Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

CHƯƠNG 6

/42


Một người càng cường điệu bối cảnh của mình một cách quá đáng, thật ra thì lại càng không có tự tin đối với bản thân.

------------

Một tuần sau.

Bùi Thi vo tờ báo cầm trong tay lại thành một cục, nhét vào đầu giường, sau đó bấm nút khởi động, nhập vào hai chữ “Bùi Thi” -- Tuần lễ này, tin tức liên quan đến cô chỉ xuất hiện hai cái, hơn nữa cũng là một trang web nhỏ chẳng có danh tiếng gì. Quảng cáo của cô trên tập san báo chí đã ít lại càng ít, ký giả tuần san cũng không đăng bài phỏng vấn dài như đã giao hẹn lúc trước -- Ngay từ sau khi nhận được điện thoại hủy bỏ phỏng vấn trên TV thì cô đã đoán được sẽ là kết quả thế này. Hơn nữa là ai đó cố ý gây nên.

Cách nghĩ này đã được chứng thực khi xế chiều đến công ty.

Hạ Thừa Tư đã đi ra ngoài dùng bữa, Hạ Na ngồi trên ghế salon một bên nhàm chán lật tin tức tài chính và kinh tế, lật một tờ lại ngáp, rồi ném trở về bàn trà. Sau đó, cô ta đã nhìn thấy Bùi Thi cầm văn kiện đi đến. Thân thể Bùi Thi thon thả thẳng đứng giống như nữ quân nhân, cô như cúi người chào hỏi với Hạ Na, nhưng là chỉ chậm chạp gật đầu chính thức với Hạ Na một cái, trở về trước bàn làm việc thư ký xử lý công vụ.

Hạ Na chống cằm, tiếp tục lười nhác chơi điện thoại di động, nói bằng giọng điệu bà chủ: “Anh tôi còn chưa về à?”. Tuy nhiên lại không nhận được câu hồi đáp của Bùi Thi. Cô ta nói hơi lúng túng: “Tôi đang hỏi cô đó, thư ký nhỏ.”

“Xin lỗi, cô Hạ, tôi nghĩ rằng cô đang tự hỏi tự trả lời.” Bộ dạng Bùi Thi vẫn lịch sự nghiêm trang như cũ, “Đúng vậy, anh Hạ vẫn chưa về, như cô đã thấy.”

“Hình như công việc của cô rất cực khổ. Vừa phải biểu diễn nhạc, vừa phải đi làm, còn phải tiếp nhận phỏng vấn, thật là không dễ dàng. Cuộc sống thế này dường như kém xa với cuộc sống nghệ thuật gia lúc còn ở nước Anh nhỉ. Có lẽ ở lại nước ngoài, sống trong hoàn cảnh nhàn nhã không có cạnh tranh thích hợp với cô hơn. Có nghĩ đến việc ra khỏi nước không?”

“Chưa có.”

Hạ Na đợi cả buổi trời, không thấy cô nói câu sau, cách thức nói chuyện ngắn gọn súc tích như vậy khiến cô ta cực kỳ không thoải mái. Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, tiếp tục mỉm cười nói: “Bùi Thi, cô cũng đừng bực bội với tôi. Chúng ta nói thử vấn đề thực tế xem, vị trí xã hội bây giờ của chúng ta chính là một xã hội bính đa(6). Nếu như cô không có cha mẹ tốt, không có nền tảng tốt, lại muốn sớm nổi trội hơn người, vậy cũng chỉ có thể làm rất nhiều việc hi sinh dơ bẩn. Tôi biết cô là người có tôn nghiêm, cho nên đừng miễn cưỡng mình như thế. Nhìn cô như vậy thật ra tôi rất không đành lòng.”

(6) Bính đa là một từ lưu hành trong xã hội hiện đại, chỉ việc mang cha ra so đấu. Trong xã hội giàu nghèo chênh lệch càng ngày càng rõ ràng, ý thức con nhà nghèo giàu cũng càng ngày càng rõ rệt, tạo nên việc con cái mang cha mẹ mình ra so đấu với nhau. Ví như: năng lực kinh tế, địa vị xã hội vân vân.... Họ cho rằng mình học giỏi, có tài năng không bằng có được người cha thành công.

“Thật ra thì cũng có thể dựa vào chính mình.” Mắt Bùi Thi trước sau không rời khỏi màn hình, “Không phải cô dựa vào chính mình sao.”

“Ồ? Làm sao tôi dựa vào chính mình?” Mặt Hạ Na lộ vẻ vui mừng.

“Tuy cô học ở Anh là một trường chuyên ngành âm nhạc, nhưng quen biết số lượng lớn bạn bè học chuyên ngành truyền thông. Trừ khi liên quan đến lợi ích cá nhân của những người này, cô chỉ cần bắt chuyện thăm hỏi, bọn họ sẽ sẵn lòng vì cô loại trừ một người mới sắp nổi tiếng. Giao thiệp như vậy chính là tự mình cô tạo dựng, không phải sao.”

“Nếu như không có nền tảng du học gia đình cung cấp, tôi cũng sẽ không biết những người này.”

Cô đột nhiên cảm giác được Hạ Na rất giống một đứa trẻ không có cảm giác an toàn. Dù sao một người càng cường điệu bối cảnh của mình quá đáng, thật ra thì lại càng không tự tin đối với bản thân. Cô nói tiếp: “Không sai, nhưng mối giao thiệp tuyệt vời của cô và những người đó cũng có liên quan đến năng lực của cô đúng không?”

Khóe mắt Hạ Na dần dần có một tia đắc ý: “Xem như thế đi.”

“Vậy không phải sao. Cô có thể dựa vào bản thân để những truyền thông kia không đăng tin tức của tôi, tôi cũng có thể dựa vào chính mình, để bọn họ tập trung sự chú ý lên người tôi.”

Hạ Na thoáng sửng sốt, vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Bùi Thi, cuối cùng cô lấy ở đâu ra tự tin nói lời như vậy? Mới vừa rồi không phải tự bản thân cô cũng nói chỉ cần tôi lên tiếng, bọn họ sẽ sẵn lòng bán tôi một ân tình sao. Cô vẫn không rõ bây giờ mình đang ở tình huống gì à? Bây giờ cô đã thua, thua hoàn toàn!”

“Mới vừa rồi tôi nói chính là ở dưới tình huống không tổn hại lợi ích cá nhân của bọn họ. Nếu như đối tượng bọn họ đưa tin mang đến lợi ích còn lớn hơn cô, cô cho rằng bọn họ còn có thể lựa chọn cô sao.”

