Sáng vào lớp mà Hạ Tuyết cứ đứng thập thò ngay cửa vì sợ gặp một người. Trương Hải Luân. Còn lý do thì quá rõ ràng, chính là nụ hôn “hụt” chiều hôm qua. Cô không biết phải nói gì nếu tình chờ giáp mặt với anh. Sự lo lắng lớn đến nỗi khiến cô nàng này nghĩ ra một hành động khá rồ dại: đến ngồi bên cạnh Hải Luân và hoàn toàn im lặng để anh không biết mình đang có mặt! Ôi trời! Đúng là điên khùng!
Nhưng may thay, lúc Hạ Tuyết thu hết can đảm từ từ đưa mắt nhìn vào giảng đường thì không hề có bóng dáng Hải Luân đâu. Nghệt mặt trong vài giây, cô liền nhớ hôm qua hình như anh chàng bị sốt cao, vẻ như bệnh tình khá nặng nếu vậy thì sáng nay anh chẳng thể nào đến lớp nổi rồi. Phù! Cô thở phào một tiếng thật rõ. Phước đức thật, có lẽ hôm nay mình sẽ không phải gặp cậu ấy! Nhủ thầm trong yên tâm, Hạ Tuyết bấy giờ mới bước chân đi vào giảng đường. Dẫu biết rằng rồi cũng sẽ đến lúc hai người đụng mặt nhau như bình thường nhưng chí ít, tránh nào lúc nào thì hay lúc đó thôi.
Ngồi xuống ghế, Hạ Tuyết đặt chiếc cặp lên bàn. Khẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cô chợt nhớ đến lời Trọng Lâm nói đêm qua trước lúc phóng xe môtô chạy đi: “Mai, tôi sẽ có điều bất ngờ nữa cho em.” Cô sinh viên hai mươi tuổi tự hỏi, điều bất ngờ mà hắn nói đến là gì nhỉ? Nghĩ vẩn vơ một hồi, Hạ Tuyết chợt lắc đầu liên tục vì tự dưng nghĩ về tên “đại ma đầu” đáng ghét ấy. Cô bỗng phát hiện, dạo này bản thân nhớ về hắn với tần suất hơi bị nhiều thì phải. Điên mất thôi! Để lấy lại tâm trạng bình thường, cô gái họ Hạ liền lấy tập ra xem lại bài... Rất nhanh sau đó, chuông vào lớp đỗ dài.
.....
Trưa tan học, Hạ Tuyết chậm rãi dắt chiếc xe đạp tồi tàn ra khỏi cổng trường. Ném nhẹ chiếc cặp vào rổ và chuẩn bị ngồi lên yên xe thì bỗng nhiên có một cánh tay vòng qua hông giữ chặt rồi kéo mạnh cô xuống. Vì bất ngờ nên chân chới với và cô ngã nhào ra phía sau, sà vào lòng người đó. Chưa kịp hoàn hồn thì Hạ Tuyết đã nghe chất giọng khinh khỉnh quen thuộc vang vang bên tai:
“Bắt được em rồi, Hạ Tuyết! Tôi chờ em cả buổi trời!”
Lập tức xoay phắt người qua, Hạ Tuyết bắt ngặp ngay cái bộ mặt tà đạo của Trọng Lâm. Hắn cười cực kỳ nham hiểm hệt như kẻ đi săn vừa tóm được con mồi.
“Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra ngay!” – Cô gái họ Hạ cắn môi, bảo.
“Buông?” – Trọng Lâm vờ tỏ ra chưng hửng – “Tóm được rồi thì mắc chứng gì buông! Bộ ngu hả! Thôi nào, đừng khó chịu thế, đêm qua em với tôi còn thân mật với nhau mà.”
“Trọng thiếu gia! Anh nói cho đàng hoàng, đây là trường học và tôi không muốn bị mọi người đàm tếu đâu.”
Trước câu nói đe doạ từ cô gái và bắt đầu thấy các sinh viên khác nhìn chằm chằm về phía mình, Trọng Lâm cười cười:
“OK! Vậy chúng ta cùng đến một nơi riêng tư để bàn chuyện!”
“Gì chứ? Nơi riêng tư là gì?” – Hạ Tuyết giật mình, hỏi lo lắng.
Chẳng hề quan tâm phản ứng của đối phương, Trọng Lâm đảo mắt sang tay vệ sĩ đứng bên cạnh đang giữ chiếc xe đạp:
“Mang nó về nhà của cô Hạ, tôi tự lái xe được.” – Thấy tên thuộc hạ có vẻ tần ngần, hắn nhíu mày – “Chả lẽ đạp xe mà anh cũng chẳng biết?”
“Dạ vâng, tôi hiểu thưa thiếu gia.”
Không muốn ở lại đây lâu, Trọng Lâm mau chóng rời đi và hiển nhiên là mang theo cả Hạ Tuyết. Dõi mắt theo hai người nọ, tên vệ sĩ lắc đầu tặc lưỡi:
“Nhưng mình có biết nhà cô Hạ ở đâu đâu chứ. Thiếu gia thật là...”
... Thấy mình bị “bắt cóc” trắng trợn, Hạ Tuyết vùng vẫy kịch liệt:
“Buông ra! Anh buông tôi ra xem nào!”
Trông sự phản kháng dữ dội từ cô gái, Trọng thiếu gia dừng chân, thở dài thườn thượt:
“Em nhỏ con mà sao mạnh dữ thế? Tôi giữ không muốn nổi...”
Dứt lời, Trọng Lâm nhanh chóng thả Hạ Tuyết xuống. Ấy vậy, cô gái họ Hạ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm là đã bị hắn tiếp tục đỡ lấy người rồi đặt cô lên trên vai giống hệt người ta vác túi gạo. Khỏi nói, hành động “bá đạo” này từ tên “đại ma đầu” càng khiến Hạ Tuyết điên tiết hơn nữa. Cô không ngừng dùng tay đánh mạnh vào lưng Trọng Lâm nhưng chẳng nhằm nhò gì, đến nỗi cứ tưởng hắn là gã quái vật nào đấy.
Vác Hạ Tuyết đi đến chỗ chiếc xe hơi màu xám sang trọng đỗ bên kia đường, Trọng Lâm mau chóng mở cửa xe rồi nhẹ nhàng để cô ngồi vào bên trong. Xong, hắn đứng thẳng người lên rồi đưa tay bóp vai và lưng, than vãn:
“Trời ạ! Muốn gãy lưng tôi luôn. Em có phải con gái không vậy?”
Hạ Tuyết lồm cồm ngồi dậy, quắt mắt ra bên ngoài, hướng thẳng vào anh chàng thiếu gia:
“Anh cứ thử bị ai đó bắt cóc xem, tôi không cắn anh là may rồi!”
Cười phì trước thái độ hung hăng của cô gái họ Hạ, Trọng Lâm thở ra đồng thời đóng mạnh cửa và sau đó thì chui vào ngồi ở hàng ghế trước.
“Có ai bắt cóc mà lại cho em đi xe hơi đẹp thế này không nào.”
“Tôi không quan tâm! Bây giờ anh cho tôi xuống ngay!” – Hạ Tuyết loay hoay mở cửa xe nhưng nó đã bị khoá.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Trọng thiếu gia lắc đầu bảo khi thấy cô nàng đang cố thoát:
“Never! Tôi đã nói sẽ cho em điều bất ngờ.”
“Bất ngờ đó là gì chứ?”
“Tối nay, em sẽ trở thành công chúa của tôi!”
“Cái... cái gì? Công chúa á?” – Hạ Tuyết cảm giác miệng mình méo đi.
“Phải!” – Trọng Lâm cười ranh mãnh, tay xoay xoay vôlăng – “Giờ đến nhà tôi nào!”
Và cứ thế, bỏ mặc sự phản đối từ cô gái họ Hạ, anh chàng thiếu gia lái chiếc xe hơi chạy nhanh ra ngoài con đường lộ đầy nắng.
…..
Hơn nửa tiếng sau, Trọng Lâm dừng xe trước cổng một ngôi biệt thư to lớn với lối kiến trúc cổ kính sang trọng. Trông nó thật uy quyền.
“Đây là đâu?” – Hạ Tuyết trố mắt nhìn dãy nhà đẹp như mơ phía trước.
“My house.” – Qua kính chiếu hậu, Trọng thiếu gia nháy mắt, “sổ” câu sặc mùi anh ngữ.
Hạ Tuyết nhăn mặt, đưa mắt ra ngoài cửa kính xe hơi, nhìn lại lần nữa ngôi biệt thự. Vậy ra đây là “hang ổ” của tên “đại ma đầu”. Đúng là khác nhau xa quá, cô với hắn... Từ bên ngoài trông vào đã thấy cả khu vườn rộng lớn toàn cây với cây. Quan sát toà nhà sang trọng với vẻ ngỡ ngàng xong, cô gái họ Hạ tự dưng kín đáo thở dài bởi đang tự hỏi, chẳng rõ đến bao giờ mình mới có được một cái biệt thự khủng thế này. Chắc còn lâu lắm, thậm chí biết đâu là qua tận kiếp sau ấy chứ.
Sau tiếng bấm còi xe của Trọng Lâm, cổng biệt thự từ từ mở và hắn mau chóng cho xe chạy vào bên trong khu vườn xinh đẹp, đỗ ịch. Tháo dây an toàn ra, tên “đại ma đầu” quay xuống nhìn cô nàng hỏi:
“Em tự xuống xe hay là tôi vác vào?”
Dù biết Trọng Lâm đùa nhưng vì gương mặt hắn quá bình thản nên khiến Hạ Tuyết phải lo sợ tay thiếu gia này sẽ làm thật. Hiển nhiên, cô từ chối lịch sự:
“Cám ơn Trọng thiếu gia, tôi vẫn thích đi bằng chân của mình hơn.”
Trọng Lâm cười khỉnh rồi xoay người trở lại, mở cửa xe bước xuống. Còn Hạ Tuyết, chỉ vừa mới chạm tay vào tấm kính là đột ngột cửa bật mở làm cô hơi giật mình. Đúng lúc, một tên vệ sĩ áo vet đen hướng mắt vào bên trong, cúi đầu nói: “Mời cô!”
Nghệt mặt chốc lát rồi Hạ Tuyết mới hiểu, vậy ra người nhà giàu khi xuống xe cũng phải có kẻ hầu mở cửa xe giúp? Đúng thật kỳ quặc hết sức!
Vừa ra khỏi xe, còn chưa kịp đứng vững trên đất là Hạ Tuyết đã bị Trọng Lâm nắm lấy tay kéo nhanh đi vào trong ngôi nhà lớn. Lúc cả hai chỉ mới đặt chân qua ngưỡng cửa thì những người hầu đứng thành hai hàng hai bên đã đồng loạt cúi chào, hô lớn:
“Kính chào thiếu gia!”
Khỏi nói, Hạ Tuyết nhìn trân trối cỡ nào. Không chỉ cái màn nghênh đón quá lố kia mà quan cảnh bên trong ngôi nhà “to xác” cũng khiến cô sững sờ hẳn có lẽ là do lần đầu tiên bản thân đến một ngôi biệt thự thế này. Không gian quá rộng, mọi thứ đều toát lên vẻ giàu sang bậc nhất. Một thế giới hoàn toàn khác biệt so với thế giới cô sống.
“Được rồi mọi người, đây là cô Hạ, khách quý của tôi. Hãy đưa cô ấy vào phòng và chuẩn bị những thứ tôi căn dặn lúc sáng.” – Trọng Lâm nói với những người hầu.
“Dạ vâng thưa thiếu gia.” – Một cô hầu đứng gần nhất đáp lời chủ nhân xong nhìn sang vị khách quý, mỉm cười – “Mời cô Hạ theo chúng tôi.”
“Nhưng đi đâu cơ?”
Nghe câu hỏi hơi lóng ngóng của Hạ Tuyết, Trọng Lâm tặc lưỡi bảo:
“Thì em cứ theo họ, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho em rồi.”
“Chuẩn bị gì? Sao phải thế? Tôi không hiểu.” – Hạ Tuyết chưa định hình rõ mọi việc.
“Tóm lại, lát em sẽ biết thôi. Giờ em theo họ đi, lẽ nào dự tiệc mà lại ăn mặc như thế.”
Tiệc? Tiệc gì nhỉ? Hạ Tuyết còn đang tự hỏi thì thình lình, những Trọng Lâm nhanh chóng đặt tay lên vai đồng thời đẩy nhẹ cô đi về phía bên phải. Những người hầu cũng bước theo cùng. Mấy phút sau khi “được tống” vào một căn phòng rộng có bàn trang điểm và nhiều chiếc tủ áo đắc tiền, Hạ Tuyết cứ đứng ngớ ra mà chẳng biết làm gì, đến nỗi bản thân cô cảm thấy mình thật thừa thải.
“Dạ mời cô Hạ tắm rửa rồi chúng tôi sẽ thay quần áo cho cô ạ.”
“Phải tắm rửa?” – Hạ Tuyết càng ngày càng nhận ra sự kỳ cục của chuyện này – “Tôi nghĩ chắc có nhầm lẫn ở đây rồi, để tôi đi hỏi Trọng Lâm.”
Hạ Tuyết vừa xoay lưng và chân chưa kịp bước thì đã bị những cô hầu nọ giữ lại.
“Thưa, thiếu gia dặn kỹ lúc cô Hạ đi ra khỏi phòng này là tất cả phải hoàn tất. Vì vậy, mong cô thông cảm.”
Dứt lời, đồng loạt những cô hầu, người giữ tay người giữ chân, kéo Hạ Tuyết vào trong phòng tắm...
Gần hai tiếng sau.
Trọng Lâm nhìn tới nhìn lui Hạ Tuyết trong bộ váy có ren màu hồng phấn dài chưa đến đầu gối. Trông cô nàng thật khác với cái kiểu công chúa sang trọng này. Mái tóc quăn gợn sóng khiến Hạ Tuyết toát lên vẻ quý phái.
“OK! Tốt lắm!” – Trọng Lâm ra vẻ hài lòng.
Đối diện, Hạ Tuyết hết kéo váy, kéo lớp ren mỏng rồi đến vuốt vuốt mái tóc quăn, hỏi:
“Rốt cuộc thì đây là cái chuyện gì thế hửm?”
Trọng Lâm cười gian tà xong đột ngột nắm lấy tay cô gái họ Hạ, giống như khi nãy, chẳng nói chẳng rằng gì kéo nhanh cô đi ra ngoài xe.
.....
Sau vài tiếng lái xe hơi chở Hạ Tuyết đi, cuối cùng Trọng Lâm cũng đã dừng lại tại bến Bạch Đằng, một trong những bến du thuyền khá nổi tiếng ở Sài Gòn. Bước xuống xe, Hạ Tuyết tất nhiên hỏi ngay:
“Này, anh muốn làm gì thế? Anh đưa tôi đến đây chi vậy?”
Tiến lại gần cô gái, Trọng Lâm từ tốn trả lời:
“Hôm nay sinh nhật bạn tôi nên tôi đưa em đến đây dự tiệc cùng. Là trên chiếc du thuyền năm sao Queen, Nữ hoàng, ở đó đó!”
Theo hướng chỉ tay của Trọng thiếu gia, Hạ Tuyết thấy phía xa xa, chiếc du thuyền cỡ lớn sang trọng đang nằm gần bến như chờ khách lên tàu.
“Du thuyền ấy không phải hạng thường đâu. Kiểu này, triệu phú mới chơi nổi.” – Hạ Tuyết nhăn mặt khi trông sự bề thế của thuyền Queen.
“Hà, tất nhiên. Đây là tiệc sinh nhật của một tiểu thư danh giá mà.”
“Nghĩa là chỉ toàn người giàu?” – Hạ Tuyết lắc đầu – “Không, không! Tôi không đến những nơi như vậy đâu. Tôi chẳng bao giờ hợp được với mấy chỗ này.”
Dứt lời, Hạ Tuyết liền xoay gót toan bỏ chạy nhưng xui xẻo thay, Trọng Lâm kịp thời giữ lại. Hắn đời nào lại để cô đi dễ dàng thế.
“Hey hey, em nói nghe dễ quá. Hai chúng ta sẽ cùng dự tiệc sinh nhật của bạn tôi.”
“Bạn anh chứ có phải bạn tôi đâu.” – Cô gái họ Hạ cố gỡ tay ra khỏi cái siết tay của anh chàng thiếu gia – “Vả lại, sao nhất định phải là tôi?”
“Vì em là công chúa của tôi!”
Cười nhếch mép đầy khoái chí xong Trọng Lâm bất ngờ hạ thấp người xuống rồi vác Hạ Tuyết lên vai y hệt như hồi trưa nay. Đây là cách hữu hiệu nhất để cô nàng không bỏ chạy. Dĩ nhiên, Hạ Tuyết sốc tiếp tập hai bởi mình lại bị tên “đại ma đầu” “bắt cóc” lần nữa. Không thể chịu nổi cái kiểu ngang ngược này của hắn, cô lập tức hét ầm:
“Bỏ ra! Anh mau thả tôi xuống! Tôi ghét anh, Trọng Lâm!”
