Lâm Thanh Phong vỗ đầu, thở ra một hơi, lần này thật sự là phải làm công giúp Thiên Cơ Tử rồi.
Đưa mắt nhìn về Quan Phi Vân, Lâm Thanh Phong hỏi.
-Như vậy tên Thiên Cơ Tử có dặn dò gì hai người không?
Chiến Thiên tay ôm cằm suy nghĩ một chút, sau đó hắn gật đầu rồi nói.
-Đúng là có, hắn nhờ chúng ta chuyển lời rằng sau khi giải quyết việc này hắn sẽ xuất hiện.
Lâm Thanh Phong gật đầu, với câu nói này của Thiên Cơ Tử thì hắn tin chắc rằng Thiên Cơ Tử sẽ xuất hiện, cũng không cần bọn hắn phải đi tìm.
Sau bữa ăn, Lâm Thanh Phong vỗ tay một cái thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhìn mọi người đều nhìn về phía mình, Lâm Thanh Phong gật đầu rồi nói.
-Như vậy chúng ta sẽ theo Quan Phi Vân cùng Mị Nguyệt trở lại tông môn của bọn hắn, mọi người có ý kiến gì không?
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai lắc đầu không phản đối, hai nàng chỉ muốn đi theo Lâm Thanh Phong nên không có ý kiến.
Chiến Thiên thì hai mắt rực sáng, hắn muốn tu luyện thành công Bản Năng Vô Cực theo lời Lâm Thanh Phong đã nói thì hắn phải chiến đấu nhiều hơn, hiện tại Lâm Thanh Phong muốn đi đánh nhau thì hắn làm sao từ chối?
Quan Phi Vân nhíu mày một cái rồi mở miệng.
-Cũng không cần thiết, tông môn của chúng ta sắp gặp đại nạn, tu sĩ mạnh sẽ đến rất nhiều ta không muốn liên lụy các vị.
Mị Nguyệt cũng gật đầu đồng ý.
Không hiểu tại sao trong tiềm thức của nàng lại không muốn Chiến Thiên đi cùng, hắn chỉ là bán yêu nên nàng sợ hắn sẽ gặp chuyện.
Lâm Thanh Phong bỏ qua lời từ chối của hai người, hắn gật đầu rồi nói.
-Được rồi, như vậy chúng ta sẽ theo bọn hắn về tông môn.
Nghe xong lời này của Lâm Thanh Phong, Quan Phi Vân không biết nói gì hơn, hai mắt hắn có chút đỏ lên, hắn chắp tay cúi người.
-Thật sự đa tạ các vị.
Nhìn Quan Phi Vân cúi đầu, Lâm Thanh Phong nhanh chóng nâng hắn dậy rồi cười nói.
-Không sao, đây là việc mà bọn ta nên làm.
Tất nhiên đây là việc phải làm a, Thiên Cơ Tử đã dặn dò như vậy nếu bọn hắn không làm thì bọn hắn phải đi đâu để tìm Thiên Cơ Tử?
Mặc dù Lâm Thanh Phong không thích cách làm của Thiên Cơ Tử nhưng hiện tại để Thiên Cơ Tử xuất hiện thì hắn phải nghe theo.
Mị Nguyệt hai mắt ướt át nhìn về Chiến Thiên, mặc dù trong tâm nàng rất vui vẻ vì Chiến Thiên đồng ý giúp đỡ, nhưng nàng không muốn hắn xảy ra chuyện.
Mị Nguyệt nhanh chóng chạy tới bên cạnh Chiến Thiên, nàng nắm lấy tay hắn rồi nói.
-Mau thay đổi quyết định a, ta không muốn ngươi có chuyện gì.
Quan Phi Vân nhìn cảnh này, hắn phun ra một ngụm lão huyết, tay che miệng.
Lần này sư phụ hắn sẽ đánh hắn chết, sư muội thật sự bị tên bán yêu trước mặt câu dẫn đi mất.
Chiến Thiên nhìn Mị Nguyệt hai mắt ướt át nhìn hắn, hắn gãi đầu cũng không biết phải làm sao nên nhìn về phía Lâm Thanh Phong cầu Lâm Thanh Phong giúp hắn.
Đối với cái nhìn cầu xin của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong quyết định không để ý tới, hắn cùng với Ninh Thiên Nhai và Nam Cung Mị Ảnh bắt đầu dọn dẹp.
Bỗng dưng Lâm Thanh Phong giật mình một cái, hắn áy náy nhìn Quan Phi Vân rồi nói.
