Sở Vân Thăng đếm đếm, thêm sáu con nữa, vật nạp phù đã có thi thể của ba mươi tám con xích bọ cánh cứng, cách mục tiêu sáu mươi con còn hai mươi hai con! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Não heo một lần nữa trở thành vật cứu mạng Sở Vân Thăng, không có cách nào, số xích bọ cánh cứng hạ cánh xuống lại quá ít, gặp được hai con bọ khiến Sở Vân Thăng rất hạnh phúc!
Đương nhiên, thành đàn thành đống không đến lượt Sở Vân Thăng, đến ngay cả thiết giáp đội của quân đội cũng không dám đối mặt.
Côn trùng thích ăn nhất là não heo, bất luận là não của loài người,hay của hết thảy động vật trên trái đất, trong mắt chúng, đều là mỹ vị, Sở Vân Thăng dùng cái não heo này để thu hút thành công không dưới mười con xích bọ cánh cứng.
Nhưng mà thời gian gần đây hiệu quả không tốt lắm , trước đó lần thứ nhất thiếu chút nữa bị một tên sắp chết đói cướp mất đầu heo. Đây chính là thịt đầu heo.
Về sau Sở Vân Thăng láu lỉnh lấy não heo ra, trộn thêm máu tươi, đặt ở bên cạnh thi thể ven đường, quả nhiên không kẻ nào dám đến cướp não heo nữa!
Sở Vân Thăng suy đoán có thể là do không mới lạ, xích bọ cánh cứng nên số lần mắc lừa càng ngày càng ít, đến bây giờ về cơ bản đã không có con nào đến nữa.
Hắn đang nghĩ làm thế nào để mấy con bọ đó đậu xuống thì cô giáo cùng với sáu học sinh cùng nhau đi đến đại sảnh.
Bọn họ cũng đã ăn xong rồi, thịt bò còn lại cũng không nhiều, huống chi lại nhiều người như vậy.
Đám người kia chậm chạp đi đến hắn trước mặt, nhìn Sở Vân Thăng nhướng mày, tư thế này nhất định là lại có chuyện gì, hắn không phải không muốn trợ giúp mấy đứa trẻ này, mà là thân hắn còn lo chưa xong, thì anh hùng cái nỗi gì chứ.!
Hắn âm thầm thấy hối hận vì đã không sớm rời đi.
Cô giáo cảm kích nói:“Cảm ơn sự trợ giúp của anh, tôi là một trong hai mươi mốt giáo viên của Thân Thành, tôi tên là......”
Sở Vân Thăng vội vàng ngắt lời nàng nói:“Đi, đi, tôi không muốn biết những chuyện này, cá nhân tôi cảm thấy, tình trạng hiện tại của các cô,nên nhanh chóng nhập vào bộ đội hoặc là chính phủ, bọn chúng đều là học sinh, bộ đội hẳn là phải quan tâm.”
Lời của hắn khiến cho cô giáo có phần xấu hổ, nhưng mà cô vẫn kiên trì giải thích nói:“Chúng tôi đã đi tìm qua bộ đội, nhưng mà người quá nhiều, căn bản trông nom không nổi nhưng mà tiên sinh, tôi không phải lại muốn ăn gì đó của anh, tôi có một học sinh sốt cao đã ba ngày nay rồi, nếu không có thuốc, sợ rằng nó chịu không nổi.”
Sở Vân Thăng khẽ ngây ra, hắn cũng rất đồng tình, nhưng mà hắn cũng không có thuốc, dương quang thời đại muốn có thuốc đều phải đến bệnh viện, hắn bây giờ không có sức lực quản nhiều chuyện như vậy,thuốc bình thường hắn cũng có một chút, nhưng mà đối với kiểu sốt cao này hắn cũng đã lực bất tòng tâm, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:“Thực xin lỗi, tôi cũng không có loại thuốc này.”
Cô giáo kì vọng vội vàng nói:“Phía trước không xa có một xã khu bệnh viện, tôi mang các học sinh tới đó rồi, nhưng mà nơi đó có côn trùng, anh có thể...... Tôi van anh!”
“Thực xin lỗi!” Sở Vân Thăng vẫn từ chối, bệnh viện này hắn đã đi qua, cửa ra vào có ba con xích bọ cánh cứng, bên trong thì lại càng không biết , rất nguy hiểm, chính mình tuy cũng thương tình nữ sinh này, nhưng hắn không cao thượng đến mức dùng mạng của mình để đổi cho người khác. Không khí có chút ngượng nghịu.
