“Gần đây XA quá hỗn loạn, hôm nay gọi các vị lão đại tới đây là muốn hỏi xem các vị có toan tính gì không?” Tôn lão gia tử nhấp một ngụm trà thơm rồi nhẹ hỏi.
“Không biết Tôn lão gia tử muốn chúng ta làm gì bây giờ? Chỉ cần Tôn lão giả tử nói ra thì tôi nguyện ý làm theo.” Người kế nghiệp nông dân nịnh nọt nói. Hắn cũng biết rõ lão đầu này là ai, nếu như có thể được lão coi trọng thì hắn cũng không cần phải lo lắng chuyện sau này nữa rồi.
Tôn lão gia tử hiếu kỳ nhìn hắn hỏi: “Cậu là người kế nghiệp Nông Dân à? Cậu tên là gì?”
Người kế nghiệp Nông Dân thấy Tôn lão gia tử hỏi tên mình, đây không phải là đãi ngộ mà ai cũng có được nên vội vàng hấp tấp nói: “Tiểu tử tên là Đường Ngưu.”
Tôn lão gia tử vuốt vuốt cằm, quay đầu nhìn Đường Phong và Quỷ Diện, sau đó khẽ nói tiếp: “Lão nhân ta hiện tại đã không thể so được với những năm trước, đã già rồi, không còn làm gì được nữa, cũng không có tư cách ra lệnh cho các cậu phải làm gì. Ta chỉ không muốn thấy XA cứ loạn mãi như vậy. Dân cư XA đông đảo nhưng kinh tế lại không phát triển bằng các thành phố lớn khác. Ta chỉ muốn khi còn sống có thể thấy được XA trở nên phồn vinh mà thôi.”
Nghe Tôn lão gia tử nói xong thì Đường Phong cười nhẹ một tiếng nói: “Tôn lão gia tử nói như vậy là cho tôi có chút không hiểu. Thành phố hưng thịnh hay không là do chính phủ, có quan hệ gì tới người của hắc đạo chúng ta?”
Tôn lão gia tử cười cười nhìn Đường Phong nói: “Cậu cho là như vậy sao? Cậu không phải là người ngu ngốc, ta nghĩ cậu nhất định hiểu rõ mối quan hệ trong đó. Tục ngữ có câu một núi không thể có hai hổ, mà trong một thành phố lại có tới vài lão đại như vậy thì dsao mà không loạn cho được? Thành phố loạn thì kinh tế làm sao có thể phát triển được. Các cậu cũng biết là ta đã sớm không để tâm đến chuyện của giới hắc đạo nữa rồi, nhưng lần này ta thật sự không đành lòng nhìn XA cứ loạn mãi như vậy nên mới tìm tới các cậu.”
Quỷ Diện lạnh lùng cười, cũng không chút nể tình nói: “Lão gia tử nói như vậy là không đúng. Ngài đã rửa tay gác kiếm thì không nên để ý tới chuyện tranh chấp trong giới hắc đạo. Có điều ta đồng ý với lời nói của ngài, XA loạn đủ lâu rồi, cũng đã tới lúc có người đứng ra giải quyết mọi chuyện.” Nói xong thì liếc nhìn Đường Phong.
Tôn lão gia tử cũng không thèm chấp nhất, cười nói: “Ha ha, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi. Cậu đã nói như vậy thi ta cũng không nói gì nữa, chuyện của hắc đạo thì cứ để cho người trẻ tuổi các cậu giải quyết. Lão nhân ta cũng có thể an tâm dưỡng lão rồi. Ha ha.” Nói xong thì đứng dậy, rời khỏi phòng.
Thấy chủ nhân đã rời đi, Đường Phong cũng không tiếp tục lưu lại, đứng lên rời khỏi phòng, Quỷ Diện và Đường Ngưu cũng theo sau đi ra ngoài.
