Đả tự: webtruyen.com
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Ban đầu mà cứ thành thành thực thực đi ra là tốt rồi, không ngờ Vân Ngạo Thiên lại trông thấy một bức họa kỳ lạ trên tường, đột nhiên chẳng biết sao lại mở miệng nói: “Muốn lên trên xem thử không?”
Phượng Cửu Ca khoát khoát tay: “Chỉ có ba tầng, đi hết rồi, còn gì để xem nữa?”
“Trên kia có bảo bối.”
Chỉ với mấy chữ này, đã khiến nàng nhanh chóng phóng đến trước mặt Vân Ngạo Thiên, tươi cười lấy lòng: “Bảo bối gì bảo bối gì?”
Vân Ngạo Thiên không trả lời, chỉ đưa tay ấn lên một chỗ trên bức họa, chỗ ấn bị lõm vô khiến các phần còn lại bị ảnh hưởng, cũng bắt đầu di chuyển.
Một bức họa vốn đã rối loạn lung tung nhờ vào sự di chuyển của các mảnh ghép lại càng thêm lộn xộn, Phượng Cửu Ca thấy thế khẽ nhướng mày, cười nói: “Cái này khó có thể giữ được ta.”
Bính đồ* à, trước đây nàng cũng là cao thủ trong cao thủ về cái này đó.
*Bính đồ: bức tranh được chắp ghép từ nhiều mảnh…
Tốc độ tay di chuyển mảnh ghép còn nhanh hơn so với tốc độ bản thân mảnh ghép tự di động, chỉ chớp mắt, bức họa liền khôi phục lại hình dạng ban đầu của nó.
Một dòng sông sóng bạc dập dờn là chủ thể của bức tranh, bạc sóng trắng xóa mây tuôn cuồn cuộn, thập phần hùng vĩ. Ở phía trên bên phải bức họa có treo một cái hộp, chạm trổ cực kỳ đơn giản, trông chả có gì đặc biệt.
Cùng lúc đó nghe thấy một tiếng “rắc”, cầu thang lên tầng bốn xuất hiện, những bậc thang để xuống dưới thì biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Vì thế, một cơ hội để nàng đổi ý cũng không có.
Vân Ngạo Thiên vẫn cứ dáng vẻ thấy sóng dữ không sợ như trước, chỉ là trong từng bước đi mang theo sự cẩn thận nên có. Hắn nắm tay Phượng Cửu Ca, từng bước từng bước chậm rãi tiến lên tầng năm.
Một mảnh đen kịt, ngăn trở bước chân đi tới của cả hai người. Trong màn đêm vô tận kia, có một sự vật gì đó đang ẩn nấp, mơ hồ truyền đến tiếng kêu trầm thấp của dã thú.
“Phu quân, người ta sợ lắm.” Giọng nói có phần nũng nịu, cơ thể mảnh mai càng tựa sát vào Vân Ngạo Thiên. Thế nhưng trong giọng điệu kia lại có sự hưng phấn không ngừng, Kinh Hồng cũng hứng phấn đến run rẩy, sợ ở chỗ nào chứ?
Giả vờ sợ mà cũng giả vờ đến giả tạo như vậy, Phượng Cửu Ca cũng tuyệt đối có thể được xem là kỳ nữ lớn gan làm liều.
Vân Ngạo Thiên không quay đầu lại, trên tay lại dùng sức nắm lấy tay Phượng Cửu Ca chặt hơn một chút.
Phượng Cửu Ca cảm nhận được sự yên bình từ lòng bàn tay truyền đến, thoáng ngậm miệng lại, im lặng tập trung tinh lực, cùng Vân Ngạo Thiên lần mò trong màn đêm.
Bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai bị ngắt quãng như đang hoảng sợ đến cực điểm, màn đêm này đã đem sự sợ hãi đó khuếch đại đến vô hạn, khiến cho con người ta sởn cả gai ốc.
Vân Ngạo Thiêm đột nhiên dừng bước, thiếu chút nữa đã khiến cho Phượng Cửu Ca luôn đi theo sau va một cái đau điếng.
“Sao thế?” Phượng Cửu Ca kề sát bên cạnh Vân Ngạo Thiên, nhỏ giọng hỏi:
“Dơi hút máu.”
Dơi hút máu!
Lời của Vân Ngạo Thiên làm lồng ngực Phượng Cửu Ca rơi “lộp bộp” một tiếng, khí diễm của Kinh Hồng trong tay bỗng nhiên thịnh, đem xung quanh đúc thành một bức tường sát khí, ngăn cản đám sát thần đang tiến tới đây.
Dơi hút máu chỉ là ma thú cấp sáu cấp bảy, một con thì cũng chẳng mạnh là bao. Đáng tiếc loài sinh vật bóng đêm này mà đến thì là hàng ngàn hàng vạn con, huống hồ chi là đang ở trong bóng đêm như thế này, không biết có lợi cho chúng thêm gấp bao nhiêu lần nữa.
Phượng Cửu Ca trở tay nắm lấy Vân Ngạo Thiên, đem hắn kéo ra phía sau mình, giọng nói có chút hung hăng: “Chàng cứ ngoan ngoãn ở phía sau ta, bằng không đừng trách ta lát nữa không bảo vệ chàng chu toàn!”
Dứt lời, nàng đưa tay lấy ra từ trong nhẫn trữ đồ một viên Dạ Minh châu ném lên phía trước, hào quang sáng chói đột nhiên tỏa ra chiếu khắp bốn phía, trăm ngàn con dơi lóe ánh mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào bọn họ, trên mấy bản mặt xấu xí đó có hai chiếc răng nanh còn dài hơn cả mặt, thoạt nhìn dày đặc âm khí, hết sức dữ tợn.
