Sáng, Hạ Tuyết đến nhà Hải Luân để cùng anh đến trường. Đêm qua khi biết Trọng Lâm là người đứng phía sau vụ Hải Long đánh người thì cô nghĩ bản thân nên ở bên cạnh an ủi động viên Hải Luân cố gắng vượt qua tình hình tồi tệ hiện nay. Ngoài ra, điều khiến cô đau đầu là, làm cách nào để ngăn cản Trọng Lâm đừng đụng đến nhà họ Trương nữa. Hắn đã nói sẽ không buông tha cho bất kỳ ai trong gia đình Hải Luân. Điều ấy thật khủng khiếp! Hạ Tuyết thật sự không rõ tiếp theo kẻ đáng sợ đó định làm gì. Trước mắt, chuyện của Hải Long vẫn còn chưa giải quyết được... Mệt mỏi lẫn lo sợ, cô gái họ Hạ gục đầu lên hai bàn tay đang lồng vào nhau, nhắm mắt.
“Cậu chờ mình lâu không?” – Giọng Hải Luân chợt vang lên ngay phía trước.
Thoáng giật mình Hạ Tuyết mở mắt ra và ngước lên nhìn thấy cậu bạn đứng mỉm cười.
“À ừ, mình vừa mới đến thôi. Cậu xong chưa, chúng ta đến trường thôi.”
“Vừa nãy mẹ mình bảo sẽ đi gọi phở cho bọn mình cùng ăn sáng. Có lẽ phải dùng phở xong thì chúng ta mới đến trường được.” – Hải Luân đưa tay sờ thành ghế sofa, từ từ ngồi xuống – “Cậu thấy mẹ mình rời khỏi nhà chưa.”
“Ừm, cách đây năm phút mình...”
Hạ Tuyết chưa nói hết câu thì đột nhiên cô và anh chàng họ Trương nghe một âm thanh va đụng rất lớn ở bên ngoài. Rồi tiếng thắng xe kêu lớn. Tiếp theo, giọng người cất lên ầm ĩ khoáy động cả con đường vắng vẻ buổi sớm.
“Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” – Hạ Tuyết đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng mấy chậu cây kiểng kê sát tường che mất tầm nhìn.
“Hay chúng ta ra đó xem thử.”
Lúc Hải Luân vừa rời ghế thì thình lình Hải Long từ ở ngoài chạy vào phòng khách với vẻ vô cùng hớt hải, giọng nói đứt quãng đầy gấp gáp:
“Anh hai! Mẹ... mẹ bị xe đụng!!!”
“Cái gì???”
Sửng sốt cất lên hai từ đó xong, Hải Luân cùng Hạ Tuyết ngay lập tức theo Hải Long lao ra ngoài cổng. Khi ra đến nơi, Hạ Tuyết đưa tay lên bịt miệng bởi bàng hoàng thấy bà Trương người bê bết máu, nằm bất động trên tay ông Trương đang lay lay vợ trong dáng vẻ hoảng hốt. Còn bên cạnh, hai anh em Hải Luân không ngừng gọi mẹ thất thanh.
“Tôi thấy chiếc xe hơi màu đen đó đụng bà ấy!”
Một người phụ nữ đứng gần vừa nói với chàng thanh niên ở bên cạnh vừa chỉ tay về phía xa xa. Ngay tức thì, Hạ Tuyết xoay qua nhìn... Đôi mắt cô mở to bần thần vì thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đang đậu cách nhà họ Trương không xa. Và ngay tấm kính xe được hạ xuống xuất hiện gương mặt lấm lét sợ hãi của một người đàn ông đeo kính đen! Đó chính là tên vệ sĩ của Trọng Lâm! Hạ Tuyết nhận ra anh ta... Trời ơi! Có lý nào Trọng thiếu gia ra lệnh cho thuộc hạ lái xe đụng bà Trương??? Cô gái gần như đứng chết trân với dòng suy nghĩ khủng khiếp ấy.
***
Ngay trước cửa phòng cấp cứu, ông Trương và Hải Long đi tới đi lui với dáng vẻ lo lắng, sốt ruột. Còn Hải Luân thì ngồi trên ghế, hai tay chắp lại, mái đầu cúi thấp. Trông anh cũng chẳng khá hơn bố với em trai. Kế bên, Hạ Tuyết lặng im... Nhìn nỗi sợ hãi trên mặt cô có thể hiểu rằng, cô còn lo lắng cho an nguy bà Trương nhiều hơn ba người kia. Từ lúc biết kẻ đứng đằng sau vụ đụng xe này, Hạ Tuyết như người ngồi trên đống lửa, lòng thấp thỏm không yên được một giây một phút nào cả. Cô rất sợ nếu như bà Trương không qua khỏi thì Hải Luân sẽ ra sao trước cú sốc quá lớn ấy? Bên cạnh đó, Trọng Lâm dĩ nhiên trở thành hung thủ. Tất cả đều tồi tệ! Vẻ như giờ đây, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Chết tiệt!!!” – Hải Long đột ngột đánh tay thật mạnh vào tường – “Tự dưng mẹ lại gặp tai nạn... Giờ chẳng rõ sống chết ra sao!”
“Trời ơi!!! Sao ông Trời lại đối xử với họ Trương tệ bạc như vậy! Chúng tôi có làm gì xấu xa đâu chứ! Bao nhiêu nạn cứ đổ hết lên đầu nhà ta thế này!”
Dường như nỗi đau đớn đã không thể giữ được nữa nên ông Trương đập tay vào ngực nghe binh binh đồng thới cất lên lời than oán xót xa sau tiếng trách cứ của cậu con thứ. Mau chóng, Hải Long đỡ lấy người bố sắp ngã nguỵ. Đến cả Hải Luân với đôi mắt mù cũng cố gắng đứng dậy, mò mẫm đến gần hai người nọ, an ủi động viên bằng chất giọng nghèn nghẹn.
Đứng bất động và chứng kiến cảnh đau đớn của ba bố con Hải Luân, Hạ Tuyết vừa muốn khóc nhưng cũng vừa giận Trọng Lâm kinh khủng! Cô không ngờ hắn lại dùng đến cả cách trả thù mất tính người như vậy... Siết chặt tay, Hạ Tuyết lập tức xoay lưng chạy đi.
***
RẦM! RẦM! RẦM!
Âm thanh gọi cửa ầm ĩ và tiếng ồn ào huyên náo làm Trọng Lâm tỉnh giấc. Hắn uể oải đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời sáng. Ánh nắng lên đến đỉnh ngọn cây. Đêm qua say quá, hắn chẳng nhớ vì sao bản thân còn biết đường về nhà. Bên ngoài ồn ào vẫn cứ tiếp tục. Trọng Lâm lừ đừ ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối mù đồng thời cất tiếng khàn đục:
“Vào đi! Cái gì vậy?”
Sau câu đồng ý của Trọng Lâm thì cửa phòng bật mở ngay, bóng dáng Hạ Tuyết xuất hiện, phía sau còn có mấy tên vệ sĩ với dáng vẻ hớt hải gấp gáp. Ngạc nhiên trước sự có mặt đột ngột của Hạ Tuyết, Trọng Lâm chậm rãi xuống giường. Cùng lúc, cô gái họ Hạ cũng mau chóng tiến đến gần hắn.
“Mới sáng sớm mà em đã có nhã hứng...”
BỐP!!!
Đồng loạt mấy tên vệ sĩ sửng sốt khi Hạ Tuyết vung tay tát thẳng vào mặt Trọng Lâm lúc hắn chưa nói hết câu. Cú đánh hẳn là rất đau vì âm thanh va chạm nghe lớn.
“Thiếu gia! Cô Hạ, sao lại...”
Không quan tâm đến hành động “bất kính” vừa rồi của mình, Hạ Tuyết hỏi bằng giọng thật to, không những thế còn đầy giận dữ đanh sắc:
“Anh có phải con người không vậy???”
Sững sờ trong mấy phút, Trọng Lâm đưa tay lên rờ bên má vừa lãnh trọn cái tát nảy lửa rồi từ từ quay mặt lại nhìn đôi mắt đang toát lên sự phẫn uất từ Hạ Tuyết.
“Làm cái gì thế??? Sao em lại đánh tôi?”
Cố kiềm nén cơn tức giận đang dồn nén bên trong lồng ngực, Hạ Tuyết bảo rõ ràng:
“Anh còn tỏ ra không biết gì ư? Anh mất tính người rồi!”
“Cái gì?” – Trọng Lâm nhíu mày, khó hiểu – “Em mắng tôi mất tính người?”
“Chứ không phải sao? Tôi chẳng thể ngờ anh muốn trả thù đến mức sai người lái xe đụng mẹ Hải Luân! Chuyện khủng khiếp đó mà anh có thể nghĩ ra hả???”
“Mẹ Trương Hải Luân bị đụng xe?!” – Trọng Lâm hạ tay xuống, kinh ngạc.
“Anh đừng giả bộ! Anh muốn hại chết cả nhà Hải Luân mới vừa lòng ư?”
Trông thái độ căm phẫn dữ dội của Hạ Tuyết, Trọng Lâm lặng thinh vài giây xong hỏi:
“Em... nghĩ là tôi làm?”
Lòng càng thêm giận khi nghe câu đó, Hạ Tuyết lớn giọng hơn và cái nhìn hằn rõ sự căm giận lẫn khinh bỉ:
“Tôi thấy rõ ràng chiếc xe hơi của nhà họ Trọng cùng tên vệ sĩ luôn bên cạnh anh ở ngay trước cổng nhà, chỗ xảy ra tai nạn. Chính người khác cũng nói rằng: mẹ Hải Luân bị xe hơi nhà anh đụng! Không phải anh sai người làm thì là ai???”
Hạ Tuyết vừa dứt lời thì ngay phía sau, một tên vệ sĩ khác liền lên tiếng giải thích:
“Cô Hạ hiểu lầm rồi, suốt đêm qua thiếu gia...”
Chẳng để thuộc hạ dứt lời là Trọng Lâm đã lập tức đưa tay lên ngăn, mắt hắn nhìn Hạ Tuyết không chớp rồi nở một nụ cười khinh khỉnh thú vị:
“Ừ, tôi làm đó! Sao nào? Mẹ hắn chết chưa hay đang hấp hối?”
“Anh...”
Giận đến nỗi Hạ Tuyết ngay tức thì vung tay lên định tát Trọng Lâm thêm lần nữa thế nhưng không rõ sao cô đã kịp giữ mình lại, vì vậy may mắn thay không có cú đánh nào xảy ra... Dường như muốn chọc tức cô hay sao mà hắn lại cười cười bảo:
“Đánh đi! Nếu em nghĩ tôi còn thua cầm thú thì đánh đi chứ! Hiện tại chắc em hận tôi lắm, đánh để trả thù cho Hải Luân của em!”
Trông vẻ mặt bỡn cợt, không có chút gì là hối hận của Trọng Lâm, Hạ Tuyết hoàn toàn bất động, đôi mắt mở to đỏ hoe ngân ngấn nước. Bàn tay đưa lên cao của cô run run. Bản thân không đủ nhẫn tâm để đánh tiếp. Hạ Tuyết không muốn làm người con trai đó đau dù chỉ một lần. Vậy mà... Vừa rồi tát Trọng Lâm, tim cô đau như cắt!
BỘP! Siết chặt bàn tay lại, Hạ Tuyết đánh vào người Trọng Lâm một cái, không nhẹ nhưng cũng chẳng quá mạnh. Cô khóc.
“Sao anh lại trở thành con người như vậy? Hả, Trọng Lâm?”
Nấc lên nghẹn ngào, Hạ Tuyết đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng khóc sắp vỡ oà đồng thời nhanh chóng quay gót, chạy vội ra khỏi phòng.
Khi bóng dáng Hạ Tuyết đã khuất, gương mặt Trọng Lâm không còn giỡn cợt hay tỏ ra vui thích nữa mà trầm hẳn. Cái nhìn của hắn đứng yên, bỗng chốc trở nên trống rỗng. Khẽ khàng nhắm mắt, hắn dùng hai tay đặt lên mặt mình, vuốt mạnh cho tỉnh táo. Thở dài. Chính bản thân anh chàng thiếu gia còn chẳng hiểu cái quái gì vừa xảy ra. Đều hắn nhớ duy nhất chỉ là những giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên mặt Hạ Tuyết.
“Ai được lệnh theo dõi nhà họ Trương?” – Trọng Lâm hỏi lạnh lùng đám vệ sĩ đang đứng tần ngần ngay bên cạnh.
“Dạ thưa thiếu gia, là Lenny! Nhưng giờ cậu ta chưa về.”
“Chết tiệt!”
Trọng Lâm chống tay ngay hông, buông câu hậm hực. Hắn rất muốn làm rõ chuyện này. Rốt cuộc thì điều gì đã xảy ra khiến Hạ Tuyết không những tát mà còn mắng hắn những câu thậm tệ. Quái quỷ thật! Đúng lúc vừa rủa xong thì Trọng Lâm nghe tiếng mở cửa. Mau chóng quay qua, hắn thấy Lenny đi vào với điệu bộ lấm la lấm lét giống như vừa làm điều xấu xong vậy.
“Thưa thiếu gia, tôi đã về.”
Xoay qua đối diện với tên vệ sĩ trẻ măng, Trọng Lâm khoanh tay từ tốn hỏi:
“Mẹ Trương Hải Luân bị xe nhà họ Trọng đụng là thế nào?”
“Dạ!” – Lenny giật bắn mình, kêu khẽ – “Sao thiếu gia biết?...”
“Vậy nghĩa là chính anh đụng bà ấy? Anh điên hả?”
Lenny liền quỳ xuống, ngước nhìn chủ với ánh mắt sợ hãi lẫn van xin:
“Thiếu gia, tôi không cố ý! Thật đó! Bà ấy đột ngột xuất hiện giữa đường nên xe thắng không kịp ! Tôi quá hoảng loạn và để bà ấy nằm đấy... Xin thiếu gia bỏ qua cho tôi lần này! Tôi không cố ý!...”
Thấy tên vệ sĩ tên Lenny vừa dập đầu liên tục vừa không ngừng cầu xin thảm thiết, Trọng Lâm nhắm mắt cắn môi, tay đập lên trán thật mạnh. Hắn sai người theo dõi nhà họ Trương nhằm mục đích giám sát những người trong đó chứ không phải để xảy ra chuyện đụng chết người. Việc đã ra nông nỗi này, biết phải làm gì đây?
Sau một hồi im lặng để nghĩ cách, Trọng Lâm chậm rãi cất giọng thật trầm:
“Giờ mẹ Trương Hải Luân thế nào?”
“Bà ấy được đưa vào bệnh viện, vẫn chưa rõ sống chết thế nào.” – Lenny từ từ ngước lên.
“Hãy vào bệnh viện thăm dò tình hình, nếu có tin gì phải báo cho tôi ngay!”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Lenny đứng dậy một cách vụng về, cúi đầu chào chủ nhân rồi tức tốc rời khỏi phòng.
Nghe âm thanh thở ra nặng nề của Trọng Lâm, một tên vệ sĩ đứng gần e dè hỏi:
“Thưa, nếu bà ấy chết thì thiếu gia định làm gì?”
Đôi mắt đứng yên hướng vào khoảng không phía trước, Trọng Lâm dựa lưng vào bậu cửa sổ ở phía sau, lắc đầu bảo:
“Nếu mẹ Hải Luân chết thì có lẽ tôi sẽ...”
“Sẽ dùng gia thế nhà họ Trọng ém nhẹm chuyện này chứ gì???”
Ngay lập tức, Trọng Lâm đảo cái nhìn về phía cửa phòng, nơi vừa phát ra chất giọng quen thuộc vừa rồi. Rất nhanh, hắn kinh ngạc khi thấy Tô Trang Trang xuất hiện!
“Sao? Làm gì mà anh sửng sốt dữ thế?” – Trang Trang tiến từng bước vào phòng – “Sai thuộc hạ đụng một người phụ nữ vô tội, anh đúng là chả sợ ai cả!”
“Cô đến đây chi vậy, Tô tiểu thư? Còn nghe lén tôi nói chuyện nữa chứ.” – Dù lòng hơi lo nhưng Trọng Lâm vẫn giữ dáng vẻ bình thản, giễu cợt.
“Tôi không nghe lén, anh nói lớn quá thử hỏi có ai mà không nghe.” – Ánh mắt Trang Trang trở nên sắc bén và lạnh lùng – “Trọng thiếu gia! Tôi khuyên anh nên dừng trò *** hại đê tiện của mình lại, nhà họ Trương có thù oán gì với nhà họ Trọng? Anh hết lần này đến lần khác làm hại Hải Luân và người nhà anh ấy!”
Vẫn giữ nguyên tư thế, Trọng Lâm đứng yên không chút phản ứng nào nhưng vẻ mặt thì không được tốt lắm. Đơn giản vì bất ngờ là, ngoài Hạ Tuyết ra giờ có thêm một người nữa biết hắn đang giở trò với gia đình Hải Luân.
“Cô nói gì tôi không hiểu?”