“Em có hận tôi đi nữa thì đêm nay em cũng phải ở bên cạnh tôi.”
Đáp lời một cách thản nhiên, Trọng Lâm hiên ngang “vác” Hạ Tuyết đi về phía chiếc du thuyền Queen mặc xung quanh có rất nhiều người đang nhìn theo chăm chú.
...
Hạ Tuyết thấy không tự nhiên lắm khi nhìn đi đâu cũng toàn là những người giàu có ăn mặc lịch thiệp. Dẫu trên người đang khoác chiếc váy đắt tiền nhưng cô cũng chẳng thể tự tin được gì nhiều. Chính xác thì trông họ khác với mình quá, cô thấy thế. Làm ở bar Gossi hơn hai năm, tiếp xúc với khá nhiều loại người khác nhau, nghèo có, giàu có, tốt lẫn xấu đều có nhưng không hiểu sao khi trông mấy người bề thế này Hạ Tuyết lại lo lắng, hồi hộp quá đỗi. Hay vì những người giàu trong bar khác xa những người giàu trên du thuyền năm sao này.
“Cứ bình thường đi, không ai ăn thịt em đâu mà sợ.” – Trọng Lâm siết chặt bờ vai run run của cô gái họ Hạ.
“Một tên đại ma đầu như anh tôi còn không sợ huống chi họ.” – Hạ Tuyết còn căm anh chàng vì chuyện khi nãy vác mình lên thuyền.
“Ừ ừ, thế thì ok.” – Lại vẫn nụ cười khinh khỉnh của Trọng thiếu gia – “Em liệu cư xử cho tốt để đừng làm mất mặt tôi nhé.”
Nghe lời nhắc nhở từ Trọng Lâm, Hạ Tuyết càng hồi hộp gấp bội. Đặt tay lên ngực, cô tự nhủ phải bình tĩnh, cứ tỏ ra bình thường thì mọi thứ sẽ ổn. Đưa mắt nhìn xung quanh thấy ai ai cũng sang trọng quý phái từ già đến trẻ, trong khi bản thân lại lóng ngóng chình vì vậy, cô càng ghét Trọng Lâm khi không lại dẫn mình đến nơi thế này đây.
“Trọng Lâm!”
Giọng ai đó hớn hở gọi lớn và dẫu chẳng hề trúng tên mình nhưng Hạ Tuyết vẫn giật mình. Dường như cô nàng đã quá căng thẳng.
“Chủ nhân của bữa tiệc hôm nay đấy.”
Lời nói khẽ của Trọng Lâm vứa dứt thì Hạ Tuyết đưa mắt nhìn cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ chói vô cùng rực rỡ sang trọng đang chạy nhanh về phía này với vẻ mặt cực kỳ hớn hở hệt như bắt được vàng. Chưa hết, lúc chỉ còn cách chỗ mình với Trọng Lâm đứng cỡ hai ba bước chân thì cô gái đó đã làm một hành động khiến Hạ Tuyết hết sức bất ngờ: đó là ôm chầm lấy anh chàng thiếu gia!
“Trọng Lâm! Tình yêu của em, mừng vì anh đến dự sinh nhật em!” – Cô gái mặc váy đỏ xuýt xoa không ngừng và hai tay thì ôm chặt Trọng Lâm.
“Sinh nhật tiểu thư Ngọc Hà thì anh phải đến chứ. Em khoẻ không?” – Trọng Lâm cười cười, đẩy nhẹ đối phương ra.
Ngọc Hà nhìn Trọng thiếu gia, hai mắt sáng rỡ đến nỗi có cảm tưởng cho dù bây giờ diễn viên lừng danh Hollywood có xuất hiện cũng chẳng khiến cô quan tâm:
“Khoẻ! Thấy anh là em khoẻ ngay! Từ ngày mình chia tay nhau, em phát ốm.”
“Thôi nào, cũng đã hơn một năm rồi mà.” – Trọng Lâm phì cười trước cái giọng nhõng nhẽo làm nũng xưa ơi là xưa của cô tiểu thư.
“Anh đúng là vô tình nhưng em thì khác... Chuyện của bọn mình em cứ ngỡ như mới xảy ra hôm qua. Tim em còn đau lắm, không tin anh thử nghe xem.”
Vừa bảo, Ngọc Hà vừa lấy tay Trọng Lâm đặt nhẹ nhàng lên ngực trái mình, nơi trái tim đập rộn ràng bởi nhìn thấy người yêu cũ.
“Tim em còn đập khoẻ chán, thấy đau ốm gì nào.”
“Anh thật là...”
Đang cười đùa thì Ngọc Hà chợt thấy Hạ Tuyết đứng lặng im ở phía sau anh chàng thiếu gia. Thắc mắc, cô tiểu thư chỉ tay hỏi:
“Ai đây anh?”
Bấy giờ mới nhớ đến Hạ Tuyết, Trọng Lâm mau chóng quàng tay qua vai cô, siết chặt rồi chậm rãi giới thiệu giống như đây là một nhân vật quan trọng:
“À quên, đây là bạn gái anh Hạ Tuyết!”
“Hả?!” – Hạ Tuyết và Ngọc Hà cùng đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc.
Thấy đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên của cô gái họ Hạ, Trọng Lâm vờ ngây ngô bảo:
“Không đúng sao?”
Bên cạnh, không biết lý do gì mà Hạ Tuyết cảm giác bối rối trước câu hỏi ấy. Tự dưng khi đó, cô nửa muốn đính chính nhưng nửa lại không nên lưỡi cứ đơ ra mà chẳng biết nói gì ngoài việc nở nụ cười hơi gượng gạo.
“Đây là Ngọc Hà, con gái tổng giám đốc công ty mỹ phẩm SiPi và cũng là bạn...”
Vốn dĩ Trọng Lâm định nói rằng Ngọc Hà là bạn thân của mình nhưng cô tiểu thư danh giá ấy đã cướp lời hắn bằng một câu rành rọt:
“Tôi là người yêu anh ấy!”
Nụ cười trên môi Hạ Tuyết nhạt dần. Người yêu... nghĩa là gì?
“Nè, hai chúng ta chỉ quen nhau thôi chứ chưa trở thành người yêu thật sự.”
“Anh nói vậy mà nghe được à? Hẹn nhau đi chơi, nắm tay và ôm hôn, thậm chí còn vào khách sạn mà anh bảo chỉ quen nhau ư?”
Tim Hạ Tuyết chợt hẫng một nhịp khi nghe cụm từ “thậm chí còn vào khách sạn” phát ra từ miệng Ngọc Hà. Khó chịu thật! Lòng cô tự dưng buồn bực lạ lùng. Vốn dĩ, Hạ Tuyết hiểu rõ trước đây tên “đại ma đầu” sẽ quen với rất nhiều cô gái nhưng khi đối diện với “cái sự thật” mình không phải là người đầu tiên của hắn thì cô vẫn thấy buồn một cách khó tả.
“Nào nào, chuyện đó đâu phải thế, đừng mang ra kể chứ.” – Trọng Lâm lắc đầu.
“Nhưng tại anh phủ nhận sạch sẽ việc từng yêu em.” – Ngọc Hà khoanh tay, làm căng.
“Đấy là quá khứ.” – Trọng thiếu gia thở hắt – “Đáng lý em nên nói em là người yêu cũ thì tốt hơn đó vì lỡ như bạn gái anh hiểu lầm thì sao.”
Khẽ liếc mắt nhìn sang Hạ Tuyết cứ lặng thinh nãy giờ, Ngọc Hà bảo vẩn vơ:
“Cô ấy im re kìa, có phản ứng gì đâu.”
“Tính Hạ Tuyết là vậy, rất rộng lượng và chân thành.”
Thấy Trọng Lâm cứ siết chặt bờ vai và áp sát Hạ Tuyết vào người hắn, Ngọc Hà nhìn chằm chằm kẻ tình địch xa lạ hồi lâu rồi kín đáo cười khỉnh. Chợt, cô tiểu thư nghe có người gọi mình từ xa.
“Bố gọi nên em phải đi, lát nữa em sẽ quay lại chỗ anh nói tiếp.”
Trước khi rời khỏi, Ngọc Hà còn đảo mắt hết một lượt khắp người cô gái họ Hạ xong đủng đỉnh quay lưng bước đi một cách quý phái.
Xoay qua bên cạnh, Trọng Lâm dễ dàng nhận ra nét mặt Hạ Tuyết không tốt, bèn hỏi:
“Em sao thế? Đừng để ý những gì Ngọc Hà nói.”
Lưỡng lự vài phút, Hạ Tuyết chậm rãi bảo, mắt không nhìn tên “đại ma đầu”:
“Cô ấy... là người đầu tiên của anh? Khách sạn ấy.”
Bấy giờ mới hiểu nguyên do của nét biểu cảm kỳ lạ trên mặt cô nàng nãy giờ, anh chàng thiếu gia phì cười:
“À hiểu lầm thôi, tối đó tôi hơi say nên chẳng hề biết Ngọc Hà đưa mình vào khách sạn nhưng mà cả hai không xảy ra chuyện gì cả vì tôi ngủ như chết ha ha ha.”
Khẽ đảo mắt, Hạ Tuyết từ từ quay mặt qua nhìn Trọng Lâm. Hiểu cô nghĩ gì nên hắn nói thật chậm rãi và rõ ràng:
“THẬT ĐÓ!”
Trông đôi mắt kiên quyết của chàng trai, Hạ Tuyết thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
“Ừm, hiểu rồi.”
Thình lình, Trọng Lâm ôm chầm lấy cô gái họ Hạ làm cô giật mình đến suýt đánh rơi chiếc ví sang trọng đang cầm:
“Lại ghen nữa à, đáng yêu quá! Haizzz... Biết vậy tôi dẫn em đi gặp hai mươi bạn gái cũ trước đây của tôi để em ghen đến phát điên mới thôi.”
Dẫu vô cùng khó chịu vì bị ôm chặt ấy vậy, Hạ Tuyết vẫn thốt lên kinh ngạc:
“Hai... hai mươi bạn gái?”
“Đùa ấy mà!” – Trọng Lâm nháy mắt, trông cực gian.
Nghe thế, Hạ Tuyết mới cười cười và để mặt tên “đại ma đầu” ghì siết lấy mình trong vòng tay. Vì mãi chìm đắm trong niềm vui nên hai người không hề biết Ngọc Hà đứng từ xa quan sát thái độ thân mật kia với gương mặt lạnh tanh...
Đang nói cười với nhau thì Hạ Tuyết và Trọng Lâm bỗng nghe có tiếng người đàn ông vang lên bên cạnh:
“Thưa cậu Trọng, tiểu thư nhà tôi nói có chuyện riêng muốn gặp cậu ở trên boong tàu.”
“Vậy à? Ừm, tôi hiểu.” – Trọng Lâm gật đầu rồi nhìn lại cô gái họ Hạ – “Tôi đi gặp Ngọc Hà một chút, em ở đây chờ đừng đi đâu lung tung. Nếu đói bụng cứ đến bàn buffet ăn.”
“Tôi có phải con nít đâu mà anh sợ tôi đói.”
“Tôi không lo em đói, chỉ sợ em buồn khi không có tôi bên cạnh.”
“Tự tin thái quá! Thôi, anh mau đi đi kẻo Ngọc Hà tiểu thư chờ.”
Miệng nói vậy nhưng lúc Trọng Lâm theo cùng người hầu của Ngọc Hà rời đi thì Hạ Tuyết thấy lòng buồn buồn, hụt hẫng chút gì đó. Ngoài ra, cô nàng cảm giác không an tâm lắm khi tên “đại ma đầu” gặp riêng cô tiểu thư xinh đẹp kiêu kỳ ấy. Mong rằng, giữa họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
.....
Vừa trông bóng dáng Trọng Lâm đi lên boong tàu là Ngọc Hà đã reo lên mừng rỡ:
“Nghe em gọi thì anh đến ngay, còn thương em vậy hả?”
“Em muốn nói chuyện gì, sao không ở trong thuyền nói?”
“Trong đấy ồn lắm, ra đây yên tĩnh hơn. Vả lại, lâu lắm rồi chúng ta không trò chuyện riêng với nhau. Anh đến gần đây xem nào, làm gì đứng xa thế, sợ em ăn thịt à?”
Khẽ thở dài, Trọng Lâm chậm chạp tiến đến gần chỗ cô tiểu thư kiêu kỳ đang giang rộng vòng tay như chờ đón.
.....
Ngồi đợi tên “đại ma đầu” khoảng hơn mười phút thì Hạ Tuyết lại thấy người hầu ban nãy của Ngọc Hà đi về phía mình, cúi người:
“Xin hỏi, quý cô đây là Hạ Tuyết? Tiểu thư tôi với cậu Trọng mời cô lên boong tàu có chuyện cần nói rõ.”
Đối diện, cô gái họ Hạ nhíu mày khó hiểu.
... Bước từ từ trên hành lang sáng đèn, Hạ Tuyết vừa đi vừa ngó nghiêng cốt để tìm xem đường ra boong tàu. Và may mắn thay, lúc đến cua quẹo thứ tư sau một hồi tìm mệt phờ, cô cũng thấy cái lối nhỏ dẫn lên trên boong. Nhanh chóng, Hạ Tuyết sải những bước dài về phía đó. Ngay lúc đi ra bên ngoài thì cô lập tức sững người, toàn thân bất động khi hình ảnh đập vào đôi mắt mở to bần thần là cảnh Trọng Lâm đang cùng Ngọc Hà hôn nhau! Vì đứng xoay lưng nên có lẽ hắn không thấy sự xuất hiện của người thứ ba. Còn Hạ Tuyết, dù chỉ thấy tấm lưng của người con trai ấy thôi nhưng bản thân biết rõ, đó là tên “đại ma đầu” chứ không ai khác.
Lặng người trong mấy giây, Hạ Tuyết liền quay mặt, rời khỏi cửa boong. Cô chạy hối hả trên hành lang ban nãy với một trái tim đau nhói.
Nhưng khi cô gái họ Hạ vừa xoay lưng bỏ đi thì trên boong tàu, Trọng Lâm đã mau chóng đẩy nhẹ Ngọc Hà ra với vẻ ngạc nhiên:
“Em làm gì vậy?”
“Em yêu anh! Trọng Lâm, em luôn yêu anh! Hãy quay lại với em, được không?”
Trông ánh mắt nồng nàn tha thiết cùng cái nắm tay thật chặt mà Ngọc Hà dành cho mình, Trọng Lâm lắc đầu, nói kiên quyết:
“Em bị gì thế? Chuyện chúng ta kết thúc hơn một năm rồi! Tình cảm trở thành quá khứ.”
“Không đâu!” – Ngọc Hà cắt ngang – “Với anh là quá khứ nhưng với em thì không! Chẳng lẽ, anh không còn cảm giác gì với em ư?”
Nhìn Ngọc Hà hồi lâu, Trọng Lâm nhẹ nhàng tháo tay cô tiểu thư ra, trả lời bằng chất giọng trầm nhưng rõ:
“Không!...” – Dứt lời, Trọng thiếu gia liền xoay lưng bỏ đi.
Dõi theo bóng dáng người tình cũ khuất sau cửa boong, Ngọc Hà tự dưng nhếch mép cười. Hai tay hạ xuống nhanh chóng, cái dáng vẻ tràn đầy yêu thương ban nãy hoàn toàn biến mất thay vào đó là gương mặt đầy thoả mãn. Khi nãy biết Hạ Tuyết sắp lên đây nên cô tiểu thư này đã ngay lập tức hôn Trọng Lâm trong lúc hắn vẫn còn bất ngờ. Tiếp theo, dù đang nhắm mắt hôn nhưng cô vẫn mở hí mắt để xem phản ứng của kẻ tình địch kia ra sao. Ngọc Hà vô cùng thích thú bởi thấy rõ dáng vẻ bần thần từ kẻ ấy.
“Quá khứ?” – Ngọc Hà cười nhạt nhẽo – “Trọng Lâm! Anh dám bỏ rơi em thì bây giờ em trả lại cho anh đấy!”
Xung quanh, màn đêm bao phủ nhưng lại làm nổi bật một nụ cười đắc ý đầy toan tính.
.....
Ngạc nhiên vì không thấy Hạ Tuyết đứng ở vị trí cũ ban nãy, Trọng Lâm mới hỏi người phục vụ đứng gần đấy:
“Xin hỏi có thấy một cô gái cỡ 1m6, mặc chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc quăn gợn sóng dài đến hông vừa đứng tại đây?”
“Thưa quý khách có. Nhưng vừa rồi quý cô đó đi theo một người lên boong tàu rồi mấy phút sau thì trở lại với đôi mắt rất đỏ. Tiếp, cô ấy bước ra ngoài đuôi tàu xong chẳng thấy quay lại nữa.”
