An Minh Hạ chỉnh trang lại mái tóc hơi rối và quần áo có chút xộc xệch của mình. Cô lấy lại vẻ tự nhiên, mỉm cười bước ra ngoài. Chợt thấy Tiêu Vũ đang dáo dác nhìn xung quanh quán, cô ngạc nhiên đi tới "Tiêu học trưởng, anh sao vậy ạ?"
- Sao em đi lâu vậy? Làm anh cứ tưởng em gặp chuyện gì... - Tiêu Vũ thấy cô, anh thở hắt ra một hơi rồi nhíu mày nói.
- Em xin lỗi... - Cô vuốt vuốt mái tóc, cười hì hì hối lỗi nói.
- Haizz...chúng ta về thôi! Muộn quá rồi - Anh thở dài.
Hai người sánh vai bên nhau, đi bộ về khách sạn mình ở. Tiêu Vũ đôi lúc lại quay sang bắt chuyện với An Minh Hạ mà cô cũng vô cùng hướng ứng. Chỉ là ánh mắt cô luôn để ý về chiếc xe ô tô màu đen đang chầm chậm di chuyển theo.
Về đến khách sạn, cô bảo Tiêu Vũ về phòng rồi chạy lên phòng mình thật nhanh. Mở ngăn kéo lấy ra chiếc hộp sắt nhỏ, trong đó đựng sợi dây chuyền kì lạ kia. An Minh Hạ có phần đắn đo, không biết nên trịnh trọng giao cho họ cả chiếc hộp sắt luôn không nhỉ? Nhìn qua biểu cảm người đàn ông kia thì chắc chắn sợi dây chuyền này rất quan trọng với ông ta. Nếu để họ thấy mình cất thế này thì...mà thôi kệ, giữ cho là may lắm rồi. Cô còn đang tính bán đi cơ.
Theo lời ông ta hẹn là gặp ở khuôn viên khách sạn, An Minh Hạ cũng theo đó mà đi. Đứng chờ vài phút thì có ba chiếc xe ô tô đen lái tới dừng ngay trước mặt cô một khoảng. Nhìn qua có thể thấy chiếc xe ở giữa là đắt tiền nhất.
Người đàn ông bịt mặt từ chiếc xe thứ nhất bước xuống, chất giọng hung dữ của ông ta trầm xuống "Đồ đâu?" An Minh Hạ bĩu môi, đưa cho ông ta chiếc hộp sắt "Đây nhé! Ông có thể kiểm tra, may là tôi biết giữ cẩn thận nếu là người khác chắc mất rồi!" ông ta mở chiếc hộp ra, soi đèn các kiểu một lúc rồi mới gật đầu đưa cho thuộc hạ bên cạnh mình.
- Xong việc rồi thì tôi đi đây! - An Minh Hạ toan quay đầu bước đi thì ông ta gọi lại "Khoan đã!" cô nhíu mày - Còn việc gì nữa sao?
- Ông chủ muốn gặp cô!
- Ông chủ!? Ông chủ của các người thì có gì mà muốn gặp tôi?
- Cô... - Đang định cao giọng mắng cô gái ngu ngốc này một trận thì một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau ông ta
"Có đấy!" Hữu Cảnh một thân âu phục đen bước xuống chiếc xe đắt tiền ở giữa, gương mặt tuấn mĩ phủ đầy băng lạnh, khiến cho người nhìn vừa thấy mê lại vừa thấy sợ. Mấy tên thuộc hạ còn trong xe bước xuống hết, đứng dạt sang hai bên để bảo vệ. Ngay cả người đàn ông hung dữ kia cũng cúi đầu lặng lẽ lui về sau.
An Minh Hạ ngẩn người, người đàn ông này...cô có chút quen thuộc. Hữu Cảnh từng bước đi đến chỗ cô, hai tay anh đút túi quần, giọng nói lạnh lùng cất lên "Ảnh đâu?" bất ngờ bị hỏi một câu hỏi lạ lùng, An Minh Hạ nghiêng đầu khó hiểu "Ảnh nào?"
- Bờ sông
- Hả? Anh có thể nói rõ được không? Tôi không hiểu!
- .... - Hữu Cảnh im lặng, liếc sang tên thuộc hạ, hắn lập tức nói - Ý ông chủ là, mấy tấm ảnh mà cô chụp ở bờ sông gần khách sạn này, chúng đâu rồi?
- À...nói thế có phải dễ hiểu hơn không... - Cô gật gù nói - Nhưng mà anh hỏi để làm gì?
- Xóa đi! - Anh nói
- Sao? Tại sao tôi phải xóa? - Cô đang nói, chợt nghĩ đến gì đó liền ngạc nhiên - Bóng đen trong bức ảnh, là anh à?
Hữu Cảnh nhíu mày, bóng đen?
- Thì ra là vậy, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cắt hình anh đi! Tôi chủ yếu chụp phong cảnh xung quang đây thôi, không có ý gì khác đâu. Mong anh hiểu cho!
- Xóa!