“Chớ nói đùa. Tôi và cô còn không rõ sao, cô không quen được người như vậy.”

Bùi Thi mang nụ cười hờ hững trên mặt, cuối cùng dời ánh mắt chuyển đến cửa: “Anh Hạ.”

Nghe thấy xưng hô thế này, Hạ Na vốn mang theo nụ cười giễu cợt và khinh thường chất đầy mặt, sau đó cô ta đứng lên, chạy đến quấn chặt cánh tay Hạ Thừa Tư: “Anh hai, cuối cùng anh về rồi.” Bùi Thi phát hiện, hình như Hạ Na sợ anh trai của mình hơn vị hôn phu rất nhiều. Có điều nói cũng phải, Hạ Thừa Tư có một gương mặt đẹp trai của Philip đời thứ tư, nhưng có một trái tim bạo chúa Napoleon. Ngay cả cô cũng có vài phần sợ hãi với Hạ Thừa Tư, chứ nói chi là Hạ Na cùng sinh sống chung một mái nhà với anh lâu như vậy. Vừa nghĩ thế, Hạ Na lại trở nên có vài phần đáng thương.

“Có chuyện gì?” Hạ Thừa Tư vươn cánh tay một chút, để bản thân ngồi trên ghế xoay thêm thoải mái.

“Em nhớ anh, tới thăm anh một chút không thể sao... Hu hu, anh không thương em rồi.” Hạ Na bắt lấy cánh tay anh lắc tới lắc lui, khóe mắt liếc Bùi Thi một cái giống như đang ra oai.

“Lớn vậy rồi mà còn làm nũng, còn muốn anh đút cơm cho em ăn à.”

Ánh mắt anh có chút trách mắng nhưng khiến Hạ Na càng thêm đeo bám. Dường như cô ta chỉ rảnh rỗi chạy đến nhàm chán quấy rầy anh, hơn nữa dù anh đuổi thế nào, cô ta vẫn chơi xấu không chịu rời khỏi công ty anh làm việc, giống như là trẻ con cứ bu vòng quanh anh. Bị nhốt trong tòa cao ốc sáu mươi tầng, thế giới bên dưới ngoài cửa sổ đều nhỏ bé như con kiến hôi. Cô ta kiêu ngạo như thế, chẳng thèm chú ý như thế, lại giống như mang thế giới vốn tỏa sáng lấp lánh trở thành món đồ chơi của mình. Giống như đang phát ra lời tuyên ngôn với Bùi Thi “Nhìn đi, đây chính là người cô coi trọng lại sợ hãi, anh ấy cũng không chịu được tôi.”

Qua thật lâu, Hạ Thừa Tư phải đi ra ngoài gặp khách hàng, cô ta mới dẩu môi rời đi. Bùi Thi và Hạ Thừa Tư cùng nhau bước vào thang máy, anh nhấn nút đóng cửa, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Mới vừa rồi người em nói với Hạ Na là ai?”

“Cái gì?” Hoàn toàn không ngờ đến anh sẽ nói chuyện với mình, nhất thời Bùi Thi không kịp phản ứng.

“Người có lợi ích hơn em ấy.”

Bùi Thi nhíu nhíu mày, không biết nên trả lời như thế nào, đành phải giả vờ câm điếc. Mấy chữ số màu đỏ trên màn hình điện tử nhảy đến tầng trệt, đồng thời cửa thang máy mở ra, Hạ Thừa Tư nói thản nhiên: “Em và Sâm Xuyên Quang cũng không kết hôn, tại sao anh ta phải giúp em nhiều như vậy, có nghĩ đến nguyên nhân không.”

Bùi Thi nhớ lại buổi tối hôm trước Sâm Xuyên Quang mời mình đi nhà hàng dùng bữa. Anh mặc áo khoác lông thú đứng trong mưa bụi mịt mù, chống gậy sừng tê giác cùng cô bước xuống xe. Bóng dáng của bọn họ xuất hiện trên mặt đá cẩm thạch dính nước, xiêu xiêu vẹo vẹo lóe sáng như ánh tuyết. Dưới sự dìu dắt của cô, khóe miệng anh dần dần nở nụ cười: “Tiểu Thi, anh nghe Tiểu Khúc nói, album của em hiện tại gặp phải chút khó khăn. Nếu như cần anh giúp đỡ, cứ nói cho anh biết bất cứ lúc nào. Anh thật sự rất muốn trình diễn cùng với em, sẽ không phiền đâu.”

Giọng nói của anh mong manh như không chịu nổi một kích, nhưng lại dấy lên ý muốn bảo vệ cô trước nay chưa từng có. Cô cảm thấy đôi khi ý nghĩ của anh hoàn toàn không giống với đời sau gia tộc này nên có. Anh như hoàn toàn không biết thế giới này có nhiều hiểm ác, lòng người xấu xa dấy lên bao nhiêu đáng sợ. Nếu như cô thật sự nhận lời anh, lợi dụng thế lực nhà Sâm Xuyên, muốn thắng Hạ Na không phải việc gì khó. Nhưng cuối cùng bây giờ cô đã sớm không chừa thủ đoạn nào, mấu chốt vẫn như cũ. Đó chính là mãi mãi sẽ không để người mình coi trọng bị tổn thương. Ngoại trừ Tiểu Khúc và người thân đã chết đi, người cô muốn báo đáp nhất, bảo vệ nhất chính là anh - thiếu gia Sâm Xuyên. Cho nên, cuối cùng cô vẫn từ chối anh. Cô sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm bẩn anh. Một mình cô sắm vai nhân vật người xấu là tốt rồi.

“Anh ấy giúp tôi là vì anh ấy coi trọng tôi.” Đợi Hạ Thừa Tư đi ra thang máy, cô nói phía sau.

“Ý nghĩ của em thật đúng là ngây thơ. Đàn ông không phải là kẻ ngu, sẽ không vô duyên vô cớ cho em một đống lợi ích.”

“Tôi xác định anh ấy không có ý khác với tôi. Anh ấy biết tôi có bạn trai rồi.” Nói xong câu này, cô nhấn nút đóng cửa thang máy, không muốn tiếp tục đề tài này, “Anh Hạ, tôi đi xuống cùng với tài xế lái xe lên trước.”

