Sở Vân Thăng từng nghe Tiễn Đức Đa nói, quân đội vẫn hy vọng đội hộ vệ thức tỉnh của nhân viên nhà trường có thể gia nhập tổ chức chiến sĩ thức tỉnh của quân đội, cùng hộ tống dời nhân vật quan trọng đi trước, nhưng sinh mạng của đội hộ vệ là ở trường học, căn bản sẽ không vứt mặc kệ, mà mình lại từ chối yêu cầu của Đỗ đoàn trưởng, mới khiến cho quân đội coi trọng gã mặt dài kia thế.
Mặc dù bọn mặt dài vơ vét tứ phương, làm ác không ít, nhưng ưu điểm của bọn hắn cũng rõ ràng như khuyết điểm, bọn mặt dài tham lam, gửi hy vọng ở việc sau khi tới thành Kim Lăng, có thể có được đền đáp hậu hĩnh, vì thế mặt dài cũng không tiếc đắc tội với đội hộ vệ, cũng ném Dư Tiểu Hải ra bên ngoài, để bảo vệ lão già họ Chúc. Quân đội là tổ chức cường đại nhất thời đại này, có thể thỏa mãn khẩu vị của bọn mặt dài rất tốt. Có điều Sở Vân Thăng cũng chẳng thèm để ý đến những chuyện này, bây giờ hắn chỉ muốn làm sao để giết nam nhân mặt dài.
Sở Vân Thăng biết Đỗ đoàn trưởng sẽ không vì một mình hắn mà lấy mạng nam nhân mặt dài, các anh em của nam nhân mặt dài há có thể đồng ý sao? Chỉ bằng một câu nói của nam nhân mặt dài, những người kia có thể liều mạng xông lên đánh nhau với hắn, bọn họ tất nhiên biết rõ đạo lý ôm nhiều thì bỏng, bởi vậy hắn cũng không hối hận lúc đó không nói điều kiện với Đỗ đoàn trưởng, hắn biết rõ cho dù có nói Đỗ đoàn trưởng cũng sẽ không đồng ý, Đỗ đoàn trưởng muốn đầy đủ đội ngũ bọn mặt dài.
Bây giờ hắn muốn giết bọn mặt dài, chỉ có thể dựa vào chính mình. Sở Vân Thăng ngồi trong đám người có chút bí ẩn, một cỗ thi thể đang ở cạnh hắn, gầy như que củi, chắc chắn mười phần là chết đói, nhưng những người bên cạnh đã sớm nhắm mắt làm ngơ. Đoàn học sinh ở bên xe buýt trường rối loạn một trận, sau đó tách ra một xe buýt, gạt đám người xuống, chậm rãi lái về chỗ quân đội tập trung. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Hắn đột nhiên nghĩ đến Lâm Thủy Dao hình như vẫn còn ở trên xe buýt số 1, mình hẳn là đã coi như tự động rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh, chỉ sợ danh ngạch kia nàng cũng không thể tiếp tục hưởng dụng, có điều mình cũng không cần biết nhiều như vậy, người đều do mạng đi.
Sở Vân Thăng suy nghĩ với năng lực bây giờ của mình, lúc nguyên khí dư thừa, đã hoàn toàn có thể giết chết mười con Xích Giáp Trùng.
Mới vừa rồi bắn một trận, tiêu hao hơn một nửa nguyên khí của hắn, tiếp theo lại chém giết một phen, nguyên khí trong cơ thể đã còn thừa lại không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể dùng để chế một tờ Lục giáp phù mới.
Đạn cũng không có, tạm thời cũng chưa có cách bổ sung, có điều cái này cũng không gấp, bây giờ cần gấp nhất chính là vào Côn thành tìm một cái cung.
Ngay khi hắn đứng dậy định đuổi theo chiếc xe buýt kia, Sở Vân Thăng cảnh giác phát hiện tựa hồ trong đám người có người đi theo hắn, hắn lập tức đưa tay đặt trên thân Thiên Ích kiếm, bất động thanh sắc mà tiếp tục đi, chỉ có điều lại đổi một hướng khác.
