Người dịch: Ly Tâm Có lẽ đây cũng chính là mục đích của Hách Liên Phong Việt.
Để người khắp thiên hạ đi đầu làm trước cho hắn, đầu tiên khơi dậy đám đông cùng tấn công, hắn chỉ ngồi núi xem hổ đấu, sau đó ngư ông đắc lợi.
Cho dù Hỏa Kỳ Lân có mạnh, cũng tuyết đối không mạnh bằng chiến thuật biển người hơn trăm vạn này. Hắn tính toán vậy đã là chuẩn bị chu đáo rồi.
Chỉ là không biết tên Hách Liên Phong Việt này ở trên địa bàn vương triều Minh Nguyệt của nàng đào đâu ra tự tin có thể an toàn mang nội đan Hỏa Kỳ Lân về Thánh Dực của hắn chứ?
“Hay là mục đích ban đầu của Hách Liên Phong Việt không phải là Hỏa Kỳ Lân?” Mặt Hắc Vũ vẫn mang theo ý cười nhẹ, khiến Phượng Cửu Ca đột nhiên nhớ đến đám thuật sĩ ngao du thiên hạ đoán số mệnh cho người ta.
Bọn họ luôn thích để lộ ra dáng vẻ tươi cười thâm sâu, rung đùi nói một câu: “Thiên cơ không thể tiết lộ.” Cái bộ dạng đó cực kỳ giống Hắc Vũ, cứ nói nửa câu lại giữ lại nửa câu.
Nàng lạnh lùng liếc qua, trừng mắt nhìn Hắc Vũ: “Muốn nói cái gì thì nói nhanh lên.”
“Dạ dạ dạ.” Hắc Vũ không nghĩ là mình cực khổ đi xem sách cổ mấy đêm, thế mà lại làm cho Phượng Cửu Ca có chút không bình tĩnh. Hắn cũng không giấu giếm gì nữa, khai báo rõ ràng toàn bộ, “Sách cổ có ghi, nói rằng nơi có Hỏa Kỳ Lân, nhất định sẽ sinh trưởng một loại cỏ màu đỏ, tên là Hỏa Diễm thảo.”
Hỏa Diễm thảo, lá màu đỏ đậm như máu tươi, không nở hoa, mọc thành từng vùng. Với lại ở nơi có nhiều Hỏa Diễm thảo, sẽ mọc ra một gốc cây Hỏa Diễm thảo bảy lá, hội tụ tinh hoa của đất trời, hấp thu tinh khí của Hỏa Kỳ Lân, có thể coi là báu vật của trời đất.
Hiệu quả có được của Hỏa Diễm thảo bảy lá giống với nội đan Hỏa Kỳ Lân. Thậm chí Hỏa Diễm thảo báy lá còn không có tác dụng phụ của nội đan ma thú, khả năng mà Hách Liên Phong Việt hướng đến Hỏa Diễm thảo bảy lá, thật sự là lớn hơn khả năng hướng đến Hỏa Kỳ Lân nhiều.
Hơn nữa mọi người cũng không cần giết chết Hỏa Kỳ Lân, chỉ cần dụ nó rời đi là có thể vào địa bàn của nó hái cỏ bảy lá rồi.
“Người biết đến Hỏa Kỳ Lân nhiều, nhưng người biết đến Hỏa Diễm thảo bảy lá rất ít. Thứ duy nhất có ghi chép lại chính là bí điển tổ tiên của Hách Liên gia, cho nên bọn họ hoàn toàn có thể…” Hắc Vũ đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Phượng Cửu Ca.
Phượng Cửu Ca hiểu ý khẽ mỉm cười: “Nhân lúc cháy nhà mà hôi của!”
Hai người âm mưu mất một lúc lâu cuối cũng cũng đưa ra được kế hoạch tổng thể.
Hắc Vũ trở về sắp xếp mọi thứ, đợi sau khi nàng thành thân với Vân Ngạo Thiên thì có thể xuất phát đi trấn Cực Lạc bất kỳ lúc nào.
Vì việc này mà bận rộn đến nửa đêm, Phượng Cửu Ca ngáp một cái đi đến gần Vân Ngạo Thiên, cảm thấy hàn khí tỏa ra trên người hắn càng thêm lạnh, trong màn đêm lạnh càng khiến người ta phải run rẩy.
Khuôn mặt lạnh lùng kia cứ như mang một chiếc mặt nạ chạm khắc bằng băng, dung mạo hắn hơi mơ hồ.
Thể chất của Vân Ngạo Thiên vừa đến đêm là lại như có máy làm lạnh tự nhiên, trong nháy mắt có thể hạ nhiệt độ xung quanh xuống âm độ.
Nàng lắc lắc đầu, khẽ cười một tiếng.
Xem ra việc đi lấy Hỏa Diễm thảo bảy lá kia là điều nhất định phải làm rồi.
Hỏa Diễm thảo bảy lá mang thuộc tính hỏa, có thể giúp Vân Ngạo Thiên chữa cái bệnh đóng băng này.
