“Đừng, cái này tôi không dám nhận đâu, sau này anh cứ gọi tôi là lão Mã là được rồi. Ha ha, như vậy tốt hơn.” Ông chủ Mã sợ cứng cả người, đứng bật lên nói, hắn thật không dám nhận một chữ “anh” này.
Đường Phong buồn cười nhìn ông chủ Mã nói: “Lão Mã thì là lão Ma. Uhm, như vậy đi, sau này chúng ta cùng hợp tác. Ngày mai, à không, hôm sau nữa, ta sẽ cùng ông đi gặp ngoại cữu của ông, không biết có được hay không?” Vốn muốn ngày mai nhưng mà vì nghĩ đến ngày mai bọn hắn còn phải lo chuyện dọn nhà nên hắn sửa lại thành ngày mốt.
“Được, đương nhiên là được. Ha ha.”
“Được rồi, tốt lắm! Giờ không có việc gì thì tôi đi trước đây, Hữu Thủ sẽ ở lại chỗ này giúp đỡ ông.” Nói xong thì Đường Phong đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Ông chủ Mã thấy Đường Phong chuẩn bị rời đi thì gương mặt có chút nhăn nhó nói: “Anh Tử Thần, tôi… tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì? Cứ nói thẳng đi.” Đường Phong xoay người nói.
“Tôi, tôi muốn đi theo anh.” Ông chủ Mã nói.
Đường Phong có chút kinh ngạc, ông chủ Mã còn làm ra bộ dạng lo lắng như vậy làm gì? Muốn cùng với mình lăn lộn trong giới xã hội đen sao? Đường Phong đáp: “Được, cho ta một lý do đi, nếu như lý do hợp lý thì ta sẽ đồng ý.”
“Lý do thì đúng là không có. Lão Mã tôi lăn lộn của XA vài chục năm rồi, hạng người gì tôi cũng đều gặp qua rồi, nhưng mà anh lại cho tôi một cảm giác khác với những lão đại khác. Tôi có dự cảm là anh nhất định có thể khiến cho giới xã hội đen Tây Bắc rung động. Tôi đã chịu quá nhiều uất ức rồi, cũng muốn khi về già có thể có chuyện gì đó mà khoác lác một chút.” Ông chủ Mã thành khẩn nói.
Đường Phong nhìn nhìn ông chủ Mã, thấy hắn cũng không giống như nói láo, cười cười nói: “Đừng nói là có theo ta hay không, bên cạnh ta không có đàn em, chỉ có anh em. Hiện tại ta vẫn chưa thể cho ông một câu trả lời chính xác được. Hãy để ta suy nghĩ kỹ càng đã.” Nói xong thì xoay người, tiêu sái rời đi.
Trở lại khách sạn, Hứa Cường vẫn đang nhàm chán, buồn buồn lại văng tục vài câu, Quan Trí Dũng thì đã tỉnh lại, sắc mặt hồng nhuận trở lại, chỉ có Ân Phỉ là không biết đã chạy đi đâu rồi.
Không thấy Ân Phỉ, Đường Phong hỏi: “Phỉ Phỉ đâu?”
Hứa Cường thấy Đường Phong trở lại thì hớn hở chạy lên chào, nói: “Lão đại, anh đã trở lại, thêm một chút nữa thì có lẽ em buồn chết mất, anh không cho em đi ra ngoài, cũng chỉ có thể ngồi ngốc ở đây mà xem tivi còn Phỉ Phỉ thì xuống dưới lầu mua đồ rôi.”
Đường Phong nhẹ gật đầu rồi nhìn Quan Trí Dũ nói: “Thứ Đao sao rồi?”
“Yên tâm, không có vấn đề gì, hiện tại nếu cần thì vẫn có thể chấp hành nhiệm vụ.” Quan Trí Dũng mỉm cười nói.
“Uhm, vậy là tốt rồi.” Đường Phong ngồi xuống ghế salon, đem chuyện ở quán bar nói lại sơ lược lại một lần cho hai người nghe.
