Cuộc chiến của loài người, thường làm xuất hiện một hai con xích bọ cánh cứng, hắn không ngăn cản được đám người tranh đấu vì thức ăn, cũng không ngăn cản được bọ cánh cứng theo gió mà tới, việc duy nhất hắn có thể làm chính là, nhanh chóng xử lý những con sâu bọ đáng ghét này.
Kéo sợi dây thừng trên nóc nhà, Sở Vân Thăng bay nhanh xẹt qua đầu đám người bên dưới, mũi tên hàn băng lao lên không trung, nhẹ nhàng xuyên qua lớp giáp xác của bọ cánh cứng và cùng mũi tên đóng băng.
Xuyên qua bọ cánh cứng trên không, hắn đưa tay nắm lấy phần lông mũi tên đã bị đóng băng, nguyên khí trong nháy mắt bật ra, một người một trùng, dưới lực kéo của dây thừng lập tức bay vút lên trời, rơi xuống ban công đối diện. Đám người la hét, reo hò ầm ĩ. Tất cả mọi ánh đèn đều tụ tập sau lưng Sở Vân Thăng.Chỉ còn lại một bóng người màu xám, vai mang một cái cung thần bí. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Không ai biết hắn là ai! Không ai biết hắn từ nơi nào tới! Hắn tựa hồ rất thần bí và mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ rơi xuống nhân gian! Một mình đến, một mình đi. Những gì hắn mang đi chỉ là những con bọ cánh cứng.
Thế là những tin tức có liên quan đến hắn truyền khắp khu phía Đông của Thân thành . Thành khủng bố xuất hiện ngày càng nhiều của cao thủ, theo một số người nhìn thấy, Sở Vân Thăng chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, phần lớn thời gian hắn đều xuất hiện ở những con phố ít người giết bọ cánh cứng.
Sở Vân Thăng nghe thấy một tin tức về mình, nhưng hắn vẫn chưa vượt qua được hai người một người là nhân vật quân đội, biệt danh “ Cương thiết thú”, theo lời đồn hắn một quyền có thể đánh chết một con bọ cánh cứng, Sở Vân Thăng rất muốn làm cho rõ rốt cuộc người này có thể đánh liên tục mà không ngừng nghỉ được bao nhiêu quyền? Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Một người khác là cố vấn chính phủ - Băng Vương, năng lực của người này gần giống với hàn băng tiễn của Sở Vân Thăng, điểm khác đó chính là người ta có thể đóng băng rất nhiều bọ cánh cứng một lần.
Đứng ở mái nhà một tòa ba tầng, Sở Vân Thăng trầm tư nói: Giết đủ số lượng bọ cánh cứng, có thể động thủ chế tác chiến giáp, chờ ta có chiến giáp thì chưa chắc ta kém hơn những người này!
Mấy ngày này đến nay, xích bọ cánh cứng càng giết lại càng nhiều, cũng không biết chúng đến từ đâu! Nhưng Lạc Đan lại càng ngày càng ít, khiến hắn lao tâm khổ tứ.
Chỉ cần giết đủ năm mươi bốn con, hắn không còn lo bị đánh lén nữa!
Nhìn về phía não heo để trên đường, đó là con mồi mà hắn làm ra, nhưng mà xem ra giờ không có trò gì hay !
Hắn ẩn núp ở trong này đã lâu, thân thể đã có chút mỏi, hắn nghe người qua đường nói nhiệt độ giờ đây đã không giảm xuống nữa, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy rất lạnh!
Đáng lẽ phải ăn một chút gì đó, Sở Vân Thăng sờ lên phần bụng lành lạnh, đang sôi ầm ầm của mình.
Những ngày này, hắn chỉ ăn bánh bích quy, bánh, hôm nay hắn quyết định phải ăn gì đó nóng hổi.
Tòa ba tầng này trước kia là một khách sạn xa hoa, Sở Vân Thăng không mất chút sức lực để tìm được một phòng bếp, kiểm tra thoáng cái đồ ăn vẫn còn, chỉ là bị vứt loạn lên mà thôi, tất cả những gì có thể ăn được, phỏng chừng đều đã bị những người khác tịch thu!