Cười nhạt nhẽo, đối diện, Trang Trang chiếu ánh mắt nghiêm túc về phía anh chàng thiếu gia, hệt như cô nhìn thấu những việc làm sai trái của hắn:
“Đừng giả ngây! Tôi biết cả rồi! Chuyện anh thuê người gài bẫy Hải Long, em trai Hải Luân, để thằng bé vướng vào vụ đánh người gây thương tích! Anh định hại cuộc đời thằng bé à? Nó chỉ mới học lớp 12, tương lai sẽ ra sao nếu nó có tiền án? Anh đâu phải trẻ con mà lại chơi cái trò hèn hạ đó! Giờ thì còn qua việc tông chết người hả?”
Thật sự phải khâm phục Trọng Lâm bởi hắn rất điềm tĩnh trước lời vạch tội từ Trang Trang... Hắn vốn đóng kịch rất giỏi và vì bản thân là kẻ xấu xa bẩm sinh.
“Nè, đừng có vu khống người khác! Nói khơi khơi vậy nghe sao được!”
Nghe thế, Trang Trang thở ra. Cô nghĩ nếu không đưa bằng chứng thì khó mà khiến Trọng thiếu gia danh tiếng ấy nhận tội. Chẳng còn cách nào khác, cô đành làm thế này.
“Ai bảo, tôi có chứng cứ.” – Trang Trang lấy trong túi ra chiếc máy ghi âm – “Nghe cho kỹ lời tự thú từ kẻ được anh thuê, Trọng Lâm!”
***
Ở bệnh viện, Hạ Tuyết mừng rỡ khi vừa trở về đã nghe Hải Luân báo tin mẹ anh vừa qua cơn nguy kịch, hiện đang nằm trong phòng hồi sức chờ tỉnh lại.
“Ôi! Lạy Chúa! Thật là tuyệt!” – Hạ Tuyết suýt bật khóc, hai tay chắp lại cầu nguyện.
“Bố, Hải Long và mình mừng đến nỗi đứng không vững. May mắn quá, mẹ mình không sao.” – Vẻ mặt Hải Luân hớn hở như đứa trẻ, giọng nói xúc động.
“Bác gái là người tốt, Chúa nhất định phù hộ bác ấy.”
“Ừm, cám ơn cậu.” – Hải Luân mỉm cười – “Đúng rồi, mình phải báo cho Trang Trang biết. Ban nãy cô ấy đến đây với tâm trạng rất lo lắng.”
“Trang Trang đến đây ư? Sao giờ mình không thấy cô ấy?” – Hạ Tuyết đảo mắt nhìn xung quanh dãy hành lang vắng người.
“Trang Trang ở đây chưa bao lâu thì bảo có chuyện gấp phải đi... Hình như là đến gặp ai đó! Mình chẳng rõ nữa.”
Đối diện, Hạ Tuyết nhíu mày suy nghĩ. Cô lấy làm khó hiểu tại sao Trang Trang không ở lại bên cạnh Hải Luân trong lúc quan trọng này mà lại tìm gặp ai. Nhưng dù sao thì việc ấy cũng không quan trọng và đáng bận tâm lắm. Định nói thêm điều gì với Hải Luân thì chợt, cô ngạc nhiên bởi thấy ngay mép tường cách chỗ mình đứng không xa có người đứng lấp ló, hình như đang theo dõi hai người. Nhanh chóng nhận ra gương mặt quen thuộc của tên vệ sĩ là kẻ lái xe đụng bà Trương sáng nay, Hạ Tuyết liền rời cuộc nói chuyện với Hải Luân, sải những bước dài đến chỗ anh ta.
Lenny giật nảy người khi thình lình Hạ Tuyết xuất hiện ngay phía trước, đã thế nét mặt còn hầm hầm và sắc lạnh.
“Cô... cô Hạ...”
Chỉ vừa nghe mấy từ lắp bắp từ miệng tên vệ sĩ là Hạ Tuyết đã cắt ngang với vẻ tức giận:
“Anh còn đến đây làm gì? Trọng Lâm sai anh đến hả?”
“Vâng... thiếu gia bảo tôi đến đây xem tình hình bà ấy ra sao...”
Hít sâu một hơi dài để kiềm nén cơn giận, Hạ Tuyết thở mạnh đồng thời bảo:
“Hết nói nổi! Về báo với Trọng thiếu gia của anh, bà Trương vẫn còn sống vì vậy đừng có ăn mừng vội! Chắc chắn anh ta sẽ tức lắm đó!”
Vầng trán nhăn lại do sợ hãi bỗng dưng dãn ra bởi khó hiểu, Lenny lắc đầu đáp ngay:
“Không! Không phải vậy! Thiếu gia lo cho bà Trương nên mới lệnh tôi vào bệnh viện xem tình hình bà ấy thế nào.”
“Gì? Lo ư? Chính Trọng Lâm sai anh đụng bà Trương mà giờ còn tỏ ra lo lắng sao?”
“Cô Hạ hiểu lầm rồi, thiếu gia không có sai tôi làm chuyện tày trời đó!” – Lenny hơi cúi mái đầu, thật khó khăn để tự nhận tội lỗi mình gây ra – “Tai nạn sáng nay chỉ là sự cố! Thật tình là tôi không cố ý! Vì bà Trương xuất hiện bất ngờ ngay giữa đường nên tôi không kịp thắng xe... Tôi rất lấy làm hối hận!”
Trông dáng vẻ ăn năn thảm thương của tên vệ sĩ trẻ, Hạ Tuyết thoáng bất động nhưng rồi nhanh chóng hỏi lại:
“Vậy có nghĩa... không phải Trọng Lâm sai anh đụng bà Trương? Nhưng buổi sáng, lúc tôi bảo anh ta làm thì anh ta không hề chối mà còn tự nhận nữa.”
Từ từ ngước mặt lên, Lenny mỉm cười trả lời rành rọt hệt như hiểu rất rõ vấn đề ấy:
“Cô Hạ không hiểu đó thôi! Từ nhỏ, hễ ai nói oan cho thiếu gia thì chẳng những không giải thích, cậu ấy còn tự nhận mình làm trước mặt người đó! Thiếu gia bảo, nếu ngay từ đầu người ta đã không tin thì dù có nói bao nhiêu lần cũng vô ích! Tính cậu ấy hay cam chịu... Chỉ là khi càng lớn thì cậu ấy càng khác đi!”
Nghe những lời nhỏ nhẹ từ Lenny, Hạ Tuyết đứng ngẩn ra, miệng không nói được gì. Có chuyện đó ư? Thế cô đã hiểu lầm Trọng Lâm? Bấy giờ, Hạ Tuyết mới nhớ kỹ lại câu hắn đã hỏi mình sáng nay: “Em... nghĩ là tôi làm?” rồi cả ánh mắt hắn nhìn cô khi đó... Rất kỳ lạ! Không giống như hắn đang đóng kịch hoặc giả bộ! Nhắm mắt cắn môi, Hạ Tuyết trách bản thân đã không kiềm được cơn nóng giận để rồi tát Trọng Lâm một cái thật đau, đã vậy còn mắng hắn thậm tệ. Dẫu hiểu, với những gì anh chàng thiếu gia gây ra cho gia đình Hải Luân thì cú đánh đó chẳng nhằm nhò gì thế nhưng cô vẫn cảm giác có lỗi...
Trong khi Hạ Tuyết tự trách mình bởi đã hiểu lầm Trọng Lâm thì lúc này hắn lại đang đối diện với điều khá tồi tệ nếu không muốn nói rằng kinh khủng!
Trọng Lâm cứ giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng sau khi được Trang Trang cho nghe băng ghi âm lời tự thú của ông Trần về việc *** hại Hải Long. Hắn không ngờ mọi việc lại đi theo hướng xấu như thế. Vẻ như hắn đủ thông minh để biết: Tất cả đang vượt khỏi tầm kiểm soát! Cuộc chơi này, Trọng Lâm bắt đầu mất dần quyền điều khiển!
“Bằng cách nào cô bắt ông Trần phải nói ra những lời đó?”
Nhận ra sự lo lắng qua nhịp thở không đều của đối phương, Trang Trang nhoẻn miệng cười đầy tự tin, kiểu như chẳng có gì làm khó cô được:
“Chỉ là may mắn trời giúp thôi! Tôi vào bệnh viện định thuyết phục ông Trần ấy đừng kiện Hải Long thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh với ông ta. Tôi nhanh trí thu âm lại và dùng nó uy hiếp ông ta... Đơn giản mà! Trọng thiếu gia, giờ trong tay tôi có đến hai băng ghi âm tố giác tội của anh đấy! Chịu thua chưa?”
Nhìn chằm chằm gương mặt đắc thắng của cô tiểu thư họ Tô, Trọng Lâm hỏi thật trầm:
“Cô... muốn gì nào?”
“Hà, câu hỏi buồn cười quá!” – Trang Trang săm soi máy ghi âm – “Lý nào một tiểu thư như tôi lại dùng nó tống tiền anh à? Tôi nghĩ anh hiểu tôi muốn gì! Tôi chẳng rõ vì sao anh lại ghét Hải Luân như vậy nhưng anh ấy là người tốt, không bao giờ làm phật lòng ai, vì vậy anh có hiểu lầm anh ấy chuyện gì thì hãy bỏ qua! Từ giờ đừng đụng đến nhà họ Trương nữa. Đó là điều tôi cần!”
“Cô nghĩ tôi sẽ nghe theo ư?”
“Với chứng cứ tôi giữ trong tay thì tôi tin chắc anh sẽ làm theo. Đừng nghĩ đến việc thủ tiêu tôi để lấy cuộn băng ghi âm. Vệ sĩ của tôi đang ở ngay trong sân nhà anh, tôi mà mất tích thì không ổn với nhà họ Trọng đâu. Danh tiếng họ Tô, anh biết rõ nhất còn gì. Vả lại, quan trọng là tôi còn cuộn băng ghi âm khác được cất giấu ở một nơi an toàn. Nếu tôi gặp chuyện gì không may thì luật sư của tôi sẽ đưa nó đến cơ quan thẩm quyền và anh, chờ hầu toà là vừa. OK?” – Trang Trang nói dỏng dạc, không hề vấp từ.
Giận! Máu nóng chảy dồn dập trong người Trọng Lâm khi hắn khẽ đưa mắt nhìn xuống dưới sân thấy chiếc xe hơi màu xám và vài tên vệ sĩ của Trang Trang đang đứng. Gương mặt đanh lại trông đáng sợ, hắn trách bản thân đã quá ỷ y để lộ sơ hở. Giờ, hắn không còn đường lui nữa nên đành nuốt sự phẫn nộ điên cuồng vào lòng, nhẫn nhục chấp nhận yêu cầu bỏ qua chuyện Hải Long.
“Cô khá lắm, Tô Trang Trang!” – Trọng Lâm cười nhạt nhẽo, nhấn mạnh tên cô gái thông minh đó – “Thôi được! Tôi sẽ không kiện Trương Hải Long nữa! Nhưng... cô phải đưa cuốn băng ghi âm cho tôi, không xót cái nào!”
Lập tức lắc đầu, Trang Trang cất máy ghi âm vào túi, thở dài thườn thượt:
“Tôi đâu có ngu ngốc đưa nó cho anh! Yên tâm, chỉ cần Hải Long qua được chuyện này thì tôi sẽ huỷ chúng ngay! Dù gì mục đích chính của tôi đâu phải muốn hại anh... À nhỉ, còn việc anh sai người đụng bà Trương, hãy cầu mong là bà ấy còn sống vì nếu không tôi nhất định làm rõ vụ này.”
Trang Trang vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo. Mau chóng mở máy, cô thấy tin nhắn Hải Luân gửi đến. Đôi mắt đang đong đầy sự lo lắng bỗng sáng hẳn lên khi cô đọc được tin bà Trương đã qua cơn nguy kịch. Cất điện thoại, cô tiểu thư quay qua Trọng Lâm đang giữ bộ mặt vô cùng khó coi, báo:
“Xem ra anh lại thua trận hai, mẹ Hải Luân vẫn còn sống, hiện đang nằm trong phòng hồi sức chờ tỉnh lại! Chắc anh tức lắm hả?”
“Mẹ hắn sống thì đỡ cho tôi, việc gì phải tức.” – Trọng Lâm khoanh tay, lạnh lùng.
“Tuỳ anh! Tóm lại, từ giờ anh đừng có đụng vào Hải Luân hay bất kỳ người nào trong nhà anh ấy, nhớ rằng còn có tôi! Chào, tôi về!”
Lúc Trang Trang quay lưng định rời khỏi thì Trọng Lâm bỗng dưng cất giọng, khá rõ:
“Trương Hải Luân, hắn dám cướp người con gái của tôi vì thế, tôi không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng vậy được!”
Dừng bước trong mấy giây, Trang Trang từ từ xoay lại, đối mặt với anh chàng thiếu gia:
“Cái gì? Hải Luân cướp người con gái của anh? Đừng nói rằng...”
“Không phải cô đâu!” – Trọng Lâm cười cợt – “Là Hạ Tuyết! Cô biết cô ấy mà nhỉ?”
Đến lúc này thì võng mạc dãn ra hết mức có thể, Trang Trang không khỏi ngạc nhiên:
“Hạ Tuyết??? Cô ta thì liên quan gì đến chuyện này?”
“Cô không nghe tôi nói à? Hạ Tuyết là của tôi nhưng Trương Hải Luân lại cướp cô ấy khỏi tôi nên... rất dễ hiểu, tôi phải giành lại những gì vốn dĩ thuộc về mình!”
“Anh yêu Hạ Tuyết?” – Trang Trang thấy chuyện đời thật bất ngờ – “Gì vậy chứ? Hết Hải Luân rồi giờ cô ta cũng dính đến anh sao? Ôi! Chẳng tin nổi! Bằng cách nào hai người quen nhau vậy?”
Rời lưng khỏi bậu cửa sổ, Trọng Lâm để hai tay vào túi quần, bước chậm rãi lại trước mặt cô tiểu thư họ Tô trả lời hời hợt:
“Điều ấy cô không cần biết. Tốt nhất cô nên xem chừng lại anh chàng người yêu của cô! Anh ta đang bắt cá hai tay đó!”
Dù rất nhanh nhưng rõ ràng ánh mắt Trang Trang khi ấy có phản chiếu một dòng suy nghĩ kỳ lạ, khá mơ hồ. Vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thường, cô điềm tĩnh đáp:
“Không thể có chuyện này được! Tôi rất hiểu Hải Luân, anh ấy không bao giờ đùa giỡn với tình cảm người khác, càng không bắt cá hai tay!”
“Tôi thấy anh ta với Hạ Tuyết rất thân mật...”
“Không!” – Giọng Trang Trang đột nhiên lớn hơn, cắt ngang câu nói của Trọng Lâm – “Giữa họ chỉ đơn thuần là tình bạn! Thế thôi!”
Quan sát dáng vẻ không ổn của cô tiểu thư họ Tô, Trọng Lâm chợt mỉm cười và hỏi rõ:
“Tô Trang Trang, cô... đang tự dối lừa chính mình ư?”
Không phản ứng gì, Trang Trang chậm rãi hướng mắt vào Trọng thiếu gia. Là một cái nhìn bất động, dường như ẩn chứa điều bí mật nào đó.
“Tôi về!” – Nói xong hai từ ngắn ngủi, cô lập tức xoay gót rời khỏi phòng.
Dõi theo bóng dáng đã khuất của Trang Trang, Trọng Lâm đứng lặng im với vẻ mặt trầm tư đầy nghĩ ngợi. Hắn lại toan tính gì ư?
“Khi nãy Tô tiểu thư nói rằng mẹ của Trương Hải Luân đã qua cơn nguy kịch, vậy thì tốt cho chúng ta. Cứ ngỡ Lenny sẽ phải hầu toà về tội đụng chết người.”
Trọng Lâm vẫn không trả lời trước câu nói nhẹ nhõm lần vui mừng của tên vệ sĩ bên cạnh. Anh chàng thiếu gia này đang nghĩ...
“Thiếu gia, xem như chuyện Trương Hải Long đã trở thành công cốc. Cậu có muốn chúng tôi bắt ông Trần về đây không ạ?”
“Không cần.” – Trọng Lâm đưa tay lên, lắc đầu – “Việc đổ bể như vậy rồi thì có bắt ông ta về cũng thế thôi.”
“Sắp tới, thiếu gia định làm gì tiếp theo?”
Chính Trọng Lâm cũng đang tự hỏi mình câu ấy. Cuộc chơi này kết thúc sớm hơn dự tính và điều đáng tức giận là, kết quả đã không đúng theo ý hắn. Giờ phía sau Hải Luân đã có Tô Trang Trang chống đỡ, cô Tô tiểu thư đó nói thì nhất định sẽ làm. Nếu Trọng Lâm tiếp tục đụng đến Hải Luân và người nhà của anh thì không khéo họ Trọng với họ Tô đối đầu nhau... Điều này không tốt chút nào! Suy cho cùng, người Trọng Lâm muốn nhắm vào là Hải Luân. Có thể có cách nào vẫn chia cắt được anh chàng họ Trương và Hạ Tuyết mà không dính đến Trang Trang? Rõ ràng, Trọng Lâm vẫn không từ bỏ cuộc trả thù này. Và vẻ như giờ đây, hắn đã chuyển qua một cách khác...
Chậm rãi tiến lại chiếc bàn rồi mở ngăn tủ ra, Trọng Lâm đưa tay vào bên trong và rất nhanh sau đó, hắn lấy ra một khẩu súng ngắn.
“Thiếu gia! Cậu muốn làm gì? Xin đừng nóng vội...”