“Lão đại, em thấy ông chủ Mã này không đáng tin, vạn nhất là gian tế mà người khác cài vào thì sao?” Hứa Cường nhíu mày nói.
Đường Phong quay lại, nhìn nhìn Quan Trí Dũng. Quan Trí Dũng nói: “Đáng tin hay không thì em không biết, dù sao thì em cũng chỉ mới gặp qua hắn có một lần mà thôi. Em cảm thấy chuyện này cứ tạm thời để rros, hiện tại chúng ta nên tính toán bước tiếp theo nên làm như thế nào, dù sao thì cũng không có nhiều thời gian.”
Đường Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, dù không phải lo lắng gì thì đến khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây. Chúng ta hiện tại không thể không động được. Hiện tại toàn bộ giới hắc đạo ở XA đều đang tập trung nhìn về chúng ta, lúc này nếu chúng ta vẫn không có bất cứ hành động gì thì rất dễ bị người khác nhìn thấu được vấn đề. Cho nên hiện giờ chúng ta chẳng những phải hành động, mà còn phải làm một hành động thật lớn, đưa danh tiếng của chúng ta trở nên vang dội, nếu như có thể một lần nắm được cả khu nam thì càng tốt.”
Hứa Cường không nói gì, chỉ lắng nghe hai người bàn bạc. Hắn biết rằng có hai người thì hắn không cần phải suy nghĩ gì cả, chuyện hắn cần phải làm là hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Đường Phong giao cho.
“Em cũng nghĩ vậy, hiejn tại Hữu Thủ túc trực ở quán bar, một mặt thì giúp chúng ta điều tra một chút tin tức trong gới hắc đạo, đồng thời thu một ít đàn em, dù sao thì chúng ta dù mạnh mẽ cũng không thể chống lại quá nhiều người. Kế tiếp chúng ta phải dạo qua địa bàn trước kia của Phế Vật. Hiện tại cả khu nam vô cùng rối loạn, mà thủ hạ của Phế Vật vì tranh giành chức lão đại mà rối loạn vô cùng, mà một ít thế lực, bang phái nhỏ bé trước kia cũng sẽ thừa lúc hỗn loạn này mà kiếm chút cháo. Chính là loạn thế xuất anh hùng.” Quan Trí Dũng cảm thán nói.
“Uhm, khuya hôm nay ta sẽ cùng với Tả Thủ ra ngoài dạo chơi một chút. Cậu có thương tích, cứ nghỉ ngơi đi. Chúng ta cũng nên thu lấy một ít đàn em.” Đường Phong nói xong thì quay đầu nhìn lại Hứa Cường nói: “Tả Thủ, hiện tại giao cho cậu nhiệm vụ ra ngoài tìm hiểu thông tin về một cơ sở của Phế Vật ở gần đây nhất, buổi tối chúng ta sẽ đi chơi, có thể là sẽ có chuyện vui đó.”
Hứa Cường gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa mở cửa thì Ân Phỉ đã ôm một đống đồ đang chuẩn bị đi vào.
“A! Anh Tả Thủ, anh muốn đi ra ngoài sao?” Ân Phỉ hỏi.
Hứa Cường xoa xoa đầu Ân Phỉ nói: “Đúng vậy, lão đạo giao cho ta một việc phải làm.” Cũng chỉ có trước mặt Ân Phỉ thì bốn thiết hán này mới lộ ra nụ cười của một nam nhân bình thường.
Đợi Hứa Cường đi rồi Ân Phỉ mới đem đồ đạc đặt ở trên bàn trà, lau lau mồ hôi trán nói: “Mệt chết đi được. Anh ơi! Anh xem em mua rất là nhiều thứ này, đây là bạch dược Vân Nam, đây là nước sát trùng, đây là…”
Đường Phong nhìn những thứ Ân Phỉ móc ra từ trong bọc, đủ các loại thuốc để chữa ngoại thương, nghĩ đến sự ân cần, chu đáo của Ân Phỉ, trong lòng Đường Phong bỗng nổi lên một cổ cảm giác ôn nhu.
