Hắc Dục

Chương 79 - Chương 79

/108




“Bởi vì nội dung có liên quan đến đời tư cá nhân, cho nên tôi cho rằng thỉnh mời các vị nên tránh đi một chút, tôi muốn cùng Thư Liên nói chuyện riêng.” Nhâm Thần Phong chậm rì rì uống nửa chén nước, đem tài liệu trong tay giơ giơ lên, mắt nhìn lướt qua Dương Dường và Tần Doanh.

“Tôi phản đối!” Tần Doanh vô cùng thẳng thắn nói, “Cũng không phải chuyện không ai biết, còn sợ chúng tôi nghe được?”

“Đúng là chuyện không ai biết.” Nhâm Thần Phong cũng không đem cô ta để vào mắt, con ngươi sâu thẳm chăm chú khóa chặt Thư Liên, “Thư Liên, em nói có phải hay không?”

Hắn nhìn vẻ mặt của cô, cười như không cười, bí hiểm, Thư Liên chần chừ chốc lát, gật đầu : “Chúng ta vào thư phòng nói chuyện.”

Nhìn thấy Nhâm Thần Phong vung lên một mạt vị ý cười không rõ, Tần Doanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép : “Thư Liên!”

“Quả nhiên nữ nhân đều lắm chuyện.” Phó Dung Phàm mỉm cười, buông ly trà trong tay, “Coi như cho dù xinh đẹp cũng không ngoại lệ.”

Tần Doanh hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, lúc quay đầu lại nhìn, Thư Liên đã cùng Nhâm Thần Phong tiến vào thư phòng, phiền muộn cực điểm : “Tôi chưa bao giờ xem qua hợp đồng ly hôn nên hiếu kỳ, không được sao?”

“Tần Doanh đừng nóng giận, đây là việc của các trưởng bối, Thần Phong học trưởng muốn tránh chúng ta cũng là việc đương nhiên, chờ một chút là ổn thôi.” Dương Dương tựa như không hiểu vô cùng hòa khí, nhìn bộ dạng hai người như gươm đã tuốt vỏ, nỏ đã giương dây, liền như vậy mà hòa giải.

Phó Dung Phàm câu môi hí mắt, vươn một ngón tay đem chặn ở chính giữa đầu Dương Dương đẩy ra, khuôn mặt tuấn nhã hiện lên nụ cười tà ác, chậm rãi mở miệng : “Cô nếu như hiếu kỳ, có thể cùng tôi kết hôn, sau đó lại ký hợp đồng ly hôn cho cô xem, như vậy là được rồi?”

Tần Doanh sửng sốt một chút, lập tức biết được chính mình bị đùa giỡn, cực kỳ tức giận trái lại nở nụ cười, kéo đầu Dương Dương đi qua một bên : “Nhìn thân thể của họ Phó anh, dù bà đây nguyện ý, với thân thể kia của ngươi cũng không đủ sức a!”

“Có thể lăn qua lăn lại được hay không cũng phải đợi sau khi trải nghiệm thực tế mới kết luân được.” Phó Dung Phàm nhíu mày, tránh được cái ngáng chân của cô rồi nhảy qua đó.

“Anh tự tin như vậy, không lẽ trước đó đã chuẩn bị thuốc tráng dương rồi sao?” Tần Doanh cười dịu dàng, mặt không đỏ tim không run, trái ngược với Dương Dương bên cạnh, dáng vẻ quẫn bách trán cũng đổ đầy mồ hôi.

Lần này Phó Dung Phàm không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm cô thật lâu, một lát sau mới cảm khái : “Trên đời này sao lại có loại phụ nữ như cô chứ!”

Tần Doanh ngoài cười nhưng trong không cười, hừ một tiếng : “Như nhau thôi.”

Trận đấu võ mồm này cuối cùng cũng kết thúc vì hai người không ai nguyện ý nói nữa, mà Thư Liên ở trong thư phòng lại không dễ dàng được như vậy.

Nhâm Thần Phong theo sau cô vào thư phòng liền khóa cửa lại, Thư Liên trong lòng cả kinh, cố gắng trấn tĩnh : “Bọn họ sẽ không đến nghe trộm đâu.”

Nhâm Thần Phong nhún nhún vai : “Tôi cũng không sợ bọn họ nghe trộm.”

Là sơ bọn họ nhìn lén, trong lòng thầm bổ sung một câu.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, Nhâm Thần Phong không khỏi dương khóe miệng, ho nhẹ một tiếng hòng che giấu, sau đó đem hợp đồng ly hôn cùng tài liệu rút ra, giải quyết việc chung đưa cho cô : “Có liên quan đến việc phân chia tài sản sau ly hôn, ông già đã an bài xong cả, biệt thự Lê viện, còn có cuộc sống của em sau này…”

“Tôi cũng không cần tiền của ông ấy, hơn nữa sau khi tốt nghiệp tôi có thể tự nuôi sống chính mình.” Thư Liên tận lực không nhìn vào đôi mắt hắn, chỉ nhìn vào phần hiệp nghị kia, nội dung đương nhiên là thập phần có lợi cho cô, không chỉ có nhà có tiền, thậm chí ngay cả chi tiêu nửa đời sau của cô cũng không cần bận tâm.

