"Lần đầu tôi nghe thấy Hữu thiếu gia đây bị thương đấy" Cận Tư đẩy gọng kính lên, giọng điệu mang chút ngạc nhiên. Hữu Cảnh ngồi xuống ghế đối diện, khẽ nhếch môi nói "Sơ suất!" Cận Tư liếc sang An Minh Hạ đang đứng khép nép phía sau Hữu Cảnh, hắn nhướn mày "Vì cô ta?"
- Cậu nghĩ xem? - Hữu Cảnh nhún vai
- Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể nào... - Cận Tư sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi rồi chuyển sang An Minh Hạ hỏi - Cô là ai?
- An...An Minh Hạ - Cô nói.
- Trước giờ tôi chưa từng thấy cô, cô có quan hệ gì với Lão đại?
- À ừm...quan hệ...bạn bè - Cô vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hữu Cảnh, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều nhìn cô đến một lần. An Minh Hạ đành nói đại ra.
- Bạn bè!? - Cận Tư kinh ngạc hỏi lại sau đó hắn bật cười lớn.
An Minh Hạ đỏ mặt, ánh mắt cay cú nhìn Hữu Cảnh. Người đàn ông này vậy mà cũng cười cô sao? Trên gương mặt tuấn mĩ đang tràn đầy ý cười, cũng có thể dễ dàng thấy được trong mắt của anh.
- Hạ tiểu thư, không phải cô đang muốn bắt quàng làm họ sao? Cô nghĩ làm bạn với lão đại là dễ à? - Cận Tư nén cười hỏi.
- Tư! - Thấy cô quẫn bách mãi không nói được lời nào, Hữu Cảnh đành lên tiếng.
- Ôi chao, lão đại lên tiếng thật này! Cậu nói đi, cô ta là gì của cậu?
- Người của tôi... - Anh ẩn ý nói
Lời vừa dứt cũng là lúc chiếc ly thủy tinh trên tay Cận Tư rơi xuống vỡ "Choang" một cái. Ngay cả Joe, ông quản gia và một đám thuộc hạ cũng kinh ngạc há hốc miệng.
- Anh nói gì vậy? - Cô giật mình quay sang Hữu Cảnh.
- Còn ngồi đó, không xem vết thương? - Dường như anh không để ý đến cô, lạnh lùng nói với Cận Tư.
Cận Tư lúc này có chút ái ngại nhìn An Minh Hạ, hắn đứng dậy lấy hộp cứu thương đi qua băng bó cho Hữu Cảnh.
An Minh Hạ không dám nhìn một màn này, nhưng khi nhắm mắt lại, cô không hề nghe thấy tiếng kêu đau hay rên rỉ của Hữu Cảnh, không khỏi tò mò hé mắt nhìn. Cận Tư đang gắp viên đạn ra cho anh, chắc hẳn rất đau đớn nhưng gương mặt Hữu Cảnh vẫn rất bình thản, anh im lặng để cho Cận Tư làm việc.
- Sợ? - Anh ngẩng đầu nhìn cô hỏi
- ...ukm - gật đầu
- Tưởng cô can đảm lắm... - Anh lẩm bẩm.
- Ai chẳng sợ máu me chứ! Chỉ có những người như các anh mới không sợ thôi!
- Người như chúng tôi làm sao? - Sao đôi mắt anh ta đáng sợ thế không biết, An Minh Hạ thầm nghĩ.
- Không có gì...
- Cô gái, cô nên cảm thấy may mắn vì Lão đạo không giết cô... - Cận Tư băng bó xong vết thương cho Hữu Cảnh, hắn nhàn nhạt nói.
- Nhưng anh ta giam cầm sự tự do của tôi, anh nghĩ một con người sẽ thích sống hơn là thích tự do à?
- Quả thực là một con chim sẻ thích bay nhảy bên ngoài - Cận Tư cười khẩy.
- Không phủ nhận, so với chim công hay phượng hoàng thì thà làm chim sẻ còn hơn... - Cô bĩu môi nói rồi nhìn đồng hồ đeo tay - Xin lỗi, có thể cho tôi về được không? Gia đình tôi có giờ giới nghiêm
- Do cô mà tôi lỡ mất việc của ngày hôm nay, cô định bù lại thế nào? - Hữu Cảnh nhướn mày hỏi, ngón tay đập đập trên thành ghế.
- Tùy anh! - Cô hừ lạnh - Giờ cho tôi về!
- Joe, đưa cô ta về! - Anh ra lệnh
- Rõ!
An Minh Hạ thở phào nhẹ nhõm, khẽ chào Cận Tư, Hữu Cảnh và ông quản gia rồi theo bước Joe ra khỏi dinh thự.