Thật ra thì nhắc đến bạn trai, cũng bởi vì cô nhớ ra mấy ngày qua phải liên lạc với Tân Bân một lần. Trước tiên nói chuyện với anh ta một chút, tranh thủ thuyết phục anh chấp nhận kế hoạch của mình. Cô đi vào bãi đậu xe, bấm số điện thoại của Tân Bân. Sau đó, ngoại trừ tiếng gót giầy vang lên hồi âm rõ ràng trong ga-ra, đồng thời tiếng chuông quen thuộc cũng vang lên cách đó không xa. Đang muốn thuận thế lần tìm ngọn nguồn tiếng chuông kia, tiếng oán trách của Tân Bân truyền đến: “Lại là cô ả cổ lỗ sĩ kia, thật là đáng ghét mà.”

Bùi Thi sững sờ.

“Tân Bân anh thiệt là, tại sao nói người ta như vậy...” Đây là tiếng nũng nịu của một cô gái khác.

“Đừng nói nữa, ban đầu cảm thấy dáng vẻ cô ta kéo đàn violin rất đáng yêu, cho nên mới có cảm tình với cô ta, không nghĩ đến cô ta có sở thích lỗi thời thì thôi đi, người còn giống như là đống hóa thạch vậy. Lần trước anh nắm tay cô ta, em đoán xem cô ta nói gì? Cô ta hỏi anh nắm tay cô ta làm gì! Thật là quá mất hứng.” Lúc nói đến một nửa, tiếng chuông điện thoại di động của anh ta cũng được chỉnh thành im lặng. Nhưng bên này Bùi Thi chưa cúp máy.

“Ha ha ha ha, cô bé này cũng quá thú vị rồi. Có điều anh cũng phải nghĩ thay cô ta chứ, cô ta là con nít mà, ý nghĩ tương đối trẻ con, đây là bình thường.”

“Cho nên anh vẫn thích phụ nữ chín chắn, vừa tao nhã vừa gợi cảm, vóc người lại đẹp....”

Rốt cuộc Bùi Thi tìm được bọn họ. Chiếc xe màu xanh đen đang đỗ cách đó không xa, cửa sổ xe kéo xuống, Tân Bân và một cô gái hai tám hai chín tuổi đang ngồi ở hàng sau. Anh ta ôm vai cô gái, cúi đầu hôn lên cổ cô ta mờ ám. Mặt mũi Bùi Thi mất đi huyết sắc, cô lại bấm điện thoại của anh ta, lẳng lặng chờ anh ta nghe máy.

“Ôi, sao lại không thôi chứ, cô gái này cuối cùng là có chuyện gì, thiệt là. Cứ tiếp tục rung như vậy không phải là cách. Cưng ơi em chờ anh một chút...”

Tân Bân mới vừa lấy điện thoại di động ra. Điện thoại Bùi Thi đã bị người khác cướp đi. Cô kinh ngạc quay người, nhìn thấy Hạ Thừa Tư cúp máy điện thoại của cô, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì?”

“Lúc này xuất hiện là muốn khiến mình khó chịu sao?”

“Việc này không liên quan gì đến anh, trả điện thoại di động lại cho tôi.”

Anh thật không có kiên trì, trả di động lại cho cô. Cô nhận lấy di động, nhưng không bấm điện thoại nữa. Chỉ yên lặng đứng tại chỗ, tiến thối lưỡng nan. Sau đó anh dẫn cô đi về phía ngược lại vị trí dừng xe, nói với giọng điệu không yên lòng: “Lời Hạ Na nói với em tuy chói tai nhưng thật ra không sai. Em là nghệ thuật gia, cần gì khiến mình mệt mỏi như vậy.”

“Anh cảm thấy tôi sống quá mệt mỏi sao.”

“Trong mắt của tôi, ít nhất là không thoải mái.”

Cô bỗng dừng bước lại, thở dài một tiếng. Anh vẫn đi về phía trước theo quán tính, nghe thấy tiếng thở dài này, cũng dần dần dừng lại, quay đầu nhìn cô. Cô mặc bộ đồng phục tối màu như cũ, có vẻ như vẫn hết sức không hợp lẽ, nhưng vẻ lạnh băng trước kia như từ từ tan rã, để lộ ra vẻ mặt yếu ớt bất đắc dĩ: “Anh Hạ, nữ cường nhân trên thế giới này cũng là do hoàn cảnh ép ra. Anh cho rằng tôi không muốn giống như mấy phụ nữ khác, gặp được một người đàn ông tốt có trách nhiệm, kết hôn sinh con thật sớm sao.”

Trên mặt anh từ từ xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc.

“Tôi cũng có trái tim hướng đến sự lãng mạn, cũng muốn làm nũng, cũng muốn giống như Hạ Na được một người đàn ông không chút kiêng kỵ yêu chiều công khai như thế. Chỉ là không có cách, tôi có rất nhiều người muốn bảo vệ, nhưng không ai bảo vệ tôi. Nếu như thể hiện sự mềm yếu của mình với người khác, chỉ biết sẽ chịu thực tế tổn thương.” Cô cúi đầu, có chút bất lực ôm một cánh tay mình, giống như sợ anh nhìn thấy nước mắt mình cố gắng ẩn nhẫn.

Có thứ căn cơ gì đó bị khuấy động, tuy anh không nói, nhưng đi về phía trước một bước có vẻ như rất dao động. Cô cảnh giác lui về phía sau một bước, tư thế đề phòng về phía anh: “Anh Hạ, bất kể là gia thế hay năng lực của anh đều quá mạnh mẽ, hoàn toàn sẽ không hiểu được nỗi cơ cực của tôi. Sau này xin anh công tư rõ ràng một chút, đừng nên hỏi thăm tôi quá nhiều chuyện không liên quan đến việc công.”

“Bùi Thi.”

“Hôm nay cho tôi xin phép nghỉ đi, tôi cảm thấy không thoải mái lắm, muốn trở về nhà nghỉ ngơi một chút.” Cô nhắm mắt lại lắc đầu, giống như đã không có cách nào chịu được tiếp nữa, trực tiếp quay người bước tránh đi.

Anh nhìn bóng lưng cô, đứng bất động tại chỗ thật lâu rồi mới ngồi lên xe, ra lệnh tài xế lái đi. Nhưng anh cũng không có cách nào lật xem tư vấn trên máy tính và mường tượng trình tự tấn công tòa thành tiếp theo trong đầu thong thả bình tĩnh như trước. Anh tựa vào lưng ghế, vẫn cau chặt chân mày. Hai mươi phút sau, anh bấm số điện thoại Ngạn Linh: “Giúp tôi điều tra địa chỉ hiện tại của thư ký Bùi.”