Lời kể của người phục vụ khiến Trọng Lâm bất động vì chẳng ngờ Hạ Tuyết vừa lên boong tàu...
***
Chiếc phà từ từ cập vào bến Bạch Đằng, Hạ Tuyết chậm rãi bước xuống sau khi đã trả tiền cho người lái phà. Lúc chứng kiến cảnh Trọng Lâm hôn Ngọc Hà trên boong tàu, cô đã quyết định trở lại bến... Đứng nhìn bóng dáng du thuyền sang trọng Queen ra xa dần bằng đôi mắt đỏ hoe, cô khẽ khàng xoay gót.
Gió đêm thổi lạnh cả người. Hạ Tuyết bước lững thững trên con đường dọc theo bờ sông. Đầu óc lúc này trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì. Chưa bao giờ, cô thấy lòng buồn như vậy. Cứ hễ nhớ đến cảnh hôn nhau thân mật của tên “đại ma đầu” với người yêu cũ, một tiểu thư danh giá, là tim Hạ Tuyết nhói đau. Cái xúc cảm này khó chịu vô cùng, đến nỗi cô ước giá như mình hãy bốc hơi tan biến để đừng tồn tại nữa! Đôi chân đi chậm dần, Hạ Tuyết tự hỏi vì sao lồng ngực không ngừng tưng tức, dường như có một xúc cảm uất ngẹn nào đấy sắp tuôn trào... Nghĩ về việc Trọng Lâm có thể quay về với Ngọc Hà khiến lòng cô đau hơn cả khi thấy Hải Luân tay trong tay với Trang Trang. Tại sao vậy? Rốt cuộc, điều tệ hại gì đang đến với mình? Cô gái họ Hạ lau đôi mắt ươn ướt và nhủ thầm với chính bản thân.
“Hey cô em, sao buồn thế? Có cần bọn anh giúp vui không?” – Tiếng một thằng con trai chợt vang lên bên cạnh đầy cợt nhã.
Khẽ quay mặt qua, Hạ Tuyết thấy một nhóm gồm ba, bốn thằng kiểu dân chơi đang hướng cái nhìn ham hố vào mình. Vẻ như bọn này muốn kiếm gái để chơi và khi thấy Hạ Tuyết trong bộ váy sang trọng thướt tha lại đi một mình buồn bã nên tất nhiên, chúng chẳng ngu gì bỏ qua cơ hội chọc ghẹo.
Lặng thinh vài giây, Hạ Tuyết không nói không rằng, bỏ đi ngang qua đám người chỉ biết gây phiền hà cho con gái. Trước thái độ bỏ mặc kênh kiệu từ cô nàng, nhóm con trai ăn chơi kia nhìn nhau cười khỉnh. Tức thì, tên ban nãy liền nắm chặt lấy tay Hạ Tuyết kéo giật đồng thời cất giọng giễu cợt:
“Chảnh ghê ta, không thèm nhìn bọn anh luôn! Muốn qua đêm không? “Chơi” tập thể!”
Nghe câu hỏi bệnh hoạn của tên đó, Hạ Tuyết từ từ xoay lại, mặt lạnh băng vô cảm.
“Buông ra! Nếu không anh sẽ phải hối hận đấy!”
“Trời! Woa! Đáng sợ thiệt!” – Tên nọ vẫn chưa buông tay Hạ Tuyết, nhoài người ra sau cười hô hố với lũ bạn xong nhìn trở lại cô gái – “Anh không bỏ đấy, làm gì nào cưng?”
BỐP! Âm thanh chát chúa vang lên cũng là lúc mấy tên kia há hốc mồm kinh ngạc khi thấy thằng bạn mình bị ăn cái tát nảy lửa. Chẳng để đối phương kịp hoàn hồn là Hạ Tuyết mau chóng đá vào chân hắn tiếp một cú khiến hắn phải bỏ tay ra bởi quá đau.
“Đấy, tôi làm rồi đó!” – Hạ Tuyết nghênh mặt thách thức.
“Cái con nhỏ này, mày chán sống rồi!” – Tên khác trong đám liền tức giận và giơ tay lên với ý định đánh cô nàng này một trận nên thân.
Đối diện, Hạ Tuyết còn chưa phản ứng thì một bàn tay khác đã giữ chặt tay tên nọ lại. Cái ghì siết mạnh đến nỗi gã phải nhăn mặt, miệng kêu lên: “Ối!”
“Đám khốn bọn mày cút ngay!”
Khi giọng nói lạnh lùng quen thuộc vừa cất lên cũng là lúc Hạ Tuyết thấy Trọng Lâm đứng phía sau đám thanh niên với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Lúc này thì trông hắn giống đại ma đầu thật rồi!... Chưa hết, anh chàng thiếu gia còn đánh vào mặt mỗi tên một cái đau *** trời xanh khiến chúng lăn kềnh ra đất.
“CÚT!” – Giọng hắn gằn mạnh duy nhất một từ.
Đám thanh niên nọ vốn chỉ là mấy tên dân chơi xoàng và khi thấy Trọng Lâm thì hiểu bản thân gặp phải thứ dữ nên hiển nhiên, chúng lần lượt đứng dậy rồi kháo nhau bỏ đi.
Chỉ chờ có thế, Trọng Lâm liền quay sang bên và phát hiện Hạ Tuyết đã bỏ đi một đoạn khá xa. Nhanh chóng đuổi kịp, hắn nắm lấy tay cô giữ lại, đồng thời gọi:
“Hạ Tuyết! Chờ đã!”
Dĩ nhiên, hành động của cô gái họ Hạ là giật tay ra, mặt chẳng hề xoay qua nhìn đối phương dù là một chút.
“Khoan đã, Hạ Tuyết! Nghe tôi nói! Cảnh em nhìn thấy trên boong tàu không như em nghĩ. Tôi sẽ giải thích rõ...” – Trọng Lâm vẫn giữ chặt tay cô gái.
“Bỏ tay ra đi!” – Tiếng Hạ Tuyết vô cảm.
Không kiềm chế được cơn nóng giận, Trọng Lâm đặt tay lên vai Hạ Tuyết và kéo hẳn cô xoay lại đối diện với mình.
“Hạ Tuyết!!!”
“BUÔNG RA!” – Gần như thét lên, Hạ Tuyết gạt mạnh tay anh chàng thiếu gia khỏi vai.
Hơi bất ngờ trước phản ứng gay gắt từ đối phương, Trọng Lâm chỉ biết đứng im lặng nhìn cô chằm chằm.
Về phía Hạ Tuyết, vẻ như hành động hét lớn ban nãy đã một phần giải phóng thứ cảm xúc đang đè nặng trong lòng nên ngay lúc này, cô thấy mọi thứ nhẹ bớt đi. Thế nhưng, sóng mũi vẫn cứ cay cay, mắt lại nhoè vì nước...
“Hạ Tuyết.” – Trọng Lâm nói thật chậm rãi – “Vừa rồi ở boong tàu là Ngọc Hà chủ động hôn tôi chứ không phải do tự nguyện của hai bên.”
“Nếu vậy sao anh không từ chối?” – Hạ Tuyết tưởng chừng như tim mình sắp vỡ đến nơi.
“Có, tôi có đẩy Ngọc Hà ra nhưng hẳn khi ấy em đã bỏ đi nên không thấy điều này.”
Chẳng hiểu sao Hạ Tuyết thấy lời giải thích đó của Trọng Lâm lại buồn cười và trẻ con đến thế chính vậy cô đã không tin! Lặng thinh, cô khẽ quay mặt sang hướng khác...
Quan sát dáng vẻ bỏ mặc từ Hạ Tuyết, Trọng Lâm hỏi bằng chất giọng trầm:
“Lý nào, em nghĩ tôi là hạng người bắt cá hai tay, mới cũ đều muốn có?”
Dẫu rất nhanh nhưng rõ ràng lòng Hạ Tuyết có khựng lại trong chốc lát. Suy nghĩ.
Vẫn không nghe cô gái họ Hạ trả lời, Trọng thiếu gia tự dưng gật đầu cười khỉnh:
“Tôi hiểu! Vốn dĩ trong lòng em, từ trước đến giờ, tôi luôn là loại người như vậy!”
Dứt lời, Trọng Lâm chậm rãi quay người... Lúc hắn cất bước thì Hạ Tuyết liền dõi mắt nhìn theo. Tấm lưng áo khoác đen lặng lẽ đó, thêm lần nữa, khiến lòng cô xuất hiện một cảm giác xốn xang khôn tả để rồi bất chợt bản thân thấy sợ hãi! Sợ vuột tay đánh mất người ấy... Thật vội vã, Hạ Tuyết tiến nhanh đến từ phía sau Trọng Lâm và một cách vô thức, tay đưa lên nắm lấy phần áo khoác kia giữ lại.
Vô cùng ngạc nhiên khi thình lình có người nắm áo mình, Trọng Lâm lập tức xoay lại. Cơ thể hắn bất động vì bắt gặp đôi mắt Hạ Tuyết đỏ hoe, ươn ướt.
“Anh... là người đầu tiên hôn tôi, là người đầu tiên ôm tôi và cũng là người đầu tiên che nước mắt cho tôi... Phải, những việc đó có nghĩa anh là người duy nhất với tôi!” – Hạ Tuyết nấc khẽ – “Thế nhưng, tôi không phải là đầu tiên và duy nhất của anh...!”
Nghe câu nói hơi ngẹn ngào của Hạ Tuyết, Trọng Lâm đã sững người trong vài phút. Lát sau cái nhìn dịu lại, hắn chậm rãi thở ra rồi nhẹ nhàng đưa tay phải đặt lên mái đầu và dịu dàng áp sát cô vào lòng.
“Lại đây nào ngốc!” – Hôn khẽ lên mái tóc đen mềm mại kia, Trọng Lâm thì thầm – “Có thể em không phải là người đầu tiên tôi hôn hay ôm, thậm chí qua đêm nhưng... em lại là NGƯỜI ĐẦU TIÊN TÔI YÊU! Và với tôi, điều đó quan trọng hơn tất cả!”
Áp đầu vào ngực anh chàng thiếu gia, đôi mắt Hạ Tuyết mở to khi nghe thế. Tai ù đặc bởi gió đêm và bởi những từ ngữ diệu kỳ phát ra từ bờ môi tên “đại ma đầu”, cơ thể cô bỗng chốc run lên. Hạnh phúc. Rất nhanh, khẽ khàng nắm chặt tay áo hắn, cô bật khóc!
Nghe tiếng khóc đứt quãng của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhắm mắt đồng thời ôm chặt cô hơn dù chỉ bằng cánh tay phải. Hắn muốn người con gái mình yêu hãy lắng nghe thật rõ trái tim đang đập ấm áp của hắn. Đấy là những xúc cảm chân thành nhất.
... Hai người còn đang ôm nhau thì bỗng âm thanh bùm bùm vang lên làm khoáy động sự tĩnh lặng tại bờ sông đêm. Là pháo hoa. Mấy tia sáng lung linh được bắn lên từ du thuyền Queen. Có lẽ đây là tiết mục dành để chúc mừng sinh nhật Ngọc Hà.
Rời khỏi lòng chàng trai, Hạ Tuyết lau dòng nước mắt đã khô, tròn xoe mắt nhìn phía xa:
“Pháo hoa đẹp quá!”
“Nếu thích thì tôi và em trở lại tàu Queen ngắm pháo hoa gần hơn.” – Trọng Lâm ân cần.
Thoáng lưỡng lự, Hạ Tuyết lắc đầu nói nhỏ:
“Tôi không muốn lên du thuyền đó và gặp Ngọc Hà... Chỉ hai chúng ta thôi, được chứ?”
Cười cười trước yêu cầu ngượng ngùng của cô gái, Trọng thiếu gia liền đảo mắt nhìn xung quanh. Có một chiếc cano mini màu trắng ở gần bến...
Chiếc cano mini chạy vèo ra giữa sông thì ngừng lại, trên đó Hạ Tuyết với Trọng Lâm đang ngồi. May là lúc trước có tập lái cano vài lần nên anh chàng thiếu gia này mới điều khiển được thứ phiền phức ấy. Cái trò ngắm pháo hoa trên cano như vậy cũng khá thú vị!
“Ở vị trí này được chứ?” – Trọng Lâm nhìn quanh bốn bề toàn nước là nước.
“Ừm, xa xa thuyền Queen một tí nhưng đủ để thấy rõ toàn cảnh pháo hoa.” – Hạ Tuyết ngước mắt lên vòm trời đêm sáng rực bởi những tia sáng đủ màu sắc.
“Kiểu này có giống như đang hẹn hò không?”
Tim chợt đập mạnh khi Hạ Tuyết nghe Trọng Lâm hỏi vu vơ. Hẹn hò ư? Gần như là thế nhỉ? Nhưng mà tâm trạng bối rối quá đỗi khiến cô bẻ lái câu chuyện sang hướng khác:
“Sao anh biết tôi xuống bến mà đuổi theo?”
Ngã người ra sau một tí, Trọng Lâm hít hà hơi và kéo dài giọng đáp:
“Dù em có bỏ trốn ở đâu xa thật xa đi nữa, tôi vẫn có cách của riêng mình để tìm ra em!”
Mắt Hạ Tuyết mở to nhìn tên “đại ma đầu” không chớp. Ít giây sau, cô khẽ quay đi vì mặt tự dưng đỏ bừng, bảo nhạt: “Khéo mồm!”
Quan sát dáng vẻ lóng ngóng của cô nàng, anh chàng thiếu gia liền cười khỉnh... Rồi một cách nhẹ nhàng, hắn kín đáo tiến lại gần cô hơn. Lúc đã ở vị trí thích hợp, hắn thích thú kề môi sát ngay tai đối phương, gọi khẽ:
“Này, Hạ Tuyết.”
Giật mình, Hạ Tuyết lập tức xoay qua. Cô suýt đứng tim khi mặt Trọng Lâm ở quá gần, đến nỗi giữa họ không hề tồn tại một khoảng cách gì cả.
Dẫu có thế nào thì... bằng một cách riêng của mình,
tôi vẫn sẽ tìm được đường đến bên em!
Quýnh quáng và không kịp suy nghĩ, Hạ Tuyết liền dùng tay đẩy mạnh Trọng Lâm ra. Và tiếp theo thì BÙM! Âm thanh của một cú rơi xuống nước vang lớn khiến cô hết hồn. Đưa mắt nhìn trở lại, cô hốt hoảng khi Trọng thiếu gia danh tiếng... biến mất! Hoá ra hắn ngã xuống nước! Tức thì, Hạ Tuyết mau chóng nhích người đến mép cano, hướng mắt xuống làn nước vừa mới dao động. Đêm làm mặt sông tối om, tầm nhìn bị hạn chế nên cô chẳng thấy bóng dáng tên “đại ma đầu” đâu hết. Cô tự hỏi trong lo lắng rằng, liệu hắn có biết bơi không? Sợ hãi, cô cất tiếng gọi thất thanh:
“Trọng Lâm! Trọng Lâm! Anh...”
Thình lình, từ dưới dòng sông phẳng lặng, hai bàn tay đưa lên nắm chặt bờ vai Hạ Tuyết rồi kéo mạnh cô rớt xuống dưới. May là bản thân biết bơi nên cô mau chóng trồi lên trên mặt nước và thấy Trọng Lâm cười khỉnh trong khi nửa thân trên thì dựa vào cano, nửa thân dưới lại chìm trong nước giống mình. Hắn vừa chơi cô một vố để trả đũa.
“Quá đáng thật! Sao anh có thể đột ngột kéo tôi như thế? Lỡ như tôi không biết...”
Chẳng để Hạ Tuyết dứt lời là Trọng Lâm dùng tay giữ đầu cô đồng thời để bờ môi cả hai nguyện chặt vào nhau. Vô cùng sửng sốt trước màn hôn nhau dưới nước hiện tại, Hạ Tuyết đơ của người, chẳng nhúc nhích được gì dù là một ngón tay. Nói chính xác hơn, tên “đại ma đầu” đó không cho cô có cơ hội vùng thoát... Nhưng cô thiết nghĩ, mình cũng không cần thoát khỏi tên đáng ghét này làm gì. Hãy cứ để hai người tan chảy vào nhau.
Đang hôn “cao hứng” thì chợt bụp... Hạ Tuyết và cả Trọng Lâm đều nhăn mặt ôm mũi. Vẻ như, mũi của họ vừa va chạm nhau ngoài ý muốn và nó khá là đau.
“Thật là, hôn bao nhiêu lần rồi mà em còn để mũi đụng mũi.” – Trọng thiếu gia thở dài chán ngán bởi cảnh hôn lãng mạn bị cắt ngang lãng xẹt.
“Thì dù sao, tôi cũng chưa quen lắm.” – Hạ Tuyết cố chữa ngượng rồi tự dưng nhảy mũi – “Hắt xì!!!”
“Coi chừng cảm lạnh đấy! Chắc chúng ta phải lên thuyền Queen để thay quần áo.”
“Phải lên đó ư?”