Nhưng mà không sao, Sở Vân Thăng đốt lò cồn, với tình trạng của hắn hiện nay làm một nồi lẩu là ngon nhất.
Thịt bò, hành, miến thậm chí còn có một chút đậu hũ, tất cả trộn lẫn với nhau, rất nhanh hắn đã có một nồi lẩu thơm lừng.
Đây là “bữa cơm của người” đầu tiên mà hắn ăn những ngày gần đây, tuy hắn tích rất nhiều lương thực, nhưng mà cũng không dám lãng phí làm một bữa, hơn nữa hắn cũng không giỏi nấu nướng.
Hành tây cùng thịt bò thoáng cái chui vào bụng hắn, cả dạ dày ấm áp dễ chịu, hắn thậm chí thoải mái khẽ đung đưa người, thật sự là đã lâu không được ăn đồ ăn nóng hổi như vậy rồi. Đồ ăn bình thường, lúc này, đã trở thành một thứ xa xỉ.
“Ân? Có người vào ư?” Sở Vân Thăng nuốt miếng thịt bò, vội vàng quơ lấy cung nỏ, trong nồi vẫn còn một nửa chưa ăn xong, hắn không nỡ đi.
Xuất hiện trước mặt Sở Vân Thăng chính là một đám học sinh mặc đồng phục, nhìn thẳng vào nồi thịt bò của hắn, tiếp theo đó lại xuất hiện một đám nam nữ mang đủ các loại vũ khí, cũng nhìn vào nồi thịt bò của hắn. Phòng bếp của khách sạn xa hoa không lớn, nhưng mà nhiều người như vậy, có vẻ chật.
Sở Vân Thăng giương cung nỏ, ngây ra một hồi lâu, chỉ vào nồi thịt bò, nói một câu mà chính hắn cũng cảm thấy ngại:“...... Của ta!”
Một tên đàn ông khuôn mặt khôi ngô, trên mặt có một vết sẹo hồng dài, đầu bóng loáng, nhìn cái là biết rất hung dữ, cầm trong tay một khảm đao khiến người khác rùng mình, gõ vào bếp lò, tùy ý nói:“Giờ đây không phải !”
“A?” Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng, hắn người này thích ăn nói mềm mỏng, ngươi hạ mình cầu xin hắn, có lẽ hắn còn cho, dù sao hắn cũng có nhiều lương thực cho một ít cũng không sao.
Ngươi nếu như đã hỗn như vậy, thì hắn cũng không phải vừa, huống hồ hắn giờ đây sớm không phải là cái tên viên chức trói gà không chặt ngày xưa nữa rồi , Sở Vân Thăng nhíu mày lại nói:“Ngươi có thể thử!”
Tên đó cứ như là nghe được chuyện cười, dùng khảm đao chỉ vào hắn ha ha cười nói:“Tiểu tử, đừng thể hiện! Ngươi chỉ có một cái nỏ, bắn được một mũi tên, chúng ta cũng ăn xong rồi, chúng ta có nhiều người như vậy, ngươi đánh không lại đâu!”
Sở Vân Thăng không nhanh không chậm nói:“Phải vậy không, ai nói ta muốn bắn bọn họ ? Ta chỉ bắn chết ngươi thôi!”
Đại hán cả giận hừ một tiếng, chuẩn bị tư thế, nói:“Ngươi được lắm! Tứ muội, cho hắn biết thế nào là lễ độ.”
Sở Vân Thăng tưởng là hoa chiêu gì, nhưng không ngờ trong đám người, bing một tiếng, rõ ràng là bắn súng.
Hắn luôn nằm trong tuyến đầu của những sát thủ giết xích bọ cánh cứng, rất ít khi tham dự vào tranh đoạt giữa con người, nhận thức đối với hành vi của con người dừng lại ở thời đại Dương Quang, cái chuyện đại khai sát giới này hắn không ngờ tới!