Sở Vân Thăng cảm thấy giúp hay không là quyền lợi của mình, làm một người vốn dĩ không quen biết, nên cũng không có ý kiến gì, hắn đứng dậy định đi!
Sau lưng lại phù phù một tiếng, cô giáo quỳ xuống. Hắn kinh ngạc ngẩn người. Tiếp đó, phù phù! Phù phù! Phù phù!......Hơn mười học sinh toàn bộ quỳ xuống!
Sở Vân Thăng trong nội tâm có chút chấn động! Hắn không phải là mềm lòng, mà là kinh ngạc, là rung động, là một loại cảm xúc khó có thể miêu tả.
Dương quang thời đại, trên TV, trên inte, thường xuyên xuất hiện một nơi nào đó có thể quỳ tập thể kêu oan, cầu viện, nông dân nơi nào đó có thể quỳ tập thể quỳ đòi lương......
Hắn đã từng chửi bới những kẻ quyền quý máu lạnh vô tình, vô liêm sỉ
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới cảnh này sẽ xuất hiện trong thế giới của hắn, hơn nữa, hắn chính là người đang đứng. Hắn mở to miệng, nói không nên lời.
“Van xin chú! Hiểu Tuyết sẽ chết mất!” Một nữ sinh khóc to.
“Chú! Van xin chú!” Lại thêm một tiếng khóc nữa vang lên.
Sở Vân Thăng lúc này đúng là thiên nhân giao chiến, một bên là: thôi đi ngươi không có bản lĩnh đó, đừng giả bộ nữa , đến lúc đó chết cũng không biết thế nào, chăm chỉ tu luyện, mạnh hơn tất cả.
Mặt khác một bên là: Đến đây đi huynh đệ, nhân sinh trên đời không phải là ân oán thù hận, nhiệt huyết dâng trào sao? chiến đi, huynh đệ, thực lực tuy trọng yếu, nhưng mà không có dũng khí thì vĩnh viễn chỉ là kẻ yếu mà thôi.
Mãi lâu sau, khi mà Sở Vân Thăng nghĩ lại chuyện cũ, đúng là những cái quỳ này khiến hắn đối mặt với thế giới khác, sâu thẳm trong lòng.
Một cao thủ chân chính, không phải chỉ có thực lực hủy thiên diệt địa, mà quan trọng hơn là ... có can đảm khiêu chiến, có can đảm mà không lùi bước!
Sở Vân Thăng luôn muốn trốn tránh nguy hiểm, tránh né khiêu chiến, khẩn cầu bình yên, như vậy hắn mới có thể sống sót đến tận bây giờ.
Nhưng loại trạng thái này liệu hắn còn có thể duy trì được hay ko? Càng ngày càng nhiều xích bọ cánh cứng, không thèm để ý đến não heo của hắn nữa, tiếp tục tránh né, chỉ có thể làm cho mình tu luyện chậm hơn,mà số lượng côn trùng lại càng ngày càng nhiều, chỉ sợ khi hắn chưa tu luyện thành thì đã bị chúng ăn thịt.! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Hắn bị chính mình dọa cho toát mồ hôi lạnh, tinh tế tưởng tượng lại, cho dù là dương quang thời đại, suy nghĩ không có gì nguy hiểm thì có thể thành công, tựa hồ cũng rất khó đạt được, càng không nói đến sự nguy hiểm của thời đại này!
Số lượng côn trùng ngày càng gia tăng, lực lượng Giác Tỉnh cũng ngày một tăng, mà hắn lại không dám đối mặt với mấy con xích bọ cánh cứng. Cứ tiếp tục như vậy, chính mình nhất định sẽ bị đào thải, cuối cùng biến mất không dấu vết! Không phải là lãng phí một quyển thiên cổ kỳ thư!
làm! Sở Vân Thăng thở dài một hơi, hắn không ngờ những người này lại khiến suy nghĩ của hắn thay đổi.
Khiến hắn theo từ một tên thợ săn sợ hãi rụt rè biến thành một kẻ giết chóc sôi sục hào khí.
Đương nhiên, mình cũng không thể mù mò mẫm được, thực lực vẫn là trọng yếu, dũng khí không phải là làm bừa, nếu như thực lực quá khác biệt, chiến khí ngập trời cũng chỉ có thể chết!
