EDIT: NGUYỆT NHAN
BETA: TỬ SA
Trăng thanh gió mát, rừng cây um tùm đen đặc như mực.
Chim chóc côn trùng bốn bề tựa hồ như thoáng cái đã biến đi đâu mất, khiến cho màn đêm cô tịch càng thêm trống vắng lạnh lẽo.
Bầu không khí quỷ dị, giống như là tóc đen không gió mà tự bay.
Phượng Cửu Ca từ trong thùng dụng cụ trên xe ngựa chọn ra vài công cụ nhỏ thuận tiện mang theo người, sau đó một mình đi bộ vào bên trong cánh rừng sâu.
Nơi này là biên giới của Cảnh Dương thành, nằm chính giữa bốn bề là núi có một hồ nước sâu. Dưới ánh trăng tỏa, sóng gợn dập dìu, trông rất đẹp mắt.
Mà ở chính giữa hồ nước, nơi mà quầng sáng lúc xanh lúc tím tỏa ra, để lộ bóng người rõ ràng bên trong.
Võ cổ- Thủy Thượng Phiêu*.
*Thủy Thượng Phiêu: nổi trên nước…
Không, không đúng.
Nhìn kĩ lại, mũi chân mấy người này còn cách mặt nước một chút, cả người hoàn toàn lơ lửng trên không, đứng giữa màn sương mờ ảo bao phủ lấy thân mình.
Không ngờ sự việc chân thực như vậy lại xảy ra ngay trước mặt.
Có rất nhiều thứ, mới nghe thì giống như là ban ngày nói chuyện đêm đen, nói ra hẳn không ai tin cả.
Thế nhưng, điều đó lại thực sự xảy ra trước mặt người khác.
Tỷ như một kẻ chuyên trà trộn vào xã hội đen như nàng đây, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày chết oan, lại có thể kỳ diệu mà xuyên đến thời không không rõ này, may mắn sao trở thành Cửu tiểu thư của Phượng gia năm nay mười lăm tuổi.
Cũng giống như vậy, trên thế giới này, có người có thể biết trước được tương lai, có người có thể chế ngự được lực hút của Trái Đất khiến cho mọi vật trôi nổi bồng bềnh, có người có thể điều khiển được gió sương mưa tuyết, có người có thể bay lên nóc, xuyên qua tường, dẫm lên tuyết mà không để lại vết tích.
Mọi người gọi bọn họ là- kẻ dị năng.
Mà kẻ dị năng nhiều nhất thế giới này, chính là những kẻ tu luyện đấu khí.
Yêu cầu để tu luyện đấu khí nói cao thì không cao, mà nói thấp cũng không thấp.
Đầu tiên là phải có năng khiếu bẩm sinh về trường khí. Không có tiềm lực về đấu khí, thì bất quá cũng chỉ gần giống như người thường thôi.
Tiếp theo là phải có phương pháp tu luyện chính xác, bằng không cho dù có một thân tiềm lực đấu khí, cả đời vất vả thì cũng chỉ là một lão bách tính nhỏ nhoi bình thường.
Mà tứ đại gia tộc đã có từ lâu đời, là ông tổ về tu luyện đấu khí của vương triều Minh
Nguyệt, cho nên những kẻ tu luyện đấu khí của Minh Nguyệt vương triều, cơ hồ toàn bộ đều tập trung trong tứ đại gia tộc, điều này cũng đã đặt nền tảng vững chắc cho tứ đại gia tộc xưng bá ở vương triều.
Đấu khí có sự phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím; càng về sau võ công càng cao, uy lực của đấu khí sắc tím, nghe nói luyện đến đỉnh có thể dời núi lấp biển dễ như trở bàn tay.
Bất quá mỗi lần vừa nói đến điều này, Phượng Cửu Ca đều sẽ khinh bỉ nhìn lão gia tử nhà mình, cực kỳ không cho chút thể diện nào mà phun ra hai chữ: “Khoác lác!”
Nhưng giờ tận mắt nhìn thấy khí thế của mấy người trước mặt, Phượng Cửu Ca liền có chút tin vào những lời lão gia tử nói.
Chỉ thấy hào quang lam sắc bên người một nam tử ở giữa ngày càng nồng, một thân bạch y tơi tả loang lổ vết máu, nhưng lại không hề nhìn ra chút vẻ khó khăn nào, ngược lại lại lộ ra một tia khí lạnh lùng và trang nghiêm.
Trên khuôn mặt tuấn dật kia tràn đầy sự ngang ngược cùng tàn nhẫn, một đôi con ngươi đen như mực sắc bén như chim ưng, lạnh lùng nhìn về phía đám người đang vây đánh trước mặt, vẻ mặt không chút hoảng loạn, lẫm liệt mà cuồng ngạo.
Y phục thấm máu trên người tung bay, mơ hồ còn có máu loãng nhỏ xuống.
Cũng không biết là máu của hắn, hay là máu của kẻ khác.
Bốn phía xung quanh hắn, bảy gã mặc hắc y đang đem hắn vây chặt lấy. Một bộ áo choàng dài liền mũ phủ kín lên bọn họ, chỉ thấy toàn thân tử khí cuồn cuộn, khí thế cuộn trào.
Một chọi bảy.
Khí lam chống khí tím, chiều hướng tuyệt đối là nghiêng về một phía.
Đáng tiếc cho mỹ nam tử cuồng ngạo yêu dã như vậy.
Phượng Cửu Ca nhìn thấy tình huống này sớm đã không có tâm tình hăng hái bừng bừng mà xem chiến rồi, người cúi thấp xuống phân nửa, lén lút chuẩn bị chuồn đi.
