Mãi đến tận một ngày nào đó Hạ Tuyền đi mua thức ăn trở về, nhìn thấy người đứng trước cửa nhà mình, mới đột nhiên nhớ ra, hắn đã quên mất còn có một người như vậy.
La Thụ Hâm đứng quay mặt về phía cửa, cũng không biết đã đứng bao lâu.
“Sao anh lại tới đây?” Hạ Tuyền không quá để ý, biết anh sớm muộn gì cũng sẽ tới, móc chìa khóa ra, mở cửa, rồi quay đầu nhìn người vẫn còn đứng ở ngoài kia, “Không đi vào?”
“Được!” La Thụ Hâm sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã đứng trong phòng từ lúc nào.
“Tùy tiện ngồi đi.” Hạ Tuyền cúi đầu cất đồ ăn vào tủ lạnh, “Uống gì? Chỉ có nước sôi và bia thôi.”
“Nước sôi là được rồi.”
Hạ Tuyền cầm một cốc nước sôi đã nguội đưa cho La Thụ Hâm, sau đó ngồi đối diện với anh, “Thân thể đã tốt rồi?”
“Oành!”* La Thụ Hâm cúi đầu, chỉ là vành tai lộ ra ngoài mái tóc nhanh chóng hồng lên, đã bán đứng tâm tình nhỏ này của chủ nhân nó.
(*: Chỗ này không phải La Thụ Hâm nói, là tiếng mặt ảnh nóng quá bốc cháy ấy.)
“Tốt, tốt rồi.”
“…” Hạ Tuyền ngẫm lại lời mình vừa nói, suýt chút nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc. Này cũng quá… quá… Ha ha… Hắn không muốn nói nữa…
Vì sao lại có cảm giác loại tương phản này rất đáng yêu?
Hạ Tuyền sờ cằm nhìn chằm chằm vào vành tai ửng hồng, sắc hồng ở đôi tai được tầm mắt chiếu cố có vẻ như bắt đầu nhịp nhàng lan tới trên mặt chủ nhân mình.
“Lại đây.” Ngoắc ngoắc tay với người đối diện, nhìn đối phương giống như bé ngoan lại gần, nửa quỳ ở trước mặt mình, Hạ Tuyền híp híp mắt một cái, xòe bàn tay ra, “Ngoan, đưa tay.”
La Thụ Hâm hoài nghi xong, bàn tay khẽ nắm thành quả đấm nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang xòe ra trước mặt, Hạ Tuyền nắm ấy lắc lắc một hồi, thật nghe lời, hệt như con lông vàng* nuôi hồi bé, vậy kế tiếp…
Chó Golden Retriever hay còn gọi là lông vàng.
Hạ Tuyền đưa tay nâng cằm La Thụ Hâm, chậm rãi kề sát tới, giương mắt nhìn, đối phương dường như còn chưa kịp phản ứng, Hạ Tuyền hôn lên môi anh, lông mi La Thụ Hâm run rẩy một chút rồi đóng chặt đôi mắt lại.
Gần như vừa chạm vào là rời đi, Hạ Tuyền sờ sờ môi, cảm thấy thì ra cũng không quá khó để tiếp thu đến vậy, lại liếc nhìn người còn đang hoảng loạn tinh thần, bèn tiếp tục chiếm tiện nghi. Hắn trước đây đã phát hiện, tay giám đốc nhà mình tương đối đẹp, vẫn luôn muốn thử sờ một cái xem.
Có thể nói, vô cùng phù hợp với đam mê nho nhỏ của hắn. Đúng vậy, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là một tên cuồng tay đáng khinh, đây rõ ràng chỉ là đam mê nhỏ nha.
Sờ đủ xong, phát hiện chủ nhân bàn tay đã hoàn hồn, Hạ Tuyền buông móng vuốt, không nhìn cái người cả mặt đỏ bừng kia, lại quên mất việc bản thân là chủ người ta là khách, mở miệng nói: “Tôi đói.”
Người nào đó rất tự giác đi thẳng hướng nhà bếp, trên đường không cẩn thận bị cái gối ôm rơi dưới đất khiến suýt vấp ngã, hoặc là bị cái ghế đặt ở giữa đường làm cho sứt mẻ…
Con đường năm mét ngắn ngủi, cuối cùng gian nan đi hết ba phút mới tới được đích, Hạ Tuyền cứ thế thảnh thơi chống mặt, nhìn anh một đường hữu kinh vô hiểm* đến nhà bếp, cuối cùng mới nhắc nhở, “Anh còn hai mươi phút.”
(*: bị làm kinh sợ nhưng thực tế không có gì nguy hiểm.)
