CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Phượng Cửu Ca cười tủm tỉm dùng ngón trỏ chọt chọt Vân Ngạo Thiên, sau đó chỉ vào ba người áo đen trước mặt, giới thiệu từng người một cho hắn: “Đây là Hắc Kim, một nhân viên thu chi.”
Quản lý hơn một vạn chín ngàn cửa hàng lớn nhỏ trong sáng trong tối của vương triều Minh Nguyệt, nắm trong tay gần một nửa huyết mạch kinh tế của vương triều, thao túng sự ổn định của toàn bộ nền kinh tế vương triều này.
Chỉ với một bảng tính tiền trong tay, mà tính được hết đường tiền tài trong thiên hạ. Nếu như Hắc Kim sống ở một thời đại khác, tuyệt đối chính là nhà giàu số một thế giới.
Mà tất cả những điều này ở trong mắt Phượng Cửu Ca chỉ tóm lại là một nhân viên thu chi mà thôi.
“Này là Hắc Vũ, một kẻ cả ngày rỗi rãi đến vô vị, chuyên môn chạy đến góc tường nhà người ta nghe trộm.”
Rõ ràng là nghe ngóng tin tức, thu thập tình báo, không biết vì cái gì mà từ trong miệng Phượng Cửu Ca nói ra lại như vậy.
Hắc Vũ nắm trong tay một mạng lưới lớn bao trùm mọi ngõ ngách, lưu thông tin tức ở khắp nơi. Loại buôn bán không bao giờ lỗ vốn này, coi như là con đường ngầm chủ yếu để kiếm tiền.
“Kia là Hắc Phong, một vệ sĩ không ăn không ngồi rồi.”
Những lời này của Phượng Cửu Ca chỉ nói đúng phân nửa.
Hắc Phong quả thực là vệ sĩ của nàng, nhưng không phải là hắn ăn không ngồi rồi, mà là không có cơ hội để hắn làm việc thôi.
Có một chủ tử luôn tự hành động như vầy, còn cần hắn bảo vệ ư?
Cho nên phần lớn thời gian, hắn vẫn là theo Hắc Vũ tập luyện vẩn vơ, miễn cho khỏi lụt nghề.
Sau khi Phượng Cửu Ca giới thiệu xong liền giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên, ý cười nơi khóe miệng nhàn nhạt như có thâm ý: “Thế nào phu quân, không tặng chút quà ra mắt sao?”
Hắc Kim vừa nghe thấy những lời này liền nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Chủ tử nhà hắn làm gì vậy?
Với thế lực của bọn họ, trong thiên hạ này, có bảo bối gì bọn họ chưa thấy qua? Có bảo bối gì bọn họ không có được? Còn cần nam nhân này tặng quà ra mắt sao?
Chỉ hai gương mặt Hắc Vũ và Hắc Phong phía đối diện vẫn ngây ra không lên tiếng, mãi vẫn không nói gì.
Vân Ngạo Thiên vẫn chưa mở mắt, một thân khí tức cuồng ngạo lại không ngăn được mà lưu chuyển xung quanh người hắn. Loại khí phách này, không có thân thế, chưa từng trải qua việc đời, là loại khí thế có thể khiến người ta tự nguyện thần phục cúi bái.
Hắn đưa tay bắt vào trong không trung, ba viên đan dược cỡ bằng giọt nước mắt lấp lánh trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, khí tức kia đột nhiên tràn ra, hít vào liền khiến cả người khoan khoái, vui vẻ thoải mái.
“Tụ Linh đan, có thể giúp các ngươi tăng thêm sáu mươi năm công lực.”
Lời của Vân Ngạo Thiên vừa dứt, Hắc Kim liền cảm thấy thân thể mình đột nhiên không còn chịu khống chế nữa, miệng tự động mở ra, tùy ý để cho viên Tụ Linh đan kia bay vào trong miệng, cũng không nhổ ra được.
“Ngươi…”
Hắc Kim dùng tay móc cổ họng, muốn móc viên Tụ Linh đan kia ra, lại phát hiện vật vào miệng liền tan biến mất, tựa hồ như đã hòa vào trong máu. Hắn vội vàng bắt mạch chẩn đoán một lát, xác định không có độc mới khẩn trương quay đầu nhìn Hắc Vũ và Hắc Phong.
Thực lực của bọn họ so với Hắc Kim mạnh hơn, Tụ Linh đan vừa mới xuất ra bọn họ liền biết là đồ tốt, lập tức ngồi xếp bằng xuống đem hiệu lực của thuốc hấp thụ.
Mới qua hơn phân nửa nén hương, Hắc Phong đã đứng dậy, năm ngón tay tạo thành trảo thử ngưng lực, sau đó vui mừng phát hiện rằng hào quang trong lòng bàn tay rõ ràng là ánh sáng lam nhợt nhạt!
Hắc Vũ thấy vậy không nhịn được vỗ lên vai Hắc Phong, cao hứng nói: “Không tệ a, phá bỏ đỉnh điểm của đấu khí sắc xanh, ngươi hiện tại đã là tôn giả lam khí rồi!”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Phong cũng hiện lên một vệt ý cười: “Ngươi cũng không tệ, công lực thoáng cái đã tăng lên không ít.”
Hai người liền ôm quyền với Vân Ngạo Thiên, chữ “cảm tạ” còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy Vân Ngạo Thiên mắt cũng không giương, nhàn nhạt nói: “Quà ra mắt.”