Đi tới một chỗ bốn phía là bờ ruộng, hơi chút trống trải, Sở Vân Thăng lập tức đứng lại, rút kiếm quay đầu lại, nhìn mấy người đi đường xung quanh đang kinh hãi chạy.
Từ phía sau không ngờ dần dần hiện ra thân ảnh hai người Đinh Nhan và Diêu Tường.
Sở Vân Thăng có chút không hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ là Chung Nam phái bọn họ tới kéo chính mình trở về? Lại ngẫm nghĩ cũng cảm thấy không đúng lắm, Chung Nam nếu phái cũng phái Tiễn Đức Đa mới đúng.
Hắn vẫn giữ đề phòng, không có ý định mở miệng trước, xem thử đối phương có ý gì.
Đinh Nhan mở hai tay ra, cố cười nói: "Anh Sở thật đúng là cẩn thận nha, tìm một chỗ như vậy nói chuyện".
Thấy Sở Vân Thăng vẫn đề phòng không chút nhúc nhích như cũ, Đinh Nhan sờ sờ mũi, nói: "Có thể cho một điếu thuốc trước không? Chúng ta từ từ nói chuyện!"
Sở Vân Thăng không nói chuyện cũng không đưa thuốc cho gã, chỉ cười cười, Đinh Nhan người này ở lúc đối phó quái vật xúc tua kì quái để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, trước khi chưa hiểu rõ ý đồ của gã, hắn không dám buông lỏng đề phòng, thời đại này người thường không thể tin vào thứ gì cả.
Đinh Nhan thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn thẳng vào hai mắt Sở Vân Thăng, nghiêm mặt nói: "Tôi cùng tiểu Diêu đã rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh của đại học Đông Thân!"
Sở Vân Thăng sửng sốt, thật sự hắn không ngờ Đinh Nhan lại nói ra chuyện này, hắn mang theo một tia nghi hoặc mà nhìn về phía Diêu Tường, hắn cảm thấy gã này thành thật hơn Đinh Nhan nhiều.
Diêu Tường tự nhiên gật gật đầu, nói thẳng: "Đội rác rưởi kia, không theo cũng chẳng có gì!"
Sở Vân Thăng cau mày, nói: "Hừ, có ý gì?"
Đinh Nhan hờ hững nói: "Một đội ngũ, một chết một bị thương, mà đội trưởng ngay cả rắm cũng không dám đánh, nhồi đầy đầu đều là đại pháp, đi theo đội ngũ như vậy, tương lai chết cũng không biết chết thế nào!"
Sở Vân Thăng mặt không chút thay đổi nói: "Chung đội trưởng xử lý như vậy, cũng chưa chắc không đúng, nếu thật sự đánh, đội hộ vệ không chỉ có thể một chết một bị thương, huống chi hắn còn bảo vệ phần lớn vật tư".
Đinh Nhan nhoẻn miệng cười nhìn Sở Vân Thăng nói: "Anh thật nghĩ như vậy à?"
Lời gã xoay chuyển, nói: "Bây giờ có thể cho tôi một điếu thuốc không?"
Sở Vân Thăng cảm thấy gã Đinh Nhan này càng ngày càng có thú vị, rút một hộp thuốc, ném một điếu cho gã và Diêu Tường, Diêu Tường không nhận ý là không hút.
Đinh Nhan nhả ra một ngụm khói, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ trong lòng anh hiểu rõ hơn tôi, Chung đội trường sai ở đâu. Anh có biết lúc ấy anh khiến mọi người rất rung động không, tôi thừa nhận tôi trước kia cũng xem thường anh! Lực lượng cường đại như thế, chỉ cần Chung đội trường phối hợp với anh, dẫn dắt toàn thể đội viên đứng về phía anh, đoàn trưởng kia căn bản là không dám nhúng tay vào!"
Sở Vân Thăng đúng là đã nghĩ tới điểm này, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng hắn chưa bao giờ yêu cầu xa vời sự hỗ trợ của người khác, thế giới này bắt đầu từ thời đại dương quang, hắn đã hiểu hết thảy đều phải dựa vào chính mình cố gắng để đạt được! Hắn giống như thuận miệng giải thích thay Chung đội trường: "Chung đội trường có lẽ vì nghĩ tới đại pháo của quân đội, sẽ không dễ dàng đắc tội với quân đội như vậy!"