Im hơi lặng tiếng, đêm tối đã trèo đến bầu trời mùa đông. Tầng mây và cao ốc đều dính vào nhau. Hàng tỉ ngôi sao và đèn đã vô cùng khó phân biệt, giống như là nút áo của Dạ Thần rơi xuống, dệt thành ngân hà rơi rải rác mặt sông. Hạ Thừa Tư lái xe qua vô số con đường. Cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ càng ngày càng ít, giống như là thuốc màu tỏa sáng bị pha loãng. Dần dần, anh nhìn thấy rất nhiều sự vật cũ kỹ: Quán lẩu ồn ào tiếng người, quầy nước trái cây mà người già tóc bạc phơ trông chừng, người dân tứ đại đồng đường(7) ngồi trước sân chơi mạt chược, tiệm tạp hóa bé nhỏ chỉ nhận tiền mặt, bóng đèn trơ trọi treo trên mái hiên.... Kể từ khi thừa kế gia nghiệp, anh đi công tác qua rất nhiều nơi, nhưng hoàn toàn đều ở các nơi CBD (trung tâm thành phố) trên thế giới, nhìn thấy luôn là cao ốc tài chính mới tinh và khách sạn cao cấp, đã rất lâu không đến những chỗ thế này. Lái đi tiếp, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi mình đã ra khỏi thành phố, chạy thẳng đến “khu thánh tích” Paris trước đây, nhưng GPS lại biểu hiện địa chỉ không sai. Cho đến khi nhìn thấy trạm xe điện ngầm vắng vẻ, anh mới xuống xe tìm đến chỗ ở của Bùi Thi. Khiến anh thở phào một hơi chính là nơi ở của Bùi Thi cũng không dơ dáy bẩn thỉu, chỉ là gần đến vùng ngoại thành, mộc mạc, yên tĩnh mà xa xôi. Anh nhấn chuông cửa một cái:

(7) Tứ đại đồng đường: Bốn thế hệ trong gia đình.

Tiếng Bùi Khúc nhanh chóng truyền đến trong loa: “Ai vậy?”

“Hạ Thừa Tư.”

“Cái gì, ôi, anh Hạ? Anh đến tìm chị em sao? Chị ấy mới vừa tiễn thiếu gia Sâm Xuyên ra ngoài, có thể phải chút nữa mới trở về.” Bùi Khúc nói nhanh chóng, sau đó khóa cửa vang lên hai tiếng lách cách rồi được mở ra, “Anh lên nhà ngồi trước nhé?”

Vào đến nhà Bùi Thi, Bùi Khúc giống như vui mừng vì khách quý đến thăm, lập tức đi vào phòng bếp pha trà. Hạ Thừa Tư không yên lòng nhìn xem kết cấu phòng khách, phát hiện điểm sáng hấp dẫn anh duy nhất là một góc nho nhỏ, nơi đó có đàn violin của Bùi Thi, giá nhạc phổ, khuông nhạc ngổn ngang như núi và tùng hương đã chà lõm vào thật sâu. Sau đó anh quay người, vẫn đứng trước khung cửa sổ, mắt nhìn xuống lầu dưới. Đèn đường dưới lầu cũng không chói mắt, lại có thể chiếu cả con đường thông thoáng trở nên ấm áp. Không biết qua bao lâu, anh nhìn thấy vài đứa bé bướng bỉnh đi về nhà muộn tại giữa con phố. Mà một bóng dáng mảnh khảnh đi nhanh phía sau bọn họ, cô cầm một túi nhựa, động tác nhanh nhẹn chui vào hành lang. Có điều trong thoáng chốc, bóng dáng của cô càng như dễ nhận ra vô cùng, giống với bóng đêm lạnh băng này, hoàn toàn tách biệt với ánh nắng ấm áp. Nhà của hai chị em này rất nhỏ, vốn tưởng rằng Bùi Thi sẽ gõ cửa để em trai đi mở, nhưng không nghĩ đến một phút sau, anh nghe thấy được tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa cửa. Nhìn thấy Bùi Thi đẩy cửa đi vào trong phòng khách kiểu nhỏ, Hạ Thừa Tư lại hơi mất tự nhiên đứng thẳng người.

“Tiểu Khúc, mua mề gà nướng về cho em rồi nè, nhưng em ăn ít thôi, đã trễ rồi ăn những thứ này không tốt cho cơ thể...” Bùi Thi cởi áo khoác xuống, đổi giày, vừa ngẩng đầu lại đúng lúc đối diện với Hạ Thừa Tư, nói ngạc nhiên, “.... Anh Hạ? Sao anh lại đến đây?”

Không nghĩ đến cô mặc bên trong là một chiếc áo len trắng cao cổ. Dường như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ cô mặc trang phục màu sáng. Thay một bộ trang phục, khí chất của cô hoàn toàn khác với trước kia. Tóc dài màu đen rũ trên áo len trắng, cô lại hơi khẩn trương vén tóc ra phía sau tai... Chưa bao giờ biết, cô gái tên là Bùi Thi này cũng có thể thanh thuần, không hề có tính công kích như thế.

“Tôi muốn nói chuyện với em về chuyện hôm nay một chút.” Anh nói thẳng vào vấn đề, “Không liên quan đến công việc, cho nên tôi cũng không chọn vào thời gian làm việc đến tìm em.”

Bùi Thi nhìn nhìn vào phòng bếp, thở dài một hơi, kéo cửa ra một lần nữa: “Đi ra ngoài nói đi.”

Hai người một trước một sau bước ra cửa, cô vỗ tay để đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, quay người nhìn về phía anh, nhưng không hề có dự định chủ động kéo dài đề tài. Anh cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, giọng nói thêm vài phần tình cảm hơn lúc ở trong nhà: “Nếu như em cảm thấy chuyện xế chiều hôm nay ảnh hưởng đến tâm trạng của em, có thể xin nghỉ vài ngày.”

Không nghĩ đến cô lại nói không hề khách sáo: “Được.”

Anh suy tư trong chốc lát: “Có phải cạnh trạnh với Na Na mang đến áp lực quá lớn cho em hay không?”

“Có thể vậy.”

Sau khi trả lời như vậy, cô lại không nói tiếp. Anh lại tiếp tục nói: “Em nghĩ ra kế tiếp nên làm thế nào chưa?”

