CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Những lời này đương nhiên là giả rồi.
Nếu như quả thật không có ai có thể bắt được nàng, nàng đã sớm chuồn rồi, còn ở lại đây giở chiêu bài tình thân ra làm gì chứ? Lúc này nếu lão gia tử nổi nóng đem nàng nhốt vào trong Thiên Ki tháp, sau đó trực tiếp cầm tháp đi Nam Dự thành thân, nàng thật một chút sức lực để phản kháng cũng không có.
Phượng Chấn quay đầu lại, liếc nhìn Phượng Cửu Ca một cái, rốt cục cũng cởi bỏ vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi thở dài một tiếng như khổ nỗi.
“Nha đầu nhà ngươi a… Thành thực nói cho gia gia nghe, ngươi nói ngươi đã có nam nhân của mình rồi, lời nói đó có thể tin được mấy phần?”
Phượng Cửu Ca hơi sửng sốt, thật không nghĩ đến việc Phượng Chấn sẽ đem một lời nói do thuận miệng của mình cho là thật. Nàng ngập ngừng một chút, đáp lại: “Bảy phần đi.”
Phượng Chấn hơi nhíu mắt: “Là sao?”
“Ta xem trọng một vị nam nhân, chỉ là hiện tại vẫn chưa tìm thấy chàng.”
Cái tên nam nhân bị thương tội nghiệp kia, tạm thời mượn hình mẫu hắn dùng đỡ.
“Thích thật lòng sao?”
“Vâng.”
“Đến mức nào rồi?”
“Có thể vì chàng, hủy diệt Lăng gia.”
Cho dù không phải vì hắn, thì nàng hiện tại cũng có một loại xúc động muốn phá hủy Lăng gia.
Tam thiếu gia của Lăng gia? Lăng Dực? Hôn ước?
Nàng còn chưa nghe nói gì mà đã dám đem Phượng Cửu Ca nàng ép gả ép cưới rồi!
Trong lòng bốc lửa a!
Không ngờ rằng Phượng Chấn đột nhiên vỗ đùi một cái, đứng bật dậy, cao giọng nói:
“Được, ngày mai ta sẽ đi nói chuyện với Lăng lão Nhị, bảo hắn mang sính lễ về nhà.”
Chao ôi?
Mi mày Phượng Cửu Ca khẽ nhướng, sau đó trong mắt ngập tràn một tầng sương mù dày đặc, hết sức cảm động: “Lão gia tử…”
“Lăng gia cũng không thể hủy bây giờ, nội bộ của Minh Nguyệt vẫn chưa thể loạn được.”
Nghe lão gia tử nhìn trời thì thầm tự nói, Phượng Cửu Ca nhất thời không biết nói gì hơn.
Phượng Chấn tựa hồ như đã học được của Phượng Vân một chiêu, cảm thấy một kích chưa đủ, thì phải bồi thêm một kích nữa: “Cửu Nhi, ta cho ngươi thời gian ba ngày. Nội trong ba ngày, phải đem tên nam nhân kia dắt đến trước mặt ta. Ta muốn xem xem hắn có xứng với người Phượng gia ta hay không?”
Được rồi, vừa rồi cũng đã đem tên nam nhân kia ra nói đến như vậy, lúc này đi đâu tìm một kẻ như thế ra để đắp vào đây?
Tùy tiện dắt một tên Trương Tam Lý Tứ* nào đó về, lão gia tử nhất định sẽ dùng một cước đem con người ta đá bay ra khỏi cổng chính, lăn xuống mấy trăm nghìn bậc thang, lúc đến được dưới chân núi thì đã thịt máu lẫn lộn rồi.
*Trương Tam Lý Tứ: giống như ông A bà B gì đó- chỉ người lạ… ở nước ta
Lúc bước ra khỏi đại sảnh, Phượng Cửu Ca ngẩng đầu nhìn về phía sau núi, chỉ thấy ở chỗ khán đài mọc lên phía trên đỉnh Tiên Nữ, có mấy vị đại nam nhân đang uống rất hưng phấn, biểu diễn… thoát y vũ.
Mấy lão già vài chục tuổi, nàng không có hứng thú.
Xoay người, trở về phòng đi ngủ.
Kết quả là giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Nhượng trong lúc mơ mơ màng màng vì say đã bị lão gia tử gọi đến nói chuyện một hồi, thành quả thu được là chưa đến chiều, thực sự đã thu dọn xong đồ đạc, cưỡi Linh Bằng cấp bảy trở về Nam Dự.
Phượng Cửu Ca nhìn đội ngũ trùng trùng điệp điệp kia, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Xem ra nàng vẫn rất có giá trị a, sính lễ nhiều đến như vậy còn gì.
Có thể nàng không biết, những thứ được Linh Bằng mang về lần này, phần lớn là lãnh thổ cắt ra để bồi thường của Phượng gia. Loại chuyện hủy hôn này, chuyện nhỏ là chuyện của hai cái miệng, chuyện lớn lại là mâu thuẫn của hai gia tộc.
Lão gia tử phải cắt đất để bồi thường không nói, vì vốn trước đây cũng không tán thành
Nhị tiểu thư Phượng gia Phong Trần Ca gả cho Thất gia của Lăng gia, kia là vì kém nhau một bối phận, lần này cũng chỉ có thể đáp ứng, còn góp vào đó một phần giá trang.
Phượng Vân trừng mắt nhìn Phượng Chấn, đầy một bụng tức giận: “Lão gia tử người cứ cưng chìu nó như vậy, nó sớm muộn gì cũng tạo phản mất thôi! Người xem đi, ta đâu phải dễ dàng mới đặt ra được hôn ước cho nó? Dáng vẻ nó dạ xoa như vậy ai nguyện ý lấy nó chứ!”