“Chính em xô tôi xuống nước trước còn gì, giờ lẽ nào lại mặc bộ đồ ướt.”
Cắn môi và giấu tiếng thở dài, Hạ Tuyết đành cùng Trọng Lâm bơi lại chỗ chiếc cano.
…..
Bật đèn sáng, Trọng Lâm và Hạ Tuyết đi vào trong phòng. Đây là phòng ngủ loại vừa, tuy không phải cao cấp nhưng cũng rất tốt. Ban nãy vừa mới len lén bước lên du thuyền thì cả hai gặp ngay người phục vụ. Hỏi han vài thứ xong họ nhanh chóng vào tạm đây để tránh bị những người nọ trông thấy nếu không thì phiền phức lắm.
“Em vào trong đó thay đồ, còn tôi sẽ ở ngoài đây. Ok?” – Trọng Lâm nhìn sang Hạ Tuyết đứng co ro vì lạnh, chiếc váy hồng phấn ướt nhem, mỏng tanh.
“Ừm...” – Hạ Tuyết đáp nhưng với vẻ hơi lo lắng.
Dường như hiểu cô nàng đang nghĩ gì khi thỉnh thoảng đảo mắt về phía mình, Trọng Lâm cầm một trong hai chiếc áo choàng tắm lên đưa cho cô, cười tà đạo:
“Đừng lo, tôi không tấn công em đâu! Tốt nhất em nên thay bộ váy ướt đó ra trước khi tôi kịp nhìn thấy hết và đổi ý!”
Nghe xong, Hạ Tuyết lập tức nhìn xuống và bấy giờ mới phát hiện cái váy màu hồng phấn mình mặc gần như trong suốt do ướt nước, chẳng những thế nó còn ôm sát người và để lộ từng đường nét cơ thể. Nhanh như cắt, cô chụp lấy áo choàng tắm trên tay anh chàng thiếu gia, áp vào người hòng che lại.
“Nếu anh mà giở trò, tôi nhất định không tha! Tôi vào trong phòng tắm thay đồ.”
Chỉ chờ cho câu nói kết thúc là Hạ Tuyết tức tốc chạy vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm. Còn lại một mình, Trọng Lâm nhếch mép cười khỉnh. Hắn cảm thấy hơi bất công khi ở cùng phòng với cô gái mình yêu mà lại chẳng thể làm gì được ngoài việc cần tỏ ra lịch sự và đàng hoàng tử tế. Vốn dĩ, hắn là một kẻ xấu xa cơ mà!
“Chà, thời cơ thuận lợi thế này nhưng phải làm người tốt quả thật vớ vẩn.” – Lầm rầm trong miệng, Trọng Lâm từ từ lột chiếc áo ướt ra.
Về phía Hạ Tuyết, sau khi xem kỹ chốt cửa hơn mười lần thì cô mới an tâm trút bỏ bộ váy trên người xuống. Vớ tay lấy khăn lông lau khô cơ thể, cô cứ không ngừng nghĩ đến chuyện lát nữa chẳng biết nên làm gì với tên “đại ma đầu” kia trong lúc chờ người phục vụ mang quần áo mới vào cho cả hai. Trái tim thì đập liên hồi do hồi hộp. Hạ Tuyết vốn hiểu Trọng Lâm là kẻ gian tà, vả lại hắn thường hay tấn công mình chính vì vậy, cô càng lo hơn gấp bội bởi bây giờ hai người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm. Nhắm mắt, cô cầu mong cho đừng xảy ra việc gì tệ hại!
Dẫu rất muốn nhốt mình trong phòng tắm luôn nhưng cuối cùng Hạ Tuyết cũng phải đi ra ngoài để sưởi ấm bằng máy điều hoà. Đóng cửa xong xoay người lại, cô suýt thét to vì giật mình khi thấy Trọng Lâm đứng ngay trước mặt tự lúc nào. Hắn mặc áo choàng tắm, hướng đôi mắt đầy tà tâm vào cô gái.
“Tôi còn tưởng em ngủ trong đấy luôn rồi chứ.” – Giọng Trọng Lâm vẻ giễu cợt.
Cố lấy lại nhịp thở bình thường, Hạ Tuyết đưa tay đẩy nhẹ tên “đại ma đầu” ra xa một chút bởi hắn cứ xáp xáp cơ thể sát vào mình, nói nhạt:
“Tôi lau tóc nên mới ở trong ấy hơi lâu. Ờ ờm, anh đứng xa xa tí.”
“Sao vậy, sợ tôi tấn công hả?”
Đối diện, Hạ Tuyết không đáp lời, mắt thì đảo liên tục do sự bất an dâng cao còn tay thì ép chặt cổ áo choàng tắm. Cô hồi hộp đến mức đầu óc căng cả lên.
Còn Trọng Lâm, biết rõ tâm trạng lo âu của cô gái họ Hạ nên hắn càng lấn tới gần hơn. Hai tay chậm rãi đặt lên cánh cửa phòng tắm phía sau lưng cô, hắn để gương mặt cả hai đối diện nhau, khá gần...
“Có muốn uống chút rượu hay trà cho ấm không?”
“Hả? À ừ...”
Nở nụ cười kín đáo, Trọng Lâm bấy giờ mới hạ tay xuống rồi quay lưng bước đến chiếc bàn được đặt ngay tấm kính lớn, nơi có thể nhìn bao quát cảnh vật bên ngoài.
Về phía Hạ Tuyết, lòng thở phào nhẹ nhõm khi Trọng thiếu gia đã chịu buông tha mình khỏi cái trò dò xét bằng ánh mắt đầy sự thích thú ban nãy. Thật sự, anh chàng này gây cho cô cảm giác khá bất an. Cũng phải, hắn vốn nổi tiếng xấu xa còn gì.
“Đừng đứng đó nữa, em đến đây ngồi xuống đi nào.”
Lời yêu cầu cất lên đột ngột của Trọng Lâm làm Hạ Tuyết thoáng giật mình. Cô thấy hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa dài ngay sát bàn, tay cầm ly rượu thuỷ tinh và mắt thì hướng qua chỗ kế bên như kiểu lệnh cho cô hãy ngồi ở đấy... Như một chú cún con biết vâng lời, cô lầm lũi nhích đôi chân đi lại gần và chậm rãi thả mông xuống chiếc nệm êm ái. Dĩ nhiên, cô ngồi cách hắn một khoảng vừa đủ để không phải rơi vào “vùng nguy hiểm”.
“Rượu hay trà?” – Trọng Lâm lặp lại câu hỏi ban nãy.
Rượu là thứ khiến con người ta dễ chết nhất vì thế chẳng nên dại gì mà uống thứ ấy vào lúc này... Đồng tình với ý nghĩ đó nên Hạ Tuyết bèn bảo ngắn gọn: “Trà!”
Lại nở nụ cười ẩn ý, Trọng Lâm cầm bình trà sứ lên rót nhẹ nhàng vào chiếc tách nhỏ. Trong lúc quan sát “nhất cử nhất động” từ tên thiếu gia tinh ranh ấy thì Hạ Tuyết chợt thấy ngay cổ tay phải hắn có bốn năm vết sẹo mờ nằm chồng lên nhau. Kiểu này giống như... Chẳng chần chừ, cô liền hỏi:
“Sao cổ tay anh nhiều sẹo vậy?”
Lặng im chốc lát, Trọng Lâm đặt ấm trà xuống bàn rồi cười cười trả lời:
“Tôi cắt mạch máu tự tử đấy!”
“Hả?!” – Cô gái họ Hạ kinh ngạc – “Cắt mạch máu tự tử? Vì sao? Lúc nào?”
“Em đừng cuống quýt lên như thế.” – Trọng Lâm thở hắt, bắt đầu nhớ lại khoảng ký ức được chôn giấu trong quá khứ – “Năm mười lăm tuổi, đó là thời kỳ kinh khủng nhất tôi từng đối mặt. Không bạn bè, không ai quan tâm, không ai yêu thương và những trận đòn tàn khốc từ bố già của tôi cũng nhiều hơn. Tâm lý bị ức chế nên nhiều lần tôi cắt mạch máu để tự sát như giải thoát chính mình. Tiếc thay, lần nào tôi cũng được cứu. Hành động này lặp đi lặp lại năm sáu lần cho đến lúc tôi hiểu rằng bản thân chẳng thể thoát bằng cái chết… Đã hơn năm năm rồi, giờ những vết cắt đau đớn này trở thành sẹo, mãi mãi không thể biến mất.”
Lắng nghe Trọng Lâm kể, gương mặt Hạ Tuyết đầy vẻ xót xa. Có tin được chăng, một đứa trẻ mới mười lăm tuổi mà đã nhiều lần tự tử bằng việc cắt mạch máu để mong bản thân được giải thoát. Thật khủng khiếp! Cô không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc, con người đó đã có cuộc sống như thế nào...
“Anh khổ đau đến thế ư?” – Hạ Tuyết nhìn sang chàng trai, hỏi khẽ.
Trọng Lâm cười nhạt nhẽo và dù cố che giấu nhưng đôi mắt ấy vẫn phản chiếu một nỗi buồn da diết khôn nguôi.
“Phải... vì tôi quá đơn độc!”
Câu trả lời đó khiến cơ thể Hạ Tuyết bất động để rồi một cơn xúc động kéo đến làm mắt bỗng dưng cay xè. Và cũng vào giây phút ngắn ngủi ấy, cô đã làm một hành động không kịp suy nghĩ... Nhổm người dậy trên ghế sofa, Hạ Tuyết nhích đến gần Trọng thiếu gia đồng thời giơ hai tay ra ôm lấy đầu hắn, áp mặt hắn vào ngực mình. Chỉ là bản năng... Việc làm này không được điều khiển bởi lý trí. Đơn giản là, cô gái họ Hạ muốn che chở cho người con trai mang tâm hồn yếu đuối.
Còn Trọng Lâm, hắn hết sức kinh ngạc trước sự việc đang diễn ra bời bản thân chưa thật sự trấn tĩnh. Hành động dịu dàng từ Hạ Tuyết quá nhanh khiến hắn cứ ngỡ đây chỉ là mơ! Không... Hắn cảm nhận rõ ràng hơi ấm nồng nàn của một vòng tay mềm mại, của một thân thể mảnh mai nhưng mạnh mẽ. Và hắn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới đó.
“Đừng lo, từ giờ anh sẽ không phải cô đơn nữa!” – Hạ Tuyết vuốt nhẹ mái tóc còn ướt nước của chàng trai, thầm thì.
Lần đầu tiên, Trọng Lâm nghe rõ tim mình ngừng đập. Mọi thứ xung quanh bỗng dưng sáng bừng và bình yên lạ lùng. Hắn thấy ngợp thở vì một dòng cảm xúc mạnh mẽ trỗi dậy xâm chếm hết tâm hồn vốn dĩ đã băng giá. Ấm. Vô cùng ấm áp. Đã có người cho hắn tình thương mà bản thân luôn khao khát. Sự trống trải dần dần được lấp đầy...
Không thấy Trọng Lâm phản ứng, Hạ Tuyết ngạc nhiên lên tiếng:
“Anh ngủ sao?”
Một khoảng lặng kéo đến. Sau đó, giọng Trọng Lâm vang khẽ đồng thời có thể nghe rõ tiếng cười cực kỳ thích thú:
“Ngực em thơm thật!”
Giật mình và phát hiện mình đang làm một hành động vô cùng “nguy hiểm” lẫn “rồ dại”, Hạ Tuyết liền đẩy Trọng Lâm ra nhưng xui xẻo thay, hắn đã ôm chặt lấy hông cô, còn mũi thì hít nhẹ lớp vải áo trước ngực, nơi đang che vùng da hấp dẫn kia.
“Em muốn thoát sao, trễ rồi!”
“Gì cơ???”
Chỉ kịp hỏi hai từ thôi là Hạ Tuyết cảm giác cả người bị đẩy mạnh nằm vật xuống ghế sofa. Lúc trấn tĩnh lại, cô sửng sốt thấy Trọng Lâm ở phía trên người mình, hai tay chống lên lớp nệm dày cùng vẻ mặt gian tà hết sức.
“Tôi đã cố kiềm chế bản thân nhưng em thì lại kích thích tôi bằng cái việc vừa rồi, như thế chẳng khác nào để mỡ trước miệng mèo.” – Anh chàng thiếu gia mỉm cười.
Trông tình huống bắt đầu tồi tệ, Hạ Tuyết nắm chặt vai áo tên “đại ma đầu”, dùng hết sức lực đẩy hắn ra. Nhưng thân hình hắn quá nặng, lại cộng thêm sức mạnh của một tên con trai nên cô hoàn toàn thất bại.
“Tránh ra ngay! Tôi phải ngồi dậy!”
Thấy đôi mắt kiên quyết và đầy đe doạ của Hạ Tuyết, Trọng Lâm chẳng những không nể nang mà còn vui thích hơn. Cô gái mình yêu đang nằm trước mặt, lại trong một tư thế quyến rũ thế này thì dại gì hắn bỏ qua. Thời điểm hiện tại, đúng là như Gia Cát Lượng Khổng Minh nói: Thiên thời, địa lợi, nhân hoà!
“Tôi ôm anh chỉ vì muốn an ủi...”
Hạ Tuyết ngưng bặt khi Trọng Lâm nhẹ nhàng nắm những sợi tóc đen dài ướt nước của mình lên môi, hôn nhẹ. Chưa hết, cô còn thấy ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, vô cùng nồng nàn và nhẹ nhàng kể cả sự nghiêm túc nữa.
“Này, không được đâu...”
Mặc cô gái họ Hạ hết lời ngăn cản, Trọng Lâm vẫn chậm rãi cúi mặt xuống sát ngay tai cô, nói rõ từng từ: “Đêm nay, em phải là của tôi!”
Dứt lời, Trọng Lâm hôn lên vành tai Hạ Tuyết rồi khẽ khàng lướt đôi môi xuống cổ cô. Tay phải hắn vuốt ve chiếc đùi mảnh mai kia xong thì từ từ đưa lên nắm lấy dây cột của áo choàng tắm, nhẹ nhàng tháo lỏng ra.
Còn Hạ Tuyết thì nhăn mặt mỗi lần môi Trọng Lâm chạm vào da thịt mình. Trái tim trong lồng ngực muốn nổ tung, cơ thể nóng rực một cách kỳ lạ. Cái chuyện kinh khủng này tuyệt đối không được xảy ra! Với suy nghĩ đó, Hạ Tuyết phản kháng kịch liệt, cố để đẩy mạnh cái tên xấu xa bỉ ổi này.
“Buông ra! Dừng lại, Trọng Lâm!... Không được! Đồ xấu xa! Bỉ ổi! Đồ bá đạo! TÔI GIẾT ANH!” – Hạ Tuyết hét lớn đến nỗi tưởng chừng phá tan cả du thuyền sang trọng.
Sau tiếng thét chát chúa nọ, Hạ Tuyết bỗng thấy Trọng Lâm đã ngừng tấn công mình. Môi và tay hắn không “quậy” nữa. Cô còn chưa hết ngạc nhiên thì anh chàng thiếu gia liền bật người ra, ngồi mạnh trở lại vị trí cũ.
“Oải thiệt!” – Trọng Lâm gãi đầu, thở dài thườn thượt – “Cưỡng ép cô gái mình yêu chẳng dễ chút nào! Haizzz...”
Đơ người trong mấy giây, Hạ Tuyết sực tỉnh và lập tức dựng người lên, hai tay hai chân co lại, giữ chặt chiếc áo choàng tắm còn mắt thì nhìn tên “đại ma đầu” chằm chằm.
“Anh là đồ tồi!”
“Em tưởng tôi sướng lắm hả? Đụng vào người em mà tim tôi như muốn vỡ! Cả người căng cứng, lòng hồi hộp chết được! Hàng ngàn cảm xúc cứ dâng trào cả lồng ngực.”
“Anh bị bệnh à?” – Hạ Tuyết nhíu mày khó hiểu, quên mất mình vừa bị “tấn công”.
Thở dài, Trọng Lâm lại nở nụ cười khinh khỉnh:
“Có lẽ khi làm chuyện đó với người mình yêu thì sẽ mang tâm trạng như vậy!”
“Người mình yêu?”
Trông đôi mắt tròn xoe của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhanh chóng chồm người lại gần và đưa tay ôm chặt cô vào lòng. Tưởng tên “đại ma đầu” muốn giở trò lần nữa nên Hạ Tuyết tiếp tục phản kháng. Do tư thế ngồi vững nên cô làm khốc liệt hơn ban nãy.
“Nè...”
Ngừng hành động chống cự, Hạ Tuyết ngạc nhiên vì nghe chất giọng trầm nhỏ nhẹ từ Trọng Lâm. Lạ thay, cô cảm giác như hắn không muốn làm gì mình cả.
“Tôi sẽ chờ. Chờ đến lúc em hoàn toàn tự nguyện thuộc về tôi! Khi ấy, tôi sẽ rất hạnh phúc nếu là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của em!”