- Tôi hứa...tôi sẽ chỉ để lại phong cảnh thôi! Xóa đi thì tiếc lắm, mai là ngày cuối cùng tôi được ở đây rồi... - Cô cố gắng nài nỉ
- Cô gái, có một số vấn đề nên cô không thể giữ bức ảnh đó được! Mong cô xóa nó đi, bù lại chúng tôi sẽ gửi cho cô tất cả các nơi ở Hy Lạp này - Tên thuộc hạ ban nãy thấy ông chủ bắt đầu khó chịu liền vội vàng giải vây.
- Nhưng...tôi là nhiếp ảnh gia, tôi muốn tự chụp!
Bỗng có tiếng lên đạn, bên thái dương An Minh Hạ liền cảm thấy lành lạnh. Cô run rẩy đưa mắt nhìn sang, một ống súng đen ngòm chĩa thẳng vào thái dương của cô. Cả người An Minh Hạ như mềm nhũn, bọn họ có súng! Có phải cô đã gặp phải xã hội đen rồi sao?
- Một: xóa, hai: chết! Chọn đi! - Hữu Cảnh nhìn một màn này, ánh mắt anh lóe lên tia lạnh lẽo.
- Tôi...tôi xóa! - Bị chết vì một bức ảnh? Cô không có ngốc đến vậy!
- Joe, nhớ kiểm tra máy ảnh cô ta! - Anh nói rồi quay người rời đi.
- Này! - Không biết một cảm xúc khó hiểu nào dâng lên trong lòng An Minh Hạ khiến cô đưa tay ra bắt lấy cổ tay Hữu Cảnh.
Mọi thứ xung quanh như dừng lại, đám thuộc hạ áo đen trợn tròn mắt nhìn. Hữu Cảnh sững người còn An Minh Hạ tròn mắt nhìn tay cô nắm vào tay anh.
Còn chưa kịp buông ra thì một lực đạo mạnh văng tay cô ra làm An Minh Hạ ngã mạnh trượt xuống mặt đất lạnh lẽo. Cô đau đớn kêu lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn người đàn ông đang lấy khăn lau tay kia. Hữu Cảnh lau xong tay, anh thẳng tay vứt chiếc khăn xuống đất rồi dẫm lên nó. Từ trên cao nhìn xuống cô, từng chữ một như đập thẳng vào tai cô "Bẩn thỉu!"
Trong lúc An Minh Hạ còn đang ngẩn người thì Hữu Cảnh và đám thuộc hạ đã quay bước lên xe rời đi. Cơn gió lạnh buổi đêm thoáng qua làm những vết xước trên người cô có chút xót. An Minh Hạ đau đớn nhìn những vết bầm tím, xước trên cánh tay mà căm hận gằn giọng "Tên chết tiệt! Đừng để tôi gặp lại anh!"
- Sao em đi lâu vậy? Làm anh cứ tưởng em gặp chuyện gì... - Tiêu Vũ thấy cô, anh thở hắt ra một hơi rồi nhíu mày nói.
- Em xin lỗi... - Cô vuốt vuốt mái tóc, cười hì hì hối lỗi nói.
- Haizz...chúng ta về thôi! Muộn quá rồi - Anh thở dài.
Hai người sánh vai bên nhau, đi bộ về khách sạn mình ở. Tiêu Vũ đôi lúc lại quay sang bắt chuyện với An Minh Hạ mà cô cũng vô cùng hướng ứng. Chỉ là ánh mắt cô luôn để ý về chiếc xe ô tô màu đen đang chầm chậm di chuyển theo.
Về đến khách sạn, cô bảo Tiêu Vũ về phòng rồi chạy lên phòng mình thật nhanh. Mở ngăn kéo lấy ra chiếc hộp sắt nhỏ, trong đó đựng sợi dây chuyền kì lạ kia. An Minh Hạ có phần đắn đo, không biết nên trịnh trọng giao cho họ cả chiếc hộp sắt luôn không nhỉ? Nhìn qua biểu cảm người đàn ông kia thì chắc chắn sợi dây chuyền này rất quan trọng với ông ta. Nếu để họ thấy mình cất thế này thì...mà thôi kệ, giữ cho là may lắm rồi. Cô còn đang tính bán đi cơ.
Theo lời ông ta hẹn là gặp ở khuôn viên khách sạn, An Minh Hạ cũng theo đó mà đi. Đứng chờ vài phút thì có ba chiếc xe ô tô đen lái tới dừng ngay trước mặt cô một khoảng. Nhìn qua có thể thấy chiếc xe ở giữa là đắt tiền nhất.
Người đàn ông bịt mặt từ chiếc xe thứ nhất bước xuống, chất giọng hung dữ của ông ta trầm xuống "Đồ đâu?" An Minh Hạ bĩu môi, đưa cho ông ta chiếc hộp sắt "Đây nhé! Ông có thể kiểm tra, may là tôi biết giữ cẩn thận nếu là người khác chắc mất rồi!" ông ta mở chiếc hộp ra, soi đèn các kiểu một lúc rồi mới gật đầu đưa cho thuộc hạ bên cạnh mình.