Cả người La Thụ Hâm run lên, khí thế quanh thân thoắt cái thay đổi, động tác thẳng thắn dứt khoát, hoàn toàn không thua gì bếp trưởng của nhà hàng cao cấp.
Nhìn người kia rốt cuộc khôi phục về bình thường, Hạ Tuyền tìm quần áo thay, ung dung tiến vào nhà tắm.
Một tiếng sau.
Hạ Tuyền đã ăn uống no đủ lười nhác nửa nằm trên ghế sô pha, mà La Thụ Hâm còn đang rửa chén trong bếp lại cảm giác mình giống như đang mơ…
A Tuyền hôn anh… hôn anh… hôn… anh…
Từ giây phút đó đến tận lúc này, trong óc La Thụ Hâm vẫn tua đi tua lại câu nói này, anh xoay xoay khăn rửa bát, chuyện này… là A Tuyền tiếp nhận sao?
Nhưng mà, cậu ấy cũng chưa nói là cậu ấy tiếp nhận mà… Thật muốn hỏi một chút xem sao, nhưng mà… Sợ nghe được đáp án khiến bản thân đau đớn. La Thụ Hâm mím mím môi, tức giận bản thân vì sao lại vô dụng như vậy. Bình thường lúc theo người khác làm ăn khí thế vô cùng, thế mà ở cùng A Tuyền, liền hoàn toàn dựng không được khí thế…
Thực sự là… Bị ăn đến gắt gao… Bất quá, anh tình nguyện, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn.
La Thụ Hâm lại lau dọn kệ bếp một lần rồi mới quay người ra khỏi phòng bếp, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy người kia giống như mèo con thỏa mãn đắm mình trong ánh mặt trời, lười biếng mà tao nhã…
Hạ Tuyền giương mắt, “Xong rồi?”
“Ừm.”
“Muộn rồi, về sớm một chút đi.” Hạ Tuyền đứng dậy ngồi trước máy vi tính, không khó để tiếp nhận cũng không đại biểu hắn muốn giữ người lại qua đêm.
“… Được.”
Nửa tháng sau, bọn họ vẫn cứ ở chung dưới hình thức như vậy, mà La Thụ Hâm cũng mỗi ngày hấp tấp chạy tới chẳng quản việc gì, chỉ vì… nấu cơm và giúp Hạ Tuyền dọn dẹp căn phòng.
Chỉ là có đôi khi Hạ Tuyền không nhắc nhở anh về sớm, nên La Thụ Hâm vẫn đợi, dù cho trong cái không gian nhỏ bé này, đến cả một cái TV cũng không có.
Ngày nào đó, linh cảm của Hạ Tuyền bùng nổ, cứ thế quên mất việc kia, đợi đến khi hoàn tất công việc đã là nửa đêm, lúc quay đầu một cái, hắn suýt chút nữa bị cái người nằm vật trên ghế sô pha dọa cho nhảy dựng.
Vẫn cho là chỉ có mình mình trong phòng, đột nhiên xuất hiện một người sống sờ sờ, cũng đủ dọa người.
May mà khi đó tâm tình Hạ Tuyền tốt, không so đo với cái người không tự biết thân biết phận kia, chỉ đánh thức La Thụ Hâm rồi kêu anh trở về nghỉ ngơi.
“Sau này đừng ở lại muộn quá, về sớm một chút.”
La Thụ Hâm trầm mặc rồi mới chậm rãi gật gật đầu, mang theo đôi chút mơ hồ lúc mới tỉnh ngủ nhưng vẫn làm bé ngoan trở về nhà. Hạ Tuyền cảm thấy đứa nhỏ này thật nghe lời, mà hắn rất thích mấy đứa trẻ nghe lời nha.
Mấy ngày nay, mưa dầm* vẫn luôn kéo dài, Hạ Tuyền ở nhà vui vẻ nhàn hạ, không lo ăn cũng chẳng lo mặc, ngoại trừ ngắm mưa thì là nghĩ đến cuộc thi đấu.
(*: mưa rả rích, không to nhưng kéo dài nhiều ngày không dứt.)
Trong thời gian đó, mấy lần La Thụ Hâm mở miệng hẹn nhưng đều bị từ chối, mà mỗi lần bị từ chối đều chỉ bởi một nguyên nhân rất đơn giản: trời mưa, ẩm ướt, không muốn đi ra ngoài.
La Thụ Hâm cũng đã có kinh nghiệm, mỗi ngày đều ngóng trông thời tiết chuyển tốt, rốt cuộc vào cuối tuần thì trời quang mây tạnh. Anh kích động đến mức lập tức gọi điện cho Hạ Tuyền, thế nhưng sau khi gọi tới, quanh co lòng vòng nửa ngày mới nói rõ ý của mình, cuối cùng trong tiếng cười của Hạ Tuyền tắt máy.