-Xin lỗi vì không cứu được phi hành thú của các ngươi.
Quan Phi Vân lắc đầu, đối với việc phi hành thú bị chết hắn cũng không để trong lòng, con phi hành thú hôm qua chỉ là Yêu Thú cấp 1, tông môn bọn hắn vẫn còn rất nhiều.
-Không sao, chỉ là một con Yêu Thú cấp 1, tông môn sẽ không nói gì.
Nghe xong lời này Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, hắn gật đầu rồi tiếp tục dọn dẹp.
Một lúc sau, ba người Lâm Thanh Phong đã dọn dẹp xong, thì Lâm Thanh Phong lên tiếng.
-Được rồi, hiện tại trời vẫn còn sớm chúng ta cũng nhanh chóng lên đường a.
Bọn người đồng thời gật đầu, Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai dẫn theo Mị Nguyệt vào xe ngựa, để Lâm Thanh Phong cùng Quan Phi Vân ở ngoài, còn Chiến Thiên… chạy bộ.
Mị Nguyệt nhìn Chiến Thiên miệt mài chạy bộ, nàng có chút không nỡ, nhưng Nam Cung Mị Ảnh mở miệng.
-Đừng lo cho hắn, hắn là đang tu luyện, ngươi muốn hắn lên xe hắn cũng không lên.
Mị Nguyệt vẫn có chút lo lắng cho Chiến Thiên, nên nàng vẫn nhìn theo hắn, cách một khoảng thời gian thì nàng lại lấy nước rồi đưa cho hắn, tay thì cầm khăn lau mồ hôi.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai che miệng cười khúc khích.
Quan Phi Vân sắc mặt xám nghoét, nghĩ tới thảm cảnh mà hắn sắp nhận được, cả người hắn run rẩy.
Lâm Thanh Phong đối với Chiến Thiên giơ lên ngón cái, hắn cũng bội phục Chiến Thiên, chỉ trong chưa đầy một ngày mà đã câu dẫn thành công Mị Nguyệt.
Đối với cảm nhận của mọi người, Chiến Thiên đều không để ý, hắn hiện tại chỉ muốn tu luyện để đạt được Bản Năng Vô Cực, còn Mị Nguyệt ân cần chăm sóc hắn thì hắn cảm thấy có chút là lạ, nhưng hắn không ghét bỏ, vì thế hắn vẫn tiếp nhận sự chăm sóc của nàng.
Lâm Thanh Phong đánh xe một hồi, nhìn Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt cứ vứt thức ăn cho chó hắn cũng phát ngán, nên quay đầu hỏi Quan Phi Vân.
-Phi Vân huynh đệ, tông môn của bọn ngươi ở đâu?
Quan Phi Vân hiện tại sắc mặt vẫn trắng bệch, cả người run rẩy, nhưng khi nghe Lâm Thanh Phong hỏi, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi trả lời.
-Tông môn chúng ta cách nơi này cũng không xa, chỉ cần cứ đi theo hướng này, với tốc độ hiện tại thì khoảng hai ngày sẽ tới.
Lâm Thanh Phong gật đầu rồi hỏi tiếp.
-Như vậy ngươi có thể kể lại một ít nguyên nhân vì sao tông môn bọn ngươi lại gặp nạn a?
Quan Phi Vân thở dài một hơi rồi nói.
-Thật không giấu gì Phong huynh đệ, tông môn chúng ta đoạt được một bảo vật nghe nói đã được lưu truyền từ thời thượng cổ vì thế mới gặp nạn.
Nghe lời giải thích này của Quan Phi Vân, Lâm Thanh Phong gật đầu, hắn cũng hiểu được câu nói “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”.
Dù vậy Lâm Thanh Phong vẫn tiếp tục hỏi.
-Như vậy bảo vật mà các ngươi đoạt được là gì?
Quan Phi Vân trầm tư suy nghĩ một lúc rồi hắn mở miệng.
-Ta nghe sư phụ nói qua, đó là một cuốn sách được lưu truyền từ thời thượng cổ, tên của nó là “Làm cách nào để hiểu được suy nghĩ phụ nữ”.
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn Quan Phi Vân, hắn đang nghĩ là Quan Phi Vân đùa giỡn hắn.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quan Phi Vân, Lâm Thanh Phong cũng hiểu được Quan Phi Vân đây là đang nói thật.
Lâm Thanh Phong ho khan một tiếng rồi lại hỏi.