Câu trả lời im lặng của cô khiến anh hơi lúng túng. Anh quát tháo thương trường nhiều năm, còn chưa từng vấp phải cây đinh như vậy. Trên phương diện phụ nữ thì càng không cần phải nói, người quen đều nhất trí cho rằng anh có khả năng hơn cha anh, dù là bạn gái hư vinh đi nữa cũng chỉ dám khoe khoang ở trước mặt bạn bè một chút, không dám để cho scandal tình cảm của bọn họ lên báo chí. Trong mối quan hệ nam nữ thân mật anh luôn chiếm lĩnh vị trí chủ đạo tuyệt đối. Nghĩ đến đây, anh liền quyết định không hề ôn hòa vậy nữa, chỉ tỉnh táo đương đầu với cô, chờ đợi câu trả lời của cô.

Hồi lâu, rốt cuộc cô nói bất đắc dĩ: “Cuối cùng là anh hi vọng tôi trả lời cái gì đây? Báo cáo toàn bộ kế hoạch bên phía tôi cho em gái anh sao? Chỉ sợ anh sẽ thất vọng.”

“Đó là chuyện không thể nào...”

Lời anh nói còn chưa dứt, cô đã ngắt lời: “Tôi dự định từ bỏ.”

“Cái gì?”

“Tôi dự định từ bỏ cuộc cạnh tranh này, sau đó kết hôn với thiếu gia Sâm Xuyên.” Nhìn thấy mặt mày anh hơi kinh ngạc, cô cau mày, quay đầu đi, “Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh đang nghĩ đến có phải tôi thật sự thích anh ấy như vậy hay không. Nói thật với anh, nói cho anh biết, chuyện này không quan trọng. Trước đó anh đoán không sai, anh ấy thích tôi, việc này là đủ rồi.”

“Anh ta thích em thì em phải kết hôn với anh ta sao?”

“Đúng.”

Anh cười không thể tin: “Đây chính là định nghĩa của em về hôn nhân ư?”

“Thật ra thì không gạt anh, cha tôi qua đời quá sớm, cho nên từ nhỏ đến lớn tôi chỉ hướng đến một loại cuộc sống, chính là gả cho một người đàn ông có trách nhiệm, tạo nên một mái nhà ấm áp. Bây giờ càng thấy mệt mỏi thì lại càng hướng đến cuộc sống như vậy. Như anh thấy đó, tôi rất nhiệt tình yêu âm nhạc, nhưng những thứ khát vọng này so với gia đình thì hoàn toàn chẳng là gì. Hơn nữa, yêu cầu của tôi với đàn ông cũng không nhiều, anh ấy không cần phải đẹp trai, không cần có tiền, nhưng nhất định phải thích trẻ con, bất kể là bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm với con cái và dẫn chúng đi công viên chơi.”

Lời nói này khiến Hạ Thừa Tư giật mình. Đúng lúc này, đèn cảm ứng âm thanh tắt ngúm. Trong bóng tối tuyệt vọng đột ngột, thức tỉnh đầu tiên cũng không phải ký ức đã trải qua, mà là cảm giác đau đớn ở cánh tay và xương đùi. Lúc tiểu học, anh từng bị người ta đá từ lầu hai đến lầu một, ước chừng là lăn hơn hai mươi bậc thang, sau khi ngã thật nặng, khuỷu tay và các đốt ngón tay bị trật, xương bắp chân bị gãy. Bất kể qua bao nhiêu năm anh cũng không quên được, khi mình ôm lấy cơ thể đau không chịu nổi trên sàn nhà cẩm thạch, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt hà khắc của Hạ Minh Thành ở ngay đầu cầu thang. Đó là lần đầu tiên cha về nhà sau tám tháng, câu nói đầu tiên với anh cũng là: “Mày nói gì trong điện thoại với dì Hoắc? Lập tức đi về nói xin lỗi với cô ấy.” Ả đàn bà họ Hoắc là tình nhân của cha, sau đó lại chết vì tai nạn. Nhưng cái chết của ả cũng không thể khiến cha về nhà nhiều hơn một lần.

Tiếng vỗ tay lại khiến đèn sáng lên lần nữa, cắt đứt suy tư của anh. Bùi Thi thở dài một tiếng: “Anh Hạ, anh là cậu ấm ngậm thìa vàng ra đời, thật không thể hiểu được những khát vọng của người bình thường như chúng tôi. Những thứ này, Andy không cho tôi được, Tân Bân không cho tôi được, nhưng thiếu gia Sâm Xuyên lại có thể. Dù tôi không yêu anh ấy cũng không sao. Tôi chỉ muốn ổn định, muốn có một mái ấm.”

Anh khẽ nhíu mi tâm: “Tình yêu là nền tảng của hôn nhân. Nếu như em không yêu anh ta, khẳng định không cách nào đi đến cuối cùng.”

“Tôi không có quyền lựa chọn người mình thích, bởi vì anh ấy không thích tôi.” Cô nói quả quyết.

“Người đàn ông không chung thủy với em, không cần thiết phải nhớ.”

“Người tôi nói không phải Tân Bân, là một người không chiếm được.”

“Andy?”

“Không phải, người này chưa từng ở bên nhau cùng tôi, cũng không yêu thích tôi. Đừng nói là nhích đến gần anh ấy, thậm chí tôi không cách nào tưởng tượng bộ dáng cùng anh ấy yêu đương là thế nào.”

“Sao nói vậy?”

“Theo tôi được biết, anh ấy chưa bao giờ đích thân tặng hoa cho bạn gái mình, có đôi khi ngày sinh nhật bạn gái cũng là do cấp dưới nhắc nhở, anh ấy mới để bọn họ chọn quà đưa đến. Tồi tệ nhất chính là anh ta yêu đương giống như là giấu diếm cơ mật quân sự, sẽ không để cho bất cứ ai biết. Anh suy nghĩ thử xem, cô gái nào không hi vọng mọi người trên toàn thế giới biết mình được yêu, được chiều chuộng chứ? Cho nên tôi hoàn toàn không dám thử nhích đến gần anh ấy. Bất kể kết quả là gì, nhất định sẽ bị thương. Tôi không thể bị thương nữa.”

Mỗi một câu nói, cô có thể nhận thấy được vẻ mặt biến chuyển của cấp trên. Cuối cùng, cô đỏ vành mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Anh ấy là một người đàn ông hoàn toàn không hề có một chút tình cảm. Anh ấy chỉ có dã tâm, không có tình yêu, cũng quá tỉnh táo. Anh hiểu không? Anh ấy quá lạnh lùng.”

“A Thi...”

Anh xúc động bước lên trước một bước, muốn đưa tay vuốt tóc của cô. Nhưng tay lại bị cô ngăn lại. Cô vội vàng rút tay lại, giống như đề phòng rắn độc thú dữ, thân thể hơi co ro: “Đừng chạm vào tôi. Anh đừng nói gì muốn khiến tôi thay đổi chủ ý, tôi sẽ kết hôn với thiếu gia Sâm Xuyên. Bởi vì con gái thích lãng mạn, niềm ngạc nhiên, sự ấm áp, anh ấy có thể cho tôi.”