Mặc dù có chút phiền muộn vì bị người trong lòng chê cười, thế nhưng so với nềm vui sướng hẹn được người ta, thì chút buồn bực ấy chẳng tính là gì.
Cuối tuần, mới gần 10 giờ mà cửa nhà Hạ Tuyền đã bị gõ vang, hắn miệng còn đang nhai nhai đồ ăn vặt bước tới mở cửa, là khách quen.
“Sớm vậy?”
“Ừm.”
“Bộ phim không phải là bốn giờ chiều mới chiếu sao?”“Đúng vậy…” La Thụ Hâm có chút câu nệ đứng ngoài cửa, anh cũng không thể nói là vì quá nhớ hắn đâu nhỉ, nhỡ cuộc hẹn hò hôm nay bị ngâm nước, đến lúc đó anh biết tìm ai mà đền… Không sai, bạn La nào đó đã sớm coi lần xem phim này thành hẹn hò mà tiến hành rồi.
Hạ Tuyền không nói gì thêm, ” Đi vào trước đã, đúng rồi, bỏ giày ra.”
La Thụ Hâm vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận đãi ngộ bị cửa đóng sập ngay trước mặt, mừng rỡ đến điên rồi. Thế nhưng vừa bước vào cửa anh lại lấy làm kinh hãi, bởi vì… ai có thể nói cho anh biết, vẻn vẹn một buổi tối, sao căn phòng này lại có thể loạn thành như vậy?
Theo Hạ Tuyền thấy, cũng không quá loạn mà, chỉ là giấy tờ rải tung tóe đến mức đâu đâu cũng có thôi, hắn thích loại cảm giác hỗn loạn này, vơ đống giấy tờ trên cái ghế đi, “Anh ngồi đi, tôi dọn dẹp một chút.”
“Tôi, tôi giúp cậu được không.”
“Được, ở góc phải bên dưới có số thứ tự thì đặt cùng nhau, còn những cái khác, xếp tùy tiện đi.” Hạ Tuyền không từ chối, chủ yếu là có một ý tưởng, còn có hắn… lại muốn lười biếng rồi…
“Được.” La Thụ Hâm rất cao hứng, bắt đầu công việc thu thập giấy tờ, anh biết gần đây Hạ Tuyền tham gia một giải thi đấu, đối với một người thiết kế mà nói, cho phép người khác tiếp xúc với tác phẩm của hắn, có thể nói một loại tín nhiệm vô cùng lớn.
Hạ Tuyền một bên dọn dẹp, một bên lại kiểm tra xem xét nội dung trên giấy, phát hiện chỗ nào khiến bản thân không hài lòng thì dừng lại thay đổi sửa chữa.
Động tác của La Thụ Hâm rất nhanh, không lâu sau đã dọn xong, thấy Hạ Tuyền đang cau mày xem tờ giấy trong tay, suy nghĩ một chút rồi không quấy rầy, đặt chồng giấy xếp theo thứ tự trong tay lên trên mặt bàn.
Liếc nhìn thời gian, còn sớm.
Người này lại không chịu ngồi yên, quét qua một lần, ngay lúc chuẩn bị tiếp tục dọn thì Hạ Tuyền cuối cùng cũng sửa vừa lòng.
Nhìn thấy ai đó tự giác biến mình thành ông chú quét dọn, Hạ Tuyền bất đắc dĩ, mở miệng ngăn cản động tác của anh: “Anh làm gì vậy?”
La Thụ Hâm một mặt nghiêm túc, “Rất bẩn.”
“Anh thật sự coi mình thành người hầu nhà tôi à.” Hạ Tuyền cong cong môi.
La Thụ Hâm cúi đầu, “…”
“Tôi không cần anh làm như vậy.” Hạ Tuyền bỏ giấy tờ trong tay sang một bên, mở tủ tìm một bộ quần áo thích hợp, cầm quần áo trong tay quay đầu về phía cái người đang uể oải giống như đứa trẻ làm sai việc kia nói: “Hiếm khi thấy trời không mưa, ra ngoài đi dạo một chút đi.”
“Ừm!” Ánh mắt La Thụ Hâm một lần nữa sáng lên, ngóng sang Hạ Tuyền, một bộ gấp gáp không đợi nổi.
“…” Hạ Tuyền quay đầu nhìn.
La Thụ Hâm: “?”
“Anh có tiện xoay qua chỗ khác được không?” Hạ Tuyền nhíu mày.