Đang nghĩ, nàng bỗng cảm thấy lạnh hơn, quấn chặt chăn quanh người rồi đi ngủ
Ngày thành thân là một ngày hè nắng chói chang, trăm hoa khoe sắc, muôn hồng nghìn tía.
Trên đỉnh Tiên Nữ, tại phủ Phượng gia, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Đèn lồng màu đỏ tươi cùng với màn trướng tung bay, trong lúc đó ở sân khấu Quỳnh Vũ, không khí vui vẻ, rất tráng lệ.
Phượng Cửu Ca nhìn mình mặc hỉ phục đỏ chót, phượng hoàng thêu tơ vàng tung bay, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp xa hoa. Nàng duỗi tay lấy mũ phượng màu đỏ ngắm nghía, nhìn Vân Ngạo Thiên tỏ vẻ thiếu đứng đắn: “Nương tử, có muốn vi phu đội mũ giúp nàng không?”
Hạ Doanh Doanh tắm chung với Tiểu Thủy hai ngày nay quả thật tỉnh táo hơn đôi chút. Lúc này mới nhẹ giọng trách mắng Phượng Cửu Ca: “Cửu Nhi thật là, lớn như vậy mà vẫn chưa hiểu chuyện. Con phải gả cho người ta làm vợ rồi, sau này nhất định phải có tri thức hiểu lễ nghĩa. Con nhìn bộ dạng gầy yếu của con xem, sau này nhất định phải bồi dưỡng nhiều thêm, mới sinh đẻ tốt được.”
“Dạ. Xin nghe theo lời mẫu thân dạy.”
Tuy lời nói nghiêm túc thế nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, đau khổ nhịn cười, thật sự là làm khó nàng rồi.
Thân thể nàng đúng là gầy yếu, còn người vóc dáng đẫy đà, sinh đẻ tốt đang ở đây này. Ha ha.
Vân Ngạo Thiên không biết rằng Phượng Cửu Ca vẫn đang trêu ghẹo mình chuyện ngày hôm đó, nét mặt vẫn bình thản không chút gợn sóng, chỉ đưa tay đặt mũ đội lên đầu cho Phượng Cửu Ca.
Phượng Cửu Ca nhất thời ngoan ngoãn trở lại.
Không ngoan ngoãn cũng không được, lúc Vân Ngạo Thiên đến gần nàng, khí lạnh bốn phía trong phút chốc dường như muốn làm nàng đông cứng. Hiện tại nàng nhất thời hơi nhanh mồm nhanh miệng thì cũng chưa chắc về sau sẽ được dễ chịu.
Tốt nhất là không nên chọc nam nhân này quá đà.
Để người khắp thiên hạ đi đầu làm trước cho hắn, đầu tiên khơi dậy đám đông cùng tấn công, hắn chỉ ngồi núi xem hổ đấu, sau đó ngư ông đắc lợi.
Cho dù Hỏa Kỳ Lân có mạnh, cũng tuyết đối không mạnh bằng chiến thuật biển người hơn trăm vạn này. Hắn tính toán vậy đã là chuẩn bị chu đáo rồi.
Chỉ là không biết tên Hách Liên Phong Việt này ở trên địa bàn vương triều Minh Nguyệt của nàng đào đâu ra tự tin có thể an toàn mang nội đan Hỏa Kỳ Lân về Thánh Dực của hắn chứ?
“Hay là mục đích ban đầu của Hách Liên Phong Việt không phải là Hỏa Kỳ Lân?” Mặt Hắc Vũ vẫn mang theo ý cười nhẹ, khiến Phượng Cửu Ca đột nhiên nhớ đến đám thuật sĩ ngao du thiên hạ đoán số mệnh cho người ta.
Bọn họ luôn thích để lộ ra dáng vẻ tươi cười thâm sâu, rung đùi nói một câu: “Thiên cơ không thể tiết lộ.” Cái bộ dạng đó cực kỳ giống Hắc Vũ, cứ nói nửa câu lại giữ lại nửa câu.
Nàng lạnh lùng liếc qua, trừng mắt nhìn Hắc Vũ: “Muốn nói cái gì thì nói nhanh lên.”
“Dạ dạ dạ.” Hắc Vũ không nghĩ là mình cực khổ đi xem sách cổ mấy đêm, thế mà lại làm cho Phượng Cửu Ca có chút không bình tĩnh. Hắn cũng không giấu giếm gì nữa, khai báo rõ ràng toàn bộ, “Sách cổ có ghi, nói rằng nơi có Hỏa Kỳ Lân, nhất định sẽ sinh trưởng một loại cỏ màu đỏ, tên là Hỏa Diễm thảo.”
Hỏa Diễm thảo, lá màu đỏ đậm như máu tươi, không nở hoa, mọc thành từng vùng. Với lại ở nơi có nhiều Hỏa Diễm thảo, sẽ mọc ra một gốc cây Hỏa Diễm thảo bảy lá, hội tụ tinh hoa của đất trời, hấp thu tinh khí của Hỏa Kỳ Lân, có thể coi là báu vật của trời đất.