Đinh Nhan cười lạnh nói: hắn chỉ cần dẫn dắt mọi người đứng ra, thậm chí không cần ra tay, là có thể uy hiếp đoàn trưởng gì gì đó rồi, chỉ cần ổn định quân đội, hắn thậm chí có thể đứng ở một bên, nhìn kỹ anh và tên mặt dài họ Cam đó chém giết, kết quả tất nhiên là bọn mặt dài bị thương nặng thâm chí là bị diệt toàn bộ, mà anh cũng nhất định thân bị thương nặng, đến lúc đó, chẳng những hai bên đều cầu trợ đội hộ vệ hoặc là quân đội, mà ngay cả lực lượng quân đội và đội hộ vệ cũng quay về cân bằng, đến khi đó, quân đội cũng không dám làm khó dễ Chung Nam, mà còn phải tiếp tục ủng hộ hắn!"
Trong lòng Sở Vân Thăng kinh ngạc, hắn nghĩ tới lúc ấy nếu Chung Nam đứng ở phía hắn, sẽ không xuất hiện chuyện Đỗ đoàn trường đáng hận kia đi ra ngoài phá đám, nhưng những suy luận sau đó, hắn liền chưa từng nghĩ qua, hắn cảm giác mình hình như cũng không nhất thiết phải suy nghĩ những chuyện này. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Đinh Nhan cười nói: "Anh xem bây giờ sắp thành cái dạng gì, chẳng những nhân tâm trong đội ngũ nguội lạnh, xe buýt cũng bị phân ra một chiếc, càng quan trọng hơn chính là bây giờ thế lực quân đội tăng mạnh, có lẽ sẽ không còn ủng hộ hắn như trước kia!"
Sở Vân Thăng nhìn gã ngẫm nghĩ, nói: "Không phải ai ở thời điểm đó cũng sẽ nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy, nói những thứ này, bây giờ cũng đã không còn bất cứ quan hệ nào với tôi".
Đinh Nhan cười cười, không phản đối, nhả một đám khói, nói: "Tôi chỉ là nói nguyên nhân chúng tôi rời đi".
Sở Vân Thăng nhìn qua đám người đang chạy đi, lo lắng hành động hộ tống của quân đội có thể diễn ra bất kỳ lúc nào, vứt tàn thuốc, nói: "Nếu như vậy, hai vị liền tự bảo trọng, hy vọng sẽ có lúc còn sống sót gặp lại!"
Đinh Nhan ngăn hắn lại, nói thẳng: "Tôi cùng tiểu Diêu, từ lúc anh rời đi, liền đi theo. Nếu đã tới tìm anh, chính là muốn kết nhóm lên đường với anh".
Sở Vân Thăng tất nhiên đoán được bọn họ nếu tìm đến hắn, nhiều ít cũng có ý này, nhưng bây giờ cũng không quá cần kết nhóm, nếu hắn muốn làm chuyện đánh lén ám sát, càng nhiều người càng vướng víu.
Cho nên hắn lắc đầu nói: "Tôi bây giờ chưa cần người kết nhóm".
Đinh Nhan đứng lên, chém đinh chặt sắt nói: "Không! Anh cần! Tôi biết anh sẽ đi tìm bọn mặt dài, nhưng anh cần một nội gian, một tai mắt trong nhóm của bọn hắn! Anh không thể nào mỗi phút mỗi giây đều nhìn bọn hắn chằm chằm, bọn họ chỉ cần đi qua một lối rẽ, tiếp theo anh sẽ mất dấu vết mục tiêu! Mà tôi thì lại có thể làm nội gian này!"
Sở Vân Thăng khiếp sợ mà nhìn gã, gã đoán được mình muốn đi tìm bọn mặt dài cũng không kỳ lạ, có lẽ bọn mặt dài cũng sẽ đoán được.
Hắn khiếp sợ và kỳ quái chính là Đinh Nhan tại sao phải giúp mình đi làm nội gian này? Mình hình như cũng không quan hệ thân thiết với gã lắm, hơn nữa hắn không tự cho là mình có mị lực đặc biệt gì, có thể hấp dẫn người khác!