Bỏ mặc lời khuyên ngăn và dáng vẻ lo lắng của đám vệ sĩ, Trọng Lâm nhìn chằm chằm thứ kim loại lạnh băng chết chóc đó cùng nụ cười chất chứa đầy toan tính.
***
Ngoài ban công bệnh viện, sau khi kín đáo nhìn gương mặt không cảm xúc của Trang Trang, Hạ Tuyết chậm rãi hỏi:
“Chẳng hay, có chuyện gì ư?”
Tần ngần trong vài phút, Trang Trang từ từ quay lại đối diện với Hạ Tuyết, bảo nhanh:
“Tôi đã biết chuyện Trọng Lâm vì yêu cô mà hại Hải Luân và cả người nhà anh ấy.”
“Sao... sao cô lại...”
“Tôi vừa đi gặp Trọng Lâm. Vốn, chúng tôi từng là mối tình đầu của nhau!”
Sự tiết lộ đó khiến Hạ Tuyết vô cùng bất ngờ. Trang Trang với Trọng Lâm? Mối tình đầu? Họ từng yêu nhau? Hoá ra lại có chuyện trùng hợp như vậy... Còn chìm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang thì Hạ Tuyết thoáng giật mình khi giọng Trang Trang lại cất lên:
“Trở lại mục đích của cuộc nói chuyện riêng này. Cô có thể rời xa Hải Luân được không?”
“Hả? Rời xa Hải Luân?”
“Đúng! Mãi mãi!”
Nghe Trang Trang nhấn mạnh hai từ mãi mãi, Hạ Tuyết bất động và đôi mắt mở to kinh ngạc. Nhưng không quá lâu để cô lên tiếng hỏi vì đã hiểu ra nguyên nhân:
“Vì Trọng Lâm phải không?”
Khoanh tay lại, Trang Trang gật đầu đồng thời thở ra thật mạnh kiểu như việc đã rõ ràng:
“Phải! Quan trọng, trên hết vẫn là vì Hải Luân và người nhà họ Trương! Theo những gì Trọng Lâm kể thì mối quan hệ giữa hai người không đơn giản vậy thì chắc cô hiểu tính anh ta! Trọng Lâm – kẻ có thể dùng mọi thủ đoạn để giành lấy thứ mình muốn! Đặc biệt là người con gái anh ta yêu... Bởi vì cô mà Trọng Lâm đã gây ra biết bao nhiêu điều tệ hại cho Hải Luân. Nói cách khác, cô là nguyên nhân của tất cả chuyện này!”
Đối diện, Hạ Tuyết lặng im nghe những lời kết tội từ Trang Trang. Cô biết mình chính là kẻ gây ra mọi việc: lừa gạt Trọng Lâm, làm hắn đau khổ để rồi trả thù Hải Luân; gia đình anh chàng họ Trương ra nông nỗi như hiện tại hiển nhiên cũng do cô. Đáng lý, Hạ Tuyết nên hiểu điều đó sớm hơn. Điều Trang Trang nói rất đúng! Chỉ cần cô rời xa Hải Luân thì có thể Trọng Lâm sẽ buông tha anh. Nhưng, phải rời xa mãi mãi người con trai từng là mối tình đầu của mình khiến Hạ Tuyết cảm thấy đường đột quá. Dù giờ đây, tình cảm cô dành cho anh đã không còn như xưa ấy vậy lòng vẫn hụt hẫng làm sao. Tình yêu năm năm, đâu thể từ bỏ dễ dàng đến thế.
“Tôi hiểu! Có lẽ đây là cách tốt nhất!...” – Hạ Tuyết trả lời sau khi im lặng trong vài phút.
Hiển nhiên, Trang Trang thấy vô cùng nhẹ nhõm khi nghe vậy. Điều cô lo sợ cuối cùng đã giải quyết ổn thoả. Mối nguy lớn nhất xem như mãi mãi biến mất, kể từ giờ phút này.
“Cám ơn cô đã nghĩ cho Hải Luân.”
Dứt lời, một cách lạnh lùng, Trang Trang bỏ đi ngang qua Hạ Tuyết và sự thật là, cô tiểu thư xinh đẹp ấy đã nở nụ cười nhẹ nhõm lẫn mãn nguyện.
Còn Hạ Tuyết, cô hướng cái nhìn ra khoảng không rộng lớn phía trước ban công với nỗi buồn thầm lặng chôn giấu tận sâu trong cõi lòng. Chỉ bản thân cô mới hiểu...
.....
Vừa được Trang Trang đỡ ngồi xuống ghế, Hải Luân đã nhẹ nhàng hỏi:
“Em với Hạ Tuyết nói gì với nhau thế?”
“Chỉ là chuyện riêng của con gái thôi, anh biết làm gì.” – Ngồi xuống bên cạnh, Trang Trang đáp vẻ hơi bâng quơ.
“Ừ, anh tiện hỏi thôi.” – Hải Luân cười dịu dàng – “Nếu hai người có thể làm bạn tốt của nhau thì còn gì bằng. Sẽ tuyệt lắm!”
Trông gương mặt vui vẻ của bạn trai, Trang Trang khẽ thở dài và xoay đi hướng khác. Cô không thích lắm mỗi khi anh cứ nhắc về Hạ Tuyết. Thật sự, không thể để tình trạng như thế kéo dài được! Đắn đo hồi lâu, cô tiểu thư xoay mặt trở lại rồi cất giọng đề nghị:
“Hải Luân, hay là cuối tháng này chúng mình tổ chức lễ đính hôn nhé!”
Nụ cười trên môi Hải Luân bỗng nhiên nhạt dần, chính xác là trông anh không được vui.
“Đính hôn? Sao em lại nghĩ đến chuyện ấy vậy?”
“Có gì đâu. Bọn mình yêu nhau hơn bốn năm rồi cũng nên có cái gì chứ. Giờ anh còn học đại học chưa thể kết hôn nên đính hôn cũng là điều tốt.” – Trang Trang quàng tay qua tay bạn trai, tựa đầu lên đó – “Em chỉ muốn cả hai chính thức là của nhau.”
Không đáp lời, Hải Luân ngồi yên gần như bất động trên ghế. Đính hôn với Trang Trang, anh thấy bất ngờ lẫn nhanh chóng quá! Thú thật, anh chưa nghĩ đến việc ấy. Bởi đơn giản bản thân sớm nhận ra tình cảm dành cho Trang Trang hình như đã khác xưa. Trái tim Hải Luân hiện tại đang có bóng hình của một người con gái khác...
“Anh không trả lời em sao?” – Trang Trang bỗng cất giọng buồn xo.
“Hả? À ừ... tạm thời anh nghĩ chúng ta khoan hãy tính đến việc đính hôn. Em cũng biết dạo gần đây, gia đình anh gặp nhiều chuyện không may. Trước mắt anh chỉ mong giải quyết chuyện của Hải Long và chờ mẹ tỉnh dậy.” – Hải Luân khéo léo từ chối.
“Ừm.” – Trang Trang giấu tiếng thở dài – “Em biết rồi! Để chờ bác gái tỉnh lại sau đó chúng ta cùng bàn bạc kỹ lưỡng chuyện đính hôn.”
Khẽ gật đầu, Hải Luân cười nhẹ nhưng khi quay mặt sang bên khác thì nụ cười ấy biến mất rất nhanh chóng.
***
Đặt cái thùng giấy nặng trịch xuống đất, Thục Nghi quẹt mồ hôi rồi đưa mắt về phía những người nữ nhân viên tạp vụ đang đứng gần đó:
“Vậy cái này để ở đây ạ?”
Bình thường, mọi người sẽ vui vẻ đáp lời Thục Nghi thế nhưng chẳng rõ sao hôm nay ai ai cũng im lặng, chưa kể thỉnh thoảng họ còn liếc nhìn và xì xầm to nhỏ gì đó về cô. Sáng nay đến công ty ELLE, vừa bước chân vào đây là Thục Nghi đã nhận ra sự khác thường ở họ. Trông ánh mắt đầy soi mói đó có cả sự khinh miệt lẫn coi thường. Cô tự hỏi, bản thân có lỡ gây làm hành động nào phật lòng những người phụ nữ trung niên này không. Nhưng rõ ràng cô chẳng hề bất kính hay mạo phạm gì ai cả nếu vậy thì vì sao... Vẻ như thái độ hời hợt xa lánh từ họ không đơn giản chỉ dừng ở mức trách mắng tức giận thông thường. Chắc chắn đã có điều gì đấy bất bình thường vừa xảy ra.
“Nè! Cô xong việc rồi thì đi lau chùi phòng họp, đừng đứng ở đây chúng tôi khó chịu lắm.”
Giọng một nữ tạp vụ cất vang đầy hậm hực khiến Thục Nghi rời khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang. Mau chóng đảo cái nhìn trở lại, cô đáp:
“Phòng họp cháu mới dọn dẹp ban nãy.”
“Còn mấy cái phòng cuối lầu hai, hôm bữa bụi bặm đến phát gớm.”
“Các phòng đó cháu vừa quét sạch sẽ, lau chùi ngày hôm qua.”
“Thế thì đi pha trà!”
“Cháu cũng đã pha xong.”
“Ơ hay! Cái gì cũng xong hết cả rồi à? Vậy thì phải tự tìm cái gì để làm chứ. Hay cô vào phòng vệ sinh chùi rửa đi. Ở đấy cứ hết buổi là dơ ngay!”
“Dạ?” – Thục Nghi ngạc nhiên – “Chùi rửa phòng vệ sinh ạ? Nhưng cái đó đâu phải nhiệm vụ của cháu! Đấy là nhân viên vệ sinh...”
Người phụ nữ khi nãy lập tức cắt ngang lời cô gái trẻ bằng âm thanh thở dài chán nản:
“Người cỡ như cô cũng đâu sạch sẽ gì. Chùi rửa phòng vệ sinh là quá hợp!”
Bà ta vừa dứt lời thì những người còn lại đồng loạt cười lớn vẻ như vui thú lắm.
Đối diện, Thục Nghi đứng ngẩn ra bởi không hiểu lý do gì họ lại nói toàn mấy câu sỉ nhục mình. Trông cách cười hô hố lố lắng ấy, cô cố kiềm chế cơn giận, hỏi rành rọt:
“Cháu chẳng rõ mình đã làm gì khiến các dì không thích. Nếu cháu sai ở đâu xin cứ nói cháu sẽ sửa nhưng mong các dì hãy tôn trọng cháu!”
Tiếng cười ngưng bặt. Không phải vì nhận ra hành động quá mức mà là những người phụ nữ này đang quay trở lại việc nhìn chằm chằm Thục Nghi, vẫn với kiểu soi mói cợt nhã.
“Tôn trọng? Nói nghe hay quá. Hạng gái làm trong bar như cô cũng bày đặt tự trọng!”
“Cái gì?” – Mắt Thục Nghi mở to do quá đỗi kinh ngạc.
“Sao, tưởng giấu giếm là không ai biết hả? Trông mặt xinh xắn hiền lành vậy mà ai dè, làm PR trong bar, qua đêm với nhiều đàn ông. Cô cũng ghê gớm thiệt! Định mồi chài giám đốc chứ gì? Đũa mốc mà chòi mâm son! Không biết xấu hổ!”
Bị sỉ nhục một tràng dài, Thục Nghi không phản ứng gì ngoài việc đứng bất động. Cô không hiểu vì sao những người phụ nữ tạp vụ này lại biết về chuyện mình từng làm PR. Chẳng lẽ ai đó đã nói? Không phải Thục Nghi, không phải Tri Đồng thì lý nào là... Và khi trông sự miệt thị ghê gớm từ họ, cô bắt đầu hiểu bản thân sắp gặp điều tệ hại.
Tri Đồng có chuyến công tác xa, hai ba ngày sau mới về nên Thục Nghi đành ăn trưa với các nhân viên khác. Lúc xuống nhà ăn, cô chợt thấy tất cả những ai có mặt tại đây đều dồn mắt về phía mình. Cái nhìn của họ giống hệt mấy người phụ nữ tạp vụ sáng nay. Cô cảm giác bất an khi nghe họ xì xầm gì đó. Nhưng không thể làm gì, cô vẫn phải lấy khay để múc thức ăn và dùng bữa trưa. Ngay cả nhân viên phòng bếp cũng quét mắt từ trên xuống dưới khắp người Thục Nghi khi cô đi đến từng thau thức ăn lấy đồ.
Việc kỳ lạ ấy chưa dừng ở đó, khi Thục Nghi cầm khay thức ăn đến một chiếc bàn và ngồi xuống thì ngay lập tức những người xung quanh liền đứng dậy lảng đi nơi khác thật nhanh chóng hệt như cô gái là con quái vật đáng sợ. Còn đang khó hiểu thì bỗng nhiên Thục Nghi nghe tiếng nói chuyện của một nhóm ở bàn gần bên...
“Con nhỏ đó làm PR! Nhìn ngon ghê!”
“PR là gì mậy?”
“Haizzz! Mày ngu quá! PR tức là gái trong quán bar. Làm cái đó là cho đàn ông sờ mó, ôm ấp thậm chí qua đêm luôn. Mấy đứa con gái kiểu ấy hấp dẫn lắm mày ơi!”
“Làm gái thì nói đại làm gái, bày đặt PR này nọ! Mà sao nó vào được ELLE?”
“Thì nghe Hoàng phu nhân bảo cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì cho giám đốc tụi mình. Cũng phải, những con PR biết cách mồi chài đàn ông giàu lắm.”
“Ghê vậy! Hạng gái kiều đó chẳng ra gì. Hình như đang làm nhân viên tạp vụ, coi chừng mốt leo lên làm bà hoàng luôn! Ha ha ha!”
Ngồi nghe cuộc nói chuyện thì thầm của đám nhân viên trẻ, Thục Nghi giận đến nỗi môi mím lại, ánh mắt toé lửa còn hai tay siết chặt cái khay thức ăn. Thế là rõ, chính Hoàng phu nhân “thông báo” cho tất cả mọi người trong công ty ELLE biết về thân phận trước đây của cô. Người đàn bà đó định dùng dư luận để chà đạp cô. Biết con trai đi vắng mấy ngày nên bà “tranh thủ” chèn ép Thục Nghi với ý định để cô xin nghỉ việc.
... Phải cố lắm Thục Nghi mới dùng xong bữa trưa nhạt nhẽo trong cái âm thanh xì xầm soi mói giễu cợt từ những người kia. Nhanh chóng đứng dậy, cô liền rời khỏi phòng ăn. Nhưng vừa ra đến cửa thì ÀO! Một tràng nước đen ngòm hôi thối hất thẳng vào người Thục Nghi. Giờ trông cô ướt nhem như chuột lột... Sau mấy giây im lặng thì bất ngờ, một tràng cười thật lớn vang lên khoáy động cả nhà ăn rộng lớn.
“Nước sông Sài Gòn thơm không hả em, cô gái PR?”
“Hey! Làm gái thì về bar mà làm, ở ELLE không có chỗ đâu!”
“Em ơi, phải giám đốc mới được hả? Anh đây thì sao!”
Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha!
Thục Nghi chẳng nhớ rõ khi đó bản thân cảm cảm thấy thế nào mà chỉ nghe những tràng cười chế giễu vang mãi không ngớt. Kỳ lạ thay, cô không giận. Nhưng, lòng lại đau đến mức khó chịu. Cơn cuồng nộ sẽ không bao giờ xuất hiện khi người đó bị tổn thương vượt quá sức chịu đựng. Và lần đầu tiên, một Lý Thục Nghi ương bướng ngang ngạnh chưa từng khuất phục ai lại nhận ra mình muốn khóc... Dẫu thế cô kiên quyết tự nhủ phải mạnh mẽ, tuyệt đối đừng rơi giọt nước mắt nào trước bọn họ.
“Ây dà xin lỗi nha, tại tôi trượt chân nên lỡ hất cả sô nước vào người cô.”
Trông cái cách vừa nói vừa kín đáo cười cười của người đối diện thì Thục Nghi hiểu đây là một trò đùa được sắp đặt sẵn. Còn ai đứng phía sau thì hẳn chẳng cần đoán nữa.
Chẳng nói lời nào, Thục Nghi quay lưng bước vội với bộ dạng ướt sũng và bốc mùi. Cô để lại sau lưng tràng cười mỉa mai chưa dứt cả những lời nói khinh miệt vang văng vẳng.
.....
“Dì Tam, đỡ phụ cháu cái thùng này lên kệ với ạ!” – Thục Nghi, hai tay đỡ lấy thùng giấy to đùng đang đứng trên ghế, cố quay ra sau gọi người phụ nữ có tên Tam.
Bà Tam dường như giả vờ không nghe, tiếp tục lúi húi lau chùi bộ ấm trà đắc tiền.
“Dì Tam! Xin giúp cháu một chút, nó sắp rớt rồi!” – Giọng Thục Nghi đầy lo lắng.
Buông miếng vải lau xuống bàn, bà Tam thở ra thật dài đồng thời xoay sang bên nhìn Thục Nghi vẫn còn trong tư thế đỡ thùng giấy vẻ rất khó khăn:
“Tự cô làm lấy, kêu réo cái gì! Cô giỏi tiếp cận đàn ông lắm mà, sao không nhờ thằng nào đó phụ cho! Hứ! Đồ con gái đáng khinh!”