La Thụ Hâm: “??”
“Tôi muốn thay quần áo.”
La Thụ Hâm: “???”
“Tôi không có thói quen vào nhà vệ sinh thay quần áo, cho nên mời anh xoay người.”
Mặc dù hai người đều có chung giới tính; mặc dù hai người cái nên có đều có; mặc dù hai người đều là người trưởng thành, nhưng mà Hạ Tuyền tỏ vẻ, thay quần áo trước mặt một người đồng tính, thật sự có chút không hay ho cho lắm.
Người nọ nghe vậy mặt mày lập tức đỏ tới mang tai… La Thụ Hâm cứng ngắc xoay người. Nghe được tiếng quần áo sột soạt đụng chạm vào da thịt truyền đến bên tai, đối với La Thụ Hâm mà nói, thì không khác gì một loại giày vò.
Quả thật… giày vò…
“Đi thôi.” Hạ Tuyền thay xong quần áo, đi ngang qua cái người đang úp mặt vào tường* kia, thuận miệng bắt chuyện.
Kiểu này này =)))
La Thụ Hâm hơi hơi đỏ mặt đuổi theo, nhìn theo bóng người phía trước, lông mày ngậm cười, giống như đang nhìn cả thế giới.
Mà Hạ Tuyền, thật sự chính là toàn bộ thế giới của anh…
Cuối tuần, trên đường ồn ào sôi động, náo nhiệt không ngớt, Hạ Tuyền không có mục tiêu đi lung tung khắp nơi, La Thụ Hâm cũng cứ thế chạy loạn theo hắn.
Đợi đến gần trưa, La Thụ Hâm mới mở miệng, “A Tuyền, gần trưa rồi.”
Hạ Tuyền nghe vậy nhìn đồng hồ, “Vậy trước hết giải quyết cơm trưa đi.”
“Đồ ăn ở Đế Hoàng*, ăn ngon.” La Thụ Hâm nói.
(*: Thực sự là Đế Hoàng (帝皇) đó, không phải Hoàng đế (皇帝) đâu. Hoặc gõ nhầm hoặc tên nhà hàng nó dị vậy á =..=)
“Được, nghe theo anh.” Hạ Tuyền cầm lấy một cái quạt giấy, mở ra, mặt trên vẽ một cành hoa mai, hai bên cành hoa đề vài câu thơ, một đồ vật vô cùng phổ biến thông thường, đoán chừng đầy đường đều có loại mặt hàng này.
“Vậy tôi đi lấy xe trước.” La Thụ Hâm được cho phép, liền nhanh chân đi tới bãi đậu xe.
Hạ Tuyền gật gật đầu, tiếp tục ngắm chiếc quạt trong tay, quạt nhìn rất bình thường, tuy nhiên hắn biết, cây quạt này là tác phẩm của một vị nghệ thuật gia lão luyện. Trong đời trước, Hạ Tuyền may mắn có được, không nghĩ tới đời này vẫn còn có thể nhìn thấy nó, thật là có duyên mà…
“Ông chủ, tôi muốn cái quạt giấy này.”
“Được.” Ông chủ nhiệt tình đáp lại, cây quạt này bày ở đây đã lâu, vẫn không có người muốn, vốn đã định cầm về nhà cho con gái chơi, không nghĩ tới lại có người nhìn trúng.
Mãi đến tận lúc ngồi trên xe Hạ Tuyền vẫn còn thưởng thức cây quạt này, hắn áng chừng trọng lượng một chút, lại xem cảm giác cầm trong tay, quả thật giống y hệt đời trước, Hạ Tuyền giương môi, nhếch lên ý cười cực nhạt.
Mà… La Thụ Hâm bắt được ý cười nhàn nhạt kia…
Thích quạt √
Thưởng thức đã nghiền xong, Hạ Tuyền mới thỏa mãn bỏ cây quạt vào trong hộp.
Đế Hoàng là một nhà hàng kiểu Tây cao cấp, Hạ Tuyền đối với cơm tây chỉ thích bình thường, chủ yếu là cảm thấy cơm tây có rất nhiều đồ ăn quá ngấy. Ví dụ như, hắn vô cùng không thích mấy kiểu món có sốt cà chua cùng với sốt salad…
Song hắn vẫn có món yêu thích, ví dụ như, sườn bò tiêu đen… nhưng món có vị cay, vẫn tương đối có mùi vị.
Nói đơn giản, Hạ Tuyền bèn đi về hướng sườn bò tiêu đen, đã lâu không ăn, hắn có chút thèm.