“Phỉ Phỉ, em mua những thứ này làm gì? Sao không bảo Tả Thủ đi cùng em? Một mình em cầm nhiều thứ như vậy thì chắc là mệt lắm. Nhanh đến đây. Nghỉ ngơi đi.” Sau khi nhấn Ân Phỉ ngồi xuống chỗ của mình trên ghế sa ***, Đường Phong tự mình đi lấy một ly nước ấm cho cô em gái đáng yêu này.
Ân Phỉ chun cái mũi nhỏ đáng yêu, cười nói: “Em không thấy phiền. Hôm nay anh Thứ Đao bị như vậy làm em rất là lo lắng, em cũng biết chuyện các anh đang làm sau này sẽ thường xuyên bị thương nên phải đi mua nhwuxng thứ này. Nếu không đến lúc đó lại rối tay rối chân cả lên, mà em cũng không thể giúp cho các anh chuyện gì khác được. Những chuyện nhỏ này đương nhiên là em nên làm. Hiện các anh chính là người thân của em, em không muốn có chuyện gì xảy đến với các anh. Em hy vọng sẽ không bao giờ phải dùng những thứ này.” Nói đến phần sau, Ân Phỉ lại có chút ít thương cảm, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Đường Phong và Quan Trí Dũng đều cảm nhận được tình cảm chân thành của Ân Phỉ, trong tâm nỗi lên một nỗi xúc động. Đường Phong ngồi xuống bên cạnh Ân Phỉ, nhẹ vuốt đầu nàng, thân thiết nói: “Phỉ Phỉ, đều là do anh không tốt khiến em phải lo lắng. Em yên tâm, anh cam đoan với em, sau này nhất định sẽ cố gắng tránh không để chuyện như ngày hôm nay phát sinh lần nữa.” Hắn nói như vậy chỉ là để an ủi Ân Phỉ mà thôi, dù sao thì đã lăn lộn trên giang hồ thì những chuyện như vậy là không thể tránh được.
Quan Trí Dũng cũng nhẹ gật đầu, ánh mắt kiên định, trong tâm thầm nghĩ: “Sau này nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, không vì mình thì cũng vì không để cho người em gái đáng yêu này phải thương tâm.”
Một lát sau, Ân PHỉ ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ nói: “Anh à, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nghe Ân Phỉ nói, Đường Phong không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng: “Phỉ PHỉ, em cần gì thì cứ nói, chỉ cần anh có thể thì nhất định sẽ giúp em.”
Ân Phỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Em biết là anh đối với em tốt nhất mà.
Đường Phong vỗ vỗ trán một cái, trong tâm thầm trách bản thân: “Đường Phong ơi là Đường Phong! Mày không khác gì một con heo, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên được. Phỉ Phỉ còn nhỏ như vậy, không đi học thì em nó có thể làm cái gì đâu? Cũng không thể để nàng theo mình cùng làm xã hội đen được.”
Thấy Đường Phong không nói chuyện, Ân Phỉ có chút thất vọng nói: “Anh à, không sao đau, em không trách anh. Em biết rõ chúng ta còn chưa đứng vững ở đây, anh không cho em đi cũng là muốn tốt cho em. Anh yên tâm, cho dù không đến trường thì ở nhà em vẫn có thể học được mà.”
Thấy Ân Phỉ hiểu lầm, Đường Phong vội vàng nói: “Phỉ Phỉ, đừng nhĩ loạn, vừa rồi là anh trách mình sao lại không sớm nghĩ đến chuyện này. Em nói rất đúng, em còn nhỏ, cần phải đến trường. Có điều em để cho anh có chút thời gian, để anh nghĩ cách đưa êm đi học, an toàn của em cũng là một vấn đề. Anh đi con đường này, sau này nhất định sẽ có rất nhiều kẻ thù cho nên anh không thể không lo lắng cho sự an toàn của em được.”
Không đợi Ân Phỉ mở miệng, Quan Trí Dũng đã nói: “Lão đại, sự an toàn của Phỉ PHỉ cứ giao cho em, em có thể lập quân lệnh trạng, ai dám động đến một sợi tóc của PHỉ Phỉ thì em sẽ làm cho hắn biết thế nào là đau khổ còn hơn cả chết.”
