Lâm Thanh Phong trầm tư một lúc rồi tiếp tục nói.
-Theo hướng dẫn sử dụng, thì mỗi một người có thể sử dụng Vô Tự Thần Thư trong thời gian tối đa hai năm, nhưng cũng tùy thuộc vào thế giới mà chúng ta muốn đến mà thời gian chúng ta có thể ở lại thế giới đó là ngắn hay dài.
-Nếu là Hạ cấp thế giới thì thời gian sẽ trôi với tỉ lệ 1:100, cũng tức là chúng ta có thể ở hạ cấp thế giới 200 năm rồi quay trở về.
-Trung cấp thế giới tỉ lệ sẽ là 1:10, còn Cao cấp thế giới là 1:1, đây cũng là cực hạn của quyển sách này, thế giới mà ta muốn tới đạt cấp độ nào thì sẽ do quyển sách quyết định.
Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói.
-Các ngươi có biết, cấp độ của các thế giới được phân chia ra sao a?
Lục Mặc gật đầu rồi nói.
-Theo một ít cổ tịch ghi lại, thì thế giới mà chúng ta đang sống được đánh giá là Cao cấp thế giới, bên trên còn có Tiên giới, còn đẳng cấp thế giới như thế nào phân chia thì việc đó ta không biết.
Lâm Thanh Phong trầm tư một lúc, hắn gật đầu rồi nói.
-Theo hướng dẫn sử dụng, thì mỗi một ngàn năm, quyển sách này sẽ tích lũy đủ năng lượng, có thể đưa 1 người sử dụng đi tới 5 thế giới khác nhau, cũng tức là chúng ta sẽ có 5 người sử dụng.
-Tuy rằng đã lâu nó cũng không được sử dụng, nhưng nó cũng chỉ có thể cho chúng ta 5 lượt, tuy vậy nhưng nó lại đủ sức để truyền tống nhiều người một lúc.
Lâm Thanh Phong dừng lại rồi tiếp tục giải thích.
-Cũng tức là nhiều người có thể đồng thời tiến về một thế giới mà chỉ tiêu tốn 1 lượt sử dụng.
Lâm Thanh Phong dứt lời rồi quay sang nhìn Chiến Thiên, nở nụ cười rồi nói.
-Cũng có nghĩa rằng, cả năm người chúng ta đều có thể đi gặp Son Goku.
Chiến Thiên nghe tới đây thì hai mắt hắn phát sáng, phải biết rằng sau khi được nghe về Son Goku thì người thứ hai mà hắn thần tượng cũng chính là Son Goku a.
Chiến Thiên có chút cà lăm, hắn nhìn Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Thật… thật…vậy sao, sư phụ?
Lâm Thanh Phong gật đầu nở nụ cười vui vẻ.
Chiến Thiên được câu trả lời này, hắn nụ cười của hắn kéo tới tận mang tai, hắn ngơ ngác cười như một đứa trẻ.
Nhưng Bạch Dạ nhanh chóng mở miệng.
-Các ngươi chỉ có bốn người, lấy đâu ra ngươi thứ năm?
Nghe xong câu hỏi này, Lâm Thanh Phong ánh mắt có chút kì lạ nhìn Bạch Dạ rồi mở miệng.
-Mị Nguyệt không tính là người thứ năm?
Bạch Dạ nhanh chóng nổi giận, hắn lớn tiếng.
-Đệ tử của ta làm sao lại tính là người của các ngươi?
Lâm Thanh Phong ánh mắt có chút kì dị nhìn Bạch Dạ, hắn nở nụ cười đểu rồi nói.
-Như vậy Bạch tiền bối người không muốn gả Mị Nguyệt cho Chiến Thiên a?
Nghe xong câu này, Bạch Dạ cứng người, hắn thân là Hóa Thần kì tu sĩ, ngày hôm qua cũng đã uống xong ly rượu chúc mừng thông gia với Lâm Thanh Phong thì làm sao có thể nuốt lời?
Nhưng tình cảnh hiện tại lại khiến hắn có muốn gì cũng không được, vì thế hắn “Hừ” một tiếng rồi quay mặt đi không thèm để ý tới Lâm Thanh Phong.
Lúc này Lục Mặc cũng nhanh chóng mở miệng.