Sườn bò tiêu đen
Hạ Tuyền sống lại – Chương 19
Kéo xuống cuối đọc thông báo nhé, dài quá không tiện để lên đầu >..< ——o0o——
La Thụ Hâm đứng quay mặt về phía cửa, cũng không biết đã đứng bao lâu.
“Sao anh lại tới đây?” Hạ Tuyền không quá để ý, biết anh sớm muộn gì cũng sẽ tới, móc chìa khóa ra, mở cửa, rồi quay đầu nhìn người vẫn còn đứng ở ngoài kia, “Không đi vào?”
“Được!” La Thụ Hâm sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã đứng trong phòng từ lúc nào.
“Tùy tiện ngồi đi.” Hạ Tuyền cúi đầu cất đồ ăn vào tủ lạnh, “Uống gì? Chỉ có nước sôi và bia thôi.”
“Nước sôi là được rồi.”
Hạ Tuyền cầm một cốc nước sôi đã nguội đưa cho La Thụ Hâm, sau đó ngồi đối diện với anh, “Thân thể đã tốt rồi?”
“Oành!”* La Thụ Hâm cúi đầu, chỉ là vành tai lộ ra ngoài mái tóc nhanh chóng hồng lên, đã bán đứng tâm tình nhỏ này của chủ nhân nó.
(*: Chỗ này không phải La Thụ Hâm nói, là tiếng mặt ảnh nóng quá bốc cháy ấy.)
“Tốt, tốt rồi.”
“…” Hạ Tuyền ngẫm lại lời mình vừa nói, suýt chút nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc. Này cũng quá… quá… Ha ha… Hắn không muốn nói nữa…
Vì sao lại có cảm giác loại tương phản này rất đáng yêu?
Hạ Tuyền sờ cằm nhìn chằm chằm vào vành tai ửng hồng, sắc hồng ở đôi tai được tầm mắt chiếu cố có vẻ như bắt đầu nhịp nhàng lan tới trên mặt chủ nhân mình.
“Lại đây.” Ngoắc ngoắc tay với người đối diện, nhìn đối phương giống như bé ngoan lại gần, nửa quỳ ở trước mặt mình, Hạ Tuyền híp híp mắt một cái, xòe bàn tay ra, “Ngoan, đưa tay.”
La Thụ Hâm hoài nghi xong, bàn tay khẽ nắm thành quả đấm nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang xòe ra trước mặt, Hạ Tuyền nắm ấy lắc lắc một hồi, thật nghe lời, hệt như con lông vàng* nuôi hồi bé, vậy kế tiếp…
Chó Golden Retriever hay còn gọi là lông vàng.
Hạ Tuyền đưa tay nâng cằm La Thụ Hâm, chậm rãi kề sát tới, giương mắt nhìn, đối phương dường như còn chưa kịp phản ứng, Hạ Tuyền hôn lên môi anh, lông mi La Thụ Hâm run rẩy một chút rồi đóng chặt đôi mắt lại.
Gần như vừa chạm vào là rời đi, Hạ Tuyền sờ sờ môi, cảm thấy thì ra cũng không quá khó để tiếp thu đến vậy, lại liếc nhìn người còn đang hoảng loạn tinh thần, bèn tiếp tục chiếm tiện nghi. Hắn trước đây đã phát hiện, tay giám đốc nhà mình tương đối đẹp, vẫn luôn muốn thử sờ một cái xem.
Có thể nói, vô cùng phù hợp với đam mê nho nhỏ của hắn. Đúng vậy, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là một tên cuồng tay đáng khinh, đây rõ ràng chỉ là đam mê nhỏ nha.
Sờ đủ xong, phát hiện chủ nhân bàn tay đã hoàn hồn, Hạ Tuyền buông móng vuốt, không nhìn cái người cả mặt đỏ bừng kia, lại quên mất việc bản thân là chủ người ta là khách, mở miệng nói: “Tôi đói.”
Người nào đó rất tự giác đi thẳng hướng nhà bếp, trên đường không cẩn thận bị cái gối ôm rơi dưới đất khiến suýt vấp ngã, hoặc là bị cái ghế đặt ở giữa đường làm cho sứt mẻ…
Con đường năm mét ngắn ngủi, cuối cùng gian nan đi hết ba phút mới tới được đích, Hạ Tuyền cứ thế thảnh thơi chống mặt, nhìn anh một đường hữu kinh vô hiểm* đến nhà bếp, cuối cùng mới nhắc nhở, “Anh còn hai mươi phút.”
(*: bị làm kinh sợ nhưng thực tế không có gì nguy hiểm.)
Cả người La Thụ Hâm run lên, khí thế quanh thân thoắt cái thay đổi, động tác thẳng thắn dứt khoát, hoàn toàn không thua gì bếp trưởng của nhà hàng cao cấp.
