Hắc Đạo Đặc Chủng Binh

Chương 17: Anh dũng nhất

/219


“Ui…anh Khuê, hôm nay ai làm anh giận thế? Sao lại nóng như vậy?” Một cô gái trẻ tuổi có vóc người bình thường nhưng gương mặt rất đẹp đi đến sau lưng trung niên nhân, đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn.

Trung niên nhân quay đầu lại, cầm lấy bàn tay bé nhỏ đó, ôn nhu nói: “Tiểu Lan, ài… Đừng nói nữa, mấy thằng Trường Phát không biết đắc tội với ai, bị người ta giết tối hôm qua, hôm nay anh chờ ở cục cảnh sát suốt một ngày, cuối cùng cảnh sát nói là mấy tiểu tử này đều bị người ta dùng một đòn giết chết, hơn nữa không rõ là do ai làm, anh vì chuyện này mà rất khó chịu.”

“Hi hi, anh Khuê, anh đừng lo lắng, em không tin là ở Hoàng Long trấn này lại có ai dám đối nghịch với anh. Có lẽ là mấy tiểu tử này không may mà thôi, không liên quan gì đến anh đâu.” Cô gái tên là Tiểu Lan nũng nịu nói.

“Cũng mong là vậy. Thôi không nói chuyện này nữa… sao chỉ có mình em tới vậy? Tiểu Linh đâu?” Trung niên nhân hỏi.

“Hôm nay cô ấy bị người ta bao qua đêm, mang đi rồi. Sao? Chẳng lẽ trong lòng anh chỉ có mình cô ấy à? Người ta ở đây cả đêm chờ anh đó.” Cô gái nói với giọng u oán, cũng không biết là làm bộ hay là thật lòng nữa, chỉ là khi cô gái tên Tiểu Lan nói thì mơ hồ có thể thấy được nơi khóe mắt có chút nước, tưởng chừng như sắp khóc.

Trung niên nhân thấy bộ dáng Tiểu Lan như vậy thì vôi vàng nói: “Bảo bối, đừng khóc, đừng khóc! Là do anh lắm miệng, em cũng không phải không biết, người anh quan tâm nhất là em mà.”

“Hừ, người ta không tin.” Tiểu Lan chu mỏ nói, bộ dạng quả thực có thể làm cho người ta ngất ngây, mấy người Đường Phong đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc mà suýt chút nữa không kiềm lòng được, thầm khen lợi hại, có thể đoán được giờ phút này trung niên nhân đang nôn nóng đến mức nào.

Sau khi ngắt mông Tiểu Lan một cái, trung niên nhân cười nói: “Hắc hắc, thật hay không thì đợi lát nữa anh sẽ cho em biết là anh có quan tâm hay không! Sẽ khiến cho em phải cầu xin tha thứ…” Lời chưa dứt thì hai người người đã đi vào phòng riêng, đóng cửa lại.

Ba người Đường Phong lúc này mới lau mồ hôi, không ngờ một màn này lọt vào mắt của Vương Thắng, hắn cười hắc hắc nói: “Ba người bọn mày thật là… Ha ha… Đừng xấu hổ, tao sẽ không cười nhạo bọn mày đâu, hắc hắc, tao nói cho bọn mày biết, đàn bà chính là tặng phẩm mà thượng đế ban cho nam nhân, chỉ cần bọn mày nếm qua một lần rồi thì mỗi ngày đều sẽ muốn, điều kiện tiên quyết là bọn mày có thể chịu đựng được hay không thôi.”

Mấy người Đường Phong bị Vương Thắng nói làm cho xấu hổ, làm ra vẻ không nghe thấy gì, chỉ cúi đầu uống rượu, trong lòng không nhịn được cùng nổi lên một suy nghĩ: rốt cuộc thì chuyện đó có cảm giác như thế nào? Vì cái gì mà cô gái tên Tiểu Lan vừa rồi lại làm cho mình xúc động? Trước đây cũng gặp qua không ít người xinh đẹp hơn Tiểu Lan nhưng mà lại không có loại cảm giác này? Hừ, có thời gian nhất định phải nghiên cứu, tìm hiểu một chút mới được.

Ước chừng nửa giờ trôi qua, bởi vì quán bar không lớn, lại thêm chỗ ngồi của bọn họ rất gần với căn phòng của trung niên nhân, mấy người Đường Phong có thể nghe được tiến rên rỉ của cô gái, khách nhân khác cũng nghe được, chỉ là chuyện tình này đối với bọn họ giống như là bình thường, cũng không có biểu hiện gì kỳ lạ.

“Làm thôi.” Đường Phong uống cạn chai rượu trong tay rồi nói.

Hứa Cường trừng mắt nói: “Giờ, giờ sao? Lão đại, anh không thấy là bây giờ đi vào có chút không thích hợp sao?

