Cửa sổ dường như đóng chưa được chặt, gió đêm có chút hiu hiu.
Phượng Cửu Ca mang ánh mắt quái dị nhìn Vân Ngạo Thiên, đứng trước mặt hắn không chút động đậy.
Vẫn cởi à?
Kim Phong Ngọc Lộ kia không phải chỉ có một viên, đã bị Tiểu Thủy ăn rồi sao?
Vậy mà vẫn kêu nàng cởi y phục, là vì cái gì?
Vân Ngạo Thiên thấy nàng phòng bị như vậy, không khỏi trầm tĩnh, cười nhạo một tiếng: “Nàng sợ ta đối với nàng có ý không đứng đắn?”
Phượng Cửu Ca khẽ nhướng mày, tay phải giương lên, vân vê đóa hoa lan, mềm giọng nói: “Phu quân nói gì vậy? Chỉ là người ta xấu hổ thôi mà.”
Xấu hổ?
Người mặt dày nhất trên đời này sợ rằng chính là Phượng Cửu Ca nàng, vậy mà còn xấu hổ nữa chứ?
Ngay cả Tiểu Thủy vốn đã ăn no chả muốn cử động gì cũng ợ lên mấy tiếng, như muốn âm thầm kháng nghị lời nói khoác không biết ngượng của Phượng Cửu Ca.
Vân Ngạo Thiên nghe vậy chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, hời hợt nói: “Ta cùng nàng đã có ước định trước đó, sẽ không chạm vào nàng. Thêm nữa, ta đã từng thấy qua những cô gái đẹp hơn nàng gấp nghìn lần cũng chưa từng rung động bao giờ…”
Huống hồ chi là nàng.
Những lời này từ trong miệng của một chàng trai nói ra, quả thực chính là đang khiêu khích người con gái. Càng huống chi chàng trai này, chính là phu quân của Phượng Cửu Ca nàng!
Nàng khoanh hai tay đứng trước mặt Vân Ngạo Thiên, nhìn từ trên cao xuống, khẽ nâng cằm, giọng điệu khó nén được sự kiêu ngạo cùng tự tin: “Vân Ngạo Thiên, cho dù chàng đã từng gặp qua cô nương đẹp hơn ta ngàn lần cũng không rung động, thế nhưng, chàng nhất định sẽ rung động với ta. Hơn nữa, còn là tình cảm sâu đậm.”
Vân Ngạo Thiên mở mắt ra, đôi con ngươi đen như Hắc Diệu thạch, nhìn thẳng vào ánh mắt Phượng Cửu Ca: “Ngạo mạn”
“Ngạo mạn hay là sự thật, chàng cứ chờ đó mà xem.” Phượng Cửu Ca hơi hé miệng, ý cười trong mắt nhợt nhạt, “Chí ít cũng không có cô gái nào đủ đặc biệt giống ta, có thể yêu ta là phúc phận của chàng, Vân Ngạo Thiên chàng nên cảm ơn trời đất đi.”
Người này nếu trơ mặt dày ra, quả nhiên là vô địch thiên hạ.
Bờ môi Vân Ngạo Thiên khẽ nhếch, thờ ơ nhìn Phượng Cửu Ca, không cùng nàng lắm lời.
Phượng Cửu Ca lại ở ngay trước mặt hắn, bắt đầu cởi thắt lưng, “Chàng không phải là muốn ta cởi sao? Nếu ta nghe lời chàng, cởi ra rồi. Chàng muốn làm gì?”
Một thân tơ lụa được cởi ra, cơ thể tuổi mười sáu trẻ trung, đang dần trưởng thành, thoạt nhìn có lồi có lõm, vẫn là có chút vốn liếng.
Vân Ngạo Thiên dùng mắt lướt nhìn qua chiếc giường bên cạnh, ý bảo Phượng Cửu Ca qua đó.
Khóe miệng Phượng Cửu Ca hơi cong, chân nhón một cái liền lướt qua. Nghiêng người ngồi xuống trên giường, đôi chân xinh đẹp bắt chéo che lại chỗ tư mật của thân thể, thấp thoáng mà dụ hoặc.
Hao tâm tổn sức như thế, nàng chỉ vì một câu nói, mà đã dùng đến mỹ nhân kế rồi.