Nếu như lúc này Điêu Định Quốc ở trong này, nhất định sẽ thầm mắng tên đại hán đó là ngu xuẩn, bởi vì hắn đã biết sự lợi hại của Sở Vân Thăng, đáng tiếc hắn không ở đây, không có ai biết người trẻ tuổi này có địa vị như thế nào, chỉ biết là hắn có thể nấu ra một nồi thịt bò, hắn nhất định cất chứa rất nhiều thực vật, giết hắn, đồ đạc của hắn sẽ thuộc về chúng ta ! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Viên đạn “Đinh” một tiếng rơi trên mặt đất, cả gian phòng yên tĩnh, tràn đầy quỷ dị.
Tứ muội chưa từng có gặp ai có thể ngăn trở được viên đạn của mình, từ sau khi nàng thức tỉnh, càng không có loại người này tồn tại.
Sở Vân Thăng đứng ở nơi đó khẽ động cũng đã cản trở được viên đạn của nàng, làm cho nàng thoáng có chút kinh ngạc, nhưng mà cũngkhông đến mức dọa nàng, trong mắt nàng, Sở Vân Thăng có chi cũng chỉ là một người giác tỉnh mà thôi, loại người này nàng cũng đã gặp, trong đó còn có một tên đã chết dưới họng súng của nàng!
Viên đạn đầu tiên của nàng không có chút năng lượng nào, đối phương nếu như là người Giác Tỉnh, thì có thể ngăn hạ được.
Tứ muội cười lạnh, thoát được lần thứ nhất, vậy thử xem lần thứ hai thế nào! Nàng không chút do dự rót năng lượng mạnh nhất của mình vào, ping bắn phát thứ hai!
Sở Vân Thăng mãi sau mới kịp phản ứng, trong nháy mắt bỗng nổi giận, nghĩ thầm chỉ vì một nồi thịt bò mà các ngươi muốn lấy mạng của ông mày, ta sống đến bằng này,lại không bằng một nồi thịt bò!?
Viên đạn, hắn không thèm để ý chút nào, Lục Giáp Nguyên Phù hoàn toàn không đếm xỉa đến đòn công kích không chút năng lượng.
Sở Vân Thăng lập tức điều động nguyên khí cài động cung nỏ, đối phương nghe không lọt tai đã muốn dồn hắn vào chỗ chết, chính mình đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, sư tử lao về phía thỏ, cần phải dùng toàn lực!
Hàn băng mũi tên vèo cái lao ra, mang theo băng hàn khí khiếp người, đầu trọc sớm đã phòng ngự, hắn quyết định đón từng mũi tên của kẻ này, để Tứ muội có đủ thời gian nổ súng giết chết đối phương.
Nhưng mà hắn sai rồi, quá sai lầm, bởi vì hắn đánh giá sai đối tượng, sai lầm lần thứ nhất, cũng không có cơ hội để sửa chữa.
Hàn băng mũi tên của Sở Vân Thăng vừa mới bắn ra, hỏa năng năng lượng của Tứ muội cũng bắn ra, vậy là một phòng bếp nho nhỏ, xuất hiện cảnh tượng băng hỏa ngập trời.
Đầu trọc không hề nghi ngờ gì lập tức bị đóng băng, nếu như hắn không phải người Giác Tỉnh thì Sở Vân Thăng cho rằng hắn đã chết rồi, hàn khí của hàn băng mũi tên không phải là cái mà một người bình thường có khả năng chống cự .
Hỏa năng lượng tử của Tứ muội bắn ra chuẩn xác đúng tim của Sở Vân Thăng, nhưng mà không như nàng tưởng tượng, xuyên qua rồi đốt cháy hết thảy, mà chỉ là một lớp hỏa hoa bay lên, không gian phía trước đối phương bị bóp méo một chút, hỏa hoa liền bị dập tắt!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể như thế! Tại sao có thể như vậy?