Bất động, Hạ Tuyết ngồi trân mình trên ghế và lặng người đi trong vòng tay Trọng Lâm. Rồi chẳng rõ thế nào mà tiếp đến, cô lại ôm hắn – tên thiếu gia bá đạo, xấu xa...
Đêm đó thật dài!
Nhưng may thay, lúc Hạ Tuyết thu hết can đảm từ từ đưa mắt nhìn vào giảng đường thì không hề có bóng dáng Hải Luân đâu. Nghệt mặt trong vài giây, cô liền nhớ hôm qua hình như anh chàng bị sốt cao, vẻ như bệnh tình khá nặng nếu vậy thì sáng nay anh chẳng thể nào đến lớp nổi rồi. Phù! Cô thở phào một tiếng thật rõ. Phước đức thật, có lẽ hôm nay mình sẽ không phải gặp cậu ấy! Nhủ thầm trong yên tâm, Hạ Tuyết bấy giờ mới bước chân đi vào giảng đường. Dẫu biết rằng rồi cũng sẽ đến lúc hai người đụng mặt nhau như bình thường nhưng chí ít, tránh nào lúc nào thì hay lúc đó thôi.
Ngồi xuống ghế, Hạ Tuyết đặt chiếc cặp lên bàn. Khẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cô chợt nhớ đến lời Trọng Lâm nói đêm qua trước lúc phóng xe môtô chạy đi: “Mai, tôi sẽ có điều bất ngờ nữa cho em.” Cô sinh viên hai mươi tuổi tự hỏi, điều bất ngờ mà hắn nói đến là gì nhỉ? Nghĩ vẩn vơ một hồi, Hạ Tuyết chợt lắc đầu liên tục vì tự dưng nghĩ về tên “đại ma đầu” đáng ghét ấy. Cô bỗng phát hiện, dạo này bản thân nhớ về hắn với tần suất hơi bị nhiều thì phải. Điên mất thôi! Để lấy lại tâm trạng bình thường, cô gái họ Hạ liền lấy tập ra xem lại bài... Rất nhanh sau đó, chuông vào lớp đỗ dài.
.....
Trưa tan học, Hạ Tuyết chậm rãi dắt chiếc xe đạp tồi tàn ra khỏi cổng trường. Ném nhẹ chiếc cặp vào rổ và chuẩn bị ngồi lên yên xe thì bỗng nhiên có một cánh tay vòng qua hông giữ chặt rồi kéo mạnh cô xuống. Vì bất ngờ nên chân chới với và cô ngã nhào ra phía sau, sà vào lòng người đó. Chưa kịp hoàn hồn thì Hạ Tuyết đã nghe chất giọng khinh khỉnh quen thuộc vang vang bên tai:
“Bắt được em rồi, Hạ Tuyết! Tôi chờ em cả buổi trời!”
Lập tức xoay phắt người qua, Hạ Tuyết bắt ngặp ngay cái bộ mặt tà đạo của Trọng Lâm. Hắn cười cực kỳ nham hiểm hệt như kẻ đi săn vừa tóm được con mồi.
“Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra ngay!” – Cô gái họ Hạ cắn môi, bảo.
“Buông?” – Trọng Lâm vờ tỏ ra chưng hửng – “Tóm được rồi thì mắc chứng gì buông! Bộ ngu hả! Thôi nào, đừng khó chịu thế, đêm qua em với tôi còn thân mật với nhau mà.”
“Trọng thiếu gia! Anh nói cho đàng hoàng, đây là trường học và tôi không muốn bị mọi người đàm tếu đâu.”
Trước câu nói đe doạ từ cô gái và bắt đầu thấy các sinh viên khác nhìn chằm chằm về phía mình, Trọng Lâm cười cười:
“OK! Vậy chúng ta cùng đến một nơi riêng tư để bàn chuyện!”
“Gì chứ? Nơi riêng tư là gì?” – Hạ Tuyết giật mình, hỏi lo lắng.
Chẳng hề quan tâm phản ứng của đối phương, Trọng Lâm đảo mắt sang tay vệ sĩ đứng bên cạnh đang giữ chiếc xe đạp:
“Mang nó về nhà của cô Hạ, tôi tự lái xe được.” – Thấy tên thuộc hạ có vẻ tần ngần, hắn nhíu mày – “Chả lẽ đạp xe mà anh cũng chẳng biết?”
“Dạ vâng, tôi hiểu thưa thiếu gia.”
Không muốn ở lại đây lâu, Trọng Lâm mau chóng rời đi và hiển nhiên là mang theo cả Hạ Tuyết. Dõi mắt theo hai người nọ, tên vệ sĩ lắc đầu tặc lưỡi:
“Nhưng mình có biết nhà cô Hạ ở đâu đâu chứ. Thiếu gia thật là...”
... Thấy mình bị “bắt cóc” trắng trợn, Hạ Tuyết vùng vẫy kịch liệt:
“Buông ra! Anh buông tôi ra xem nào!”
Trông sự phản kháng dữ dội từ cô gái, Trọng thiếu gia dừng chân, thở dài thườn thượt:
“Em nhỏ con mà sao mạnh dữ thế? Tôi giữ không muốn nổi...”
Dứt lời, Trọng Lâm nhanh chóng thả Hạ Tuyết xuống. Ấy vậy, cô gái họ Hạ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm là đã bị hắn tiếp tục đỡ lấy người rồi đặt cô lên trên vai giống hệt người ta vác túi gạo. Khỏi nói, hành động “bá đạo” này từ tên “đại ma đầu” càng khiến Hạ Tuyết điên tiết hơn nữa. Cô không ngừng dùng tay đánh mạnh vào lưng Trọng Lâm nhưng chẳng nhằm nhò gì, đến nỗi cứ tưởng hắn là gã quái vật nào đấy.
Vác Hạ Tuyết đi đến chỗ chiếc xe hơi màu xám sang trọng đỗ bên kia đường, Trọng Lâm mau chóng mở cửa xe rồi nhẹ nhàng để cô ngồi vào bên trong. Xong, hắn đứng thẳng người lên rồi đưa tay bóp vai và lưng, than vãn:
“Trời ạ! Muốn gãy lưng tôi luôn. Em có phải con gái không vậy?”
Hạ Tuyết lồm cồm ngồi dậy, quắt mắt ra bên ngoài, hướng thẳng vào anh chàng thiếu gia:
“Anh cứ thử bị ai đó bắt cóc xem, tôi không cắn anh là may rồi!”
Cười phì trước thái độ hung hăng của cô gái họ Hạ, Trọng Lâm thở ra đồng thời đóng mạnh cửa và sau đó thì chui vào ngồi ở hàng ghế trước.
“Có ai bắt cóc mà lại cho em đi xe hơi đẹp thế này không nào.”
“Tôi không quan tâm! Bây giờ anh cho tôi xuống ngay!” – Hạ Tuyết loay hoay mở cửa xe nhưng nó đã bị khoá.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Trọng thiếu gia lắc đầu bảo khi thấy cô nàng đang cố thoát:
“Never! Tôi đã nói sẽ cho em điều bất ngờ.”
“Bất ngờ đó là gì chứ?”
“Tối nay, em sẽ trở thành công chúa của tôi!”
“Cái... cái gì? Công chúa á?” – Hạ Tuyết cảm giác miệng mình méo đi.
“Phải!” – Trọng Lâm cười ranh mãnh, tay xoay xoay vôlăng – “Giờ đến nhà tôi nào!”
Và cứ thế, bỏ mặc sự phản đối từ cô gái họ Hạ, anh chàng thiếu gia lái chiếc xe hơi chạy nhanh ra ngoài con đường lộ đầy nắng.
…..
Hơn nửa tiếng sau, Trọng Lâm dừng xe trước cổng một ngôi biệt thư to lớn với lối kiến trúc cổ kính sang trọng. Trông nó thật uy quyền.
“Đây là đâu?” – Hạ Tuyết trố mắt nhìn dãy nhà đẹp như mơ phía trước.
“My house.” – Qua kính chiếu hậu, Trọng thiếu gia nháy mắt, “sổ” câu sặc mùi anh ngữ.
Hạ Tuyết nhăn mặt, đưa mắt ra ngoài cửa kính xe hơi, nhìn lại lần nữa ngôi biệt thự. Vậy ra đây là “hang ổ” của tên “đại ma đầu”. Đúng là khác nhau xa quá, cô với hắn... Từ bên ngoài trông vào đã thấy cả khu vườn rộng lớn toàn cây với cây. Quan sát toà nhà sang trọng với vẻ ngỡ ngàng xong, cô gái họ Hạ tự dưng kín đáo thở dài bởi đang tự hỏi, chẳng rõ đến bao giờ mình mới có được một cái biệt thự khủng thế này. Chắc còn lâu lắm, thậm chí biết đâu là qua tận kiếp sau ấy chứ.
Sau tiếng bấm còi xe của Trọng Lâm, cổng biệt thự từ từ mở và hắn mau chóng cho xe chạy vào bên trong khu vườn xinh đẹp, đỗ ịch. Tháo dây an toàn ra, tên “đại ma đầu” quay xuống nhìn cô nàng hỏi:
“Em tự xuống xe hay là tôi vác vào?”
Dù biết Trọng Lâm đùa nhưng vì gương mặt hắn quá bình thản nên khiến Hạ Tuyết phải lo sợ tay thiếu gia này sẽ làm thật. Hiển nhiên, cô từ chối lịch sự:
“Cám ơn Trọng thiếu gia, tôi vẫn thích đi bằng chân của mình hơn.”
Trọng Lâm cười khỉnh rồi xoay người trở lại, mở cửa xe bước xuống. Còn Hạ Tuyết, chỉ vừa mới chạm tay vào tấm kính là đột ngột cửa bật mở làm cô hơi giật mình. Đúng lúc, một tên vệ sĩ áo vet đen hướng mắt vào bên trong, cúi đầu nói: “Mời cô!”
Nghệt mặt chốc lát rồi Hạ Tuyết mới hiểu, vậy ra người nhà giàu khi xuống xe cũng phải có kẻ hầu mở cửa xe giúp? Đúng thật kỳ quặc hết sức!
Vừa ra khỏi xe, còn chưa kịp đứng vững trên đất là Hạ Tuyết đã bị Trọng Lâm nắm lấy tay kéo nhanh đi vào trong ngôi nhà lớn. Lúc cả hai chỉ mới đặt chân qua ngưỡng cửa thì những người hầu đứng thành hai hàng hai bên đã đồng loạt cúi chào, hô lớn:
“Kính chào thiếu gia!”
Khỏi nói, Hạ Tuyết nhìn trân trối cỡ nào. Không chỉ cái màn nghênh đón quá lố kia mà quan cảnh bên trong ngôi nhà “to xác” cũng khiến cô sững sờ hẳn có lẽ là do lần đầu tiên bản thân đến một ngôi biệt thự thế này. Không gian quá rộng, mọi thứ đều toát lên vẻ giàu sang bậc nhất. Một thế giới hoàn toàn khác biệt so với thế giới cô sống.
“Được rồi mọi người, đây là cô Hạ, khách quý của tôi. Hãy đưa cô ấy vào phòng và chuẩn bị những thứ tôi căn dặn lúc sáng.” – Trọng Lâm nói với những người hầu.
“Dạ vâng thưa thiếu gia.” – Một cô hầu đứng gần nhất đáp lời chủ nhân xong nhìn sang vị khách quý, mỉm cười – “Mời cô Hạ theo chúng tôi.”
“Nhưng đi đâu cơ?”
Nghe câu hỏi hơi lóng ngóng của Hạ Tuyết, Trọng Lâm tặc lưỡi bảo:
“Thì em cứ theo họ, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho em rồi.”
“Chuẩn bị gì? Sao phải thế? Tôi không hiểu.” – Hạ Tuyết chưa định hình rõ mọi việc.
“Tóm lại, lát em sẽ biết thôi. Giờ em theo họ đi, lẽ nào dự tiệc mà lại ăn mặc như thế.”
Tiệc? Tiệc gì nhỉ? Hạ Tuyết còn đang tự hỏi thì thình lình, những Trọng Lâm nhanh chóng đặt tay lên vai đồng thời đẩy nhẹ cô đi về phía bên phải. Những người hầu cũng bước theo cùng. Mấy phút sau khi “được tống” vào một căn phòng rộng có bàn trang điểm và nhiều chiếc tủ áo đắc tiền, Hạ Tuyết cứ đứng ngớ ra mà chẳng biết làm gì, đến nỗi bản thân cô cảm thấy mình thật thừa thải.
“Dạ mời cô Hạ tắm rửa rồi chúng tôi sẽ thay quần áo cho cô ạ.”
“Phải tắm rửa?” – Hạ Tuyết càng ngày càng nhận ra sự kỳ cục của chuyện này – “Tôi nghĩ chắc có nhầm lẫn ở đây rồi, để tôi đi hỏi Trọng Lâm.”
Hạ Tuyết vừa xoay lưng và chân chưa kịp bước thì đã bị những cô hầu nọ giữ lại.
“Thưa, thiếu gia dặn kỹ lúc cô Hạ đi ra khỏi phòng này là tất cả phải hoàn tất. Vì vậy, mong cô thông cảm.”
Dứt lời, đồng loạt những cô hầu, người giữ tay người giữ chân, kéo Hạ Tuyết vào trong phòng tắm...
Gần hai tiếng sau.
Trọng Lâm nhìn tới nhìn lui Hạ Tuyết trong bộ váy có ren màu hồng phấn dài chưa đến đầu gối. Trông cô nàng thật khác với cái kiểu công chúa sang trọng này. Mái tóc quăn gợn sóng khiến Hạ Tuyết toát lên vẻ quý phái.
“OK! Tốt lắm!” – Trọng Lâm ra vẻ hài lòng.
Đối diện, Hạ Tuyết hết kéo váy, kéo lớp ren mỏng rồi đến vuốt vuốt mái tóc quăn, hỏi:
“Rốt cuộc thì đây là cái chuyện gì thế hửm?”
Trọng Lâm cười gian tà xong đột ngột nắm lấy tay cô gái họ Hạ, giống như khi nãy, chẳng nói chẳng rằng gì kéo nhanh cô đi ra ngoài xe.
.....
Sau vài tiếng lái xe hơi chở Hạ Tuyết đi, cuối cùng Trọng Lâm cũng đã dừng lại tại bến Bạch Đằng, một trong những bến du thuyền khá nổi tiếng ở Sài Gòn. Bước xuống xe, Hạ Tuyết tất nhiên hỏi ngay:
“Này, anh muốn làm gì thế? Anh đưa tôi đến đây chi vậy?”
Tiến lại gần cô gái, Trọng Lâm từ tốn trả lời:
“Hôm nay sinh nhật bạn tôi nên tôi đưa em đến đây dự tiệc cùng. Là trên chiếc du thuyền năm sao Queen, Nữ hoàng, ở đó đó!”
Theo hướng chỉ tay của Trọng thiếu gia, Hạ Tuyết thấy phía xa xa, chiếc du thuyền cỡ lớn sang trọng đang nằm gần bến như chờ khách lên tàu.
“Du thuyền ấy không phải hạng thường đâu. Kiểu này, triệu phú mới chơi nổi.” – Hạ Tuyết nhăn mặt khi trông sự bề thế của thuyền Queen.
“Hà, tất nhiên. Đây là tiệc sinh nhật của một tiểu thư danh giá mà.”
“Nghĩa là chỉ toàn người giàu?” – Hạ Tuyết lắc đầu – “Không, không! Tôi không đến những nơi như vậy đâu. Tôi chẳng bao giờ hợp được với mấy chỗ này.”
Dứt lời, Hạ Tuyết liền xoay gót toan bỏ chạy nhưng xui xẻo thay, Trọng Lâm kịp thời giữ lại. Hắn đời nào lại để cô đi dễ dàng thế.
“Hey hey, em nói nghe dễ quá. Hai chúng ta sẽ cùng dự tiệc sinh nhật của bạn tôi.”
“Bạn anh chứ có phải bạn tôi đâu.” – Cô gái họ Hạ cố gỡ tay ra khỏi cái siết tay của anh chàng thiếu gia – “Vả lại, sao nhất định phải là tôi?”
“Vì em là công chúa của tôi!”
Cười nhếch mép đầy khoái chí xong Trọng Lâm bất ngờ hạ thấp người xuống rồi vác Hạ Tuyết lên vai y hệt như hồi trưa nay. Đây là cách hữu hiệu nhất để cô nàng không bỏ chạy. Dĩ nhiên, Hạ Tuyết sốc tiếp tập hai bởi mình lại bị tên “đại ma đầu” “bắt cóc” lần nữa. Không thể chịu nổi cái kiểu ngang ngược này của hắn, cô lập tức hét ầm:
“Bỏ ra! Anh mau thả tôi xuống! Tôi ghét anh, Trọng Lâm!”
“Em có hận tôi đi nữa thì đêm nay em cũng phải ở bên cạnh tôi.”