Cảm thấy được sát khí tỏa ra từ trên người Quan Trí Dũng, Đường Phong và Ân PHỉ đều biết hắn không nói đùa, Ân Phỉ vội nói: “Không sao đâu, em nghe lời anh.”
Kết thúc vấn đề này, Đường Phong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, xoay người hỏi Quan Trí Dũng: “Hôm nay ngày mấy?”
“Ngày 4 tháng 10, chúng ta ra đi cũng được hai tháng rồi.” Quan Trí Dũng bình thản nói.
“Thật là nhanh! Hai tháng rồi! Ba ngày nữa là đến sinh nhật của Tả Thủ rồi.” Đường Phong nói.
Quan Trí Dũng sửng sốt một chút, sau đó cười cười tự giễu bản thân, “Ha ha, nếu như không có lão đại nhắc nhở thì có lẽ em đã quên chuyện này rồi. Quả thật không xứng là anh em rồi. Đáng tiếc là hiện giờ không phải là thời điểm tốt.”
“Không, chò dù tình hình không tốt thì cũng không thể để sinh nhật của hắn cứ qua một cách đơn giản được. Hiện tại năm người chúng ta chính không khác gì anh em ruột cả. Nếu chúng ta không chú tâm thì có thể làm cho Tả Thủ thương tâm, em cũng không phải không biết, tuy bề ngoài hắn có vẻ lỗ mảng nhưng lại rất để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt.” Đường Phong nói.
“A? Tặng quà gì đây?” Quan Trí Dũng tò mò hỏi.
Đường Phong cười đắc ý nói: “Tả Thủ không phải thích nhất làm làm chuyện gì đó vui nhộn sao? Chúng ta chuẩn bị…”
“Được, ý kiến hay lắm, anh yên tâm, em sẽ làm tốt.” Quan Trí Dũng cười đáp.
Ân Phỉ ở một bên cuối đầu suy nghĩ, có lẽ muốn tìm một món quà thật ấn tượng khiến cho anh Tả Thủ phải kinh hỉ.
Đường Phong buồn cười nhìn ông chủ Mã nói: “Lão Mã thì là lão Ma. Uhm, như vậy đi, sau này chúng ta cùng hợp tác. Ngày mai, à không, hôm sau nữa, ta sẽ cùng ông đi gặp ngoại cữu của ông, không biết có được hay không?” Vốn muốn ngày mai nhưng mà vì nghĩ đến ngày mai bọn hắn còn phải lo chuyện dọn nhà nên hắn sửa lại thành ngày mốt.
“Được, đương nhiên là được. Ha ha.”
“Được rồi, tốt lắm! Giờ không có việc gì thì tôi đi trước đây, Hữu Thủ sẽ ở lại chỗ này giúp đỡ ông.” Nói xong thì Đường Phong đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Ông chủ Mã thấy Đường Phong chuẩn bị rời đi thì gương mặt có chút nhăn nhó nói: “Anh Tử Thần, tôi… tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì? Cứ nói thẳng đi.” Đường Phong xoay người nói.
“Tôi, tôi muốn đi theo anh.” Ông chủ Mã nói.
Đường Phong có chút kinh ngạc, ông chủ Mã còn làm ra bộ dạng lo lắng như vậy làm gì? Muốn cùng với mình lăn lộn trong giới xã hội đen sao? Đường Phong đáp: “Được, cho ta một lý do đi, nếu như lý do hợp lý thì ta sẽ đồng ý.”
“Lý do thì đúng là không có. Lão Mã tôi lăn lộn của XA vài chục năm rồi, hạng người gì tôi cũng đều gặp qua rồi, nhưng mà anh lại cho tôi một cảm giác khác với những lão đại khác. Tôi có dự cảm là anh nhất định có thể khiến cho giới xã hội đen Tây Bắc rung động. Tôi đã chịu quá nhiều uất ức rồi, cũng muốn khi về già có thể có chuyện gì đó mà khoác lác một chút.” Ông chủ Mã thành khẩn nói.