-Tuy rằng như vậy, nhưng điều quan trọng trước mắt vẫn là phải tìm ra biện pháp đối mặt với đại nạn, phải biết rằng theo thông tin ta nhận được thì sẽ có một vị Luyện Hư kì cường giả tới đây.
Nghe xong câu này thì Lâm Thanh Phong lắc đầu, hiện tại hắn cũng không phải là một tên gà mờ như lúc trước, đừng nói chỉ một tên Luyện Hư kì, cho dù là mười tên hắn cũng không sợ.
Nên nhớ rằng lúc trước Lâm Thanh Phong chỉ là một tên Luyện Khí viên mãn thì đã nhẹ nhõm giải quyết Luyện Hư kì Quân Vô Tà, hiện tại lại trải qua những bài tập của Vô Cực Tử, cũng đạt tới Trúc Cơ Viên Mãn, vì thế Lâm Thanh Phong có rất tự tin.
Lâm Thanh Phong mở miệng.
-Chỉ là một tên Luyện Hư cũng không cần lo lắng.
Lục Mặc cùng Bạch Dạ có chút nói không nên lời, cái gì mà “Chỉ là một tên Luyện Hư?” Luyện Hư kì cường giả không phải ăn chay a.
Hiện tại Lâm Thanh Phong chỉ là một tên Trúc Cơ Viên Mãn lại lớn lối như vậy?
Tuy có chút khó chịu với Lâm Thanh Phong, nhưng Lục Mặc cùng Bạch Dạ cũng không biết phải nói gì thêm.
Lâm Thanh Phong ngồi đợi một lúc, thấy Lục Mặc cùng Bạch Dạ im lặng, hắn đứng lên rồi nói.
-Như vậy chuyện hôm nay sẽ tới đây thôi, bọn ta sẽ sử dụng ba lượt quyển sách còn các ngươi sẽ sử dụng hai lượt, còn có khi nào bọn hắn tới thì hãy báo cho chúng ta.
Nói xong, Lâm Thanh Phong dẫn theo Chiến Thiên quay đầu bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Thanh Phong, Lục Mặc thở ra một hơi rồi nói.
-Ta vẫn không thể yên tâm, thanh niên bây giờ thật sự quá ngông cuồng.
Bạch Dạ cũng gật đầu đồng ý với Lục Mặc.
Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên bước ra ngoài, lúc này Chiến Thiên vẫn nở nụ cười ngây ngô.
Lâm Thanh Phong nhìn cũng không nổi nữa, hắn đưa tay hơi dùng sức tát vào mặt Chiến Thiên một cái.
Nhận lấy cái tát của Lâm Thanh Phong, gương mặt Chiến Thiên nhanh chóng biến dạng, hắn bị lực tát đánh bay một khoảng cách xa, bay ra khỏi tiểu viện đâm gãy vài gốc cây rồi mới rớt xuống.
Nếu như Lục Mặc cùng Bạch Dạ có mặt tại đây thì bọn hắn sẽ hiểu được tại sao Lâm Thanh Phong lại không lo lắng.
Phải biết rằng Chiến Thiên rất mạnh, có thể treo lên đánh Lục Mặc không có cơ hội hoàn thủ thì có thể không mạnh sao?
Nhưng chỉ nhận một tát của Lâm Thanh Phong thì hắn lại bay xa như vậy, thì Lâm Thanh Phong phải mạnh hơn Chiến Thiên nhiều lắm.
Chiến Thiên đâm gãy vài gốc cây rồi mới dừng lại, khuôn mặt của hắn sưng đỏ, lúc này hắn mới hoàn hồn lại.
Sờ lên khuôn mặt của mình, Chiến Thiên cười khổ một cái rồi bay trở lại.
Nhìn Chiến Thiên bay trở về, khuôn mặt còn có chút sưng đỏ, Lâm Thanh Phong mới gật đầu rồi nói.
-Tốt lắm, nếu đã tỉnh lại thì mau đi tìm Mị Nguyệt a.
Chiến Thiên nở nụ cười khổ gật đầu, tay hắn vẫn ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ rồi nhanh chóng đi tìm Mị Nguyệt.
Tuy trong lòng Lâm Thanh Phong cũng mong muốn được gặp Son Goku, nhưng hắn vẫn phải cố giữ bình tĩnh, hắn không muốn vì vội vàng mà phạm sai lầm không đáng có.
