỏ xung quanh bản thân và tên gác cửa.
“Bọn hắn đang làm gì?” Kakashi cùng đám Ám bộ đồng thời nghi hoặc, bởi trong mắt bọn hắn, Lâm Thanh Phong cùng tên canh cửa bỗng dưng đứng yên một chỗ, không có hành động gì khác.
Lâm Thanh Phong tản ra tinh thần lực, vốn chỉ để tạo ra một lớp ảo cảnh, che đi tầm nhìn của những tên Ám bộ bên ngoài mà thôi, bản thân tên gác cửa cũng không cảm nhận được cái gì, chỉ thấy Lâm Thanh Phong trên tay đột nhiên xuất hiện một cái bình sứ, bên trong có hai hạt đan dược màu đỏ, đưa cho hắn cười nói.
- Đây là Huyết Khí Đan, nếu trong trường hợp bị trọng thương mất máu quá nhiều, nó có thể giúp ngươi giữ lại được một cái mạng, ngươi trở lại đưa cho tên khi nãy một viên, còn ngươi giữ lại một viên.
- Coi như là phần thưởng vì ngươi đã đưa ta tới đây.
“Đại nhân…cái này…quá quý trọng, tiểu nhân…” Tên gác cổng còn chưa nói hết lời, Lâm Thanh Phong trực tiếp không để ý nói.
- Cất vào đi, đừng để những tên kia thấy được.
“…” Tên gác cổng mặc dù xoắn xuýt, nhưng thân thể hắn vẫn rất thành thật, nhanh chóng cất lấy bình đan dược vào trong người rồi xoay người rời đi, lúc này Lâm Thanh Phong mới thu lại tinh thần lực, dưới cái nhìn mộng bức của đám Ám bộ, hắn tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra bước tới văn phòng Hokage gõ cửa.
“Mời vào.”
Trong phòng truyền tới một thanh âm quen thuộc, Lâm Thanh Phong lúc này mới mở cửa tiến vào, trong phòng có hai bàn làm việc, một bàn ở đối diện cửa ra vào, bàn còn lại thì ở một bên tường, Minato đang ngồi trước bàn đối diện cửa ra vào, trên bàn đặt một đống lớn giấy tờ, bên cạnh là một tên nam tử gương mặt có vài vết sẹo, tóc búi cao lên như quả dứa.
“Ồ? Thanh Phong đại nhân.” Nhìn thấy người tới là Lâm Thanh Phong, Minato liền mỉm cười, nhìn sang nam tử cạnh bên nói.
- Shikaku, phiền ngài chuẩn bị giúp ta vài ly trà.
“Đã rõ.” Shikaku gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài, trước khi ra khỏi, hai mắt còn nhìn về Lâm Thanh Phong cau mày một cái.
Minato một bên đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn làm việc của Shikaku, lấy đi ghế ngồi của hắn, đem tới đặt trước bàn làm việc của mình, lúc này mới hướng Lâm Thanh Phong nói.
- Đại nhân, mời ngồi.
“Đa tạ.” Lâm Thanh Phong cũng không có chút khách khí ngồi xuống ghế, Minato lại trở về bàn làm việc, cười hỏi.
- Những ngày này ở tại Konoha, ngài cảm thấy như thế nào?
“Konoha nơi này rất tốt.” Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu, nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thanh Phong lúc này, Minato mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng Lâm Thanh Phong có bất mãn gì đó nên mới tới đây đâu, nhưng còn không đợi hắn vui mừng, Lâm Thanh Phong liền lạnh nhạt nói.
- Ngoại trừ một việc, có con ruồi chột mắt mặt thẹo nào đó, cứ đêm đến là sai tay chân làm phiền ta.
- Ta đã phải lau dọn sân mười lần rồi, phiền chết.
“Con ruồi chột mắt? Trên mặt còn mang sẹo?” Minato khóe miệng co quắp lắc đầu cười khổ, bởi khi nghe được lời này, hắn liền liên tưởng tới một người, xoắn xuýt nói.
- Chuyện này…Hokage đệ tam ngài ấy…
“Khỉ già đại nhân của ngươi làm việc không tốt, trước đó ta đã tìm hắn rồi, nhưng không có trứng gì dùng.” Còn chưa đợi Minato nói hết, Lâm Thanh Phong ngay lập tức cắt ngang.
Dừng một chút, Lâm Thanh Phong lại nói tiếp.
- Lý do chính mà ta tới đây là để ngươi giúp ta chuyển lời với con ruồi kia một chút.