Tứ muội trong nội tâm căn bản không cách nào tiếp nhận, viên đạn của nàng hoàn toàn có thể bắn xuyên qua cơ thể xích bọ cánh cứng, vậy mà lại không công phá được phòng ngự của người này? Hắn thậm chí đến quần áo cũng không bị đốt cháy.
Kéo sợi dây thừng trên nóc nhà, Sở Vân Thăng bay nhanh xẹt qua đầu đám người bên dưới, mũi tên hàn băng lao lên không trung, nhẹ nhàng xuyên qua lớp giáp xác của bọ cánh cứng và cùng mũi tên đóng băng.
Xuyên qua bọ cánh cứng trên không, hắn đưa tay nắm lấy phần lông mũi tên đã bị đóng băng, nguyên khí trong nháy mắt bật ra, một người một trùng, dưới lực kéo của dây thừng lập tức bay vút lên trời, rơi xuống ban công đối diện. Đám người la hét, reo hò ầm ĩ. Tất cả mọi ánh đèn đều tụ tập sau lưng Sở Vân Thăng.Chỉ còn lại một bóng người màu xám, vai mang một cái cung thần bí. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Không ai biết hắn là ai! Không ai biết hắn từ nơi nào tới! Hắn tựa hồ rất thần bí và mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ rơi xuống nhân gian! Một mình đến, một mình đi. Những gì hắn mang đi chỉ là những con bọ cánh cứng.
Thế là những tin tức có liên quan đến hắn truyền khắp khu phía Đông của Thân thành . Thành khủng bố xuất hiện ngày càng nhiều của cao thủ, theo một số người nhìn thấy, Sở Vân Thăng chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, phần lớn thời gian hắn đều xuất hiện ở những con phố ít người giết bọ cánh cứng.
Sở Vân Thăng nghe thấy một tin tức về mình, nhưng hắn vẫn chưa vượt qua được hai người một người là nhân vật quân đội, biệt danh “ Cương thiết thú”, theo lời đồn hắn một quyền có thể đánh chết một con bọ cánh cứng, Sở Vân Thăng rất muốn làm cho rõ rốt cuộc người này có thể đánh liên tục mà không ngừng nghỉ được bao nhiêu quyền? Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Một người khác là cố vấn chính phủ - Băng Vương, năng lực của người này gần giống với hàn băng tiễn của Sở Vân Thăng, điểm khác đó chính là người ta có thể đóng băng rất nhiều bọ cánh cứng một lần.
Đứng ở mái nhà một tòa ba tầng, Sở Vân Thăng trầm tư nói: Giết đủ số lượng bọ cánh cứng, có thể động thủ chế tác chiến giáp, chờ ta có chiến giáp thì chưa chắc ta kém hơn những người này!
Mấy ngày này đến nay, xích bọ cánh cứng càng giết lại càng nhiều, cũng không biết chúng đến từ đâu! Nhưng Lạc Đan lại càng ngày càng ít, khiến hắn lao tâm khổ tứ.
Chỉ cần giết đủ năm mươi bốn con, hắn không còn lo bị đánh lén nữa!
Nhìn về phía não heo để trên đường, đó là con mồi mà hắn làm ra, nhưng mà xem ra giờ không có trò gì hay !
Hắn ẩn núp ở trong này đã lâu, thân thể đã có chút mỏi, hắn nghe người qua đường nói nhiệt độ giờ đây đã không giảm xuống nữa, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy rất lạnh!
Đáng lẽ phải ăn một chút gì đó, Sở Vân Thăng sờ lên phần bụng lành lạnh, đang sôi ầm ầm của mình.
Những ngày này, hắn chỉ ăn bánh bích quy, bánh, hôm nay hắn quyết định phải ăn gì đó nóng hổi.
Tòa ba tầng này trước kia là một khách sạn xa hoa, Sở Vân Thăng không mất chút sức lực để tìm được một phòng bếp, kiểm tra thoáng cái đồ ăn vẫn còn, chỉ là bị vứt loạn lên mà thôi, tất cả những gì có thể ăn được, phỏng chừng đều đã bị những người khác tịch thu!