Càng quan trọng chính là, Sở Vân Thăng căn bản không tín nhiệm Đinh Nhan, thậm chí hắn hoài nghi đây là vì lấy lòng quân đội, thiết kế bố cục này!
Sở Vân Thăng gần như bắt đầu động sát tâm!
Mặc dù bọn mặt dài vơ vét tứ phương, làm ác không ít, nhưng ưu điểm của bọn hắn cũng rõ ràng như khuyết điểm, bọn mặt dài tham lam, gửi hy vọng ở việc sau khi tới thành Kim Lăng, có thể có được đền đáp hậu hĩnh, vì thế mặt dài cũng không tiếc đắc tội với đội hộ vệ, cũng ném Dư Tiểu Hải ra bên ngoài, để bảo vệ lão già họ Chúc. Quân đội là tổ chức cường đại nhất thời đại này, có thể thỏa mãn khẩu vị của bọn mặt dài rất tốt. Có điều Sở Vân Thăng cũng chẳng thèm để ý đến những chuyện này, bây giờ hắn chỉ muốn làm sao để giết nam nhân mặt dài.
Sở Vân Thăng biết Đỗ đoàn trưởng sẽ không vì một mình hắn mà lấy mạng nam nhân mặt dài, các anh em của nam nhân mặt dài há có thể đồng ý sao? Chỉ bằng một câu nói của nam nhân mặt dài, những người kia có thể liều mạng xông lên đánh nhau với hắn, bọn họ tất nhiên biết rõ đạo lý ôm nhiều thì bỏng, bởi vậy hắn cũng không hối hận lúc đó không nói điều kiện với Đỗ đoàn trưởng, hắn biết rõ cho dù có nói Đỗ đoàn trưởng cũng sẽ không đồng ý, Đỗ đoàn trưởng muốn đầy đủ đội ngũ bọn mặt dài.
Bây giờ hắn muốn giết bọn mặt dài, chỉ có thể dựa vào chính mình. Sở Vân Thăng ngồi trong đám người có chút bí ẩn, một cỗ thi thể đang ở cạnh hắn, gầy như que củi, chắc chắn mười phần là chết đói, nhưng những người bên cạnh đã sớm nhắm mắt làm ngơ. Đoàn học sinh ở bên xe buýt trường rối loạn một trận, sau đó tách ra một xe buýt, gạt đám người xuống, chậm rãi lái về chỗ quân đội tập trung. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Hắn đột nhiên nghĩ đến Lâm Thủy Dao hình như vẫn còn ở trên xe buýt số 1, mình hẳn là đã coi như tự động rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh, chỉ sợ danh ngạch kia nàng cũng không thể tiếp tục hưởng dụng, có điều mình cũng không cần biết nhiều như vậy, người đều do mạng đi.
Sở Vân Thăng suy nghĩ với năng lực bây giờ của mình, lúc nguyên khí dư thừa, đã hoàn toàn có thể giết chết mười con Xích Giáp Trùng.
Mới vừa rồi bắn một trận, tiêu hao hơn một nửa nguyên khí của hắn, tiếp theo lại chém giết một phen, nguyên khí trong cơ thể đã còn thừa lại không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể dùng để chế một tờ Lục giáp phù mới.
Đạn cũng không có, tạm thời cũng chưa có cách bổ sung, có điều cái này cũng không gấp, bây giờ cần gấp nhất chính là vào Côn thành tìm một cái cung.
Ngay khi hắn đứng dậy định đuổi theo chiếc xe buýt kia, Sở Vân Thăng cảnh giác phát hiện tựa hồ trong đám người có người đi theo hắn, hắn lập tức đưa tay đặt trên thân Thiên Ích kiếm, bất động thanh sắc mà tiếp tục đi, chỉ có điều lại đổi một hướng khác.
Đi tới một chỗ bốn phía là bờ ruộng, hơi chút trống trải, Sở Vân Thăng lập tức đứng lại, rút kiếm quay đầu lại, nhìn mấy người đi đường xung quanh đang kinh hãi chạy.
Từ phía sau không ngờ dần dần hiện ra thân ảnh hai người Đinh Nhan và Diêu Tường.