Lâm Thanh Phong trở về phòng tìm Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai, lúc này Ninh Thiên Nhai thì đang ở trong phòng, còn Nam Cung Mị Ảnh lại ở ngoài tiếp tục tập Vô Cực Kiếm Pháp.
Nhìn Nam Cung Mị Ảnh vẫn đang tích cực huy kiếm không để ý tới hắn, Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Lão bà, lại đây một chút, ta có việc muốn nói.
Nam Cung Mị Ảnh lúc này mới dừng tay, rồi bước tới gần Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Phu quân đã về.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười gật đầu với nàng rồi mở miệng.
-Ta có chuyện muốn nói với nàng.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi ngồi một bên lắng nghe.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi mới bắt đầu nói.
-Sắp tới, có thể chúng ta sẽ phải chia xa một khoảng thời gian.
Nam Cung Mị Ảnh nghe xong thì giật mình, nàng nhanh chóng hỏi lại.
-Tại sao lại phải chia xa? Ta đi cùng chàng không được sao?
Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi nói tiếp.
-Cũng không phải quá dài nhưng chúng ta nhất định phải chia xa một khoảng thời gian.
Lâm Thanh Phong dừng một chút rồi nói.
-Nàng cũng đã biết chuyện của Hỏa Vân tôn giả và Băng Thánh đi?
Nam Cung Mị Ảnh có chút không hiểu tại sao Lâm Thanh Phong lại nói tới Hỏa Vân tôn giả cùng Băng Thánh, nhưng nàng vẫn gật đầu.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi tiếp tục nói.
-Hỏa Vân tôn giả có một kẻ thù rất âm hiểm là Hỏa Thánh, hắn nhất định không đồng ý việc Hỏa Vân tôn giả cùng Băng Thánh đến với nhau, vì thế ta sợ rằng hắn sẽ nhắm vào tiểu Tuyết gây bất lợi cho Hỏa Vân tôn giả.
Nam Cung Mị Ảnh nghe xong, nàng nhanh chóng hốt hoảng mở miệng.
-Như vậy chẳng phải tiểu Tuyết sẽ gặp nguy hiểm?
Lâm Thanh Phong gật đầu rồi lại nói.
-Nhưng mà, hiện tại cũng không ai biết việc Hỏa Vân tôn giả sẽ hỏi cưới Băng Thánh, nên Hỏa Vân tôn giả cho ta thời gian mười năm để tìm cách chống lại Hỏa Thánh.
Nam Cung Mị Ảnh lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng suy nghĩ một chút rồi nói.
-Như vậy, chàng muốn trong khoảng thời gian xa nhau, chúng ta phải nỗ lực tu luyện.
Lâm Thanh Phong gật đầu nở nụ cười, rồi nói.
-Đúng vậy, hiện tại ta đã tìm ra cách để giúp chúng ta có thêm thời gian, tuy cũng không nhiều nhưng ít ra chúng ta có thêm một ít.
Nam Cung Mị Ảnh trầm tư một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Lâm Thanh Phong nhanh chóng ôm lấy nàng rồi nói.
-Lão bà yên tâm, thời gian chúng ta xa nhau không lâu cao nhất là hai mươi năm chúng ta sẽ gặp lại.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, nàng ôm lấy Lâm Thanh Phong cũng không nói gì.
Một bên khác…
Chiến Thiên nhận lấy cái tát của Lâm Thanh Phong rồi lủi thủi đi tìm Mị Nguyệt.
Nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Chiến Thiên, Mị Nguyệt lo lắng rồi nhanh chóng hỏi.
-Sao vậy? Ai lại đánh ngươi thành thế này?
Chiến Thiên lắc đầu một cái rồi nói.
-Cũng không có gì, là sư phụ đánh ta.
Mị Nguyệt có chút sững sờ, sư phụ của Chiến Thiên là ai? Là Lâm Thanh Phong, nhưng Lâm Thanh Phong không phải chỉ là một tên Trúc Cơ Viên Mãn sao?
Còn Chiến Thiên lại có thể dễ dàng treo đánh Lục Mặc tông chủ, vậy mà hắn lại bị một tên Trúc Cơ Viên Mãn đánh ra thế này?
Đầu óc Mị Nguyệt có chút loạn.