Đường Phong không nói gì, lúc này Quan Trí Dũng lại lên tiếng: “Lúc này bất luận là nam hay nữ đều không có chút phòng bị, là thời cơ tốt nhất để hành động.”

Mà Vương Thắng lại cười nói: “Ha ha, chuyện này thật sự làm cho người ta tức giận, nghe mấy tiếng rên rỉ đó, thật là… Mẹ nó, giờ đi vào để mở mang hiểu biết thôi.”

Trong ánh mắt khinh bỉ của ba người, Vương Thắng dẫn đầu đi về phía gian phòng, cũng không để ý chuyện người xung quanh có nhìn thấy hắn hay không, trực tiếp mở cửa ra, cửa cũng không khóa. Trung niên nhân có lẽ bị Tiểu Lam cám dỗ làm cho tinh trùng xông lên não, quên cả việc khóa cửa. Bất quá chuyện này giúp cho mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn cho mấy người Đường Phong.

Mấy người vừa mở cửa ra thì thấy trung niên nhân ở trên người Tiểu Lan không ngừng lên xuống, mà Tiểu Lan nằm trên bàn trà, bộ dáng như đang rất sung sướng, thoải mái hưởng thụ. Hai người quá nhập tâm, cũng không có phát hiện ra có người đi vào.

“Khụ, khụ.” Đường Phong thật sự là chịu không nổi, hắn sợ mình nhịn không được nên ho khan hai tiếng, nhắc nhở trung nhiên nhân là có người đến đây.

Vương Thắng mặt nóng lến, liếc Đường Phong nói: “Mẹ kiếp, uổng mất một màn hay, cái này so với phim nhựa AV của RB còn hay hơn đó”.

Trung niên nhân nghe được tiếng nói chuyện thì giật mình, vội vàng đứnglên khỏi người cô gái, mà tiểu đệ đệ thì vẫn còn đang cao hứng, đứng thẳng tắp. Tiểu Lan đang thoải mái hưởng thụ khoái cảm do trung niên nhân mang đến, đột nhiên thấy trên người nhẹ đi, phía dưới trống rỗng, có chút không tình nguyện mở mắt ra nói: “Khuê” câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra thì đã bị Quan Trí Dũng bóp cổ, nhấc bổng lên nói: “Không muốn chết thì im lặng, hiểu chưa?”

Tiểu Lan cố sức gật đầu, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Quan Trí Dũng ném Tiểu Lan lên ghế sa lông, cũng không thèm nhìn nàng, mặt ngoài thì lãnh khốc nhưng mà trong lòng thì đang bị dục hỏa thiêu đốt, không ngừng tự nhủ với bản thân: Ta không thấy cái gì, cái gì cũng không thấy.

Trung niên nhân vừa mới lăn lộn trên người nữ nhân gần nửa giờ đồng hồ, có chút luống cuống chân tay, kéo Tiểu Lan ra phía sau mình, hỏi: “Bọn mày là ai? Tìm tao có chuyện gì?”

“Bọn tao là ai? Ha ha, chúng tao đến đây để tiễn mày đi.” Đường Phong lạnh lùng nói, giờ phút này trung niên nhân trong mắt hắn không khác gì một người chết cả.

“Vì sao?” Trung niên nhân cao giọng hỏi.

“Hừ, nếu như mày muốn thì cứ nói to hơn đi, bọn ta cũng không ngăn cản đâu.” Đường Phong cười cười, khinh miệt nhìn trung niên nhân. Hắn sao còn không rõ chứ? Điền Khuê cao giọng là muốn gây sự chú ý của người ở bên ngoài, nhưng mà bọn Đường Phong sao phải sợ? Hắn không sợ, hắn thậm chí còn có mười loại phương pháp có thể trực tiếp giết chết trung niên nhân khi vừa mới vào phòng, nhưng mà hắn không muốn làm như vậy.

Trung niên nhân không nói gì, chỉ cẩn thận đánh giá mấy người Đường Phong, trong lòng hắn còn tưởng mấy người Đường Phong là bọn côn đồ ở đâu tới gây chuyện.

“Mày tên là Điền Khuê?” Đường Phong nhấp điếu thuốc, chập rãi hít một hơi rồi hỏi.

Trung niên nhân này chính là Điền Khuê, hiện giờ hắn đang rất kinh hãi, hắn cảm giác được chuyện rất nghiêm trọng, mấy người này biết tên mình vậy thì chuyện tuyệt đối không đơn giản như hắn nghĩ.

Hứa Cường thấy Điền Khuê không nói lời nào thì tiến lên, quệt miệng một cái, hung hăng nói: “Mẹ kiếp, lão đại của tao hỏi mà sao mày dám không trả lời hả?” Lúc này bộ dáng của Hứa Cường giống hệt một tên lưu manh.