Đường Phong nhìn nhìn ông chủ Mã, thấy hắn cũng không giống như nói láo, cười cười nói: “Đừng nói là có theo ta hay không, bên cạnh ta không có đàn em, chỉ có anh em. Hiện tại ta vẫn chưa thể cho ông một câu trả lời chính xác được. Hãy để ta suy nghĩ kỹ càng đã.” Nói xong thì xoay người, tiêu sái rời đi.
Trở lại khách sạn, Hứa Cường vẫn đang nhàm chán, buồn buồn lại văng tục vài câu, Quan Trí Dũng thì đã tỉnh lại, sắc mặt hồng nhuận trở lại, chỉ có Ân Phỉ là không biết đã chạy đi đâu rồi.
Không thấy Ân Phỉ, Đường Phong hỏi: “Phỉ Phỉ đâu?”
Hứa Cường thấy Đường Phong trở lại thì hớn hở chạy lên chào, nói: “Lão đại, anh đã trở lại, thêm một chút nữa thì có lẽ em buồn chết mất, anh không cho em đi ra ngoài, cũng chỉ có thể ngồi ngốc ở đây mà xem tivi còn Phỉ Phỉ thì xuống dưới lầu mua đồ rôi.”
Đường Phong nhẹ gật đầu rồi nhìn Quan Trí Dũ nói: “Thứ Đao sao rồi?”
“Yên tâm, không có vấn đề gì, hiện tại nếu cần thì vẫn có thể chấp hành nhiệm vụ.” Quan Trí Dũng mỉm cười nói.
“Uhm, vậy là tốt rồi.” Đường Phong ngồi xuống ghế salon, đem chuyện ở quán bar nói lại sơ lược lại một lần cho hai người nghe.
“Lão đại, em thấy ông chủ Mã này không đáng tin, vạn nhất là gian tế mà người khác cài vào thì sao?” Hứa Cường nhíu mày nói.
Đường Phong quay lại, nhìn nhìn Quan Trí Dũng. Quan Trí Dũng nói: “Đáng tin hay không thì em không biết, dù sao thì em cũng chỉ mới gặp qua hắn có một lần mà thôi. Em cảm thấy chuyện này cứ tạm thời để rros, hiện tại chúng ta nên tính toán bước tiếp theo nên làm như thế nào, dù sao thì cũng không có nhiều thời gian.”
Đường Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, dù không phải lo lắng gì thì đến khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây. Chúng ta hiện tại không thể không động được. Hiện tại toàn bộ giới hắc đạo ở XA đều đang tập trung nhìn về chúng ta, lúc này nếu chúng ta vẫn không có bất cứ hành động gì thì rất dễ bị người khác nhìn thấu được vấn đề. Cho nên hiện giờ chúng ta chẳng những phải hành động, mà còn phải làm một hành động thật lớn, đưa danh tiếng của chúng ta trở nên vang dội, nếu như có thể một lần nắm được cả khu nam thì càng tốt.”
Hứa Cường không nói gì, chỉ lắng nghe hai người bàn bạc. Hắn biết rằng có hai người thì hắn không cần phải suy nghĩ gì cả, chuyện hắn cần phải làm là hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Đường Phong giao cho.
“Em cũng nghĩ vậy, hiejn tại Hữu Thủ túc trực ở quán bar, một mặt thì giúp chúng ta điều tra một chút tin tức trong gới hắc đạo, đồng thời thu một ít đàn em, dù sao thì chúng ta dù mạnh mẽ cũng không thể chống lại quá nhiều người. Kế tiếp chúng ta phải dạo qua địa bàn trước kia của Phế Vật. Hiện tại cả khu nam vô cùng rối loạn, mà thủ hạ của Phế Vật vì tranh giành chức lão đại mà rối loạn vô cùng, mà một ít thế lực, bang phái nhỏ bé trước kia cũng sẽ thừa lúc hỗn loạn này mà kiếm chút cháo. Chính là loạn thế xuất anh hùng.” Quan Trí Dũng cảm thán nói.