….Hết chương 88…..
-Theo hướng dẫn sử dụng, thì mỗi một người có thể sử dụng Vô Tự Thần Thư trong thời gian tối đa hai năm, nhưng cũng tùy thuộc vào thế giới mà chúng ta muốn đến mà thời gian chúng ta có thể ở lại thế giới đó là ngắn hay dài.
-Nếu là Hạ cấp thế giới thì thời gian sẽ trôi với tỉ lệ 1:100, cũng tức là chúng ta có thể ở hạ cấp thế giới 200 năm rồi quay trở về.
-Trung cấp thế giới tỉ lệ sẽ là 1:10, còn Cao cấp thế giới là 1:1, đây cũng là cực hạn của quyển sách này, thế giới mà ta muốn tới đạt cấp độ nào thì sẽ do quyển sách quyết định.
Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói.
-Các ngươi có biết, cấp độ của các thế giới được phân chia ra sao a?
Lục Mặc gật đầu rồi nói.
-Theo một ít cổ tịch ghi lại, thì thế giới mà chúng ta đang sống được đánh giá là Cao cấp thế giới, bên trên còn có Tiên giới, còn đẳng cấp thế giới như thế nào phân chia thì việc đó ta không biết.
Lâm Thanh Phong trầm tư một lúc, hắn gật đầu rồi nói.
-Theo hướng dẫn sử dụng, thì mỗi một ngàn năm, quyển sách này sẽ tích lũy đủ năng lượng, có thể đưa 1 người sử dụng đi tới 5 thế giới khác nhau, cũng tức là chúng ta sẽ có 5 người sử dụng.
-Tuy rằng đã lâu nó cũng không được sử dụng, nhưng nó cũng chỉ có thể cho chúng ta 5 lượt, tuy vậy nhưng nó lại đủ sức để truyền tống nhiều người một lúc.
Lâm Thanh Phong dừng lại rồi tiếp tục giải thích.
-Cũng tức là nhiều người có thể đồng thời tiến về một thế giới mà chỉ tiêu tốn 1 lượt sử dụng.
Lâm Thanh Phong dứt lời rồi quay sang nhìn Chiến Thiên, nở nụ cười rồi nói.
-Cũng có nghĩa rằng, cả năm người chúng ta đều có thể đi gặp Son Goku.
Chiến Thiên nghe tới đây thì hai mắt hắn phát sáng, phải biết rằng sau khi được nghe về Son Goku thì người thứ hai mà hắn thần tượng cũng chính là Son Goku a.
Chiến Thiên có chút cà lăm, hắn nhìn Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Thật… thật…vậy sao, sư phụ?
Lâm Thanh Phong gật đầu nở nụ cười vui vẻ.
Chiến Thiên được câu trả lời này, hắn nụ cười của hắn kéo tới tận mang tai, hắn ngơ ngác cười như một đứa trẻ.
Nhưng Bạch Dạ nhanh chóng mở miệng.
-Các ngươi chỉ có bốn người, lấy đâu ra ngươi thứ năm?
Nghe xong câu hỏi này, Lâm Thanh Phong ánh mắt có chút kì lạ nhìn Bạch Dạ rồi mở miệng.
-Mị Nguyệt không tính là người thứ năm?
Bạch Dạ nhanh chóng nổi giận, hắn lớn tiếng.
-Đệ tử của ta làm sao lại tính là người của các ngươi?
Lâm Thanh Phong ánh mắt có chút kì dị nhìn Bạch Dạ, hắn nở nụ cười đểu rồi nói.
-Như vậy Bạch tiền bối người không muốn gả Mị Nguyệt cho Chiến Thiên a?
Nghe xong câu này, Bạch Dạ cứng người, hắn thân là Hóa Thần kì tu sĩ, ngày hôm qua cũng đã uống xong ly rượu chúc mừng thông gia với Lâm Thanh Phong thì làm sao có thể nuốt lời?
Nhưng tình cảnh hiện tại lại khiến hắn có muốn gì cũng không được, vì thế hắn “Hừ” một tiếng rồi quay mặt đi không thèm để ý tới Lâm Thanh Phong.
Lúc này Lục Mặc cũng nhanh chóng mở miệng.