Vân Ngạo Thiên dường như không hề bị ảnh hưởng, một tay nắm lấy Thủy Linh lười biếng đang nằm trên bàn, từng bước chậm rãi bước đến bên Phượng Cửu Ca.
Khuôn mặt Phượng Cửu Ca ẩn chứa ý cười, sóng nước dạt dào, khóe môi khẽ cong, ý cười nhợt nhạt.
Thế nhưng Vân Ngạo Thiên nhìn Phượng Cửu Ca hồi lâu, lại nhíu mày, nói: “Nàng vẫn là nên nằm úp mặt xuống đi, nàng như vậy, ta không tiện.”
Phượng Cửu Ca sửng sốt, làm theo lời.
Ngón tay thon dài lạnh buốt, khẽ vuốt lên trên làn da trắng như tuyết, thuận theo những vết thương đan xen khắp nơi, cứ như vậy mà ôn nhu vuốt ve.
Thương tích sau lưng Phượng Cửu Ca rất nhiều, nhưng đều không sâu, thoạt nhìn thì dọa người, thực ra chỉ là vết thương ngoài da.
Mà ở dưới nơi vết thương mới lẫn vết thương của hai ngày trước bao trùm lên, còn có một số vết thương cũ năm xưa còn mơ hồ ở lại. Dấu vết rất nhạt, nhưng vẫn đủ để nhận biết được.
Một đại tiểu thư của một gia đình giàu có sống an nhàn sung túc, trên người lại có vô số thương tích lớn bé.
Vân Ngạo Thiên mím chặt đôi môi mỏng, vươn tay chậm rãi vuốt ve từng đường từng đường vết thương, khi chạm đến nơi bờ vai, thì ánh mắt đối diện với Phượng Cửu Ca đang nghiêng đầu lại.
Thần sắc trong mắt nàng thư thái, sắc mặt vô thường: “Những vết sẹo đó, có phải rất xấu hay không?”
Vân Ngạo Thiên đưa tay nắm chặt lấy Tiểu Thủy, trước mặt nàng có dao động: “Ta sẽ không để nàng lưu lại thêm vết tích nào nữa.”
Phượng Cửu Ca mang ánh mắt quái dị nhìn Vân Ngạo Thiên, đứng trước mặt hắn không chút động đậy.
Vẫn cởi à?
Kim Phong Ngọc Lộ kia không phải chỉ có một viên, đã bị Tiểu Thủy ăn rồi sao?
Vậy mà vẫn kêu nàng cởi y phục, là vì cái gì?
Vân Ngạo Thiên thấy nàng phòng bị như vậy, không khỏi trầm tĩnh, cười nhạo một tiếng: “Nàng sợ ta đối với nàng có ý không đứng đắn?”
Phượng Cửu Ca khẽ nhướng mày, tay phải giương lên, vân vê đóa hoa lan, mềm giọng nói: “Phu quân nói gì vậy? Chỉ là người ta xấu hổ thôi mà.”
Xấu hổ?
Người mặt dày nhất trên đời này sợ rằng chính là Phượng Cửu Ca nàng, vậy mà còn xấu hổ nữa chứ?
Ngay cả Tiểu Thủy vốn đã ăn no chả muốn cử động gì cũng ợ lên mấy tiếng, như muốn âm thầm kháng nghị lời nói khoác không biết ngượng của Phượng Cửu Ca.
Vân Ngạo Thiên nghe vậy chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, hời hợt nói: “Ta cùng nàng đã có ước định trước đó, sẽ không chạm vào nàng. Thêm nữa, ta đã từng thấy qua những cô gái đẹp hơn nàng gấp nghìn lần cũng chưa từng rung động bao giờ…”
Huống hồ chi là nàng.
Những lời này từ trong miệng của một chàng trai nói ra, quả thực chính là đang khiêu khích người con gái. Càng huống chi chàng trai này, chính là phu quân của Phượng Cửu Ca nàng!
Nàng khoanh hai tay đứng trước mặt Vân Ngạo Thiên, nhìn từ trên cao xuống, khẽ nâng cằm, giọng điệu khó nén được sự kiêu ngạo cùng tự tin: “Vân Ngạo Thiên, cho dù chàng đã từng gặp qua cô nương đẹp hơn ta ngàn lần cũng không rung động, thế nhưng, chàng nhất định sẽ rung động với ta. Hơn nữa, còn là tình cảm sâu đậm.”