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Ban đầu mà cứ thành thành thực thực đi ra là tốt rồi, không ngờ Vân Ngạo Thiên lại trông thấy một bức họa kỳ lạ trên tường, đột nhiên chẳng biết sao lại mở miệng nói: “Muốn lên trên xem thử không?”
Phượng Cửu Ca khoát khoát tay: “Chỉ có ba tầng, đi hết rồi, còn gì để xem nữa?”
“Trên kia có bảo bối.”
Chỉ với mấy chữ này, đã khiến nàng nhanh chóng phóng đến trước mặt Vân Ngạo Thiên, tươi cười lấy lòng: “Bảo bối gì bảo bối gì?”
Vân Ngạo Thiên không trả lời, chỉ đưa tay ấn lên một chỗ trên bức họa, chỗ ấn bị lõm vô khiến các phần còn lại bị ảnh hưởng, cũng bắt đầu di chuyển.
Một bức họa vốn đã rối loạn lung tung nhờ vào sự di chuyển của các mảnh ghép lại càng thêm lộn xộn, Phượng Cửu Ca thấy thế khẽ nhướng mày, cười nói: “Cái này khó có thể giữ được ta.”
Bính đồ* à, trước đây nàng cũng là cao thủ trong cao thủ về cái này đó.
*Bính đồ: bức tranh được chắp ghép từ nhiều mảnh…
Tốc độ tay di chuyển mảnh ghép còn nhanh hơn so với tốc độ bản thân mảnh ghép tự di động, chỉ chớp mắt, bức họa liền khôi phục lại hình dạng ban đầu của nó.
Một dòng sông sóng bạc dập dờn là chủ thể của bức tranh, bạc sóng trắng xóa mây tuôn cuồn cuộn, thập phần hùng vĩ. Ở phía trên bên phải bức họa có treo một cái hộp, chạm trổ cực kỳ đơn giản, trông chả có gì đặc biệt.
Cùng lúc đó nghe thấy một tiếng “rắc”, cầu thang lên tầng bốn xuất hiện, những bậc thang để xuống dưới thì biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Vì thế, một cơ hội để nàng đổi ý cũng không có.
Vân Ngạo Thiên vẫn cứ dáng vẻ thấy sóng dữ không sợ như trước, chỉ là trong từng bước đi mang theo sự cẩn thận nên có. Hắn nắm tay Phượng Cửu Ca, từng bước từng bước chậm rãi tiến lên tầng năm.
Một mảnh đen kịt, ngăn trở bước chân đi tới của cả hai người. Trong màn đêm vô tận kia, có một sự vật gì đó đang ẩn nấp, mơ hồ truyền đến tiếng kêu trầm thấp của dã thú.
“Phu quân, người ta sợ lắm.” Giọng nói có phần nũng nịu, cơ thể mảnh mai càng tựa sát vào Vân Ngạo Thiên. Thế nhưng trong giọng điệu kia lại có sự hưng phấn không ngừng, Kinh Hồng cũng hứng phấn đến run rẩy, sợ ở chỗ nào chứ?
Giả vờ sợ mà cũng giả vờ đến giả tạo như vậy, Phượng Cửu Ca cũng tuyệt đối có thể được xem là kỳ nữ lớn gan làm liều.
Vân Ngạo Thiên không quay đầu lại, trên tay lại dùng sức nắm lấy tay Phượng Cửu Ca chặt hơn một chút.
Phượng Cửu Ca cảm nhận được sự yên bình từ lòng bàn tay truyền đến, thoáng ngậm miệng lại, im lặng tập trung tinh lực, cùng Vân Ngạo Thiên lần mò trong màn đêm.
Bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai bị ngắt quãng như đang hoảng sợ đến cực điểm, màn đêm này đã đem sự sợ hãi đó khuếch đại đến vô hạn, khiến cho con người ta sởn cả gai ốc.
Vân Ngạo Thiêm đột nhiên dừng bước, thiếu chút nữa đã khiến cho Phượng Cửu Ca luôn đi theo sau va một cái đau điếng.
“Sao thế?” Phượng Cửu Ca kề sát bên cạnh Vân Ngạo Thiên, nhỏ giọng hỏi:
“Dơi hút máu.”
Dơi hút máu!
Lời của Vân Ngạo Thiên làm lồng ngực Phượng Cửu Ca rơi “lộp bộp” một tiếng, khí diễm của Kinh Hồng trong tay bỗng nhiên thịnh, đem xung quanh đúc thành một bức tường sát khí, ngăn cản đám sát thần đang tiến tới đây.
Dơi hút máu chỉ là ma thú cấp sáu cấp bảy, một con thì cũng chẳng mạnh là bao. Đáng tiếc loài sinh vật bóng đêm này mà đến thì là hàng ngàn hàng vạn con, huống hồ chi là đang ở trong bóng đêm như thế này, không biết có lợi cho chúng thêm gấp bao nhiêu lần nữa.
Phượng Cửu Ca trở tay nắm lấy Vân Ngạo Thiên, đem hắn kéo ra phía sau mình, giọng nói có chút hung hăng: “Chàng cứ ngoan ngoãn ở phía sau ta, bằng không đừng trách ta lát nữa không bảo vệ chàng chu toàn!”
Dứt lời, nàng đưa tay lấy ra từ trong nhẫn trữ đồ một viên Dạ Minh châu ném lên phía trước, hào quang sáng chói đột nhiên tỏa ra chiếu khắp bốn phía, trăm ngàn con dơi lóe ánh mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào bọn họ, trên mấy bản mặt xấu xí đó có hai chiếc răng nanh còn dài hơn cả mặt, thoạt nhìn dày đặc âm khí, hết sức dữ tợn.
/54
|