“Tại sao trước kia em không nói...”

“Anh Hạ, bây giờ không còn sớm, tôi không tiễn anh xuống lầu được.” Cô lui vào trong nhà, nhốt anh lại ngoài cửa.

Sau đó, anh không gõ cửa nữa, cũng không gọi điện thoại cho cô. Tuy nhiên, cô thẫn thờ tựa vào trên cửa rất lâu, mới nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đèn cảm ứng âm thanh màu cam len qua khe cửa, tiếng bước chân của anh dần xa.

Ngoài nhà, bãi cỏ đã đọng sương. Bóng đêm giống như một nhà lao của linh hồn, mùa đông trống trải đã lấp đầy nó.

Tuy là ngoài miệng nói là muốn xin nghỉ phép mấy ngày, nhưng ngày hôm sau Bùi Thi vẫn đến công ty đi làm theo lẽ thường. Hạ Thừa Tư còn chưa đến văn phòng, cô lại nhận được điện thoại của nhân viên chuyển phát nhanh, đối phương không có thẻ ra vào Thịnh Hạ, chỉ có thể đứng ở tầng trệt đợi cô xuống nhận chuyển phát nhanh. Lẽ nào không cẩn thận điền địa chỉ mua hàng trên mạng thành công ty sao? Sao Bùi Thi cũng không nhớ được mình từng làm chuyện như vậy. Cô khó hiểu đi vào thang máy, đến tầng nào đó thì dừng lại một lúc, đúng lúc cô nhìn thấy Tân Bân đang ôm thùng đồ đi đến. Đối mặt với ánh mắt thẩm tra cẩn thận thùng đồ của mình, thể diện của Tân Bân thật sự không giữ được, trầm giọng nói: “Không cần nhìn nữa, đúng như em thấy. Anh bị đuổi rồi.”

“Tại sao bị đuổi?” Đương nhiên cô đã sớm mất tình thương tiếc với anh ta, nhưng vẫn hơi ngạc nhiên.

“Làm sao anh biết, vừa nhận được thư của phòng nhân sự. Bọn họ đã đề ra một đống điều lệ anh không tuân theo trong hợp đồng lao động, bảo anh lập tức nghỉ việc. Thật ra thì cũng là lý do miễn cưỡng thôi, chỉ cố bám theo tiêu chuẩn này để giảm biên chế, bây giờ chỉ e là Thịnh Hạ sẽ sớm trở thành tòa nhà trống rỗng rồi. Nói muốn gặp phó tổng, bọn họ cũng không cho phép. Anh nghĩ là trong lúc vô tình anh đã đắc tội ai rồi.”

“Vậy bây giờ anh dự định thế nào?”

Tân Bân nhún nhún vai: “Không sao cả, ở Thịnh Hạ đã lâu, dù gì cũng là người từng làm việc cho Hạ tiên sinh, nói cái tên này ra, hoàn toàn không lo là không kiếm ra miếng cơm ăn trong giới bất động sản. Có điều là, anh thật sự muốn biết là kẻ nào tiểu nhân cắn anh ở sau lưng.”

Lúc này thang máy đã đến tầng trệt, Tân Bân xốc lên thùng giấy trong ngực lần nữa, sải bước đi ra cửa. Nhìn thấy Bùi Thi đi cùng với mình, anh ta đột nhiên cảm thấy hơi xúc động: “Em yêu, lúc này có em ở bên anh, đột nhiên anh chẳng còn sợ gì nữa.” Anh ta lưu ý Bùi Thi không nghe mình nói chuyện, nên tầm mắt nhìn theo cô về phía trước -- Một đống đỏ rực đứng tại đó, chắc là một bó hoa tươi. Trong cao ốc Thịnh Hạ lạnh băng, thứ tươi đẹp như vậy cướp đi ánh mắt mọi người là không thể nghi ngờ. Mà anh ta và Bùi Thi còn chưa kịp quan sát cẩn thận, bó hoa hồng kia đã bay về phía của bọn họ. Nhìn kỹ lại hóa ra là một người cầm nó đi đến.

Bó hoa tươi dừng lại trước mặt Bùi Thi, phía sau hiện ra một khuôn mặt tươi cười ngăm đen của nhân viên chuyển phát nhanh: “Cô chính là Bùi Thi sao, đây là hoa của cô, phiền cô ký tên tại chỗ này.” Anh ta đưa ra một tấm đơn chuyển phát nhanh.

Bùi Thi ngỡ ngàng nhìn bó hoa tươi kia: “Tôi không đặt hoa. Anh xem thử có phải đây là hoa anh Hạ Thừa Tư đặt mà viết tên tôi không? Tôi là trợ lý của anh ấy.”

Nhân viên chuyển phát nhanh lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn xem tin nhắn, vội vàng ngẩng đầu nói: “Ơ, xin lỗi, tôi nhầm rồi. Hoa này thật sự là do anh Hạ Thừa Tư đặt. Vậy đi, xin cô đại diện anh ấy ký nhận.”

Bùi Thi ký tên trên đơn chuyển phát nhanh. Tân Bân nhìn lướt qua bó hoa, nhìn thấy bên cạnh nó có in một nhãn hiệu mạ vàng, biết nó vốn từ một tiệm hoa nổi tiếng. Tiệm hoa này đứng sừng sững tại một khách sạn năm sao bên sông, bị hai cửa hàng độc quyền nhãn hiệu cao cấp nhất thế giới kẹp hai bên trái phải, tất cả hoa tươi bên trong đều được chuyển từ Bulgaria đến theo đường hàng không. Phí đỗ xe một tiếng tại vùng lân cận cũng đủ đến nơi khác ăn một bữa cơm. Trong tiệm này, bạn không thể tìm ra được một chút xíu tỳ vết nào trong một đóa hoa hồng. Giá tiền của một đóa hoa hồng cũng bằng một viên kim cương tấm đính trên nhẫn. Anh ta thường xuyên nghe thấy tình nhân bí mật của mình và bạn gái của cô ta thảo luận về căn tiệm này. Cô tình nhân còn làm trò trước mặt anh ta “Nếu ai chịu mua hoa ở tiệm này theo đuổi em thì em sẽ gả cho anh ta ngay” -- Hoa cũng không phải giá trên trời, nhưng người có thể thoải mái mua hoa ở tiệm này, nhất định có thể mua được xe thể thao giá trên trời. Tân Bân biết, một tháng tiền lương của mình vừa đủ mua được một bó hoa như vậy. Nghĩ đến sau này rời khỏi Thịnh Hạ có thể còn chưa chắc được đãi ngộ thế này, trong lòng anh ta có chút không vui, anh ta nói ra vẻ điềm nhiên như không: “Hạ tiên sinh mua hoa này dự định tặng cho bạn gái sao?”