-Tuy rằng như vậy, nhưng điều quan trọng trước mắt vẫn là phải tìm ra biện pháp đối mặt với đại nạn, phải biết rằng theo thông tin ta nhận được thì sẽ có một vị Luyện Hư kì cường giả tới đây.
Nghe xong câu này thì Lâm Thanh Phong lắc đầu, hiện tại hắn cũng không phải là một tên gà mờ như lúc trước, đừng nói chỉ một tên Luyện Hư kì, cho dù là mười tên hắn cũng không sợ.
Nên nhớ rằng lúc trước Lâm Thanh Phong chỉ là một tên Luyện Khí viên mãn thì đã nhẹ nhõm giải quyết Luyện Hư kì Quân Vô Tà, hiện tại lại trải qua những bài tập của Vô Cực Tử, cũng đạt tới Trúc Cơ Viên Mãn, vì thế Lâm Thanh Phong có rất tự tin.
Lâm Thanh Phong mở miệng.
-Chỉ là một tên Luyện Hư cũng không cần lo lắng.
Lục Mặc cùng Bạch Dạ có chút nói không nên lời, cái gì mà “Chỉ là một tên Luyện Hư?” Luyện Hư kì cường giả không phải ăn chay a.
Hiện tại Lâm Thanh Phong chỉ là một tên Trúc Cơ Viên Mãn lại lớn lối như vậy?
Tuy có chút khó chịu với Lâm Thanh Phong, nhưng Lục Mặc cùng Bạch Dạ cũng không biết phải nói gì thêm.
Lâm Thanh Phong ngồi đợi một lúc, thấy Lục Mặc cùng Bạch Dạ im lặng, hắn đứng lên rồi nói.
-Như vậy chuyện hôm nay sẽ tới đây thôi, bọn ta sẽ sử dụng ba lượt quyển sách còn các ngươi sẽ sử dụng hai lượt, còn có khi nào bọn hắn tới thì hãy báo cho chúng ta.
Nói xong, Lâm Thanh Phong dẫn theo Chiến Thiên quay đầu bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Thanh Phong, Lục Mặc thở ra một hơi rồi nói.
-Ta vẫn không thể yên tâm, thanh niên bây giờ thật sự quá ngông cuồng.
Bạch Dạ cũng gật đầu đồng ý với Lục Mặc.
Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên bước ra ngoài, lúc này Chiến Thiên vẫn nở nụ cười ngây ngô.
Lâm Thanh Phong nhìn cũng không nổi nữa, hắn đưa tay hơi dùng sức tát vào mặt Chiến Thiên một cái.
Nhận lấy cái tát của Lâm Thanh Phong, gương mặt Chiến Thiên nhanh chóng biến dạng, hắn bị lực tát đánh bay một khoảng cách xa, bay ra khỏi tiểu viện đâm gãy vài gốc cây rồi mới rớt xuống.
Nếu như Lục Mặc cùng Bạch Dạ có mặt tại đây thì bọn hắn sẽ hiểu được tại sao Lâm Thanh Phong lại không lo lắng.
Phải biết rằng Chiến Thiên rất mạnh, có thể treo lên đánh Lục Mặc không có cơ hội hoàn thủ thì có thể không mạnh sao?
Nhưng chỉ nhận một tát của Lâm Thanh Phong thì hắn lại bay xa như vậy, thì Lâm Thanh Phong phải mạnh hơn Chiến Thiên nhiều lắm.
Chiến Thiên đâm gãy vài gốc cây rồi mới dừng lại, khuôn mặt của hắn sưng đỏ, lúc này hắn mới hoàn hồn lại.
Sờ lên khuôn mặt của mình, Chiến Thiên cười khổ một cái rồi bay trở lại.
Nhìn Chiến Thiên bay trở về, khuôn mặt còn có chút sưng đỏ, Lâm Thanh Phong mới gật đầu rồi nói.
-Tốt lắm, nếu đã tỉnh lại thì mau đi tìm Mị Nguyệt a.
Chiến Thiên nở nụ cười khổ gật đầu, tay hắn vẫn ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ rồi nhanh chóng đi tìm Mị Nguyệt.
Tuy trong lòng Lâm Thanh Phong cũng mong muốn được gặp Son Goku, nhưng hắn vẫn phải cố giữ bình tĩnh, hắn không muốn vì vội vàng mà phạm sai lầm không đáng có.
