CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Khí thế ào ạt giống như vạn mã lao nhanh.
Hàng ngàn hàng vạn cây cối dưới chân cứ như muốn vì sóng khí mà bật cả gốc.
Chín tên áo đen vận hết toàn bộ công lực, thề phải nhuộm màn đêm hôm nay thành một mảnh đỏ tươi.
Vân Ngạo Thiên ánh mắt băng lãnh nhìn, bờ môi nhếch lên mang theo một loại cảm giác áp bức không nói nên lời: “Tạm thời tin ngươi một lần.”
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp, lại mang một loại khí phách vương giả hoàn chỉnh như sẵn có. Vân Ngạo Thiên vừa dứt lời, một cánh tay liền nhanh chóng bắt lấy tay trái Phượng Cửu Ca, một tay hóa thành lưỡi đao, nhanh chóng cắt lên cánh tay phải nàng.
“Mau, chiết máu nhận chủ!”
Từng nghe nói khi ký kết khế ước thu phục ma thú cần phải chiết máu nhận chủ, nhưng mà chỉ với một vật không sự sống như cái nhẫn này, sao lại phải phiền toái như vậy?
Phượng Cửu Ca cũng lười suy nghĩ, trực tiếp đem cánh tay bị thương ấn lên trên chiếc nhẫn. Thứ có thể làm cho tên nam nhân lợi hại này để ý như thế, nhất định không phải là thứ đồ bình thường. Nàng nhỏ hai giọt máu một cách không mảy may thương tiếc.
Chỉ trong nháy mắt, cả người Vân Ngạo Thiên đều bị đông kết thành băng. Điều này là do bị bản thân tự phản phệ, khiến hắn ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Chớp mắt, chín tên áo đen phi thân đến, thần thái mang nồng đậm sát khí toàn bộ dồn đến, đem mọi thứ xung quanh quét sạch, nát tươm thành tro bụi.
Ngay sau đó, Phượng Cửu Ca liền cảm thấy trong thân thể mình dường như tràn đầy một loại sức mạnh thập phần khí phách, một cổ khí lam bốc lên, từ trong chiếc nhẫn tuôn ra dữ dội.
“Mạnh thật!”
Nguồn sức mạnh trong chiếc nhẫn so với sức mạnh của bản thân nàng không phải chỉ lớn hơn một lần hai lần, mà là lớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Nàng ngưng thần tĩnh khí, đem ánh sáng lam mơ hồ trong chiếc nhẫn hóa thành ngàn vạn thanh kiếm ánh sáng, chớp mắt bắn đi. Một đường hoa lửa văng tứ tung, kéo theo tiếng rền vang cực lớn của sấm chớp giao nhau, ầm ầm ù cả tai.
“Ầm ——”
Vầng sáng lam tím giao thoa, va chạm nhau bắn ra hoa lửa kịch liệt.
Thế nhưng chỉ là biến chuyển trong chốc lát, vô số đường kiếm ánh sáng lam sắc giống như bị đám áo đen kia hấp thụ hết, toàn bộ không còn bóng dáng, mà đám áo đen kia may mắn vẫn còn lơ lửng trong không trung, khí tím trên người lúc ẩn lúc hiện.
Phượng Cửu Ca giơ tay trái lên, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn màu xanh ngọc lấp lóe ánh lam, dự định bất cứ lúc nào cũng có thể cấp cho đám áo đen kia thêm một kích nữa. Nhưng lại bị một tiếng quát bên người ngăn lại: “Không được dùng nữa!”
Không dùng? Không dùng có mà chờ chết à!
Phượng Cửu Ca cũng định không thèm để ý đến Vân Ngạo Thiên, nhưng mà lúc giương mắt nhìn qua, lại thấy thân thể của đám người áo đen dường như bị vô số thanh đao sắc bén vừa hấp thụ khi nãy xuyên thủng ra từ bên trong thân thể, tan vỡ thành muôn vàn mảnh nhỏ ngay giữa không trung.
Tốc độ hủy diệt cứ y như tai vạ ập đến, núi xanh bị san bằng, cát bụi bị cuốn bay.
Cũng như hôm trước, đem tất cả mọi chứng cứ hủy diệt sạch sẽ.
Phượng Cửu Ca bị say sẩm do mất quá nhiều máu, tê liệt ngồi ở trên mặt đất, cảm giác cả người như bị Dung ma ma dùng châm chích qua, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Aizz, ngươi không sao chứ…”
Giọng nói như dần tan vào trong gió nhưng vẫn cứ mạnh mẽ như trước, trong không gian bao la chỉ vọng lại tiếng trả lời của bản thân nàng. Phượng Cửu Ca giương mắt nhìn về phía
Vân Ngạo Thiên, khi ánh mắt vừa chạm đến nam nhân kia, trái tim nhỏ của nàng kiên cường là vậy nhưng lại bị kinh hãi đến mức nhảy lạc mất nửa nhịp.
Toàn thân Vân Ngạo Thiên bị bao lấy bên trong hàn băng trong suốt sáng ngời, ánh trăng sáng chiếu lên tầng băng, còn có thể trông thấy được bờ môi khẽ nhếch lên và dung mạo kiên nghị của hắn, vẫn là giữ nguyên trạng thái y như lúc nãy.
Lớp băng dày vững chắc kia tản ra khí lạnh rét buốt, từng trận sương mù vấn vít xung quanh. Phượng Cửu Ca đi quanh Vân Ngạo Thiên hai vòng, biểu tình trên mặt từ từ dãn ra, nheo mắt bật cười.
“Ngươi nói ta nên cứu ngươi, hay là không cứu ngươi đây.”