- Muốn gặp ta thì để hắn tự mình tới đi, nếu lại sai sử tay chân làm phiền ta như vậy, cẩn thận ta tiết lộ bí mật của hắn a.
“Bí mật?” Minato liền trợn mắt, sau đó liền tò mò hỏi.
- Danzo đại nhân, hắn có bí mật gì sao?
“Con người nha, ai mà không có một ít bí mật không muốn để người biết?” Lâm Thanh Phong tùy ý nói, dừng một chút vẻ mặt hắn tràn đầy thâm ý nhìn Minato hỏi.
- Ngươi muốn biết sao?
“Muốn, đương nhiên muốn.” Gương mặt Minato lúc này giống như một bà thím bát quái, còn đâu phong phạm của một vị Hokage? Nhìn gương mặt này của Minato, Lâm Thanh Phong liền hiểu tên này chỉ đang giả vờ mà thôi.
Đương nhiên bản thân Minato biết rõ Danzo tên này trong bóng tối làm ra rất nhiều chuyện sai trái, nhưng hắn cũng không có bằng chứng cụ thể để chứng minh, hắn muốn thử xem có thể từ Lâm Thanh Phong biết được một chút bí mật nào hay không mà thôi, dù sao có một hướng điều tra cũng tốt, còn hơn là tự mò đường trong bóng tối.
Hiểu được ý định của Minato, Lâm Thanh Phong khóe miệng kéo lên nụ cười, vẻ mặt thần bí vẫy tay ra hiệu cho Minato tới gần, Minato một mặt tràn đầy hào hứng thành thật hướng lỗ tai tới gần, lúc này Lâm Thanh Phong liền nói nhỏ.
- Nếu muốn biết…ngươi đi hỏi hắn nha.
“Đại nhân…ngài chơi đùa ta sao? Nếu ta có thể hỏi thì cần gì phải làm phiền ngài nha.” Minato khóe miệng co quắp, trong lòng thầm nghĩ.
Đêm đến, trong ngôi nhà nhỏ mà Hokage đệ tam cho người chuẩn bị giúp Lâm Thanh Phong, Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh hai người cũng giống như những gia đình bình thường, bày một bàn thức ăn nhỏ trong phòng gần cửa hướng ra sân sau, vừa hưởng gió mát, vừa cùng nhau ăn thức ăn.
Ngay lúc này, một tên Ninja khoác một lớp áo khoác đen, trên mặt đeo một cái mặt nạ hồ ly, nhìn qua là một tên Ám bộ bỗng dưng xuất hiện trong sân, hướng về Lâm Thanh Phong lạnh nhạt nói.
“Lâm Thanh Phong, Danzo đại…”
“Không đi, cút.”
…
Tên Ninja này còn chưa dứt lời liền bị Lâm Thanh Phong quát một tiếng, thân thể hắn như một khỏa đạn pháo ra khỏi nòng, vút bay trong màn đêm.
Không gian lại trở nên yên tĩnh, Lâm Thanh Phong coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ngồi cùng Nam Cung Mị Ảnh nhấm nháp bữa ăn tối, Nam Cung Mị Ảnh nói.
- Chàng không đi gặp hắn một chút sao? Dường như hắn rất muốn gặp mặt chàng a?
“Đương nhiên là không, gặp hắn lại chẳng có gì dùng, còn có ta cũng không thích hắn một chút nào.” Lâm Thanh Phong bình tĩnh nói.
“Lão bà, hôm nay tên đó tới đây lần thứ mấy rồi?” Lâm Thanh Phong vẻ mặt bình tĩnh hỏi, chỉ thấy Nam Cung Mị Ảnh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét đáp.
- Đã là lần thứ mười rồi.
“Ừm? Là lần thứ mười rồi? Tài tẩy não của con ruồi chột mắt kia thật sự lợi hại a.” Lâm Thanh Phong lắc đầu nói.
- Để ngày mai ta đến gặp Minato nói một chút đi.
“Lâm Thanh Phong, Danzo đại nhân…”
“Con mẹ ngươi, lại tới? Cút đi.”
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Phong một người tới trước Hokage đại lâu, trước cổng có hai tên Ninja canh cửa, mặc dù Hiruzen đã ngăn cấm loan truyền tên tuổi Lâm Thanh Phong ra ngoài, nhưng hai tên này cũng là một trong số những người lần trước nhìn thấy thần uy của Lâm Thanh Phong, vì thế cả hai liền hướng về Lâm Thanh Phong cung kính khom người hành lễ, một tên hướng Lâm Thanh Phong nói.