Đáp lời một cách thản nhiên, Trọng Lâm hiên ngang “vác” Hạ Tuyết đi về phía chiếc du thuyền Queen mặc xung quanh có rất nhiều người đang nhìn theo chăm chú.
...
Hạ Tuyết thấy không tự nhiên lắm khi nhìn đi đâu cũng toàn là những người giàu có ăn mặc lịch thiệp. Dẫu trên người đang khoác chiếc váy đắt tiền nhưng cô cũng chẳng thể tự tin được gì nhiều. Chính xác thì trông họ khác với mình quá, cô thấy thế. Làm ở bar Gossi hơn hai năm, tiếp xúc với khá nhiều loại người khác nhau, nghèo có, giàu có, tốt lẫn xấu đều có nhưng không hiểu sao khi trông mấy người bề thế này Hạ Tuyết lại lo lắng, hồi hộp quá đỗi. Hay vì những người giàu trong bar khác xa những người giàu trên du thuyền năm sao này.
“Cứ bình thường đi, không ai ăn thịt em đâu mà sợ.” – Trọng Lâm siết chặt bờ vai run run của cô gái họ Hạ.
“Một tên đại ma đầu như anh tôi còn không sợ huống chi họ.” – Hạ Tuyết còn căm anh chàng vì chuyện khi nãy vác mình lên thuyền.
“Ừ ừ, thế thì ok.” – Lại vẫn nụ cười khinh khỉnh của Trọng thiếu gia – “Em liệu cư xử cho tốt để đừng làm mất mặt tôi nhé.”
Nghe lời nhắc nhở từ Trọng Lâm, Hạ Tuyết càng hồi hộp gấp bội. Đặt tay lên ngực, cô tự nhủ phải bình tĩnh, cứ tỏ ra bình thường thì mọi thứ sẽ ổn. Đưa mắt nhìn xung quanh thấy ai ai cũng sang trọng quý phái từ già đến trẻ, trong khi bản thân lại lóng ngóng chình vì vậy, cô càng ghét Trọng Lâm khi không lại dẫn mình đến nơi thế này đây.
“Trọng Lâm!”
Giọng ai đó hớn hở gọi lớn và dẫu chẳng hề trúng tên mình nhưng Hạ Tuyết vẫn giật mình. Dường như cô nàng đã quá căng thẳng.
“Chủ nhân của bữa tiệc hôm nay đấy.”
Lời nói khẽ của Trọng Lâm vứa dứt thì Hạ Tuyết đưa mắt nhìn cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ chói vô cùng rực rỡ sang trọng đang chạy nhanh về phía này với vẻ mặt cực kỳ hớn hở hệt như bắt được vàng. Chưa hết, lúc chỉ còn cách chỗ mình với Trọng Lâm đứng cỡ hai ba bước chân thì cô gái đó đã làm một hành động khiến Hạ Tuyết hết sức bất ngờ: đó là ôm chầm lấy anh chàng thiếu gia!
“Trọng Lâm! Tình yêu của em, mừng vì anh đến dự sinh nhật em!” – Cô gái mặc váy đỏ xuýt xoa không ngừng và hai tay thì ôm chặt Trọng Lâm.
“Sinh nhật tiểu thư Ngọc Hà thì anh phải đến chứ. Em khoẻ không?” – Trọng Lâm cười cười, đẩy nhẹ đối phương ra.
Ngọc Hà nhìn Trọng thiếu gia, hai mắt sáng rỡ đến nỗi có cảm tưởng cho dù bây giờ diễn viên lừng danh Hollywood có xuất hiện cũng chẳng khiến cô quan tâm:
“Khoẻ! Thấy anh là em khoẻ ngay! Từ ngày mình chia tay nhau, em phát ốm.”
“Thôi nào, cũng đã hơn một năm rồi mà.” – Trọng Lâm phì cười trước cái giọng nhõng nhẽo làm nũng xưa ơi là xưa của cô tiểu thư.
“Anh đúng là vô tình nhưng em thì khác... Chuyện của bọn mình em cứ ngỡ như mới xảy ra hôm qua. Tim em còn đau lắm, không tin anh thử nghe xem.”
Vừa bảo, Ngọc Hà vừa lấy tay Trọng Lâm đặt nhẹ nhàng lên ngực trái mình, nơi trái tim đập rộn ràng bởi nhìn thấy người yêu cũ.
“Tim em còn đập khoẻ chán, thấy đau ốm gì nào.”
“Anh thật là...”
Đang cười đùa thì Ngọc Hà chợt thấy Hạ Tuyết đứng lặng im ở phía sau anh chàng thiếu gia. Thắc mắc, cô tiểu thư chỉ tay hỏi:
“Ai đây anh?”
Bấy giờ mới nhớ đến Hạ Tuyết, Trọng Lâm mau chóng quàng tay qua vai cô, siết chặt rồi chậm rãi giới thiệu giống như đây là một nhân vật quan trọng:
“À quên, đây là bạn gái anh Hạ Tuyết!”
“Hả?!” – Hạ Tuyết và Ngọc Hà cùng đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc.
Thấy đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên của cô gái họ Hạ, Trọng Lâm vờ ngây ngô bảo:
“Không đúng sao?”
Bên cạnh, không biết lý do gì mà Hạ Tuyết cảm giác bối rối trước câu hỏi ấy. Tự dưng khi đó, cô nửa muốn đính chính nhưng nửa lại không nên lưỡi cứ đơ ra mà chẳng biết nói gì ngoài việc nở nụ cười hơi gượng gạo.
“Đây là Ngọc Hà, con gái tổng giám đốc công ty mỹ phẩm SiPi và cũng là bạn...”
Vốn dĩ Trọng Lâm định nói rằng Ngọc Hà là bạn thân của mình nhưng cô tiểu thư danh giá ấy đã cướp lời hắn bằng một câu rành rọt:
“Tôi là người yêu anh ấy!”
Nụ cười trên môi Hạ Tuyết nhạt dần. Người yêu... nghĩa là gì?
“Nè, hai chúng ta chỉ quen nhau thôi chứ chưa trở thành người yêu thật sự.”
“Anh nói vậy mà nghe được à? Hẹn nhau đi chơi, nắm tay và ôm hôn, thậm chí còn vào khách sạn mà anh bảo chỉ quen nhau ư?”
Tim Hạ Tuyết chợt hẫng một nhịp khi nghe cụm từ “thậm chí còn vào khách sạn” phát ra từ miệng Ngọc Hà. Khó chịu thật! Lòng cô tự dưng buồn bực lạ lùng. Vốn dĩ, Hạ Tuyết hiểu rõ trước đây tên “đại ma đầu” sẽ quen với rất nhiều cô gái nhưng khi đối diện với “cái sự thật” mình không phải là người đầu tiên của hắn thì cô vẫn thấy buồn một cách khó tả.
“Nào nào, chuyện đó đâu phải thế, đừng mang ra kể chứ.” – Trọng Lâm lắc đầu.
“Nhưng tại anh phủ nhận sạch sẽ việc từng yêu em.” – Ngọc Hà khoanh tay, làm căng.
“Đấy là quá khứ.” – Trọng thiếu gia thở hắt – “Đáng lý em nên nói em là người yêu cũ thì tốt hơn đó vì lỡ như bạn gái anh hiểu lầm thì sao.”
Khẽ liếc mắt nhìn sang Hạ Tuyết cứ lặng thinh nãy giờ, Ngọc Hà bảo vẩn vơ:
“Cô ấy im re kìa, có phản ứng gì đâu.”
“Tính Hạ Tuyết là vậy, rất rộng lượng và chân thành.”
Thấy Trọng Lâm cứ siết chặt bờ vai và áp sát Hạ Tuyết vào người hắn, Ngọc Hà nhìn chằm chằm kẻ tình địch xa lạ hồi lâu rồi kín đáo cười khỉnh. Chợt, cô tiểu thư nghe có người gọi mình từ xa.
“Bố gọi nên em phải đi, lát nữa em sẽ quay lại chỗ anh nói tiếp.”
Trước khi rời khỏi, Ngọc Hà còn đảo mắt hết một lượt khắp người cô gái họ Hạ xong đủng đỉnh quay lưng bước đi một cách quý phái.
Xoay qua bên cạnh, Trọng Lâm dễ dàng nhận ra nét mặt Hạ Tuyết không tốt, bèn hỏi:
“Em sao thế? Đừng để ý những gì Ngọc Hà nói.”
Lưỡng lự vài phút, Hạ Tuyết chậm rãi bảo, mắt không nhìn tên “đại ma đầu”:
“Cô ấy... là người đầu tiên của anh? Khách sạn ấy.”
Bấy giờ mới hiểu nguyên do của nét biểu cảm kỳ lạ trên mặt cô nàng nãy giờ, anh chàng thiếu gia phì cười:
“À hiểu lầm thôi, tối đó tôi hơi say nên chẳng hề biết Ngọc Hà đưa mình vào khách sạn nhưng mà cả hai không xảy ra chuyện gì cả vì tôi ngủ như chết ha ha ha.”
Khẽ đảo mắt, Hạ Tuyết từ từ quay mặt qua nhìn Trọng Lâm. Hiểu cô nghĩ gì nên hắn nói thật chậm rãi và rõ ràng:
“THẬT ĐÓ!”
Trông đôi mắt kiên quyết của chàng trai, Hạ Tuyết thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
“Ừm, hiểu rồi.”
Thình lình, Trọng Lâm ôm chầm lấy cô gái họ Hạ làm cô giật mình đến suýt đánh rơi chiếc ví sang trọng đang cầm:
“Lại ghen nữa à, đáng yêu quá! Haizzz... Biết vậy tôi dẫn em đi gặp hai mươi bạn gái cũ trước đây của tôi để em ghen đến phát điên mới thôi.”
Dẫu vô cùng khó chịu vì bị ôm chặt ấy vậy, Hạ Tuyết vẫn thốt lên kinh ngạc:
“Hai... hai mươi bạn gái?”
“Đùa ấy mà!” – Trọng Lâm nháy mắt, trông cực gian.
Nghe thế, Hạ Tuyết mới cười cười và để mặt tên “đại ma đầu” ghì siết lấy mình trong vòng tay. Vì mãi chìm đắm trong niềm vui nên hai người không hề biết Ngọc Hà đứng từ xa quan sát thái độ thân mật kia với gương mặt lạnh tanh...
Đang nói cười với nhau thì Hạ Tuyết và Trọng Lâm bỗng nghe có tiếng người đàn ông vang lên bên cạnh:
“Thưa cậu Trọng, tiểu thư nhà tôi nói có chuyện riêng muốn gặp cậu ở trên boong tàu.”
“Vậy à? Ừm, tôi hiểu.” – Trọng Lâm gật đầu rồi nhìn lại cô gái họ Hạ – “Tôi đi gặp Ngọc Hà một chút, em ở đây chờ đừng đi đâu lung tung. Nếu đói bụng cứ đến bàn buffet ăn.”
“Tôi có phải con nít đâu mà anh sợ tôi đói.”
“Tôi không lo em đói, chỉ sợ em buồn khi không có tôi bên cạnh.”
“Tự tin thái quá! Thôi, anh mau đi đi kẻo Ngọc Hà tiểu thư chờ.”
Miệng nói vậy nhưng lúc Trọng Lâm theo cùng người hầu của Ngọc Hà rời đi thì Hạ Tuyết thấy lòng buồn buồn, hụt hẫng chút gì đó. Ngoài ra, cô nàng cảm giác không an tâm lắm khi tên “đại ma đầu” gặp riêng cô tiểu thư xinh đẹp kiêu kỳ ấy. Mong rằng, giữa họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
.....
Vừa trông bóng dáng Trọng Lâm đi lên boong tàu là Ngọc Hà đã reo lên mừng rỡ:
“Nghe em gọi thì anh đến ngay, còn thương em vậy hả?”
“Em muốn nói chuyện gì, sao không ở trong thuyền nói?”
“Trong đấy ồn lắm, ra đây yên tĩnh hơn. Vả lại, lâu lắm rồi chúng ta không trò chuyện riêng với nhau. Anh đến gần đây xem nào, làm gì đứng xa thế, sợ em ăn thịt à?”
Khẽ thở dài, Trọng Lâm chậm chạp tiến đến gần chỗ cô tiểu thư kiêu kỳ đang giang rộng vòng tay như chờ đón.
.....
Ngồi đợi tên “đại ma đầu” khoảng hơn mười phút thì Hạ Tuyết lại thấy người hầu ban nãy của Ngọc Hà đi về phía mình, cúi người:
“Xin hỏi, quý cô đây là Hạ Tuyết? Tiểu thư tôi với cậu Trọng mời cô lên boong tàu có chuyện cần nói rõ.”
Đối diện, cô gái họ Hạ nhíu mày khó hiểu.
... Bước từ từ trên hành lang sáng đèn, Hạ Tuyết vừa đi vừa ngó nghiêng cốt để tìm xem đường ra boong tàu. Và may mắn thay, lúc đến cua quẹo thứ tư sau một hồi tìm mệt phờ, cô cũng thấy cái lối nhỏ dẫn lên trên boong. Nhanh chóng, Hạ Tuyết sải những bước dài về phía đó. Ngay lúc đi ra bên ngoài thì cô lập tức sững người, toàn thân bất động khi hình ảnh đập vào đôi mắt mở to bần thần là cảnh Trọng Lâm đang cùng Ngọc Hà hôn nhau! Vì đứng xoay lưng nên có lẽ hắn không thấy sự xuất hiện của người thứ ba. Còn Hạ Tuyết, dù chỉ thấy tấm lưng của người con trai ấy thôi nhưng bản thân biết rõ, đó là tên “đại ma đầu” chứ không ai khác.
Lặng người trong mấy giây, Hạ Tuyết liền quay mặt, rời khỏi cửa boong. Cô chạy hối hả trên hành lang ban nãy với một trái tim đau nhói.
Nhưng khi cô gái họ Hạ vừa xoay lưng bỏ đi thì trên boong tàu, Trọng Lâm đã mau chóng đẩy nhẹ Ngọc Hà ra với vẻ ngạc nhiên:
“Em làm gì vậy?”
“Em yêu anh! Trọng Lâm, em luôn yêu anh! Hãy quay lại với em, được không?”
Trông ánh mắt nồng nàn tha thiết cùng cái nắm tay thật chặt mà Ngọc Hà dành cho mình, Trọng Lâm lắc đầu, nói kiên quyết:
“Em bị gì thế? Chuyện chúng ta kết thúc hơn một năm rồi! Tình cảm trở thành quá khứ.”
“Không đâu!” – Ngọc Hà cắt ngang – “Với anh là quá khứ nhưng với em thì không! Chẳng lẽ, anh không còn cảm giác gì với em ư?”
Nhìn Ngọc Hà hồi lâu, Trọng Lâm nhẹ nhàng tháo tay cô tiểu thư ra, trả lời bằng chất giọng trầm nhưng rõ:
“Không!...” – Dứt lời, Trọng thiếu gia liền xoay lưng bỏ đi.
Dõi theo bóng dáng người tình cũ khuất sau cửa boong, Ngọc Hà tự dưng nhếch mép cười. Hai tay hạ xuống nhanh chóng, cái dáng vẻ tràn đầy yêu thương ban nãy hoàn toàn biến mất thay vào đó là gương mặt đầy thoả mãn. Khi nãy biết Hạ Tuyết sắp lên đây nên cô tiểu thư này đã ngay lập tức hôn Trọng Lâm trong lúc hắn vẫn còn bất ngờ. Tiếp theo, dù đang nhắm mắt hôn nhưng cô vẫn mở hí mắt để xem phản ứng của kẻ tình địch kia ra sao. Ngọc Hà vô cùng thích thú bởi thấy rõ dáng vẻ bần thần từ kẻ ấy.
“Quá khứ?” – Ngọc Hà cười nhạt nhẽo – “Trọng Lâm! Anh dám bỏ rơi em thì bây giờ em trả lại cho anh đấy!”
Xung quanh, màn đêm bao phủ nhưng lại làm nổi bật một nụ cười đắc ý đầy toan tính.
.....
Ngạc nhiên vì không thấy Hạ Tuyết đứng ở vị trí cũ ban nãy, Trọng Lâm mới hỏi người phục vụ đứng gần đấy:
“Xin hỏi có thấy một cô gái cỡ 1m6, mặc chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc quăn gợn sóng dài đến hông vừa đứng tại đây?”
“Thưa quý khách có. Nhưng vừa rồi quý cô đó đi theo một người lên boong tàu rồi mấy phút sau thì trở lại với đôi mắt rất đỏ. Tiếp, cô ấy bước ra ngoài đuôi tàu xong chẳng thấy quay lại nữa.”
Lời kể của người phục vụ khiến Trọng Lâm bất động vì chẳng ngờ Hạ Tuyết vừa lên boong tàu...