-Ngươi đừng nói với ta nội dung sách đơn thuần là một màu trắng?
Quan Phi Vân gật đầu với Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Không giấu gì Phong huynh, nội dung sách thật sự đơn thuần là một màu trắng.
Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, hắn cũng hiểu được đối mặt với lực lượng mạnh mẽ hơn, tông môn của Quan Phi Vân cũng muốn cúi đầu, nhưng khi giao ra cuốn sách trắng trơn như vậy thì ai mà tin?
Tông môn của Quan Phi Vân thật sự xui xẻo.
Lâm Thanh Phong cũng không biết nói gì hơn, lúc sáng hắn chỉ đơn thuần muốn kể một câu chuyện cười cho Chiến Thiên, nhưng hiện nay thật sự lại có một con hàng cực phẩm nào đó lưu truyền cuốn sách này.
Hắn thở dài một hơi có chút bội phục tông môn của Quan Phi Vân, không biết rằng tông môn của tên này dẫm phải vận khí cứt chó gì mà lại có thể xui xẻo như vậy.
Lâm Thanh Phong hít vào một hơi để cố gắng nhịn cười, hắn lại mở miệng hỏi Quan Phi Vân.
-Như vậy tông môn của ngươi tên gì? Tông chủ là ai?
Tuy tông môn hiện tại đang gặp nạn, nhưng khi nghe Lâm Thanh Phong hỏi tới, Quan Phi Vân có chút tự hào mà trả lời.
-Tông môn bọn ta tên Thiên Vận Tông, mang ý nghĩa tông môn khí vận như thiên, tông chủ hiện tại là Lục Mặc tông chủ tu vi đạt tới Hóa Thần kì tầng 7, Lục Y Chân Quân.
Lâm Thanh Phong mộng bức nhìn Quan Phi Vân, chẳng lẽ lỗ tai hắn nghe nhầm? Thiên Vận Tông? Xui xẻo tới trình độ cả tông môn gặp nạn vì một quyển sách trắng lại mang tên Thiên Vận Tông?
Còn nữa tông chủ mang tên Lục Mặc – Lục Y Chân Quân? Tên này ưa thích mặc đồ màu xanh lục hay sao? Có phải ngay cả mũ cũng mang màu xanh lục?
Lâm Thanh Phong nhanh chóng não bổ ra cả đống câu hỏi quái dị, nhưng hắn cố gắng kìm nén lại để không mở miệng hỏi Quan Phi Vân.
Lâm Thanh Phong hít vào một hơi thật sâu để cố nhịn cười, hôm nay có quá nhiều chuyện khiến hắn phải cố gắng nhịn, hắn cũng cảm giác hắn muốn bị nội thương.
Lâm Thanh Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt hắn giả trang nghiêm túc rồi tiếp tục hỏi.
-Như vậy Thiên Vận Tông của các ngươi có tìm được vị minh hữu nào?
Chỉ thấy Quan Phi Vân lắc đầu rồi thở ra một hơi, sắc mặt hắn có chút buồn bã.
Lâm Thanh Phong cũng hiểu được, tông chủ là Hóa Thần tầng 7 mà vẫn khiến tông môn gặp tai nạn thì đối thủ ít nhất cũng phải là một tông môn có Luyện Hư kì cường giả.
Tuy Lâm Thanh Phong không coi Luyện Hư kì cường giả vào đâu nhưng thật sự rằng trong giới tu sĩ, Luyện Hư kì cường giả cũng được tính là rất mạnh.
Nhìn Quan Phi Vân ủ rũ, Lâm Thanh Phong cười cười vỗ vai hắn rồi nói.
-Đừng lo lắng, bọn ta sẽ trợ giúp các ngươi.
Đối với lời này của Lâm Thanh Phong, Quan Phi Vân chỉ coi đó như một câu an ủi.
Lâm Thanh Phong hiện tại tu vi Trúc Cơ Viên Mãn, trong xe Nam Cung Mị Ảnh thì Trúc Cơ tầng 2, Ninh Thiên Nhai là người bình thường còn Chiến Thiên là bán yêu, mặc dù Chiến Thiên có thể nhẹ nhõm đỡ được công kích của Quan Phi Vân nhưng theo hắn nghĩ cảnh giới của Chiến Thiên cũng không cao hơn hắn nhiều lắm.
Với tổ hợp như vậy mà muốn trợ giúp bọn hắn vượt qua khó khăn thì thật là người si nói mộng.
Nhưng dù vậy, Quan Phi Vân vẫn nhận lãnh phần ân tình này.