“Uhm, khuya hôm nay ta sẽ cùng với Tả Thủ ra ngoài dạo chơi một chút. Cậu có thương tích, cứ nghỉ ngơi đi. Chúng ta cũng nên thu lấy một ít đàn em.” Đường Phong nói xong thì quay đầu nhìn lại Hứa Cường nói: “Tả Thủ, hiện tại giao cho cậu nhiệm vụ ra ngoài tìm hiểu thông tin về một cơ sở của Phế Vật ở gần đây nhất, buổi tối chúng ta sẽ đi chơi, có thể là sẽ có chuyện vui đó.”
Hứa Cường gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa mở cửa thì Ân Phỉ đã ôm một đống đồ đang chuẩn bị đi vào.
“A! Anh Tả Thủ, anh muốn đi ra ngoài sao?” Ân Phỉ hỏi.
Hứa Cường xoa xoa đầu Ân Phỉ nói: “Đúng vậy, lão đạo giao cho ta một việc phải làm.” Cũng chỉ có trước mặt Ân Phỉ thì bốn thiết hán này mới lộ ra nụ cười của một nam nhân bình thường.
Đợi Hứa Cường đi rồi Ân Phỉ mới đem đồ đạc đặt ở trên bàn trà, lau lau mồ hôi trán nói: “Mệt chết đi được. Anh ơi! Anh xem em mua rất là nhiều thứ này, đây là bạch dược Vân Nam, đây là nước sát trùng, đây là…”
Đường Phong nhìn những thứ Ân Phỉ móc ra từ trong bọc, đủ các loại thuốc để chữa ngoại thương, nghĩ đến sự ân cần, chu đáo của Ân Phỉ, trong lòng Đường Phong bỗng nổi lên một cổ cảm giác ôn nhu.
“Phỉ Phỉ, em mua những thứ này làm gì? Sao không bảo Tả Thủ đi cùng em? Một mình em cầm nhiều thứ như vậy thì chắc là mệt lắm. Nhanh đến đây. Nghỉ ngơi đi.” Sau khi nhấn Ân Phỉ ngồi xuống chỗ của mình trên ghế sa ***, Đường Phong tự mình đi lấy một ly nước ấm cho cô em gái đáng yêu này.
Ân Phỉ chun cái mũi nhỏ đáng yêu, cười nói: “Em không thấy phiền. Hôm nay anh Thứ Đao bị như vậy làm em rất là lo lắng, em cũng biết chuyện các anh đang làm sau này sẽ thường xuyên bị thương nên phải đi mua nhwuxng thứ này. Nếu không đến lúc đó lại rối tay rối chân cả lên, mà em cũng không thể giúp cho các anh chuyện gì khác được. Những chuyện nhỏ này đương nhiên là em nên làm. Hiện các anh chính là người thân của em, em không muốn có chuyện gì xảy đến với các anh. Em hy vọng sẽ không bao giờ phải dùng những thứ này.” Nói đến phần sau, Ân Phỉ lại có chút ít thương cảm, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Đường Phong và Quan Trí Dũng đều cảm nhận được tình cảm chân thành của Ân Phỉ, trong tâm nỗi lên một nỗi xúc động. Đường Phong ngồi xuống bên cạnh Ân Phỉ, nhẹ vuốt đầu nàng, thân thiết nói: “Phỉ Phỉ, đều là do anh không tốt khiến em phải lo lắng. Em yên tâm, anh cam đoan với em, sau này nhất định sẽ cố gắng tránh không để chuyện như ngày hôm nay phát sinh lần nữa.” Hắn nói như vậy chỉ là để an ủi Ân Phỉ mà thôi, dù sao thì đã lăn lộn trên giang hồ thì những chuyện như vậy là không thể tránh được.
Quan Trí Dũng cũng nhẹ gật đầu, ánh mắt kiên định, trong tâm thầm nghĩ: “Sau này nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, không vì mình thì cũng vì không để cho người em gái đáng yêu này phải thương tâm.”