Khí thế ào ạt giống như vạn mã lao nhanh.
Hàng ngàn hàng vạn cây cối dưới chân cứ như muốn vì sóng khí mà bật cả gốc.
Chín tên áo đen vận hết toàn bộ công lực, thề phải nhuộm màn đêm hôm nay thành một mảnh đỏ tươi.
Vân Ngạo Thiên ánh mắt băng lãnh nhìn, bờ môi nhếch lên mang theo một loại cảm giác áp bức không nói nên lời: “Tạm thời tin ngươi một lần.”
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp, lại mang một loại khí phách vương giả hoàn chỉnh như sẵn có. Vân Ngạo Thiên vừa dứt lời, một cánh tay liền nhanh chóng bắt lấy tay trái Phượng Cửu Ca, một tay hóa thành lưỡi đao, nhanh chóng cắt lên cánh tay phải nàng.
“Mau, chiết máu nhận chủ!”
Từng nghe nói khi ký kết khế ước thu phục ma thú cần phải chiết máu nhận chủ, nhưng mà chỉ với một vật không sự sống như cái nhẫn này, sao lại phải phiền toái như vậy?
Phượng Cửu Ca cũng lười suy nghĩ, trực tiếp đem cánh tay bị thương ấn lên trên chiếc nhẫn. Thứ có thể làm cho tên nam nhân lợi hại này để ý như thế, nhất định không phải là thứ đồ bình thường. Nàng nhỏ hai giọt máu một cách không mảy may thương tiếc.
Chỉ trong nháy mắt, cả người Vân Ngạo Thiên đều bị đông kết thành băng. Điều này là do bị bản thân tự phản phệ, khiến hắn ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Chớp mắt, chín tên áo đen phi thân đến, thần thái mang nồng đậm sát khí toàn bộ dồn đến, đem mọi thứ xung quanh quét sạch, nát tươm thành tro bụi.
Ngay sau đó, Phượng Cửu Ca liền cảm thấy trong thân thể mình dường như tràn đầy một loại sức mạnh thập phần khí phách, một cổ khí lam bốc lên, từ trong chiếc nhẫn tuôn ra dữ dội.
“Mạnh thật!”
Nguồn sức mạnh trong chiếc nhẫn so với sức mạnh của bản thân nàng không phải chỉ lớn hơn một lần hai lần, mà là lớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Nàng ngưng thần tĩnh khí, đem ánh sáng lam mơ hồ trong chiếc nhẫn hóa thành ngàn vạn thanh kiếm ánh sáng, chớp mắt bắn đi. Một đường hoa lửa văng tứ tung, kéo theo tiếng rền vang cực lớn của sấm chớp giao nhau, ầm ầm ù cả tai.
“Ầm ——”
Vầng sáng lam tím giao thoa, va chạm nhau bắn ra hoa lửa kịch liệt.
Thế nhưng chỉ là biến chuyển trong chốc lát, vô số đường kiếm ánh sáng lam sắc giống như bị đám áo đen kia hấp thụ hết, toàn bộ không còn bóng dáng, mà đám áo đen kia may mắn vẫn còn lơ lửng trong không trung, khí tím trên người lúc ẩn lúc hiện.
Phượng Cửu Ca giơ tay trái lên, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn màu xanh ngọc lấp lóe ánh lam, dự định bất cứ lúc nào cũng có thể cấp cho đám áo đen kia thêm một kích nữa. Nhưng lại bị một tiếng quát bên người ngăn lại: “Không được dùng nữa!”
Không dùng? Không dùng có mà chờ chết à!
Phượng Cửu Ca cũng định không thèm để ý đến Vân Ngạo Thiên, nhưng mà lúc giương mắt nhìn qua, lại thấy thân thể của đám người áo đen dường như bị vô số thanh đao sắc bén vừa hấp thụ khi nãy xuyên thủng ra từ bên trong thân thể, tan vỡ thành muôn vàn mảnh nhỏ ngay giữa không trung.
Tốc độ hủy diệt cứ y như tai vạ ập đến, núi xanh bị san bằng, cát bụi bị cuốn bay.
Cũng như hôm trước, đem tất cả mọi chứng cứ hủy diệt sạch sẽ.
Phượng Cửu Ca bị say sẩm do mất quá nhiều máu, tê liệt ngồi ở trên mặt đất, cảm giác cả người như bị Dung ma ma dùng châm chích qua, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Aizz, ngươi không sao chứ…”
Giọng nói như dần tan vào trong gió nhưng vẫn cứ mạnh mẽ như trước, trong không gian bao la chỉ vọng lại tiếng trả lời của bản thân nàng. Phượng Cửu Ca giương mắt nhìn về phía
Vân Ngạo Thiên, khi ánh mắt vừa chạm đến nam nhân kia, trái tim nhỏ của nàng kiên cường là vậy nhưng lại bị kinh hãi đến mức nhảy lạc mất nửa nhịp.
Toàn thân Vân Ngạo Thiên bị bao lấy bên trong hàn băng trong suốt sáng ngời, ánh trăng sáng chiếu lên tầng băng, còn có thể trông thấy được bờ môi khẽ nhếch lên và dung mạo kiên nghị của hắn, vẫn là giữ nguyên trạng thái y như lúc nãy.
Lớp băng dày vững chắc kia tản ra khí lạnh rét buốt, từng trận sương mù vấn vít xung quanh. Phượng Cửu Ca đi quanh Vân Ngạo Thiên hai vòng, biểu tình trên mặt từ từ dãn ra, nheo mắt bật cười.
“Ngươi nói ta nên cứu ngươi, hay là không cứu ngươi đây.”
/54
|