Sững người và hoàn toàn bất động, Thục Nghi nhìn theo bóng dáng to béo của bà Tam rời khỏi phòng, cửa đóng cái rầm. Trong đây chỉ còn lại mỗi cô gái với cái thùng giấy trên tay. Nó thật sự nặng! Nhưng chắc chắn rằng vẫn không nặng hơn lòng cô ngay lúc này. Lặng thinh vài giây, Thục Nghi nhắm mắt hít sâu một hơi rồi mở mắt, tiếp tục cố gắng đỡ thùng giấy lên cái kệ cao. Chỉ cần thêm chút nữa là mọi thứ đã ổn ấy vậy xui xẻo thay chân ghế bỗng nhiên bị trượt. Không cần nói cũng hiểu hậu quả thế nào.
RẦM! Sau âm thanh đổ lớn là Thục Nghi đã ngồi bẹp dưới nền đất giữa một đống khăn giấy rớt ra từ cái thùng. Cô nhăn mặt vì hình như chân phải bị trặc, khá đau... Im lặng trong chốc lát, cô từ từ co chân lại đồng thời nhìn những cuộn khăn giấy nằm vung *** khắp nơi. Mắt ươn ướt, sóng mũi cay xè, Thục Nghi có lẽ đã bật khóc nếu không mạnh mẽ kiềm nén dòng xúc cảm sắp vỡ oà. Và cô ước giá như Tri Đồng có ở đây, ngay bên cạnh để được anh ôm vào lòng, an ủi động viên. Sao cô lại nhớ anh nhiều đến vậy? Mạnh mẽ. Ngang bướng. Vững vàng. Hoá ra giờ Thục Nghi mới hiểu, bản thân không hề như thế. Cô vẫn cần được chở che, vẫn cần vòng tay của người đàn ông mình yêu.
“Đừng khóc! Lý Thục Nghi, cố gắng lên! Nhất định không gục ngã!”
Gạt nhanh giọt lệ đắng sắp rơi, Thục Nghi vừa tự nhủ vừa ngồi nhổm dậy một cách khó khăn, đưa tay cầm lấy mấy cuộn khăn giấy bỏ vào thùng. Cô hiểu nếu mình không mạnh mẽ thì ngay bây giờ phải cố gắng mạnh mẽ hơn bởi từng hứa sẽ bảo vệ Tri Đồng và trên hết cô biết rất rõ những điều tệ hại này sẽ còn tiếp tục kéo dài trong nhiều ngày tới.
Anh sẽ mãi mãi để quá khứ ngủ yên nếu nó làm tổn thương người con gái anh yêu! Nhất định là thế!
Mong rằng những điều kỳ diệu mà Tri Đồng từng nói sẽ trở thành ngọn nến sưởi ấm trái tim Thục Nghi trong mấy ngày đơn độc...
***
“Ngày mai anh về sao? Thật không?”
« Ừ, mai anh đáp chuyến máy bay buổi sáng, chắc về đến Việt Nam cũng ba bốn giờ chiều. Em làm gì mà phấn khởi dữ vậy? »
“Ai bảo em phấn khởi? Đang chán thì có vì những ngày tự do của em đã kết thúc. Thế là sắp tới mỗi ngày em đều phải gặp anh.”
« Nói vậy là buồn nhé! Anh thì mong gặp em đến độ muốn bay về Việt Nam ngay bây giờ. Mốt anh đi luôn xem em nhớ anh thế nào.”
“Xì! Tưởng bở á! Bệnh hoang tưởng của anh ngày càng nặng đấy thiếu gia của tôi.”
« Thôi được rồi cô bé, luận về tranh cãi anh thua em mấy bậc. Ừm, mấy ngày qua mọi thứ vẫn bình thường chứ? Ý anh là có chuyện gì bất ổn không? »
“Vẫn ổn! Em làm việc rất chăm chỉ, tháng này anh phải trả lương cho em nhiều vào đấy.”
« Ừ ừ, chờ anh về xong đã nhưng nhất định sẽ thưởng thêm cho cô nhân viên xinh đẹp. À, cuộc họp sắp bắt đầu nên anh cúp máy đây. Tối anh gọi lại cho em sau. »
PÍP! Đầu dây bên kia nghe âm thanh cúp máy của Tri Đồng, Thục Nghi liền hạ điện thoại xuống. Thở ra nhẹ nhõm, cô thấy vui vì cuối cùng mai anh cũng trở về. Ba bốn ngày qua, vừa nhớ anh chàng vừa đối diện những điều tồi tệ lẫn kinh khủng khiến cô thật sự thấy mệt mỏi. Chỉ hy vọng khi Tri Đồng trở lại ELLE thì mọi người trong công ty sẽ bớt kiếm chuyện hơn... Khẽ khàng, Thục Nghi đảo mắt nhìn xuống hai cánh tay mình. Chẳng rõ mấy hôm trước, cô bị đám nhân viên chọc phá thế nào mà giờ da thịt đầy vết trầy xước. Bàn chân cũng có vài chỗ bầm tím. Hành hung đánh đập thì không có nhưng họ thường giả vờ làm ngã đồ, lắm khi là đổ nước ra sàn nhà hay đại loại những điều như thế khiến cô vấp té hoặc trượt ngã. Cả người trầy xước tùm lum. Ban nãy nghe Tri Đồng hỏi thăm tình hình, Thục Nghi đã nói rằng mình vẫn ổn. Chính xác, cô không muốn anh phải lo lắng phiền muộn nữa. Cô tin mình đủ sức chịu đựng tất cả. Một phần vì nghĩ cho Tri Đồng nên Thục Nghi cắn răng cam chịu, không phản kháng lại trước trò bắt nạt trẻ con vớ vẩn từ những người nọ. Nếu cô im lặng thì may ra mới mong trò đùa dai này sớm kết thúc.
Ngồi suy nghĩ thẩn thờ trong ít phút, Thục Nghi chậm rãi đứng dậy, cúi xuống đỡ thùng giấy nặng trịch lên tay. Hít sâu thở ra vài lần rồi cô bước đi thật cẩn thận vì sợ lại trượt té bởi thứ gì đó được đám nhân viên bày ra.
Đứng phía trên dãy hành lang, Hoàng phu nhân dõi mắt theo bóng dáng Thục Nghi đang khó khăn mang chiếc thùng to đùng đi chậm chạp về phía thang máy. Không nói cũng biết, việc quá khứ làm PR của Thục Nghi bị bại lộ và tiếp theo là những trò *** hại quá đáng của đám nhân viên đều do người phụ nữ này cố tình gây ra. Bà muốn hành hạ cô gái trẻ đó – kẻ mà bà nghĩ đã bỏ bùa mê thuốc lú cho con trai mình – để cô chịu không nổi phải rời khỏi ELLE, rời khỏi Tri Đồng. Nhưng điều rắc rối là, Hoàng phu nhân chẳng ngờ Thục Nghi lại chịu đựng giỏi như vậy, kiểu như nhất quyết sẽ ở lại đây đến cùng! Hiển nhiên, bà cũng tuyệt đối không từ bỏ chuyện gây áp lực với cô. Thục Nghi càng kiên cường ngoan cố bao nhiêu, bà càng thẳng tay đàn áp bấy nhiêu. Chẳng rõ ai sẽ trở thành kẻ chiến thắng và đứng vững đến phút cuối cùng đây.
“Để xem, cô chịu đựng đến bao giờ!”
Hoàng phu nhân nở nụ cười khinh khỉnh, hẳn đang nghĩ ra một trò thú vị khác dành cho Thục Nghi. Và bà tin, sau việc này thì rất có thể sẽ “tức nước vỡ bờ.”
.....
Phù! Thục Nghi thở ra thật mạnh sau mấy tiếng đồng hồ chùi rửa phòng vệ sinh, vì bị nhóm phụ nữ tạp vụ bắt ép nên giờ bản thân “kiêm” luôn cả công việc khổ sở này. Ba hôm nay, ngày nào cũng như ngày đó, cứ hễ đúng bốn giờ chiều là cô phải lau dọn tất cả cả các toilet từ lầu năm đến lầu tám. Làm hì hục đến tận hơn bảy giờ tối mới xong, cô gần như rã cả người. Lưng và tay chân mỏi nhừ bởi chẳng có lấy một ai giúp đỡ cô. Đúng thật tình hình hiện tại quả nhiên tồi tệ!... Gác cây lau đã giặt sạch sẽ xong, Thục Nghi đứng dựa lưng vào bức tường gạch men thở mệt nhọc. Đưa tay quẹt nhẹ những giọt mồ hôi bịn rịn trên trán, cô ngước nhìn trần phòng với cả chục chiếc đèn neon nối dài nhau, sáng trưng. Nghĩ đến việc ngày mai Tri Đồng trở về là lòng cô thấy nhẹ hẳn, bao mệt mỏi tủi nhục mấy ngày qua đều tan biến. Chưa bao giờ, cô gái họ Lý lại mong thời gian hãy qua nhanh nhanh như bây giờ. Thục Nghi mong được thấy Tri Đồng, được nằm trong vòng tay anh xiết bao.
“Cố gắng lên! Nhất định phải mạnh mẽ hơn trước khi anh ấy trở về!”
Tự nhủ với bản thân, Thục Nghi gật đầu và nắm chặt tay để cổ vũ cho chính mình. Xong, cô rời lưng khỏi bức tường gạch men, cũng sắp đến giờ tan việc, để rời khỏi phòng toilet. Thế nhưng có một chuyện không may đã xảy ra... Thục Nghi vô cùng ngạc nhiên khi không tài nào mở cửa phòng được. Dù cố xoay nấm tay bao nhiêu lần, cửa vẫn kẹt cứng. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, cô để ý vẻ như cửa bị khoá từ bên ngoài. Dường như dần dần hiểu ra rằng, có ai đó muốn chơi khăm bằng cách nhốt mình ở trong này, Thục Nghi dùng hết sức đánh mạnh tay vào cánh cửa đồng thời gọi lớn:
“Mở cửa! Làm ơn mở cửa! Nếu có ai đứng ngoài đó thì xin mở cửa đi! Tôi không muốn bị như vậy đâu! Làm ơn!”
Mặc tiếng kêu cứu đầy sợ hãi của Thục Nghi, bên ngoài cửa, đám nhân viên nam nữ có đủ nhìn nhau cười khoái trá. Thế là rõ, chính những người này khoá chốt cửa, nhốt Thục Nghi. Họ bắt đầu nói, thì thầm và khe khẽ.
“Cho con nhỏ đó la khản cổ luôn, cũng chẳng ai nghe!”
“Ừ, đáng đời! Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Thân làm gái mà bày đặt vòi cao, cua cả giám đốc tụi mình. Không thể làm ngơ, phải trị ả!”
“Nhốt vậy cũng đâu đến nỗi, cần mạnh tay hơn.”
“Cái đó thì yên tâm, đây chuẩn bị sẵn rồi.”
Tên nhân viên cười nham nhở khi cầm lên một cái sô nhựa đỏ, bên trong lúc nhúc những chú chuột con đen xì đang không ngừng kêu chít chít đòi mẹ. Tất cả họ nhìn nhau và liên tưởng đến cảnh Thục Nghi phải đối mặt với đám vật hôi hám này trong mấy tiếng đồng hồ.
... Thục Nghi suýt hét lên kinh hãi khi thình lình cả đống chuột con từ trên cao, qua khe cửa, rớt xuống người mình. Lập tức, cô phủi phủi như điên lũ chuột bám trên đầu, vai, tay chân. Thật kinh khủng! Giờ đây, khắp sàn và hầu hết mọi nơi trong toilet đều đầy chuột. Chúng bò chạy nhốn nháo, miệng cứ kêu lên cái âm thanh rùng rợn chít chít kia. Hoảng sợ, Thục Nghi đập cửa liên hồi, càng lúc càng mạnh còn miệng thì gào lớn:
“MỞ CỬA! LÀM ƠN MỞ CỬA! TÔI XIN CÁC NGƯỜI! HÃY MỞ CỬA!”
Nhưng vô ích, dù có la hét khản cả cổ hay van xin thảm thiết thế nào thì cánh cửa toilet vẫn đóng chặt, hoàn toàn im lặng. Ngừng việc kêu cứu lại, Thục Nghi hạ tay xuống bởi hiểu những kẻ độc ác ngoài kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Từ từ xoay lại, cô đưa ánh mắt toát lên vẻ kinh hãi khi nhìn lũ chuột con đen xì đang bò ở xung quanh. Nhanh chóng, cô leo lên bục rửa mặt vì nó khá cao, để tránh đám vật lúc nhúc đó. Ngồi bó gối, cả người co ro, Thục Nghi cố ngăn tiếng khóc sắp bật ra thành tiếng. Chưa bao giờ, cô thấy sợ hãi cùng cực như vậy và mong một phép màu sẽ đến...
Nhưng nửa tiếng... Một tiếng... Rồi đến hai tiếng... Tất cả vẫn như thế chẳng có gì thay đổi.
Trên bục rửa mặt, Thục Nghi vẫn ngồi bó gối lặng thinh, đôi mắt không chớp nhuốm vẻ mệt mỏi. Nó cay và khô do khóc nhiều. Trông cô thật thất thần. Thỉnh thoảng có vài chú chuột con nghịch phá leo lên bục, ngay tức thì cô hất mạnh chúng xuống đất. Tốt nhất không nên để lũ gặm nhấm man rợ ấy đến gần. Gục mặt lên đầu gối, Thục Nghi nghĩ rằng có lẽ bản thân sẽ phải ngủ cùng lũ chuột hết đêm nay.
Vào đúng cái lúc Thục Nghi sắp thiếp đi trong cơn mê man thì bỗng nhiên âm thanh mở khoá vang lên đồng thời cánh cửa phòng toilet bật tung ra. Cơn buồn ngủ lẫn nỗi sợ hãi mau chóng biến mất khi Thục Nghi kinh ngạc bởi thấy ngay lối vào bóng dáng Tri Đồng xuất hiện. Gương mặt anh lộ rõ sự lo lắng và cả niềm vui mừng. Trong lúc Thục Nghi không biết cảnh tượng trước mặt là mơ hay thật thì Tri Đồng đã sải những bước dài, bỏ mặc đám chuột con tháo chạy bên dưới, đến bên bục cửa mặt. Anh đưa tay ôm lấy người yêu còn đang ngồi co ro do sợ hãi, miệng không ngừng nói:
“Thục Nghi! Anh về rồi! Đừng sợ, có anh đây! Nói anh biết, em không sao chứ?”
Về phía Thục Nghi, cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng dù đang nằm trong vòng tay Tri Đồng.
“Là anh ư? Em có mơ không? Đây là thật hay giả?” – Giọng cô run lên, nghe nghèn nghẹn.
“Không phải mơ, là anh thật đây.” – Tri Đồng siết chặt cơ thể lạnh giá của Thục Nghi, để cô cảm nhận được hơi ấm từ mình – “Anh đã về!”
Nghe rõ, rất rõ âm thanh thì thầm quen thuộc phát ra từ bờ môi ấy, Thục Nghi bấy giờ mới tin Tri Đồng đã trở về và đang ôm mình thật ấm áp. Chỉ chờ có vậy, cô nhanh chóng giữa chặt lấy tay anh rồi bật khóc nức nở. Bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén, nỗi uất ức, đau đớn cùng sự cam chịu trong mấy ngày qua lập tức vỡ oà. Thục Nghi cứ khóc, khóc mãi trên đôi vai vững chắc nhưng cũng rất đỗi dịu dàng của Tri Đồng. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ không còn phải sợ gì nữa. Cái vuốt tóc nhẹ nhàng, cái ôm nồng ấm cả giọng nói trầm bổng từ người đó đều giải phóng cô khỏi những điều khủng khiếp tệ hại vừa nãy.
... “Sao anh biết em bị nhốt trong toilet?” – Thục Nghi hỏi sau khi đang ngồi trên ghế sofa tại phòng chờ và đã uống xong cốc sữa nóng do Tri Đồng pha.
Nghĩ đến đám nhân viên chơi khăm Thục Nghi là Tri Đồng không giấu được vẻ tức giận. Anh kéo áo vet sát vào người cô rồi chậm rãi đáp:
“Vừa về Việt Nam là anh gọi cho em ngay nhưng không nghe bắt máy. Anh đoán em vẫn còn ở công ty nên định đến đây gây bất ngờ. Mới bước vào cửa thì may mắn anh nghe được đám nhân viên phòng kinh doanh nói cười sôi nổi về việc nhốt em trong toilet. Sau khi tra hỏi rõ, anh lập tức vào đây cứu em!”
“À, vậy ư? Đúng là may thật! Nếu không có anh chắc em qua đêm với lũ chuột rồi! Khủng khiếp quá đi mất!” – Thục Nghi đặt tay lên trán, vẫn còn mỏi mệt vô cùng.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Thục Nghi, Tri Đồng nén tiếng thở dài nặng nề kiểu như đang lưỡng lự điều gì đấy không biết có nên nói ra hay chăng. Nhưng có vẻ, anh hiểu cũng chẳng thể giấu giếm thêm được.
“Anh xin lỗi! Anh đã không nghĩ gì đến việc em sẽ gặp những thứ tệ hại này. Anh vô tâm quá!” – Tri Đồng nhẹ nhàng nắm lấy tay Thục Nghi, khẽ khàng bảo – “Anh không nên để em một mình vì biết rõ mẹ anh sẽ không bỏ qua dễ dàng chuyện này.”