Sở Vân Thăng có chút không hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ là Chung Nam phái bọn họ tới kéo chính mình trở về? Lại ngẫm nghĩ cũng cảm thấy không đúng lắm, Chung Nam nếu phái cũng phái Tiễn Đức Đa mới đúng.
Hắn vẫn giữ đề phòng, không có ý định mở miệng trước, xem thử đối phương có ý gì.
Đinh Nhan mở hai tay ra, cố cười nói: "Anh Sở thật đúng là cẩn thận nha, tìm một chỗ như vậy nói chuyện".
Thấy Sở Vân Thăng vẫn đề phòng không chút nhúc nhích như cũ, Đinh Nhan sờ sờ mũi, nói: "Có thể cho một điếu thuốc trước không? Chúng ta từ từ nói chuyện!"
Sở Vân Thăng không nói chuyện cũng không đưa thuốc cho gã, chỉ cười cười, Đinh Nhan người này ở lúc đối phó quái vật xúc tua kì quái để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, trước khi chưa hiểu rõ ý đồ của gã, hắn không dám buông lỏng đề phòng, thời đại này người thường không thể tin vào thứ gì cả.
Đinh Nhan thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn thẳng vào hai mắt Sở Vân Thăng, nghiêm mặt nói: "Tôi cùng tiểu Diêu đã rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh của đại học Đông Thân!"
Sở Vân Thăng sửng sốt, thật sự hắn không ngờ Đinh Nhan lại nói ra chuyện này, hắn mang theo một tia nghi hoặc mà nhìn về phía Diêu Tường, hắn cảm thấy gã này thành thật hơn Đinh Nhan nhiều.
Diêu Tường tự nhiên gật gật đầu, nói thẳng: "Đội rác rưởi kia, không theo cũng chẳng có gì!"
Sở Vân Thăng cau mày, nói: "Hừ, có ý gì?"
Đinh Nhan hờ hững nói: "Một đội ngũ, một chết một bị thương, mà đội trưởng ngay cả rắm cũng không dám đánh, nhồi đầy đầu đều là đại pháp, đi theo đội ngũ như vậy, tương lai chết cũng không biết chết thế nào!"
Sở Vân Thăng mặt không chút thay đổi nói: "Chung đội trưởng xử lý như vậy, cũng chưa chắc không đúng, nếu thật sự đánh, đội hộ vệ không chỉ có thể một chết một bị thương, huống chi hắn còn bảo vệ phần lớn vật tư".
Đinh Nhan nhoẻn miệng cười nhìn Sở Vân Thăng nói: "Anh thật nghĩ như vậy à?"
Lời gã xoay chuyển, nói: "Bây giờ có thể cho tôi một điếu thuốc không?"
Sở Vân Thăng cảm thấy gã Đinh Nhan này càng ngày càng có thú vị, rút một hộp thuốc, ném một điếu cho gã và Diêu Tường, Diêu Tường không nhận ý là không hút.
Đinh Nhan nhả ra một ngụm khói, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ trong lòng anh hiểu rõ hơn tôi, Chung đội trường sai ở đâu. Anh có biết lúc ấy anh khiến mọi người rất rung động không, tôi thừa nhận tôi trước kia cũng xem thường anh! Lực lượng cường đại như thế, chỉ cần Chung đội trường phối hợp với anh, dẫn dắt toàn thể đội viên đứng về phía anh, đoàn trưởng kia căn bản là không dám nhúng tay vào!"
Sở Vân Thăng đúng là đã nghĩ tới điểm này, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng hắn chưa bao giờ yêu cầu xa vời sự hỗ trợ của người khác, thế giới này bắt đầu từ thời đại dương quang, hắn đã hiểu hết thảy đều phải dựa vào chính mình cố gắng để đạt được! Hắn giống như thuận miệng giải thích thay Chung đội trường: "Chung đội trường có lẽ vì nghĩ tới đại pháo của quân đội, sẽ không dễ dàng đắc tội với quân đội như vậy!"