Chẳng trách có nhiều phụ nữ tranh nhau để được gả cho nhà giàu có, thì ra là sau khi ly hôn lại có được đãi ngộ tốt như vậy.

Đương nhiên, mặc kệ là xem xét theo phương diện nào, kỳ thực Thư Liên vẫn là người chịu thiệt, kể cả tinh thần lẫn thân thể, cô suýt chút nữa bị người đàn ông trước mặt ép chết.

Sở dĩ cô còn có dũng khí đứng trước mặt hắn mà nói chuyện, là nhờ Hàn Triệt.

Nghĩ tới Hàn Triệt, trong lòng Thư Liên không có lý do gì tự nhiên tốt hơn một chút, sau đó ngửa đầu mỉm cười nói : “Cảm ơn anh đã đưa hợp đồng tới, tiền của Nhâm gia, tôi một chút cũng không muốn nhận, mong anh chuyển lời đến ba anh, xin ông thu hồi lại đi.”

“Cái này chỉ sợ không phải em nói thu là thu.” Nhâm Thần Phong tới gần cô, tay thưởng thức sợi tóc rũ xuống bên tai cô, cảm giác được toàn thân cô căng lên, ngửi thật nhanh một chút sau đó liền buông ra, “Đã lâu như vậy rồi không gặp, em vẫn không thay đổi gì, vừa nhìn thấy tôi liền đỏ mặt.”

Thư Liên lùi nhanh ra sau một bước, kiềm chế sự xúc động muốn hét chói tai : “Nhâm Thần Phong, xin anh nhớ kĩ thân phận của hai chúng ta, tôi vẫn chưa ký hiệp nghị này, tôi vẫn còn là trưởng bối của anh!”

“Trưởng bối?” Nhâm Thần Phong híp mắt, trong con ngươi sâu thẳm như có ngọn lửa bùng lên, “Trưởng bối mà lại leo lên giường của tôi? Bị tôi chơi đến khóc thét lên lại coi là trưởng bối ư? Bảo bối, em sẽ không quên được hai chúng ta ở trên giường hòa hợp với nhau như thế nào rồi chứ… Không đúng, không chỉ là trên giường, còn có cả phòng tắm, ban công…”

“Đủ rồi!” Thư Liên kích động kêu lên, nắm chặt bàn tay đang bắt đầu run run, đáy mắt rõ ràng có hơi nước, lại tận lực ẩn nhẫn, “Nhâm Thần Phong, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu buông tha tôi!”

Nhâm Thần Phong không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô, Thư Liên trước mắt thoạt nhìn bộ dạng yếu đuối tùy thời đều có thể sụp đổ, cô sợ hắn nhiều hơn là hắn nghĩ, gần như là sợ hãi đến cực điểm.

Mà cô gái luôn tươi cười đến ngây thơ xán lạn kia, dường như là cách rất xa, cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.

“Để em bồi thường, xem như là hoàn lại phần nợ nần của Hàn gia hai mươi năm trước.” Hắn thu tay lại, gõ nhẹ hai cái lên túi tư liệu trên bàn, “Đó không phải kiểu bồi thường như trong suy nghĩ của em đâu, hơn nữa theo lý mà nói, phải do Hàn Triệt đến nhận tiền cùng số cổ phần kia, bởi vì hắn là người thừa kế hợp pháp của Hàn gia.”

“Hàn Triệt khi nào thì trở về?” Hắn cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tiêm tú thanh lệ kia lại thanh thuần động lòng người như vậy, không thể trách hắn luôn có ý muốn chà đạp cô, bởi vì cô vốn có khuôn mặt khiến đàn ông muốn bắt nạt chà đạp, kể cả tính tình cô cũng vậy.

“Tôi không rõ lắm…” Thư Liên còn chưa dứt lời đã bị hắn chặn môi, cô kinh hoàng muốn kêu lên, nhưng hắn lại xem như không có việc gì rời đi, nếu không phải trên môi vẫn còn dư âm của nụ hôn, cô có khi sẽ cho rằng nụ hôn kia là do ảo giác.

“Cái việc chị em loạn luân này, nếu như bị truyền ra ngoài chỉ sợ vô cùng khó nghe, nhất là chuyện lại phát sinh ở Hàn gia từng có danh tiếng ở cả hai giới 20 năm trước,” Nhâm Thần Phong nở nụ cười tà, “Bảo bối, thử nghĩ xem công tử Hàn gia khi trở lại thương giới, lại cùng chị mình ở cùng một chỗ làm chuyện không minh bạch, tin tức này nếu truyền ra sẽ có ảnh hưởng kinh khủng thế nào.”

Sắc mặt Thư Liên trong nháy mắt chuyển từ hồng sang trắng, hắn nheo mắt lại, thanh âm trầm thấp lại ái muội : “Hắc bang vốn dĩ luôn hỗn loạn, chung quy vẫn là đầu đao dính máu mỗi ngày, lấy thương giới làm chủ đạo mới là lựa chọn tốt. Cho nên, vì tiền đồ của em trai em, em cũng không nên mong muốn tôi buông tha em… Thư Liên, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã nói rồi, em là người phụ nữ của tôi, ai cũng đừng hòng cướp đi, mà ấn ký tôi lưu lại trên người em, ai cũng đừng mong rửa sạch được!”


/108

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status