***
Chiếc phà từ từ cập vào bến Bạch Đằng, Hạ Tuyết chậm rãi bước xuống sau khi đã trả tiền cho người lái phà. Lúc chứng kiến cảnh Trọng Lâm hôn Ngọc Hà trên boong tàu, cô đã quyết định trở lại bến... Đứng nhìn bóng dáng du thuyền sang trọng Queen ra xa dần bằng đôi mắt đỏ hoe, cô khẽ khàng xoay gót.
Gió đêm thổi lạnh cả người. Hạ Tuyết bước lững thững trên con đường dọc theo bờ sông. Đầu óc lúc này trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì. Chưa bao giờ, cô thấy lòng buồn như vậy. Cứ hễ nhớ đến cảnh hôn nhau thân mật của tên “đại ma đầu” với người yêu cũ, một tiểu thư danh giá, là tim Hạ Tuyết nhói đau. Cái xúc cảm này khó chịu vô cùng, đến nỗi cô ước giá như mình hãy bốc hơi tan biến để đừng tồn tại nữa! Đôi chân đi chậm dần, Hạ Tuyết tự hỏi vì sao lồng ngực không ngừng tưng tức, dường như có một xúc cảm uất ngẹn nào đấy sắp tuôn trào... Nghĩ về việc Trọng Lâm có thể quay về với Ngọc Hà khiến lòng cô đau hơn cả khi thấy Hải Luân tay trong tay với Trang Trang. Tại sao vậy? Rốt cuộc, điều tệ hại gì đang đến với mình? Cô gái họ Hạ lau đôi mắt ươn ướt và nhủ thầm với chính bản thân.
“Hey cô em, sao buồn thế? Có cần bọn anh giúp vui không?” – Tiếng một thằng con trai chợt vang lên bên cạnh đầy cợt nhã.
Khẽ quay mặt qua, Hạ Tuyết thấy một nhóm gồm ba, bốn thằng kiểu dân chơi đang hướng cái nhìn ham hố vào mình. Vẻ như bọn này muốn kiếm gái để chơi và khi thấy Hạ Tuyết trong bộ váy sang trọng thướt tha lại đi một mình buồn bã nên tất nhiên, chúng chẳng ngu gì bỏ qua cơ hội chọc ghẹo.
Lặng thinh vài giây, Hạ Tuyết không nói không rằng, bỏ đi ngang qua đám người chỉ biết gây phiền hà cho con gái. Trước thái độ bỏ mặc kênh kiệu từ cô nàng, nhóm con trai ăn chơi kia nhìn nhau cười khỉnh. Tức thì, tên ban nãy liền nắm chặt lấy tay Hạ Tuyết kéo giật đồng thời cất giọng giễu cợt:
“Chảnh ghê ta, không thèm nhìn bọn anh luôn! Muốn qua đêm không? “Chơi” tập thể!”
Nghe câu hỏi bệnh hoạn của tên đó, Hạ Tuyết từ từ xoay lại, mặt lạnh băng vô cảm.
“Buông ra! Nếu không anh sẽ phải hối hận đấy!”
“Trời! Woa! Đáng sợ thiệt!” – Tên nọ vẫn chưa buông tay Hạ Tuyết, nhoài người ra sau cười hô hố với lũ bạn xong nhìn trở lại cô gái – “Anh không bỏ đấy, làm gì nào cưng?”
BỐP! Âm thanh chát chúa vang lên cũng là lúc mấy tên kia há hốc mồm kinh ngạc khi thấy thằng bạn mình bị ăn cái tát nảy lửa. Chẳng để đối phương kịp hoàn hồn là Hạ Tuyết mau chóng đá vào chân hắn tiếp một cú khiến hắn phải bỏ tay ra bởi quá đau.
“Đấy, tôi làm rồi đó!” – Hạ Tuyết nghênh mặt thách thức.
“Cái con nhỏ này, mày chán sống rồi!” – Tên khác trong đám liền tức giận và giơ tay lên với ý định đánh cô nàng này một trận nên thân.
Đối diện, Hạ Tuyết còn chưa phản ứng thì một bàn tay khác đã giữ chặt tay tên nọ lại. Cái ghì siết mạnh đến nỗi gã phải nhăn mặt, miệng kêu lên: “Ối!”
“Đám khốn bọn mày cút ngay!”
Khi giọng nói lạnh lùng quen thuộc vừa cất lên cũng là lúc Hạ Tuyết thấy Trọng Lâm đứng phía sau đám thanh niên với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Lúc này thì trông hắn giống đại ma đầu thật rồi!... Chưa hết, anh chàng thiếu gia còn đánh vào mặt mỗi tên một cái đau *** trời xanh khiến chúng lăn kềnh ra đất.
“CÚT!” – Giọng hắn gằn mạnh duy nhất một từ.
Đám thanh niên nọ vốn chỉ là mấy tên dân chơi xoàng và khi thấy Trọng Lâm thì hiểu bản thân gặp phải thứ dữ nên hiển nhiên, chúng lần lượt đứng dậy rồi kháo nhau bỏ đi.
Chỉ chờ có thế, Trọng Lâm liền quay sang bên và phát hiện Hạ Tuyết đã bỏ đi một đoạn khá xa. Nhanh chóng đuổi kịp, hắn nắm lấy tay cô giữ lại, đồng thời gọi:
“Hạ Tuyết! Chờ đã!”
Dĩ nhiên, hành động của cô gái họ Hạ là giật tay ra, mặt chẳng hề xoay qua nhìn đối phương dù là một chút.
“Khoan đã, Hạ Tuyết! Nghe tôi nói! Cảnh em nhìn thấy trên boong tàu không như em nghĩ. Tôi sẽ giải thích rõ...” – Trọng Lâm vẫn giữ chặt tay cô gái.
“Bỏ tay ra đi!” – Tiếng Hạ Tuyết vô cảm.
Không kiềm chế được cơn nóng giận, Trọng Lâm đặt tay lên vai Hạ Tuyết và kéo hẳn cô xoay lại đối diện với mình.
“Hạ Tuyết!!!”
“BUÔNG RA!” – Gần như thét lên, Hạ Tuyết gạt mạnh tay anh chàng thiếu gia khỏi vai.
Hơi bất ngờ trước phản ứng gay gắt từ đối phương, Trọng Lâm chỉ biết đứng im lặng nhìn cô chằm chằm.
Về phía Hạ Tuyết, vẻ như hành động hét lớn ban nãy đã một phần giải phóng thứ cảm xúc đang đè nặng trong lòng nên ngay lúc này, cô thấy mọi thứ nhẹ bớt đi. Thế nhưng, sóng mũi vẫn cứ cay cay, mắt lại nhoè vì nước...
“Hạ Tuyết.” – Trọng Lâm nói thật chậm rãi – “Vừa rồi ở boong tàu là Ngọc Hà chủ động hôn tôi chứ không phải do tự nguyện của hai bên.”
“Nếu vậy sao anh không từ chối?” – Hạ Tuyết tưởng chừng như tim mình sắp vỡ đến nơi.
“Có, tôi có đẩy Ngọc Hà ra nhưng hẳn khi ấy em đã bỏ đi nên không thấy điều này.”
Chẳng hiểu sao Hạ Tuyết thấy lời giải thích đó của Trọng Lâm lại buồn cười và trẻ con đến thế chính vậy cô đã không tin! Lặng thinh, cô khẽ quay mặt sang hướng khác...
Quan sát dáng vẻ bỏ mặc từ Hạ Tuyết, Trọng Lâm hỏi bằng chất giọng trầm:
“Lý nào, em nghĩ tôi là hạng người bắt cá hai tay, mới cũ đều muốn có?”
Dẫu rất nhanh nhưng rõ ràng lòng Hạ Tuyết có khựng lại trong chốc lát. Suy nghĩ.
Vẫn không nghe cô gái họ Hạ trả lời, Trọng thiếu gia tự dưng gật đầu cười khỉnh:
“Tôi hiểu! Vốn dĩ trong lòng em, từ trước đến giờ, tôi luôn là loại người như vậy!”
Dứt lời, Trọng Lâm chậm rãi quay người... Lúc hắn cất bước thì Hạ Tuyết liền dõi mắt nhìn theo. Tấm lưng áo khoác đen lặng lẽ đó, thêm lần nữa, khiến lòng cô xuất hiện một cảm giác xốn xang khôn tả để rồi bất chợt bản thân thấy sợ hãi! Sợ vuột tay đánh mất người ấy... Thật vội vã, Hạ Tuyết tiến nhanh đến từ phía sau Trọng Lâm và một cách vô thức, tay đưa lên nắm lấy phần áo khoác kia giữ lại.
Vô cùng ngạc nhiên khi thình lình có người nắm áo mình, Trọng Lâm lập tức xoay lại. Cơ thể hắn bất động vì bắt gặp đôi mắt Hạ Tuyết đỏ hoe, ươn ướt.
“Anh... là người đầu tiên hôn tôi, là người đầu tiên ôm tôi và cũng là người đầu tiên che nước mắt cho tôi... Phải, những việc đó có nghĩa anh là người duy nhất với tôi!” – Hạ Tuyết nấc khẽ – “Thế nhưng, tôi không phải là đầu tiên và duy nhất của anh...!”
Nghe câu nói hơi ngẹn ngào của Hạ Tuyết, Trọng Lâm đã sững người trong vài phút. Lát sau cái nhìn dịu lại, hắn chậm rãi thở ra rồi nhẹ nhàng đưa tay phải đặt lên mái đầu và dịu dàng áp sát cô vào lòng.
“Lại đây nào ngốc!” – Hôn khẽ lên mái tóc đen mềm mại kia, Trọng Lâm thì thầm – “Có thể em không phải là người đầu tiên tôi hôn hay ôm, thậm chí qua đêm nhưng... em lại là NGƯỜI ĐẦU TIÊN TÔI YÊU! Và với tôi, điều đó quan trọng hơn tất cả!”
Áp đầu vào ngực anh chàng thiếu gia, đôi mắt Hạ Tuyết mở to khi nghe thế. Tai ù đặc bởi gió đêm và bởi những từ ngữ diệu kỳ phát ra từ bờ môi tên “đại ma đầu”, cơ thể cô bỗng chốc run lên. Hạnh phúc. Rất nhanh, khẽ khàng nắm chặt tay áo hắn, cô bật khóc!
Nghe tiếng khóc đứt quãng của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhắm mắt đồng thời ôm chặt cô hơn dù chỉ bằng cánh tay phải. Hắn muốn người con gái mình yêu hãy lắng nghe thật rõ trái tim đang đập ấm áp của hắn. Đấy là những xúc cảm chân thành nhất.
... Hai người còn đang ôm nhau thì bỗng âm thanh bùm bùm vang lên làm khoáy động sự tĩnh lặng tại bờ sông đêm. Là pháo hoa. Mấy tia sáng lung linh được bắn lên từ du thuyền Queen. Có lẽ đây là tiết mục dành để chúc mừng sinh nhật Ngọc Hà.
Rời khỏi lòng chàng trai, Hạ Tuyết lau dòng nước mắt đã khô, tròn xoe mắt nhìn phía xa:
“Pháo hoa đẹp quá!”
“Nếu thích thì tôi và em trở lại tàu Queen ngắm pháo hoa gần hơn.” – Trọng Lâm ân cần.
Thoáng lưỡng lự, Hạ Tuyết lắc đầu nói nhỏ:
“Tôi không muốn lên du thuyền đó và gặp Ngọc Hà... Chỉ hai chúng ta thôi, được chứ?”
Cười cười trước yêu cầu ngượng ngùng của cô gái, Trọng thiếu gia liền đảo mắt nhìn xung quanh. Có một chiếc cano mini màu trắng ở gần bến...
Chiếc cano mini chạy vèo ra giữa sông thì ngừng lại, trên đó Hạ Tuyết với Trọng Lâm đang ngồi. May là lúc trước có tập lái cano vài lần nên anh chàng thiếu gia này mới điều khiển được thứ phiền phức ấy. Cái trò ngắm pháo hoa trên cano như vậy cũng khá thú vị!
“Ở vị trí này được chứ?” – Trọng Lâm nhìn quanh bốn bề toàn nước là nước.
“Ừm, xa xa thuyền Queen một tí nhưng đủ để thấy rõ toàn cảnh pháo hoa.” – Hạ Tuyết ngước mắt lên vòm trời đêm sáng rực bởi những tia sáng đủ màu sắc.
“Kiểu này có giống như đang hẹn hò không?”
Tim chợt đập mạnh khi Hạ Tuyết nghe Trọng Lâm hỏi vu vơ. Hẹn hò ư? Gần như là thế nhỉ? Nhưng mà tâm trạng bối rối quá đỗi khiến cô bẻ lái câu chuyện sang hướng khác:
“Sao anh biết tôi xuống bến mà đuổi theo?”
Ngã người ra sau một tí, Trọng Lâm hít hà hơi và kéo dài giọng đáp:
“Dù em có bỏ trốn ở đâu xa thật xa đi nữa, tôi vẫn có cách của riêng mình để tìm ra em!”
Mắt Hạ Tuyết mở to nhìn tên “đại ma đầu” không chớp. Ít giây sau, cô khẽ quay đi vì mặt tự dưng đỏ bừng, bảo nhạt: “Khéo mồm!”
Quan sát dáng vẻ lóng ngóng của cô nàng, anh chàng thiếu gia liền cười khỉnh... Rồi một cách nhẹ nhàng, hắn kín đáo tiến lại gần cô hơn. Lúc đã ở vị trí thích hợp, hắn thích thú kề môi sát ngay tai đối phương, gọi khẽ:
“Này, Hạ Tuyết.”
Giật mình, Hạ Tuyết lập tức xoay qua. Cô suýt đứng tim khi mặt Trọng Lâm ở quá gần, đến nỗi giữa họ không hề tồn tại một khoảng cách gì cả.
Dẫu có thế nào thì... bằng một cách riêng của mình,
tôi vẫn sẽ tìm được đường đến bên em!
Quýnh quáng và không kịp suy nghĩ, Hạ Tuyết liền dùng tay đẩy mạnh Trọng Lâm ra. Và tiếp theo thì BÙM! Âm thanh của một cú rơi xuống nước vang lớn khiến cô hết hồn. Đưa mắt nhìn trở lại, cô hốt hoảng khi Trọng thiếu gia danh tiếng... biến mất! Hoá ra hắn ngã xuống nước! Tức thì, Hạ Tuyết mau chóng nhích người đến mép cano, hướng mắt xuống làn nước vừa mới dao động. Đêm làm mặt sông tối om, tầm nhìn bị hạn chế nên cô chẳng thấy bóng dáng tên “đại ma đầu” đâu hết. Cô tự hỏi trong lo lắng rằng, liệu hắn có biết bơi không? Sợ hãi, cô cất tiếng gọi thất thanh:
“Trọng Lâm! Trọng Lâm! Anh...”
Thình lình, từ dưới dòng sông phẳng lặng, hai bàn tay đưa lên nắm chặt bờ vai Hạ Tuyết rồi kéo mạnh cô rớt xuống dưới. May là bản thân biết bơi nên cô mau chóng trồi lên trên mặt nước và thấy Trọng Lâm cười khỉnh trong khi nửa thân trên thì dựa vào cano, nửa thân dưới lại chìm trong nước giống mình. Hắn vừa chơi cô một vố để trả đũa.
“Quá đáng thật! Sao anh có thể đột ngột kéo tôi như thế? Lỡ như tôi không biết...”
Chẳng để Hạ Tuyết dứt lời là Trọng Lâm dùng tay giữ đầu cô đồng thời để bờ môi cả hai nguyện chặt vào nhau. Vô cùng sửng sốt trước màn hôn nhau dưới nước hiện tại, Hạ Tuyết đơ của người, chẳng nhúc nhích được gì dù là một ngón tay. Nói chính xác hơn, tên “đại ma đầu” đó không cho cô có cơ hội vùng thoát... Nhưng cô thiết nghĩ, mình cũng không cần thoát khỏi tên đáng ghét này làm gì. Hãy cứ để hai người tan chảy vào nhau.
Đang hôn “cao hứng” thì chợt bụp... Hạ Tuyết và cả Trọng Lâm đều nhăn mặt ôm mũi. Vẻ như, mũi của họ vừa va chạm nhau ngoài ý muốn và nó khá là đau.
“Thật là, hôn bao nhiêu lần rồi mà em còn để mũi đụng mũi.” – Trọng thiếu gia thở dài chán ngán bởi cảnh hôn lãng mạn bị cắt ngang lãng xẹt.
“Thì dù sao, tôi cũng chưa quen lắm.” – Hạ Tuyết cố chữa ngượng rồi tự dưng nhảy mũi – “Hắt xì!!!”
“Coi chừng cảm lạnh đấy! Chắc chúng ta phải lên thuyền Queen để thay quần áo.”
“Phải lên đó ư?”
“Chính em xô tôi xuống nước trước còn gì, giờ lẽ nào lại mặc bộ đồ ướt.”
Cắn môi và giấu tiếng thở dài, Hạ Tuyết đành cùng Trọng Lâm bơi lại chỗ chiếc cano.
…..