Đinh Nhan cười lạnh nói: hắn chỉ cần dẫn dắt mọi người đứng ra, thậm chí không cần ra tay, là có thể uy hiếp đoàn trưởng gì gì đó rồi, chỉ cần ổn định quân đội, hắn thậm chí có thể đứng ở một bên, nhìn kỹ anh và tên mặt dài họ Cam đó chém giết, kết quả tất nhiên là bọn mặt dài bị thương nặng thâm chí là bị diệt toàn bộ, mà anh cũng nhất định thân bị thương nặng, đến lúc đó, chẳng những hai bên đều cầu trợ đội hộ vệ hoặc là quân đội, mà ngay cả lực lượng quân đội và đội hộ vệ cũng quay về cân bằng, đến khi đó, quân đội cũng không dám làm khó dễ Chung Nam, mà còn phải tiếp tục ủng hộ hắn!"
Trong lòng Sở Vân Thăng kinh ngạc, hắn nghĩ tới lúc ấy nếu Chung Nam đứng ở phía hắn, sẽ không xuất hiện chuyện Đỗ đoàn trường đáng hận kia đi ra ngoài phá đám, nhưng những suy luận sau đó, hắn liền chưa từng nghĩ qua, hắn cảm giác mình hình như cũng không nhất thiết phải suy nghĩ những chuyện này. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Đinh Nhan cười nói: "Anh xem bây giờ sắp thành cái dạng gì, chẳng những nhân tâm trong đội ngũ nguội lạnh, xe buýt cũng bị phân ra một chiếc, càng quan trọng hơn chính là bây giờ thế lực quân đội tăng mạnh, có lẽ sẽ không còn ủng hộ hắn như trước kia!"
Sở Vân Thăng nhìn gã ngẫm nghĩ, nói: "Không phải ai ở thời điểm đó cũng sẽ nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy, nói những thứ này, bây giờ cũng đã không còn bất cứ quan hệ nào với tôi".
Đinh Nhan cười cười, không phản đối, nhả một đám khói, nói: "Tôi chỉ là nói nguyên nhân chúng tôi rời đi".
Sở Vân Thăng nhìn qua đám người đang chạy đi, lo lắng hành động hộ tống của quân đội có thể diễn ra bất kỳ lúc nào, vứt tàn thuốc, nói: "Nếu như vậy, hai vị liền tự bảo trọng, hy vọng sẽ có lúc còn sống sót gặp lại!"
Đinh Nhan ngăn hắn lại, nói thẳng: "Tôi cùng tiểu Diêu, từ lúc anh rời đi, liền đi theo. Nếu đã tới tìm anh, chính là muốn kết nhóm lên đường với anh".
Sở Vân Thăng tất nhiên đoán được bọn họ nếu tìm đến hắn, nhiều ít cũng có ý này, nhưng bây giờ cũng không quá cần kết nhóm, nếu hắn muốn làm chuyện đánh lén ám sát, càng nhiều người càng vướng víu.
Cho nên hắn lắc đầu nói: "Tôi bây giờ chưa cần người kết nhóm".
Đinh Nhan đứng lên, chém đinh chặt sắt nói: "Không! Anh cần! Tôi biết anh sẽ đi tìm bọn mặt dài, nhưng anh cần một nội gian, một tai mắt trong nhóm của bọn hắn! Anh không thể nào mỗi phút mỗi giây đều nhìn bọn hắn chằm chằm, bọn họ chỉ cần đi qua một lối rẽ, tiếp theo anh sẽ mất dấu vết mục tiêu! Mà tôi thì lại có thể làm nội gian này!"
Sở Vân Thăng khiếp sợ mà nhìn gã, gã đoán được mình muốn đi tìm bọn mặt dài cũng không kỳ lạ, có lẽ bọn mặt dài cũng sẽ đoán được.
Hắn khiếp sợ và kỳ quái chính là Đinh Nhan tại sao phải giúp mình đi làm nội gian này? Mình hình như cũng không quan hệ thân thiết với gã lắm, hơn nữa hắn không tự cho là mình có mị lực đặc biệt gì, có thể hấp dẫn người khác!
Càng quan trọng chính là, Sở Vân Thăng căn bản không tín nhiệm Đinh Nhan, thậm chí hắn hoài nghi đây là vì lấy lòng quân đội, thiết kế bố cục này!
Sở Vân Thăng gần như bắt đầu động sát tâm!
/495
|