- Xong việc rồi thì tôi đi đây! - An Minh Hạ toan quay đầu bước đi thì ông ta gọi lại "Khoan đã!" cô nhíu mày - Còn việc gì nữa sao?
- Ông chủ muốn gặp cô!
- Ông chủ!? Ông chủ của các người thì có gì mà muốn gặp tôi?
- Cô... - Đang định cao giọng mắng cô gái ngu ngốc này một trận thì một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau ông ta
"Có đấy!" Hữu Cảnh một thân âu phục đen bước xuống chiếc xe đắt tiền ở giữa, gương mặt tuấn mĩ phủ đầy băng lạnh, khiến cho người nhìn vừa thấy mê lại vừa thấy sợ. Mấy tên thuộc hạ còn trong xe bước xuống hết, đứng dạt sang hai bên để bảo vệ. Ngay cả người đàn ông hung dữ kia cũng cúi đầu lặng lẽ lui về sau.
An Minh Hạ ngẩn người, người đàn ông này...cô có chút quen thuộc. Hữu Cảnh từng bước đi đến chỗ cô, hai tay anh đút túi quần, giọng nói lạnh lùng cất lên "Ảnh đâu?" bất ngờ bị hỏi một câu hỏi lạ lùng, An Minh Hạ nghiêng đầu khó hiểu "Ảnh nào?"
- Bờ sông
- Hả? Anh có thể nói rõ được không? Tôi không hiểu!
- .... - Hữu Cảnh im lặng, liếc sang tên thuộc hạ, hắn lập tức nói - Ý ông chủ là, mấy tấm ảnh mà cô chụp ở bờ sông gần khách sạn này, chúng đâu rồi?
- À...nói thế có phải dễ hiểu hơn không... - Cô gật gù nói - Nhưng mà anh hỏi để làm gì?
- Xóa đi! - Anh nói
- Sao? Tại sao tôi phải xóa? - Cô đang nói, chợt nghĩ đến gì đó liền ngạc nhiên - Bóng đen trong bức ảnh, là anh à?
Hữu Cảnh nhíu mày, bóng đen?
- Thì ra là vậy, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cắt hình anh đi! Tôi chủ yếu chụp phong cảnh xung quang đây thôi, không có ý gì khác đâu. Mong anh hiểu cho!
- Xóa!
- Tôi hứa...tôi sẽ chỉ để lại phong cảnh thôi! Xóa đi thì tiếc lắm, mai là ngày cuối cùng tôi được ở đây rồi... - Cô cố gắng nài nỉ
- Cô gái, có một số vấn đề nên cô không thể giữ bức ảnh đó được! Mong cô xóa nó đi, bù lại chúng tôi sẽ gửi cho cô tất cả các nơi ở Hy Lạp này - Tên thuộc hạ ban nãy thấy ông chủ bắt đầu khó chịu liền vội vàng giải vây.
- Nhưng...tôi là nhiếp ảnh gia, tôi muốn tự chụp!
Bỗng có tiếng lên đạn, bên thái dương An Minh Hạ liền cảm thấy lành lạnh. Cô run rẩy đưa mắt nhìn sang, một ống súng đen ngòm chĩa thẳng vào thái dương của cô. Cả người An Minh Hạ như mềm nhũn, bọn họ có súng! Có phải cô đã gặp phải xã hội đen rồi sao?
- Một: xóa, hai: chết! Chọn đi! - Hữu Cảnh nhìn một màn này, ánh mắt anh lóe lên tia lạnh lẽo.
- Tôi...tôi xóa! - Bị chết vì một bức ảnh? Cô không có ngốc đến vậy!
- Joe, nhớ kiểm tra máy ảnh cô ta! - Anh nói rồi quay người rời đi.
- Này! - Không biết một cảm xúc khó hiểu nào dâng lên trong lòng An Minh Hạ khiến cô đưa tay ra bắt lấy cổ tay Hữu Cảnh.
Mọi thứ xung quanh như dừng lại, đám thuộc hạ áo đen trợn tròn mắt nhìn. Hữu Cảnh sững người còn An Minh Hạ tròn mắt nhìn tay cô nắm vào tay anh.
Còn chưa kịp buông ra thì một lực đạo mạnh văng tay cô ra làm An Minh Hạ ngã mạnh trượt xuống mặt đất lạnh lẽo. Cô đau đớn kêu lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn người đàn ông đang lấy khăn lau tay kia. Hữu Cảnh lau xong tay, anh thẳng tay vứt chiếc khăn xuống đất rồi dẫm lên nó. Từ trên cao nhìn xuống cô, từng chữ một như đập thẳng vào tai cô "Bẩn thỉu!"
Trong lúc An Minh Hạ còn đang ngẩn người thì Hữu Cảnh và đám thuộc hạ đã quay bước lên xe rời đi. Cơn gió lạnh buổi đêm thoáng qua làm những vết xước trên người cô có chút xót. An Minh Hạ đau đớn nhìn những vết bầm tím, xước trên cánh tay mà căm hận gằn giọng "Tên chết tiệt! Đừng để tôi gặp lại anh!"
/100
|