Cô buông túi xuống, mặc nó ngã xuống đất, hai cánh tay vòng lên cổ anh, nhón chân lên dùng nụ hôn nhiệt tình không thuần thục hôn gò má anh, môi anh...
"Em đây là... Đang hôn tạm biệt với anh sao?" Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, kích động nói nhỏ.
Cô lắc đầu, lại hôn anh, vừa hôn vừa nói: "Hiện tại lập tức yêu em đi! Không cần chờ... Em chưa bao giờ để ý người nào theo đuổi mình... Cũng giống với anh, em chỉ muốn anh."
Anh nhếch miệng cười, hôn cô nồng nhiệt, lưỡi nóng quấn chặt lưỡi cô, hai người gắn bó không rời rơi vào bể tình, không ngừng thăm dò lẫn nhau...
"Chỉ cần anh vẫn còn ở Đài Loan, em sẽ đến với anh, có lẽ em không thể trở về Venice với anh, nhưng em nhất định ở Đài Loan, anh nhớ em thì trở lại, em sẽ cùng anh... Được không?" Môi cô bị hôn đỏ tươi, phát ra yêu cầu yếu ớt, đây là phương thức cô yêu anh.
"Em đây là muốn anh nhớ em đến phát cuồng?" Anh hôn cô sâu hơn, hai tay nâng mông của cô, ôm lấy cô...
"Có rãnh rỗi em cũng có thể bay đi thăm anh..." Cô hôn gò má anh, hai chân quấn thắt lưng của anh, hai tay nắm chặt áo của anh, không cẩn thận kéo nút áo, cô cúi đầu, nhìn thấy cơ bắp tinh tráng như gốm sứ của anh, cô không phải cố ý, mà là quá khẩn trương.
"Đừng hành hạ anh như vậy..." Anh xoay người đặt cô ở trên quầy ba.
"Em... Sao có thể làm như vậy, em..." Cô ngồi ở trên quầy ba thật cao, ước chừng cao hơn anh một cái đầu, nhìn xuống, chân của cô còn đang quấn từ thắt lưng của anh chạy tới lưng anh, cô xấu hổ buông lỏng ra.
Anh dùng ánh mắt nóng rực liếc sợi tóc rối loạn của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ, bị cô hấp dẫn, trái tim anh vui vẻ; anh không hề ép cô đưa ra quyết định, mà là muốn cô cảm thụ, khát vọng sâu đậm của anh đối với cô...
Anh nghiêng người, hôn mắt cá chân tinh tế của cô, bắp chân cân xứng, hướng về phía trước hôn lên, đưa vào trong váy ... Tay của cô nắm chặt ở mép quầy ba, trái tim run rẩy từng trận, cắn môi thật xấu hổ.
Nụ hôn của anh trước khi chạm tới cấm địa chuyển dời đến ngực cô; đôi mắt sương mù của cô nhìn vào đôi mắt thâm thúy giàu tình cảm của anh, run sợ đè đầu anh xuống muốn anh hôn thân thể của cô; anh tinh tế hôn qua da thịt tuyết trắng mềm mịn bên ngoài áo lót của cô, cố tình không có đến gần sóng ngực cao vút, anh buông cô ra, ôm chặt ở thân thể của cô...
"Tại sao..." Cô không hiểu, anh vì sao không trực tiếp đến chỗ quan trọng?
"Đứa ngốc nhỏ, chẳng lẽ em không phân biệt được nhu cầu thân thể và yêu sao? Anh muốn em, là muốn che chở em, chăm sóc em..."
Nước mắt vui mừng nóng bỏng của cô chảy xuống, cô thật vui vẻ, vui vẻ nói không nên lời... Anh coi cô là bảo bối nâng ở trong lòng bàn tay, cô hạnh phúc đến mức muốn bay.
"Vì sao khóc?"
"Em thật yêu anh!"
"Lại đây, xuống, không phải là phải về nhà sao? Đừng về quá muộn, thời gian không còn sớm." Anh ôm cô nhảy xuống quầy ba.
Cô đã sớm không nhớ rõ mình đã từng nói phải về nhà, cô hiện tại không muốn rời xa anh một chút nào!
"Buổi tối anh còn có khách sao?"
"Không có." Anh đi tới một chỗ khác, nhặt lên túi xách rơi trên mặt đất của cô.
"Vậy... Em ở lại có được hay không?" Cổ cô rủ xuống, xoắn hai tay hỏi.
"Được, đương nhiên được, phòng tổng thống còn có hai phòng khách, anh không có mang phụ tá, vậy một phòng trong đó cho em sử dụng." Anh đi trở về bên cạnh cô, đem túi xách đặt ở trên quầy ba, không có ý kiến gì khác.
"Chừng nào thì anh rời khỏi Đài Loan?"
"Ba ngày sau, anh phải đến Trung Quốc thăm cha mẹ, sau đó trở về Venice." Lời của anh tiết lộ sắp đến lúc ly biệt.
Cô nhíu mày, nâng ánh mắt thất vọng lên nhìn anh nói: "Mới ba ngày, thật ngắn!"
"Anh sẽ giao trái tim để lại cho em."
Lời nói lãng mạn của anh cuốn hút cô.
"Trái tim của anh vẫn là của em, anh sẽ nhớ em..." Anh còn chưa đi, cô đã bắt đầu cảm nhận được nhớ nhung đau khổ, nếu hai chị trong nhà sẵn lòng nhận công ty của cha, cô có thể không hề băn khoăn cùng anh cao chạy xa bay.