“Mẹ anh???” – Thục Nghi ngạc nhiên và rồi bản thân chợt hiểu ra – “Chả lẽ... tất cả những điều kinh khủng trong mấy ngày qua đều là do bàn tay của mẹ anh?”
Nhắm mắt, Tri Đồng từ từ gật đầu, quả thật khó khăn khi phải thừa nhận chuyện ấy.
“Ừm... ban nãy đám nhân viên đã nói rõ với anh như vậy.”
Mắt T
“Cậu chờ mình lâu không?” – Giọng Hải Luân chợt vang lên ngay phía trước.
Thoáng giật mình Hạ Tuyết mở mắt ra và ngước lên nhìn thấy cậu bạn đứng mỉm cười.
“À ừ, mình vừa mới đến thôi. Cậu xong chưa, chúng ta đến trường thôi.”
“Vừa nãy mẹ mình bảo sẽ đi gọi phở cho bọn mình cùng ăn sáng. Có lẽ phải dùng phở xong thì chúng ta mới đến trường được.” – Hải Luân đưa tay sờ thành ghế sofa, từ từ ngồi xuống – “Cậu thấy mẹ mình rời khỏi nhà chưa.”
“Ừm, cách đây năm phút mình...”
Hạ Tuyết chưa nói hết câu thì đột nhiên cô và anh chàng họ Trương nghe một âm thanh va đụng rất lớn ở bên ngoài. Rồi tiếng thắng xe kêu lớn. Tiếp theo, giọng người cất lên ầm ĩ khoáy động cả con đường vắng vẻ buổi sớm.
“Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” – Hạ Tuyết đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng mấy chậu cây kiểng kê sát tường che mất tầm nhìn.
“Hay chúng ta ra đó xem thử.”
Lúc Hải Luân vừa rời ghế thì thình lình Hải Long từ ở ngoài chạy vào phòng khách với vẻ vô cùng hớt hải, giọng nói đứt quãng đầy gấp gáp:
“Anh hai! Mẹ... mẹ bị xe đụng!!!”
“Cái gì???”
Sửng sốt cất lên hai từ đó xong, Hải Luân cùng Hạ Tuyết ngay lập tức theo Hải Long lao ra ngoài cổng. Khi ra đến nơi, Hạ Tuyết đưa tay lên bịt miệng bởi bàng hoàng thấy bà Trương người bê bết máu, nằm bất động trên tay ông Trương đang lay lay vợ trong dáng vẻ hoảng hốt. Còn bên cạnh, hai anh em Hải Luân không ngừng gọi mẹ thất thanh.
“Tôi thấy chiếc xe hơi màu đen đó đụng bà ấy!”
Một người phụ nữ đứng gần vừa nói với chàng thanh niên ở bên cạnh vừa chỉ tay về phía xa xa. Ngay tức thì, Hạ Tuyết xoay qua nhìn... Đôi mắt cô mở to bần thần vì thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đang đậu cách nhà họ Trương không xa. Và ngay tấm kính xe được hạ xuống xuất hiện gương mặt lấm lét sợ hãi của một người đàn ông đeo kính đen! Đó chính là tên vệ sĩ của Trọng Lâm! Hạ Tuyết nhận ra anh ta... Trời ơi! Có lý nào Trọng thiếu gia ra lệnh cho thuộc hạ lái xe đụng bà Trương??? Cô gái gần như đứng chết trân với dòng suy nghĩ khủng khiếp ấy.
***
Ngay trước cửa phòng cấp cứu, ông Trương và Hải Long đi tới đi lui với dáng vẻ lo lắng, sốt ruột. Còn Hải Luân thì ngồi trên ghế, hai tay chắp lại, mái đầu cúi thấp. Trông anh cũng chẳng khá hơn bố với em trai. Kế bên, Hạ Tuyết lặng im... Nhìn nỗi sợ hãi trên mặt cô có thể hiểu rằng, cô còn lo lắng cho an nguy bà Trương nhiều hơn ba người kia. Từ lúc biết kẻ đứng đằng sau vụ đụng xe này, Hạ Tuyết như người ngồi trên đống lửa, lòng thấp thỏm không yên được một giây một phút nào cả. Cô rất sợ nếu như bà Trương không qua khỏi thì Hải Luân sẽ ra sao trước cú sốc quá lớn ấy? Bên cạnh đó, Trọng Lâm dĩ nhiên trở thành hung thủ. Tất cả đều tồi tệ! Vẻ như giờ đây, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Chết tiệt!!!” – Hải Long đột ngột đánh tay thật mạnh vào tường – “Tự dưng mẹ lại gặp tai nạn... Giờ chẳng rõ sống chết ra sao!”
“Trời ơi!!! Sao ông Trời lại đối xử với họ Trương tệ bạc như vậy! Chúng tôi có làm gì xấu xa đâu chứ! Bao nhiêu nạn cứ đổ hết lên đầu nhà ta thế này!”
Dường như nỗi đau đớn đã không thể giữ được nữa nên ông Trương đập tay vào ngực nghe binh binh đồng thới cất lên lời than oán xót xa sau tiếng trách cứ của cậu con thứ. Mau chóng, Hải Long đỡ lấy người bố sắp ngã nguỵ. Đến cả Hải Luân với đôi mắt mù cũng cố gắng đứng dậy, mò mẫm đến gần hai người nọ, an ủi động viên bằng chất giọng nghèn nghẹn.
Đứng bất động và chứng kiến cảnh đau đớn của ba bố con Hải Luân, Hạ Tuyết vừa muốn khóc nhưng cũng vừa giận Trọng Lâm kinh khủng! Cô không ngờ hắn lại dùng đến cả cách trả thù mất tính người như vậy... Siết chặt tay, Hạ Tuyết lập tức xoay lưng chạy đi.
***
RẦM! RẦM! RẦM!
Âm thanh gọi cửa ầm ĩ và tiếng ồn ào huyên náo làm Trọng Lâm tỉnh giấc. Hắn uể oải đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời sáng. Ánh nắng lên đến đỉnh ngọn cây. Đêm qua say quá, hắn chẳng nhớ vì sao bản thân còn biết đường về nhà. Bên ngoài ồn ào vẫn cứ tiếp tục. Trọng Lâm lừ đừ ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối mù đồng thời cất tiếng khàn đục:
“Vào đi! Cái gì vậy?”
Sau câu đồng ý của Trọng Lâm thì cửa phòng bật mở ngay, bóng dáng Hạ Tuyết xuất hiện, phía sau còn có mấy tên vệ sĩ với dáng vẻ hớt hải gấp gáp. Ngạc nhiên trước sự có mặt đột ngột của Hạ Tuyết, Trọng Lâm chậm rãi xuống giường. Cùng lúc, cô gái họ Hạ cũng mau chóng tiến đến gần hắn.
“Mới sáng sớm mà em đã có nhã hứng...”
BỐP!!!
Đồng loạt mấy tên vệ sĩ sửng sốt khi Hạ Tuyết vung tay tát thẳng vào mặt Trọng Lâm lúc hắn chưa nói hết câu. Cú đánh hẳn là rất đau vì âm thanh va chạm nghe lớn.
“Thiếu gia! Cô Hạ, sao lại...”
Không quan tâm đến hành động “bất kính” vừa rồi của mình, Hạ Tuyết hỏi bằng giọng thật to, không những thế còn đầy giận dữ đanh sắc:
“Anh có phải con người không vậy???”
Sững sờ trong mấy phút, Trọng Lâm đưa tay lên rờ bên má vừa lãnh trọn cái tát nảy lửa rồi từ từ quay mặt lại nhìn đôi mắt đang toát lên sự phẫn uất từ Hạ Tuyết.
“Làm cái gì thế??? Sao em lại đánh tôi?”
Cố kiềm nén cơn tức giận đang dồn nén bên trong lồng ngực, Hạ Tuyết bảo rõ ràng:
“Anh còn tỏ ra không biết gì ư? Anh mất tính người rồi!”
“Cái gì?” – Trọng Lâm nhíu mày, khó hiểu – “Em mắng tôi mất tính người?”
“Chứ không phải sao? Tôi chẳng thể ngờ anh muốn trả thù đến mức sai người lái xe đụng mẹ Hải Luân! Chuyện khủng khiếp đó mà anh có thể nghĩ ra hả???”
“Mẹ Trương Hải Luân bị đụng xe?!” – Trọng Lâm hạ tay xuống, kinh ngạc.
“Anh đừng giả bộ! Anh muốn hại chết cả nhà Hải Luân mới vừa lòng ư?”
Trông thái độ căm phẫn dữ dội của Hạ Tuyết, Trọng Lâm lặng thinh vài giây xong hỏi:
“Em... nghĩ là tôi làm?”
Lòng càng thêm giận khi nghe câu đó, Hạ Tuyết lớn giọng hơn và cái nhìn hằn rõ sự căm giận lẫn khinh bỉ:
“Tôi thấy rõ ràng chiếc xe hơi của nhà họ Trọng cùng tên vệ sĩ luôn bên cạnh anh ở ngay trước cổng nhà, chỗ xảy ra tai nạn. Chính người khác cũng nói rằng: mẹ Hải Luân bị xe hơi nhà anh đụng! Không phải anh sai người làm thì là ai???”
Hạ Tuyết vừa dứt lời thì ngay phía sau, một tên vệ sĩ khác liền lên tiếng giải thích:
“Cô Hạ hiểu lầm rồi, suốt đêm qua thiếu gia...”
Chẳng để thuộc hạ dứt lời là Trọng Lâm đã lập tức đưa tay lên ngăn, mắt hắn nhìn Hạ Tuyết không chớp rồi nở một nụ cười khinh khỉnh thú vị:
“Ừ, tôi làm đó! Sao nào? Mẹ hắn chết chưa hay đang hấp hối?”
“Anh...”
Giận đến nỗi Hạ Tuyết ngay tức thì vung tay lên định tát Trọng Lâm thêm lần nữa thế nhưng không rõ sao cô đã kịp giữ mình lại, vì vậy may mắn thay không có cú đánh nào xảy ra... Dường như muốn chọc tức cô hay sao mà hắn lại cười cười bảo:
“Đánh đi! Nếu em nghĩ tôi còn thua cầm thú thì đánh đi chứ! Hiện tại chắc em hận tôi lắm, đánh để trả thù cho Hải Luân của em!”
Trông vẻ mặt bỡn cợt, không có chút gì là hối hận của Trọng Lâm, Hạ Tuyết hoàn toàn bất động, đôi mắt mở to đỏ hoe ngân ngấn nước. Bàn tay đưa lên cao của cô run run. Bản thân không đủ nhẫn tâm để đánh tiếp. Hạ Tuyết không muốn làm người con trai đó đau dù chỉ một lần. Vậy mà... Vừa rồi tát Trọng Lâm, tim cô đau như cắt!
BỘP! Siết chặt bàn tay lại, Hạ Tuyết đánh vào người Trọng Lâm một cái, không nhẹ nhưng cũng chẳng quá mạnh. Cô khóc.
“Sao anh lại trở thành con người như vậy? Hả, Trọng Lâm?”
Nấc lên nghẹn ngào, Hạ Tuyết đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng khóc sắp vỡ oà đồng thời nhanh chóng quay gót, chạy vội ra khỏi phòng.
Khi bóng dáng Hạ Tuyết đã khuất, gương mặt Trọng Lâm không còn giỡn cợt hay tỏ ra vui thích nữa mà trầm hẳn. Cái nhìn của hắn đứng yên, bỗng chốc trở nên trống rỗng. Khẽ khàng nhắm mắt, hắn dùng hai tay đặt lên mặt mình, vuốt mạnh cho tỉnh táo. Thở dài. Chính bản thân anh chàng thiếu gia còn chẳng hiểu cái quái gì vừa xảy ra. Đều hắn nhớ duy nhất chỉ là những giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên mặt Hạ Tuyết.
“Ai được lệnh theo dõi nhà họ Trương?” – Trọng Lâm hỏi lạnh lùng đám vệ sĩ đang đứng tần ngần ngay bên cạnh.
“Dạ thưa thiếu gia, là Lenny! Nhưng giờ cậu ta chưa về.”
“Chết tiệt!”
Trọng Lâm chống tay ngay hông, buông câu hậm hực. Hắn rất muốn làm rõ chuyện này. Rốt cuộc thì điều gì đã xảy ra khiến Hạ Tuyết không những tát mà còn mắng hắn những câu thậm tệ. Quái quỷ thật! Đúng lúc vừa rủa xong thì Trọng Lâm nghe tiếng mở cửa. Mau chóng quay qua, hắn thấy Lenny đi vào với điệu bộ lấm la lấm lét giống như vừa làm điều xấu xong vậy.
“Thưa thiếu gia, tôi đã về.”
Xoay qua đối diện với tên vệ sĩ trẻ măng, Trọng Lâm khoanh tay từ tốn hỏi:
“Mẹ Trương Hải Luân bị xe nhà họ Trọng đụng là thế nào?”
“Dạ!” – Lenny giật bắn mình, kêu khẽ – “Sao thiếu gia biết?...”
“Vậy nghĩa là chính anh đụng bà ấy? Anh điên hả?”
Lenny liền quỳ xuống, ngước nhìn chủ với ánh mắt sợ hãi lẫn van xin:
“Thiếu gia, tôi không cố ý! Thật đó! Bà ấy đột ngột xuất hiện giữa đường nên xe thắng không kịp ! Tôi quá hoảng loạn và để bà ấy nằm đấy... Xin thiếu gia bỏ qua cho tôi lần này! Tôi không cố ý!...”
Thấy tên vệ sĩ tên Lenny vừa dập đầu liên tục vừa không ngừng cầu xin thảm thiết, Trọng Lâm nhắm mắt cắn môi, tay đập lên trán thật mạnh. Hắn sai người theo dõi nhà họ Trương nhằm mục đích giám sát những người trong đó chứ không phải để xảy ra chuyện đụng chết người. Việc đã ra nông nỗi này, biết phải làm gì đây?
Sau một hồi im lặng để nghĩ cách, Trọng Lâm chậm rãi cất giọng thật trầm:
“Giờ mẹ Trương Hải Luân thế nào?”
“Bà ấy được đưa vào bệnh viện, vẫn chưa rõ sống chết thế nào.” – Lenny từ từ ngước lên.
“Hãy vào bệnh viện thăm dò tình hình, nếu có tin gì phải báo cho tôi ngay!”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Lenny đứng dậy một cách vụng về, cúi đầu chào chủ nhân rồi tức tốc rời khỏi phòng.
Nghe âm thanh thở ra nặng nề của Trọng Lâm, một tên vệ sĩ đứng gần e dè hỏi:
“Thưa, nếu bà ấy chết thì thiếu gia định làm gì?”
Đôi mắt đứng yên hướng vào khoảng không phía trước, Trọng Lâm dựa lưng vào bậu cửa sổ ở phía sau, lắc đầu bảo:
“Nếu mẹ Hải Luân chết thì có lẽ tôi sẽ...”
“Sẽ dùng gia thế nhà họ Trọng ém nhẹm chuyện này chứ gì???”
Ngay lập tức, Trọng Lâm đảo cái nhìn về phía cửa phòng, nơi vừa phát ra chất giọng quen thuộc vừa rồi. Rất nhanh, hắn kinh ngạc khi thấy Tô Trang Trang xuất hiện!
“Sao? Làm gì mà anh sửng sốt dữ thế?” – Trang Trang tiến từng bước vào phòng – “Sai thuộc hạ đụng một người phụ nữ vô tội, anh đúng là chả sợ ai cả!”
“Cô đến đây chi vậy, Tô tiểu thư? Còn nghe lén tôi nói chuyện nữa chứ.” – Dù lòng hơi lo nhưng Trọng Lâm vẫn giữ dáng vẻ bình thản, giễu cợt.
“Tôi không nghe lén, anh nói lớn quá thử hỏi có ai mà không nghe.” – Ánh mắt Trang Trang trở nên sắc bén và lạnh lùng – “Trọng thiếu gia! Tôi khuyên anh nên dừng trò *** hại đê tiện của mình lại, nhà họ Trương có thù oán gì với nhà họ Trọng? Anh hết lần này đến lần khác làm hại Hải Luân và người nhà anh ấy!”
Vẫn giữ nguyên tư thế, Trọng Lâm đứng yên không chút phản ứng nào nhưng vẻ mặt thì không được tốt lắm. Đơn giản vì bất ngờ là, ngoài Hạ Tuyết ra giờ có thêm một người nữa biết hắn đang giở trò với gia đình Hải Luân.
“Cô nói gì tôi không hiểu?”
Cười nhạt nhẽo, đối diện, Trang Trang chiếu ánh mắt nghiêm túc về phía anh chàng thiếu gia, hệt như cô nhìn thấu những việc làm sai trái của hắn:
“Đừng giả ngây! Tôi biết cả rồi! Chuyện anh thuê người gài bẫy Hải Long, em trai Hải Luân, để thằng bé vướng vào vụ đánh người gây thương tích! Anh định hại cuộc đời thằng bé à? Nó chỉ mới học lớp 12, tương lai sẽ ra sao nếu nó có tiền án? Anh đâu phải trẻ con mà lại chơi cái trò hèn hạ đó! Giờ thì còn qua việc tông chết người hả?”