Đường Phong vừa mở cửa xe thì thanh âm của Quỷ Diện đã vang lên: “Tao và mày chỉ có một lần cơ hội, người nào thắng thì sẽ trở thành long đầu ở XA này.”
Khóe miệng Đường Phong khẽ nhếch lên, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại nói: “Nếu như mày cho rằng mày có thể chống lại ta thì ta cũng không sợ mày tới tìm ta đâu.” Nói xong thì bước vào xe, nổ máy rời đi.
Thấy Đường Phong không thèm để mình vào mắt, Quỷ Diện nắm chặt hai tay, hướng về phía Đường Phong rời đi bắt tay lên miệng hô lớn: “Tao thừa nhận là mày rất mạnh nhưng trong từ điển của Quỷ Diện ta không có từ sợ hãi.” Nõi xong cũng lái xe rời khỏi Tôn phủ.
Khi ba người bọn Đường Phong đã rời đi, Tôn lão gia tử ngồi trong thư phòng trên lầu ba, hai mắt khép hờ ngả người trên ghế thái sư nói: “Thanh niên bây giờ… ha ha… thật là không biết trời cao đất rộng.”
Liễu bá nghe vậy thì rời mắt khỏi màn hình camera quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói: “Không phải là Quỷ Diện nói lời chống đối với ngài mà ngài thấy hắn không vừa mắt chứ? Nhưng đúng là thanh niên bây giờ thật là kiêu ngạo.
“Ài… Tiểu Liễu, cậu theo ta cũng được bốn mươi năm rồi, ta là hạng người gì cậu còn không biết sao? Ta cũng không đến mức so đo mấy chuyện nhỏ nhặt đó với mấy người trẻ tuổi kia. Người trẻ tuổi kiêu ngạo cũng là chuyện tốt, nhưng muốn kiêu ngạo thì cũng cần phải có tiền vốn. Nếu như không có tiền vốn thì chính là cuồng vọng tự đại. Thanh niên Quỷ Diện kia là cô nhi lại có thể đơn thương độc mã, không có ai trợ giúp mà xây dựng được thế lực như bây giờ thì cũng có thể coi như là có chút tiền vốn để kiêu ngạo.”
“Là tôi hồ đồ, chỉ là thanh niên đó đúng là không đơn giản. Mà tôi cũng không thể nhìn thấu được nông sâu của Đường Phong.”
“Ha ha, đúng vậy, có điều hắn càng không đơn giản thì ta càng cao hứng? Cậu cho rằng trong ba người đó thì ai sẽ chiến thắng?”
“Đường Phong, đây là điều không thể nghi ngờ rồi. Tên Đường Ngưu kia vốn đã bị đào thải rồi. Nếu như Nông Dân còn tại vị thì với hỏa khí của hắn cũng có thể tiêu diệt hai người trẻ tuổi này, nhưng nông dân đã rời khỏi giang hồ, mà Đường Ngưu không biết có tiếp nhận được gì từ Nông Dân hay không. Cho dù có thì hắn cũng không có gan làm nên chuyện gì. Về phần Quỷ Diện, thì là một nhân tài trẻ tuổi. Nếu khong có Đường Phong thì hắn là người có nhiều khả năng thống nhất XA nhất, nhưng không ngờ là Đường Phong lại xuất hiện.”
“Cậu nói không sai, tên Đường Phong này tuyệt đối không đơn giản. Không nói thân thủ hắn như thế nào, nhưng hắn có thể dưới sự uy hiếp của mười khẩu sung mà vẫn có thể lật ngược thế cờ, uy hiếp nông dân thì có thể thấy được hắn không phải tầm thường. Chỉ vừa đến XA có một tháng mà đã chiếm được khu nam của Phế Vật một cách thật nhẹ nhàng. Mặc dù còn nhờ vài phần vạn khí nhưng cũng có thể thấy được đây là một người có bản lĩnh. Nếu phải lựa chọn thì ta cũng sẽ tuyển chọn hắn.”