Với nguyên khí tám lượng, trực tiếp đối mặt với ba con xích bọ cánh cứng, cũng không phải là không thể thắng, nếu như xem xét kĩ, hắn tin rằng tỉ lệ thắng là hơn 80%.
Trước tiên là phải ẩn núp, nhất định không thể để cho bọn chúng phát hiện ra mình, sau đó dùng hàn băng mũi tên đóng băng một con, kế tiếp hắn muốn đối mặt với hai con lửa giận đùng đùng, nếu như may mắn, khi tấn công hai con côn trùng, hắn có thể dùng súng đả thương một con, như vậy con còn lại, chỉ cần dùng súng ngắn hoặc là cung nỏ trên người bắn, mặc dù bị kìm kẹp nhưng hắn vẫn có thể thắng.
Giờ đây, hắn còn không có cách nào dùng trường kiếm chém giáp xác phòng ngự của chúng, chỉ gần kề phá vỡ phòng ngự thì có thể, như lần trước sau khi phá vỡ phòng ngự của bọn chúng, đâm sâu vào miệng nơi mà không có phòng ngự, là chuyện may mắn vô cùng, cơ họi này khó mà có lần hai.
Cho nên, quá trình này, mấu chốt có hai điểm, thứ nhất phải đóng băng con một con, thứ hai dùng súng ngắn cùng cung nỏ tuyệt đối không thể trượt.
Chỉ cần thành công hai điểm này là hắn có bảy phần chiến thắng, nếu như khi tấn công côn trùng có thể làm tê liệt một con, như vậy thì coi như thành công chín phần, cuối cùng chỉ cần không xuất hiện côn trùng mới thì hắn mới có thể hoàn toàn thành công.
Hiểu rõ ràng kế hoạch tác chiến, hắn cũng không lo lắng như vậy , chỉ cần hoàn thiện vài chi tiết nữa là được.
Sở Vân Thăng suy nghĩ một hồi, khi hắn tỉnh ra thì đối phương còn đang trên mặt đất, có chút ngại ngùng, đã quyết định như vậy thì giúp bọn họ cũng là tiện cả đôi đường.
Mặt khác, tính quan trọng của dược phẩm có lẽ chỉ sau thức ăn, cũng là thứ mà hắn chuẩn bị ít nhất, làm một ít để dự trữ cũng cần thiết.
Não heo một lần nữa trở thành vật cứu mạng Sở Vân Thăng, không có cách nào, số xích bọ cánh cứng hạ cánh xuống lại quá ít, gặp được hai con bọ khiến Sở Vân Thăng rất hạnh phúc!
Đương nhiên, thành đàn thành đống không đến lượt Sở Vân Thăng, đến ngay cả thiết giáp đội của quân đội cũng không dám đối mặt.
Côn trùng thích ăn nhất là não heo, bất luận là não của loài người,hay của hết thảy động vật trên trái đất, trong mắt chúng, đều là mỹ vị, Sở Vân Thăng dùng cái não heo này để thu hút thành công không dưới mười con xích bọ cánh cứng.
Nhưng mà thời gian gần đây hiệu quả không tốt lắm , trước đó lần thứ nhất thiếu chút nữa bị một tên sắp chết đói cướp mất đầu heo. Đây chính là thịt đầu heo.
Về sau Sở Vân Thăng láu lỉnh lấy não heo ra, trộn thêm máu tươi, đặt ở bên cạnh thi thể ven đường, quả nhiên không kẻ nào dám đến cướp não heo nữa!
Sở Vân Thăng suy đoán có thể là do không mới lạ, xích bọ cánh cứng nên số lần mắc lừa càng ngày càng ít, đến bây giờ về cơ bản đã không có con nào đến nữa.
Hắn đang nghĩ làm thế nào để mấy con bọ đó đậu xuống thì cô giáo cùng với sáu học sinh cùng nhau đi đến đại sảnh.
Bọn họ cũng đã ăn xong rồi, thịt bò còn lại cũng không nhiều, huống chi lại nhiều người như vậy.
Đám người kia chậm chạp đi đến hắn trước mặt, nhìn Sở Vân Thăng nhướng mày, tư thế này nhất định là lại có chuyện gì, hắn không phải không muốn trợ giúp mấy đứa trẻ này, mà là thân hắn còn lo chưa xong, thì anh hùng cái nỗi gì chứ.!
Hắn âm thầm thấy hối hận vì đã không sớm rời đi.