…..Hết Chương 82…..
Đưa mắt nhìn về Quan Phi Vân, Lâm Thanh Phong hỏi.
-Như vậy tên Thiên Cơ Tử có dặn dò gì hai người không?
Chiến Thiên tay ôm cằm suy nghĩ một chút, sau đó hắn gật đầu rồi nói.
-Đúng là có, hắn nhờ chúng ta chuyển lời rằng sau khi giải quyết việc này hắn sẽ xuất hiện.
Lâm Thanh Phong gật đầu, với câu nói này của Thiên Cơ Tử thì hắn tin chắc rằng Thiên Cơ Tử sẽ xuất hiện, cũng không cần bọn hắn phải đi tìm.
Sau bữa ăn, Lâm Thanh Phong vỗ tay một cái thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhìn mọi người đều nhìn về phía mình, Lâm Thanh Phong gật đầu rồi nói.
-Như vậy chúng ta sẽ theo Quan Phi Vân cùng Mị Nguyệt trở lại tông môn của bọn hắn, mọi người có ý kiến gì không?
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai lắc đầu không phản đối, hai nàng chỉ muốn đi theo Lâm Thanh Phong nên không có ý kiến.
Chiến Thiên thì hai mắt rực sáng, hắn muốn tu luyện thành công Bản Năng Vô Cực theo lời Lâm Thanh Phong đã nói thì hắn phải chiến đấu nhiều hơn, hiện tại Lâm Thanh Phong muốn đi đánh nhau thì hắn làm sao từ chối?
Quan Phi Vân nhíu mày một cái rồi mở miệng.
-Cũng không cần thiết, tông môn của chúng ta sắp gặp đại nạn, tu sĩ mạnh sẽ đến rất nhiều ta không muốn liên lụy các vị.
Mị Nguyệt cũng gật đầu đồng ý.
Không hiểu tại sao trong tiềm thức của nàng lại không muốn Chiến Thiên đi cùng, hắn chỉ là bán yêu nên nàng sợ hắn sẽ gặp chuyện.
Lâm Thanh Phong bỏ qua lời từ chối của hai người, hắn gật đầu rồi nói.
-Được rồi, như vậy chúng ta sẽ theo bọn hắn về tông môn.
Nghe xong lời này của Lâm Thanh Phong, Quan Phi Vân không biết nói gì hơn, hai mắt hắn có chút đỏ lên, hắn chắp tay cúi người.
-Thật sự đa tạ các vị.
Nhìn Quan Phi Vân cúi đầu, Lâm Thanh Phong nhanh chóng nâng hắn dậy rồi cười nói.
-Không sao, đây là việc mà bọn ta nên làm.
Tất nhiên đây là việc phải làm a, Thiên Cơ Tử đã dặn dò như vậy nếu bọn hắn không làm thì bọn hắn phải đi đâu để tìm Thiên Cơ Tử?
Mặc dù Lâm Thanh Phong không thích cách làm của Thiên Cơ Tử nhưng hiện tại để Thiên Cơ Tử xuất hiện thì hắn phải nghe theo.
Mị Nguyệt hai mắt ướt át nhìn về Chiến Thiên, mặc dù trong tâm nàng rất vui vẻ vì Chiến Thiên đồng ý giúp đỡ, nhưng nàng không muốn hắn xảy ra chuyện.
Mị Nguyệt nhanh chóng chạy tới bên cạnh Chiến Thiên, nàng nắm lấy tay hắn rồi nói.
-Mau thay đổi quyết định a, ta không muốn ngươi có chuyện gì.
Quan Phi Vân nhìn cảnh này, hắn phun ra một ngụm lão huyết, tay che miệng.
Lần này sư phụ hắn sẽ đánh hắn chết, sư muội thật sự bị tên bán yêu trước mặt câu dẫn đi mất.
Chiến Thiên nhìn Mị Nguyệt hai mắt ướt át nhìn hắn, hắn gãi đầu cũng không biết phải làm sao nên nhìn về phía Lâm Thanh Phong cầu Lâm Thanh Phong giúp hắn.
Đối với cái nhìn cầu xin của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong quyết định không để ý tới, hắn cùng với Ninh Thiên Nhai và Nam Cung Mị Ảnh bắt đầu dọn dẹp.
Bỗng dưng Lâm Thanh Phong giật mình một cái, hắn áy náy nhìn Quan Phi Vân rồi nói.
-Xin lỗi vì không cứu được phi hành thú của các ngươi.