Thật sự phải khâm phục Trọng Lâm bởi hắn rất điềm tĩnh trước lời vạch tội từ Trang Trang... Hắn vốn đóng kịch rất giỏi và vì bản thân là kẻ xấu xa bẩm sinh.
“Nè, đừng có vu khống người khác! Nói khơi khơi vậy nghe sao được!”
Nghe thế, Trang Trang thở ra. Cô nghĩ nếu không đưa bằng chứng thì khó mà khiến Trọng thiếu gia danh tiếng ấy nhận tội. Chẳng còn cách nào khác, cô đành làm thế này.
“Ai bảo, tôi có chứng cứ.” – Trang Trang lấy trong túi ra chiếc máy ghi âm – “Nghe cho kỹ lời tự thú từ kẻ được anh thuê, Trọng Lâm!”
***
Ở bệnh viện, Hạ Tuyết mừng rỡ khi vừa trở về đã nghe Hải Luân báo tin mẹ anh vừa qua cơn nguy kịch, hiện đang nằm trong phòng hồi sức chờ tỉnh lại.
“Ôi! Lạy Chúa! Thật là tuyệt!” – Hạ Tuyết suýt bật khóc, hai tay chắp lại cầu nguyện.
“Bố, Hải Long và mình mừng đến nỗi đứng không vững. May mắn quá, mẹ mình không sao.” – Vẻ mặt Hải Luân hớn hở như đứa trẻ, giọng nói xúc động.
“Bác gái là người tốt, Chúa nhất định phù hộ bác ấy.”
“Ừm, cám ơn cậu.” – Hải Luân mỉm cười – “Đúng rồi, mình phải báo cho Trang Trang biết. Ban nãy cô ấy đến đây với tâm trạng rất lo lắng.”
“Trang Trang đến đây ư? Sao giờ mình không thấy cô ấy?” – Hạ Tuyết đảo mắt nhìn xung quanh dãy hành lang vắng người.
“Trang Trang ở đây chưa bao lâu thì bảo có chuyện gấp phải đi... Hình như là đến gặp ai đó! Mình chẳng rõ nữa.”
Đối diện, Hạ Tuyết nhíu mày suy nghĩ. Cô lấy làm khó hiểu tại sao Trang Trang không ở lại bên cạnh Hải Luân trong lúc quan trọng này mà lại tìm gặp ai. Nhưng dù sao thì việc ấy cũng không quan trọng và đáng bận tâm lắm. Định nói thêm điều gì với Hải Luân thì chợt, cô ngạc nhiên bởi thấy ngay mép tường cách chỗ mình đứng không xa có người đứng lấp ló, hình như đang theo dõi hai người. Nhanh chóng nhận ra gương mặt quen thuộc của tên vệ sĩ là kẻ lái xe đụng bà Trương sáng nay, Hạ Tuyết liền rời cuộc nói chuyện với Hải Luân, sải những bước dài đến chỗ anh ta.
Lenny giật nảy người khi thình lình Hạ Tuyết xuất hiện ngay phía trước, đã thế nét mặt còn hầm hầm và sắc lạnh.
“Cô... cô Hạ...”
Chỉ vừa nghe mấy từ lắp bắp từ miệng tên vệ sĩ là Hạ Tuyết đã cắt ngang với vẻ tức giận:
“Anh còn đến đây làm gì? Trọng Lâm sai anh đến hả?”
“Vâng... thiếu gia bảo tôi đến đây xem tình hình bà ấy ra sao...”
Hít sâu một hơi dài để kiềm nén cơn giận, Hạ Tuyết thở mạnh đồng thời bảo:
“Hết nói nổi! Về báo với Trọng thiếu gia của anh, bà Trương vẫn còn sống vì vậy đừng có ăn mừng vội! Chắc chắn anh ta sẽ tức lắm đó!”
Vầng trán nhăn lại do sợ hãi bỗng dưng dãn ra bởi khó hiểu, Lenny lắc đầu đáp ngay:
“Không! Không phải vậy! Thiếu gia lo cho bà Trương nên mới lệnh tôi vào bệnh viện xem tình hình bà ấy thế nào.”
“Gì? Lo ư? Chính Trọng Lâm sai anh đụng bà Trương mà giờ còn tỏ ra lo lắng sao?”
“Cô Hạ hiểu lầm rồi, thiếu gia không có sai tôi làm chuyện tày trời đó!” – Lenny hơi cúi mái đầu, thật khó khăn để tự nhận tội lỗi mình gây ra – “Tai nạn sáng nay chỉ là sự cố! Thật tình là tôi không cố ý! Vì bà Trương xuất hiện bất ngờ ngay giữa đường nên tôi không kịp thắng xe... Tôi rất lấy làm hối hận!”
Trông dáng vẻ ăn năn thảm thương của tên vệ sĩ trẻ, Hạ Tuyết thoáng bất động nhưng rồi nhanh chóng hỏi lại:
“Vậy có nghĩa... không phải Trọng Lâm sai anh đụng bà Trương? Nhưng buổi sáng, lúc tôi bảo anh ta làm thì anh ta không hề chối mà còn tự nhận nữa.”
Từ từ ngước mặt lên, Lenny mỉm cười trả lời rành rọt hệt như hiểu rất rõ vấn đề ấy:
“Cô Hạ không hiểu đó thôi! Từ nhỏ, hễ ai nói oan cho thiếu gia thì chẳng những không giải thích, cậu ấy còn tự nhận mình làm trước mặt người đó! Thiếu gia bảo, nếu ngay từ đầu người ta đã không tin thì dù có nói bao nhiêu lần cũng vô ích! Tính cậu ấy hay cam chịu... Chỉ là khi càng lớn thì cậu ấy càng khác đi!”
Nghe những lời nhỏ nhẹ từ Lenny, Hạ Tuyết đứng ngẩn ra, miệng không nói được gì. Có chuyện đó ư? Thế cô đã hiểu lầm Trọng Lâm? Bấy giờ, Hạ Tuyết mới nhớ kỹ lại câu hắn đã hỏi mình sáng nay: “Em... nghĩ là tôi làm?” rồi cả ánh mắt hắn nhìn cô khi đó... Rất kỳ lạ! Không giống như hắn đang đóng kịch hoặc giả bộ! Nhắm mắt cắn môi, Hạ Tuyết trách bản thân đã không kiềm được cơn nóng giận để rồi tát Trọng Lâm một cái thật đau, đã vậy còn mắng hắn thậm tệ. Dẫu hiểu, với những gì anh chàng thiếu gia gây ra cho gia đình Hải Luân thì cú đánh đó chẳng nhằm nhò gì thế nhưng cô vẫn cảm giác có lỗi...
Trong khi Hạ Tuyết tự trách mình bởi đã hiểu lầm Trọng Lâm thì lúc này hắn lại đang đối diện với điều khá tồi tệ nếu không muốn nói rằng kinh khủng!
Trọng Lâm cứ giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng sau khi được Trang Trang cho nghe băng ghi âm lời tự thú của ông Trần về việc *** hại Hải Long. Hắn không ngờ mọi việc lại đi theo hướng xấu như thế. Vẻ như hắn đủ thông minh để biết: Tất cả đang vượt khỏi tầm kiểm soát! Cuộc chơi này, Trọng Lâm bắt đầu mất dần quyền điều khiển!
“Bằng cách nào cô bắt ông Trần phải nói ra những lời đó?”
Nhận ra sự lo lắng qua nhịp thở không đều của đối phương, Trang Trang nhoẻn miệng cười đầy tự tin, kiểu như chẳng có gì làm khó cô được:
“Chỉ là may mắn trời giúp thôi! Tôi vào bệnh viện định thuyết phục ông Trần ấy đừng kiện Hải Long thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh với ông ta. Tôi nhanh trí thu âm lại và dùng nó uy hiếp ông ta... Đơn giản mà! Trọng thiếu gia, giờ trong tay tôi có đến hai băng ghi âm tố giác tội của anh đấy! Chịu thua chưa?”
Nhìn chằm chằm gương mặt đắc thắng của cô tiểu thư họ Tô, Trọng Lâm hỏi thật trầm:
“Cô... muốn gì nào?”
“Hà, câu hỏi buồn cười quá!” – Trang Trang săm soi máy ghi âm – “Lý nào một tiểu thư như tôi lại dùng nó tống tiền anh à? Tôi nghĩ anh hiểu tôi muốn gì! Tôi chẳng rõ vì sao anh lại ghét Hải Luân như vậy nhưng anh ấy là người tốt, không bao giờ làm phật lòng ai, vì vậy anh có hiểu lầm anh ấy chuyện gì thì hãy bỏ qua! Từ giờ đừng đụng đến nhà họ Trương nữa. Đó là điều tôi cần!”
“Cô nghĩ tôi sẽ nghe theo ư?”
“Với chứng cứ tôi giữ trong tay thì tôi tin chắc anh sẽ làm theo. Đừng nghĩ đến việc thủ tiêu tôi để lấy cuộn băng ghi âm. Vệ sĩ của tôi đang ở ngay trong sân nhà anh, tôi mà mất tích thì không ổn với nhà họ Trọng đâu. Danh tiếng họ Tô, anh biết rõ nhất còn gì. Vả lại, quan trọng là tôi còn cuộn băng ghi âm khác được cất giấu ở một nơi an toàn. Nếu tôi gặp chuyện gì không may thì luật sư của tôi sẽ đưa nó đến cơ quan thẩm quyền và anh, chờ hầu toà là vừa. OK?” – Trang Trang nói dỏng dạc, không hề vấp từ.
Giận! Máu nóng chảy dồn dập trong người Trọng Lâm khi hắn khẽ đưa mắt nhìn xuống dưới sân thấy chiếc xe hơi màu xám và vài tên vệ sĩ của Trang Trang đang đứng. Gương mặt đanh lại trông đáng sợ, hắn trách bản thân đã quá ỷ y để lộ sơ hở. Giờ, hắn không còn đường lui nữa nên đành nuốt sự phẫn nộ điên cuồng vào lòng, nhẫn nhục chấp nhận yêu cầu bỏ qua chuyện Hải Long.
“Cô khá lắm, Tô Trang Trang!” – Trọng Lâm cười nhạt nhẽo, nhấn mạnh tên cô gái thông minh đó – “Thôi được! Tôi sẽ không kiện Trương Hải Long nữa! Nhưng... cô phải đưa cuốn băng ghi âm cho tôi, không xót cái nào!”
Lập tức lắc đầu, Trang Trang cất máy ghi âm vào túi, thở dài thườn thượt:
“Tôi đâu có ngu ngốc đưa nó cho anh! Yên tâm, chỉ cần Hải Long qua được chuyện này thì tôi sẽ huỷ chúng ngay! Dù gì mục đích chính của tôi đâu phải muốn hại anh... À nhỉ, còn việc anh sai người đụng bà Trương, hãy cầu mong là bà ấy còn sống vì nếu không tôi nhất định làm rõ vụ này.”
Trang Trang vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo. Mau chóng mở máy, cô thấy tin nhắn Hải Luân gửi đến. Đôi mắt đang đong đầy sự lo lắng bỗng sáng hẳn lên khi cô đọc được tin bà Trương đã qua cơn nguy kịch. Cất điện thoại, cô tiểu thư quay qua Trọng Lâm đang giữ bộ mặt vô cùng khó coi, báo:
“Xem ra anh lại thua trận hai, mẹ Hải Luân vẫn còn sống, hiện đang nằm trong phòng hồi sức chờ tỉnh lại! Chắc anh tức lắm hả?”
“Mẹ hắn sống thì đỡ cho tôi, việc gì phải tức.” – Trọng Lâm khoanh tay, lạnh lùng.
“Tuỳ anh! Tóm lại, từ giờ anh đừng có đụng vào Hải Luân hay bất kỳ người nào trong nhà anh ấy, nhớ rằng còn có tôi! Chào, tôi về!”
Lúc Trang Trang quay lưng định rời khỏi thì Trọng Lâm bỗng dưng cất giọng, khá rõ:
“Trương Hải Luân, hắn dám cướp người con gái của tôi vì thế, tôi không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng vậy được!”
Dừng bước trong mấy giây, Trang Trang từ từ xoay lại, đối mặt với anh chàng thiếu gia:
“Cái gì? Hải Luân cướp người con gái của anh? Đừng nói rằng...”
“Không phải cô đâu!” – Trọng Lâm cười cợt – “Là Hạ Tuyết! Cô biết cô ấy mà nhỉ?”
Đến lúc này thì võng mạc dãn ra hết mức có thể, Trang Trang không khỏi ngạc nhiên:
“Hạ Tuyết??? Cô ta thì liên quan gì đến chuyện này?”
“Cô không nghe tôi nói à? Hạ Tuyết là của tôi nhưng Trương Hải Luân lại cướp cô ấy khỏi tôi nên... rất dễ hiểu, tôi phải giành lại những gì vốn dĩ thuộc về mình!”
“Anh yêu Hạ Tuyết?” – Trang Trang thấy chuyện đời thật bất ngờ – “Gì vậy chứ? Hết Hải Luân rồi giờ cô ta cũng dính đến anh sao? Ôi! Chẳng tin nổi! Bằng cách nào hai người quen nhau vậy?”
Rời lưng khỏi bậu cửa sổ, Trọng Lâm để hai tay vào túi quần, bước chậm rãi lại trước mặt cô tiểu thư họ Tô trả lời hời hợt:
“Điều ấy cô không cần biết. Tốt nhất cô nên xem chừng lại anh chàng người yêu của cô! Anh ta đang bắt cá hai tay đó!”
Dù rất nhanh nhưng rõ ràng ánh mắt Trang Trang khi ấy có phản chiếu một dòng suy nghĩ kỳ lạ, khá mơ hồ. Vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thường, cô điềm tĩnh đáp:
“Không thể có chuyện này được! Tôi rất hiểu Hải Luân, anh ấy không bao giờ đùa giỡn với tình cảm người khác, càng không bắt cá hai tay!”
“Tôi thấy anh ta với Hạ Tuyết rất thân mật...”
“Không!” – Giọng Trang Trang đột nhiên lớn hơn, cắt ngang câu nói của Trọng Lâm – “Giữa họ chỉ đơn thuần là tình bạn! Thế thôi!”
Quan sát dáng vẻ không ổn của cô tiểu thư họ Tô, Trọng Lâm chợt mỉm cười và hỏi rõ:
“Tô Trang Trang, cô... đang tự dối lừa chính mình ư?”
Không phản ứng gì, Trang Trang chậm rãi hướng mắt vào Trọng thiếu gia. Là một cái nhìn bất động, dường như ẩn chứa điều bí mật nào đó.
“Tôi về!” – Nói xong hai từ ngắn ngủi, cô lập tức xoay gót rời khỏi phòng.
Dõi theo bóng dáng đã khuất của Trang Trang, Trọng Lâm đứng lặng im với vẻ mặt trầm tư đầy nghĩ ngợi. Hắn lại toan tính gì ư?
“Khi nãy Tô tiểu thư nói rằng mẹ của Trương Hải Luân đã qua cơn nguy kịch, vậy thì tốt cho chúng ta. Cứ ngỡ Lenny sẽ phải hầu toà về tội đụng chết người.”
Trọng Lâm vẫn không trả lời trước câu nói nhẹ nhõm lần vui mừng của tên vệ sĩ bên cạnh. Anh chàng thiếu gia này đang nghĩ...
“Thiếu gia, xem như chuyện Trương Hải Long đã trở thành công cốc. Cậu có muốn chúng tôi bắt ông Trần về đây không ạ?”
“Không cần.” – Trọng Lâm đưa tay lên, lắc đầu – “Việc đổ bể như vậy rồi thì có bắt ông ta về cũng thế thôi.”
“Sắp tới, thiếu gia định làm gì tiếp theo?”
Chính Trọng Lâm cũng đang tự hỏi mình câu ấy. Cuộc chơi này kết thúc sớm hơn dự tính và điều đáng tức giận là, kết quả đã không đúng theo ý hắn. Giờ phía sau Hải Luân đã có Tô Trang Trang chống đỡ, cô Tô tiểu thư đó nói thì nhất định sẽ làm. Nếu Trọng Lâm tiếp tục đụng đến Hải Luân và người nhà của anh thì không khéo họ Trọng với họ Tô đối đầu nhau... Điều này không tốt chút nào! Suy cho cùng, người Trọng Lâm muốn nhắm vào là Hải Luân. Có thể có cách nào vẫn chia cắt được anh chàng họ Trương và Hạ Tuyết mà không dính đến Trang Trang? Rõ ràng, Trọng Lâm vẫn không từ bỏ cuộc trả thù này. Và vẻ như giờ đây, hắn đã chuyển qua một cách khác...
Chậm rãi tiến lại chiếc bàn rồi mở ngăn tủ ra, Trọng Lâm đưa tay vào bên trong và rất nhanh sau đó, hắn lấy ra một khẩu súng ngắn.
“Thiếu gia! Cậu muốn làm gì? Xin đừng nóng vội...”
Bỏ mặc lời khuyên ngăn và dáng vẻ lo lắng của đám vệ sĩ, Trọng Lâm nhìn chằm chằm thứ kim loại lạnh băng chết chóc đó cùng nụ cười chất chứa đầy toan tính.
***
Ngoài ban công bệnh viện, sau khi kín đáo nhìn gương mặt không cảm xúc của Trang Trang, Hạ Tuyết chậm rãi hỏi:
“Chẳng hay, có chuyện gì ư?”