Nhìn người kia rốt cuộc khôi phục về bình thường, Hạ Tuyền tìm quần áo thay, ung dung tiến vào nhà tắm.
Một tiếng sau.
Hạ Tuyền đã ăn uống no đủ lười nhác nửa nằm trên ghế sô pha, mà La Thụ Hâm còn đang rửa chén trong bếp lại cảm giác mình giống như đang mơ…
A Tuyền hôn anh… hôn anh… hôn… anh…
Từ giây phút đó đến tận lúc này, trong óc La Thụ Hâm vẫn tua đi tua lại câu nói này, anh xoay xoay khăn rửa bát, chuyện này… là A Tuyền tiếp nhận sao?
Nhưng mà, cậu ấy cũng chưa nói là cậu ấy tiếp nhận mà… Thật muốn hỏi một chút xem sao, nhưng mà… Sợ nghe được đáp án khiến bản thân đau đớn. La Thụ Hâm mím mím môi, tức giận bản thân vì sao lại vô dụng như vậy. Bình thường lúc theo người khác làm ăn khí thế vô cùng, thế mà ở cùng A Tuyền, liền hoàn toàn dựng không được khí thế…
Thực sự là… Bị ăn đến gắt gao… Bất quá, anh tình nguyện, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn.
La Thụ Hâm lại lau dọn kệ bếp một lần rồi mới quay người ra khỏi phòng bếp, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy người kia giống như mèo con thỏa mãn đắm mình trong ánh mặt trời, lười biếng mà tao nhã…
Hạ Tuyền giương mắt, “Xong rồi?”
“Ừm.”
“Muộn rồi, về sớm một chút đi.” Hạ Tuyền đứng dậy ngồi trước máy vi tính, không khó để tiếp nhận cũng không đại biểu hắn muốn giữ người lại qua đêm.
“… Được.”
Nửa tháng sau, bọn họ vẫn cứ ở chung dưới hình thức như vậy, mà La Thụ Hâm cũng mỗi ngày hấp tấp chạy tới chẳng quản việc gì, chỉ vì… nấu cơm và giúp Hạ Tuyền dọn dẹp căn phòng.
Chỉ là có đôi khi Hạ Tuyền không nhắc nhở anh về sớm, nên La Thụ Hâm vẫn đợi, dù cho trong cái không gian nhỏ bé này, đến cả một cái TV cũng không có.
Ngày nào đó, linh cảm của Hạ Tuyền bùng nổ, cứ thế quên mất việc kia, đợi đến khi hoàn tất công việc đã là nửa đêm, lúc quay đầu một cái, hắn suýt chút nữa bị cái người nằm vật trên ghế sô pha dọa cho nhảy dựng.
Vẫn cho là chỉ có mình mình trong phòng, đột nhiên xuất hiện một người sống sờ sờ, cũng đủ dọa người.
May mà khi đó tâm tình Hạ Tuyền tốt, không so đo với cái người không tự biết thân biết phận kia, chỉ đánh thức La Thụ Hâm rồi kêu anh trở về nghỉ ngơi.
“Sau này đừng ở lại muộn quá, về sớm một chút.”
La Thụ Hâm trầm mặc rồi mới chậm rãi gật gật đầu, mang theo đôi chút mơ hồ lúc mới tỉnh ngủ nhưng vẫn làm bé ngoan trở về nhà. Hạ Tuyền cảm thấy đứa nhỏ này thật nghe lời, mà hắn rất thích mấy đứa trẻ nghe lời nha.
Mấy ngày nay, mưa dầm* vẫn luôn kéo dài, Hạ Tuyền ở nhà vui vẻ nhàn hạ, không lo ăn cũng chẳng lo mặc, ngoại trừ ngắm mưa thì là nghĩ đến cuộc thi đấu.
(*: mưa rả rích, không to nhưng kéo dài nhiều ngày không dứt.)
Trong thời gian đó, mấy lần La Thụ Hâm mở miệng hẹn nhưng đều bị từ chối, mà mỗi lần bị từ chối đều chỉ bởi một nguyên nhân rất đơn giản: trời mưa, ẩm ướt, không muốn đi ra ngoài.
La Thụ Hâm cũng đã có kinh nghiệm, mỗi ngày đều ngóng trông thời tiết chuyển tốt, rốt cuộc vào cuối tuần thì trời quang mây tạnh. Anh kích động đến mức lập tức gọi điện cho Hạ Tuyền, thế nhưng sau khi gọi tới, quanh co lòng vòng nửa ngày mới nói rõ ý của mình, cuối cùng trong tiếng cười của Hạ Tuyền tắt máy.