“Ha ha, tôi xin chúc mừng lão gia tử có được một người nối nghiệp xuất sắc.”
Tôn lão gia tử khoát tay nói: “Người nối nghiệp là ai thì không thể nói trước được, cứ xem thử biểu hiện lần này của hắn xem thế nào. Nếu như hắn dùng bất cứ thủ đoạn ám muội gì, cho dù hắn đả bại tất cả mọi người thì ta cũng sẽ không tuyển chọn hắn. Đã đi ra lăn lộn giang hồ thì phải quang minh lỗi lạc, tiểu nhân tuyệt không xứng đáng làm người nối nghiệp của ta. Huồng hồ đến lúc đó cũng chưa chắc hắn đã nguyện ý.”
Liễu bá gật đầu nói: “Tôi thấy trong ánh mắt của Đường Phong tràn ngập tự tin, người như vậy rất coi trọng danh dự. Tôi nghĩ rằng hắn sẽ không vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đâu. Còn chuyện hắn có tiếp nhận hảo ý của ngài hay không thì quả thật ta cũng có chút lo lắng. Nếu như hắn không chịu tiếp nhận thì ngài định làm gì?”
Tôn lão gia tử đột nhiên mở to hắn mắt, hàn quang từ trong mắt bắn ra như hóa thành thực chất, nhìn Liễu bá nói: “Nếu như hắn không tiếp nhận thì chúng ta sẽ phải tuyển lại một lần nữa, có điều hắn nhất định phải chết, ta cũng không muốn có bất cứ uy hiếp gì đối với người nối nghiệp của ta.”
Nói xong Tôn lão gia tử lại đảo mắt, hai mắt nhìn qua cánh cửa sổ thủy tinh, xuyên thấu vào màn đêm u tối, trong mắt lại có một tia đau thương khẽ nói: “Bảo Nhi ra đi quá sớm. Bảo Nhi là nam tử duy nhất của Tôn gia chúng ta, ai có thể ngờ được hắn và cha hắn đều sớm ra đi, chỉ còn lại mẹ góa con côi và một lão nhân đau khổ chèo chống. Ta cũng không thể trơ mắt nhìn thiên hạ mà ta cùng với anh em cùng nhau giành được cứ như vậy mà mất đi. Nếu không thì khi xuống âm phủ còn mặt mũi đâu mà gặp bọn họ nữa. Tuy Tôn gia còn có Nhụy nhi nhưng dù sao thì Nhụy nhi vẫn là con gái, đối với chuyện này lại không có hứng thú. Ài…”
Liếu bá không nói gì, chỉ nhẹ thở dài một hơi. Đường Phong để lại cho hắn một ấn tượng rất không tệ, hắn cũng rất yêu mến Đường Phong, đương nhiên cũng tin rằng Đường Phong có thể đánh bại bọn Quỷ Diện, nhưng hắn lại sợ là Đường Phong không chịu tiếp nhận ý tốt của Tôn lão gia tử. Tuy tài sản Tôn gia đối với bất cứ người nào cũng có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng hắn vẫn không thể xác định được rốt cuộc Đường Phong sẽ quyết định như thế nào.
Liếu Bá chỉ có thể thầm nhủ trong lòng: “Đường Phong, cậu đừng làm cho ta và lão gia tử thất vọng nhé. Đó cũng là vì số mạng của cậu.” Liễu bá rất rõ ràng, nếu như Tôn lão gia tử muốn giết Đường Phong thì dù cho hắn có mọc cánh cũng không thể thoát khỏi thành phố XA này được. Đối với chuyện của Đường Phong, Tôn lão gia tử cũng biết rất rõ, tuy hắn đã rời khỏi hắc đạo, nhưng XA, thậm chí là cả Tây Bắc này vần là địa bàn của hắn.
Hồng Môn Yến làm cho cao tầng lãnh đạo của Hoa Hưng Xã đứng ngồi không yên lại là một bài thi để lựa chọn người kế nghiệp của Tôn lão gia tử. Không biết nếu biết được sự thật này thì bọn Đường Phong sẽ có cảm tưởng như thế nào.