Cô giáo cảm kích nói:“Cảm ơn sự trợ giúp của anh, tôi là một trong hai mươi mốt giáo viên của Thân Thành, tôi tên là......”
Sở Vân Thăng vội vàng ngắt lời nàng nói:“Đi, đi, tôi không muốn biết những chuyện này, cá nhân tôi cảm thấy, tình trạng hiện tại của các cô,nên nhanh chóng nhập vào bộ đội hoặc là chính phủ, bọn chúng đều là học sinh, bộ đội hẳn là phải quan tâm.”
Lời của hắn khiến cho cô giáo có phần xấu hổ, nhưng mà cô vẫn kiên trì giải thích nói:“Chúng tôi đã đi tìm qua bộ đội, nhưng mà người quá nhiều, căn bản trông nom không nổi nhưng mà tiên sinh, tôi không phải lại muốn ăn gì đó của anh, tôi có một học sinh sốt cao đã ba ngày nay rồi, nếu không có thuốc, sợ rằng nó chịu không nổi.”
Sở Vân Thăng khẽ ngây ra, hắn cũng rất đồng tình, nhưng mà hắn cũng không có thuốc, dương quang thời đại muốn có thuốc đều phải đến bệnh viện, hắn bây giờ không có sức lực quản nhiều chuyện như vậy,thuốc bình thường hắn cũng có một chút, nhưng mà đối với kiểu sốt cao này hắn cũng đã lực bất tòng tâm, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:“Thực xin lỗi, tôi cũng không có loại thuốc này.”
Cô giáo kì vọng vội vàng nói:“Phía trước không xa có một xã khu bệnh viện, tôi mang các học sinh tới đó rồi, nhưng mà nơi đó có côn trùng, anh có thể...... Tôi van anh!”
“Thực xin lỗi!” Sở Vân Thăng vẫn từ chối, bệnh viện này hắn đã đi qua, cửa ra vào có ba con xích bọ cánh cứng, bên trong thì lại càng không biết , rất nguy hiểm, chính mình tuy cũng thương tình nữ sinh này, nhưng hắn không cao thượng đến mức dùng mạng của mình để đổi cho người khác. Không khí có chút ngượng nghịu.
Sở Vân Thăng cảm thấy giúp hay không là quyền lợi của mình, làm một người vốn dĩ không quen biết, nên cũng không có ý kiến gì, hắn đứng dậy định đi!
Sau lưng lại phù phù một tiếng, cô giáo quỳ xuống. Hắn kinh ngạc ngẩn người. Tiếp đó, phù phù! Phù phù! Phù phù!......Hơn mười học sinh toàn bộ quỳ xuống!
Sở Vân Thăng trong nội tâm có chút chấn động! Hắn không phải là mềm lòng, mà là kinh ngạc, là rung động, là một loại cảm xúc khó có thể miêu tả.
Dương quang thời đại, trên TV, trên inte, thường xuyên xuất hiện một nơi nào đó có thể quỳ tập thể kêu oan, cầu viện, nông dân nơi nào đó có thể quỳ tập thể quỳ đòi lương......
Hắn đã từng chửi bới những kẻ quyền quý máu lạnh vô tình, vô liêm sỉ
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới cảnh này sẽ xuất hiện trong thế giới của hắn, hơn nữa, hắn chính là người đang đứng. Hắn mở to miệng, nói không nên lời.
“Van xin chú! Hiểu Tuyết sẽ chết mất!” Một nữ sinh khóc to.
“Chú! Van xin chú!” Lại thêm một tiếng khóc nữa vang lên.
Sở Vân Thăng lúc này đúng là thiên nhân giao chiến, một bên là: thôi đi ngươi không có bản lĩnh đó, đừng giả bộ nữa , đến lúc đó chết cũng không biết thế nào, chăm chỉ tu luyện, mạnh hơn tất cả.
Mặt khác một bên là: Đến đây đi huynh đệ, nhân sinh trên đời không phải là ân oán thù hận, nhiệt huyết dâng trào sao? chiến đi, huynh đệ, thực lực tuy trọng yếu, nhưng mà không có dũng khí thì vĩnh viễn chỉ là kẻ yếu mà thôi.
Mãi lâu sau, khi mà Sở Vân Thăng nghĩ lại chuyện cũ, đúng là những cái quỳ này khiến hắn đối mặt với thế giới khác, sâu thẳm trong lòng.