“Không biết.” Không thảo luận cuộc sống riêng của cấp trên chính là nguyên tắc sinh tồn trong Thịnh Hạ.

“Ồ trước kia anh còn không biết, hóa ra Hạ tiên sinh cũng sẽ tặng hoa cho phụ nữ. Tài năng giữ bí mật của anh ấy thật đúng là rất giỏi.” Không nhận được câu trả lời, anh ta lại hỏi tiếp, “Nhất định là tặng cho người mẫu hoặc hoa hậu rồi?”

Đó là loại cha anh ấy thích. Đối tượng hẹn hò trước kia của Hạ Thừa Tư hình như đều là gái thượng lưu. Trong lòng Bùi Thi nghĩ như vậy, ngoại miệng vẫn trả lời theo lẽ thường: “Không biết.”

Thành thạo ký ngoáy lên ô ký tên của Hạ Thừa Tư, cô đưa đơn lại cho nhân viên chuyển phát nhanh. Nhưng còn chưa nhận lấy hoa, cô đã thấy xe Hạ Thừa Tư dừng ngoài cửa cao ốc. Bởi vì bảo nhân viên giao hoa đến trước mặt mọi người luôn không phải là tác phong của Hạ Thừa Tư. Cô cảm thấy đi hỏi qua anh một chút thỏa đáng hơn, nhưng vừa đi về phía trước hai bước, đã cảm thấy ánh mắt người xung quanh đều tập trung vào phía sau cô. Sau đó, một tiếng nói đàn ông mang khuynh hướng cảm xúc kim loại lạnh băng vang lên từ phía sau: “Lúc gọi điện thoại không phải nói là phải tự tôi ký tên sao.”

Nhân viên chuyển phát nhanh vội nói: “Là, là vậy sao? Thật xin lỗi, là công ty chúng tôi sơ suất...”

Cô quay đầu, lại nhìn thấy Hạ Thừa Tư. Một tay anh cầm lấy bó hoa to lớn, dường như nhẹ nhàng hơn so với nhân viên chuyển phát nhanh rất nhiều, bộ vest đen chỉnh chu lại khiến bó hoa có vẻ thêm đỏ lòm như máu. Bình thường Tân Bân có vẻ như có vài nét tinh anh thời trang, đứng bên cạnh anh lại rất giống như biến thành bụi bặm trong suốt. Sau đó, ánh mắt Hạ Thừa Tư chuyển đến người cô: “Em làm cái gì?”

Đầu Bùi Thi không dám chuyển động, chỉ có tròng mắt xoay quanh, xác định là anh đang nói chuyện với mình: “Tôi đang giúp anh ký nhận hoa tươi.”

Hạ Thừa Tư trực tiếp đặt bó hoa vào trong ngực cô: “Cầm lấy. Vốn là tặng cho em.”

Bó hoa nặng trịch rơi vào trong khuỷa tay của cô, mùi hương hoa cỏ thơm ngát hòa với nước hoa trên thiệp, thật giống như có hiệu quả ma thuật thôi miên. Cô cảm thấy đầu mình choáng váng ngắn ngủi, sau đó lắc đầu nhanh chóng khiến mình tỉnh táo lại: “Khoan đã, cho tôi? Tại sao vậy?”

Hạ Thừa Tư không để ý cô, chỉ quay người đi về phía thang máy. Mà xung quanh bọn họ, hoàn toàn không có âm thanh thổn thức thường xuyên xuất hiện trong phim điện ảnh và truyền hình, chỉ có một màn yên lặng như tờ. Cô vội vàng đuổi theo: “Anh Hạ, chắc chắn là anh nhầm rồi.”

Hạ Thừa Tư dừng bước lại, quay đầu hờ hững liếc cô một cái: “Không phải em oán trách nói anh chưa bao giờ đích thân tặng hoa cho bạn gái sao.”

Cô kinh ngạc mở to mắt. Xung quanh vẫn lặng yên như tờ, bên cạnh mấy nhân viên nữ mang giày cao gót giống như cô gái tạo dáng trong poster phim, hoàn toàn đứng im bất động. Cho đến khi bọn họ cùng nhau vào thang máy, mới nghe thấy tiếng thùng giấy rơi xuống đất -- Đó chắc là thùng đồ của Tân Bân.

Trong mấy ngày kế tiếp, Bùi Thi hoàn toàn không đơn độc ở cùng với Hạ Thừa Tư. Anh vẫn thường xuyên tham dự một vài trường hợp xã giao cao cấp, cũng dẫn cô theo bên cạnh trước sau như một. Nhưng lần này thân phận của cô không còn là trợ lý, mà là bạn gái anh. Có điều, những váy dạ hội cao cấp anh tặng, cô chẳng hề mặc một bộ nào. Tuy Hạ Thừa Tư được không ít phụ nữ mơ ước, cũng nổi tiếng là cuồng công việc, nhưng chưa từng thường xuyên đưa bạn gái đến trường hợp công cộng biểu diễn như vậy. Mà thân phận Bùi Thi lại càng đặc thù, cho nên bọn họ nhanh chóng đưa đến sự chú ý của giới truyền thông. Có điều là, khí trường của Hạ Thừa Tư giống như sự nghiệp bất động sản của anh ta -- Lực uy hiếp khổng lồ lại rất bình tĩnh. Nhưng Bùi Thi cũng không cảm thấy được yêu mà sợ đối với lần này. Thời điểm ký giả hỏi đến quan hệ của hai người bọn họ, bình thường chỉ nhận được câu trả lời là hai gương mặt lạnh tanh.

Sau khi Hạ Na biết được tin tức đó, cô ta lập tức xông đến nhà mới của Hạ Thừa Tư, nói thẳng vào vấn đề: “Anh, cô ta đang lợi dụng anh lăng xê mình thôi.”

“Là vậy hả, anh thật bất ngờ đó.” Sau khi Hạ Thừa Tư mở cửa cho cô ta, lại trở về ghế salon xem tác phẩm của Gabriel García Márquez.