- Đại nhân, ngài tới đây có việc sao?
“Ừm, ta muốn tìm Minato một chút, ta có thể tiến vào sao?” Lâm Thanh Phong gật đầu cười đáp.
Hai tên canh cửa sững sờ, hai mặt nhìn nhau một cái, một tên nhanh chóng phản ứng, hướng Lâm Thanh Phong làm thủ thế mời nói.
- Mời đại nhân theo ta, ta sẽ đưa ngài tới gặp Hokage đại nhân.
“Như vậy liền phiền ngươi rồi.” Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu, sau đó đi theo tên gác cổng tiến vào Hokage đại lâu.
“Ám bộ? Khí tức đúng là khác biệt với đám Cội Rễ, còn có một tên tiểu tử tóc trắng mang miếng vải che mặt? Là Kakashi sao?” Lâm Thanh Phong cũng không cần dùng tinh thần lực, hắn chỉ dựa vào cảm giác của cơ thể liền có thể đơn giản nhận ra những đạo ánh mắt đang tập trung chú ý tới hắn.
“Muốn nhìn thì nhìn đi.” Lâm Thanh Phong lắc đầu, hướng ánh mắt nhìn về tất cả các nơi mà Ám bộ đang ẩn núp, cuối cùng dừng lại ở chỗ Kakashi khóe miệng nở nụ cười.
“Toàn bộ đều bị phát hiện? Không hổ danh là người mà đệ tam đại nhân cùng lão sư dặn đi dặn lại là dù thế nào cũng không thể đắc tội.” Kakashi trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Phải biết một khi Ám bộ ẩn thân thì dù cho có là Hokage cũng chỉ có thể phát hiện vị trí đại khái mà thôi, nhưng Lâm Thanh Phong có thể hướng ánh mắt chuẩn xác nhìn tới từng người, đây cũng có nghĩa là Ám bộ ẩn thân trước mặt hắn không có chỗ dùng a.
Một đường đi tới văn phòng Hokage, lúc này tên gác cửa mới dừng lại, hướng Lâm Thanh Phong nói.
- Đại nhân, nơi đây là chỗ của Hokage đại nhân, ngài có thể tự mình tiến vào, còn ta phải trở về vị trí của mình.
“Ngươi đợi một chút.” Lâm Thanh Phong cười nói, tinh thần lực nhanh chóng tản ra, bao phủ lấy một khu vực nhỏ xung quanh bản thân và tên gác cửa.
“Bọn hắn đang làm gì?” Kakashi cùng đám Ám bộ đồng thời nghi hoặc, bởi trong mắt bọn hắn, Lâm Thanh Phong cùng tên canh cửa bỗng dưng đứng yên một chỗ, không có hành động gì khác.
Lâm Thanh Phong tản ra tinh thần lực, vốn chỉ để tạo ra một lớp ảo cảnh, che đi tầm nhìn của những tên Ám bộ bên ngoài mà thôi, bản thân tên gác cửa cũng không cảm nhận được cái gì, chỉ thấy Lâm Thanh Phong trên tay đột nhiên xuất hiện một cái bình sứ, bên trong có hai hạt đan dược màu đỏ, đưa cho hắn cười nói.
- Đây là Huyết Khí Đan, nếu trong trường hợp bị trọng thương mất máu quá nhiều, nó có thể giúp ngươi giữ lại được một cái mạng, ngươi trở lại đưa cho tên khi nãy một viên, còn ngươi giữ lại một viên.
- Coi như là phần thưởng vì ngươi đã đưa ta tới đây.
“Đại nhân…cái này…quá quý trọng, tiểu nhân…” Tên gác cổng còn chưa nói hết lời, Lâm Thanh Phong trực tiếp không để ý nói.
- Cất vào đi, đừng để những tên kia thấy được.
“…” Tên gác cổng mặc dù xoắn xuýt, nhưng thân thể hắn vẫn rất thành thật, nhanh chóng cất lấy bình đan dược vào trong người rồi xoay người rời đi, lúc này Lâm Thanh Phong mới thu lại tinh thần lực, dưới cái nhìn mộng bức của đám Ám bộ, hắn tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra bước tới văn phòng Hokage gõ cửa.
“Mời vào.”