“Không biết Tôn lão gia tử muốn chúng ta làm gì bây giờ? Chỉ cần Tôn lão giả tử nói ra thì tôi nguyện ý làm theo.” Người kế nghiệp nông dân nịnh nọt nói. Hắn cũng biết rõ lão đầu này là ai, nếu như có thể được lão coi trọng thì hắn cũng không cần phải lo lắng chuyện sau này nữa rồi.
Tôn lão gia tử hiếu kỳ nhìn hắn hỏi: “Cậu là người kế nghiệp Nông Dân à? Cậu tên là gì?”
Người kế nghiệp Nông Dân thấy Tôn lão gia tử hỏi tên mình, đây không phải là đãi ngộ mà ai cũng có được nên vội vàng hấp tấp nói: “Tiểu tử tên là Đường Ngưu.”
Tôn lão gia tử vuốt vuốt cằm, quay đầu nhìn Đường Phong và Quỷ Diện, sau đó khẽ nói tiếp: “Lão nhân ta hiện tại đã không thể so được với những năm trước, đã già rồi, không còn làm gì được nữa, cũng không có tư cách ra lệnh cho các cậu phải làm gì. Ta chỉ không muốn thấy XA cứ loạn mãi như vậy. Dân cư XA đông đảo nhưng kinh tế lại không phát triển bằng các thành phố lớn khác. Ta chỉ muốn khi còn sống có thể thấy được XA trở nên phồn vinh mà thôi.”
Nghe Tôn lão gia tử nói xong thì Đường Phong cười nhẹ một tiếng nói: “Tôn lão gia tử nói như vậy là cho tôi có chút không hiểu. Thành phố hưng thịnh hay không là do chính phủ, có quan hệ gì tới người của hắc đạo chúng ta?”
Tôn lão gia tử cười cười nhìn Đường Phong nói: “Cậu cho là như vậy sao? Cậu không phải là người ngu ngốc, ta nghĩ cậu nhất định hiểu rõ mối quan hệ trong đó. Tục ngữ có câu một núi không thể có hai hổ, mà trong một thành phố lại có tới vài lão đại như vậy thì dsao mà không loạn cho được? Thành phố loạn thì kinh tế làm sao có thể phát triển được. Các cậu cũng biết là ta đã sớm không để tâm đến chuyện của giới hắc đạo nữa rồi, nhưng lần này ta thật sự không đành lòng nhìn XA cứ loạn mãi như vậy nên mới tìm tới các cậu.”
Quỷ Diện lạnh lùng cười, cũng không chút nể tình nói: “Lão gia tử nói như vậy là không đúng. Ngài đã rửa tay gác kiếm thì không nên để ý tới chuyện tranh chấp trong giới hắc đạo. Có điều ta đồng ý với lời nói của ngài, XA loạn đủ lâu rồi, cũng đã tới lúc có người đứng ra giải quyết mọi chuyện.” Nói xong thì liếc nhìn Đường Phong.
Tôn lão gia tử cũng không thèm chấp nhất, cười nói: “Ha ha, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi. Cậu đã nói như vậy thi ta cũng không nói gì nữa, chuyện của hắc đạo thì cứ để cho người trẻ tuổi các cậu giải quyết. Lão nhân ta cũng có thể an tâm dưỡng lão rồi. Ha ha.” Nói xong thì đứng dậy, rời khỏi phòng.
Thấy chủ nhân đã rời đi, Đường Phong cũng không tiếp tục lưu lại, đứng lên rời khỏi phòng, Quỷ Diện và Đường Ngưu cũng theo sau đi ra ngoài.
Đường Phong vừa mở cửa xe thì thanh âm của Quỷ Diện đã vang lên: “Tao và mày chỉ có một lần cơ hội, người nào thắng thì sẽ trở thành long đầu ở XA này.”