Loại quyết đấu thực lực kiểu này, nàng mà tiếp tục đứng tại đây, thì chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
BETA: TỬ SA
Trăng thanh gió mát, rừng cây um tùm đen đặc như mực.
Chim chóc côn trùng bốn bề tựa hồ như thoáng cái đã biến đi đâu mất, khiến cho màn đêm cô tịch càng thêm trống vắng lạnh lẽo.
Bầu không khí quỷ dị, giống như là tóc đen không gió mà tự bay.
Phượng Cửu Ca từ trong thùng dụng cụ trên xe ngựa chọn ra vài công cụ nhỏ thuận tiện mang theo người, sau đó một mình đi bộ vào bên trong cánh rừng sâu.
Nơi này là biên giới của Cảnh Dương thành, nằm chính giữa bốn bề là núi có một hồ nước sâu. Dưới ánh trăng tỏa, sóng gợn dập dìu, trông rất đẹp mắt.
Mà ở chính giữa hồ nước, nơi mà quầng sáng lúc xanh lúc tím tỏa ra, để lộ bóng người rõ ràng bên trong.
Võ cổ- Thủy Thượng Phiêu*.
*Thủy Thượng Phiêu: nổi trên nước…
Không, không đúng.
Nhìn kĩ lại, mũi chân mấy người này còn cách mặt nước một chút, cả người hoàn toàn lơ lửng trên không, đứng giữa màn sương mờ ảo bao phủ lấy thân mình.
Không ngờ sự việc chân thực như vậy lại xảy ra ngay trước mặt.
Có rất nhiều thứ, mới nghe thì giống như là ban ngày nói chuyện đêm đen, nói ra hẳn không ai tin cả.
Thế nhưng, điều đó lại thực sự xảy ra trước mặt người khác.
Tỷ như một kẻ chuyên trà trộn vào xã hội đen như nàng đây, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày chết oan, lại có thể kỳ diệu mà xuyên đến thời không không rõ này, may mắn sao trở thành Cửu tiểu thư của Phượng gia năm nay mười lăm tuổi.
Cũng giống như vậy, trên thế giới này, có người có thể biết trước được tương lai, có người có thể chế ngự được lực hút của Trái Đất khiến cho mọi vật trôi nổi bồng bềnh, có người có thể điều khiển được gió sương mưa tuyết, có người có thể bay lên nóc, xuyên qua tường, dẫm lên tuyết mà không để lại vết tích.
Mọi người gọi bọn họ là- kẻ dị năng.
Mà kẻ dị năng nhiều nhất thế giới này, chính là những kẻ tu luyện đấu khí.
Yêu cầu để tu luyện đấu khí nói cao thì không cao, mà nói thấp cũng không thấp.
Đầu tiên là phải có năng khiếu bẩm sinh về trường khí. Không có tiềm lực về đấu khí, thì bất quá cũng chỉ gần giống như người thường thôi.
Tiếp theo là phải có phương pháp tu luyện chính xác, bằng không cho dù có một thân tiềm lực đấu khí, cả đời vất vả thì cũng chỉ là một lão bách tính nhỏ nhoi bình thường.
Mà tứ đại gia tộc đã có từ lâu đời, là ông tổ về tu luyện đấu khí của vương triều Minh
Nguyệt, cho nên những kẻ tu luyện đấu khí của Minh Nguyệt vương triều, cơ hồ toàn bộ đều tập trung trong tứ đại gia tộc, điều này cũng đã đặt nền tảng vững chắc cho tứ đại gia tộc xưng bá ở vương triều.
Đấu khí có sự phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím; càng về sau võ công càng cao, uy lực của đấu khí sắc tím, nghe nói luyện đến đỉnh có thể dời núi lấp biển dễ như trở bàn tay.
Bất quá mỗi lần vừa nói đến điều này, Phượng Cửu Ca đều sẽ khinh bỉ nhìn lão gia tử nhà mình, cực kỳ không cho chút thể diện nào mà phun ra hai chữ: “Khoác lác!”
Nhưng giờ tận mắt nhìn thấy khí thế của mấy người trước mặt, Phượng Cửu Ca liền có chút tin vào những lời lão gia tử nói.
Chỉ thấy hào quang lam sắc bên người một nam tử ở giữa ngày càng nồng, một thân bạch y tơi tả loang lổ vết máu, nhưng lại không hề nhìn ra chút vẻ khó khăn nào, ngược lại lại lộ ra một tia khí lạnh lùng và trang nghiêm.
Trên khuôn mặt tuấn dật kia tràn đầy sự ngang ngược cùng tàn nhẫn, một đôi con ngươi đen như mực sắc bén như chim ưng, lạnh lùng nhìn về phía đám người đang vây đánh trước mặt, vẻ mặt không chút hoảng loạn, lẫm liệt mà cuồng ngạo.
Y phục thấm máu trên người tung bay, mơ hồ còn có máu loãng nhỏ xuống.
Cũng không biết là máu của hắn, hay là máu của kẻ khác.
Bốn phía xung quanh hắn, bảy gã mặc hắc y đang đem hắn vây chặt lấy. Một bộ áo choàng dài liền mũ phủ kín lên bọn họ, chỉ thấy toàn thân tử khí cuồn cuộn, khí thế cuộn trào.
Một chọi bảy.
Khí lam chống khí tím, chiều hướng tuyệt đối là nghiêng về một phía.
Đáng tiếc cho mỹ nam tử cuồng ngạo yêu dã như vậy.
Phượng Cửu Ca nhìn thấy tình huống này sớm đã không có tâm tình hăng hái bừng bừng mà xem chiến rồi, người cúi thấp xuống phân nửa, lén lút chuẩn bị chuồn đi.
Loại quyết đấu thực lực kiểu này, nàng mà tiếp tục đứng tại đây, thì chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
/54
|