Quan Phi Vân lắc đầu, đối với việc phi hành thú bị chết hắn cũng không để trong lòng, con phi hành thú hôm qua chỉ là Yêu Thú cấp 1, tông môn bọn hắn vẫn còn rất nhiều.
-Không sao, chỉ là một con Yêu Thú cấp 1, tông môn sẽ không nói gì.
Nghe xong lời này Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, hắn gật đầu rồi tiếp tục dọn dẹp.
Một lúc sau, ba người Lâm Thanh Phong đã dọn dẹp xong, thì Lâm Thanh Phong lên tiếng.
-Được rồi, hiện tại trời vẫn còn sớm chúng ta cũng nhanh chóng lên đường a.
Bọn người đồng thời gật đầu, Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai dẫn theo Mị Nguyệt vào xe ngựa, để Lâm Thanh Phong cùng Quan Phi Vân ở ngoài, còn Chiến Thiên… chạy bộ.
Mị Nguyệt nhìn Chiến Thiên miệt mài chạy bộ, nàng có chút không nỡ, nhưng Nam Cung Mị Ảnh mở miệng.
-Đừng lo cho hắn, hắn là đang tu luyện, ngươi muốn hắn lên xe hắn cũng không lên.
Mị Nguyệt vẫn có chút lo lắng cho Chiến Thiên, nên nàng vẫn nhìn theo hắn, cách một khoảng thời gian thì nàng lại lấy nước rồi đưa cho hắn, tay thì cầm khăn lau mồ hôi.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai che miệng cười khúc khích.
Quan Phi Vân sắc mặt xám nghoét, nghĩ tới thảm cảnh mà hắn sắp nhận được, cả người hắn run rẩy.
Lâm Thanh Phong đối với Chiến Thiên giơ lên ngón cái, hắn cũng bội phục Chiến Thiên, chỉ trong chưa đầy một ngày mà đã câu dẫn thành công Mị Nguyệt.
Đối với cảm nhận của mọi người, Chiến Thiên đều không để ý, hắn hiện tại chỉ muốn tu luyện để đạt được Bản Năng Vô Cực, còn Mị Nguyệt ân cần chăm sóc hắn thì hắn cảm thấy có chút là lạ, nhưng hắn không ghét bỏ, vì thế hắn vẫn tiếp nhận sự chăm sóc của nàng.
Lâm Thanh Phong đánh xe một hồi, nhìn Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt cứ vứt thức ăn cho chó hắn cũng phát ngán, nên quay đầu hỏi Quan Phi Vân.
-Phi Vân huynh đệ, tông môn của bọn ngươi ở đâu?
Quan Phi Vân hiện tại sắc mặt vẫn trắng bệch, cả người run rẩy, nhưng khi nghe Lâm Thanh Phong hỏi, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi trả lời.
-Tông môn chúng ta cách nơi này cũng không xa, chỉ cần cứ đi theo hướng này, với tốc độ hiện tại thì khoảng hai ngày sẽ tới.
Lâm Thanh Phong gật đầu rồi hỏi tiếp.
-Như vậy ngươi có thể kể lại một ít nguyên nhân vì sao tông môn bọn ngươi lại gặp nạn a?
Quan Phi Vân thở dài một hơi rồi nói.
-Thật không giấu gì Phong huynh đệ, tông môn chúng ta đoạt được một bảo vật nghe nói đã được lưu truyền từ thời thượng cổ vì thế mới gặp nạn.
Nghe lời giải thích này của Quan Phi Vân, Lâm Thanh Phong gật đầu, hắn cũng hiểu được câu nói “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”.
Dù vậy Lâm Thanh Phong vẫn tiếp tục hỏi.
-Như vậy bảo vật mà các ngươi đoạt được là gì?
Quan Phi Vân trầm tư suy nghĩ một lúc rồi hắn mở miệng.
-Ta nghe sư phụ nói qua, đó là một cuốn sách được lưu truyền từ thời thượng cổ, tên của nó là “Làm cách nào để hiểu được suy nghĩ phụ nữ”.
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn Quan Phi Vân, hắn đang nghĩ là Quan Phi Vân đùa giỡn hắn.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quan Phi Vân, Lâm Thanh Phong cũng hiểu được Quan Phi Vân đây là đang nói thật.
Lâm Thanh Phong ho khan một tiếng rồi lại hỏi.
-Ngươi đừng nói với ta nội dung sách đơn thuần là một màu trắng?