Một cao thủ chân chính, không phải chỉ có thực lực hủy thiên diệt địa, mà quan trọng hơn là ... có can đảm khiêu chiến, có can đảm mà không lùi bước!
Sở Vân Thăng luôn muốn trốn tránh nguy hiểm, tránh né khiêu chiến, khẩn cầu bình yên, như vậy hắn mới có thể sống sót đến tận bây giờ.
Nhưng loại trạng thái này liệu hắn còn có thể duy trì được hay ko? Càng ngày càng nhiều xích bọ cánh cứng, không thèm để ý đến não heo của hắn nữa, tiếp tục tránh né, chỉ có thể làm cho mình tu luyện chậm hơn,mà số lượng côn trùng lại càng ngày càng nhiều, chỉ sợ khi hắn chưa tu luyện thành thì đã bị chúng ăn thịt.! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Hắn bị chính mình dọa cho toát mồ hôi lạnh, tinh tế tưởng tượng lại, cho dù là dương quang thời đại, suy nghĩ không có gì nguy hiểm thì có thể thành công, tựa hồ cũng rất khó đạt được, càng không nói đến sự nguy hiểm của thời đại này!
Số lượng côn trùng ngày càng gia tăng, lực lượng Giác Tỉnh cũng ngày một tăng, mà hắn lại không dám đối mặt với mấy con xích bọ cánh cứng. Cứ tiếp tục như vậy, chính mình nhất định sẽ bị đào thải, cuối cùng biến mất không dấu vết! Không phải là lãng phí một quyển thiên cổ kỳ thư!
làm! Sở Vân Thăng thở dài một hơi, hắn không ngờ những người này lại khiến suy nghĩ của hắn thay đổi.
Khiến hắn theo từ một tên thợ săn sợ hãi rụt rè biến thành một kẻ giết chóc sôi sục hào khí.
Đương nhiên, mình cũng không thể mù mò mẫm được, thực lực vẫn là trọng yếu, dũng khí không phải là làm bừa, nếu như thực lực quá khác biệt, chiến khí ngập trời cũng chỉ có thể chết!
Với nguyên khí tám lượng, trực tiếp đối mặt với ba con xích bọ cánh cứng, cũng không phải là không thể thắng, nếu như xem xét kĩ, hắn tin rằng tỉ lệ thắng là hơn 80%.
Trước tiên là phải ẩn núp, nhất định không thể để cho bọn chúng phát hiện ra mình, sau đó dùng hàn băng mũi tên đóng băng một con, kế tiếp hắn muốn đối mặt với hai con lửa giận đùng đùng, nếu như may mắn, khi tấn công hai con côn trùng, hắn có thể dùng súng đả thương một con, như vậy con còn lại, chỉ cần dùng súng ngắn hoặc là cung nỏ trên người bắn, mặc dù bị kìm kẹp nhưng hắn vẫn có thể thắng.
Giờ đây, hắn còn không có cách nào dùng trường kiếm chém giáp xác phòng ngự của chúng, chỉ gần kề phá vỡ phòng ngự thì có thể, như lần trước sau khi phá vỡ phòng ngự của bọn chúng, đâm sâu vào miệng nơi mà không có phòng ngự, là chuyện may mắn vô cùng, cơ họi này khó mà có lần hai.
Cho nên, quá trình này, mấu chốt có hai điểm, thứ nhất phải đóng băng con một con, thứ hai dùng súng ngắn cùng cung nỏ tuyệt đối không thể trượt.
Chỉ cần thành công hai điểm này là hắn có bảy phần chiến thắng, nếu như khi tấn công côn trùng có thể làm tê liệt một con, như vậy thì coi như thành công chín phần, cuối cùng chỉ cần không xuất hiện côn trùng mới thì hắn mới có thể hoàn toàn thành công.
Hiểu rõ ràng kế hoạch tác chiến, hắn cũng không lo lắng như vậy , chỉ cần hoàn thiện vài chi tiết nữa là được.
Sở Vân Thăng suy nghĩ một hồi, khi hắn tỉnh ra thì đối phương còn đang trên mặt đất, có chút ngại ngùng, đã quyết định như vậy thì giúp bọn họ cũng là tiện cả đôi đường.
Mặt khác, tính quan trọng của dược phẩm có lẽ chỉ sau thức ăn, cũng là thứ mà hắn chuẩn bị ít nhất, làm một ít để dự trữ cũng cần thiết.
/495
|