- Cảnh, cậu đối với cô ta... - Cận Tư ngờ vực hỏi
- Đừng nghĩ nhiều, do cô ta biết vài chuyện không nên biết nên tôi giữ cô ta lại thôi! - Mắt dán vào chiếc Ipad trong tay.
- Bình thường là cậu đã thủ tiêu rồi, tôi thấy chuyện này không ổn đâu, cậu cũng biết là ông ta...
- Ai cũng không thể đụng tới tôi, cho dù có là ông ấy!
- Vậy cậu cẩn thận!
- Uh
********************
"Minh Hạ, cuối tuần này có buổi họp lớp đấy, em nhận được thiệp mời chưa?" Tiêu Vũ quay sang hỏi cô. An Minh Hạ mỉm cười gật đầu "Em nhận được rồi, có vẻ như mọi người sẽ đi đông đủ đấy" buổi họp lớp này là các thành viên của hội nhiếp ảnh gia mà cô và Tiêu Vũ tham gia hồi còn học đại học.
- Lúc đi thì để anh tới đón em nhé? Dù gì cũng tiện đường đến đó luôn
- Vâng...vâng, được ạ! - Cô phấn khích nói, sau đó như thấy mình hơi quá, cô cười xòa - Có phiền anh không ạ?
- Haha học muội, em còn ngại phiền anh sao? - Tiêu Vũ bật cười.
- Hì... - Anh vẫn chỉ coi cô là học muội thôi sao? An Minh Hạ buồn bã nghĩ.
- À mà Minh Hạ này, hôm qua lúc quay lại lấy đồ, anh có thấy em đi cùng ai lên xe... - Anh lấp lửng nói.
- À người đó...người đó là bạn em...là bạn em thôi!
- Thấy cậu ta ăn mặc toàn thân màu đen làm anh cứ tưởng...
- Học trưởng hay nghĩ ngợi lung tung quá! Anh là xem nhiều phim, đọc nhiều truyện đúng không?
- Còn không phải vì em sao? - Anh liếc mắt khinh thường.
- Học trưởng, anh cứ nói mấy câu như thả thính em vậy? - Cô nhăn mặt nói.
- Thế đã dính của anh chưa? - Tiêu Vĩ chống cằm cười hỏi.
- Không nói với anh nữa! - Cô ôm tập album ảnh đứng dậy chạy ra chỗ Tiểu Anh ngồi.
Tiêu Vũ khẽ cười, cô tưởng anh sẽ không nhận ra cô thích anh sao?
- -------------------------
Chúc mừng năm mới nha cả nhà!!!
- Cậu nghĩ xem? - Hữu Cảnh nhún vai
- Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể nào... - Cận Tư sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi rồi chuyển sang An Minh Hạ hỏi - Cô là ai?
- An...An Minh Hạ - Cô nói.
- Trước giờ tôi chưa từng thấy cô, cô có quan hệ gì với Lão đại?
- À ừm...quan hệ...bạn bè - Cô vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hữu Cảnh, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều nhìn cô đến một lần. An Minh Hạ đành nói đại ra.
- Bạn bè!? - Cận Tư kinh ngạc hỏi lại sau đó hắn bật cười lớn.
An Minh Hạ đỏ mặt, ánh mắt cay cú nhìn Hữu Cảnh. Người đàn ông này vậy mà cũng cười cô sao? Trên gương mặt tuấn mĩ đang tràn đầy ý cười, cũng có thể dễ dàng thấy được trong mắt của anh.
- Hạ tiểu thư, không phải cô đang muốn bắt quàng làm họ sao? Cô nghĩ làm bạn với lão đại là dễ à? - Cận Tư nén cười hỏi.
- Tư! - Thấy cô quẫn bách mãi không nói được lời nào, Hữu Cảnh đành lên tiếng.
- Ôi chao, lão đại lên tiếng thật này! Cậu nói đi, cô ta là gì của cậu?
- Người của tôi... - Anh ẩn ý nói
Lời vừa dứt cũng là lúc chiếc ly thủy tinh trên tay Cận Tư rơi xuống vỡ "Choang" một cái. Ngay cả Joe, ông quản gia và một đám thuộc hạ cũng kinh ngạc há hốc miệng.
- Anh nói gì vậy? - Cô giật mình quay sang Hữu Cảnh.
- Còn ngồi đó, không xem vết thương? - Dường như anh không để ý đến cô, lạnh lùng nói với Cận Tư.
Cận Tư lúc này có chút ái ngại nhìn An Minh Hạ, hắn đứng dậy lấy hộp cứu thương đi qua băng bó cho Hữu Cảnh.