Quan Phi Vân gật đầu với Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Không giấu gì Phong huynh, nội dung sách thật sự đơn thuần là một màu trắng.
Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, hắn cũng hiểu được đối mặt với lực lượng mạnh mẽ hơn, tông môn của Quan Phi Vân cũng muốn cúi đầu, nhưng khi giao ra cuốn sách trắng trơn như vậy thì ai mà tin?
Tông môn của Quan Phi Vân thật sự xui xẻo.
Lâm Thanh Phong cũng không biết nói gì hơn, lúc sáng hắn chỉ đơn thuần muốn kể một câu chuyện cười cho Chiến Thiên, nhưng hiện nay thật sự lại có một con hàng cực phẩm nào đó lưu truyền cuốn sách này.
Hắn thở dài một hơi có chút bội phục tông môn của Quan Phi Vân, không biết rằng tông môn của tên này dẫm phải vận khí cứt chó gì mà lại có thể xui xẻo như vậy.
Lâm Thanh Phong hít vào một hơi để cố gắng nhịn cười, hắn lại mở miệng hỏi Quan Phi Vân.
-Như vậy tông môn của ngươi tên gì? Tông chủ là ai?
Tuy tông môn hiện tại đang gặp nạn, nhưng khi nghe Lâm Thanh Phong hỏi tới, Quan Phi Vân có chút tự hào mà trả lời.
-Tông môn bọn ta tên Thiên Vận Tông, mang ý nghĩa tông môn khí vận như thiên, tông chủ hiện tại là Lục Mặc tông chủ tu vi đạt tới Hóa Thần kì tầng 7, Lục Y Chân Quân.
Lâm Thanh Phong mộng bức nhìn Quan Phi Vân, chẳng lẽ lỗ tai hắn nghe nhầm? Thiên Vận Tông? Xui xẻo tới trình độ cả tông môn gặp nạn vì một quyển sách trắng lại mang tên Thiên Vận Tông?
Còn nữa tông chủ mang tên Lục Mặc – Lục Y Chân Quân? Tên này ưa thích mặc đồ màu xanh lục hay sao? Có phải ngay cả mũ cũng mang màu xanh lục?
Lâm Thanh Phong nhanh chóng não bổ ra cả đống câu hỏi quái dị, nhưng hắn cố gắng kìm nén lại để không mở miệng hỏi Quan Phi Vân.
Lâm Thanh Phong hít vào một hơi thật sâu để cố nhịn cười, hôm nay có quá nhiều chuyện khiến hắn phải cố gắng nhịn, hắn cũng cảm giác hắn muốn bị nội thương.
Lâm Thanh Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt hắn giả trang nghiêm túc rồi tiếp tục hỏi.
-Như vậy Thiên Vận Tông của các ngươi có tìm được vị minh hữu nào?
Chỉ thấy Quan Phi Vân lắc đầu rồi thở ra một hơi, sắc mặt hắn có chút buồn bã.
Lâm Thanh Phong cũng hiểu được, tông chủ là Hóa Thần tầng 7 mà vẫn khiến tông môn gặp tai nạn thì đối thủ ít nhất cũng phải là một tông môn có Luyện Hư kì cường giả.
Tuy Lâm Thanh Phong không coi Luyện Hư kì cường giả vào đâu nhưng thật sự rằng trong giới tu sĩ, Luyện Hư kì cường giả cũng được tính là rất mạnh.
Nhìn Quan Phi Vân ủ rũ, Lâm Thanh Phong cười cười vỗ vai hắn rồi nói.
-Đừng lo lắng, bọn ta sẽ trợ giúp các ngươi.
Đối với lời này của Lâm Thanh Phong, Quan Phi Vân chỉ coi đó như một câu an ủi.
Lâm Thanh Phong hiện tại tu vi Trúc Cơ Viên Mãn, trong xe Nam Cung Mị Ảnh thì Trúc Cơ tầng 2, Ninh Thiên Nhai là người bình thường còn Chiến Thiên là bán yêu, mặc dù Chiến Thiên có thể nhẹ nhõm đỡ được công kích của Quan Phi Vân nhưng theo hắn nghĩ cảnh giới của Chiến Thiên cũng không cao hơn hắn nhiều lắm.
Với tổ hợp như vậy mà muốn trợ giúp bọn hắn vượt qua khó khăn thì thật là người si nói mộng.
Nhưng dù vậy, Quan Phi Vân vẫn nhận lãnh phần ân tình này.
…..Hết Chương 82…..
/381
|