Lâm Thanh Phong trở về phòng tìm Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai, lúc này Ninh Thiên Nhai thì đang ở trong phòng, còn Nam Cung Mị Ảnh lại ở ngoài tiếp tục tập Vô Cực Kiếm Pháp.
Nhìn Nam Cung Mị Ảnh vẫn đang tích cực huy kiếm không để ý tới hắn, Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Lão bà, lại đây một chút, ta có việc muốn nói.
Nam Cung Mị Ảnh lúc này mới dừng tay, rồi bước tới gần Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Phu quân đã về.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười gật đầu với nàng rồi mở miệng.
-Ta có chuyện muốn nói với nàng.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi ngồi một bên lắng nghe.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi mới bắt đầu nói.
-Sắp tới, có thể chúng ta sẽ phải chia xa một khoảng thời gian.
Nam Cung Mị Ảnh nghe xong thì giật mình, nàng nhanh chóng hỏi lại.
-Tại sao lại phải chia xa? Ta đi cùng chàng không được sao?
Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi nói tiếp.
-Cũng không phải quá dài nhưng chúng ta nhất định phải chia xa một khoảng thời gian.
Lâm Thanh Phong dừng một chút rồi nói.
-Nàng cũng đã biết chuyện của Hỏa Vân tôn giả và Băng Thánh đi?
Nam Cung Mị Ảnh có chút không hiểu tại sao Lâm Thanh Phong lại nói tới Hỏa Vân tôn giả cùng Băng Thánh, nhưng nàng vẫn gật đầu.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi tiếp tục nói.
-Hỏa Vân tôn giả có một kẻ thù rất âm hiểm là Hỏa Thánh, hắn nhất định không đồng ý việc Hỏa Vân tôn giả cùng Băng Thánh đến với nhau, vì thế ta sợ rằng hắn sẽ nhắm vào tiểu Tuyết gây bất lợi cho Hỏa Vân tôn giả.
Nam Cung Mị Ảnh nghe xong, nàng nhanh chóng hốt hoảng mở miệng.
-Như vậy chẳng phải tiểu Tuyết sẽ gặp nguy hiểm?
Lâm Thanh Phong gật đầu rồi lại nói.
-Nhưng mà, hiện tại cũng không ai biết việc Hỏa Vân tôn giả sẽ hỏi cưới Băng Thánh, nên Hỏa Vân tôn giả cho ta thời gian mười năm để tìm cách chống lại Hỏa Thánh.
Nam Cung Mị Ảnh lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng suy nghĩ một chút rồi nói.
-Như vậy, chàng muốn trong khoảng thời gian xa nhau, chúng ta phải nỗ lực tu luyện.
Lâm Thanh Phong gật đầu nở nụ cười, rồi nói.
-Đúng vậy, hiện tại ta đã tìm ra cách để giúp chúng ta có thêm thời gian, tuy cũng không nhiều nhưng ít ra chúng ta có thêm một ít.
Nam Cung Mị Ảnh trầm tư một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Lâm Thanh Phong nhanh chóng ôm lấy nàng rồi nói.
-Lão bà yên tâm, thời gian chúng ta xa nhau không lâu cao nhất là hai mươi năm chúng ta sẽ gặp lại.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, nàng ôm lấy Lâm Thanh Phong cũng không nói gì.
Một bên khác…
Chiến Thiên nhận lấy cái tát của Lâm Thanh Phong rồi lủi thủi đi tìm Mị Nguyệt.
Nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Chiến Thiên, Mị Nguyệt lo lắng rồi nhanh chóng hỏi.
-Sao vậy? Ai lại đánh ngươi thành thế này?
Chiến Thiên lắc đầu một cái rồi nói.
-Cũng không có gì, là sư phụ đánh ta.
Mị Nguyệt có chút sững sờ, sư phụ của Chiến Thiên là ai? Là Lâm Thanh Phong, nhưng Lâm Thanh Phong không phải chỉ là một tên Trúc Cơ Viên Mãn sao?
Còn Chiến Thiên lại có thể dễ dàng treo đánh Lục Mặc tông chủ, vậy mà hắn lại bị một tên Trúc Cơ Viên Mãn đánh ra thế này?
Đầu óc Mị Nguyệt có chút loạn.
….Hết chương 88…..
/381
|