Nhưng mà không sao, Sở Vân Thăng đốt lò cồn, với tình trạng của hắn hiện nay làm một nồi lẩu là ngon nhất.
Thịt bò, hành, miến thậm chí còn có một chút đậu hũ, tất cả trộn lẫn với nhau, rất nhanh hắn đã có một nồi lẩu thơm lừng.
Đây là “bữa cơm của người” đầu tiên mà hắn ăn những ngày gần đây, tuy hắn tích rất nhiều lương thực, nhưng mà cũng không dám lãng phí làm một bữa, hơn nữa hắn cũng không giỏi nấu nướng.
Hành tây cùng thịt bò thoáng cái chui vào bụng hắn, cả dạ dày ấm áp dễ chịu, hắn thậm chí thoải mái khẽ đung đưa người, thật sự là đã lâu không được ăn đồ ăn nóng hổi như vậy rồi. Đồ ăn bình thường, lúc này, đã trở thành một thứ xa xỉ.
“Ân? Có người vào ư?” Sở Vân Thăng nuốt miếng thịt bò, vội vàng quơ lấy cung nỏ, trong nồi vẫn còn một nửa chưa ăn xong, hắn không nỡ đi.
Xuất hiện trước mặt Sở Vân Thăng chính là một đám học sinh mặc đồng phục, nhìn thẳng vào nồi thịt bò của hắn, tiếp theo đó lại xuất hiện một đám nam nữ mang đủ các loại vũ khí, cũng nhìn vào nồi thịt bò của hắn. Phòng bếp của khách sạn xa hoa không lớn, nhưng mà nhiều người như vậy, có vẻ chật.
Sở Vân Thăng giương cung nỏ, ngây ra một hồi lâu, chỉ vào nồi thịt bò, nói một câu mà chính hắn cũng cảm thấy ngại:“...... Của ta!”
Một tên đàn ông khuôn mặt khôi ngô, trên mặt có một vết sẹo hồng dài, đầu bóng loáng, nhìn cái là biết rất hung dữ, cầm trong tay một khảm đao khiến người khác rùng mình, gõ vào bếp lò, tùy ý nói:“Giờ đây không phải !”
“A?” Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng, hắn người này thích ăn nói mềm mỏng, ngươi hạ mình cầu xin hắn, có lẽ hắn còn cho, dù sao hắn cũng có nhiều lương thực cho một ít cũng không sao.
Ngươi nếu như đã hỗn như vậy, thì hắn cũng không phải vừa, huống hồ hắn giờ đây sớm không phải là cái tên viên chức trói gà không chặt ngày xưa nữa rồi , Sở Vân Thăng nhíu mày lại nói:“Ngươi có thể thử!”
Tên đó cứ như là nghe được chuyện cười, dùng khảm đao chỉ vào hắn ha ha cười nói:“Tiểu tử, đừng thể hiện! Ngươi chỉ có một cái nỏ, bắn được một mũi tên, chúng ta cũng ăn xong rồi, chúng ta có nhiều người như vậy, ngươi đánh không lại đâu!”
Sở Vân Thăng không nhanh không chậm nói:“Phải vậy không, ai nói ta muốn bắn bọn họ ? Ta chỉ bắn chết ngươi thôi!”
Đại hán cả giận hừ một tiếng, chuẩn bị tư thế, nói:“Ngươi được lắm! Tứ muội, cho hắn biết thế nào là lễ độ.”
Sở Vân Thăng tưởng là hoa chiêu gì, nhưng không ngờ trong đám người, bing một tiếng, rõ ràng là bắn súng.
Hắn luôn nằm trong tuyến đầu của những sát thủ giết xích bọ cánh cứng, rất ít khi tham dự vào tranh đoạt giữa con người, nhận thức đối với hành vi của con người dừng lại ở thời đại Dương Quang, cái chuyện đại khai sát giới này hắn không ngờ tới!