Bật đèn sáng, Trọng Lâm và Hạ Tuyết đi vào trong phòng. Đây là phòng ngủ loại vừa, tuy không phải cao cấp nhưng cũng rất tốt. Ban nãy vừa mới len lén bước lên du thuyền thì cả hai gặp ngay người phục vụ. Hỏi han vài thứ xong họ nhanh chóng vào tạm đây để tránh bị những người nọ trông thấy nếu không thì phiền phức lắm.
“Em vào trong đó thay đồ, còn tôi sẽ ở ngoài đây. Ok?” – Trọng Lâm nhìn sang Hạ Tuyết đứng co ro vì lạnh, chiếc váy hồng phấn ướt nhem, mỏng tanh.
“Ừm...” – Hạ Tuyết đáp nhưng với vẻ hơi lo lắng.
Dường như hiểu cô nàng đang nghĩ gì khi thỉnh thoảng đảo mắt về phía mình, Trọng Lâm cầm một trong hai chiếc áo choàng tắm lên đưa cho cô, cười tà đạo:
“Đừng lo, tôi không tấn công em đâu! Tốt nhất em nên thay bộ váy ướt đó ra trước khi tôi kịp nhìn thấy hết và đổi ý!”
Nghe xong, Hạ Tuyết lập tức nhìn xuống và bấy giờ mới phát hiện cái váy màu hồng phấn mình mặc gần như trong suốt do ướt nước, chẳng những thế nó còn ôm sát người và để lộ từng đường nét cơ thể. Nhanh như cắt, cô chụp lấy áo choàng tắm trên tay anh chàng thiếu gia, áp vào người hòng che lại.
“Nếu anh mà giở trò, tôi nhất định không tha! Tôi vào trong phòng tắm thay đồ.”
Chỉ chờ cho câu nói kết thúc là Hạ Tuyết tức tốc chạy vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm. Còn lại một mình, Trọng Lâm nhếch mép cười khỉnh. Hắn cảm thấy hơi bất công khi ở cùng phòng với cô gái mình yêu mà lại chẳng thể làm gì được ngoài việc cần tỏ ra lịch sự và đàng hoàng tử tế. Vốn dĩ, hắn là một kẻ xấu xa cơ mà!
“Chà, thời cơ thuận lợi thế này nhưng phải làm người tốt quả thật vớ vẩn.” – Lầm rầm trong miệng, Trọng Lâm từ từ lột chiếc áo ướt ra.
Về phía Hạ Tuyết, sau khi xem kỹ chốt cửa hơn mười lần thì cô mới an tâm trút bỏ bộ váy trên người xuống. Vớ tay lấy khăn lông lau khô cơ thể, cô cứ không ngừng nghĩ đến chuyện lát nữa chẳng biết nên làm gì với tên “đại ma đầu” kia trong lúc chờ người phục vụ mang quần áo mới vào cho cả hai. Trái tim thì đập liên hồi do hồi hộp. Hạ Tuyết vốn hiểu Trọng Lâm là kẻ gian tà, vả lại hắn thường hay tấn công mình chính vì vậy, cô càng lo hơn gấp bội bởi bây giờ hai người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm. Nhắm mắt, cô cầu mong cho đừng xảy ra việc gì tệ hại!
Dẫu rất muốn nhốt mình trong phòng tắm luôn nhưng cuối cùng Hạ Tuyết cũng phải đi ra ngoài để sưởi ấm bằng máy điều hoà. Đóng cửa xong xoay người lại, cô suýt thét to vì giật mình khi thấy Trọng Lâm đứng ngay trước mặt tự lúc nào. Hắn mặc áo choàng tắm, hướng đôi mắt đầy tà tâm vào cô gái.
“Tôi còn tưởng em ngủ trong đấy luôn rồi chứ.” – Giọng Trọng Lâm vẻ giễu cợt.
Cố lấy lại nhịp thở bình thường, Hạ Tuyết đưa tay đẩy nhẹ tên “đại ma đầu” ra xa một chút bởi hắn cứ xáp xáp cơ thể sát vào mình, nói nhạt:
“Tôi lau tóc nên mới ở trong ấy hơi lâu. Ờ ờm, anh đứng xa xa tí.”
“Sao vậy, sợ tôi tấn công hả?”
Đối diện, Hạ Tuyết không đáp lời, mắt thì đảo liên tục do sự bất an dâng cao còn tay thì ép chặt cổ áo choàng tắm. Cô hồi hộp đến mức đầu óc căng cả lên.
Còn Trọng Lâm, biết rõ tâm trạng lo âu của cô gái họ Hạ nên hắn càng lấn tới gần hơn. Hai tay chậm rãi đặt lên cánh cửa phòng tắm phía sau lưng cô, hắn để gương mặt cả hai đối diện nhau, khá gần...
“Có muốn uống chút rượu hay trà cho ấm không?”
“Hả? À ừ...”
Nở nụ cười kín đáo, Trọng Lâm bấy giờ mới hạ tay xuống rồi quay lưng bước đến chiếc bàn được đặt ngay tấm kính lớn, nơi có thể nhìn bao quát cảnh vật bên ngoài.
Về phía Hạ Tuyết, lòng thở phào nhẹ nhõm khi Trọng thiếu gia đã chịu buông tha mình khỏi cái trò dò xét bằng ánh mắt đầy sự thích thú ban nãy. Thật sự, anh chàng này gây cho cô cảm giác khá bất an. Cũng phải, hắn vốn nổi tiếng xấu xa còn gì.
“Đừng đứng đó nữa, em đến đây ngồi xuống đi nào.”
Lời yêu cầu cất lên đột ngột của Trọng Lâm làm Hạ Tuyết thoáng giật mình. Cô thấy hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa dài ngay sát bàn, tay cầm ly rượu thuỷ tinh và mắt thì hướng qua chỗ kế bên như kiểu lệnh cho cô hãy ngồi ở đấy... Như một chú cún con biết vâng lời, cô lầm lũi nhích đôi chân đi lại gần và chậm rãi thả mông xuống chiếc nệm êm ái. Dĩ nhiên, cô ngồi cách hắn một khoảng vừa đủ để không phải rơi vào “vùng nguy hiểm”.
“Rượu hay trà?” – Trọng Lâm lặp lại câu hỏi ban nãy.
Rượu là thứ khiến con người ta dễ chết nhất vì thế chẳng nên dại gì mà uống thứ ấy vào lúc này... Đồng tình với ý nghĩ đó nên Hạ Tuyết bèn bảo ngắn gọn: “Trà!”
Lại nở nụ cười ẩn ý, Trọng Lâm cầm bình trà sứ lên rót nhẹ nhàng vào chiếc tách nhỏ. Trong lúc quan sát “nhất cử nhất động” từ tên thiếu gia tinh ranh ấy thì Hạ Tuyết chợt thấy ngay cổ tay phải hắn có bốn năm vết sẹo mờ nằm chồng lên nhau. Kiểu này giống như... Chẳng chần chừ, cô liền hỏi:
“Sao cổ tay anh nhiều sẹo vậy?”
Lặng im chốc lát, Trọng Lâm đặt ấm trà xuống bàn rồi cười cười trả lời:
“Tôi cắt mạch máu tự tử đấy!”
“Hả?!” – Cô gái họ Hạ kinh ngạc – “Cắt mạch máu tự tử? Vì sao? Lúc nào?”
“Em đừng cuống quýt lên như thế.” – Trọng Lâm thở hắt, bắt đầu nhớ lại khoảng ký ức được chôn giấu trong quá khứ – “Năm mười lăm tuổi, đó là thời kỳ kinh khủng nhất tôi từng đối mặt. Không bạn bè, không ai quan tâm, không ai yêu thương và những trận đòn tàn khốc từ bố già của tôi cũng nhiều hơn. Tâm lý bị ức chế nên nhiều lần tôi cắt mạch máu để tự sát như giải thoát chính mình. Tiếc thay, lần nào tôi cũng được cứu. Hành động này lặp đi lặp lại năm sáu lần cho đến lúc tôi hiểu rằng bản thân chẳng thể thoát bằng cái chết… Đã hơn năm năm rồi, giờ những vết cắt đau đớn này trở thành sẹo, mãi mãi không thể biến mất.”
Lắng nghe Trọng Lâm kể, gương mặt Hạ Tuyết đầy vẻ xót xa. Có tin được chăng, một đứa trẻ mới mười lăm tuổi mà đã nhiều lần tự tử bằng việc cắt mạch máu để mong bản thân được giải thoát. Thật khủng khiếp! Cô không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc, con người đó đã có cuộc sống như thế nào...
“Anh khổ đau đến thế ư?” – Hạ Tuyết nhìn sang chàng trai, hỏi khẽ.
Trọng Lâm cười nhạt nhẽo và dù cố che giấu nhưng đôi mắt ấy vẫn phản chiếu một nỗi buồn da diết khôn nguôi.
“Phải... vì tôi quá đơn độc!”
Câu trả lời đó khiến cơ thể Hạ Tuyết bất động để rồi một cơn xúc động kéo đến làm mắt bỗng dưng cay xè. Và cũng vào giây phút ngắn ngủi ấy, cô đã làm một hành động không kịp suy nghĩ... Nhổm người dậy trên ghế sofa, Hạ Tuyết nhích đến gần Trọng thiếu gia đồng thời giơ hai tay ra ôm lấy đầu hắn, áp mặt hắn vào ngực mình. Chỉ là bản năng... Việc làm này không được điều khiển bởi lý trí. Đơn giản là, cô gái họ Hạ muốn che chở cho người con trai mang tâm hồn yếu đuối.
Còn Trọng Lâm, hắn hết sức kinh ngạc trước sự việc đang diễn ra bời bản thân chưa thật sự trấn tĩnh. Hành động dịu dàng từ Hạ Tuyết quá nhanh khiến hắn cứ ngỡ đây chỉ là mơ! Không... Hắn cảm nhận rõ ràng hơi ấm nồng nàn của một vòng tay mềm mại, của một thân thể mảnh mai nhưng mạnh mẽ. Và hắn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới đó.
“Đừng lo, từ giờ anh sẽ không phải cô đơn nữa!” – Hạ Tuyết vuốt nhẹ mái tóc còn ướt nước của chàng trai, thầm thì.
Lần đầu tiên, Trọng Lâm nghe rõ tim mình ngừng đập. Mọi thứ xung quanh bỗng dưng sáng bừng và bình yên lạ lùng. Hắn thấy ngợp thở vì một dòng cảm xúc mạnh mẽ trỗi dậy xâm chếm hết tâm hồn vốn dĩ đã băng giá. Ấm. Vô cùng ấm áp. Đã có người cho hắn tình thương mà bản thân luôn khao khát. Sự trống trải dần dần được lấp đầy...
Không thấy Trọng Lâm phản ứng, Hạ Tuyết ngạc nhiên lên tiếng:
“Anh ngủ sao?”
Một khoảng lặng kéo đến. Sau đó, giọng Trọng Lâm vang khẽ đồng thời có thể nghe rõ tiếng cười cực kỳ thích thú:
“Ngực em thơm thật!”
Giật mình và phát hiện mình đang làm một hành động vô cùng “nguy hiểm” lẫn “rồ dại”, Hạ Tuyết liền đẩy Trọng Lâm ra nhưng xui xẻo thay, hắn đã ôm chặt lấy hông cô, còn mũi thì hít nhẹ lớp vải áo trước ngực, nơi đang che vùng da hấp dẫn kia.
“Em muốn thoát sao, trễ rồi!”
“Gì cơ???”
Chỉ kịp hỏi hai từ thôi là Hạ Tuyết cảm giác cả người bị đẩy mạnh nằm vật xuống ghế sofa. Lúc trấn tĩnh lại, cô sửng sốt thấy Trọng Lâm ở phía trên người mình, hai tay chống lên lớp nệm dày cùng vẻ mặt gian tà hết sức.
“Tôi đã cố kiềm chế bản thân nhưng em thì lại kích thích tôi bằng cái việc vừa rồi, như thế chẳng khác nào để mỡ trước miệng mèo.” – Anh chàng thiếu gia mỉm cười.
Trông tình huống bắt đầu tồi tệ, Hạ Tuyết nắm chặt vai áo tên “đại ma đầu”, dùng hết sức lực đẩy hắn ra. Nhưng thân hình hắn quá nặng, lại cộng thêm sức mạnh của một tên con trai nên cô hoàn toàn thất bại.
“Tránh ra ngay! Tôi phải ngồi dậy!”
Thấy đôi mắt kiên quyết và đầy đe doạ của Hạ Tuyết, Trọng Lâm chẳng những không nể nang mà còn vui thích hơn. Cô gái mình yêu đang nằm trước mặt, lại trong một tư thế quyến rũ thế này thì dại gì hắn bỏ qua. Thời điểm hiện tại, đúng là như Gia Cát Lượng Khổng Minh nói: Thiên thời, địa lợi, nhân hoà!
“Tôi ôm anh chỉ vì muốn an ủi...”
Hạ Tuyết ngưng bặt khi Trọng Lâm nhẹ nhàng nắm những sợi tóc đen dài ướt nước của mình lên môi, hôn nhẹ. Chưa hết, cô còn thấy ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, vô cùng nồng nàn và nhẹ nhàng kể cả sự nghiêm túc nữa.
“Này, không được đâu...”
Mặc cô gái họ Hạ hết lời ngăn cản, Trọng Lâm vẫn chậm rãi cúi mặt xuống sát ngay tai cô, nói rõ từng từ: “Đêm nay, em phải là của tôi!”
Dứt lời, Trọng Lâm hôn lên vành tai Hạ Tuyết rồi khẽ khàng lướt đôi môi xuống cổ cô. Tay phải hắn vuốt ve chiếc đùi mảnh mai kia xong thì từ từ đưa lên nắm lấy dây cột của áo choàng tắm, nhẹ nhàng tháo lỏng ra.
Còn Hạ Tuyết thì nhăn mặt mỗi lần môi Trọng Lâm chạm vào da thịt mình. Trái tim trong lồng ngực muốn nổ tung, cơ thể nóng rực một cách kỳ lạ. Cái chuyện kinh khủng này tuyệt đối không được xảy ra! Với suy nghĩ đó, Hạ Tuyết phản kháng kịch liệt, cố để đẩy mạnh cái tên xấu xa bỉ ổi này.
“Buông ra! Dừng lại, Trọng Lâm!... Không được! Đồ xấu xa! Bỉ ổi! Đồ bá đạo! TÔI GIẾT ANH!” – Hạ Tuyết hét lớn đến nỗi tưởng chừng phá tan cả du thuyền sang trọng.
Sau tiếng thét chát chúa nọ, Hạ Tuyết bỗng thấy Trọng Lâm đã ngừng tấn công mình. Môi và tay hắn không “quậy” nữa. Cô còn chưa hết ngạc nhiên thì anh chàng thiếu gia liền bật người ra, ngồi mạnh trở lại vị trí cũ.
“Oải thiệt!” – Trọng Lâm gãi đầu, thở dài thườn thượt – “Cưỡng ép cô gái mình yêu chẳng dễ chút nào! Haizzz...”
Đơ người trong mấy giây, Hạ Tuyết sực tỉnh và lập tức dựng người lên, hai tay hai chân co lại, giữ chặt chiếc áo choàng tắm còn mắt thì nhìn tên “đại ma đầu” chằm chằm.
“Anh là đồ tồi!”
“Em tưởng tôi sướng lắm hả? Đụng vào người em mà tim tôi như muốn vỡ! Cả người căng cứng, lòng hồi hộp chết được! Hàng ngàn cảm xúc cứ dâng trào cả lồng ngực.”
“Anh bị bệnh à?” – Hạ Tuyết nhíu mày khó hiểu, quên mất mình vừa bị “tấn công”.
Thở dài, Trọng Lâm lại nở nụ cười khinh khỉnh:
“Có lẽ khi làm chuyện đó với người mình yêu thì sẽ mang tâm trạng như vậy!”
“Người mình yêu?”
Trông đôi mắt tròn xoe của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhanh chóng chồm người lại gần và đưa tay ôm chặt cô vào lòng. Tưởng tên “đại ma đầu” muốn giở trò lần nữa nên Hạ Tuyết tiếp tục phản kháng. Do tư thế ngồi vững nên cô làm khốc liệt hơn ban nãy.
“Nè...”
Ngừng hành động chống cự, Hạ Tuyết ngạc nhiên vì nghe chất giọng trầm nhỏ nhẹ từ Trọng Lâm. Lạ thay, cô cảm giác như hắn không muốn làm gì mình cả.
“Tôi sẽ chờ. Chờ đến lúc em hoàn toàn tự nguyện thuộc về tôi! Khi ấy, tôi sẽ rất hạnh phúc nếu là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của em!”
Bất động, Hạ Tuyết ngồi trân mình trên ghế và lặng người đi trong vòng tay Trọng Lâm. Rồi chẳng rõ thế nào mà tiếp đến, cô lại ôm hắn – tên thiếu gia bá đạo, xấu xa...
Đêm đó thật dài!
/26
|