Phượng Cửu Ca cười tủm tỉm dùng ngón trỏ chọt chọt Vân Ngạo Thiên, sau đó chỉ vào ba người áo đen trước mặt, giới thiệu từng người một cho hắn: “Đây là Hắc Kim, một nhân viên thu chi.”
Quản lý hơn một vạn chín ngàn cửa hàng lớn nhỏ trong sáng trong tối của vương triều Minh Nguyệt, nắm trong tay gần một nửa huyết mạch kinh tế của vương triều, thao túng sự ổn định của toàn bộ nền kinh tế vương triều này.
Chỉ với một bảng tính tiền trong tay, mà tính được hết đường tiền tài trong thiên hạ. Nếu như Hắc Kim sống ở một thời đại khác, tuyệt đối chính là nhà giàu số một thế giới.
Mà tất cả những điều này ở trong mắt Phượng Cửu Ca chỉ tóm lại là một nhân viên thu chi mà thôi.
“Này là Hắc Vũ, một kẻ cả ngày rỗi rãi đến vô vị, chuyên môn chạy đến góc tường nhà người ta nghe trộm.”
Rõ ràng là nghe ngóng tin tức, thu thập tình báo, không biết vì cái gì mà từ trong miệng Phượng Cửu Ca nói ra lại như vậy.
Hắc Vũ nắm trong tay một mạng lưới lớn bao trùm mọi ngõ ngách, lưu thông tin tức ở khắp nơi. Loại buôn bán không bao giờ lỗ vốn này, coi như là con đường ngầm chủ yếu để kiếm tiền.
“Kia là Hắc Phong, một vệ sĩ không ăn không ngồi rồi.”
Những lời này của Phượng Cửu Ca chỉ nói đúng phân nửa.
Hắc Phong quả thực là vệ sĩ của nàng, nhưng không phải là hắn ăn không ngồi rồi, mà là không có cơ hội để hắn làm việc thôi.
Có một chủ tử luôn tự hành động như vầy, còn cần hắn bảo vệ ư?
Cho nên phần lớn thời gian, hắn vẫn là theo Hắc Vũ tập luyện vẩn vơ, miễn cho khỏi lụt nghề.
Sau khi Phượng Cửu Ca giới thiệu xong liền giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên, ý cười nơi khóe miệng nhàn nhạt như có thâm ý: “Thế nào phu quân, không tặng chút quà ra mắt sao?”
Hắc Kim vừa nghe thấy những lời này liền nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Chủ tử nhà hắn làm gì vậy?
Với thế lực của bọn họ, trong thiên hạ này, có bảo bối gì bọn họ chưa thấy qua? Có bảo bối gì bọn họ không có được? Còn cần nam nhân này tặng quà ra mắt sao?
Chỉ hai gương mặt Hắc Vũ và Hắc Phong phía đối diện vẫn ngây ra không lên tiếng, mãi vẫn không nói gì.
Vân Ngạo Thiên vẫn chưa mở mắt, một thân khí tức cuồng ngạo lại không ngăn được mà lưu chuyển xung quanh người hắn. Loại khí phách này, không có thân thế, chưa từng trải qua việc đời, là loại khí thế có thể khiến người ta tự nguyện thần phục cúi bái.
Hắn đưa tay bắt vào trong không trung, ba viên đan dược cỡ bằng giọt nước mắt lấp lánh trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, khí tức kia đột nhiên tràn ra, hít vào liền khiến cả người khoan khoái, vui vẻ thoải mái.
“Tụ Linh đan, có thể giúp các ngươi tăng thêm sáu mươi năm công lực.”
Lời của Vân Ngạo Thiên vừa dứt, Hắc Kim liền cảm thấy thân thể mình đột nhiên không còn chịu khống chế nữa, miệng tự động mở ra, tùy ý để cho viên Tụ Linh đan kia bay vào trong miệng, cũng không nhổ ra được.
“Ngươi…”
Hắc Kim dùng tay móc cổ họng, muốn móc viên Tụ Linh đan kia ra, lại phát hiện vật vào miệng liền tan biến mất, tựa hồ như đã hòa vào trong máu. Hắn vội vàng bắt mạch chẩn đoán một lát, xác định không có độc mới khẩn trương quay đầu nhìn Hắc Vũ và Hắc Phong.
Thực lực của bọn họ so với Hắc Kim mạnh hơn, Tụ Linh đan vừa mới xuất ra bọn họ liền biết là đồ tốt, lập tức ngồi xếp bằng xuống đem hiệu lực của thuốc hấp thụ.
Mới qua hơn phân nửa nén hương, Hắc Phong đã đứng dậy, năm ngón tay tạo thành trảo thử ngưng lực, sau đó vui mừng phát hiện rằng hào quang trong lòng bàn tay rõ ràng là ánh sáng lam nhợt nhạt!
Hắc Vũ thấy vậy không nhịn được vỗ lên vai Hắc Phong, cao hứng nói: “Không tệ a, phá bỏ đỉnh điểm của đấu khí sắc xanh, ngươi hiện tại đã là tôn giả lam khí rồi!”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Phong cũng hiện lên một vệt ý cười: “Ngươi cũng không tệ, công lực thoáng cái đã tăng lên không ít.”
Hai người liền ôm quyền với Vân Ngạo Thiên, chữ “cảm tạ” còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy Vân Ngạo Thiên mắt cũng không giương, nhàn nhạt nói: “Quà ra mắt.”
/54
|