“Các vị, đều là người giang hồ như nhau, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, bản thân ta cũng không hiểu là đã làm gì có lỗi với các vị?” Điền khuê có chút không rõ, sở dĩ hắn hỏi như vậy là vì hắn không nhớ là mình từng làm gì đắc tội với những người trước mắt, bình thường hắn có khi dễ thì cũng đều là tìm những người không có bối cảnh, hiền lành mà khi dễ.

Đường Phong hít một hơi nói: “Có trách thì hãy trách mày làm người không biết để cho người khác một lối thoát. Dù sao thì mày cũng không thể sống qua đêm nay, để cho mày được làm quỷ được minh bạch cũng được. Mấy tên côn đồ bị giết hôm qua là thủ hạ của mày? Bọn chúng lại muốn cưỡng hiếp em gái bọn tao, mày nói xem bọn tao nên làm như thế nào? Hơn nữa còn dám giết cha của Phỉ Phỉ, ngay cả đệ đệ của nàng cũng không tha. Nếu không phải hôm qua chúng ta tới đúng lúc thì có lẽ Phỉ Phỉ cũng chết rồi? Mày nói xem chúng ta nên làm gì với mày?” Nói xong mấy câu này thì dùng ánh mắt không có chút tình cảm nào nhìn Điền Khuê, làm cho hắn có cảm giác như lọt vào hầm băng.

Điền Khuê nghe người trẻ tuổi trước mặt nói xong thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn không thể nào ngờ được một ông chủ quán bình thường lại quen biết với người mạnh mẽ như vậy. Sở dĩ nói mấy người trẻ tuổi trước mặt mạnh mẽ là vì hôm nay hắn ở cục cảnh sát xem kết quả giám định pháp y thì biết được những người giết bọn Trường Phát đều là cao thủ, không phải là loại mà hắn có thể dụng đến.

Nghĩ tới đây, Điền Khuê xoa xoa huyệt thái dương, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, run rẩy nói: “Người anh em, người anh em… ta không biết ông chủ quán có quen biết các anh, nếu biết thì có mười lá gan ta cũng không dám làm như vậy đâu. Chúng ta đều là người lăn lộn kiếm sống trên giang hồ, đơn giản chỉ vì tiền, ta có thể cho các anh tiền, ta sẽ đưa cho các anh toàn bộ tiền của ta, chỉ cần các anh có thể buông tha cho ta thôi.”

Nghe được mấy chữ tiền thì mắt mấy người Đường Phong đều sáng lên, hiện tại cái bọn họ thiếu nhất chính là tiền, nhưng mà Đường Phong lại giả vờ, không thèm để ý nói: “Còn tưởng rằng mày cũng là một người có đảm lượng, không ngờ lại hèn nhát như vậy. Tiền? Mày nghĩ chúng ta thiếu tiền sao? Mày cho rằng mạng của mày trị giá bao nhiêu tiền?”

Điền Khuê lặng lẽ nhìn mấy người, thiếu chút nữa thì bật thốt: nhìn bộ dáng bọn mày rõ ràng là không có tiền. Bất quá hắn cũng không dám nói mấy lời này. Cái này cũng không thể trách hắn được, đồ mà bọn người Đường Phong mặc chính quần áo của mấy tên lưu manh ngày hôm qua, vốn cũng không đến nỗi nào nhưng trải qua một phen đánh nhau, nên cũng khá dơ bẩn. Nhất là Hứa Cường, hắn thân hình cao lớn, mà trong mấy tên côn đồ dáng người cũng chỉ là bình thường, nên quần áo hắn đang mặc cũng không được tự nhiên cho lắm.

Vương Thắc mặc dù là người thô hào, nhưng lại từng là lão đại một bang phái xã hội đen, lăn lộn cả mười năm rồi, cũng không phải không biết gì, phối hợp nói: “Hừ ngươi không biết xấu hổ mà còn dám tự xưng mình là người giang hồ sao? Ngươi có biết quy củ của người giang hồ là gì không? Huống hồ Ân lão bản cũng không phải là người trên giang hồ như chúng ta, quy củ đó là khi thu phí bảo kê cũng không thể giết người được.”

Mắt thấy Điền Khuê bị dọa đến sợ run cả người, Vương Thắng chuyển lời nói: “Bất quá mày nói cũng đúng, lăn lộn trên giang hồ là vì tiền, chúng ta cũng giống nhau thôi. Trước tiên nói xem ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu đã, nếu như không thể làm bọn ta vừa lòng thì cũng đừng có trách bọn ta, hừ hừ.”

Điền Khuê vừa nghe thì vội vàng nói: “Năm mươi vạn, ta nguyện ý bỏ ra năm mươi vạn, đây chính là toàn bộ gia tài của ta.”


/219

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status