Tần ngần trong vài phút, Trang Trang từ từ quay lại đối diện với Hạ Tuyết, bảo nhanh:
“Tôi đã biết chuyện Trọng Lâm vì yêu cô mà hại Hải Luân và cả người nhà anh ấy.”
“Sao... sao cô lại...”
“Tôi vừa đi gặp Trọng Lâm. Vốn, chúng tôi từng là mối tình đầu của nhau!”
Sự tiết lộ đó khiến Hạ Tuyết vô cùng bất ngờ. Trang Trang với Trọng Lâm? Mối tình đầu? Họ từng yêu nhau? Hoá ra lại có chuyện trùng hợp như vậy... Còn chìm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang thì Hạ Tuyết thoáng giật mình khi giọng Trang Trang lại cất lên:
“Trở lại mục đích của cuộc nói chuyện riêng này. Cô có thể rời xa Hải Luân được không?”
“Hả? Rời xa Hải Luân?”
“Đúng! Mãi mãi!”
Nghe Trang Trang nhấn mạnh hai từ mãi mãi, Hạ Tuyết bất động và đôi mắt mở to kinh ngạc. Nhưng không quá lâu để cô lên tiếng hỏi vì đã hiểu ra nguyên nhân:
“Vì Trọng Lâm phải không?”
Khoanh tay lại, Trang Trang gật đầu đồng thời thở ra thật mạnh kiểu như việc đã rõ ràng:
“Phải! Quan trọng, trên hết vẫn là vì Hải Luân và người nhà họ Trương! Theo những gì Trọng Lâm kể thì mối quan hệ giữa hai người không đơn giản vậy thì chắc cô hiểu tính anh ta! Trọng Lâm – kẻ có thể dùng mọi thủ đoạn để giành lấy thứ mình muốn! Đặc biệt là người con gái anh ta yêu... Bởi vì cô mà Trọng Lâm đã gây ra biết bao nhiêu điều tệ hại cho Hải Luân. Nói cách khác, cô là nguyên nhân của tất cả chuyện này!”
Đối diện, Hạ Tuyết lặng im nghe những lời kết tội từ Trang Trang. Cô biết mình chính là kẻ gây ra mọi việc: lừa gạt Trọng Lâm, làm hắn đau khổ để rồi trả thù Hải Luân; gia đình anh chàng họ Trương ra nông nỗi như hiện tại hiển nhiên cũng do cô. Đáng lý, Hạ Tuyết nên hiểu điều đó sớm hơn. Điều Trang Trang nói rất đúng! Chỉ cần cô rời xa Hải Luân thì có thể Trọng Lâm sẽ buông tha anh. Nhưng, phải rời xa mãi mãi người con trai từng là mối tình đầu của mình khiến Hạ Tuyết cảm thấy đường đột quá. Dù giờ đây, tình cảm cô dành cho anh đã không còn như xưa ấy vậy lòng vẫn hụt hẫng làm sao. Tình yêu năm năm, đâu thể từ bỏ dễ dàng đến thế.
“Tôi hiểu! Có lẽ đây là cách tốt nhất!...” – Hạ Tuyết trả lời sau khi im lặng trong vài phút.
Hiển nhiên, Trang Trang thấy vô cùng nhẹ nhõm khi nghe vậy. Điều cô lo sợ cuối cùng đã giải quyết ổn thoả. Mối nguy lớn nhất xem như mãi mãi biến mất, kể từ giờ phút này.
“Cám ơn cô đã nghĩ cho Hải Luân.”
Dứt lời, một cách lạnh lùng, Trang Trang bỏ đi ngang qua Hạ Tuyết và sự thật là, cô tiểu thư xinh đẹp ấy đã nở nụ cười nhẹ nhõm lẫn mãn nguyện.
Còn Hạ Tuyết, cô hướng cái nhìn ra khoảng không rộng lớn phía trước ban công với nỗi buồn thầm lặng chôn giấu tận sâu trong cõi lòng. Chỉ bản thân cô mới hiểu...
.....
Vừa được Trang Trang đỡ ngồi xuống ghế, Hải Luân đã nhẹ nhàng hỏi:
“Em với Hạ Tuyết nói gì với nhau thế?”
“Chỉ là chuyện riêng của con gái thôi, anh biết làm gì.” – Ngồi xuống bên cạnh, Trang Trang đáp vẻ hơi bâng quơ.
“Ừ, anh tiện hỏi thôi.” – Hải Luân cười dịu dàng – “Nếu hai người có thể làm bạn tốt của nhau thì còn gì bằng. Sẽ tuyệt lắm!”
Trông gương mặt vui vẻ của bạn trai, Trang Trang khẽ thở dài và xoay đi hướng khác. Cô không thích lắm mỗi khi anh cứ nhắc về Hạ Tuyết. Thật sự, không thể để tình trạng như thế kéo dài được! Đắn đo hồi lâu, cô tiểu thư xoay mặt trở lại rồi cất giọng đề nghị:
“Hải Luân, hay là cuối tháng này chúng mình tổ chức lễ đính hôn nhé!”
Nụ cười trên môi Hải Luân bỗng nhiên nhạt dần, chính xác là trông anh không được vui.
“Đính hôn? Sao em lại nghĩ đến chuyện ấy vậy?”
“Có gì đâu. Bọn mình yêu nhau hơn bốn năm rồi cũng nên có cái gì chứ. Giờ anh còn học đại học chưa thể kết hôn nên đính hôn cũng là điều tốt.” – Trang Trang quàng tay qua tay bạn trai, tựa đầu lên đó – “Em chỉ muốn cả hai chính thức là của nhau.”
Không đáp lời, Hải Luân ngồi yên gần như bất động trên ghế. Đính hôn với Trang Trang, anh thấy bất ngờ lẫn nhanh chóng quá! Thú thật, anh chưa nghĩ đến việc ấy. Bởi đơn giản bản thân sớm nhận ra tình cảm dành cho Trang Trang hình như đã khác xưa. Trái tim Hải Luân hiện tại đang có bóng hình của một người con gái khác...
“Anh không trả lời em sao?” – Trang Trang bỗng cất giọng buồn xo.
“Hả? À ừ... tạm thời anh nghĩ chúng ta khoan hãy tính đến việc đính hôn. Em cũng biết dạo gần đây, gia đình anh gặp nhiều chuyện không may. Trước mắt anh chỉ mong giải quyết chuyện của Hải Long và chờ mẹ tỉnh dậy.” – Hải Luân khéo léo từ chối.
“Ừm.” – Trang Trang giấu tiếng thở dài – “Em biết rồi! Để chờ bác gái tỉnh lại sau đó chúng ta cùng bàn bạc kỹ lưỡng chuyện đính hôn.”
Khẽ gật đầu, Hải Luân cười nhẹ nhưng khi quay mặt sang bên khác thì nụ cười ấy biến mất rất nhanh chóng.
***
Đặt cái thùng giấy nặng trịch xuống đất, Thục Nghi quẹt mồ hôi rồi đưa mắt về phía những người nữ nhân viên tạp vụ đang đứng gần đó:
“Vậy cái này để ở đây ạ?”
Bình thường, mọi người sẽ vui vẻ đáp lời Thục Nghi thế nhưng chẳng rõ sao hôm nay ai ai cũng im lặng, chưa kể thỉnh thoảng họ còn liếc nhìn và xì xầm to nhỏ gì đó về cô. Sáng nay đến công ty ELLE, vừa bước chân vào đây là Thục Nghi đã nhận ra sự khác thường ở họ. Trông ánh mắt đầy soi mói đó có cả sự khinh miệt lẫn coi thường. Cô tự hỏi, bản thân có lỡ gây làm hành động nào phật lòng những người phụ nữ trung niên này không. Nhưng rõ ràng cô chẳng hề bất kính hay mạo phạm gì ai cả nếu vậy thì vì sao... Vẻ như thái độ hời hợt xa lánh từ họ không đơn giản chỉ dừng ở mức trách mắng tức giận thông thường. Chắc chắn đã có điều gì đấy bất bình thường vừa xảy ra.
“Nè! Cô xong việc rồi thì đi lau chùi phòng họp, đừng đứng ở đây chúng tôi khó chịu lắm.”
Giọng một nữ tạp vụ cất vang đầy hậm hực khiến Thục Nghi rời khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang. Mau chóng đảo cái nhìn trở lại, cô đáp:
“Phòng họp cháu mới dọn dẹp ban nãy.”
“Còn mấy cái phòng cuối lầu hai, hôm bữa bụi bặm đến phát gớm.”
“Các phòng đó cháu vừa quét sạch sẽ, lau chùi ngày hôm qua.”
“Thế thì đi pha trà!”
“Cháu cũng đã pha xong.”
“Ơ hay! Cái gì cũng xong hết cả rồi à? Vậy thì phải tự tìm cái gì để làm chứ. Hay cô vào phòng vệ sinh chùi rửa đi. Ở đấy cứ hết buổi là dơ ngay!”
“Dạ?” – Thục Nghi ngạc nhiên – “Chùi rửa phòng vệ sinh ạ? Nhưng cái đó đâu phải nhiệm vụ của cháu! Đấy là nhân viên vệ sinh...”
Người phụ nữ khi nãy lập tức cắt ngang lời cô gái trẻ bằng âm thanh thở dài chán nản:
“Người cỡ như cô cũng đâu sạch sẽ gì. Chùi rửa phòng vệ sinh là quá hợp!”
Bà ta vừa dứt lời thì những người còn lại đồng loạt cười lớn vẻ như vui thú lắm.
Đối diện, Thục Nghi đứng ngẩn ra bởi không hiểu lý do gì họ lại nói toàn mấy câu sỉ nhục mình. Trông cách cười hô hố lố lắng ấy, cô cố kiềm chế cơn giận, hỏi rành rọt:
“Cháu chẳng rõ mình đã làm gì khiến các dì không thích. Nếu cháu sai ở đâu xin cứ nói cháu sẽ sửa nhưng mong các dì hãy tôn trọng cháu!”
Tiếng cười ngưng bặt. Không phải vì nhận ra hành động quá mức mà là những người phụ nữ này đang quay trở lại việc nhìn chằm chằm Thục Nghi, vẫn với kiểu soi mói cợt nhã.
“Tôn trọng? Nói nghe hay quá. Hạng gái làm trong bar như cô cũng bày đặt tự trọng!”
“Cái gì?” – Mắt Thục Nghi mở to do quá đỗi kinh ngạc.
“Sao, tưởng giấu giếm là không ai biết hả? Trông mặt xinh xắn hiền lành vậy mà ai dè, làm PR trong bar, qua đêm với nhiều đàn ông. Cô cũng ghê gớm thiệt! Định mồi chài giám đốc chứ gì? Đũa mốc mà chòi mâm son! Không biết xấu hổ!”
Bị sỉ nhục một tràng dài, Thục Nghi không phản ứng gì ngoài việc đứng bất động. Cô không hiểu vì sao những người phụ nữ tạp vụ này lại biết về chuyện mình từng làm PR. Chẳng lẽ ai đó đã nói? Không phải Thục Nghi, không phải Tri Đồng thì lý nào là... Và khi trông sự miệt thị ghê gớm từ họ, cô bắt đầu hiểu bản thân sắp gặp điều tệ hại.
Tri Đồng có chuyến công tác xa, hai ba ngày sau mới về nên Thục Nghi đành ăn trưa với các nhân viên khác. Lúc xuống nhà ăn, cô chợt thấy tất cả những ai có mặt tại đây đều dồn mắt về phía mình. Cái nhìn của họ giống hệt mấy người phụ nữ tạp vụ sáng nay. Cô cảm giác bất an khi nghe họ xì xầm gì đó. Nhưng không thể làm gì, cô vẫn phải lấy khay để múc thức ăn và dùng bữa trưa. Ngay cả nhân viên phòng bếp cũng quét mắt từ trên xuống dưới khắp người Thục Nghi khi cô đi đến từng thau thức ăn lấy đồ.
Việc kỳ lạ ấy chưa dừng ở đó, khi Thục Nghi cầm khay thức ăn đến một chiếc bàn và ngồi xuống thì ngay lập tức những người xung quanh liền đứng dậy lảng đi nơi khác thật nhanh chóng hệt như cô gái là con quái vật đáng sợ. Còn đang khó hiểu thì bỗng nhiên Thục Nghi nghe tiếng nói chuyện của một nhóm ở bàn gần bên...
“Con nhỏ đó làm PR! Nhìn ngon ghê!”
“PR là gì mậy?”
“Haizzz! Mày ngu quá! PR tức là gái trong quán bar. Làm cái đó là cho đàn ông sờ mó, ôm ấp thậm chí qua đêm luôn. Mấy đứa con gái kiểu ấy hấp dẫn lắm mày ơi!”
“Làm gái thì nói đại làm gái, bày đặt PR này nọ! Mà sao nó vào được ELLE?”
“Thì nghe Hoàng phu nhân bảo cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì cho giám đốc tụi mình. Cũng phải, những con PR biết cách mồi chài đàn ông giàu lắm.”
“Ghê vậy! Hạng gái kiều đó chẳng ra gì. Hình như đang làm nhân viên tạp vụ, coi chừng mốt leo lên làm bà hoàng luôn! Ha ha ha!”
Ngồi nghe cuộc nói chuyện thì thầm của đám nhân viên trẻ, Thục Nghi giận đến nỗi môi mím lại, ánh mắt toé lửa còn hai tay siết chặt cái khay thức ăn. Thế là rõ, chính Hoàng phu nhân “thông báo” cho tất cả mọi người trong công ty ELLE biết về thân phận trước đây của cô. Người đàn bà đó định dùng dư luận để chà đạp cô. Biết con trai đi vắng mấy ngày nên bà “tranh thủ” chèn ép Thục Nghi với ý định để cô xin nghỉ việc.
... Phải cố lắm Thục Nghi mới dùng xong bữa trưa nhạt nhẽo trong cái âm thanh xì xầm soi mói giễu cợt từ những người kia. Nhanh chóng đứng dậy, cô liền rời khỏi phòng ăn. Nhưng vừa ra đến cửa thì ÀO! Một tràng nước đen ngòm hôi thối hất thẳng vào người Thục Nghi. Giờ trông cô ướt nhem như chuột lột... Sau mấy giây im lặng thì bất ngờ, một tràng cười thật lớn vang lên khoáy động cả nhà ăn rộng lớn.
“Nước sông Sài Gòn thơm không hả em, cô gái PR?”
“Hey! Làm gái thì về bar mà làm, ở ELLE không có chỗ đâu!”
“Em ơi, phải giám đốc mới được hả? Anh đây thì sao!”
Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha!
Thục Nghi chẳng nhớ rõ khi đó bản thân cảm cảm thấy thế nào mà chỉ nghe những tràng cười chế giễu vang mãi không ngớt. Kỳ lạ thay, cô không giận. Nhưng, lòng lại đau đến mức khó chịu. Cơn cuồng nộ sẽ không bao giờ xuất hiện khi người đó bị tổn thương vượt quá sức chịu đựng. Và lần đầu tiên, một Lý Thục Nghi ương bướng ngang ngạnh chưa từng khuất phục ai lại nhận ra mình muốn khóc... Dẫu thế cô kiên quyết tự nhủ phải mạnh mẽ, tuyệt đối đừng rơi giọt nước mắt nào trước bọn họ.
“Ây dà xin lỗi nha, tại tôi trượt chân nên lỡ hất cả sô nước vào người cô.”
Trông cái cách vừa nói vừa kín đáo cười cười của người đối diện thì Thục Nghi hiểu đây là một trò đùa được sắp đặt sẵn. Còn ai đứng phía sau thì hẳn chẳng cần đoán nữa.
Chẳng nói lời nào, Thục Nghi quay lưng bước vội với bộ dạng ướt sũng và bốc mùi. Cô để lại sau lưng tràng cười mỉa mai chưa dứt cả những lời nói khinh miệt vang văng vẳng.
.....
“Dì Tam, đỡ phụ cháu cái thùng này lên kệ với ạ!” – Thục Nghi, hai tay đỡ lấy thùng giấy to đùng đang đứng trên ghế, cố quay ra sau gọi người phụ nữ có tên Tam.
Bà Tam dường như giả vờ không nghe, tiếp tục lúi húi lau chùi bộ ấm trà đắc tiền.
“Dì Tam! Xin giúp cháu một chút, nó sắp rớt rồi!” – Giọng Thục Nghi đầy lo lắng.
Buông miếng vải lau xuống bàn, bà Tam thở ra thật dài đồng thời xoay sang bên nhìn Thục Nghi vẫn còn trong tư thế đỡ thùng giấy vẻ rất khó khăn:
“Tự cô làm lấy, kêu réo cái gì! Cô giỏi tiếp cận đàn ông lắm mà, sao không nhờ thằng nào đó phụ cho! Hứ! Đồ con gái đáng khinh!”
Sững người và hoàn toàn bất động, Thục Nghi nhìn theo bóng dáng to béo của bà Tam rời khỏi phòng, cửa đóng cái rầm. Trong đây chỉ còn lại mỗi cô gái với cái thùng giấy trên tay. Nó thật sự nặng! Nhưng chắc chắn rằng vẫn không nặng hơn lòng cô ngay lúc này. Lặng thinh vài giây, Thục Nghi nhắm mắt hít sâu một hơi rồi mở mắt, tiếp tục cố gắng đỡ thùng giấy lên cái kệ cao. Chỉ cần thêm chút nữa là mọi thứ đã ổn ấy vậy xui xẻo thay chân ghế bỗng nhiên bị trượt. Không cần nói cũng hiểu hậu quả thế nào.