"Em đây là... Đang hôn tạm biệt với anh sao?" Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, kích động nói nhỏ.
Cô lắc đầu, lại hôn anh, vừa hôn vừa nói: "Hiện tại lập tức yêu em đi! Không cần chờ... Em chưa bao giờ để ý người nào theo đuổi mình... Cũng giống với anh, em chỉ muốn anh."
Anh nhếch miệng cười, hôn cô nồng nhiệt, lưỡi nóng quấn chặt lưỡi cô, hai người gắn bó không rời rơi vào bể tình, không ngừng thăm dò lẫn nhau...
"Chỉ cần anh vẫn còn ở Đài Loan, em sẽ đến với anh, có lẽ em không thể trở về Venice với anh, nhưng em nhất định ở Đài Loan, anh nhớ em thì trở lại, em sẽ cùng anh... Được không?" Môi cô bị hôn đỏ tươi, phát ra yêu cầu yếu ớt, đây là phương thức cô yêu anh.
"Em đây là muốn anh nhớ em đến phát cuồng?" Anh hôn cô sâu hơn, hai tay nâng mông của cô, ôm lấy cô...
"Có rãnh rỗi em cũng có thể bay đi thăm anh..." Cô hôn gò má anh, hai chân quấn thắt lưng của anh, hai tay nắm chặt áo của anh, không cẩn thận kéo nút áo, cô cúi đầu, nhìn thấy cơ bắp tinh tráng như gốm sứ của anh, cô không phải cố ý, mà là quá khẩn trương.
"Đừng hành hạ anh như vậy..." Anh xoay người đặt cô ở trên quầy ba.
"Em... Sao có thể làm như vậy, em..." Cô ngồi ở trên quầy ba thật cao, ước chừng cao hơn anh một cái đầu, nhìn xuống, chân của cô còn đang quấn từ thắt lưng của anh chạy tới lưng anh, cô xấu hổ buông lỏng ra.
Anh dùng ánh mắt nóng rực liếc sợi tóc rối loạn của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ, bị cô hấp dẫn, trái tim anh vui vẻ; anh không hề ép cô đưa ra quyết định, mà là muốn cô cảm thụ, khát vọng sâu đậm của anh đối với cô...
Anh nghiêng người, hôn mắt cá chân tinh tế của cô, bắp chân cân xứng, hướng về phía trước hôn lên, đưa vào trong váy ... Tay của cô nắm chặt ở mép quầy ba, trái tim run rẩy từng trận, cắn môi thật xấu hổ.
Nụ hôn của anh trước khi chạm tới cấm địa chuyển dời đến ngực cô; đôi mắt sương mù của cô nhìn vào đôi mắt thâm thúy giàu tình cảm của anh, run sợ đè đầu anh xuống muốn anh hôn thân thể của cô; anh tinh tế hôn qua da thịt tuyết trắng mềm mịn bên ngoài áo lót của cô, cố tình không có đến gần sóng ngực cao vút, anh buông cô ra, ôm chặt ở thân thể của cô...
"Tại sao..." Cô không hiểu, anh vì sao không trực tiếp đến chỗ quan trọng?
"Đứa ngốc nhỏ, chẳng lẽ em không phân biệt được nhu cầu thân thể và yêu sao? Anh muốn em, là muốn che chở em, chăm sóc em..."
Nước mắt vui mừng nóng bỏng của cô chảy xuống, cô thật vui vẻ, vui vẻ nói không nên lời... Anh coi cô là bảo bối nâng ở trong lòng bàn tay, cô hạnh phúc đến mức muốn bay.
"Vì sao khóc?"
"Em thật yêu anh!"
"Lại đây, xuống, không phải là phải về nhà sao? Đừng về quá muộn, thời gian không còn sớm." Anh ôm cô nhảy xuống quầy ba.
Cô đã sớm không nhớ rõ mình đã từng nói phải về nhà, cô hiện tại không muốn rời xa anh một chút nào!
"Buổi tối anh còn có khách sao?"
"Không có." Anh đi tới một chỗ khác, nhặt lên túi xách rơi trên mặt đất của cô.
"Vậy... Em ở lại có được hay không?" Cổ cô rủ xuống, xoắn hai tay hỏi.
"Được, đương nhiên được, phòng tổng thống còn có hai phòng khách, anh không có mang phụ tá, vậy một phòng trong đó cho em sử dụng." Anh đi trở về bên cạnh cô, đem túi xách đặt ở trên quầy ba, không có ý kiến gì khác.
"Chừng nào thì anh rời khỏi Đài Loan?"
"Ba ngày sau, anh phải đến Trung Quốc thăm cha mẹ, sau đó trở về Venice." Lời của anh tiết lộ sắp đến lúc ly biệt.
Cô nhíu mày, nâng ánh mắt thất vọng lên nhìn anh nói: "Mới ba ngày, thật ngắn!"
"Anh sẽ giao trái tim để lại cho em."
Lời nói lãng mạn của anh cuốn hút cô.
"Trái tim của anh vẫn là của em, anh sẽ nhớ em..." Anh còn chưa đi, cô đã bắt đầu cảm nhận được nhớ nhung đau khổ, nếu hai chị trong nhà sẵn lòng nhận công ty của cha, cô có thể không hề băn khoăn cùng anh cao chạy xa bay.
/44
|