"Pằng" tiếng súng vang lên trong đêm tối tĩnh mịch. Máu nhuộm đỏ lên bức tường trắng xóa, một thân ảnh ngã gục xuống, đôi mắt trợn trắng, máu từ trong miệng đã chảy ra không ngừng. Joe cười lạnh một tiếng, vứt cây súng xuống đất, quay sang đám thuộc hạ nói "Dọn dẹp sạch sẽ!" rồi rời đi. Ra bên ngoài, hắn đi tới chiếc xe màu đen đỗ không xa, nhẹ gõ vào cửa kính xe đằng sau "Lão đại, đã xử lý xong!"
- Tài liệu mật đã gửi về trụ sở chưa?
- Rồi ạ, nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả! - Vừa nói xong thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, Joe vội lấy ra ấn nghe, biết Hữu Cảnh không thích bị làm ồn nên hắn liền di chuyển ra xa. Nghe được đầu dây bên kia nói gì đó, Joe nhíu mày, sắc mặt có phần nghiêm trọng.
- Chuyện gì? - Hiếm khi thấy Joe có vẻ mặt này, Hữu Cảnh liền hỏi.
- Dạ thưa...tôi vừa nhận được thông tin... - Hắn ngập ngừng nói - Ngài ấy sẽ trở về!
- Sao?
- Bên đó báo là phi cơ riêng đã khởi hành, có thể sẽ về trong một hai ngày tới
- Đánh hơi nhanh thật! Không khác gì lũ cớm... - Anh cũng đã đoán trước được ông ta sẽ trở về nhưng không biết là khi nào. Không nghĩ tới tốc độ thật đáng khen ngợi! - Chuẩn bị tiếp đón!
- Vâng!
Hữu Cảnh đóng cửa kính xe lại, chiếc xe khởi động rời khỏi nơi đã ngập tràn mùi máu tanh lạnh lẽo. Đã bao nhiêu năm rồi ông ta không thèm trở về, vậy mà chỉ với việc liên quan đến anh lần này đã không ngại mà về ngay. Có vẻ ông ta thật sự thích quản chuyện của anh. Hữu Cảnh nhếch môi cười, cái tính cách không thay đổi chút nào! Còn lí do đã khiến ông ta trở về, đương nhiên là Hữu Cảnh biết.
*****************
"Cái gì!? Tại sao tôi phải ở nhờ nhà bạn mấy ngày?" An Minh Hạ kinh ngạc thốt lên. Anh chàng thuộc hạ này không phải đang nói đùa chứ!? Người áo đen mặt không biểu cảm trả lời "An tiểu thư chỉ cần biết như vậy thôi!" nghe anh ta nói xong mà khóe môi cô giật giật vài cái, tự ý giam cầm tự do của cô, tự ý nói chuyện với ba mẹ cô, tự ý bắt cô sang nhà mình sống rồi giờ tự ý không cho cô về.
Mỗi cái tự ý đều không bao giờ kèm theo một cái lí do chính đáng! Tên mặt lạnh đấy đang đùa cợt cô hay sao? Thật buồn cười! An Minh Hạ cười khẩy, hai tay cô khoanh trước ngực "Được thôi, vậy thì càng tốt! Anh đi nói với ông chủ của anh là...đừng có nghĩ sau này tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh ta một lần nữa! Tôi, An Minh Hạ - không phải món đồ chơi của anh ta!"
Nói xong những lời này cô nhẹ nhõm hẳn, ít ra nói với thuộc hạ của tên mặt lạnh còn dễ hơn là nói thẳng với hắn. Bỗng dưng nghĩ đến việc mấy ngày không phải thấy gương mặt lạnh như tiền của Hữu Cảnh, An Minh Hạ thấy thoải mái vô cùng!
Cô tiêu sái quay người bước đi, không nhìn đến gương mặt đang dần chuyển màu từ xanh sang đen của tên thuộc hạ. Cái cô gái An tiểu thư này, muốn hắn chuyển lời cho ông chủ kiểu đấy là muốn hắn chết sao?
"Ông chủ, đã báo với An tiểu thư xong ạ!" Joe cúp máy, quay sang nói với Hữu Cảnh. Anh gật đầu, nhìn lên đồng hồ đeo tay "Nếu đúng như dự kiến thì ông ta sắp đến! Nhớ sắp xếp người đi theo bảo vệ An Minh Hạ, cô ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi đầu tiên!" Joe cúi rạp người xuống "Tuân lệnh!"
Không bao lâu sau, một chiếc xe limo màu đen bóng loáng đỗ trước cổng căn dinh thự khổng lồ. Cánh cổng tự động mở ra, hai hàng vệ sĩ và người hầu dài xếp thẳng đứng ở hai bên. Gương mặt ai cũng biểu lộ rõ vẻ sợ hãi, giống như đang chuẩn bị đối mặt với cái chết vậy.