Khóe miệng Đường Phong khẽ nhếch lên, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại nói: “Nếu như mày cho rằng mày có thể chống lại ta thì ta cũng không sợ mày tới tìm ta đâu.” Nói xong thì bước vào xe, nổ máy rời đi.
Thấy Đường Phong không thèm để mình vào mắt, Quỷ Diện nắm chặt hai tay, hướng về phía Đường Phong rời đi bắt tay lên miệng hô lớn: “Tao thừa nhận là mày rất mạnh nhưng trong từ điển của Quỷ Diện ta không có từ sợ hãi.” Nõi xong cũng lái xe rời khỏi Tôn phủ.
Khi ba người bọn Đường Phong đã rời đi, Tôn lão gia tử ngồi trong thư phòng trên lầu ba, hai mắt khép hờ ngả người trên ghế thái sư nói: “Thanh niên bây giờ… ha ha… thật là không biết trời cao đất rộng.”
Liễu bá nghe vậy thì rời mắt khỏi màn hình camera quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói: “Không phải là Quỷ Diện nói lời chống đối với ngài mà ngài thấy hắn không vừa mắt chứ? Nhưng đúng là thanh niên bây giờ thật là kiêu ngạo.
“Ài… Tiểu Liễu, cậu theo ta cũng được bốn mươi năm rồi, ta là hạng người gì cậu còn không biết sao? Ta cũng không đến mức so đo mấy chuyện nhỏ nhặt đó với mấy người trẻ tuổi kia. Người trẻ tuổi kiêu ngạo cũng là chuyện tốt, nhưng muốn kiêu ngạo thì cũng cần phải có tiền vốn. Nếu như không có tiền vốn thì chính là cuồng vọng tự đại. Thanh niên Quỷ Diện kia là cô nhi lại có thể đơn thương độc mã, không có ai trợ giúp mà xây dựng được thế lực như bây giờ thì cũng có thể coi như là có chút tiền vốn để kiêu ngạo.”
“Là tôi hồ đồ, chỉ là thanh niên đó đúng là không đơn giản. Mà tôi cũng không thể nhìn thấu được nông sâu của Đường Phong.”
“Ha ha, đúng vậy, có điều hắn càng không đơn giản thì ta càng cao hứng? Cậu cho rằng trong ba người đó thì ai sẽ chiến thắng?”
“Đường Phong, đây là điều không thể nghi ngờ rồi. Tên Đường Ngưu kia vốn đã bị đào thải rồi. Nếu như Nông Dân còn tại vị thì với hỏa khí của hắn cũng có thể tiêu diệt hai người trẻ tuổi này, nhưng nông dân đã rời khỏi giang hồ, mà Đường Ngưu không biết có tiếp nhận được gì từ Nông Dân hay không. Cho dù có thì hắn cũng không có gan làm nên chuyện gì. Về phần Quỷ Diện, thì là một nhân tài trẻ tuổi. Nếu khong có Đường Phong thì hắn là người có nhiều khả năng thống nhất XA nhất, nhưng không ngờ là Đường Phong lại xuất hiện.”
“Cậu nói không sai, tên Đường Phong này tuyệt đối không đơn giản. Không nói thân thủ hắn như thế nào, nhưng hắn có thể dưới sự uy hiếp của mười khẩu sung mà vẫn có thể lật ngược thế cờ, uy hiếp nông dân thì có thể thấy được hắn không phải tầm thường. Chỉ vừa đến XA có một tháng mà đã chiếm được khu nam của Phế Vật một cách thật nhẹ nhàng. Mặc dù còn nhờ vài phần vạn khí nhưng cũng có thể thấy được đây là một người có bản lĩnh. Nếu phải lựa chọn thì ta cũng sẽ tuyển chọn hắn.”
“Ha ha, tôi xin chúc mừng lão gia tử có được một người nối nghiệp xuất sắc.”