Mặc dù có chút phiền muộn vì bị người trong lòng chê cười, thế nhưng so với nềm vui sướng hẹn được người ta, thì chút buồn bực ấy chẳng tính là gì.
Cuối tuần, mới gần 10 giờ mà cửa nhà Hạ Tuyền đã bị gõ vang, hắn miệng còn đang nhai nhai đồ ăn vặt bước tới mở cửa, là khách quen.
“Sớm vậy?”
“Ừm.”
“Bộ phim không phải là bốn giờ chiều mới chiếu sao?”“Đúng vậy…” La Thụ Hâm có chút câu nệ đứng ngoài cửa, anh cũng không thể nói là vì quá nhớ hắn đâu nhỉ, nhỡ cuộc hẹn hò hôm nay bị ngâm nước, đến lúc đó anh biết tìm ai mà đền… Không sai, bạn La nào đó đã sớm coi lần xem phim này thành hẹn hò mà tiến hành rồi.
Hạ Tuyền không nói gì thêm, ” Đi vào trước đã, đúng rồi, bỏ giày ra.”
La Thụ Hâm vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận đãi ngộ bị cửa đóng sập ngay trước mặt, mừng rỡ đến điên rồi. Thế nhưng vừa bước vào cửa anh lại lấy làm kinh hãi, bởi vì… ai có thể nói cho anh biết, vẻn vẹn một buổi tối, sao căn phòng này lại có thể loạn thành như vậy?
Theo Hạ Tuyền thấy, cũng không quá loạn mà, chỉ là giấy tờ rải tung tóe đến mức đâu đâu cũng có thôi, hắn thích loại cảm giác hỗn loạn này, vơ đống giấy tờ trên cái ghế đi, “Anh ngồi đi, tôi dọn dẹp một chút.”
“Tôi, tôi giúp cậu được không.”
“Được, ở góc phải bên dưới có số thứ tự thì đặt cùng nhau, còn những cái khác, xếp tùy tiện đi.” Hạ Tuyền không từ chối, chủ yếu là có một ý tưởng, còn có hắn… lại muốn lười biếng rồi…
“Được.” La Thụ Hâm rất cao hứng, bắt đầu công việc thu thập giấy tờ, anh biết gần đây Hạ Tuyền tham gia một giải thi đấu, đối với một người thiết kế mà nói, cho phép người khác tiếp xúc với tác phẩm của hắn, có thể nói một loại tín nhiệm vô cùng lớn.
Hạ Tuyền một bên dọn dẹp, một bên lại kiểm tra xem xét nội dung trên giấy, phát hiện chỗ nào khiến bản thân không hài lòng thì dừng lại thay đổi sửa chữa.
Động tác của La Thụ Hâm rất nhanh, không lâu sau đã dọn xong, thấy Hạ Tuyền đang cau mày xem tờ giấy trong tay, suy nghĩ một chút rồi không quấy rầy, đặt chồng giấy xếp theo thứ tự trong tay lên trên mặt bàn.
Liếc nhìn thời gian, còn sớm.
Người này lại không chịu ngồi yên, quét qua một lần, ngay lúc chuẩn bị tiếp tục dọn thì Hạ Tuyền cuối cùng cũng sửa vừa lòng.
Nhìn thấy ai đó tự giác biến mình thành ông chú quét dọn, Hạ Tuyền bất đắc dĩ, mở miệng ngăn cản động tác của anh: “Anh làm gì vậy?”
La Thụ Hâm một mặt nghiêm túc, “Rất bẩn.”
“Anh thật sự coi mình thành người hầu nhà tôi à.” Hạ Tuyền cong cong môi.
La Thụ Hâm cúi đầu, “…”
“Tôi không cần anh làm như vậy.” Hạ Tuyền bỏ giấy tờ trong tay sang một bên, mở tủ tìm một bộ quần áo thích hợp, cầm quần áo trong tay quay đầu về phía cái người đang uể oải giống như đứa trẻ làm sai việc kia nói: “Hiếm khi thấy trời không mưa, ra ngoài đi dạo một chút đi.”
“Ừm!” Ánh mắt La Thụ Hâm một lần nữa sáng lên, ngóng sang Hạ Tuyền, một bộ gấp gáp không đợi nổi.
“…” Hạ Tuyền quay đầu nhìn.
La Thụ Hâm: “?”
“Anh có tiện xoay qua chỗ khác được không?” Hạ Tuyền nhíu mày.
La Thụ Hâm: “??”
“Tôi muốn thay quần áo.”
La Thụ Hâm: “???”