Những lời này đương nhiên là giả rồi.
Nếu như quả thật không có ai có thể bắt được nàng, nàng đã sớm chuồn rồi, còn ở lại đây giở chiêu bài tình thân ra làm gì chứ? Lúc này nếu lão gia tử nổi nóng đem nàng nhốt vào trong Thiên Ki tháp, sau đó trực tiếp cầm tháp đi Nam Dự thành thân, nàng thật một chút sức lực để phản kháng cũng không có.
Phượng Chấn quay đầu lại, liếc nhìn Phượng Cửu Ca một cái, rốt cục cũng cởi bỏ vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi thở dài một tiếng như khổ nỗi.
“Nha đầu nhà ngươi a… Thành thực nói cho gia gia nghe, ngươi nói ngươi đã có nam nhân của mình rồi, lời nói đó có thể tin được mấy phần?”
Phượng Cửu Ca hơi sửng sốt, thật không nghĩ đến việc Phượng Chấn sẽ đem một lời nói do thuận miệng của mình cho là thật. Nàng ngập ngừng một chút, đáp lại: “Bảy phần đi.”
Phượng Chấn hơi nhíu mắt: “Là sao?”
“Ta xem trọng một vị nam nhân, chỉ là hiện tại vẫn chưa tìm thấy chàng.”
Cái tên nam nhân bị thương tội nghiệp kia, tạm thời mượn hình mẫu hắn dùng đỡ.
“Thích thật lòng sao?”
“Vâng.”
“Đến mức nào rồi?”
“Có thể vì chàng, hủy diệt Lăng gia.”
Cho dù không phải vì hắn, thì nàng hiện tại cũng có một loại xúc động muốn phá hủy Lăng gia.
Tam thiếu gia của Lăng gia? Lăng Dực? Hôn ước?
Nàng còn chưa nghe nói gì mà đã dám đem Phượng Cửu Ca nàng ép gả ép cưới rồi!
Trong lòng bốc lửa a!
Không ngờ rằng Phượng Chấn đột nhiên vỗ đùi một cái, đứng bật dậy, cao giọng nói:
“Được, ngày mai ta sẽ đi nói chuyện với Lăng lão Nhị, bảo hắn mang sính lễ về nhà.”
Chao ôi?
Mi mày Phượng Cửu Ca khẽ nhướng, sau đó trong mắt ngập tràn một tầng sương mù dày đặc, hết sức cảm động: “Lão gia tử…”
“Lăng gia cũng không thể hủy bây giờ, nội bộ của Minh Nguyệt vẫn chưa thể loạn được.”
Nghe lão gia tử nhìn trời thì thầm tự nói, Phượng Cửu Ca nhất thời không biết nói gì hơn.
Phượng Chấn tựa hồ như đã học được của Phượng Vân một chiêu, cảm thấy một kích chưa đủ, thì phải bồi thêm một kích nữa: “Cửu Nhi, ta cho ngươi thời gian ba ngày. Nội trong ba ngày, phải đem tên nam nhân kia dắt đến trước mặt ta. Ta muốn xem xem hắn có xứng với người Phượng gia ta hay không?”
Được rồi, vừa rồi cũng đã đem tên nam nhân kia ra nói đến như vậy, lúc này đi đâu tìm một kẻ như thế ra để đắp vào đây?
Tùy tiện dắt một tên Trương Tam Lý Tứ* nào đó về, lão gia tử nhất định sẽ dùng một cước đem con người ta đá bay ra khỏi cổng chính, lăn xuống mấy trăm nghìn bậc thang, lúc đến được dưới chân núi thì đã thịt máu lẫn lộn rồi.
*Trương Tam Lý Tứ: giống như ông A bà B gì đó- chỉ người lạ… ở nước ta
Lúc bước ra khỏi đại sảnh, Phượng Cửu Ca ngẩng đầu nhìn về phía sau núi, chỉ thấy ở chỗ khán đài mọc lên phía trên đỉnh Tiên Nữ, có mấy vị đại nam nhân đang uống rất hưng phấn, biểu diễn… thoát y vũ.
Mấy lão già vài chục tuổi, nàng không có hứng thú.
Xoay người, trở về phòng đi ngủ.
Kết quả là giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Nhượng trong lúc mơ mơ màng màng vì say đã bị lão gia tử gọi đến nói chuyện một hồi, thành quả thu được là chưa đến chiều, thực sự đã thu dọn xong đồ đạc, cưỡi Linh Bằng cấp bảy trở về Nam Dự.
Phượng Cửu Ca nhìn đội ngũ trùng trùng điệp điệp kia, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Xem ra nàng vẫn rất có giá trị a, sính lễ nhiều đến như vậy còn gì.
Có thể nàng không biết, những thứ được Linh Bằng mang về lần này, phần lớn là lãnh thổ cắt ra để bồi thường của Phượng gia. Loại chuyện hủy hôn này, chuyện nhỏ là chuyện của hai cái miệng, chuyện lớn lại là mâu thuẫn của hai gia tộc.
Lão gia tử phải cắt đất để bồi thường không nói, vì vốn trước đây cũng không tán thành
Nhị tiểu thư Phượng gia Phong Trần Ca gả cho Thất gia của Lăng gia, kia là vì kém nhau một bối phận, lần này cũng chỉ có thể đáp ứng, còn góp vào đó một phần giá trang.
Phượng Vân trừng mắt nhìn Phượng Chấn, đầy một bụng tức giận: “Lão gia tử người cứ cưng chìu nó như vậy, nó sớm muộn gì cũng tạo phản mất thôi! Người xem đi, ta đâu phải dễ dàng mới đặt ra được hôn ước cho nó? Dáng vẻ nó dạ xoa như vậy ai nguyện ý lấy nó chứ!”
/54
|