Vân Ngạo Thiên mở mắt ra, đôi con ngươi đen như Hắc Diệu thạch, nhìn thẳng vào ánh mắt Phượng Cửu Ca: “Ngạo mạn”
“Ngạo mạn hay là sự thật, chàng cứ chờ đó mà xem.” Phượng Cửu Ca hơi hé miệng, ý cười trong mắt nhợt nhạt, “Chí ít cũng không có cô gái nào đủ đặc biệt giống ta, có thể yêu ta là phúc phận của chàng, Vân Ngạo Thiên chàng nên cảm ơn trời đất đi.”
Người này nếu trơ mặt dày ra, quả nhiên là vô địch thiên hạ.
Bờ môi Vân Ngạo Thiên khẽ nhếch, thờ ơ nhìn Phượng Cửu Ca, không cùng nàng lắm lời.
Phượng Cửu Ca lại ở ngay trước mặt hắn, bắt đầu cởi thắt lưng, “Chàng không phải là muốn ta cởi sao? Nếu ta nghe lời chàng, cởi ra rồi. Chàng muốn làm gì?”
Một thân tơ lụa được cởi ra, cơ thể tuổi mười sáu trẻ trung, đang dần trưởng thành, thoạt nhìn có lồi có lõm, vẫn là có chút vốn liếng.
Vân Ngạo Thiên dùng mắt lướt nhìn qua chiếc giường bên cạnh, ý bảo Phượng Cửu Ca qua đó.
Khóe miệng Phượng Cửu Ca hơi cong, chân nhón một cái liền lướt qua. Nghiêng người ngồi xuống trên giường, đôi chân xinh đẹp bắt chéo che lại chỗ tư mật của thân thể, thấp thoáng mà dụ hoặc.
Hao tâm tổn sức như thế, nàng chỉ vì một câu nói, mà đã dùng đến mỹ nhân kế rồi.
Vân Ngạo Thiên dường như không hề bị ảnh hưởng, một tay nắm lấy Thủy Linh lười biếng đang nằm trên bàn, từng bước chậm rãi bước đến bên Phượng Cửu Ca.
Khuôn mặt Phượng Cửu Ca ẩn chứa ý cười, sóng nước dạt dào, khóe môi khẽ cong, ý cười nhợt nhạt.
Thế nhưng Vân Ngạo Thiên nhìn Phượng Cửu Ca hồi lâu, lại nhíu mày, nói: “Nàng vẫn là nên nằm úp mặt xuống đi, nàng như vậy, ta không tiện.”
Phượng Cửu Ca sửng sốt, làm theo lời.
Ngón tay thon dài lạnh buốt, khẽ vuốt lên trên làn da trắng như tuyết, thuận theo những vết thương đan xen khắp nơi, cứ như vậy mà ôn nhu vuốt ve.
Thương tích sau lưng Phượng Cửu Ca rất nhiều, nhưng đều không sâu, thoạt nhìn thì dọa người, thực ra chỉ là vết thương ngoài da.
Mà ở dưới nơi vết thương mới lẫn vết thương của hai ngày trước bao trùm lên, còn có một số vết thương cũ năm xưa còn mơ hồ ở lại. Dấu vết rất nhạt, nhưng vẫn đủ để nhận biết được.
Một đại tiểu thư của một gia đình giàu có sống an nhàn sung túc, trên người lại có vô số thương tích lớn bé.
Vân Ngạo Thiên mím chặt đôi môi mỏng, vươn tay chậm rãi vuốt ve từng đường từng đường vết thương, khi chạm đến nơi bờ vai, thì ánh mắt đối diện với Phượng Cửu Ca đang nghiêng đầu lại.
Thần sắc trong mắt nàng thư thái, sắc mặt vô thường: “Những vết sẹo đó, có phải rất xấu hay không?”
Vân Ngạo Thiên đưa tay nắm chặt lấy Tiểu Thủy, trước mặt nàng có dao động: “Ta sẽ không để nàng lưu lại thêm vết tích nào nữa.”
/54
|