Tôn lão gia tử khoát tay nói: “Người nối nghiệp là ai thì không thể nói trước được, cứ xem thử biểu hiện lần này của hắn xem thế nào. Nếu như hắn dùng bất cứ thủ đoạn ám muội gì, cho dù hắn đả bại tất cả mọi người thì ta cũng sẽ không tuyển chọn hắn. Đã đi ra lăn lộn giang hồ thì phải quang minh lỗi lạc, tiểu nhân tuyệt không xứng đáng làm người nối nghiệp của ta. Huồng hồ đến lúc đó cũng chưa chắc hắn đã nguyện ý.”
Liễu bá gật đầu nói: “Tôi thấy trong ánh mắt của Đường Phong tràn ngập tự tin, người như vậy rất coi trọng danh dự. Tôi nghĩ rằng hắn sẽ không vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đâu. Còn chuyện hắn có tiếp nhận hảo ý của ngài hay không thì quả thật ta cũng có chút lo lắng. Nếu như hắn không chịu tiếp nhận thì ngài định làm gì?”
Tôn lão gia tử đột nhiên mở to hắn mắt, hàn quang từ trong mắt bắn ra như hóa thành thực chất, nhìn Liễu bá nói: “Nếu như hắn không tiếp nhận thì chúng ta sẽ phải tuyển lại một lần nữa, có điều hắn nhất định phải chết, ta cũng không muốn có bất cứ uy hiếp gì đối với người nối nghiệp của ta.”
Nói xong Tôn lão gia tử lại đảo mắt, hai mắt nhìn qua cánh cửa sổ thủy tinh, xuyên thấu vào màn đêm u tối, trong mắt lại có một tia đau thương khẽ nói: “Bảo Nhi ra đi quá sớm. Bảo Nhi là nam tử duy nhất của Tôn gia chúng ta, ai có thể ngờ được hắn và cha hắn đều sớm ra đi, chỉ còn lại mẹ góa con côi và một lão nhân đau khổ chèo chống. Ta cũng không thể trơ mắt nhìn thiên hạ mà ta cùng với anh em cùng nhau giành được cứ như vậy mà mất đi. Nếu không thì khi xuống âm phủ còn mặt mũi đâu mà gặp bọn họ nữa. Tuy Tôn gia còn có Nhụy nhi nhưng dù sao thì Nhụy nhi vẫn là con gái, đối với chuyện này lại không có hứng thú. Ài…”
Liếu bá không nói gì, chỉ nhẹ thở dài một hơi. Đường Phong để lại cho hắn một ấn tượng rất không tệ, hắn cũng rất yêu mến Đường Phong, đương nhiên cũng tin rằng Đường Phong có thể đánh bại bọn Quỷ Diện, nhưng hắn lại sợ là Đường Phong không chịu tiếp nhận ý tốt của Tôn lão gia tử. Tuy tài sản Tôn gia đối với bất cứ người nào cũng có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng hắn vẫn không thể xác định được rốt cuộc Đường Phong sẽ quyết định như thế nào.
Liếu Bá chỉ có thể thầm nhủ trong lòng: “Đường Phong, cậu đừng làm cho ta và lão gia tử thất vọng nhé. Đó cũng là vì số mạng của cậu.” Liễu bá rất rõ ràng, nếu như Tôn lão gia tử muốn giết Đường Phong thì dù cho hắn có mọc cánh cũng không thể thoát khỏi thành phố XA này được. Đối với chuyện của Đường Phong, Tôn lão gia tử cũng biết rất rõ, tuy hắn đã rời khỏi hắc đạo, nhưng XA, thậm chí là cả Tây Bắc này vần là địa bàn của hắn.
Hồng Môn Yến làm cho cao tầng lãnh đạo của Hoa Hưng Xã đứng ngồi không yên lại là một bài thi để lựa chọn người kế nghiệp của Tôn lão gia tử. Không biết nếu biết được sự thật này thì bọn Đường Phong sẽ có cảm tưởng như thế nào.
/219
|