Nếu như lúc này Điêu Định Quốc ở trong này, nhất định sẽ thầm mắng tên đại hán đó là ngu xuẩn, bởi vì hắn đã biết sự lợi hại của Sở Vân Thăng, đáng tiếc hắn không ở đây, không có ai biết người trẻ tuổi này có địa vị như thế nào, chỉ biết là hắn có thể nấu ra một nồi thịt bò, hắn nhất định cất chứa rất nhiều thực vật, giết hắn, đồ đạc của hắn sẽ thuộc về chúng ta ! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Viên đạn “Đinh” một tiếng rơi trên mặt đất, cả gian phòng yên tĩnh, tràn đầy quỷ dị.
Tứ muội chưa từng có gặp ai có thể ngăn trở được viên đạn của mình, từ sau khi nàng thức tỉnh, càng không có loại người này tồn tại.
Sở Vân Thăng đứng ở nơi đó khẽ động cũng đã cản trở được viên đạn của nàng, làm cho nàng thoáng có chút kinh ngạc, nhưng mà cũngkhông đến mức dọa nàng, trong mắt nàng, Sở Vân Thăng có chi cũng chỉ là một người giác tỉnh mà thôi, loại người này nàng cũng đã gặp, trong đó còn có một tên đã chết dưới họng súng của nàng!
Viên đạn đầu tiên của nàng không có chút năng lượng nào, đối phương nếu như là người Giác Tỉnh, thì có thể ngăn hạ được.
Tứ muội cười lạnh, thoát được lần thứ nhất, vậy thử xem lần thứ hai thế nào! Nàng không chút do dự rót năng lượng mạnh nhất của mình vào, ping bắn phát thứ hai!
Sở Vân Thăng mãi sau mới kịp phản ứng, trong nháy mắt bỗng nổi giận, nghĩ thầm chỉ vì một nồi thịt bò mà các ngươi muốn lấy mạng của ông mày, ta sống đến bằng này,lại không bằng một nồi thịt bò!?
Viên đạn, hắn không thèm để ý chút nào, Lục Giáp Nguyên Phù hoàn toàn không đếm xỉa đến đòn công kích không chút năng lượng.
Sở Vân Thăng lập tức điều động nguyên khí cài động cung nỏ, đối phương nghe không lọt tai đã muốn dồn hắn vào chỗ chết, chính mình đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, sư tử lao về phía thỏ, cần phải dùng toàn lực!
Hàn băng mũi tên vèo cái lao ra, mang theo băng hàn khí khiếp người, đầu trọc sớm đã phòng ngự, hắn quyết định đón từng mũi tên của kẻ này, để Tứ muội có đủ thời gian nổ súng giết chết đối phương.
Nhưng mà hắn sai rồi, quá sai lầm, bởi vì hắn đánh giá sai đối tượng, sai lầm lần thứ nhất, cũng không có cơ hội để sửa chữa.
Hàn băng mũi tên của Sở Vân Thăng vừa mới bắn ra, hỏa năng năng lượng của Tứ muội cũng bắn ra, vậy là một phòng bếp nho nhỏ, xuất hiện cảnh tượng băng hỏa ngập trời.
Đầu trọc không hề nghi ngờ gì lập tức bị đóng băng, nếu như hắn không phải người Giác Tỉnh thì Sở Vân Thăng cho rằng hắn đã chết rồi, hàn khí của hàn băng mũi tên không phải là cái mà một người bình thường có khả năng chống cự .
Hỏa năng lượng tử của Tứ muội bắn ra chuẩn xác đúng tim của Sở Vân Thăng, nhưng mà không như nàng tưởng tượng, xuyên qua rồi đốt cháy hết thảy, mà chỉ là một lớp hỏa hoa bay lên, không gian phía trước đối phương bị bóp méo một chút, hỏa hoa liền bị dập tắt!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể như thế! Tại sao có thể như vậy?
Tứ muội trong nội tâm căn bản không cách nào tiếp nhận, viên đạn của nàng hoàn toàn có thể bắn xuyên qua cơ thể xích bọ cánh cứng, vậy mà lại không công phá được phòng ngự của người này? Hắn thậm chí đến quần áo cũng không bị đốt cháy.
/495
|