“Em nói thật mà! Anh phải tin em, em hiểu tính Bùi Thi hơn anh, cô gái này vì lợi ích của mình có thể làm bất cứ thứ gì, đến lúc đó nếu như cô ấy nói lung tung trước mặt ký giả, vậy anh làm sao chứ?”

Hạ Thừa Tư không nói gì. Hạ Na đợi đã lâu không nhận được câu trả lời, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Bùi Thi, cũng mở loa ngoài. Cũng không lâu lắm, cô ta nghe thấy rõ ràng đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng “Alo”. Hạ Thừa Tư chợt ngẩng đầu lên. Cô ta nhanh chóng làm một động tác suỵt, nói vào trong điện thoại: “Alo, Bùi Thi, tôi có lời muốn hỏi cô. Cô định làm gì với anh tôi?”

Hạ Thừa Tư rõ ràng không có hứng thú với trò xiếc của Hạ Na, chỉ đổi tư thế thoải mái dựa vào ghế salon, tiếp tục xem sách. Bìa tiểu thuyết bay bay, chiếc điều hòa anh tô điểm cho căn hộ độc thân thổi rất ấm áp. Anh mặc áo len màu đen cổ chữ V lộ ra cổ áo sơ mi trắng bên trong, phía sau treo chiếc áo khoác màu kaki mặc ban ngày. Điều này khiến anh có vẻ như không hống hách như lúc ở công ty, nhưng dù cúi đầu, anh vẫn tỏa ra vẻ xa cách khiến người ta không dám nhích đến gần như cũ.

“Ồ? Cô bắt đầu cảm thấy tò mò rồi. Cô để tôi nghĩ thử xem...” Bên đầu kia điện thoại, giọng Bùi Thi trở nên đùa cợt, giống như nghe thấy tiếng của cô, cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng cô ra vẻ nghi ngờ, “Tôi cũng chưa nghĩ ra. Nhưng mà có lẽ cô không biết, đây đâu phải là lần đầu tôi và anh cô có tiếp xúc thân mật chứ.”

Nghe thấy những lời này, Hạ Na sợ đến mức hít vào một hơi thật mạnh, vội vàng quay đầu nhìn lại anh trai của mình một cái. Nhưng khuôn mặt Hạ Thừa Tư vẫn lạnh lùng như đá cẩm thạch, ngay cả tần số hô hấp cũng không thay đổi. Hạ Na nhìn anh chằm chằm, dụi dụi đôi mắt dán lông mi dày cộm trợn to hơi có chút mức độ kinh người: “Cô và anh ấy.... tiếp xúc thân mật?”

Bởi vì nguyên nhân mở loa, tiếng nói Bùi Thi như có thứ gì bịt lại, bị nhiễm âm điện tử từ tính: “Có thể là tôi nói cô không hiểu -- Như vậy đi, kiểm tra cái túi 2.55 bây giờ cô đang đeo đi.”

Đầu tiên Hạ Na kinh ngạc Bùi Thi biết mình đeo chiếc túi gì, tiếp đó lại hơi khó hiểu sờ soạng mặt ngoài của chiếc xắc tay dây xích, là chiếc túi da dê bọc lưới kim cương dệt từ vải bông khó bảo dưỡng mà cô ta thích. Giống như Bùi Thi có thể thấy được bên này xảy ra chuyện gì vậy, nói tiếp: “Sau đó, cô mở túi mình ra xem.”

Hạ Thừa Tư vốn không có hứng thú với đề tài này, nhưng cũng không khỏi cảm thấy tò mò với cuộc nói chuyện kỳ quái của Bùi Thi. Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn túi của Hạ Na một cái, bên trong có ví tiền, khăn giấy và son phấn. Bùi Thi nói: “Thuộc da bên trong có phải là màu đỏ rượu Burgundy không?”

“.... Ý cô là gì?”

“Nhớ kỹ màu sắc đó, bây giờ cô lật nó qua, nhìn phía sau miệng túi xem.” Cô dừng một chút, giống như đang đợi Hạ Na hành động, “Có phải hai đầu miệng túi hơi nhếch lên không? Cô chắc biết giới thời thượng gọi là “nụ cười Mona Lisa”.”

“Cuối cùng là cô muốn nói cái gì?”

“Không phải là sợ cô không hiểu sao. Anh trai cô là người đàn ông đứng đầu, giống như là trong chiếc túi Chanel này vậy, bất kể có đưa bao nhiêu giá mới ra thị trường, anh ấy cũng là kinh điển vĩnh hằng.”

“Đương nhiên tôi biết anh tôi rất xuất sắc. Cô kêu tôi nhớ màu sắc chiếc túi là có ý gì?”

“Màu sắc này nhạt hơn một chút chính là màu môi của anh Hạ rồi. Nụ cười của anh ấy trang nhã, hấp dẫn biết bao, giống như là nụ cười mỉm mặt sau túi vậy. Đúng rồi, mới vừa rồi gọi cô sờ tấm lưới kim cương ở ngoài túi...” Bùi Thi cười khẽ khàng ra tiếng, mang theo một hơi thở ác ma, “Đôi môi của anh ấy còn mềm hơn cả cái đó nữa.”

Hạ Thừa Tư ngớ ra. Chỉ nghe thấy Hạ Na hét lên một tiếng, đỏ mặt lên nói: “Bùi Thi, cô vô sỉ, vô sỉ!!” Sau đó, Hạ Thừa Tư quay đầu đi lần nữa, mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ là không đọc sách nữa, tốc độ chớp mắt cũng trở nên cuống cuồng.

“Thấy cô hiếu kỳ như vậy, nói ra vậy càng có thể khiến cô hiểu rõ không tốt sao.” Bùi Thi chẳng hề không vui chút nào, ngược lại hơi đắc ý, “Cho nên cô hỏi tôi sẽ làm gì anh ấy... Chuyện này tôi cũng không nói chính xác được. Nếu như anh ấy vẫn không phòng bị tôi như vậy, có lẽ tôi sẽ làm trò trước mặt truyền thông đại chúng trả lại anh ấy một cái cũng không chừng đó chứ. Cô cũng đừng để anh ấy biết nhé.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Na run run rẩy rẩy ngồi trên ghế salon, bất lực nhìn Hạ Thừa Tư: “Cô ấy nói cô ấy muốn trả lại anh một cái... Là có ý gì? Lẽ nào cô ấy, cô ấy muốn...” Hai chữ “Hôn anh” này thật sự nói không nên lời.

Hạ Thừa Tư tựa vào góc ghế salon, tay phải chống lên huyệt thái dương, mắt hơi híp lại.


/42

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status