“Tôi không có thói quen vào nhà vệ sinh thay quần áo, cho nên mời anh xoay người.”
Mặc dù hai người đều có chung giới tính; mặc dù hai người cái nên có đều có; mặc dù hai người đều là người trưởng thành, nhưng mà Hạ Tuyền tỏ vẻ, thay quần áo trước mặt một người đồng tính, thật sự có chút không hay ho cho lắm.
Người nọ nghe vậy mặt mày lập tức đỏ tới mang tai… La Thụ Hâm cứng ngắc xoay người. Nghe được tiếng quần áo sột soạt đụng chạm vào da thịt truyền đến bên tai, đối với La Thụ Hâm mà nói, thì không khác gì một loại giày vò.
Quả thật… giày vò…
“Đi thôi.” Hạ Tuyền thay xong quần áo, đi ngang qua cái người đang úp mặt vào tường* kia, thuận miệng bắt chuyện.
Kiểu này này =)))
La Thụ Hâm hơi hơi đỏ mặt đuổi theo, nhìn theo bóng người phía trước, lông mày ngậm cười, giống như đang nhìn cả thế giới.
Mà Hạ Tuyền, thật sự chính là toàn bộ thế giới của anh…
Cuối tuần, trên đường ồn ào sôi động, náo nhiệt không ngớt, Hạ Tuyền không có mục tiêu đi lung tung khắp nơi, La Thụ Hâm cũng cứ thế chạy loạn theo hắn.
Đợi đến gần trưa, La Thụ Hâm mới mở miệng, “A Tuyền, gần trưa rồi.”
Hạ Tuyền nghe vậy nhìn đồng hồ, “Vậy trước hết giải quyết cơm trưa đi.”
“Đồ ăn ở Đế Hoàng*, ăn ngon.” La Thụ Hâm nói.
(*: Thực sự là Đế Hoàng (帝皇) đó, không phải Hoàng đế (皇帝) đâu. Hoặc gõ nhầm hoặc tên nhà hàng nó dị vậy á =..=)
“Được, nghe theo anh.” Hạ Tuyền cầm lấy một cái quạt giấy, mở ra, mặt trên vẽ một cành hoa mai, hai bên cành hoa đề vài câu thơ, một đồ vật vô cùng phổ biến thông thường, đoán chừng đầy đường đều có loại mặt hàng này.
“Vậy tôi đi lấy xe trước.” La Thụ Hâm được cho phép, liền nhanh chân đi tới bãi đậu xe.
Hạ Tuyền gật gật đầu, tiếp tục ngắm chiếc quạt trong tay, quạt nhìn rất bình thường, tuy nhiên hắn biết, cây quạt này là tác phẩm của một vị nghệ thuật gia lão luyện. Trong đời trước, Hạ Tuyền may mắn có được, không nghĩ tới đời này vẫn còn có thể nhìn thấy nó, thật là có duyên mà…
“Ông chủ, tôi muốn cái quạt giấy này.”
“Được.” Ông chủ nhiệt tình đáp lại, cây quạt này bày ở đây đã lâu, vẫn không có người muốn, vốn đã định cầm về nhà cho con gái chơi, không nghĩ tới lại có người nhìn trúng.
Mãi đến tận lúc ngồi trên xe Hạ Tuyền vẫn còn thưởng thức cây quạt này, hắn áng chừng trọng lượng một chút, lại xem cảm giác cầm trong tay, quả thật giống y hệt đời trước, Hạ Tuyền giương môi, nhếch lên ý cười cực nhạt.
Mà… La Thụ Hâm bắt được ý cười nhàn nhạt kia…
Thích quạt √
Thưởng thức đã nghiền xong, Hạ Tuyền mới thỏa mãn bỏ cây quạt vào trong hộp.
Đế Hoàng là một nhà hàng kiểu Tây cao cấp, Hạ Tuyền đối với cơm tây chỉ thích bình thường, chủ yếu là cảm thấy cơm tây có rất nhiều đồ ăn quá ngấy. Ví dụ như, hắn vô cùng không thích mấy kiểu món có sốt cà chua cùng với sốt salad…
Song hắn vẫn có món yêu thích, ví dụ như, sườn bò tiêu đen… nhưng món có vị cay, vẫn tương đối có mùi vị.
Nói đơn giản, Hạ Tuyền bèn đi về hướng sườn bò tiêu đen, đã lâu không ăn, hắn có chút thèm.
Sườn bò tiêu đen
Hạ Tuyền sống lại – Chương 19
Kéo xuống cuối đọc thông báo nhé, dài quá không tiện để lên đầu >..< ——o0o——
/22
|