Người gác cổng bước đến mở cửa xe đằng sau ra, một chân thon dài đi trên chiếc giày da đắt tiền bước xuống xe. Tiếp đó đến thân hình cao lớn, rắn chắc của người đàn ông. Ông ta dù tuổi đã sang trung niên nhưng mái tóc chỉ mới ánh bạc, gương mặt tuấn mĩ có đôi chỗ xuất hiện nếp nhăn. Nhìn vẫn phong độ và có khí chất áp bức người.
Người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục đen bên trong, khoác ngoài là chiếc áo măng tô dài rất phù hợp với dáng người của ông ta. Trên gương mặt mang theo nét cười, ông ta đi thẳng vào lối căn dinh thự. Đi hai bên là ông quản gia và cận vệ của ông ta.
Bước vào phòng khách, nhìn thấy người ngồi trên sofa, ông ta cười tươi chạy nhào đến "Con trai yêu của ta!!!" nhưng Hữu Cảnh đã nhanh nhẹn tránh đi khiến ông ta suýt ngã chúi vào ghế. Người đàn ông vẻ mặt đáng thương ngẩng lên, nhìn về phía "con trai yêu" "Con trai, ta nhớ con như vậy mà sao con..."
Có ai tin người vừa xuất hiện đã khiến cho ai cũng phải sợ hãi giờ thành bộ dạng yếu đuối đáng thương như vậy không?
- Nói nhiều! - Hữu Cảnh hừ lạnh một tiếng, đôi chân thon dài vắt chéo lại, hai tay khoanh trước ngực.
- Lâu lắm không gặp con mà khí chất ngày một tăng lên nhỉ? - Ông ta cười khà khà nói.
- Cái gì ăn sâu trong máu sẽ vẫn như vậy thôi!
- Con vẫn khó chịu với ta như vậy sao? - lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra chấm chấm nước mắt.
- Có gì thì nói thẳng đi, tôi không có thời gian rảnh mà tiếp chuyện với ông đâu! - Anh nhíu mày nói
- Hừm...được thôi! - Ông ta chỉnh lại cổ áo, ngồi ngay thẳng lại, giọng nói trầm thấp vang lên đều đều - Ta nghe nói con có mang phụ nữ đến đây!
- Phải
- Wow, ta không nghĩ con sẽ thừa nhận luôn đấy! Vậy cô ta đâu?
- Không nhất thiết phải nói cho ông
- Con nói gì thế! Không nói thì ta cũng tra được ngay thôi, không bằng nói ra luôn thì hơn, đúng không?
- ...
- Căn bệnh đó của con...khỏi rồi sao?
- Cô ấy là ngoại lệ!
- Tài liệu mật đã gửi về trụ sở chưa?
- Rồi ạ, nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả! - Vừa nói xong thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, Joe vội lấy ra ấn nghe, biết Hữu Cảnh không thích bị làm ồn nên hắn liền di chuyển ra xa. Nghe được đầu dây bên kia nói gì đó, Joe nhíu mày, sắc mặt có phần nghiêm trọng.
- Chuyện gì? - Hiếm khi thấy Joe có vẻ mặt này, Hữu Cảnh liền hỏi.
- Dạ thưa...tôi vừa nhận được thông tin... - Hắn ngập ngừng nói - Ngài ấy sẽ trở về!
- Sao?
- Bên đó báo là phi cơ riêng đã khởi hành, có thể sẽ về trong một hai ngày tới
- Đánh hơi nhanh thật! Không khác gì lũ cớm... - Anh cũng đã đoán trước được ông ta sẽ trở về nhưng không biết là khi nào. Không nghĩ tới tốc độ thật đáng khen ngợi! - Chuẩn bị tiếp đón!
- Vâng!
Hữu Cảnh đóng cửa kính xe lại, chiếc xe khởi động rời khỏi nơi đã ngập tràn mùi máu tanh lạnh lẽo. Đã bao nhiêu năm rồi ông ta không thèm trở về, vậy mà chỉ với việc liên quan đến anh lần này đã không ngại mà về ngay. Có vẻ ông ta thật sự thích quản chuyện của anh. Hữu Cảnh nhếch môi cười, cái tính cách không thay đổi chút nào! Còn lí do đã khiến ông ta trở về, đương nhiên là Hữu Cảnh biết.
*****************
"Cái gì!? Tại sao tôi phải ở nhờ nhà bạn mấy ngày?" An Minh Hạ kinh ngạc thốt lên. Anh chàng thuộc hạ này không phải đang nói đùa chứ!? Người áo đen mặt không biểu cảm trả lời "An tiểu thư chỉ cần biết như vậy thôi!" nghe anh ta nói xong mà khóe môi cô giật giật vài cái, tự ý giam cầm tự do của cô, tự ý nói chuyện với ba mẹ cô, tự ý bắt cô sang nhà mình sống rồi giờ tự ý không cho cô về.