Hiệu quả có được của Hỏa Diễm thảo bảy lá giống với nội đan Hỏa Kỳ Lân. Thậm chí Hỏa Diễm thảo báy lá còn không có tác dụng phụ của nội đan ma thú, khả năng mà Hách Liên Phong Việt hướng đến Hỏa Diễm thảo bảy lá, thật sự là lớn hơn khả năng hướng đến Hỏa Kỳ Lân nhiều.
Hơn nữa mọi người cũng không cần giết chết Hỏa Kỳ Lân, chỉ cần dụ nó rời đi là có thể vào địa bàn của nó hái cỏ bảy lá rồi.
“Người biết đến Hỏa Kỳ Lân nhiều, nhưng người biết đến Hỏa Diễm thảo bảy lá rất ít. Thứ duy nhất có ghi chép lại chính là bí điển tổ tiên của Hách Liên gia, cho nên bọn họ hoàn toàn có thể…” Hắc Vũ đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Phượng Cửu Ca.
Phượng Cửu Ca hiểu ý khẽ mỉm cười: “Nhân lúc cháy nhà mà hôi của!”
Hai người âm mưu mất một lúc lâu cuối cũng cũng đưa ra được kế hoạch tổng thể.
Hắc Vũ trở về sắp xếp mọi thứ, đợi sau khi nàng thành thân với Vân Ngạo Thiên thì có thể xuất phát đi trấn Cực Lạc bất kỳ lúc nào.
Vì việc này mà bận rộn đến nửa đêm, Phượng Cửu Ca ngáp một cái đi đến gần Vân Ngạo Thiên, cảm thấy hàn khí tỏa ra trên người hắn càng thêm lạnh, trong màn đêm lạnh càng khiến người ta phải run rẩy.
Khuôn mặt lạnh lùng kia cứ như mang một chiếc mặt nạ chạm khắc bằng băng, dung mạo hắn hơi mơ hồ.
Thể chất của Vân Ngạo Thiên vừa đến đêm là lại như có máy làm lạnh tự nhiên, trong nháy mắt có thể hạ nhiệt độ xung quanh xuống âm độ.
Nàng lắc lắc đầu, khẽ cười một tiếng.
Xem ra việc đi lấy Hỏa Diễm thảo bảy lá kia là điều nhất định phải làm rồi.
Hỏa Diễm thảo bảy lá mang thuộc tính hỏa, có thể giúp Vân Ngạo Thiên chữa cái bệnh đóng băng này.
Đang nghĩ, nàng bỗng cảm thấy lạnh hơn, quấn chặt chăn quanh người rồi đi ngủ
Ngày thành thân là một ngày hè nắng chói chang, trăm hoa khoe sắc, muôn hồng nghìn tía.
Trên đỉnh Tiên Nữ, tại phủ Phượng gia, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Đèn lồng màu đỏ tươi cùng với màn trướng tung bay, trong lúc đó ở sân khấu Quỳnh Vũ, không khí vui vẻ, rất tráng lệ.
Phượng Cửu Ca nhìn mình mặc hỉ phục đỏ chót, phượng hoàng thêu tơ vàng tung bay, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp xa hoa. Nàng duỗi tay lấy mũ phượng màu đỏ ngắm nghía, nhìn Vân Ngạo Thiên tỏ vẻ thiếu đứng đắn: “Nương tử, có muốn vi phu đội mũ giúp nàng không?”
Hạ Doanh Doanh tắm chung với Tiểu Thủy hai ngày nay quả thật tỉnh táo hơn đôi chút. Lúc này mới nhẹ giọng trách mắng Phượng Cửu Ca: “Cửu Nhi thật là, lớn như vậy mà vẫn chưa hiểu chuyện. Con phải gả cho người ta làm vợ rồi, sau này nhất định phải có tri thức hiểu lễ nghĩa. Con nhìn bộ dạng gầy yếu của con xem, sau này nhất định phải bồi dưỡng nhiều thêm, mới sinh đẻ tốt được.”
“Dạ. Xin nghe theo lời mẫu thân dạy.”
Tuy lời nói nghiêm túc thế nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, đau khổ nhịn cười, thật sự là làm khó nàng rồi.
Thân thể nàng đúng là gầy yếu, còn người vóc dáng đẫy đà, sinh đẻ tốt đang ở đây này. Ha ha.
Vân Ngạo Thiên không biết rằng Phượng Cửu Ca vẫn đang trêu ghẹo mình chuyện ngày hôm đó, nét mặt vẫn bình thản không chút gợn sóng, chỉ đưa tay đặt mũ đội lên đầu cho Phượng Cửu Ca.
Phượng Cửu Ca nhất thời ngoan ngoãn trở lại.
Không ngoan ngoãn cũng không được, lúc Vân Ngạo Thiên đến gần nàng, khí lạnh bốn phía trong phút chốc dường như muốn làm nàng đông cứng. Hiện tại nàng nhất thời hơi nhanh mồm nhanh miệng thì cũng chưa chắc về sau sẽ được dễ chịu.
Tốt nhất là không nên chọc nam nhân này quá đà.
/54
|