Trong phòng truyền tới một thanh âm quen thuộc, Lâm Thanh Phong lúc này mới mở cửa tiến vào, trong phòng có hai bàn làm việc, một bàn ở đối diện cửa ra vào, bàn còn lại thì ở một bên tường, Minato đang ngồi trước bàn đối diện cửa ra vào, trên bàn đặt một đống lớn giấy tờ, bên cạnh là một tên nam tử gương mặt có vài vết sẹo, tóc búi cao lên như quả dứa.
“Ồ? Thanh Phong đại nhân.” Nhìn thấy người tới là Lâm Thanh Phong, Minato liền mỉm cười, nhìn sang nam tử cạnh bên nói.
- Shikaku, phiền ngài chuẩn bị giúp ta vài ly trà.
“Đã rõ.” Shikaku gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài, trước khi ra khỏi, hai mắt còn nhìn về Lâm Thanh Phong cau mày một cái.
Minato một bên đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn làm việc của Shikaku, lấy đi ghế ngồi của hắn, đem tới đặt trước bàn làm việc của mình, lúc này mới hướng Lâm Thanh Phong nói.
- Đại nhân, mời ngồi.
“Đa tạ.” Lâm Thanh Phong cũng không có chút khách khí ngồi xuống ghế, Minato lại trở về bàn làm việc, cười hỏi.
- Những ngày này ở tại Konoha, ngài cảm thấy như thế nào?
“Konoha nơi này rất tốt.” Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu, nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thanh Phong lúc này, Minato mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng Lâm Thanh Phong có bất mãn gì đó nên mới tới đây đâu, nhưng còn không đợi hắn vui mừng, Lâm Thanh Phong liền lạnh nhạt nói.
- Ngoại trừ một việc, có con ruồi chột mắt mặt thẹo nào đó, cứ đêm đến là sai tay chân làm phiền ta.
- Ta đã phải lau dọn sân mười lần rồi, phiền chết.
“Con ruồi chột mắt? Trên mặt còn mang sẹo?” Minato khóe miệng co quắp lắc đầu cười khổ, bởi khi nghe được lời này, hắn liền liên tưởng tới một người, xoắn xuýt nói.
- Chuyện này…Hokage đệ tam ngài ấy…
“Khỉ già đại nhân của ngươi làm việc không tốt, trước đó ta đã tìm hắn rồi, nhưng không có trứng gì dùng.” Còn chưa đợi Minato nói hết, Lâm Thanh Phong ngay lập tức cắt ngang.
Dừng một chút, Lâm Thanh Phong lại nói tiếp.
- Lý do chính mà ta tới đây là để ngươi giúp ta chuyển lời với con ruồi kia một chút.
- Muốn gặp ta thì để hắn tự mình tới đi, nếu lại sai sử tay chân làm phiền ta như vậy, cẩn thận ta tiết lộ bí mật của hắn a.
“Bí mật?” Minato liền trợn mắt, sau đó liền tò mò hỏi.
- Danzo đại nhân, hắn có bí mật gì sao?
“Con người nha, ai mà không có một ít bí mật không muốn để người biết?” Lâm Thanh Phong tùy ý nói, dừng một chút vẻ mặt hắn tràn đầy thâm ý nhìn Minato hỏi.
- Ngươi muốn biết sao?
“Muốn, đương nhiên muốn.” Gương mặt Minato lúc này giống như một bà thím bát quái, còn đâu phong phạm của một vị Hokage? Nhìn gương mặt này của Minato, Lâm Thanh Phong liền hiểu tên này chỉ đang giả vờ mà thôi.
Đương nhiên bản thân Minato biết rõ Danzo tên này trong bóng tối làm ra rất nhiều chuyện sai trái, nhưng hắn cũng không có bằng chứng cụ thể để chứng minh, hắn muốn thử xem có thể từ Lâm Thanh Phong biết được một chút bí mật nào hay không mà thôi, dù sao có một hướng điều tra cũng tốt, còn hơn là tự mò đường trong bóng tối.
Hiểu được ý định của Minato, Lâm Thanh Phong khóe miệng kéo lên nụ cười, vẻ mặt thần bí vẫy tay ra hiệu cho Minato tới gần, Minato một mặt tràn đầy hào hứng thành thật hướng lỗ tai tới gần, lúc này Lâm Thanh Phong liền nói nhỏ.
- Nếu muốn biết…ngươi đi hỏi hắn nha.
“Đại nhân…ngài chơi đùa ta sao? Nếu ta có thể hỏi thì cần gì phải làm phiền ngài nha.” Minato khóe miệng co quắp, trong lòng thầm nghĩ.
/381
|