An Minh Hạ không dám nhìn một màn này, nhưng khi nhắm mắt lại, cô không hề nghe thấy tiếng kêu đau hay rên rỉ của Hữu Cảnh, không khỏi tò mò hé mắt nhìn. Cận Tư đang gắp viên đạn ra cho anh, chắc hẳn rất đau đớn nhưng gương mặt Hữu Cảnh vẫn rất bình thản, anh im lặng để cho Cận Tư làm việc.
- Sợ? - Anh ngẩng đầu nhìn cô hỏi
- ...ukm - gật đầu
- Tưởng cô can đảm lắm... - Anh lẩm bẩm.
- Ai chẳng sợ máu me chứ! Chỉ có những người như các anh mới không sợ thôi!
- Người như chúng tôi làm sao? - Sao đôi mắt anh ta đáng sợ thế không biết, An Minh Hạ thầm nghĩ.
- Không có gì...
- Cô gái, cô nên cảm thấy may mắn vì Lão đạo không giết cô... - Cận Tư băng bó xong vết thương cho Hữu Cảnh, hắn nhàn nhạt nói.
- Nhưng anh ta giam cầm sự tự do của tôi, anh nghĩ một con người sẽ thích sống hơn là thích tự do à?
- Quả thực là một con chim sẻ thích bay nhảy bên ngoài - Cận Tư cười khẩy.
- Không phủ nhận, so với chim công hay phượng hoàng thì thà làm chim sẻ còn hơn... - Cô bĩu môi nói rồi nhìn đồng hồ đeo tay - Xin lỗi, có thể cho tôi về được không? Gia đình tôi có giờ giới nghiêm
- Do cô mà tôi lỡ mất việc của ngày hôm nay, cô định bù lại thế nào? - Hữu Cảnh nhướn mày hỏi, ngón tay đập đập trên thành ghế.
- Tùy anh! - Cô hừ lạnh - Giờ cho tôi về!
- Joe, đưa cô ta về! - Anh ra lệnh
- Rõ!
An Minh Hạ thở phào nhẹ nhõm, khẽ chào Cận Tư, Hữu Cảnh và ông quản gia rồi theo bước Joe ra khỏi dinh thự.
- Cảnh, cậu đối với cô ta... - Cận Tư ngờ vực hỏi
- Đừng nghĩ nhiều, do cô ta biết vài chuyện không nên biết nên tôi giữ cô ta lại thôi! - Mắt dán vào chiếc Ipad trong tay.
- Bình thường là cậu đã thủ tiêu rồi, tôi thấy chuyện này không ổn đâu, cậu cũng biết là ông ta...
- Ai cũng không thể đụng tới tôi, cho dù có là ông ấy!
- Vậy cậu cẩn thận!
- Uh
********************
"Minh Hạ, cuối tuần này có buổi họp lớp đấy, em nhận được thiệp mời chưa?" Tiêu Vũ quay sang hỏi cô. An Minh Hạ mỉm cười gật đầu "Em nhận được rồi, có vẻ như mọi người sẽ đi đông đủ đấy" buổi họp lớp này là các thành viên của hội nhiếp ảnh gia mà cô và Tiêu Vũ tham gia hồi còn học đại học.
- Lúc đi thì để anh tới đón em nhé? Dù gì cũng tiện đường đến đó luôn
- Vâng...vâng, được ạ! - Cô phấn khích nói, sau đó như thấy mình hơi quá, cô cười xòa - Có phiền anh không ạ?
- Haha học muội, em còn ngại phiền anh sao? - Tiêu Vũ bật cười.
- Hì... - Anh vẫn chỉ coi cô là học muội thôi sao? An Minh Hạ buồn bã nghĩ.
- À mà Minh Hạ này, hôm qua lúc quay lại lấy đồ, anh có thấy em đi cùng ai lên xe... - Anh lấp lửng nói.
- À người đó...người đó là bạn em...là bạn em thôi!
- Thấy cậu ta ăn mặc toàn thân màu đen làm anh cứ tưởng...
- Học trưởng hay nghĩ ngợi lung tung quá! Anh là xem nhiều phim, đọc nhiều truyện đúng không?
- Còn không phải vì em sao? - Anh liếc mắt khinh thường.
- Học trưởng, anh cứ nói mấy câu như thả thính em vậy? - Cô nhăn mặt nói.
- Thế đã dính của anh chưa? - Tiêu Vĩ chống cằm cười hỏi.
- Không nói với anh nữa! - Cô ôm tập album ảnh đứng dậy chạy ra chỗ Tiểu Anh ngồi.
Tiêu Vũ khẽ cười, cô tưởng anh sẽ không nhận ra cô thích anh sao?
- -------------------------
Chúc mừng năm mới nha cả nhà!!!
/100
|