Mỗi cái tự ý đều không bao giờ kèm theo một cái lí do chính đáng! Tên mặt lạnh đấy đang đùa cợt cô hay sao? Thật buồn cười! An Minh Hạ cười khẩy, hai tay cô khoanh trước ngực "Được thôi, vậy thì càng tốt! Anh đi nói với ông chủ của anh là...đừng có nghĩ sau này tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh ta một lần nữa! Tôi, An Minh Hạ - không phải món đồ chơi của anh ta!"
Nói xong những lời này cô nhẹ nhõm hẳn, ít ra nói với thuộc hạ của tên mặt lạnh còn dễ hơn là nói thẳng với hắn. Bỗng dưng nghĩ đến việc mấy ngày không phải thấy gương mặt lạnh như tiền của Hữu Cảnh, An Minh Hạ thấy thoải mái vô cùng!
Cô tiêu sái quay người bước đi, không nhìn đến gương mặt đang dần chuyển màu từ xanh sang đen của tên thuộc hạ. Cái cô gái An tiểu thư này, muốn hắn chuyển lời cho ông chủ kiểu đấy là muốn hắn chết sao?
"Ông chủ, đã báo với An tiểu thư xong ạ!" Joe cúp máy, quay sang nói với Hữu Cảnh. Anh gật đầu, nhìn lên đồng hồ đeo tay "Nếu đúng như dự kiến thì ông ta sắp đến! Nhớ sắp xếp người đi theo bảo vệ An Minh Hạ, cô ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi đầu tiên!" Joe cúi rạp người xuống "Tuân lệnh!"
Không bao lâu sau, một chiếc xe limo màu đen bóng loáng đỗ trước cổng căn dinh thự khổng lồ. Cánh cổng tự động mở ra, hai hàng vệ sĩ và người hầu dài xếp thẳng đứng ở hai bên. Gương mặt ai cũng biểu lộ rõ vẻ sợ hãi, giống như đang chuẩn bị đối mặt với cái chết vậy.
Người gác cổng bước đến mở cửa xe đằng sau ra, một chân thon dài đi trên chiếc giày da đắt tiền bước xuống xe. Tiếp đó đến thân hình cao lớn, rắn chắc của người đàn ông. Ông ta dù tuổi đã sang trung niên nhưng mái tóc chỉ mới ánh bạc, gương mặt tuấn mĩ có đôi chỗ xuất hiện nếp nhăn. Nhìn vẫn phong độ và có khí chất áp bức người.
Người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục đen bên trong, khoác ngoài là chiếc áo măng tô dài rất phù hợp với dáng người của ông ta. Trên gương mặt mang theo nét cười, ông ta đi thẳng vào lối căn dinh thự. Đi hai bên là ông quản gia và cận vệ của ông ta.
Bước vào phòng khách, nhìn thấy người ngồi trên sofa, ông ta cười tươi chạy nhào đến "Con trai yêu của ta!!!" nhưng Hữu Cảnh đã nhanh nhẹn tránh đi khiến ông ta suýt ngã chúi vào ghế. Người đàn ông vẻ mặt đáng thương ngẩng lên, nhìn về phía "con trai yêu" "Con trai, ta nhớ con như vậy mà sao con..."
Có ai tin người vừa xuất hiện đã khiến cho ai cũng phải sợ hãi giờ thành bộ dạng yếu đuối đáng thương như vậy không?
- Nói nhiều! - Hữu Cảnh hừ lạnh một tiếng, đôi chân thon dài vắt chéo lại, hai tay khoanh trước ngực.
- Lâu lắm không gặp con mà khí chất ngày một tăng lên nhỉ? - Ông ta cười khà khà nói.
- Cái gì ăn sâu trong máu sẽ vẫn như vậy thôi!
- Con vẫn khó chịu với ta như vậy sao? - lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra chấm chấm nước mắt.
- Có gì thì nói thẳng đi, tôi không có thời gian rảnh mà tiếp chuyện với ông đâu! - Anh nhíu mày nói
- Hừm...được thôi! - Ông ta chỉnh lại cổ áo, ngồi ngay thẳng lại, giọng nói trầm thấp vang lên đều đều - Ta nghe nói con có mang phụ nữ đến đây!
- Phải
- Wow, ta không nghĩ con sẽ thừa nhận luôn đấy! Vậy cô ta đâu?
- Không nhất thiết phải nói cho ông
- Con nói gì thế! Không nói thì ta cũng tra được ngay thôi, không bằng nói ra luôn thì hơn, đúng không?
- ...
- Căn bệnh đó của con...khỏi rồi sao?
- Cô ấy là ngoại lệ!
/100
|