RẦM! Sau âm thanh đổ lớn là Thục Nghi đã ngồi bẹp dưới nền đất giữa một đống khăn giấy rớt ra từ cái thùng. Cô nhăn mặt vì hình như chân phải bị trặc, khá đau... Im lặng trong chốc lát, cô từ từ co chân lại đồng thời nhìn những cuộn khăn giấy nằm vung *** khắp nơi. Mắt ươn ướt, sóng mũi cay xè, Thục Nghi có lẽ đã bật khóc nếu không mạnh mẽ kiềm nén dòng xúc cảm sắp vỡ oà. Và cô ước giá như Tri Đồng có ở đây, ngay bên cạnh để được anh ôm vào lòng, an ủi động viên. Sao cô lại nhớ anh nhiều đến vậy? Mạnh mẽ. Ngang bướng. Vững vàng. Hoá ra giờ Thục Nghi mới hiểu, bản thân không hề như thế. Cô vẫn cần được chở che, vẫn cần vòng tay của người đàn ông mình yêu.
“Đừng khóc! Lý Thục Nghi, cố gắng lên! Nhất định không gục ngã!”
Gạt nhanh giọt lệ đắng sắp rơi, Thục Nghi vừa tự nhủ vừa ngồi nhổm dậy một cách khó khăn, đưa tay cầm lấy mấy cuộn khăn giấy bỏ vào thùng. Cô hiểu nếu mình không mạnh mẽ thì ngay bây giờ phải cố gắng mạnh mẽ hơn bởi từng hứa sẽ bảo vệ Tri Đồng và trên hết cô biết rất rõ những điều tệ hại này sẽ còn tiếp tục kéo dài trong nhiều ngày tới.
Anh sẽ mãi mãi để quá khứ ngủ yên nếu nó làm tổn thương người con gái anh yêu! Nhất định là thế!
Mong rằng những điều kỳ diệu mà Tri Đồng từng nói sẽ trở thành ngọn nến sưởi ấm trái tim Thục Nghi trong mấy ngày đơn độc...
***
“Ngày mai anh về sao? Thật không?”
« Ừ, mai anh đáp chuyến máy bay buổi sáng, chắc về đến Việt Nam cũng ba bốn giờ chiều. Em làm gì mà phấn khởi dữ vậy? »
“Ai bảo em phấn khởi? Đang chán thì có vì những ngày tự do của em đã kết thúc. Thế là sắp tới mỗi ngày em đều phải gặp anh.”
« Nói vậy là buồn nhé! Anh thì mong gặp em đến độ muốn bay về Việt Nam ngay bây giờ. Mốt anh đi luôn xem em nhớ anh thế nào.”
“Xì! Tưởng bở á! Bệnh hoang tưởng của anh ngày càng nặng đấy thiếu gia của tôi.”
« Thôi được rồi cô bé, luận về tranh cãi anh thua em mấy bậc. Ừm, mấy ngày qua mọi thứ vẫn bình thường chứ? Ý anh là có chuyện gì bất ổn không? »
“Vẫn ổn! Em làm việc rất chăm chỉ, tháng này anh phải trả lương cho em nhiều vào đấy.”
« Ừ ừ, chờ anh về xong đã nhưng nhất định sẽ thưởng thêm cho cô nhân viên xinh đẹp. À, cuộc họp sắp bắt đầu nên anh cúp máy đây. Tối anh gọi lại cho em sau. »
PÍP! Đầu dây bên kia nghe âm thanh cúp máy của Tri Đồng, Thục Nghi liền hạ điện thoại xuống. Thở ra nhẹ nhõm, cô thấy vui vì cuối cùng mai anh cũng trở về. Ba bốn ngày qua, vừa nhớ anh chàng vừa đối diện những điều tồi tệ lẫn kinh khủng khiến cô thật sự thấy mệt mỏi. Chỉ hy vọng khi Tri Đồng trở lại ELLE thì mọi người trong công ty sẽ bớt kiếm chuyện hơn... Khẽ khàng, Thục Nghi đảo mắt nhìn xuống hai cánh tay mình. Chẳng rõ mấy hôm trước, cô bị đám nhân viên chọc phá thế nào mà giờ da thịt đầy vết trầy xước. Bàn chân cũng có vài chỗ bầm tím. Hành hung đánh đập thì không có nhưng họ thường giả vờ làm ngã đồ, lắm khi là đổ nước ra sàn nhà hay đại loại những điều như thế khiến cô vấp té hoặc trượt ngã. Cả người trầy xước tùm lum. Ban nãy nghe Tri Đồng hỏi thăm tình hình, Thục Nghi đã nói rằng mình vẫn ổn. Chính xác, cô không muốn anh phải lo lắng phiền muộn nữa. Cô tin mình đủ sức chịu đựng tất cả. Một phần vì nghĩ cho Tri Đồng nên Thục Nghi cắn răng cam chịu, không phản kháng lại trước trò bắt nạt trẻ con vớ vẩn từ những người nọ. Nếu cô im lặng thì may ra mới mong trò đùa dai này sớm kết thúc.
Ngồi suy nghĩ thẩn thờ trong ít phút, Thục Nghi chậm rãi đứng dậy, cúi xuống đỡ thùng giấy nặng trịch lên tay. Hít sâu thở ra vài lần rồi cô bước đi thật cẩn thận vì sợ lại trượt té bởi thứ gì đó được đám nhân viên bày ra.
Đứng phía trên dãy hành lang, Hoàng phu nhân dõi mắt theo bóng dáng Thục Nghi đang khó khăn mang chiếc thùng to đùng đi chậm chạp về phía thang máy. Không nói cũng biết, việc quá khứ làm PR của Thục Nghi bị bại lộ và tiếp theo là những trò *** hại quá đáng của đám nhân viên đều do người phụ nữ này cố tình gây ra. Bà muốn hành hạ cô gái trẻ đó – kẻ mà bà nghĩ đã bỏ bùa mê thuốc lú cho con trai mình – để cô chịu không nổi phải rời khỏi ELLE, rời khỏi Tri Đồng. Nhưng điều rắc rối là, Hoàng phu nhân chẳng ngờ Thục Nghi lại chịu đựng giỏi như vậy, kiểu như nhất quyết sẽ ở lại đây đến cùng! Hiển nhiên, bà cũng tuyệt đối không từ bỏ chuyện gây áp lực với cô. Thục Nghi càng kiên cường ngoan cố bao nhiêu, bà càng thẳng tay đàn áp bấy nhiêu. Chẳng rõ ai sẽ trở thành kẻ chiến thắng và đứng vững đến phút cuối cùng đây.
“Để xem, cô chịu đựng đến bao giờ!”
Hoàng phu nhân nở nụ cười khinh khỉnh, hẳn đang nghĩ ra một trò thú vị khác dành cho Thục Nghi. Và bà tin, sau việc này thì rất có thể sẽ “tức nước vỡ bờ.”
.....
Phù! Thục Nghi thở ra thật mạnh sau mấy tiếng đồng hồ chùi rửa phòng vệ sinh, vì bị nhóm phụ nữ tạp vụ bắt ép nên giờ bản thân “kiêm” luôn cả công việc khổ sở này. Ba hôm nay, ngày nào cũng như ngày đó, cứ hễ đúng bốn giờ chiều là cô phải lau dọn tất cả cả các toilet từ lầu năm đến lầu tám. Làm hì hục đến tận hơn bảy giờ tối mới xong, cô gần như rã cả người. Lưng và tay chân mỏi nhừ bởi chẳng có lấy một ai giúp đỡ cô. Đúng thật tình hình hiện tại quả nhiên tồi tệ!... Gác cây lau đã giặt sạch sẽ xong, Thục Nghi đứng dựa lưng vào bức tường gạch men thở mệt nhọc. Đưa tay quẹt nhẹ những giọt mồ hôi bịn rịn trên trán, cô ngước nhìn trần phòng với cả chục chiếc đèn neon nối dài nhau, sáng trưng. Nghĩ đến việc ngày mai Tri Đồng trở về là lòng cô thấy nhẹ hẳn, bao mệt mỏi tủi nhục mấy ngày qua đều tan biến. Chưa bao giờ, cô gái họ Lý lại mong thời gian hãy qua nhanh nhanh như bây giờ. Thục Nghi mong được thấy Tri Đồng, được nằm trong vòng tay anh xiết bao.
“Cố gắng lên! Nhất định phải mạnh mẽ hơn trước khi anh ấy trở về!”
Tự nhủ với bản thân, Thục Nghi gật đầu và nắm chặt tay để cổ vũ cho chính mình. Xong, cô rời lưng khỏi bức tường gạch men, cũng sắp đến giờ tan việc, để rời khỏi phòng toilet. Thế nhưng có một chuyện không may đã xảy ra... Thục Nghi vô cùng ngạc nhiên khi không tài nào mở cửa phòng được. Dù cố xoay nấm tay bao nhiêu lần, cửa vẫn kẹt cứng. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, cô để ý vẻ như cửa bị khoá từ bên ngoài. Dường như dần dần hiểu ra rằng, có ai đó muốn chơi khăm bằng cách nhốt mình ở trong này, Thục Nghi dùng hết sức đánh mạnh tay vào cánh cửa đồng thời gọi lớn:
“Mở cửa! Làm ơn mở cửa! Nếu có ai đứng ngoài đó thì xin mở cửa đi! Tôi không muốn bị như vậy đâu! Làm ơn!”
Mặc tiếng kêu cứu đầy sợ hãi của Thục Nghi, bên ngoài cửa, đám nhân viên nam nữ có đủ nhìn nhau cười khoái trá. Thế là rõ, chính những người này khoá chốt cửa, nhốt Thục Nghi. Họ bắt đầu nói, thì thầm và khe khẽ.
“Cho con nhỏ đó la khản cổ luôn, cũng chẳng ai nghe!”
“Ừ, đáng đời! Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Thân làm gái mà bày đặt vòi cao, cua cả giám đốc tụi mình. Không thể làm ngơ, phải trị ả!”
“Nhốt vậy cũng đâu đến nỗi, cần mạnh tay hơn.”
“Cái đó thì yên tâm, đây chuẩn bị sẵn rồi.”
Tên nhân viên cười nham nhở khi cầm lên một cái sô nhựa đỏ, bên trong lúc nhúc những chú chuột con đen xì đang không ngừng kêu chít chít đòi mẹ. Tất cả họ nhìn nhau và liên tưởng đến cảnh Thục Nghi phải đối mặt với đám vật hôi hám này trong mấy tiếng đồng hồ.
... Thục Nghi suýt hét lên kinh hãi khi thình lình cả đống chuột con từ trên cao, qua khe cửa, rớt xuống người mình. Lập tức, cô phủi phủi như điên lũ chuột bám trên đầu, vai, tay chân. Thật kinh khủng! Giờ đây, khắp sàn và hầu hết mọi nơi trong toilet đều đầy chuột. Chúng bò chạy nhốn nháo, miệng cứ kêu lên cái âm thanh rùng rợn chít chít kia. Hoảng sợ, Thục Nghi đập cửa liên hồi, càng lúc càng mạnh còn miệng thì gào lớn:
“MỞ CỬA! LÀM ƠN MỞ CỬA! TÔI XIN CÁC NGƯỜI! HÃY MỞ CỬA!”
Nhưng vô ích, dù có la hét khản cả cổ hay van xin thảm thiết thế nào thì cánh cửa toilet vẫn đóng chặt, hoàn toàn im lặng. Ngừng việc kêu cứu lại, Thục Nghi hạ tay xuống bởi hiểu những kẻ độc ác ngoài kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Từ từ xoay lại, cô đưa ánh mắt toát lên vẻ kinh hãi khi nhìn lũ chuột con đen xì đang bò ở xung quanh. Nhanh chóng, cô leo lên bục rửa mặt vì nó khá cao, để tránh đám vật lúc nhúc đó. Ngồi bó gối, cả người co ro, Thục Nghi cố ngăn tiếng khóc sắp bật ra thành tiếng. Chưa bao giờ, cô thấy sợ hãi cùng cực như vậy và mong một phép màu sẽ đến...
Nhưng nửa tiếng... Một tiếng... Rồi đến hai tiếng... Tất cả vẫn như thế chẳng có gì thay đổi.
Trên bục rửa mặt, Thục Nghi vẫn ngồi bó gối lặng thinh, đôi mắt không chớp nhuốm vẻ mệt mỏi. Nó cay và khô do khóc nhiều. Trông cô thật thất thần. Thỉnh thoảng có vài chú chuột con nghịch phá leo lên bục, ngay tức thì cô hất mạnh chúng xuống đất. Tốt nhất không nên để lũ gặm nhấm man rợ ấy đến gần. Gục mặt lên đầu gối, Thục Nghi nghĩ rằng có lẽ bản thân sẽ phải ngủ cùng lũ chuột hết đêm nay.
Vào đúng cái lúc Thục Nghi sắp thiếp đi trong cơn mê man thì bỗng nhiên âm thanh mở khoá vang lên đồng thời cánh cửa phòng toilet bật tung ra. Cơn buồn ngủ lẫn nỗi sợ hãi mau chóng biến mất khi Thục Nghi kinh ngạc bởi thấy ngay lối vào bóng dáng Tri Đồng xuất hiện. Gương mặt anh lộ rõ sự lo lắng và cả niềm vui mừng. Trong lúc Thục Nghi không biết cảnh tượng trước mặt là mơ hay thật thì Tri Đồng đã sải những bước dài, bỏ mặc đám chuột con tháo chạy bên dưới, đến bên bục cửa mặt. Anh đưa tay ôm lấy người yêu còn đang ngồi co ro do sợ hãi, miệng không ngừng nói:
“Thục Nghi! Anh về rồi! Đừng sợ, có anh đây! Nói anh biết, em không sao chứ?”
Về phía Thục Nghi, cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng dù đang nằm trong vòng tay Tri Đồng.
“Là anh ư? Em có mơ không? Đây là thật hay giả?” – Giọng cô run lên, nghe nghèn nghẹn.
“Không phải mơ, là anh thật đây.” – Tri Đồng siết chặt cơ thể lạnh giá của Thục Nghi, để cô cảm nhận được hơi ấm từ mình – “Anh đã về!”
Nghe rõ, rất rõ âm thanh thì thầm quen thuộc phát ra từ bờ môi ấy, Thục Nghi bấy giờ mới tin Tri Đồng đã trở về và đang ôm mình thật ấm áp. Chỉ chờ có vậy, cô nhanh chóng giữa chặt lấy tay anh rồi bật khóc nức nở. Bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén, nỗi uất ức, đau đớn cùng sự cam chịu trong mấy ngày qua lập tức vỡ oà. Thục Nghi cứ khóc, khóc mãi trên đôi vai vững chắc nhưng cũng rất đỗi dịu dàng của Tri Đồng. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ không còn phải sợ gì nữa. Cái vuốt tóc nhẹ nhàng, cái ôm nồng ấm cả giọng nói trầm bổng từ người đó đều giải phóng cô khỏi những điều khủng khiếp tệ hại vừa nãy.
... “Sao anh biết em bị nhốt trong toilet?” – Thục Nghi hỏi sau khi đang ngồi trên ghế sofa tại phòng chờ và đã uống xong cốc sữa nóng do Tri Đồng pha.
Nghĩ đến đám nhân viên chơi khăm Thục Nghi là Tri Đồng không giấu được vẻ tức giận. Anh kéo áo vet sát vào người cô rồi chậm rãi đáp:
“Vừa về Việt Nam là anh gọi cho em ngay nhưng không nghe bắt máy. Anh đoán em vẫn còn ở công ty nên định đến đây gây bất ngờ. Mới bước vào cửa thì may mắn anh nghe được đám nhân viên phòng kinh doanh nói cười sôi nổi về việc nhốt em trong toilet. Sau khi tra hỏi rõ, anh lập tức vào đây cứu em!”
“À, vậy ư? Đúng là may thật! Nếu không có anh chắc em qua đêm với lũ chuột rồi! Khủng khiếp quá đi mất!” – Thục Nghi đặt tay lên trán, vẫn còn mỏi mệt vô cùng.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Thục Nghi, Tri Đồng nén tiếng thở dài nặng nề kiểu như đang lưỡng lự điều gì đấy không biết có nên nói ra hay chăng. Nhưng có vẻ, anh hiểu cũng chẳng thể giấu giếm thêm được.
“Anh xin lỗi! Anh đã không nghĩ gì đến việc em sẽ gặp những thứ tệ hại này. Anh vô tâm quá!” – Tri Đồng nhẹ nhàng nắm lấy tay Thục Nghi, khẽ khàng bảo – “Anh không nên để em một mình vì biết rõ mẹ anh sẽ không bỏ qua dễ dàng chuyện này.”
“Mẹ anh???” – Thục Nghi ngạc nhiên và rồi bản thân chợt hiểu ra – “Chả lẽ... tất cả những điều kinh khủng trong mấy ngày qua đều là do bàn tay của mẹ anh?”
Nhắm mắt, Tri Đồng từ từ gật đầu, quả thật khó khăn khi phải thừa nhận chuyện ấy.
“Ừm... ban nãy đám nhân viên đã nói rõ với anh như vậy.”
Mắt T
/26
|