Một lát sau, Ân PHỉ ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ nói: “Anh à, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nghe Ân Phỉ nói, Đường Phong không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng: “Phỉ PHỉ, em cần gì thì cứ nói, chỉ cần anh có thể thì nhất định sẽ giúp em.”
Ân Phỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Em biết là anh đối với em tốt nhất mà.
Đường Phong vỗ vỗ trán một cái, trong tâm thầm trách bản thân: “Đường Phong ơi là Đường Phong! Mày không khác gì một con heo, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên được. Phỉ Phỉ còn nhỏ như vậy, không đi học thì em nó có thể làm cái gì đâu? Cũng không thể để nàng theo mình cùng làm xã hội đen được.”
Thấy Đường Phong không nói chuyện, Ân Phỉ có chút thất vọng nói: “Anh à, không sao đau, em không trách anh. Em biết rõ chúng ta còn chưa đứng vững ở đây, anh không cho em đi cũng là muốn tốt cho em. Anh yên tâm, cho dù không đến trường thì ở nhà em vẫn có thể học được mà.”
Thấy Ân Phỉ hiểu lầm, Đường Phong vội vàng nói: “Phỉ Phỉ, đừng nhĩ loạn, vừa rồi là anh trách mình sao lại không sớm nghĩ đến chuyện này. Em nói rất đúng, em còn nhỏ, cần phải đến trường. Có điều em để cho anh có chút thời gian, để anh nghĩ cách đưa êm đi học, an toàn của em cũng là một vấn đề. Anh đi con đường này, sau này nhất định sẽ có rất nhiều kẻ thù cho nên anh không thể không lo lắng cho sự an toàn của em được.”
Không đợi Ân Phỉ mở miệng, Quan Trí Dũng đã nói: “Lão đại, sự an toàn của Phỉ PHỉ cứ giao cho em, em có thể lập quân lệnh trạng, ai dám động đến một sợi tóc của PHỉ Phỉ thì em sẽ làm cho hắn biết thế nào là đau khổ còn hơn cả chết.”
Cảm thấy được sát khí tỏa ra từ trên người Quan Trí Dũng, Đường Phong và Ân PHỉ đều biết hắn không nói đùa, Ân Phỉ vội nói: “Không sao đâu, em nghe lời anh.”
Kết thúc vấn đề này, Đường Phong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, xoay người hỏi Quan Trí Dũng: “Hôm nay ngày mấy?”
“Ngày 4 tháng 10, chúng ta ra đi cũng được hai tháng rồi.” Quan Trí Dũng bình thản nói.
“Thật là nhanh! Hai tháng rồi! Ba ngày nữa là đến sinh nhật của Tả Thủ rồi.” Đường Phong nói.
Quan Trí Dũng sửng sốt một chút, sau đó cười cười tự giễu bản thân, “Ha ha, nếu như không có lão đại nhắc nhở thì có lẽ em đã quên chuyện này rồi. Quả thật không xứng là anh em rồi. Đáng tiếc là hiện giờ không phải là thời điểm tốt.”
“Không, chò dù tình hình không tốt thì cũng không thể để sinh nhật của hắn cứ qua một cách đơn giản được. Hiện tại năm người chúng ta chính không khác gì anh em ruột cả. Nếu chúng ta không chú tâm thì có thể làm cho Tả Thủ thương tâm, em cũng không phải không biết, tuy bề ngoài hắn có vẻ lỗ mảng nhưng lại rất để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt.” Đường Phong nói.
“A? Tặng quà gì đây?” Quan Trí Dũng tò mò hỏi.
Đường Phong cười đắc ý nói: “Tả Thủ không phải thích nhất làm làm chuyện gì đó vui nhộn sao? Chúng ta chuẩn bị…”
“Được, ý kiến hay lắm, anh yên tâm, em sẽ làm tốt.” Quan Trí Dũng cười đáp.
Ân Phỉ ở một bên cuối đầu suy nghĩ, có lẽ muốn tìm một món quà thật ấn tượng khiến cho anh Tả Thủ phải kinh hỉ.
/219
|